Chương 3: Buổi Tiệc
Sau một đêm mưa, bầu trời như được gột rửa, buổi sáng trong thành phố đã bớt đi sự nặng nề của khói bụi thường ngày, lại có vẻ sạch sẽ và trong lành hơn.Trong căn phòng cũ ở chung cư Yên Lạc, Tần Tương còn đang say giấc bị đánh thức bởi một tiếng chuông điện thoại.Cô đưa tay mò mẫm lên đầu gường, mắt vẫn lim dim mở tin nhắn ra đọc. Tin nhắn từ Trình Phương, thông báo tối nay sẽ có một buổi tiệc khai máy cho phim mới ở Thiên Nam cư, yêu cầu cô tối nay sáu giờ phải có mặt.Tần Tương đọc xong tin này thì cũng tỉnh ngủ. Cô đến nơi đây cũng đã được gần một tháng, đã bắt đầu quen thuộc với thế giới này. Địa vị của Tần Tương trong lòng Trình Phương hẳn là rất thấp, vậy nên cô tiếp nhận thân phận Tần Tương đã gần một tháng thì đây là tin nhắn thứ hai cô nhận được từ cô ta.Tin nhắn trước là khi cô vừa đến, được thông báo đã nhận được một vai phụ trong một bộ phim mới cô vừa thử vai. Hẳn phim cũng đã sắp bắt đầu quay rồi nên mới có buổi tiệc tối nay. Mặc dù cô trong phim chỉ là vai nhỏ nhưng cũng không thể qua loa được, dù sao đây cũng là nghề cô định dùng để kiếm sống trong tương lai.Một người cổ đại xuyên đến, nhưng cô không hề có chút bài xích nghề nghiệp diễn viên này, dù sao thì so với việc ngầm đấu đá, giả tạo cùng hãm hại nhau khi trước thì bây giờ đối với cô coi như tốt hơn nhiều rồi.Tần Tương ngồi dậy mở cửa sổ, buổi sáng trong lành khiến cô bất giác hít một hơi thật sâu. Cô thích nhất buổi sáng thức dậy, nhàn nhã đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mỗi ngày nhìn quang cảnh thành phố xa xa cô lại thêm một lần chắc chắn rằng bản thân đã rời khỏi nơi khiến cô đau khổ trước kia.Cô nghĩ, bản thân giống như một kẻ chạy trốn vậy. Tất cả những điều đối với người khác giống như cố hương, giống như người thân đó là quan trọng và thiêng liêng nhất thì đối với cô chỉ toàn bất đắc dĩ cùng sợ hãi. Vậy nên đến một nơi xa lạ cô mới có thể yên tâm cùng nhẹ nhõm như lúc này.Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô dự định trong sáng nay sẽ ra ngoài mua một bộ đồ phù hợp cho buổi tiệc. Trước giờ khi đã xác định làm việc gì cô cũng đều rất nghiêm túc và chỉn chu.Bước ra khỏi khu chung cư cô nhìn cảnh đường phố đông đúc, từng tòa nhà cao tầng san sát, tuy không khiến cô cảm thấy mới mẻ và hứng thú như ngày đầu nhưng cũng rất thổn thức. Một bước đệm này khiến tâm trạng cô đột nhiên vui vẻ, cứ thế hứng chí bừng bừng mà tiến về phía trước.Cô dự định trước tiên sẽ giải quyết bữa sáng bằng một bát mỳ. Vừa bước vào quán chàng thanh niên phục vụ có chút vui mừng khi thấy người đẹp đã thành khách quen trong nửa tháng nay.Anh nhanh chóng tiến về khu bếp oder cho cô một bát mỳ mà cô đã ăn trong nửa tháng không thay đổi. Tần Tương mỉm cười tìm chỗ ngồi xuống.Bình thường Tần Tương dù không được nổi tiếng nhưng ra ngoài vẫn thường đeo khẩu trang cùng đội mũ, nhưng hôm nay cô cứ như vậy phô bày nhan sắc của mình ra lại khiến không ít người chú ý.Tần Tương ngồi vào một bàn trống, đối diện có hai nữ sinh nhìn cô hai mắt tỏa sáng.- Kiều Kiều nhìn xem kia có phải nữ minh tinh nào hay không?- Chắc không phải đâu. Đẹp như vậy sao không thấy nổi tiếng. Nếu cô ấy là minh tinh tớ nhất định là fan rồi.- Mau chụp lại, sau này nếu cô ấy nổi tiếng chúng ta sẽ là nhóm fan đầu tiên.Bát mỳ rất nhanh được bưng ra, Tần Tương không hề biết có người vừa lén chụp hình mình. Cô ngửi mùi hương quen thuộc mà thầm nuốt nước miếng. Sau khi giải quyết xong bữa sáng đơn giản cô hài lòng đứng dậy thuần thục đưa điện thoại ra thanh toán.Làm tất cả những điều này khiến một linh hồn đến từ cổ đại như cô cảm thấy rất thú vị.Xong xuôi còn không quên mỉm cười một cái cùng anh anh chàng phục vụ, khiến anh ta đỏ mặt tim suýt nữa đã rơi ra ngoài.Trước đó cô đã xem qua, số tiền của Tần Tương cũng không còn nhiều lắm, nhưng quần áo của cô ấy khiến một người từng là hoàng hậu ăn sung mặc sướng như cô quá không thể chịu nổi.Cô biết thời đại này không giống với thế giới trước kia của mình, tất cả đều cởi mở hơn, cả ăn mặc cũng vậy. Thế nên cô cũng không có ý định trở nên khác thường từ cách ăn mặc trong mắt người khác.Cô theo trí nhớ của Tần Tương đi đến một cửa hàng theo tiêu chuẩn của cô coi như tạm được. Cũng học theo người trên phố, tay cầm một ly trà sữa vừa đi vừa ngắm. Lại thầm khen ly nước trên tay.Mua xong đồ cô chọn thêm một chiếc váy màu xanh nhạt cho tối nay, kiểu cách khá đơn giản, ôm trọn ba vòng dài đến đầu gối, nhìn thanh lịch nhưng cũng phô ra được tất cả đường cong mê người.Tuy cô chưa từng đi đến chỗ gọi là tiệc khai máy này, nhưng nguyên chủ đã đi đến vài lần nên vẫn biết phải làm những gì. Chỉ là nghĩ đến đây cô có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tương lai hơn nữa cô từng sống trong một bản kịch lớn như vậy thì xã giao cùng vài tên tép riu, cô tự tin bản thân có thể đối phó được.Cô trở về sắp xếp lại một lượt trong phòng rồi cứ thế lại ngủ một giấc đến chiều, thức dậy cô cũng bắt đầu chuẩn bị đi đến Thiên Nam cư.