Chương 8
33.
Ta đang mơ.
Ta đang mơ.
Nhất định là ta đang nằm mơ.
Ta thẫn thờ theo Nhiếp chính vương lên núi, sau đó đón hoàng đế rồi xuống núi.
Đứng dưới chân núi nhìn sương khói lượn lờ, trước mắt ta đều là cảnh tượng mê đắm đó.
Thuần phi lo lắng nói: "Tần nhi, muội làm sao vậy?".
Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng ta, Nhiếp chính vương, à không, Lục Hoàn nói với giọng ấm áp:
"Không sao đâu, lát nữa nàng ấy sẽ khỏe thôi".
Lúc này đã đến thành trấn, bên ngoài xe ngựa (xa mã) ồn ào, Lục Hoàn tiện tay bao một khách điếm bình dân ven đường, lại gọi một bàn rượu cùng đồ ăn.
Hắn bưng cho ta một bát canh gà, nhẹ nhàng nói: "Ăn từ từ cho ấm bụng trước, đợi lát nữa sẽ cho nàng ăn gà nướng sau".
Làm thế nào mà hắn biết rằng ta thích ăn gà nướng chứ?
Ta ngơ ngác uống một bát canh, ngơ ngác nhìn Lục Hoàn gắp một đống thức ăn được hâm nóng lên đĩa nhỏ cho ta, lại ngơ ngác nghe hoàng đế nói xạo ở đó.
"Thuần nhi, nàng lần này khổ cực quá nhiều, ta thật muốn chớt mà".
Hoàng đế nắm tay Thuần phi, trìu mến nói: “Tối hôm qua, trẫm đã nghĩ kĩ rồi, trẫm sẽ không bao giờ để nàng ở ngoài gió bão, lại phải nếm trải nỗi đau thấu xương như vậy nữa. Trẫm không muốn có một vị phi tần nào trong cung nữa. Hậu cung của trẫm chỉ cần mình nàng là đủ rồi".
Tiểu Cố nhắc nhở hắn: "Bệ hạ, Tô quý phi còn ở đây".
Hoàng đế: "... À, cái này, những khoản bồi thường khác, trẫm đều có thể đáp ứng".
Ta còn đang choáng váng, lại nghe Lục Hoàn bên cạnh thanh âm rõ ràng lên tiếng: “Đã như vậy, xin bệ hạ cho phép Tô quý phi xuất cung tái hôn”.
"Không tệ, không tệ".
Hoàng đế vui mừng đến con ngươi suýt rớt ra ngoài, trên mặt đều viết ngươi mau chóng gả đi, đừng cản trở ta cùng Thuần phi: "Tô quý phi, ngươi muốn gả cho ai, trẫm sẽ đích thân chỉ hôn cho ngươi".
"Gả cho... ".
Một giây trước khi Lục Hoàn lên tiếng, ta vội vàng nói: “À, cái kia, bệ hạ à, chúng ta ăn cơm trước đã”.
Ánh mắt Lục Hoàn lặng lẽ rơi trên người ta, ta cắn rứt, vùi đầu vào trong bát, húp một hơi hết sạch bát canh.
Gả cho Lục Hoàn?
Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, mặc dù nụ hôn vừa rồi khiến ta có chút hạnh phúc.
Nhưng, hắn thích điều gì ở ta chứ?
Hắn chỉ mới gặp ta trong vài ngày thôi mà?
Hoàng đế và Thuần phi thực sự nhanh hơn ta tưởng tượng, họ lập tức quyết định lên đường trở về cung để chiêu cáo thiên hạ vào ngày hôm sau.
Trời đã chạng vạng, hơn nữa buổi tối ăn quá nhiều dầu mỡ, lòng ta lại đang loạn như ma, ta định đi dạo một chút, nên chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Cửa vừa mở ra, một bóng người màu trắng đìu hiu đứng ở ngưỡng cửa, lẻ loi nhìn ta.
Ta lập tức hồn phi phách tán:
"Thật trùng hợp, vương gia, ngài, ngài, ngài, ngài, đi t.è ban đêm hả".
Nói xong ta muốn tát mình hai cái! Nói gì không nói, ta mợ nó lại đi nói chuyện riêng tư của người ta!
May mà Lục Hoàn không để tâm, cũng không biết đêm nay hắn nhất thời cao hứng muốn lê la tán dóc hay vì chuyện gì, đem đồ trong khay đưa cho ta, có chút đỏ mặt quay đi:
"Tối nay... đều là thức ăn dầu mỡ".
"Ta đoán đêm nay nàng sẽ khó chịu, cái này... đúng lúc giảm bớt ngấy".
Trên mâm là một bát sứ trắng đựng nước ô mai.
Ta “à” một tiếng, cầm lấy, nhấp một ngụm, lại nghe hắn nhẹ giọng nói:
"Đêm nay... cũng là lỗi của ta, bất kể như thế nào, ta đều nên hỏi ý kiến của nàng trước".
Đêm nay?
Ta ngập ngừng một lúc, vẫn là hỏi hắn:
"Ngài từ lúc nào lại thích ta vậy? Ta nhớ rõ, chúng ta... ".
Mặt hắn hơi đỏ lên, bưng tách trà lên: "Cũng là... chuyện gần đây".
Gần đây?
Gần đây đã xảy ra cái gì?
Ta vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không biết, không còn lựa chọn nào khác ta đành cho rằng Lục Hoàn thích ta vì ta quá xinh đẹp. Dù sao trước khi vào cung, ta vẫn là một bông hoa xinh đẹp ở kinh thành, có người thầm mến ta cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của ta quá hung ác, Lục Hoàn đột nhiên nói:
"Thực ra, trước đó, ta chưa từng thích ai cả".
34.
Lục Hoàn luôn có tiếng xấu ở kinh thành.
Hắn hành động phóng đãng, tâm cơ thâm trầm. Thấy người nói chuyện người, thấy ma nói chuyện xằng bậy.
Người có thể nghe tiếng lòng của hắn, e rằng chưa từng có ai.
Lúc này, hắn đang dựa vào hàng rào, chậm rãi nói:
"Từ nhỏ không có ai trong cung yêu thích ta. Mẫu phi của ta là người Tây Châu, người cực kỳ xinh đẹp, cho nên được Lục Kỳ Thành sủng ái nhất. Nhưng Lục Kỳ Thành là một tên ngốc, hắn chỉ yêu nàng nhưng lại không biết cách bảo vệ nàng, cho nên khi ta bắt đầu có ký ức, ta cùng mẫu phi đều bị lão quái vật Nhân Đức kia bắt nạt”.
Hắn gọi thái thượng hoàng (cha vua) và hoàng thái hậu (mẹ vua) bằng tên, ta sợ tới mức nhìn sang bên cạnh hai lần, cầu nguyện hoàng đế ngốc đừng xuất hiện vào lúc này.
Lục Hoàn không để ý, hắn nhìn ánh trăng nói tiếp: “Năm ta sáu tuổi, mẫu phi rời đi, trước khi đi nàng nấu cho ta một bàn đồ ăn, suốt mấy đêm liền làm cho ta một đôi hài, lại nói với ta, nàng sẽ về mẫu quốc, bảo ta ở lại trong cung, chờ chân ta xỏ vừa đôi hài này, nàng sẽ phái người tới đón ta".
"Sau đó, ta đã sống thực sự rất khó khăn, cực khổ. Nhân Đức không thích ta, cung nhân cũng không dám đối tốt với ta, có đôi khi thức ăn được mang lên đều là ôi thiu, nước thì hôi thối. Nhưng ta cũng phải ăn nó, vì ta cần sống để có thể xuất cung và gặp lại mẫu phi của ta".
"Mãi đến năm ta chín tuổi, ta có thể mang vừa đôi hài kia".
"Nhưng, không có ai đến đón ta cả".
Ta thấy hốc mắt hắn đỏ lên, hắn nói tiếp: “Sau đó, ta lén trộm châu báu, vàng ngọc trong cung, đêm đến lại ngồi trong xe lén ra khỏi cung, đi tìm mẫu phi”.
Chuyện này, ta cũng có biết một chút.
Lục Hoàn rời cung năm chín tuổi và đi bộ đến Tây Châu.
Cũng chính bởi vì hành động này mà hắn được thái thượng hoàng vô cùng coi trọng, cảm thấy hắn từ nhỏ đã liều lĩnh lại thận trọng, nếu được bồi dưỡng đàng hoàng thì chính là một thiên tài kiệt xuất.
Nhưng mà, ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ tới, là bởi vì cái này...
"Ta đi bộ hai tháng, hai tháng này đói thì ăn cỏ, khát thì uống nước ao, ta cũng phải cảm tạ Nhân Đức, ba năm qua, bụng của ta đã được luyện vô cùng tốt, ta ôm chặt tín vật của mẫu phi, chế.t cũng không buông. Lần đầu tiên ta giế.t người, đó là khi một người đến giật hành lý của ta, ta nhặt một hòn đá rồi đập thẳng vào ót của hắn”.
Nụ cười của Lục Hoàn dịu dàng nhưng lại có chút tàn nhẫn: "Lúc ta tới Tây Châu, ta mới phát hiện ra tất cả những điều này chỉ là một âm mưu".
Thanh âm của hắn không khỏi run lên: "Mẫu phi của ta đã sớm qua đời, nàng thực sự được sủng ái quá nhiều, hoàng thái hậu (mẹ vua) lúc ấy vẫn là hoàng hậu và thái hậu cùng chung một chiến tuyến, vì giữ gìn vinh hoa cho con cháu, phân phó kẻ dưới hãm hại nàng đến mất mạng. Mà mẫu phi ta vì để ta có một cuộc sống tốt đẹp, nên đã bịa ra lời nói dối này cho ta".
Hắn nói: "Ta ở Tây Châu, chỉ có thể nhìn thấy được ngôi mộ của mẫu phi mà thôi".
"Nhưng kể từ đó, ta bắt đầu ghét bất cứ ai nói dối ta".
"Ta không thể chấp nhận bất kỳ sự lừa dối nào".
Ta ngây người nhìn hắn, nhìn chiếc cổ mảnh khảnh, quai hàm sắc bén, đôi mắt đẹp đến khó tin đang nhìn trăng trên trời, hệt như đang nhìn mẫu phi của hắn, hắn nói:
"Cho đến khi ta gặp nàng".
"Tô Tần".
Hắn quay mặt sang một bên và nghiêm túc nhìn ta.
Đôi mắt lấp lánh tựa như sao trời.
"Cho nên, Tô Tần".
"Nàng... nàng có đồng ý gả cho ta không?".
35.
Ta ngũ vị tạp trần (cảm xúc phức tạp, hỗn hợp). Có một loại chua xót không nói rõ.
Khi Lục Hoàn hỏi ta, không biết vì sao, thứ hiện lên trong đầu ta lại là khuôn mặt của tên thích khách kia.
Vừa nghĩ đến tên kia, ta giật nảy mình:
Ta không phải là một người thích bị ngược (tra tấn) điên cuồng đâu nhỉ. Tại sao vào lúc này, ta cư nhiên lại nghĩ đến tên kia! Làm sao lại chính là tên thích khách kia chứ!
Ta nhất thời bối rối, lúc này Lục Hoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Hắn nhìn vào mắt ta, nói từng chữ một, lặp lại lần nữa:
"Tô Tần, gả cho ta được không".
"Được không?".
Ta vô thức nói: "Không thể được".
Hắn hơi nhíu mày, nghiêm túc hỏi ta: "Cái gì chứ?".
"Tại sao?".
Nếu ta nghe được những lời này trước đây, ta có thể mặt dày mày dạn (hậu trứ kiểm bì) mà đối mặt với Lục Hoàn.
Nhưng bây giờ, ta căn bản không thể đối mặt với Lục Hoàn, trong lòng lại cảm thấy đau đớn âm ỉ không rõ nguyên nhân, đây là loại cảm giác trước nay chưa từng có. Ta không còn cách nào khác đành ngoảnh mặt đi: "Ta... ta đã có người trong lòng rồi".
Hắn lặp lại lời ta: “Nàng đã có người trong lòng rồi à?”.
Ta khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng yên lặng nhìn ta, thấy ta không nói gì, sắc mặt hắn khẽ biến, lại nói: “Nàng đã có người mình thích rồi sao?”.
Ta vẫn không nói lời nào.
Lục Hoàn kéo vai ta, nhìn vào mắt ta, gằn từng chữ: “Người nàng thích là ta”.
"Người nàng thích là ta đúng không?".
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
Rõ ràng là khách điếm đã được bao trước, nhưng một nhóm người đã bước vào, cầm đầu là một tên thô kệch hét lên bằng một giọng thô lỗ, nghe tiếng giống như hoàng tử địch quốc mà chúng ta gặp trong sơn động.
Ta vô thức nói: "Không... ".
“Chẳng lẽ là bọn cướp đi xuống núi?”, lời còn chưa nói xong, Lục Hoàn đã buông ta ra.
Hắn nhìn ta, trong mắt không rõ là thất vọng hay đau lòng.
Sau đó.
Hắn xoay người bỏ đi.
36.
Lục Hoàn bước đi rất nhanh.
Hắn để lại tiểu Cố chăm sóc ta, ngày hôm sau thức dậy ta đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Hoàng đế và Thuần phi cũng lần lượt trở về cung, trước khi rời đi, hoàng đế nói với ta, "à, vị phi tần này, "Thư" phi hả, nghe nói đã lâu ngươi chưa về nhà, lần này ngươi cũng không cần theo trẫm nữa. Trẫm trở về cung sẽ sắp xếp lại mọi thứ".
Ta nói, bệ hạ, thực ra họ của ta là Tô... thôi, quên đi, bệ hạ, xin cáo từ.
Sau đó, ta ở lại nhà của ta.
Nương trông thấy ta về nhà vừa khóc vừa lau nước mắt, còn cha ta thì mừng rỡ vỗ vai ta, nhẹ nhõm nói:
“Lúc đầu khi con mới vào cung, ngay cả bài vị phụ thân cũng đều đã chuẩn bị cho con... ”.
Điều kỳ lạ là Lục Hoàn đã biến mất, tên thần kinh kia cũng chẳng đến tìm ta nữa.
Ta trở lại cuộc sống trước khi nhập cung.
Thực ra trước khi xuất giá, cuộc sống của ta cũng khá nhàm chán. Dù sao, cũng đúng, ta có khả năng đặc biệt như vậy, phụ thân cũng không dám để ta tùy tiện ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Ta ngày nào cũng ăn hạt hướng dương chán ngắt ở nhà, có đôi khi ta sẽ nhớ đến Lục Hoàn.
Nghe nói thế cục bây giờ rất căng thẳng, các phi tần lần lượt được đưa về nhà, Lệ phi thì phấn chấn, nhưng các phi tần khác thì không như vậy, phần lớn đều ủ rũ. Những đại thần trong triều cũng có ý kiến rất lớn đối với việc làm này của hoàng đế.
Trong lúc thế cục căng thẳng như vậy, ta thế mà nhìn thấy Lục Hoàn, hắn tới nhà ta cùng cha ta nghị sự. Ta gọi hắn từ xa:
"Vương gia! Vương gia!".
Nhưng Lục Hoàn dường như không nhìn thấy ta, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái rồi nói với cha ta:
"Bổn vương có việc, xin phép đi trước".
Ta lại gọi hắn: "Vương gia!".
Lục Hoàn dừng bước, lạnh lùng nhìn ta: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?".
Ta gãi đầu nói: "À, cái đó, dây giày của ngài lỏng quá, không buộc thì vướng chân, sẽ ngã đấy".
Ta vốn là có ý tốt, nhưng ai biết Lục Hoàn nghe xong càng tức giận, hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Cha ta buồn bực hỏi ta, có chuyện gì vậy. Ta ngượng ngùng nói: “Có lẽ là tại dây giày bị lỏng nên ngài ấy xấu hổ đó ạ”.
Sau đó ta hỏi cha ta tại sao Lục Hoàn lại tới đây, cha thở dài nói, hiện tại tình huống của hoàng đế rất khó khăn, bởi vì trước đó hủy hôn, đại điện có một nhóm nữ nhi của các đại thần ở trong cung, cắt, treo, thắt cổ, thiếu chút nữa chớt một đống.
Nhưng lần này thái độ của hoàng đế rất kiên định. Hắn nói hắn muốn tự làm chủ cuộc sống của mình.
Ta hỏi cha ta rằng ông nghĩ gì về vấn đề này, nhưng lần này cha ta trông nghiêm túc và không đùa giỡn nữa. Ông nói với ta:
"Cha nghĩ rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra".
Trong vòng ba ngày, quả nhiên thực sự xảy ra chuyện.
Ta đang mơ.
Ta đang mơ.
Nhất định là ta đang nằm mơ.
Ta thẫn thờ theo Nhiếp chính vương lên núi, sau đó đón hoàng đế rồi xuống núi.
Đứng dưới chân núi nhìn sương khói lượn lờ, trước mắt ta đều là cảnh tượng mê đắm đó.
Thuần phi lo lắng nói: "Tần nhi, muội làm sao vậy?".
Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng ta, Nhiếp chính vương, à không, Lục Hoàn nói với giọng ấm áp:
"Không sao đâu, lát nữa nàng ấy sẽ khỏe thôi".
Lúc này đã đến thành trấn, bên ngoài xe ngựa (xa mã) ồn ào, Lục Hoàn tiện tay bao một khách điếm bình dân ven đường, lại gọi một bàn rượu cùng đồ ăn.
Hắn bưng cho ta một bát canh gà, nhẹ nhàng nói: "Ăn từ từ cho ấm bụng trước, đợi lát nữa sẽ cho nàng ăn gà nướng sau".
Làm thế nào mà hắn biết rằng ta thích ăn gà nướng chứ?
Ta ngơ ngác uống một bát canh, ngơ ngác nhìn Lục Hoàn gắp một đống thức ăn được hâm nóng lên đĩa nhỏ cho ta, lại ngơ ngác nghe hoàng đế nói xạo ở đó.
"Thuần nhi, nàng lần này khổ cực quá nhiều, ta thật muốn chớt mà".
Hoàng đế nắm tay Thuần phi, trìu mến nói: “Tối hôm qua, trẫm đã nghĩ kĩ rồi, trẫm sẽ không bao giờ để nàng ở ngoài gió bão, lại phải nếm trải nỗi đau thấu xương như vậy nữa. Trẫm không muốn có một vị phi tần nào trong cung nữa. Hậu cung của trẫm chỉ cần mình nàng là đủ rồi".
Tiểu Cố nhắc nhở hắn: "Bệ hạ, Tô quý phi còn ở đây".
Hoàng đế: "... À, cái này, những khoản bồi thường khác, trẫm đều có thể đáp ứng".
Ta còn đang choáng váng, lại nghe Lục Hoàn bên cạnh thanh âm rõ ràng lên tiếng: “Đã như vậy, xin bệ hạ cho phép Tô quý phi xuất cung tái hôn”.
"Không tệ, không tệ".
Hoàng đế vui mừng đến con ngươi suýt rớt ra ngoài, trên mặt đều viết ngươi mau chóng gả đi, đừng cản trở ta cùng Thuần phi: "Tô quý phi, ngươi muốn gả cho ai, trẫm sẽ đích thân chỉ hôn cho ngươi".
"Gả cho... ".
Một giây trước khi Lục Hoàn lên tiếng, ta vội vàng nói: “À, cái kia, bệ hạ à, chúng ta ăn cơm trước đã”.
Ánh mắt Lục Hoàn lặng lẽ rơi trên người ta, ta cắn rứt, vùi đầu vào trong bát, húp một hơi hết sạch bát canh.
Gả cho Lục Hoàn?
Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, mặc dù nụ hôn vừa rồi khiến ta có chút hạnh phúc.
Nhưng, hắn thích điều gì ở ta chứ?
Hắn chỉ mới gặp ta trong vài ngày thôi mà?
Hoàng đế và Thuần phi thực sự nhanh hơn ta tưởng tượng, họ lập tức quyết định lên đường trở về cung để chiêu cáo thiên hạ vào ngày hôm sau.
Trời đã chạng vạng, hơn nữa buổi tối ăn quá nhiều dầu mỡ, lòng ta lại đang loạn như ma, ta định đi dạo một chút, nên chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Cửa vừa mở ra, một bóng người màu trắng đìu hiu đứng ở ngưỡng cửa, lẻ loi nhìn ta.
Ta lập tức hồn phi phách tán:
"Thật trùng hợp, vương gia, ngài, ngài, ngài, ngài, đi t.è ban đêm hả".
Nói xong ta muốn tát mình hai cái! Nói gì không nói, ta mợ nó lại đi nói chuyện riêng tư của người ta!
May mà Lục Hoàn không để tâm, cũng không biết đêm nay hắn nhất thời cao hứng muốn lê la tán dóc hay vì chuyện gì, đem đồ trong khay đưa cho ta, có chút đỏ mặt quay đi:
"Tối nay... đều là thức ăn dầu mỡ".
"Ta đoán đêm nay nàng sẽ khó chịu, cái này... đúng lúc giảm bớt ngấy".
Trên mâm là một bát sứ trắng đựng nước ô mai.
Ta “à” một tiếng, cầm lấy, nhấp một ngụm, lại nghe hắn nhẹ giọng nói:
"Đêm nay... cũng là lỗi của ta, bất kể như thế nào, ta đều nên hỏi ý kiến của nàng trước".
Đêm nay?
Ta ngập ngừng một lúc, vẫn là hỏi hắn:
"Ngài từ lúc nào lại thích ta vậy? Ta nhớ rõ, chúng ta... ".
Mặt hắn hơi đỏ lên, bưng tách trà lên: "Cũng là... chuyện gần đây".
Gần đây?
Gần đây đã xảy ra cái gì?
Ta vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không biết, không còn lựa chọn nào khác ta đành cho rằng Lục Hoàn thích ta vì ta quá xinh đẹp. Dù sao trước khi vào cung, ta vẫn là một bông hoa xinh đẹp ở kinh thành, có người thầm mến ta cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của ta quá hung ác, Lục Hoàn đột nhiên nói:
"Thực ra, trước đó, ta chưa từng thích ai cả".
34.
Lục Hoàn luôn có tiếng xấu ở kinh thành.
Hắn hành động phóng đãng, tâm cơ thâm trầm. Thấy người nói chuyện người, thấy ma nói chuyện xằng bậy.
Người có thể nghe tiếng lòng của hắn, e rằng chưa từng có ai.
Lúc này, hắn đang dựa vào hàng rào, chậm rãi nói:
"Từ nhỏ không có ai trong cung yêu thích ta. Mẫu phi của ta là người Tây Châu, người cực kỳ xinh đẹp, cho nên được Lục Kỳ Thành sủng ái nhất. Nhưng Lục Kỳ Thành là một tên ngốc, hắn chỉ yêu nàng nhưng lại không biết cách bảo vệ nàng, cho nên khi ta bắt đầu có ký ức, ta cùng mẫu phi đều bị lão quái vật Nhân Đức kia bắt nạt”.
Hắn gọi thái thượng hoàng (cha vua) và hoàng thái hậu (mẹ vua) bằng tên, ta sợ tới mức nhìn sang bên cạnh hai lần, cầu nguyện hoàng đế ngốc đừng xuất hiện vào lúc này.
Lục Hoàn không để ý, hắn nhìn ánh trăng nói tiếp: “Năm ta sáu tuổi, mẫu phi rời đi, trước khi đi nàng nấu cho ta một bàn đồ ăn, suốt mấy đêm liền làm cho ta một đôi hài, lại nói với ta, nàng sẽ về mẫu quốc, bảo ta ở lại trong cung, chờ chân ta xỏ vừa đôi hài này, nàng sẽ phái người tới đón ta".
"Sau đó, ta đã sống thực sự rất khó khăn, cực khổ. Nhân Đức không thích ta, cung nhân cũng không dám đối tốt với ta, có đôi khi thức ăn được mang lên đều là ôi thiu, nước thì hôi thối. Nhưng ta cũng phải ăn nó, vì ta cần sống để có thể xuất cung và gặp lại mẫu phi của ta".
"Mãi đến năm ta chín tuổi, ta có thể mang vừa đôi hài kia".
"Nhưng, không có ai đến đón ta cả".
Ta thấy hốc mắt hắn đỏ lên, hắn nói tiếp: “Sau đó, ta lén trộm châu báu, vàng ngọc trong cung, đêm đến lại ngồi trong xe lén ra khỏi cung, đi tìm mẫu phi”.
Chuyện này, ta cũng có biết một chút.
Lục Hoàn rời cung năm chín tuổi và đi bộ đến Tây Châu.
Cũng chính bởi vì hành động này mà hắn được thái thượng hoàng vô cùng coi trọng, cảm thấy hắn từ nhỏ đã liều lĩnh lại thận trọng, nếu được bồi dưỡng đàng hoàng thì chính là một thiên tài kiệt xuất.
Nhưng mà, ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ tới, là bởi vì cái này...
"Ta đi bộ hai tháng, hai tháng này đói thì ăn cỏ, khát thì uống nước ao, ta cũng phải cảm tạ Nhân Đức, ba năm qua, bụng của ta đã được luyện vô cùng tốt, ta ôm chặt tín vật của mẫu phi, chế.t cũng không buông. Lần đầu tiên ta giế.t người, đó là khi một người đến giật hành lý của ta, ta nhặt một hòn đá rồi đập thẳng vào ót của hắn”.
Nụ cười của Lục Hoàn dịu dàng nhưng lại có chút tàn nhẫn: "Lúc ta tới Tây Châu, ta mới phát hiện ra tất cả những điều này chỉ là một âm mưu".
Thanh âm của hắn không khỏi run lên: "Mẫu phi của ta đã sớm qua đời, nàng thực sự được sủng ái quá nhiều, hoàng thái hậu (mẹ vua) lúc ấy vẫn là hoàng hậu và thái hậu cùng chung một chiến tuyến, vì giữ gìn vinh hoa cho con cháu, phân phó kẻ dưới hãm hại nàng đến mất mạng. Mà mẫu phi ta vì để ta có một cuộc sống tốt đẹp, nên đã bịa ra lời nói dối này cho ta".
Hắn nói: "Ta ở Tây Châu, chỉ có thể nhìn thấy được ngôi mộ của mẫu phi mà thôi".
"Nhưng kể từ đó, ta bắt đầu ghét bất cứ ai nói dối ta".
"Ta không thể chấp nhận bất kỳ sự lừa dối nào".
Ta ngây người nhìn hắn, nhìn chiếc cổ mảnh khảnh, quai hàm sắc bén, đôi mắt đẹp đến khó tin đang nhìn trăng trên trời, hệt như đang nhìn mẫu phi của hắn, hắn nói:
"Cho đến khi ta gặp nàng".
"Tô Tần".
Hắn quay mặt sang một bên và nghiêm túc nhìn ta.
Đôi mắt lấp lánh tựa như sao trời.
"Cho nên, Tô Tần".
"Nàng... nàng có đồng ý gả cho ta không?".
35.
Ta ngũ vị tạp trần (cảm xúc phức tạp, hỗn hợp). Có một loại chua xót không nói rõ.
Khi Lục Hoàn hỏi ta, không biết vì sao, thứ hiện lên trong đầu ta lại là khuôn mặt của tên thích khách kia.
Vừa nghĩ đến tên kia, ta giật nảy mình:
Ta không phải là một người thích bị ngược (tra tấn) điên cuồng đâu nhỉ. Tại sao vào lúc này, ta cư nhiên lại nghĩ đến tên kia! Làm sao lại chính là tên thích khách kia chứ!
Ta nhất thời bối rối, lúc này Lục Hoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Hắn nhìn vào mắt ta, nói từng chữ một, lặp lại lần nữa:
"Tô Tần, gả cho ta được không".
"Được không?".
Ta vô thức nói: "Không thể được".
Hắn hơi nhíu mày, nghiêm túc hỏi ta: "Cái gì chứ?".
"Tại sao?".
Nếu ta nghe được những lời này trước đây, ta có thể mặt dày mày dạn (hậu trứ kiểm bì) mà đối mặt với Lục Hoàn.
Nhưng bây giờ, ta căn bản không thể đối mặt với Lục Hoàn, trong lòng lại cảm thấy đau đớn âm ỉ không rõ nguyên nhân, đây là loại cảm giác trước nay chưa từng có. Ta không còn cách nào khác đành ngoảnh mặt đi: "Ta... ta đã có người trong lòng rồi".
Hắn lặp lại lời ta: “Nàng đã có người trong lòng rồi à?”.
Ta khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng yên lặng nhìn ta, thấy ta không nói gì, sắc mặt hắn khẽ biến, lại nói: “Nàng đã có người mình thích rồi sao?”.
Ta vẫn không nói lời nào.
Lục Hoàn kéo vai ta, nhìn vào mắt ta, gằn từng chữ: “Người nàng thích là ta”.
"Người nàng thích là ta đúng không?".
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
Rõ ràng là khách điếm đã được bao trước, nhưng một nhóm người đã bước vào, cầm đầu là một tên thô kệch hét lên bằng một giọng thô lỗ, nghe tiếng giống như hoàng tử địch quốc mà chúng ta gặp trong sơn động.
Ta vô thức nói: "Không... ".
“Chẳng lẽ là bọn cướp đi xuống núi?”, lời còn chưa nói xong, Lục Hoàn đã buông ta ra.
Hắn nhìn ta, trong mắt không rõ là thất vọng hay đau lòng.
Sau đó.
Hắn xoay người bỏ đi.
36.
Lục Hoàn bước đi rất nhanh.
Hắn để lại tiểu Cố chăm sóc ta, ngày hôm sau thức dậy ta đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Hoàng đế và Thuần phi cũng lần lượt trở về cung, trước khi rời đi, hoàng đế nói với ta, "à, vị phi tần này, "Thư" phi hả, nghe nói đã lâu ngươi chưa về nhà, lần này ngươi cũng không cần theo trẫm nữa. Trẫm trở về cung sẽ sắp xếp lại mọi thứ".
Ta nói, bệ hạ, thực ra họ của ta là Tô... thôi, quên đi, bệ hạ, xin cáo từ.
Sau đó, ta ở lại nhà của ta.
Nương trông thấy ta về nhà vừa khóc vừa lau nước mắt, còn cha ta thì mừng rỡ vỗ vai ta, nhẹ nhõm nói:
“Lúc đầu khi con mới vào cung, ngay cả bài vị phụ thân cũng đều đã chuẩn bị cho con... ”.
Điều kỳ lạ là Lục Hoàn đã biến mất, tên thần kinh kia cũng chẳng đến tìm ta nữa.
Ta trở lại cuộc sống trước khi nhập cung.
Thực ra trước khi xuất giá, cuộc sống của ta cũng khá nhàm chán. Dù sao, cũng đúng, ta có khả năng đặc biệt như vậy, phụ thân cũng không dám để ta tùy tiện ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Ta ngày nào cũng ăn hạt hướng dương chán ngắt ở nhà, có đôi khi ta sẽ nhớ đến Lục Hoàn.
Nghe nói thế cục bây giờ rất căng thẳng, các phi tần lần lượt được đưa về nhà, Lệ phi thì phấn chấn, nhưng các phi tần khác thì không như vậy, phần lớn đều ủ rũ. Những đại thần trong triều cũng có ý kiến rất lớn đối với việc làm này của hoàng đế.
Trong lúc thế cục căng thẳng như vậy, ta thế mà nhìn thấy Lục Hoàn, hắn tới nhà ta cùng cha ta nghị sự. Ta gọi hắn từ xa:
"Vương gia! Vương gia!".
Nhưng Lục Hoàn dường như không nhìn thấy ta, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái rồi nói với cha ta:
"Bổn vương có việc, xin phép đi trước".
Ta lại gọi hắn: "Vương gia!".
Lục Hoàn dừng bước, lạnh lùng nhìn ta: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?".
Ta gãi đầu nói: "À, cái đó, dây giày của ngài lỏng quá, không buộc thì vướng chân, sẽ ngã đấy".
Ta vốn là có ý tốt, nhưng ai biết Lục Hoàn nghe xong càng tức giận, hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Cha ta buồn bực hỏi ta, có chuyện gì vậy. Ta ngượng ngùng nói: “Có lẽ là tại dây giày bị lỏng nên ngài ấy xấu hổ đó ạ”.
Sau đó ta hỏi cha ta tại sao Lục Hoàn lại tới đây, cha thở dài nói, hiện tại tình huống của hoàng đế rất khó khăn, bởi vì trước đó hủy hôn, đại điện có một nhóm nữ nhi của các đại thần ở trong cung, cắt, treo, thắt cổ, thiếu chút nữa chớt một đống.
Nhưng lần này thái độ của hoàng đế rất kiên định. Hắn nói hắn muốn tự làm chủ cuộc sống của mình.
Ta hỏi cha ta rằng ông nghĩ gì về vấn đề này, nhưng lần này cha ta trông nghiêm túc và không đùa giỡn nữa. Ông nói với ta:
"Cha nghĩ rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra".
Trong vòng ba ngày, quả nhiên thực sự xảy ra chuyện.