Chương 5: Danh phận phu nhân
Nhìn tác phẩm của mình cô vẫn không nhịn được cười giãy đành đạch trong lòng anh.
Đột ngột gương mặt điển trai sáp lại gần đôi môi gần kề hôn chặt bám lấy đầu lưỡi của cô. Bị cưỡng hôn bất ngờ đồng tử cô mở rộng muốn phản kháng bị bàn tay thô bạo kia ngăn lại.
Tay hắn không yên sờ mò lung tung luồn lên sống lưng khiến cô rùng mình vung mạnh ra tát hắn một cú giòn tan.
" Thằng đểu biến thái, cút ra! "
Hắn bình thản lấn át đè cô nằm bất động trên giường cười mỉa.
" Vừa rồi là ai nói muốn lấy tôi làm chồng? "
Manh Hạ như sực tỉnh trạng thái biết mình đã chui vào hang cọp tìm đủ mọi cách đấm đá cắn xé để đẩy hắn ta nhưng không thành.
" Tên họ Hắc kia yếu sinh lý không thỏa mãn được cô thì sao cô lại không thử khả năng của tôi? "
" Tôi đéo cần, thằng chó đẻ cút ra khỏi người bà mày!! "
Nụ hôn đầu đời bị hắn cướp mất cũng không nói lí lẽ mà đã đè cô lên giường giở trò đồi bại. Cục tức này cô nuốt không trôi, cô nhăn mặt lườm nguýt hắn nghiêm túc chửi bới khốc liệt.
Hắn cười lớn ôm bụng buông cô ra khiến cô bất ngờ.
" Không ngờ Diệp tiểu thư lại thú vị như vậy. "
Nói rồi giữ nguyên lớp băng bó của cô lết ra khỏi phòng làm cô ngớ người một lúc.
Hành động của hắn cô không tài nào đoán trước được, một con người kì lạ.
Ngày hôm sau cô ngủ đến trưa, mãi mới có người gọi xuống dùng bữa cô mới thức tỉnh. Rùng mình nhìn không gian xung quanh rộng lớn sang trọng mất một lúc cô mới nhớ ra bản thân đã bỏ nhà ra đi.
Chính là bỏ nhà theo trai đó.
Cô thở dài lết thân thể mệt mỏi xuống nhà ăn thưởng thức bữa trưa, nhìn đám người hầu làm việc cật lực cô ngó mãi vẫn không thấy hắn lởn vởn quanh đây mới tò mò đi hỏi người giúp việc.
" Qli, anh ta đâu rồi? "
" Thiếu gia mới sáng đã đến công ty rồi thưa phu nhân. "
Cô gật gật nhè nhẹ thở dài hắn bận tối mắt tối mũi vẫn có thời gian ve vãn cô làm cô thấy nực cười.
Chợt ngẫm lại mới giật mình bật dậy quay ra hỏi người giúp việc vừa nãy.
" Cô vừa gọi tôi là gì cơ?Phu... phu nhân á????"
" Dạ, thiếu gia nói Diệp tiểu thư từ nay chính là bà chủ của căn nhà này cũng là vợ của thiếu gia, nên.. "
Mạnh Hạ nheo mắt nghi ngờ cuộc sống, đến cái đăng kí kết hôn chính thức cô với hắn còn chưa tới. Mới tỉnh dậy sau một ngày liền thành bà chủ lại còn là phu nhân của cả cái căn biệt thự này.
Cô suy ngẫm lên lại căn phòng ngồi sụp xuống, nhảy cẫng lên vì vui mừng.
" Diệp La Manh Hạ từ nay không cần lo cái đéo gì nữa rồi!!! Yeahh Qli muôn năm!! "
Vừa nhảy nhót vừa sung sướng thì cánh cửa chợt mở khiến cô đóng băng tại chỗ.
Qli điềm đạm khập khiễng ngồi xuống ghế đối diện cô chống tay cười nhẹ.
Manh Hạ ho lấy vài cái gỡ lại không khí đánh trống lảng nhìn ra phía cửa sổ thì bị hắn cắt đứt tâm trạng.
" Ba cô vừa gọi nói muốn cô trở về. "
" Tôi không về! "
Mạnh miệng dứt khoát không muốn trở về, mặc cho ba có gọi cháy máy cô cũng không về.
Một câu nói của hắn ta khiến cô sững người ngờ ngợ.
" Bên Hắc gia đang cho người đi tìm cô đến đám cưới đấy. "
Cô vẫn không sợ ngồi luôn lên đùi anh thắm thiết nói lời nghĩa tình.
" Anh sợ rồi sao? Tôi chạy trốn ngoại tình với gã đàn ông khác là anh, chồng sắp cưới có gia thế khủng kia sẽ không đánh chết anh đó chứ? "
Qli bật cười tay ôm chặt cô từ từ cúi nhìn gương mặt đắc ý xinh đẹp.
" Nói vậy cô bằng lòng bỏ tên đó theo tôi sao? "
Yên lặng suy tính một lúc, đứng dậy buông lời thuận theo ý trời.
" Tôi không chống lại được bên đó đâu, anh chết theo tôi áy náy lắm. "
Hắn ta cười điên ngã ngửa, chưa bao giờ nhìn thấy giọng cười nào như vậy. Bàn tay to lớn kéo cô lại vào lòng giữ chặt đôi tay thon thả tự do cúi mình cưỡng hôn đôi môi mềm mại.
Buông ra hắn mới dùng ánh nhìn thâm tình ngắm cô, nâng nhẹ cằm tiến sát gương mặt đẹp mã đó buông lời tự tin.
" Hôn cũng đã hôn rồi cô không định vứt bỏ trách nhiệm đâu nhỉ? "
Cô tức run người hất cánh tay anh ra xa phản bác.
" Anh, tự ý cưỡng hôn tôi mà còn dám đòi tôi chịu trách nhiệm nữa sao hả? "
Câu trả lời cất lên vừa dứt hắn đưa cô ra xe đạp ga phóng tít mù dù cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
" Anh tính đưa tôi đi đâu vậy? Chạy trốn? "
" Cô luôn có suy nghĩ khiến người ta cảm thấy muốn cười điên lên luôn mà. "
Xe dừng lại trước khung cảnh quen thuộc, biệt thự của Diệp gia. Cô ngồi lì trên xe nhất quyết không xuống.
Anh mở rộng cửa xe vác cô trên lưng tiến vào cánh cửa. Cô trên vai nguyền rủa trách móc anh liên hoàn.
" Anh nói tôi là vợ anh mà giờ lại đưa tôi đem cho người đàn ông khác sao? Cái tên chỉ được cái mồm, đồ khốn nạn! "
Đột ngột gương mặt điển trai sáp lại gần đôi môi gần kề hôn chặt bám lấy đầu lưỡi của cô. Bị cưỡng hôn bất ngờ đồng tử cô mở rộng muốn phản kháng bị bàn tay thô bạo kia ngăn lại.
Tay hắn không yên sờ mò lung tung luồn lên sống lưng khiến cô rùng mình vung mạnh ra tát hắn một cú giòn tan.
" Thằng đểu biến thái, cút ra! "
Hắn bình thản lấn át đè cô nằm bất động trên giường cười mỉa.
" Vừa rồi là ai nói muốn lấy tôi làm chồng? "
Manh Hạ như sực tỉnh trạng thái biết mình đã chui vào hang cọp tìm đủ mọi cách đấm đá cắn xé để đẩy hắn ta nhưng không thành.
" Tên họ Hắc kia yếu sinh lý không thỏa mãn được cô thì sao cô lại không thử khả năng của tôi? "
" Tôi đéo cần, thằng chó đẻ cút ra khỏi người bà mày!! "
Nụ hôn đầu đời bị hắn cướp mất cũng không nói lí lẽ mà đã đè cô lên giường giở trò đồi bại. Cục tức này cô nuốt không trôi, cô nhăn mặt lườm nguýt hắn nghiêm túc chửi bới khốc liệt.
Hắn cười lớn ôm bụng buông cô ra khiến cô bất ngờ.
" Không ngờ Diệp tiểu thư lại thú vị như vậy. "
Nói rồi giữ nguyên lớp băng bó của cô lết ra khỏi phòng làm cô ngớ người một lúc.
Hành động của hắn cô không tài nào đoán trước được, một con người kì lạ.
Ngày hôm sau cô ngủ đến trưa, mãi mới có người gọi xuống dùng bữa cô mới thức tỉnh. Rùng mình nhìn không gian xung quanh rộng lớn sang trọng mất một lúc cô mới nhớ ra bản thân đã bỏ nhà ra đi.
Chính là bỏ nhà theo trai đó.
Cô thở dài lết thân thể mệt mỏi xuống nhà ăn thưởng thức bữa trưa, nhìn đám người hầu làm việc cật lực cô ngó mãi vẫn không thấy hắn lởn vởn quanh đây mới tò mò đi hỏi người giúp việc.
" Qli, anh ta đâu rồi? "
" Thiếu gia mới sáng đã đến công ty rồi thưa phu nhân. "
Cô gật gật nhè nhẹ thở dài hắn bận tối mắt tối mũi vẫn có thời gian ve vãn cô làm cô thấy nực cười.
Chợt ngẫm lại mới giật mình bật dậy quay ra hỏi người giúp việc vừa nãy.
" Cô vừa gọi tôi là gì cơ?Phu... phu nhân á????"
" Dạ, thiếu gia nói Diệp tiểu thư từ nay chính là bà chủ của căn nhà này cũng là vợ của thiếu gia, nên.. "
Mạnh Hạ nheo mắt nghi ngờ cuộc sống, đến cái đăng kí kết hôn chính thức cô với hắn còn chưa tới. Mới tỉnh dậy sau một ngày liền thành bà chủ lại còn là phu nhân của cả cái căn biệt thự này.
Cô suy ngẫm lên lại căn phòng ngồi sụp xuống, nhảy cẫng lên vì vui mừng.
" Diệp La Manh Hạ từ nay không cần lo cái đéo gì nữa rồi!!! Yeahh Qli muôn năm!! "
Vừa nhảy nhót vừa sung sướng thì cánh cửa chợt mở khiến cô đóng băng tại chỗ.
Qli điềm đạm khập khiễng ngồi xuống ghế đối diện cô chống tay cười nhẹ.
Manh Hạ ho lấy vài cái gỡ lại không khí đánh trống lảng nhìn ra phía cửa sổ thì bị hắn cắt đứt tâm trạng.
" Ba cô vừa gọi nói muốn cô trở về. "
" Tôi không về! "
Mạnh miệng dứt khoát không muốn trở về, mặc cho ba có gọi cháy máy cô cũng không về.
Một câu nói của hắn ta khiến cô sững người ngờ ngợ.
" Bên Hắc gia đang cho người đi tìm cô đến đám cưới đấy. "
Cô vẫn không sợ ngồi luôn lên đùi anh thắm thiết nói lời nghĩa tình.
" Anh sợ rồi sao? Tôi chạy trốn ngoại tình với gã đàn ông khác là anh, chồng sắp cưới có gia thế khủng kia sẽ không đánh chết anh đó chứ? "
Qli bật cười tay ôm chặt cô từ từ cúi nhìn gương mặt đắc ý xinh đẹp.
" Nói vậy cô bằng lòng bỏ tên đó theo tôi sao? "
Yên lặng suy tính một lúc, đứng dậy buông lời thuận theo ý trời.
" Tôi không chống lại được bên đó đâu, anh chết theo tôi áy náy lắm. "
Hắn ta cười điên ngã ngửa, chưa bao giờ nhìn thấy giọng cười nào như vậy. Bàn tay to lớn kéo cô lại vào lòng giữ chặt đôi tay thon thả tự do cúi mình cưỡng hôn đôi môi mềm mại.
Buông ra hắn mới dùng ánh nhìn thâm tình ngắm cô, nâng nhẹ cằm tiến sát gương mặt đẹp mã đó buông lời tự tin.
" Hôn cũng đã hôn rồi cô không định vứt bỏ trách nhiệm đâu nhỉ? "
Cô tức run người hất cánh tay anh ra xa phản bác.
" Anh, tự ý cưỡng hôn tôi mà còn dám đòi tôi chịu trách nhiệm nữa sao hả? "
Câu trả lời cất lên vừa dứt hắn đưa cô ra xe đạp ga phóng tít mù dù cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
" Anh tính đưa tôi đi đâu vậy? Chạy trốn? "
" Cô luôn có suy nghĩ khiến người ta cảm thấy muốn cười điên lên luôn mà. "
Xe dừng lại trước khung cảnh quen thuộc, biệt thự của Diệp gia. Cô ngồi lì trên xe nhất quyết không xuống.
Anh mở rộng cửa xe vác cô trên lưng tiến vào cánh cửa. Cô trên vai nguyền rủa trách móc anh liên hoàn.
" Anh nói tôi là vợ anh mà giờ lại đưa tôi đem cho người đàn ông khác sao? Cái tên chỉ được cái mồm, đồ khốn nạn! "