Chương 14: Thế lực to lớn
Dường như cảm nhận được ánh nhìn vẫn luôn hướng về mình, Mã Tiểu Yên xoay người lại ngước lên nhìn vào khung cửa sổ. Bóng dáng Diệp La Manh Hạ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu lườm nguýt bà ta hiện rõ.
Đôi mắt đượm buồn cúi gằm mặt xuống lê bước rời đi.
Giọng nói từ phía sau đột ngột tiến đến theo bước chân chắc nịch.
" Dễ chịu hơn chưa? "
Toàn thân ngây ngốc đứng hình không đáp, cô mải nhìn vào hư không nơi ánh nắng chiếu rọi bên dưới còn phảng phất dư ảnh của người mẹ kế.
" Tôi độc mồm độc miệng với bà ta là sai sao...? "
Trái tim mà bà ta mang, Mã Tiểu Yên sống được yên vui như hiện tại đều nhờ phần ân huệ lớn của Khả La Mộng. Mẹ cô dùng cả tính mạng để đánh đổi sự sống của bà ta.
Tại sao Mã Tiểu Yên lại có thể cười vui như vậy, được làm Diệp phu nhân sau khi mẹ cô mất. Sự giả tạo, bà ta lúc nào cũng diễn như thể yêu thương cô vô điều kiện. Mỗi lần như vậy, cô đều muốn đẩy bà ta ra thật xa, càng xa càng tốt!
Hắn luồn tay qua eo đặt cằm lên vai cô thì thầm.
" Không sai. "
" Hắc phu nhân chưa bao giờ sai. "
" Kẻ sai là dám làm tổn thương Diệp La Manh Hạ. "
Không để ý trên cổ đã xuất hiện sợi dây chuyền lấp lánh đỏ rực màu đá quý. Tay chạm nhẹ bất chợt ngước qua nhìn anh.
" Sao lại cho tôi thứ này? "
Vẻ mặt hoang mang của cô khiến anh cười tủm tỉm xoa đầu chiều chuộng.
" Hợp với cá tính của em. "
Tay vừa định với ra đằng sau tháo ra thì bị anh ngăn lại. Đôi môi mềm mại chạm lên mu bàn tay khiến toàn thân rùng mình.
" Giữ cẩn thận mai cùng tôi tham gia đấu giá trên du thuyền. "
" Tôi có nói sẽ đi cùng anh bao giờ vậy? "
" Em không định để tôi trói em vác theo đâu chứ. "
" Đốn mạt! "
Sáng hôm sau vừa thức giấc đã nằm trên đống bừa bộn áo váy lộng lẫy. Số váy cô mang theo từ Diệp gia qua đều đã mặc một lần. Lục tung cả tủ đồ chẳng có lấy một bộ nào ra hồn vừa ý.
Hắc Minh Hạo bước vào bất thình lình đưa cho cô một hộp đồ nhỏ. Tay với lấy nghi hoặc mở ra chậm rãi, toát ra bộ váy đỏ rượu quyến rũ với đống trang sức kim cương đính kèm bên cạnh.
" Kim cương tôi không cần, váy là đủ rồi. "
Cô ném đống kim cương qua một góc ưng ý nhìn bộ váy anh đưa.
" Đúng là không thể coi thường được mắt thẩm mỹ của Hắc tổng. "
Anh nhếch nhẹ thỏa mãn yêu chiều nhìn cô đắm đuối.
Dàn vệ sĩ lần lượt cúi chào xếp hàng dài trước cửa đến chỗ xe. Hắn ung dung để cô khoác tay bước đi, khí thế quyền lực tỏa ra có chút ngột ngạt.
Bước lên du thuyền to lớn, không cần giới thiệu ai cũng biết gã bên cạnh cô là nhân vật lớn cỡ nào. Đôi chân hắn lướt tới đâu biểu cảm xanh mặt của đám người gần đó lại hiện lên rõ nét.
Cô thì thầm bên tai anh khi đưa một bên tay lên che lại.
" Sao mọi người có vẻ xa lánh anh vậy? "
" Tôi đẹp trai. "
Miệng cứng nhắc nín bặt, cái gã tự luyến ngứa mồm ngứa miệng đây mà.
Suốt quãng đường đến phòng đấu giá, không một ai dám bén mảng lại gần hay chạm mắt hắn ta. Toàn bộ đều tìm cách trốn tránh, tệ nhất một số người có biểu hiện co giật ngất ngay tại chỗ. Có nói quá không vậy? Thế lực của hắn rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Cô và hắn ngồi yên vị ghế đầu chỉ duy nhất hai chiếc ghế được xếp lên trên cùng như cố ý để riêng cho hai người vậy.
Màu sắc và sự bày trí hoàn toàn khác biệt so với các ghế xếp bên phía sau đơn sơ lạ thường.
Ngồi ở nơi dồn nhiều sự chú ý như vậy khiến cô không thoải mái, tay chân cựa quậy không yên muốn ra bên ngoài. Hắc nhấc nhẹ bên chân trái gác lên đùi cô như muốn trói cô ngồi yên.
Cả một bầu trời câu chửi thề xối xả liên hồi quăng vào mặt hắn mà hắn vẫn dửng dưng.
Thấy mình yếu thế cô cũng dừng lại nghỉ cơ miệng, đấu khẩu với hắn cô chưa bao giờ thắng được cả.
Lần lượt những món vật phẩm giá trị được đưa lên bàn đấu giá, hắn không nhúc nhích không quan tâm. Ngồi cả nửa buổi hắn chẳng buồn đả động đến bất kì món đồ nào. Cô bất mãn nhéo chân hắn gằn giọng.
" Đéo có ý định mua mà còn vác đít vào đây ngồi làm cái gì? ".
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Hắn ngồi yên không thèm để tâm lời cô nói, cô bực dọc hất cẳng hắn xuống đất dẫm bẹp vài cái cho bõ tức.
Cho đến khi vén màn đen thui bên trên lộ ra cái lồng chim to lớn trói một người phụ nữ mặc bộ đồ nhạy cảm đang rên rỉ. Diệp La Manh Hạ đơ một góc bất ngờ.
" Triệu Hy Vân!? "
Hắc Minh Hạo như biết trước mọi chuyện, tay đưa giá cao ngất ngưởng mua về cho bằng được. Cô sửng sốt mọi thứ vẫn đang diễn ra, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác chăm chú nhìn rõ để chắc rằng bản thân không có sự nhầm lẫn.
Đám cầm thú phía dưới chảy nước dãi thèm khát nhìn Triệu Hy Vân không rời mắt. Nhưng khi Hắc Minh Hạo đưa lên cánh tay muốn mua không một ai dám đứng lên hét giá.
Đôi mắt đượm buồn cúi gằm mặt xuống lê bước rời đi.
Giọng nói từ phía sau đột ngột tiến đến theo bước chân chắc nịch.
" Dễ chịu hơn chưa? "
Toàn thân ngây ngốc đứng hình không đáp, cô mải nhìn vào hư không nơi ánh nắng chiếu rọi bên dưới còn phảng phất dư ảnh của người mẹ kế.
" Tôi độc mồm độc miệng với bà ta là sai sao...? "
Trái tim mà bà ta mang, Mã Tiểu Yên sống được yên vui như hiện tại đều nhờ phần ân huệ lớn của Khả La Mộng. Mẹ cô dùng cả tính mạng để đánh đổi sự sống của bà ta.
Tại sao Mã Tiểu Yên lại có thể cười vui như vậy, được làm Diệp phu nhân sau khi mẹ cô mất. Sự giả tạo, bà ta lúc nào cũng diễn như thể yêu thương cô vô điều kiện. Mỗi lần như vậy, cô đều muốn đẩy bà ta ra thật xa, càng xa càng tốt!
Hắn luồn tay qua eo đặt cằm lên vai cô thì thầm.
" Không sai. "
" Hắc phu nhân chưa bao giờ sai. "
" Kẻ sai là dám làm tổn thương Diệp La Manh Hạ. "
Không để ý trên cổ đã xuất hiện sợi dây chuyền lấp lánh đỏ rực màu đá quý. Tay chạm nhẹ bất chợt ngước qua nhìn anh.
" Sao lại cho tôi thứ này? "
Vẻ mặt hoang mang của cô khiến anh cười tủm tỉm xoa đầu chiều chuộng.
" Hợp với cá tính của em. "
Tay vừa định với ra đằng sau tháo ra thì bị anh ngăn lại. Đôi môi mềm mại chạm lên mu bàn tay khiến toàn thân rùng mình.
" Giữ cẩn thận mai cùng tôi tham gia đấu giá trên du thuyền. "
" Tôi có nói sẽ đi cùng anh bao giờ vậy? "
" Em không định để tôi trói em vác theo đâu chứ. "
" Đốn mạt! "
Sáng hôm sau vừa thức giấc đã nằm trên đống bừa bộn áo váy lộng lẫy. Số váy cô mang theo từ Diệp gia qua đều đã mặc một lần. Lục tung cả tủ đồ chẳng có lấy một bộ nào ra hồn vừa ý.
Hắc Minh Hạo bước vào bất thình lình đưa cho cô một hộp đồ nhỏ. Tay với lấy nghi hoặc mở ra chậm rãi, toát ra bộ váy đỏ rượu quyến rũ với đống trang sức kim cương đính kèm bên cạnh.
" Kim cương tôi không cần, váy là đủ rồi. "
Cô ném đống kim cương qua một góc ưng ý nhìn bộ váy anh đưa.
" Đúng là không thể coi thường được mắt thẩm mỹ của Hắc tổng. "
Anh nhếch nhẹ thỏa mãn yêu chiều nhìn cô đắm đuối.
Dàn vệ sĩ lần lượt cúi chào xếp hàng dài trước cửa đến chỗ xe. Hắn ung dung để cô khoác tay bước đi, khí thế quyền lực tỏa ra có chút ngột ngạt.
Bước lên du thuyền to lớn, không cần giới thiệu ai cũng biết gã bên cạnh cô là nhân vật lớn cỡ nào. Đôi chân hắn lướt tới đâu biểu cảm xanh mặt của đám người gần đó lại hiện lên rõ nét.
Cô thì thầm bên tai anh khi đưa một bên tay lên che lại.
" Sao mọi người có vẻ xa lánh anh vậy? "
" Tôi đẹp trai. "
Miệng cứng nhắc nín bặt, cái gã tự luyến ngứa mồm ngứa miệng đây mà.
Suốt quãng đường đến phòng đấu giá, không một ai dám bén mảng lại gần hay chạm mắt hắn ta. Toàn bộ đều tìm cách trốn tránh, tệ nhất một số người có biểu hiện co giật ngất ngay tại chỗ. Có nói quá không vậy? Thế lực của hắn rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Cô và hắn ngồi yên vị ghế đầu chỉ duy nhất hai chiếc ghế được xếp lên trên cùng như cố ý để riêng cho hai người vậy.
Màu sắc và sự bày trí hoàn toàn khác biệt so với các ghế xếp bên phía sau đơn sơ lạ thường.
Ngồi ở nơi dồn nhiều sự chú ý như vậy khiến cô không thoải mái, tay chân cựa quậy không yên muốn ra bên ngoài. Hắc nhấc nhẹ bên chân trái gác lên đùi cô như muốn trói cô ngồi yên.
Cả một bầu trời câu chửi thề xối xả liên hồi quăng vào mặt hắn mà hắn vẫn dửng dưng.
Thấy mình yếu thế cô cũng dừng lại nghỉ cơ miệng, đấu khẩu với hắn cô chưa bao giờ thắng được cả.
Lần lượt những món vật phẩm giá trị được đưa lên bàn đấu giá, hắn không nhúc nhích không quan tâm. Ngồi cả nửa buổi hắn chẳng buồn đả động đến bất kì món đồ nào. Cô bất mãn nhéo chân hắn gằn giọng.
" Đéo có ý định mua mà còn vác đít vào đây ngồi làm cái gì? ".
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Hắn ngồi yên không thèm để tâm lời cô nói, cô bực dọc hất cẳng hắn xuống đất dẫm bẹp vài cái cho bõ tức.
Cho đến khi vén màn đen thui bên trên lộ ra cái lồng chim to lớn trói một người phụ nữ mặc bộ đồ nhạy cảm đang rên rỉ. Diệp La Manh Hạ đơ một góc bất ngờ.
" Triệu Hy Vân!? "
Hắc Minh Hạo như biết trước mọi chuyện, tay đưa giá cao ngất ngưởng mua về cho bằng được. Cô sửng sốt mọi thứ vẫn đang diễn ra, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác chăm chú nhìn rõ để chắc rằng bản thân không có sự nhầm lẫn.
Đám cầm thú phía dưới chảy nước dãi thèm khát nhìn Triệu Hy Vân không rời mắt. Nhưng khi Hắc Minh Hạo đưa lên cánh tay muốn mua không một ai dám đứng lên hét giá.