Chương 12: Diệt Vệ Binh Đội Trưởng
Đội quân lúc này hoảng loạn tuyệt vọng, có người nước mắt chảy, có người chỉ biết nén lại những giọt lệ ngược vào bên trong.Bọn chúng chỉ vài giờ trước thôi còn đang vui mừng vì hết đêm nay sẽ được điều động trở về thành trấn, vậy mà bây giờ toàn bộ đều phải đối mặt với tử thần.Toàn bộ đội quân đang cấp tốc rút lui, hướng bọn chúng đến chính là thành trấn, Nam Hoàng Vân không ngừng lo lắng, hắn liên tục ra lệnh cho đồng đội phía sau phải dãn khoảng cách với quân đoàn ác ma, nếu không tất cả sẽ phải chết không thể nghi ngờ.Mà phía sau lúc này từng tiếng thét dài của ác ma cũng bắt đầu truyền đến, Trường Nam cùng tất cả mọi người đều khẩn trương.Quân đoàn ác ma phía sau số lượng là cực nhiều, bọn chúng tràn tới làm cho mặt đất nơi đây phải rung chuyển, cây cối, thảm thực vật trong cánh rừng này đều đổ rạp xuống, khói bụi bay mù mịt.Nam Hoàng Vân cũng không phải là hoàn toàn mất đi lý trí, trong suốt quá trình rút lui hắn vẫn không ngừng ra lệnh cho mọi người rải đan dược có tính bạo nổ xuống dưới đất.Còn đội quân thì điên cuồng lui về thành trì, phía sau lúc này từng tiếng nổ mạnh truyền tới, tiếng ác ma kêu la thảm thiết, máu tươi văng lên tung tóe, cánh rừng bắt lấy ngọn lửa ấy mà hừng hực bốc cháy.Thế nhưng chừng ấy là chưa đủ, số lượng ác ma nhiều không đếm xuể, bọn chúng vọt qua đám khói bụi mà tiếp tục xông về phía trước.Những tôn cự nhân theo phía sau cũng không ngừng nhặt lên những tảng đá lớn ném mạnh về phía đội quân.Đội quân cũng là tử thương thảm trọng, năm trăm người giờ đây chỉ còn có hơn trăm, thậm chí cái chết còn được tính bằng từng phút.Trường Nam trong đám người thì chật vật không thôi, Nam Hoàng Vân cũng tương tự, vệ binh đội trưởng do bị trọng thương trước đó nên vẫn đang được một khôi lỗi cõng lấy, hắn may mắn vì có những khôi lỗi bao bọc xung quanh bảo vệ lấy cho nên không ảnh hưởng gì từ những mưa đá đối phương công kích.Thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng đối với đám Trường Nam thì cứ như là vài năm, rốt cục đội quân đã vượt ra được cánh rừng tiến tới khu biên giới, số lượng binh lính bây giờ chỉ còn lại năm mươi người.Ngay khi tiếp cận tới khu biên giới Nam Hoàng Vân lập tức thổi lên tiếng tù và báo hiệu cho lính canh mở cổng thành.Hai lính canh lúc này nhận được tín hiệu phía xa cũng là run lên lẩy bẩy, bọn chúng không chậm chễ mở cổng thành lên, sau đó nghiêm trọng đón lấy đám người Nam Hoàng Vân chạy vào.Theo lấy đội quân rút lui được vào trong thành trì, Nam Hoàng Vân một mạch ra hiệu đóng cửa thành lại sau đó hắn cùng binh lính đi nhanh lên phía trên tường thành.Lúc này phía trên tường thành đang có một cái trận pháp, Nam Hoàng Vân không do dự ngồi xuống bắt đầu khai mở trận pháp này, chỉ thấy ánh sáng lóe lên sau đó trận pháp tản ra bao bọc lấy toàn bộ thành trấn.Mà trên tường thành lúc này cũng tự động xuất hiện rất nhiều trường pháo, cung tiễn nhằm ra phía ngoài.Tất cả lúc này thần sắc nghiêm nghị lại, sự yên lặng được duy trì chừng hai hơi thở bỗng nhiên mặt đất bỗng chấn động, đại lượng ác ma vọt ra khỏi cánh rừng tiến vào khu biên giới.Ngay khi số lượng ác ma đặt chân vào khu biên giới thì trường pháo và cung tiễn cũng đồng loạt được khai nòng.Tiếng ầm ầm chấn động bát phương, lúc này người dân bên trong thành trấn cũng nhận ra điểm bất thường nhao nhao hướng ra phía ngoài mà quan sát.Còn ở trên tường thành lúc này năm mươi đầu binh lính bao gồm cả Trường Nam đều rút kiếm ra sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.Rất nhiều đạn dược, mũi tên, hỏa tiễn được b ắn ra, ác ma không thể không bị cầm chân bên trong vùng biên giới.Thế nhưng bọn chúng số lượng nhiều lắm, mà đạn dược thì không biết bao nhiêu là cho đủ.Những tên cự nhân to lớn bên ngoài lúc này không ngừng lấy những tảng đá khổng lồ công kích về phía thành trấn nhưng đều bị trận pháp cản lại.Mưa tiễn không ngừng được phóng ra, thế nhưng lúc này ác ma vẫn có thể tràn đến được phía dưới tường thành, bọn chúng điên cuồng tấn công cổng thành nhưng do có trận pháp duy trì nên khó có thể công phá một cách nhanh chóng.Còn có một số ác ma trèo lên vai nhau tạo thành một dải thang cho đồng bọn leo lên tường thành, nhưng ngay khi bọn chúng vắt nhau cao ngang bằng với tường thành cũng là lúc đám Trường Nam rút kiếm ra không ngừng mà chém tới.Do có trận pháp bảo vệ cộng thêm việc vị trí địa lí thuận lợi nên đội quân dễ dàng diệt sát đám ác ma.Trường Nam giết đến đỏ cả mắt, thế nhưng số lượng ác ma nhiều vô số kể, khắp người hắn lúc này tràn ngập là máu tươi.Tiếng đạn nổ, tiếng chém giết vang vọng khắp xung quanh, khung cảnh diệt thế hiện lên ngay trước mắt, Trường Nam nhiều lần có ý định rút vào sâu bên trong thành trấn nhưng hắn vẫn không cam lòng.Theo quan sát của Trường Nam, khôi lỗi đã không còn nhiều, thời cơ giết vệ binh đội trưởng đã gần lắm rồi, vậy nên hắn vẫn cắn răng điên cuồng mà chém giết.Lúc này một bàn tay ác ma bỗng bắt lấy tay Trường Nam tựu muốn kéo hắn xuống phía dưới.Trường Nam cũng phản ứng kịp thời, tay còn lại của hắn rút dao găm phía hông ra chặt đứt bàn tay kia, sau khi được nơi lỏng ra hắn vung kiếm chém xuống làm cho đầu của ác ma kia bay lên.Đoàn quân binh lính như sống lại hi vọng, bọn chúng đang có lợi thế, ở trong trận pháp này bọn chúng có thể rất an toàn, lại chém giết ác ma một cách dễ dàng.Với tình hình có nhiều lợi thế như thế này việc tử thủ cho tới khi trời sáng không phải là không có khả năng.Thế nhưng tất cả đều đã khinh thường nội tình của binh đoàn ác ma, lúc này từ trong cánh rừng đi ra một thân ảnh áo bào đen, hắn tay chắp sau lưng bình tĩnh đi về phía trường thành.Trên thân người này tỏa ra một cỗ uy áp vô hình khiến cho ác ma xung quanh bị trấn áp không nhấc chân lên nổi.Hắn đứng giữa chiến trường, xung quanh là đại lượng máu tanh, rất nhiều xác ác ma nằm la liệt dưới mặt đất.Hắc y nhân lắc đầu thở dài:“Các ngươi làm việc chậm quá!”Nói rồi hắc y nhân dơ tay về phía hư không bắt lấy một thanh trường thương màu đen tuyền sau đó ném mạnh về phía trận pháp.Tiếng thương xé gió vù vù lao tới như một mãnh hổ cắm thẳng vào trận pháp làm nó nứt vỡ ra như muốn nổ tung.Mà Nam Hoàng Vân trong trận pháp lúc này bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc ngưng trọng cực kì.Phía dưới chiến trường hắc y nhân cười lạnh một tiếng, hắn tiếp tục dơ tay hướng về hư không, một thanh trường thương nữa lại lao tới.Hắn vung tay lên tiếp tục ném mạnh trường thương ra, trường thương một lần nữa lao tới cắm thẳng vào trận pháp, mà trận pháp lúc này cũng vô pháp chỗng đỡ được nữa liền nổ tung.Tiếng nổ ầm ầm làm cho thành trấn bên trong rung động, Nam Hoàng Vân lúc này bị bắn ngược ra một bên liên tục ho ra máu.Những binh lính còn lại đều sững sờ, chỉ với hai mũi tên lập tức phá mở trận pháp do chính Khôi âm tông sáng tạo ra, đây là dạng quái vật kiểu gì.Lúc này, theo lấy trận pháp phòng thủ bị phá vỡ, đại lượng ác ma điên cuồng tấn công tới.“Ầm ầm.”. Những tiếng ác ma tấn công vào cổng thành.Nam Hoàng Vân cố nén thương thế của mình đứng dậy, hắn bất quá cũng không phải là kẻ hoàn toàn điên cuồng, hắn có thể dãn được thì cũng có thể co được.Thế nên Nam Hoàng Vân không do dự mà rút lui về phía thành trấn, lúc này hắn chẳng còn ra thêm mệnh lệnh nào nữa, đám binh lính thấy vậy cũng nhao nhao rút lui đi, bọn chúng di chuyển không còn theo một tiết tấu nào cả.Lúc này tất cả đều chạy về tứ phía, đã đến giờ phút này thì thủ thành đã chẳng còn ý nghĩa nào nữa, cố thủ cũng chết mà không thì cũng chết! Trường Nam cùng với đám vệ binh chạy cùng một chỗ, đây cũng chính là chủ ý của hắn, lúc này trong đội vệ binh chỉ còn lại hai khôi lỗi tính cả hắn cộng thêm tên vệ binh đội trưởng.Thế là Trường Nam cõng lấy vệ binh đội trưởng chạy đi, do vệ binh đội trưởng trận chiến trước đó bị thương rất nặng nên hắn vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.Chạy được một khoảng bỗng bước chân Trường Nam chậm lại, cho đến khi hắn dừng hẳn lại sau đó từ sau lưng ném vệ binh đội trưởng xuống đất.Hắn thao tác nhanh gọn tháo xuống mũ giáp, mà vệ binh đội trưởng lúc này cũng nhận thấy điểm bất thường, thế rồi hắn gắng gượng điều khiển khôi lỗi kia xoay người lại lao tới.Thế nhưng vệ binh đội trưởng đã xem thường quyết tâm của Trường Nam, hắn điều khiển linh khí xung quanh tạo thành một quang cầu hướng khôi lỗi kia mà bắn tới.Tiếng bạo nổ phát ra, khôi lỗi kia bất quá mới chỉ là ngưng khí tầng một, tốc độ tu luyện còn lâu mới sánh bằng Trường Nam.Chỉ với quang cầu vừa rồi thì gi3t chết đối phương là không thể, thế nhưng cầm chân như vậy là đã quá đủ rồi.Trường Nam rút kiếm ra đâm thẳng vào cổ họng vệ binh đội trưởng, sau đó hắn dùng khuỷu tay ghì chặt đối phương không cho phản kháng, tay còn lại lấy bên hông ra một cái dao găm đâm liên tiến nhiều lần vào phần lá lách.Hắn phải làm vậy vì đối phương chính là ngưng khí tầng bảy, tuy hiện tại đang trọng thương nghiêm trọng nhưng Trường Nam luôn làm việc cẩn thận, hắn không cho phép bất cứ một sai sót nào có thể xảy ra.Thực tế cũng đúng là như vậy, dù đã bị đâm nhiều lần nhưng vệ binh đội trưởng vẫn dãy dụa cực mạnh, nhưng Trường Nam càng là điên cuồng hơn, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội có một không hai này.Thế rồi hắn tập trung càng nhiều linh khí tới dao găm làm cho tốc độ ra đòn càng là nhanh hơn.Ngay khi khôi lỗi kia sắp tiếp cận lại gần cũng là lúc vệ binh đội trưởng yếu dần đi, Trường Nam cắn răng liều mạng không quan tâm tới đối phương mà vẫn tập trung đâm vào vệ binh đội trưởng cho tới khi hắn thực sự khí tuyệt bỏ mình, hắn khi chết đôi mắt vẫn trợn ngược bày ra bộ dáng không cam lòng.Hắn không thể tin bản thân đường đường là ngưng khí tầng bảy vậy mà hôm nay lại chết trong tay một ngưng khí tầng hai nhỏ nhoi, càng là không thể tin được vậy mà đối phương lại không phải là một khôi lỗi.Vệ binh đội trưởng ý thức dần dần mơ hồ sau đó bị bóng tối thay thế hoàn toàn.May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v