Chương 43: Sự thật
Lâm Oách tiến đến an ủi Bách Minh:“đừng buồn vì một nữ nhân, kiếm khách như chúng ta phải vượt qua ải mỹ nhân thì mới là một lãng khách chân chính”
Bách Minh buồn bã hỏi:“ta có chỗ nào không tốt sao?”
Lâm Oách lắc đầu nói:“ta thấy huynh rất tốt chỉ là có lẽ cô ấy không hợp với huynh đâu”
Đại Cảnh Hùng thở dài nói:“đúng thật là hữu duyên vô phận”
Cả ba người đang nói chuyện thì các thần đế từ đâu bay đến tấn công ngôi làng Âm Sát, Hàng lão thấy vậy cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên vẫn giữ một vẻ bình thản trên khuôn mặt.
Lâm Oách ném cát về phía các thần đế nói:“sa tiễn”
Những hạt cát lao đến đâm xuyên người các thần đế, chỉ một chiêu mà khiến cho các thần đế bị hạ nhiều hơn một nửa.
Hàng lão đập mạnh chiếc gậy xuống đất, một luồng sức mạnh phát ra khiến mặt đất rung chuyển. Những bộ xương trắng từ dưới đất bay lên trời, chỉ trong một lúc đám xương trắng đó đã hạ sát hết thần đế. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đám xương lại biến mất.
Bách Minh tò mò hỏi:"Hàng lão cũng thi triển được thuật triệu hồi bộ xương của người chết giống thuật của dân làng à? "
Huyền Vũ đứng khoanh tay bình thản nói:“thuật mà Hàng lão dùng lợi hại hơn thuật của dân làng sử dụng nhiều”
Lâm Oách khó hiểu hỏi:“ý ngươi là sao?”
Huyền Vũ nhún vai nói:“các ngươi không để ý sao? thuật mà người dân trong làng sử dụng là thuật phong ấn, những bộ xương mà thuật này triệu hồi ra chỉ có thể tiếp cận kẻ thù rồi sau đó mới phong ấn được kẻ thù vào cõi âm thôi. Còn thuật Hàng lão sử dụng là triệu hồi bộ xương để hạ gục thần đế những bộ xương mà ông ấy tạo ra không hề bị giới hạn như thuật của người dân mà còn có thể tấn công kẻ thù. Vì vậy nên thuật của Hàng lão có lẽ vẫn hơn thuật phong ấn mà người dân trong làng thi triển”
Đại Cảnh Hùng gật đầu nói:" đúng vậy"
Hàng lão nhìn thi thể của đám thần đế thở dài nói:"lại là đám Tuyệt Thần Giới… ta đã ở ẩn trốn trong khu rừng này rồi mà chúng vẫn còn muốn truy sát đến cùng sao? "
Huyền Vũ ngơ ngác hỏi:"ông nói vậy là Tuyệt Thần Giới đã từng tấn công vào ngôi làng này rồi à? "
Hàng lão nghiêm túc nói:"các cậu thuộc thế lực nào? "
Huyền Vũ không suy nghĩ đáp:" Ma Giới"
Hàng lão cười lớn nói:“tốt lắm ha ha thì ra là đồng minh. Lão phu thật sự thất lễ quá mong các vị thứ lỗi”
Lâm Oách nhíu mày hỏi:"ông có quan hệ gì với Ma Giới? "
Hàng lão vui vẻ nói:“vào thời điểm lúc Ma Giới còn thống trị thiên hạ của Huyền Giới thì ta vẫn còn là một vị tướng lĩnh nắm giữ tất cả binh quyền của Ma Giới thân chinh cùng Ma Đế đời thứ năm lập nên vô vàn chiến công hiển hách mà sử sách vẫn còn ghi chép lại”
Bách Minh tò mò hỏi:"Ma Giới đã từng thống trị thiên hạ sao? bao giờ vậy? vì lý do gì mà tôi không biết chuyện này? "
Hàng lão bình tĩnh hỏi:“các cậu biết vì sao Ma Giới lại suy bại như ngày hôm nay không? biết tại sao Tuyệt Thần Giới lại lớn mạnh đến vậy không? ta sẽ kể cho các cậu nghe về một lịch sử không được ghi lại trong sử sách hay bất kỳ nơi nào khác. Một lịch sử đến thiên địa đã lãng quên, một quá khứ của Ma Giới đã từng đứng trên tất cả. Ma Giới không phải là tà đạo, xấu xa mà Tuyệt Thần Giới được tất cả Huyền Giới kính trọng kia mới chính là con quỷ khát máu, tàn nhẫn nhất”
Bách Minh buồn bã hỏi:“ta có chỗ nào không tốt sao?”
Lâm Oách lắc đầu nói:“ta thấy huynh rất tốt chỉ là có lẽ cô ấy không hợp với huynh đâu”
Đại Cảnh Hùng thở dài nói:“đúng thật là hữu duyên vô phận”
Cả ba người đang nói chuyện thì các thần đế từ đâu bay đến tấn công ngôi làng Âm Sát, Hàng lão thấy vậy cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên vẫn giữ một vẻ bình thản trên khuôn mặt.
Lâm Oách ném cát về phía các thần đế nói:“sa tiễn”
Những hạt cát lao đến đâm xuyên người các thần đế, chỉ một chiêu mà khiến cho các thần đế bị hạ nhiều hơn một nửa.
Hàng lão đập mạnh chiếc gậy xuống đất, một luồng sức mạnh phát ra khiến mặt đất rung chuyển. Những bộ xương trắng từ dưới đất bay lên trời, chỉ trong một lúc đám xương trắng đó đã hạ sát hết thần đế. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đám xương lại biến mất.
Bách Minh tò mò hỏi:"Hàng lão cũng thi triển được thuật triệu hồi bộ xương của người chết giống thuật của dân làng à? "
Huyền Vũ đứng khoanh tay bình thản nói:“thuật mà Hàng lão dùng lợi hại hơn thuật của dân làng sử dụng nhiều”
Lâm Oách khó hiểu hỏi:“ý ngươi là sao?”
Huyền Vũ nhún vai nói:“các ngươi không để ý sao? thuật mà người dân trong làng sử dụng là thuật phong ấn, những bộ xương mà thuật này triệu hồi ra chỉ có thể tiếp cận kẻ thù rồi sau đó mới phong ấn được kẻ thù vào cõi âm thôi. Còn thuật Hàng lão sử dụng là triệu hồi bộ xương để hạ gục thần đế những bộ xương mà ông ấy tạo ra không hề bị giới hạn như thuật của người dân mà còn có thể tấn công kẻ thù. Vì vậy nên thuật của Hàng lão có lẽ vẫn hơn thuật phong ấn mà người dân trong làng thi triển”
Đại Cảnh Hùng gật đầu nói:" đúng vậy"
Hàng lão nhìn thi thể của đám thần đế thở dài nói:"lại là đám Tuyệt Thần Giới… ta đã ở ẩn trốn trong khu rừng này rồi mà chúng vẫn còn muốn truy sát đến cùng sao? "
Huyền Vũ ngơ ngác hỏi:"ông nói vậy là Tuyệt Thần Giới đã từng tấn công vào ngôi làng này rồi à? "
Hàng lão nghiêm túc nói:"các cậu thuộc thế lực nào? "
Huyền Vũ không suy nghĩ đáp:" Ma Giới"
Hàng lão cười lớn nói:“tốt lắm ha ha thì ra là đồng minh. Lão phu thật sự thất lễ quá mong các vị thứ lỗi”
Lâm Oách nhíu mày hỏi:"ông có quan hệ gì với Ma Giới? "
Hàng lão vui vẻ nói:“vào thời điểm lúc Ma Giới còn thống trị thiên hạ của Huyền Giới thì ta vẫn còn là một vị tướng lĩnh nắm giữ tất cả binh quyền của Ma Giới thân chinh cùng Ma Đế đời thứ năm lập nên vô vàn chiến công hiển hách mà sử sách vẫn còn ghi chép lại”
Bách Minh tò mò hỏi:"Ma Giới đã từng thống trị thiên hạ sao? bao giờ vậy? vì lý do gì mà tôi không biết chuyện này? "
Hàng lão bình tĩnh hỏi:“các cậu biết vì sao Ma Giới lại suy bại như ngày hôm nay không? biết tại sao Tuyệt Thần Giới lại lớn mạnh đến vậy không? ta sẽ kể cho các cậu nghe về một lịch sử không được ghi lại trong sử sách hay bất kỳ nơi nào khác. Một lịch sử đến thiên địa đã lãng quên, một quá khứ của Ma Giới đã từng đứng trên tất cả. Ma Giới không phải là tà đạo, xấu xa mà Tuyệt Thần Giới được tất cả Huyền Giới kính trọng kia mới chính là con quỷ khát máu, tàn nhẫn nhất”