Chương 39: Sát thủ tấn công
Bách Minh dùng hàng vạn nhát kiếm chém quái thú ra vạn mảnh, cậu ta đưa cho mỗi người một miếng thịt.
Mọi người nướng thịt lên ăn.
Lâm Oách vừa ăn vừa nói:“thịt con quái thú này cũng ngon tuyệt”
Uyển Mộng vui vẻ gật đầu đáp:“vâng đúng vậy, rất ngon”
Bách Minh im lặng nhìn miếng thịt trên tay.
Huyền Vũ vỗ vai Bách Minh nói:" sao vậy? ngươi ăn đi chứ?"
Bách Minh nhẹ giọng nói:“tôi đi ra chỗ khác ngồi ăn”
Huyền Vũ cười bất lực nói:“lạnh lùng giống Hoàng Tiểu Long nhỉ?”
Bách Minh kéo bịt mặt xuống để lộ ra một khuôn mặt điển trai cùng với đôi mắt màu xanh huyền bí rồi hắn ngồi xuống ăn thịt ngấu nghiến sau khi ăn xong thì hắn kéo bịt mặt lên, quay trở lại chỗ mọi người đang ngồi ăn.
Mọi người ăn no nê thì liền tựa lưng vào gốc cây mà ngủ thì có hàng trăm người mặc đồ đen tấn công. Mọi người thấy có động tĩnh thì mở mắt cầm vũ khí lên phòng thủ, đám người áo đen đó thì lao lên tấn công.
Lâm Oách ném cát lên trời nói:“sa kích”
Hàng vạn hạt cát tấn công đám người áo đen.
Bách Minh chĩa kiếm về phía đám người áo đen đó nói:“Vạn ảnh trảm”
Không biết từ bao giờ mà Bách Minh xuất hiện sau lưng đám người áo đen đó, hàng chục người áo đen ngã xuống.
Lưu Thế Nhất đập quyền trượng xuống đất hàng trăm tia sét đánh xuống tiêu diệt đám người áo đen đó.
Còn Đại Cảnh Hùng thì lao lên đánh cận chiến với đám người áo đen đó.
Sau một lúc, đám người áo đen đó chẳng còn một ai sống sót.
Đột nhiên một phi tiêu bay đến đâm xuyên người Lưu Thế Nhất khiến pháp sư hệ tấn công ngã xuống, Bách Minh cầm kiếm đề phòng tứ hướng nhưng không thấy bất kỳ kẻ nào. Lâm Oách đỡ Lưu Thế Nhất dậy xem xét cơ thể hắn.
Bách Minh đi đến hỏi:“hắn sao rồi?”
Lâm Oách lắc đầu nói:“có lẽ trong phi tiêu có độc nên Lưu Thế Nhất đã không thể qua khỏi”
Bách Minh nhìn xung quanh nói:“rốt cuộc là ai vừa ra tay? tại sao chúng ta không cảm nhận được vậy?”
Huyền Vũ suy nghĩ nói:“có thể là tàn dư còn sót lại của đám người áo đen đó”
Lâm Oách không nói gì rút phi tiêu đang đâm trên thân thể Lưu Thế Nhất ra, hắn quan sát chăm chú chiếc phi tiêu sắc nhọn đó.
Lâm Oách thở dài nói:“một chiếc phi tiêu nhỏ bé này, chỉ trong một thoáng chốc đã lấy mạng một pháp sư hệ tấn công thật đáng sợ”
Đại Cảnh Hùng thở dài nói:“xem ra kẻ gián điệp này đã ra tay rồi”
Bách Minh khó hiểu nói:“gián điệp gì vậy?”
Đại Cảnh Hùng lắc đầu nói:“không…không có gì”
Lâm Oách lấy chăn đắp lên thi thể lạnh lẽo của Lưu Thế Nhất.
Huyền Vũ thở dài nói:“chỉ vì một tờ giấy từ thời thượng cổ nhưng lại có thể khiến cho một người…mất mạng”
Bách Minh thở dài nói:“chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi, có lẽ đám sát thủ đó sẽ còn tấn công nữa”
Lâm Oách gật đầu nói:“đúng vậy, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi”
Đại Cảnh Hùng chỉ tay về Uyển Mộng đang tựa lưng vào cây mà ngủ say nói:“đánh thức con nhóc đó trước đi”
Bách Minh vỗ vai Uyển Mộng đánh thức cô bé.
Uyển Mộng tỉnh dậy thấy rất nhiều xác chết thì liền khóc òa lên nhưng bị Lâm Oách bịt mồm lại.
Bách Minh cười dịu dàng nói:“chúng ta sẽ rời khỏi đây thôi, có lẽ kẻ thù sẽ còn đến tấn công nữa nên đừng khóc nhé”
Uyển Mộng sợ hãi mà không dám khóc nữa.
Cô bé lau nước mắt nói:“vâng…vậy chúng ta cùng đi thôi”
Cả năm người đi tiếp trong khu rừng tối tăm.
Mọi người nướng thịt lên ăn.
Lâm Oách vừa ăn vừa nói:“thịt con quái thú này cũng ngon tuyệt”
Uyển Mộng vui vẻ gật đầu đáp:“vâng đúng vậy, rất ngon”
Bách Minh im lặng nhìn miếng thịt trên tay.
Huyền Vũ vỗ vai Bách Minh nói:" sao vậy? ngươi ăn đi chứ?"
Bách Minh nhẹ giọng nói:“tôi đi ra chỗ khác ngồi ăn”
Huyền Vũ cười bất lực nói:“lạnh lùng giống Hoàng Tiểu Long nhỉ?”
Bách Minh kéo bịt mặt xuống để lộ ra một khuôn mặt điển trai cùng với đôi mắt màu xanh huyền bí rồi hắn ngồi xuống ăn thịt ngấu nghiến sau khi ăn xong thì hắn kéo bịt mặt lên, quay trở lại chỗ mọi người đang ngồi ăn.
Mọi người ăn no nê thì liền tựa lưng vào gốc cây mà ngủ thì có hàng trăm người mặc đồ đen tấn công. Mọi người thấy có động tĩnh thì mở mắt cầm vũ khí lên phòng thủ, đám người áo đen đó thì lao lên tấn công.
Lâm Oách ném cát lên trời nói:“sa kích”
Hàng vạn hạt cát tấn công đám người áo đen.
Bách Minh chĩa kiếm về phía đám người áo đen đó nói:“Vạn ảnh trảm”
Không biết từ bao giờ mà Bách Minh xuất hiện sau lưng đám người áo đen đó, hàng chục người áo đen ngã xuống.
Lưu Thế Nhất đập quyền trượng xuống đất hàng trăm tia sét đánh xuống tiêu diệt đám người áo đen đó.
Còn Đại Cảnh Hùng thì lao lên đánh cận chiến với đám người áo đen đó.
Sau một lúc, đám người áo đen đó chẳng còn một ai sống sót.
Đột nhiên một phi tiêu bay đến đâm xuyên người Lưu Thế Nhất khiến pháp sư hệ tấn công ngã xuống, Bách Minh cầm kiếm đề phòng tứ hướng nhưng không thấy bất kỳ kẻ nào. Lâm Oách đỡ Lưu Thế Nhất dậy xem xét cơ thể hắn.
Bách Minh đi đến hỏi:“hắn sao rồi?”
Lâm Oách lắc đầu nói:“có lẽ trong phi tiêu có độc nên Lưu Thế Nhất đã không thể qua khỏi”
Bách Minh nhìn xung quanh nói:“rốt cuộc là ai vừa ra tay? tại sao chúng ta không cảm nhận được vậy?”
Huyền Vũ suy nghĩ nói:“có thể là tàn dư còn sót lại của đám người áo đen đó”
Lâm Oách không nói gì rút phi tiêu đang đâm trên thân thể Lưu Thế Nhất ra, hắn quan sát chăm chú chiếc phi tiêu sắc nhọn đó.
Lâm Oách thở dài nói:“một chiếc phi tiêu nhỏ bé này, chỉ trong một thoáng chốc đã lấy mạng một pháp sư hệ tấn công thật đáng sợ”
Đại Cảnh Hùng thở dài nói:“xem ra kẻ gián điệp này đã ra tay rồi”
Bách Minh khó hiểu nói:“gián điệp gì vậy?”
Đại Cảnh Hùng lắc đầu nói:“không…không có gì”
Lâm Oách lấy chăn đắp lên thi thể lạnh lẽo của Lưu Thế Nhất.
Huyền Vũ thở dài nói:“chỉ vì một tờ giấy từ thời thượng cổ nhưng lại có thể khiến cho một người…mất mạng”
Bách Minh thở dài nói:“chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi, có lẽ đám sát thủ đó sẽ còn tấn công nữa”
Lâm Oách gật đầu nói:“đúng vậy, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi”
Đại Cảnh Hùng chỉ tay về Uyển Mộng đang tựa lưng vào cây mà ngủ say nói:“đánh thức con nhóc đó trước đi”
Bách Minh vỗ vai Uyển Mộng đánh thức cô bé.
Uyển Mộng tỉnh dậy thấy rất nhiều xác chết thì liền khóc òa lên nhưng bị Lâm Oách bịt mồm lại.
Bách Minh cười dịu dàng nói:“chúng ta sẽ rời khỏi đây thôi, có lẽ kẻ thù sẽ còn đến tấn công nữa nên đừng khóc nhé”
Uyển Mộng sợ hãi mà không dám khóc nữa.
Cô bé lau nước mắt nói:“vâng…vậy chúng ta cùng đi thôi”
Cả năm người đi tiếp trong khu rừng tối tăm.