Chương 26: Cần không?
<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 26: Cần không?
Nếu ý chí của Thi Hảo kém hơn chút nữa, nhất định sẽ bị Lương Tây Kinh dụ dỗ.
Cũng may ý chí của cô trước nay khá vững vàng.
Sau khi kiên định từ chối Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng không đề nghị nữa. <!-- Quảng cáo 1 -->
Nhẩm tỉnh thời gian đã qua nửa phút, Thi Hảo chần chờ nói, “Vậy em cúp máy nhé?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh hỏi: “Muốn ngủ à?”
Thi Hảo trầm ngâm một lát, “Chờ anh tắm xong rồi em ngủ cũng được.”
Lương Tây Kinh khẽ cười, “Được.”
Hai người không cúp điện thoại, cũng không làm gì.
Nghe bên phía Lương Tây Kinh truyền đến tiếng nước ào ào, Thi Hảo đột nhiên cảm thấy căn phòng yên tĩnh quạnh quẽ lại có hơi thở cuộc sống.
Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở song cửa sổ chiếu vào phòng, Thi Hảo chăm chú ngắm nhìn, thỉnh thoảng lại có âm thanh của Lương Tây Kinh chui vào lỗ tai, trong đầu cô bỗng có một ý nghĩ thôi thúc.
Qua một lúc, tiếng nước bên kia dừng lại.
Lương Tây Kinh kéo khăn tắm, nói chuyện với Thi Hảo, “Em còn nghe máy không?”
Thi Hảo đổi tư thế nằm, “Anh tắm xong chưa?”
Lương Tây Kinh mặc áo choàng tắm, cầm lấy khăn lau tóc, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Không đợi Thi Hảo mở miệng, anh hỏi, “Em buồn ngủ chưa?”
Thi Hảo: “Đợi anh sấy tóc xong chắc là em buồn ngủ rồi đấy.”
Lương Tây Kinh nở nụ cười.
Sấy khô tóc xong thì đồng hồ đã chuyển sang ngày hôm sau.
Ngày hôm sau Thi Hảo không cần đi làm, cũng không vội đi ngủ.
Nghe động tĩnh bên phía Lương Tây Kinh, sau khi biết anh chuẩn bị lên giường đi ngủ, Thi Hảo nói, “Cúp nhé?”
Lương Tây Kinh không nói gì, “Tối nay em làm gì?”
“Ăn cơm, đọc sách.” Thi Hảo trả lời, “Còn anh?”
Nhận ra Lương Tây Kinh không muốn cúp điện thoại, Thi Hảo có hỏi có đáp.
Lương Tây Kinh: “Trên bàn cơm thảo luận chuyện công nghệ y tế.”
Thi Hảo ừ một tiếng, “Trò chuyện thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm.” Lương Tây Kinh nói, “Qua một thời gian nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến.”
Lương Tây Kinh ra nước ngoài công tác là chuyện thường hay xảy ra, cô khẽ chớp mắt, “Đi đâu?”
Lương Tây Kinh: “Đức.”
Thi Hảo đã hiểu, thiết bị y tế ở Đức rất tiên tiến, anh lựa chọn qua đó khảo sát là chuyện rất bình thường.
Lúc trước Thi Hảo đã có phát hiện. Chỉ là cô không ngờ Lương Tây Kinh quyết định làm nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo dùng ngữ khí bình thường hỏi anh, “Chúng ta định hợp tác với Khang Thụy sao?”
Lương Tây Kinh: “Đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Thi Hảo hiểu rồi.
Yên lặng một lát, Lương Tây Kinh đang định hỏi cô có muốn đi Đức không, Thi Hảo lại nói, “Vậy tuần sau em sẽ nói với chị Trần một tiếng.”
Chị Trần trong miệng Thi Hảo là một trong những trợ lý của Lương Tây Kinh, cô ấy tinh thông mấy loại ngôn ngữ, tiếng Đức chính là một trong số đó.
Nghe thế, Lương Tây Kinh hơi khụng lại, không hỏi cô nữa, “Được.”
Tán gẫu vài câu, Thi Hảo cũng bắt đầu buồn ngủ.
Lương Tây Kinh không quấn lấy cô nữa, bảo cô cúp điện thoại đi.
Đặt điện thoại xuống, Thi Hảo cố gắng đi vào giấc ngủ.
Hồi lâu sau, cô mở mắt ra, lại cầm lấy điện thoại di động.
Lúc nhìn thấy tin nhắn của Thi Hảo, Ôn Khởi cũng vừa viết xong bản thảo quan trọng nhất tháng này và nộp đi.
Cô ấy lập tức trả lời Thi Hảo: [Mới vừa xong việc, sao cậu còn chưa ngủ? Tổng giám đốc Lương không ở chỗ cậu à?]
Thi Hảo: [Anh ấy không có ở đây. Ngày mai cậu có rảnh không?]
Ôn Khởi: [Được ngủ thẳng giấc, cậu muốn làm gì?]
Thi Hảo: [Đi xem nhà với tớ.]
Ôn Khởi: […???]
Thi Hảo: [Tớ muốn mua nhà.]
Ôn Khởi: […Ý tưởng này của cậu đến quá đột ngột rồi đấy.]
Thi Hảo: [Phải không? Trước kia tớ cũng từng nói với cậu rồi mà.]
Chuyện Thi Hảo muốn mua nhà không phải nhất thời nổi hứng, từ lúc cô đi học đã có mục tiêu như vậy.
Sau khi tốt nghiệp, ý tưởng này càng mãnh liệt hơn. Thế nhưng tiền gửi ngân hàng không đủ, cô chỉ có thể đè nén suy nghĩ của mình, từ từ tiết kiệm tiền.
Sau đó tiền tiết kiệm cũng chưa được bao nhiêu, Thi Hảo lại không muốn áp lực quá lớn, cô sợ ngày nào đó bị Lương Tây Kinh sa thải sẽ không trả nổi khoản vay.
Bởi vậy, cô không nhắc tới chuyện mua nhà nữa.
Ôn Khởi đương nhiên nhớ rõ chuyện Thi Hảo muốn mua nhà, cô ấy chỉ là khá bất ngờ khi cô đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Suy nghĩ giây lát, Ôn Khởi gọi điện thoại cho cô, “Cậu đã nhắm được tiểu khu nào chưa?”
Thi Hảo: “…Chắc là gần công ty đi.”
Ôn Khởi hứ khẽ một tiếng, “Xem nhà không thành vấn đề, nhưng tại sao nửa đêm cậu lại nói chuyện này với tớ, chẳng có chút báo trước gì cả.”
“Ừ.” Thi Hảo thản nhiên nói, “Vừa nãy lúc gọi điện với Lương Tây Kinh chợt nghĩ đến.”
Ôn Khởi ngẩn ra, “Là sao?”
“Hơi muốn có một ngôi nhà thuộc về mình.” Thi Hảo nói.
Từ nhỏ đến lớn, Thi Hảo chưa từng có ngôi nhà của riêng mình.
Cô bị bố mẹ bỏ rơi từ khi sinh ra, sau đó may mắn được cô nhi viện thu nhận.
Sau đó nữa, cô được một đôi vợ chồng muốn làm việc thiện tích đức nhận nuôi.
Đáng tiếc là, cô và đôi vợ chồng kia không có duyên phận.
Hai năm sau, bố mẹ nuôi của Thi Hảo có bé cưng của mình.
Cô ở trong căn nhà đó bỗng trở nên dư thừa.
Làm quen một thời gian, Thi Hảo tự nguyện trở lại cô nhi viện.
Nhưng không may là vì nhiều lý do mà cô nhi viện phải đối mặt với việc đóng cửa.
Cũng vào lúc đó, Thi Hảo gặp được Lương Hanh ở trấn nhỏ. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Hanh đưa cô về Giang Thành, giao cho viện phúc lợi do Quỹ dưới trướng tập đoàn quyên góp.
Sau đó, Thi Hảo một lần nữa trải qua cuộc sống tập thể, cô sống cùng những người bạn đồng trang lứa và đi học.
Lương Hanh thỉnh thoảng sẽ đến viện phúc lợi, ông nhớ Thi Hảo, cũng rất thích Thi Hảo.
Biết trên phương diện học tập Thi Hảo biểu hiện không tệ, ông cố ý dặn dò người quan tâm cô hơn, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi cho cô một ít sách vở.
Có thể nói không có Lương Hanh thì sẽ không có Thi Hảo ngày hôm nay, đây cũng là nguồn gốc tin đồn trong công ty rằng Lương Hanh phái Thi Hảo đến công ty để giám sát Lương Tây Kinh.
Giữa Thi Hảo và Lương Hanh quả thật thân thiết hơn người bình thường. Chỉ là ngoại trừ đại đa số lãnh đạo trong công ty, không ai biết cô và Lương Hanh quen biết là bởi vì cô là đứa trẻ được quỹ tài trợ chu cấp.
……
Nghe Thi Hảo nói như thế, Ôn Khởi có chút khó chịu, cô ấy biết cuộc sống của Thi Hảo trước đây, cũng biết cô muốn có một ngôi nhà của riêng mình.
Cô ấy mím môi, dụi dụi đôi mắt chua xót, cố gắng giữ cho ngữ điệu của mình bình thường, “Vậy được, trưa mai chúng ta gặp nhé?”
Thi Hảo mỉm cười, “Được, bữa trưa ăn ở bên ngoài đi.”
Ôn Khởi: “Ừ, không còn sớm nữa, cậu mau đi ngủ đi.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo mở APP ngân hàng trên điện thoại di động ra, kiểm tra số dư tiền gửi ngân hàng của mình.
Số dư cũng đã được kha khá, Thi Hảo nhẩm tính, đoán chừng có thể mua được căn nhà cũng không tệ. Thật sự có chút mệt mỏi, Thi Hảo tính toán trong đầu rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
–
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Thi Hảo gửi tin nhắn cho Ôn Khởi, bảo cô ấy lúc nào dậy thì nói với mình.
Gửi xong, cô bắt đầu xem qua mấy căn hộ chung cư cách công ty năm cây số, tiến hành sàng lọc.
Chuyện này cô làm rất thuần thạo, cũng không cần người môi giới.
Vừa mới nhấp vào trang web phòng ốc, Thi Hảo nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh, bảo cô thức dậy thì nói với anh.
Nhìn giao diện màn hình máy tính, Thi Hảo do dự vài giây rồi trả lời anh: [Em dậy rồi, chủ tịch hôm nay thế nào?]
Lương Tây Kinh kinh ngạc nhìn đồng hồ trên tường.
Cuối tuần Thi Hảo có thói quen ngủ nướng, nhưng lúc này còn chưa đến tám giờ.
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Sao em dậy sớm thế, ăn sáng chưa?]
Thi Hảo: [Vẫn chưa, anh thì sao?]
Cô không trả lời câu hỏi trước của Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh đang muốn trả lời, Lương Hanh đang ngồi ăn sáng phía đối diện gõ mạnh xuống bàn, “Ăn cơm cũng không bỏ điện thoại xuống được, công ty nhiều việc thế cơ à?”
Lương Tây Kinh không đáp lời, trả lời Thi Hảo một câu đang ăn rồi để điện thoại xuống.
Lương Hanh nhìn anh chằm chằm một hồi mới hừ lạnh dời mắt đi.
Qua một lúc, Lương Hanh hỏi, “Gần đây có liên lạc với Tĩnh Hà không?”
Lương Tây Kinh ăn xong bữa sáng, lau miệng rồi mới đáp, “Trí nhớ của ông từ khi nào lại trở nên kém như thế?”
Sắc mặt Lương Hanh cứng đờ, giương mắt trừng anh, “Cháu có ý gì?”
Vẻ mặt Lương Tây Kinh hết sức lạnh nhạt, “Lời lần trước cháu nói ông quên rồi à?”
“Cháu ——” Nhớ tới câu nói đại nghịch bất đạo kia của anh, Lương Hanh tức giận nói, “Cháu nhất định phải chọc ông tức chết đúng không?”
Nghe được câu hỏi này, Lương Tây Kinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp, “Cháu chưa từng có suy nghĩ như vậy.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Anh dừng lại một chốc, trước khi Lương Hanh muốn mắng anh, anh lại lần nữa lên tiếng, “Cháu biết ông là vì muốn tốt cho cháu, nhưng cháu cũng hy vọng ông có thể hiểu rõ một điều, dưa hái xanh không ngọt.”
Lương Hanh bị anh chọc tức đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Lời ông muốn nói đã xoay tròn bên miệng, lúc chuẩn bị thốt ra thì bác Tôn đã lên tiếng trước, “Hôm nay thời tiết không tệ, nếu cậu chủ không bận việc gì thì có muốn đi câu cá không?”
Lương Tây Kinh đã lâu không trở về, nghe thấy đề nghị của bác Tôn, anh liếc nhìn ông cụ bướng bỉnh cô độc phía đối diện, đáp: “Được.”
……
Lúc Thi Hảo ra khỏi nhà thì nhận được ảnh chụp Lương Tây Kinh gửi tới.
Cô mở ra xem, nhướng mày: [Anh câu?]
Lương Tây Kinh rất thành thật: [Ông cụ.]
Kỹ thuật câu cá của anh dở tệ, chuyện này Thi Hảo biết rõ.
Thi Hảo: [Quả nhiên.]
Lương Tây Kinh cũng không xấu hổ việc bản thân không câu được cá: [Em thì sao, đang làm gì?]
Thi Hảo: [Chuẩn bị ra ngoài.]
Lương Tây Kinh: [Hửm?]
Thi Hảo: [Em ra ngoài đi dạo với Ôn Khởi.]
Ở Giang Thành Thi Hảo không có mấy bạn bè thân thiết, Ôn Khởi được tính là một người, một người bạn thân khác thì sau khi tốt nghiệp đã về quê, hiếm khi tới Giang Thành, Lương Tây Kinh cũng chưa từng thấy qua.
Thấy vậy, Lương Tây Kinh dặn dò: [Qua đường chú ý an toàn.]
Thi Hảo buồn cười: [Em biết rồi.]
Cô cũng không phải trẻ con.
Hai người trò chuyện một lúc.
Tính toán vị trí hiện tại của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bảo cô xem đường rồi kết thúc cuộc đối thoại giữa hai người.
Cất điện thoại di động xong, Thi Hảo ngửa đầu nhìn tầng mây mềm mại dưới bầu trời xanh.
Không kìm lòng được, Thi Hảo cong môi cười cười.
Gặp Ôn Khởi ăn cơm xong, hai người đi dạo quanh tiểu khu Thi Hảo đã nhắm trước.
Ôn Khởi không hiểu, “Cậu không hẹn người môi giới à?”
Thi Hảo lắc đầu, “Không.”
Ôn Khởi chớp mắt, “Vậy hôm nay chúng ta qua đó có vào trong tiểu khu xem luôn không?”
“Không vào.” Thi Hảo giải thích, “Trước tiên đi xem môi trường xung quanh đã, nếu không tệ sẽ liên lạc với người môi giới, sau đó vào tiểu khu xem phòng.”
Ôn Khởi có hơi không hiểu thao tác của cô.
Thi Hảo nói: “Hành động này của tớ hơi gấp, người môi giới tớ quen biết hôm nay bận khách, tuần sau mới đến phiên tớ.”
Ôn Khởi: “À, cho nên cậu muốn đến xem hoàn cảnh chung quanh trước?”
“Ừ.” Thi Hảo nghiêm túc nói, “Nếu hoàn cảnh chung quanh không tốt, vậy cũng không cần phải vào bên trong xem nhà.”
Ôn Khởi: “…Cậu nói có lý.”
Hai người coi như tản bộ mà đi lòng vòng quanh mấy tiểu khu.
Đi xem xong, Thi Hảo kéo Ôn Khởi đến trung tâm thương mại gần đó.
Hai người tìm một quán cà phê ngồi, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm.
Đang trò chuyện, đề tài bỗng nhiên chuyển tới Lương Tây Kinh.
Ôn Khởi nhấp ngụm cà phê rồi nhìn về phía người đối diện, “Cậu đã nói với Lương Tây Kinh chuyện cậu định mua nhà chưa?”
Thi Hảo lắc đầu.
Ôn Khởi nhìn cô, “Không định nói à?”
Thi Hảo suy nghĩ thật lâu rồi nói cho cô ấy biết, “Tớ đang rối rắm.”
“Nguyên nhân rối rắm là gì?” Ôn Khởi hỏi.
Thi Hảo vẫn chưa kể cho Ôn Khởi nghe chuyện lúc cô và Lương Tây Kinh ở chung không lâu, Lương Tây Kinh vô tình nhìn thấy bảng so sánh giữa các tiểu khu mà cô liệt kê trước đó. Khi đó tiền gửi ngân hàng của cô chỉ đủ mua một căn nhà nhỏ ba bốn mươi mét vuông, cũng chỉ trả được tiền đặt cọc.
Biết cô muốn mua nhà, Lương Tây Kinh từng hỏi cô là thích nhà như thế nào, có thích tiểu khu mà tập đoàn Lương thị mới mở vào thời điểm đó không.
Lúc ấy Thi Hảo sửng sốt, hỏi anh, “Anh định bao nuôi em à?”
Lương Tây Kinh bị câu nói của cô làm nghẹn lời, còn chưa kịp trả lời, Thi Hảo đã nói, “Nếu chúng ta giữ mối quan hệ bình đẳng trong thầm kín, sau này anh đừng hỏi em, cũng đừng tặng em, em không trả nổi những món quà ngang giá.”
Sau chuyện đó, những món quà mà Lương Tây Kinh tặng cho Thi Hảo đều nằm trong phạm vi cô có thể tiếp nhận.
Thi Hảo tự biết giữa mình Lương Tây Kinh sẽ không có tương lai, cũng biết nếu mình thông minh hơn một chút, hẳn sẽ thừa dịp hai người còn quen nhau vòi anh tặng cho cô nhiều món quà quý giá. Như vậy lúc chia tay, nói không chừng cô còn trở thành phú bà.
Nhưng cô không muốn.
Đối với cô, tình cảm và sự cho đi phải ngang nhau. Hơn nữa có nguyên nhân Lương Hanh, cô thật sự không muốn mắc nợ Lương Tây Kinh ở phương diện này, mặc dù Lương Tây Kinh không cảm thấy như vậy.
Nghe cô thuật lại xong, Ôn Khởi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cô, “Sao cậu chẳng biết ‘mặt dày’ một chút nhỉ?”
Thi Hảo buồn cười, “Tớ đã mặt dày lắm rồi.”
Giấu mọi người lén lút yêu đương với Lương Tây Kinh đã là một chuyện ‘mặt dày’.
Ôn Khởi liếc cô, thở dài nói: “Nếu lúc đó cậu đồng ý, nói không chừng bây giờ đã trở thành phú bà rồi.”
Thi Hảo phản bác, “Tớ không đồng ý, tương lai tớ cũng sẽ là phú bà.”
Cô có khả năng kiếm tiền.
Ôn Khởi suy nghĩ thấy cũng đúng.
Xét từ lý lịch và kinh nghiệm của Thi Hảo, sau này cho dù từ chức khỏi tập đoàn Lương thị, cô cũng có thể tìm được một công việc vô cùng tốt.
Thảo luận một lúc, khi kết thúc đề tài này, Ôn Khởi vẫn nói với Thi Hảo một câu, “Tớ đề nghị cậu nên nói một tiếng với Lương Tây Kinh.”
Thi Hảo thản nhiên đáp, “Tớ sẽ cân nhắc.”
Uống cà phê xong, hai người vốn định đi xem phim.
Vừa mới mua vé xong, Ôn Khởi nhận được điện thoại của tổng biên tập, nói bản thảo tối hôm qua cô ấy nộp còn cần sửa lại, hỏi cô ấy hiện tại có thời gian không.
Là người làm công, Ôn Khởi nào dám nói không có.
Cô ấy trả lời được, chỉ có thể xin lỗi Thi Hảo.
Thi Hảo khoát tay, “Cậu mau về đi, chú ý an toàn.”
Ôn Khởi ừ một tiếng, “Đi nhé.”
“OK.”
–
Nhìn Ôn Khởi rời đi, Thi Hảo ngồi lại quán cà phê một lát.
Cô đang cân nhắc có nên hỏi Lương Tây Kinh câu cá xong chưa, Lương Tây Kinh đã gửi cho cô mấy tấm ảnh trước.
Lương Tây Kinh: [Câu được năm con, em ăn không?]
Thi Hảo: […Em không ăn đâu.]
Lương Tây Kinh: [Ồ.]
Thi Hảo: [Các anh về nhà rồi à?]
Lương Tây Kinh: [Chuẩn bị, sao vậy?]
Thi Hảo: [Em hỏi thế thôi.]
Tin nhắn gửi đi, Lương Tây Kinh gọi điện thoại tới.
“Hỏi thế thôi?” Giọng nói trong trẻo của Lương Tây Kinh lọt vào tai Thi Hảo khiến màng nhĩ của cô trở nên tê dại.
Thi Hảo xoa xoa lỗ tai, chợt phản ứng lại, “Không phải anh đi câu cá với chủ tịch sao?”
Sao lại có không gian gọi điện thoại cho cô.
Biết cô đang lo lắng chuyện gì, Lương Tây Kinh giải thích, “Ông cụ gặp người quen, muốn nán lại bên này một lát, ông ấy chê anh phiền nên anh đi trước.”
Thi Hảo ồ một tiếng, chớp mắt hỏi: “Anh không về nhà tổ à?”
Lương Tây Kinh cố ý giả bộ đáng thương: “Để xem bạn gái có cần anh không, không cần thì anh về nhà tổ.”
Nghe thế, Thi Hảo không khỏi cong khóe miệng.
Cô nhỏ giọng nói, “Anh nói cứ như em gọi anh đến là anh đến, đuổi anh đi là anh đi vậy.”
Lương Tây Kinh nhướng mày, thanh minh cho mình: “Anh không hề có ý này.”
Thi Hảo hứ khẽ một tiếng.
Nghe giọng điệu kiêu ngạo của cô, tâm trạng của Lương Tây Kinh cũng vui vẻ theo.
Anh ngồi lên xe, cong khóe môi, thấp giọng hỏi, “Cần không?”
Câu hỏi của anh quá mức mập mờ, Thi Hảo xoa xoa hai má nóng ran, nhìn người đi qua đi lại ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Cần.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 26: Cần không?
Nếu ý chí của Thi Hảo kém hơn chút nữa, nhất định sẽ bị Lương Tây Kinh dụ dỗ.
Cũng may ý chí của cô trước nay khá vững vàng.
Sau khi kiên định từ chối Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng không đề nghị nữa. <!-- Quảng cáo 1 -->
Nhẩm tỉnh thời gian đã qua nửa phút, Thi Hảo chần chờ nói, “Vậy em cúp máy nhé?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh hỏi: “Muốn ngủ à?”
Thi Hảo trầm ngâm một lát, “Chờ anh tắm xong rồi em ngủ cũng được.”
Lương Tây Kinh khẽ cười, “Được.”
Hai người không cúp điện thoại, cũng không làm gì.
Nghe bên phía Lương Tây Kinh truyền đến tiếng nước ào ào, Thi Hảo đột nhiên cảm thấy căn phòng yên tĩnh quạnh quẽ lại có hơi thở cuộc sống.
Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở song cửa sổ chiếu vào phòng, Thi Hảo chăm chú ngắm nhìn, thỉnh thoảng lại có âm thanh của Lương Tây Kinh chui vào lỗ tai, trong đầu cô bỗng có một ý nghĩ thôi thúc.
Qua một lúc, tiếng nước bên kia dừng lại.
Lương Tây Kinh kéo khăn tắm, nói chuyện với Thi Hảo, “Em còn nghe máy không?”
Thi Hảo đổi tư thế nằm, “Anh tắm xong chưa?”
Lương Tây Kinh mặc áo choàng tắm, cầm lấy khăn lau tóc, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Không đợi Thi Hảo mở miệng, anh hỏi, “Em buồn ngủ chưa?”
Thi Hảo: “Đợi anh sấy tóc xong chắc là em buồn ngủ rồi đấy.”
Lương Tây Kinh nở nụ cười.
Sấy khô tóc xong thì đồng hồ đã chuyển sang ngày hôm sau.
Ngày hôm sau Thi Hảo không cần đi làm, cũng không vội đi ngủ.
Nghe động tĩnh bên phía Lương Tây Kinh, sau khi biết anh chuẩn bị lên giường đi ngủ, Thi Hảo nói, “Cúp nhé?”
Lương Tây Kinh không nói gì, “Tối nay em làm gì?”
“Ăn cơm, đọc sách.” Thi Hảo trả lời, “Còn anh?”
Nhận ra Lương Tây Kinh không muốn cúp điện thoại, Thi Hảo có hỏi có đáp.
Lương Tây Kinh: “Trên bàn cơm thảo luận chuyện công nghệ y tế.”
Thi Hảo ừ một tiếng, “Trò chuyện thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm.” Lương Tây Kinh nói, “Qua một thời gian nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến.”
Lương Tây Kinh ra nước ngoài công tác là chuyện thường hay xảy ra, cô khẽ chớp mắt, “Đi đâu?”
Lương Tây Kinh: “Đức.”
Thi Hảo đã hiểu, thiết bị y tế ở Đức rất tiên tiến, anh lựa chọn qua đó khảo sát là chuyện rất bình thường.
Lúc trước Thi Hảo đã có phát hiện. Chỉ là cô không ngờ Lương Tây Kinh quyết định làm nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo dùng ngữ khí bình thường hỏi anh, “Chúng ta định hợp tác với Khang Thụy sao?”
Lương Tây Kinh: “Đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Thi Hảo hiểu rồi.
Yên lặng một lát, Lương Tây Kinh đang định hỏi cô có muốn đi Đức không, Thi Hảo lại nói, “Vậy tuần sau em sẽ nói với chị Trần một tiếng.”
Chị Trần trong miệng Thi Hảo là một trong những trợ lý của Lương Tây Kinh, cô ấy tinh thông mấy loại ngôn ngữ, tiếng Đức chính là một trong số đó.
Nghe thế, Lương Tây Kinh hơi khụng lại, không hỏi cô nữa, “Được.”
Tán gẫu vài câu, Thi Hảo cũng bắt đầu buồn ngủ.
Lương Tây Kinh không quấn lấy cô nữa, bảo cô cúp điện thoại đi.
Đặt điện thoại xuống, Thi Hảo cố gắng đi vào giấc ngủ.
Hồi lâu sau, cô mở mắt ra, lại cầm lấy điện thoại di động.
Lúc nhìn thấy tin nhắn của Thi Hảo, Ôn Khởi cũng vừa viết xong bản thảo quan trọng nhất tháng này và nộp đi.
Cô ấy lập tức trả lời Thi Hảo: [Mới vừa xong việc, sao cậu còn chưa ngủ? Tổng giám đốc Lương không ở chỗ cậu à?]
Thi Hảo: [Anh ấy không có ở đây. Ngày mai cậu có rảnh không?]
Ôn Khởi: [Được ngủ thẳng giấc, cậu muốn làm gì?]
Thi Hảo: [Đi xem nhà với tớ.]
Ôn Khởi: […???]
Thi Hảo: [Tớ muốn mua nhà.]
Ôn Khởi: […Ý tưởng này của cậu đến quá đột ngột rồi đấy.]
Thi Hảo: [Phải không? Trước kia tớ cũng từng nói với cậu rồi mà.]
Chuyện Thi Hảo muốn mua nhà không phải nhất thời nổi hứng, từ lúc cô đi học đã có mục tiêu như vậy.
Sau khi tốt nghiệp, ý tưởng này càng mãnh liệt hơn. Thế nhưng tiền gửi ngân hàng không đủ, cô chỉ có thể đè nén suy nghĩ của mình, từ từ tiết kiệm tiền.
Sau đó tiền tiết kiệm cũng chưa được bao nhiêu, Thi Hảo lại không muốn áp lực quá lớn, cô sợ ngày nào đó bị Lương Tây Kinh sa thải sẽ không trả nổi khoản vay.
Bởi vậy, cô không nhắc tới chuyện mua nhà nữa.
Ôn Khởi đương nhiên nhớ rõ chuyện Thi Hảo muốn mua nhà, cô ấy chỉ là khá bất ngờ khi cô đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Suy nghĩ giây lát, Ôn Khởi gọi điện thoại cho cô, “Cậu đã nhắm được tiểu khu nào chưa?”
Thi Hảo: “…Chắc là gần công ty đi.”
Ôn Khởi hứ khẽ một tiếng, “Xem nhà không thành vấn đề, nhưng tại sao nửa đêm cậu lại nói chuyện này với tớ, chẳng có chút báo trước gì cả.”
“Ừ.” Thi Hảo thản nhiên nói, “Vừa nãy lúc gọi điện với Lương Tây Kinh chợt nghĩ đến.”
Ôn Khởi ngẩn ra, “Là sao?”
“Hơi muốn có một ngôi nhà thuộc về mình.” Thi Hảo nói.
Từ nhỏ đến lớn, Thi Hảo chưa từng có ngôi nhà của riêng mình.
Cô bị bố mẹ bỏ rơi từ khi sinh ra, sau đó may mắn được cô nhi viện thu nhận.
Sau đó nữa, cô được một đôi vợ chồng muốn làm việc thiện tích đức nhận nuôi.
Đáng tiếc là, cô và đôi vợ chồng kia không có duyên phận.
Hai năm sau, bố mẹ nuôi của Thi Hảo có bé cưng của mình.
Cô ở trong căn nhà đó bỗng trở nên dư thừa.
Làm quen một thời gian, Thi Hảo tự nguyện trở lại cô nhi viện.
Nhưng không may là vì nhiều lý do mà cô nhi viện phải đối mặt với việc đóng cửa.
Cũng vào lúc đó, Thi Hảo gặp được Lương Hanh ở trấn nhỏ. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Hanh đưa cô về Giang Thành, giao cho viện phúc lợi do Quỹ dưới trướng tập đoàn quyên góp.
Sau đó, Thi Hảo một lần nữa trải qua cuộc sống tập thể, cô sống cùng những người bạn đồng trang lứa và đi học.
Lương Hanh thỉnh thoảng sẽ đến viện phúc lợi, ông nhớ Thi Hảo, cũng rất thích Thi Hảo.
Biết trên phương diện học tập Thi Hảo biểu hiện không tệ, ông cố ý dặn dò người quan tâm cô hơn, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi cho cô một ít sách vở.
Có thể nói không có Lương Hanh thì sẽ không có Thi Hảo ngày hôm nay, đây cũng là nguồn gốc tin đồn trong công ty rằng Lương Hanh phái Thi Hảo đến công ty để giám sát Lương Tây Kinh.
Giữa Thi Hảo và Lương Hanh quả thật thân thiết hơn người bình thường. Chỉ là ngoại trừ đại đa số lãnh đạo trong công ty, không ai biết cô và Lương Hanh quen biết là bởi vì cô là đứa trẻ được quỹ tài trợ chu cấp.
……
Nghe Thi Hảo nói như thế, Ôn Khởi có chút khó chịu, cô ấy biết cuộc sống của Thi Hảo trước đây, cũng biết cô muốn có một ngôi nhà của riêng mình.
Cô ấy mím môi, dụi dụi đôi mắt chua xót, cố gắng giữ cho ngữ điệu của mình bình thường, “Vậy được, trưa mai chúng ta gặp nhé?”
Thi Hảo mỉm cười, “Được, bữa trưa ăn ở bên ngoài đi.”
Ôn Khởi: “Ừ, không còn sớm nữa, cậu mau đi ngủ đi.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo mở APP ngân hàng trên điện thoại di động ra, kiểm tra số dư tiền gửi ngân hàng của mình.
Số dư cũng đã được kha khá, Thi Hảo nhẩm tính, đoán chừng có thể mua được căn nhà cũng không tệ. Thật sự có chút mệt mỏi, Thi Hảo tính toán trong đầu rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
–
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Thi Hảo gửi tin nhắn cho Ôn Khởi, bảo cô ấy lúc nào dậy thì nói với mình.
Gửi xong, cô bắt đầu xem qua mấy căn hộ chung cư cách công ty năm cây số, tiến hành sàng lọc.
Chuyện này cô làm rất thuần thạo, cũng không cần người môi giới.
Vừa mới nhấp vào trang web phòng ốc, Thi Hảo nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh, bảo cô thức dậy thì nói với anh.
Nhìn giao diện màn hình máy tính, Thi Hảo do dự vài giây rồi trả lời anh: [Em dậy rồi, chủ tịch hôm nay thế nào?]
Lương Tây Kinh kinh ngạc nhìn đồng hồ trên tường.
Cuối tuần Thi Hảo có thói quen ngủ nướng, nhưng lúc này còn chưa đến tám giờ.
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Sao em dậy sớm thế, ăn sáng chưa?]
Thi Hảo: [Vẫn chưa, anh thì sao?]
Cô không trả lời câu hỏi trước của Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh đang muốn trả lời, Lương Hanh đang ngồi ăn sáng phía đối diện gõ mạnh xuống bàn, “Ăn cơm cũng không bỏ điện thoại xuống được, công ty nhiều việc thế cơ à?”
Lương Tây Kinh không đáp lời, trả lời Thi Hảo một câu đang ăn rồi để điện thoại xuống.
Lương Hanh nhìn anh chằm chằm một hồi mới hừ lạnh dời mắt đi.
Qua một lúc, Lương Hanh hỏi, “Gần đây có liên lạc với Tĩnh Hà không?”
Lương Tây Kinh ăn xong bữa sáng, lau miệng rồi mới đáp, “Trí nhớ của ông từ khi nào lại trở nên kém như thế?”
Sắc mặt Lương Hanh cứng đờ, giương mắt trừng anh, “Cháu có ý gì?”
Vẻ mặt Lương Tây Kinh hết sức lạnh nhạt, “Lời lần trước cháu nói ông quên rồi à?”
“Cháu ——” Nhớ tới câu nói đại nghịch bất đạo kia của anh, Lương Hanh tức giận nói, “Cháu nhất định phải chọc ông tức chết đúng không?”
Nghe được câu hỏi này, Lương Tây Kinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp, “Cháu chưa từng có suy nghĩ như vậy.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Anh dừng lại một chốc, trước khi Lương Hanh muốn mắng anh, anh lại lần nữa lên tiếng, “Cháu biết ông là vì muốn tốt cho cháu, nhưng cháu cũng hy vọng ông có thể hiểu rõ một điều, dưa hái xanh không ngọt.”
Lương Hanh bị anh chọc tức đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Lời ông muốn nói đã xoay tròn bên miệng, lúc chuẩn bị thốt ra thì bác Tôn đã lên tiếng trước, “Hôm nay thời tiết không tệ, nếu cậu chủ không bận việc gì thì có muốn đi câu cá không?”
Lương Tây Kinh đã lâu không trở về, nghe thấy đề nghị của bác Tôn, anh liếc nhìn ông cụ bướng bỉnh cô độc phía đối diện, đáp: “Được.”
……
Lúc Thi Hảo ra khỏi nhà thì nhận được ảnh chụp Lương Tây Kinh gửi tới.
Cô mở ra xem, nhướng mày: [Anh câu?]
Lương Tây Kinh rất thành thật: [Ông cụ.]
Kỹ thuật câu cá của anh dở tệ, chuyện này Thi Hảo biết rõ.
Thi Hảo: [Quả nhiên.]
Lương Tây Kinh cũng không xấu hổ việc bản thân không câu được cá: [Em thì sao, đang làm gì?]
Thi Hảo: [Chuẩn bị ra ngoài.]
Lương Tây Kinh: [Hửm?]
Thi Hảo: [Em ra ngoài đi dạo với Ôn Khởi.]
Ở Giang Thành Thi Hảo không có mấy bạn bè thân thiết, Ôn Khởi được tính là một người, một người bạn thân khác thì sau khi tốt nghiệp đã về quê, hiếm khi tới Giang Thành, Lương Tây Kinh cũng chưa từng thấy qua.
Thấy vậy, Lương Tây Kinh dặn dò: [Qua đường chú ý an toàn.]
Thi Hảo buồn cười: [Em biết rồi.]
Cô cũng không phải trẻ con.
Hai người trò chuyện một lúc.
Tính toán vị trí hiện tại của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bảo cô xem đường rồi kết thúc cuộc đối thoại giữa hai người.
Cất điện thoại di động xong, Thi Hảo ngửa đầu nhìn tầng mây mềm mại dưới bầu trời xanh.
Không kìm lòng được, Thi Hảo cong môi cười cười.
Gặp Ôn Khởi ăn cơm xong, hai người đi dạo quanh tiểu khu Thi Hảo đã nhắm trước.
Ôn Khởi không hiểu, “Cậu không hẹn người môi giới à?”
Thi Hảo lắc đầu, “Không.”
Ôn Khởi chớp mắt, “Vậy hôm nay chúng ta qua đó có vào trong tiểu khu xem luôn không?”
“Không vào.” Thi Hảo giải thích, “Trước tiên đi xem môi trường xung quanh đã, nếu không tệ sẽ liên lạc với người môi giới, sau đó vào tiểu khu xem phòng.”
Ôn Khởi có hơi không hiểu thao tác của cô.
Thi Hảo nói: “Hành động này của tớ hơi gấp, người môi giới tớ quen biết hôm nay bận khách, tuần sau mới đến phiên tớ.”
Ôn Khởi: “À, cho nên cậu muốn đến xem hoàn cảnh chung quanh trước?”
“Ừ.” Thi Hảo nghiêm túc nói, “Nếu hoàn cảnh chung quanh không tốt, vậy cũng không cần phải vào bên trong xem nhà.”
Ôn Khởi: “…Cậu nói có lý.”
Hai người coi như tản bộ mà đi lòng vòng quanh mấy tiểu khu.
Đi xem xong, Thi Hảo kéo Ôn Khởi đến trung tâm thương mại gần đó.
Hai người tìm một quán cà phê ngồi, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm.
Đang trò chuyện, đề tài bỗng nhiên chuyển tới Lương Tây Kinh.
Ôn Khởi nhấp ngụm cà phê rồi nhìn về phía người đối diện, “Cậu đã nói với Lương Tây Kinh chuyện cậu định mua nhà chưa?”
Thi Hảo lắc đầu.
Ôn Khởi nhìn cô, “Không định nói à?”
Thi Hảo suy nghĩ thật lâu rồi nói cho cô ấy biết, “Tớ đang rối rắm.”
“Nguyên nhân rối rắm là gì?” Ôn Khởi hỏi.
Thi Hảo vẫn chưa kể cho Ôn Khởi nghe chuyện lúc cô và Lương Tây Kinh ở chung không lâu, Lương Tây Kinh vô tình nhìn thấy bảng so sánh giữa các tiểu khu mà cô liệt kê trước đó. Khi đó tiền gửi ngân hàng của cô chỉ đủ mua một căn nhà nhỏ ba bốn mươi mét vuông, cũng chỉ trả được tiền đặt cọc.
Biết cô muốn mua nhà, Lương Tây Kinh từng hỏi cô là thích nhà như thế nào, có thích tiểu khu mà tập đoàn Lương thị mới mở vào thời điểm đó không.
Lúc ấy Thi Hảo sửng sốt, hỏi anh, “Anh định bao nuôi em à?”
Lương Tây Kinh bị câu nói của cô làm nghẹn lời, còn chưa kịp trả lời, Thi Hảo đã nói, “Nếu chúng ta giữ mối quan hệ bình đẳng trong thầm kín, sau này anh đừng hỏi em, cũng đừng tặng em, em không trả nổi những món quà ngang giá.”
Sau chuyện đó, những món quà mà Lương Tây Kinh tặng cho Thi Hảo đều nằm trong phạm vi cô có thể tiếp nhận.
Thi Hảo tự biết giữa mình Lương Tây Kinh sẽ không có tương lai, cũng biết nếu mình thông minh hơn một chút, hẳn sẽ thừa dịp hai người còn quen nhau vòi anh tặng cho cô nhiều món quà quý giá. Như vậy lúc chia tay, nói không chừng cô còn trở thành phú bà.
Nhưng cô không muốn.
Đối với cô, tình cảm và sự cho đi phải ngang nhau. Hơn nữa có nguyên nhân Lương Hanh, cô thật sự không muốn mắc nợ Lương Tây Kinh ở phương diện này, mặc dù Lương Tây Kinh không cảm thấy như vậy.
Nghe cô thuật lại xong, Ôn Khởi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cô, “Sao cậu chẳng biết ‘mặt dày’ một chút nhỉ?”
Thi Hảo buồn cười, “Tớ đã mặt dày lắm rồi.”
Giấu mọi người lén lút yêu đương với Lương Tây Kinh đã là một chuyện ‘mặt dày’.
Ôn Khởi liếc cô, thở dài nói: “Nếu lúc đó cậu đồng ý, nói không chừng bây giờ đã trở thành phú bà rồi.”
Thi Hảo phản bác, “Tớ không đồng ý, tương lai tớ cũng sẽ là phú bà.”
Cô có khả năng kiếm tiền.
Ôn Khởi suy nghĩ thấy cũng đúng.
Xét từ lý lịch và kinh nghiệm của Thi Hảo, sau này cho dù từ chức khỏi tập đoàn Lương thị, cô cũng có thể tìm được một công việc vô cùng tốt.
Thảo luận một lúc, khi kết thúc đề tài này, Ôn Khởi vẫn nói với Thi Hảo một câu, “Tớ đề nghị cậu nên nói một tiếng với Lương Tây Kinh.”
Thi Hảo thản nhiên đáp, “Tớ sẽ cân nhắc.”
Uống cà phê xong, hai người vốn định đi xem phim.
Vừa mới mua vé xong, Ôn Khởi nhận được điện thoại của tổng biên tập, nói bản thảo tối hôm qua cô ấy nộp còn cần sửa lại, hỏi cô ấy hiện tại có thời gian không.
Là người làm công, Ôn Khởi nào dám nói không có.
Cô ấy trả lời được, chỉ có thể xin lỗi Thi Hảo.
Thi Hảo khoát tay, “Cậu mau về đi, chú ý an toàn.”
Ôn Khởi ừ một tiếng, “Đi nhé.”
“OK.”
–
Nhìn Ôn Khởi rời đi, Thi Hảo ngồi lại quán cà phê một lát.
Cô đang cân nhắc có nên hỏi Lương Tây Kinh câu cá xong chưa, Lương Tây Kinh đã gửi cho cô mấy tấm ảnh trước.
Lương Tây Kinh: [Câu được năm con, em ăn không?]
Thi Hảo: […Em không ăn đâu.]
Lương Tây Kinh: [Ồ.]
Thi Hảo: [Các anh về nhà rồi à?]
Lương Tây Kinh: [Chuẩn bị, sao vậy?]
Thi Hảo: [Em hỏi thế thôi.]
Tin nhắn gửi đi, Lương Tây Kinh gọi điện thoại tới.
“Hỏi thế thôi?” Giọng nói trong trẻo của Lương Tây Kinh lọt vào tai Thi Hảo khiến màng nhĩ của cô trở nên tê dại.
Thi Hảo xoa xoa lỗ tai, chợt phản ứng lại, “Không phải anh đi câu cá với chủ tịch sao?”
Sao lại có không gian gọi điện thoại cho cô.
Biết cô đang lo lắng chuyện gì, Lương Tây Kinh giải thích, “Ông cụ gặp người quen, muốn nán lại bên này một lát, ông ấy chê anh phiền nên anh đi trước.”
Thi Hảo ồ một tiếng, chớp mắt hỏi: “Anh không về nhà tổ à?”
Lương Tây Kinh cố ý giả bộ đáng thương: “Để xem bạn gái có cần anh không, không cần thì anh về nhà tổ.”
Nghe thế, Thi Hảo không khỏi cong khóe miệng.
Cô nhỏ giọng nói, “Anh nói cứ như em gọi anh đến là anh đến, đuổi anh đi là anh đi vậy.”
Lương Tây Kinh nhướng mày, thanh minh cho mình: “Anh không hề có ý này.”
Thi Hảo hứ khẽ một tiếng.
Nghe giọng điệu kiêu ngạo của cô, tâm trạng của Lương Tây Kinh cũng vui vẻ theo.
Anh ngồi lên xe, cong khóe môi, thấp giọng hỏi, “Cần không?”
Câu hỏi của anh quá mức mập mờ, Thi Hảo xoa xoa hai má nóng ran, nhìn người đi qua đi lại ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Cần.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->