Chương 60: Đừng dạy hư Ngôn Ngôn!
Sau khi sắp xếp ổn thỏa công vụ, Tạ Kỳ Ngôn đích thân bay đến Los Angeles để có thể đối mặt với Gia Hoa. Dẫu rằng họ chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu, cũng chưa chính thức thiết lập tình cảm, Tạ Kỳ Ngôn cho rằng mình vẫn cần có trách nhiệm với Gia Hoa.
Nhưng trái ngược với Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình vẫn còn rất nhiều trở ngại từ gia đình mình. Tuy nhiên, cô muốn người mình yêu được yên tâm nên chủ động hạn chế sự quan tâm của Quốc Bân.
Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ, cũng biết Hàn Hân Đình sẽ khó xử khi đối mặt với Hàn Học Kỳ, tuyệt đối không thể làm điều gì quá thẳng tay. Thế nên, Tạ Kỳ Ngôn không ép buộc Hàn Hân Đình phải cắt đứt hoàn toàn với Bành Quốc Bân.
Những ngày gần đây, phòng trọng án tương đối yên bình. Nếu không giải quyết các công vụ thông thường, những trộm cắp vặt vãnh của đám thanh niên, các cảnh viên của cảnh cục Ưu Đàm đều rảnh rỗi đến nỗi ngáp dài ngáp ngắn.
"Này, em có đồ ăn tối chưa? Một lát nữa có muốn cùng chị đi ăn lẩu không?" Phương Tư Nhã chậm rãi bước đến, gõ nhẹ lên bàn làm việc của Tiểu Cảnh.
"Có phải là loại lẩu nấm nấu với thảo mộc đang được bán ở quán dì Chân không?" Ánh mắt Tiểu Cảnh bừng sáng khi nhìn thấy thái độ ôn tồn của Phương Tư Nhã.
"Chà, không ngờ em sành ăn vậy đó!"
"Vậy thì em chấp nhận lời mời của chị đấy!" Tiểu Cảnh vui vẻ, lộ ra hết vẻ hào hứng khi nhậ lời của Phương Tư Nhã.
Gần đây, mối quan hệ của Phương Tư Nhã lẫn Tiểu Cảnh tiến triển rất tốt. Tư Nhã còn không ít lần giúp Tiểu Cảnh tìm kiếm các tài liệu hiếm liên quan đến công nghệ thông tin, giới thiệu cho cô một số nhân vật hacker mũ trắng mình quen biết khi công tác tại Mỹ, thậm chí, cả hai còn có nhiều sở thích chung về ăn uống và chăm sóc thú cưng.
Từ lúc gặp Tư Nhã ở trại chăm sóc thú cơ nhỡ, Tiểu Cảnh nhận ra phó đội Phương mà mình từng đánh giá là con người không đáng tin cậy lại vô cùng đáng yêu. Mấy ngày qua, Phương Tư Nhã còn giúp trang trí lại một số góc xanh cho căn nhà của Tiểu Cảnh, nên họ mới thường xuyên quan lại với nhau.
Phương Tư Nhã không rõ là do thời gian thường xuyên tiếp xúc, phòng vệ giữa cả hai cũng dần nới lỏng hơn, tâm sự trong lòng cũng mạnh dạn tỏ bày hơn, nhìn thấy nhiều khía cạnh khác biệt đánh gục những định kiến giữa nhau mà mối bận tâm của Phương Tư Nhã dành cho Tiểu Cảnh không còn đơn thuần là giữa một người chị lớn và em gái nhỏ.
Mình có thật sự thích con bé không? Tư Nhã rốt cuộc vẫn không có được câu trả lời.
"Ơ! Chẳng phải tối nay em bảo có việc quan trọng nên không thể đi ăn cùng anh và lão Hổ à?" Tiểu Ca lập tức kêu thán khi nhìn thấy Tiểu Cảnh dễ dàng đồng ý với lời mời của Phương Tư Nhã.
"Bây giờ thì em không bận nữa."
"Vậy sao không đi cùng bọn anh, em thiên vị sếp Phương à?"
"Vì bọn anh có mời lại đâu!"
"Thế giờ, Tiểu Cảnh đi cùng với bọn anh đi, lúc nào em cũng được hoan nghênh mà."
"Nhưng phó đội Phương vừa rủ em rồi, em cũng đồng ý nhận lời của chị ấy."
Tình cảm Tiểu Ca dành cho cô ấy lộ liễu đến như vậy, theo đuổi công khai như vậy, ý tại ngôn ngoại như vậy nhưng hết lần này đến lần khác Tiểu Cảnh đều thành lập một khoảng cách. Đến tận hôm nay còn thẳng thừng như vậy, kẻ ngốc cũng phải tự biết thân biết phận.
Khi nhìn thấy Tiểu Ca ủ rũ quay đầu đi, lão Bân và lão Hổ nhanh chóng khoác vai an ủi còn không quên bàn bạc chuyện ăn lẩu tối nay cùng nhau.
"Cô cố tình có phải không?" Hàn Hân Đình tinh ranh.
"Một chút!" Phương Tư Nhã nháy mắt đáp lại.
"Tính cách này của cô thật khiến người ta bực mình mà. Đừng có dạy hư Ngôn Ngôn đó!"
Phương Tư Nhã có thể nghe rõ cách gọi dịu dàng đó xuất phát từ miệng của Hàn Hân Đình mà bản thân cảm thấy vô cùng chấn động.
"Ngôn Ngôn sao? Bây giờ cô gọi cậu ấy thân mật đến vậy rồi à?"
"Cho ngắn gọn thôi!" Hàn Hân Đình xua tay.
"Kêu như vậy là bước vào bể khồ rồi đó phải không?" Phương Tư Nhã cười tươi, giọng điệu đắt chí.
"Có thôi đi không." Hàn Hân Đình dửng dưng trước thái độ trêu ghẹo của Phương Tư Nhã, cái tên này đúng là muốn chọc người tức chết.
"Này! Hai người đã tiến triển thế nào rồi? Chẳng phải thời gian trước còn lạnh nhạt lắm hay sao?"
"Cô nhiều chuyện thật đấy!" Hàn Hân Đình đáp lại.
"Vậy tôi sẽ mang chuyện này đi hỏi Ngôn Ngôn!" Phương Tư Nhã nhại lại cách gọi Tạ Kỳ Ngôn của Hàn Hân Đình, có điều thậm xưng hơn một chút.
"Được rồi, được rồi, có thời gian thì cùng đi uống nước." Hàn Hân Đình và Phương Tư Nhã bề ngoài lúc nào cũng tranh nhau từng lời, nhưng cũng được coi là bạn bè thân thiết.
"Đừng có mà nói với Ngôn Ngôn, tôi gọi cậu ấy như vậy trước mặt cô đấy!" Hàn Hân Đình mặc kệ lời tọc mạch của Phương Tư Nhã, để lại cho phó đội Phương một cái lườm cháy mặt rồi bỏ đi.
Phương Tư Nhã cũng đồng tình phản ứng theo vẻ ngại ngùng của Hàn Hân Đình, dùng biểu giơ tay đầu hàng khi trêu ghẹo được kẻ cao ngạo như Hàn Hân Đình.
"Đội phó Phương, có chuyện rồi!" Một cảnh viên hớt hải chạy vào thông báo.
"Tổ trinh sát báo ở chung cư Nghi Gia xảy ra án mạng, họ cũng bắt được nghi phạm."
"Bắt được cả nghi phạm rồi à?"
"Phải! Nghi phạm đang được giải đến đây!"
Thông tin khiến cả tổ trọng án không khỏi ngạc nhiên, vì sao một vụ án lại có thể nhanh chóng có nghi phạm như vậy? Là do tên này lần đầu gây án nên bất cẩn bị phát hiện, không kịp trốn thoát? Hay nghi phạm họ chuẩn bị đối mặt lại là kẻ thiểu năng? Nhưng họ không thể nghĩ nhiều.
"Được rồi! Đến hiện trường trước, nghi phạm thẩm vấn sau." Phương Tư Nhã phân phó.
Ngay sau câu nói này, Phương Tư Nhã và cả đội trọng án Ưu Đàm không hề lường trước được cảnh tượng hiện trường mà họ sẽ thực sự đối mặt khủng khiếp và man rợ như thế nào. Thậm chí, người có kinh nghiệm thăm khám các hiện trường của hàng loạt vụ giết người như Phương Tư Nhã, Hàn Hân Đình hay lão Bân cũng không tránh khỏi rùng mình khi mùi máu tanh sộc lên khi họ mở cánh cửa bước vào.
Tiểu Ca đã không thể thực hiện công tác khám nghiệm khi liên tục nôn thốc nôn tháo trước độ tàn bạo của khung cảnh và mùi vị hôi tanh bao ngập căn phòng.
Đó là một căn hộ chung cư rộng gần 70m2 với 3 phòng ngủ, trong đó có 2 phòng được trang bị giường tầng. Đây là nơi sinh sống của 5 cô gái và đây cũng là 5 nạn nhân được tìm thấy với tình trạng thi thể bị đâm nhiều nhát. Tất cả đều trong tình trạng ngủ say, thậm chí có 2 trên 5 cô gái còn đang trong tình trạng chảy máu nghiêm trọng, chính là họ đang bị xả máu, giống như đang làm nghi thức gột rửa.
Khi cảnh sát mở cửa bước vào kiểm tra toàn bộ phòng trong nhà, cái họ nhìn thấy không khác gì một trận thảm sát khát máu của kẻ giết người, hung thủ không có ý định thu dọn chiến lợi phẩm của bản thân mình. Trong nhà, ngoài xác người, mùi tanh nồng nặc, những chiếc nệm đẫm máu người
"Có kết luận sơ bộ gì không?" Phương Tư Nhã quan sát khi Hàn Hân Đình hoàn tất khám nghiệm sơ bộ các thi thể tại hiện trường.
"Nhiệt độ thi thể còn ấm, 3 trong số 5 nạn nhân vẫn có hiện tượng xuất huyết nghiêm trọng, ước tính thời gian tử vong chỉ cách đây 1 tiếng, nghĩa trong khoảng thời gian từ 6 đến 8 giờ tối hôm nay."
"Nguyên nhân tử vong có phải là mất máu không?"
"Cô có thấy những vết máu dạng tia bắn lên tường này không?" Hàn Hân Đình vừa nói vừa đưa ngón tay của mình đi dần theo vết máu bắn lên tường cạnh các thi thể, Phương Tư Nhã cũng bắt đầu chú ý những vệt máu dài bắn ra từ 2 trong số 5 nạn nhau, 2 người này khi phát hiện hoàn toàn khác với 3 thi thể còn lại.
Họ ở phòng đơn, lần lượt ở 2 căn phòng sát góc của căn hộ, 3 thi thể còn lại đang ngủ cùng nhau tại phòng có 1 giường tầng và 1 giường đơn. Tuy nhiên, thủ đoạn gây án cho cả 5 nạn nhân này theo Hàn Hân Đình vô cùng kỳ lạ.
"Hai người ở phòng đơn đều đứt động mạch chủ, một phát ăn ngay."
"Hơn nữa, vì lượng máu của họ bị xả ra khi tử vong nên không có hiện tượng bắn lên dạng tia, ngược lại là trào ra thông qua các vết cắt lớn trên người."
"Ba người còn lại đều không đứt động mạch chủ mà bị đâm nhiều nhát, đến mất máu mà chết."
"Có tìm thấy hung khí gì ở hiện trường không?" Phương Tư Nhã cau mày.
"Dạ không, sếp Phương." Lão Hổ hồi đáp
"Chúng tôi tìm vết giày dính máu di chuyển ở các phòng." Lão Hổ cung cấp thêm thông tin và dẫn Phương Tư Nhã đến các vị trí đánh dấu của những vết trên sàn.
"Có tìm thấy dấu hiệu của lục soát hay cướp tài sản không?"
"Hoàn toàn không có dấu hiệu lục soát, tài sản gồm trang sức và tiền để trong tủ vẫn còn nguyên, tủ quần áo của các nạn nhân cũng không bị tác động."
"Cửa có dấu hiệu bị cạy không?"
"Không ạ!" Thông tin này khiến Phương Tư Nhã và những người có mặt cau mày suy tư, điều này có nghĩa hung thủ là người mà các cô gái này quen biết. Nhưng họ phải bị sát hại lúc đang tỉnh táo mà là đang ngủ, hung thủ có thể được cho phép lưu lại trong nhà cũng có thể trốn ở đâu đó để chờ thời cơ ra tay.
"Cô có thể kết luận gì trên người thi thể không?"
"Không thể trả lời cho cô được, phải đem về xét nghiệm mới dám kết luận." Hàn Hân Đình luôn là người làm việc kỹ lưỡng, càng không vội vàng đi đến kết luận vì sợ rằng ấn tượng ban đầu sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân.
"Đưa tôi đến gặp nghi phạm." Phương Tư Nhã vào xe để trở về cảnh cục rồi ra lệnh cho cảnh viên dưới trướng.
Nhưng trái ngược với Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình vẫn còn rất nhiều trở ngại từ gia đình mình. Tuy nhiên, cô muốn người mình yêu được yên tâm nên chủ động hạn chế sự quan tâm của Quốc Bân.
Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ, cũng biết Hàn Hân Đình sẽ khó xử khi đối mặt với Hàn Học Kỳ, tuyệt đối không thể làm điều gì quá thẳng tay. Thế nên, Tạ Kỳ Ngôn không ép buộc Hàn Hân Đình phải cắt đứt hoàn toàn với Bành Quốc Bân.
Những ngày gần đây, phòng trọng án tương đối yên bình. Nếu không giải quyết các công vụ thông thường, những trộm cắp vặt vãnh của đám thanh niên, các cảnh viên của cảnh cục Ưu Đàm đều rảnh rỗi đến nỗi ngáp dài ngáp ngắn.
"Này, em có đồ ăn tối chưa? Một lát nữa có muốn cùng chị đi ăn lẩu không?" Phương Tư Nhã chậm rãi bước đến, gõ nhẹ lên bàn làm việc của Tiểu Cảnh.
"Có phải là loại lẩu nấm nấu với thảo mộc đang được bán ở quán dì Chân không?" Ánh mắt Tiểu Cảnh bừng sáng khi nhìn thấy thái độ ôn tồn của Phương Tư Nhã.
"Chà, không ngờ em sành ăn vậy đó!"
"Vậy thì em chấp nhận lời mời của chị đấy!" Tiểu Cảnh vui vẻ, lộ ra hết vẻ hào hứng khi nhậ lời của Phương Tư Nhã.
Gần đây, mối quan hệ của Phương Tư Nhã lẫn Tiểu Cảnh tiến triển rất tốt. Tư Nhã còn không ít lần giúp Tiểu Cảnh tìm kiếm các tài liệu hiếm liên quan đến công nghệ thông tin, giới thiệu cho cô một số nhân vật hacker mũ trắng mình quen biết khi công tác tại Mỹ, thậm chí, cả hai còn có nhiều sở thích chung về ăn uống và chăm sóc thú cưng.
Từ lúc gặp Tư Nhã ở trại chăm sóc thú cơ nhỡ, Tiểu Cảnh nhận ra phó đội Phương mà mình từng đánh giá là con người không đáng tin cậy lại vô cùng đáng yêu. Mấy ngày qua, Phương Tư Nhã còn giúp trang trí lại một số góc xanh cho căn nhà của Tiểu Cảnh, nên họ mới thường xuyên quan lại với nhau.
Phương Tư Nhã không rõ là do thời gian thường xuyên tiếp xúc, phòng vệ giữa cả hai cũng dần nới lỏng hơn, tâm sự trong lòng cũng mạnh dạn tỏ bày hơn, nhìn thấy nhiều khía cạnh khác biệt đánh gục những định kiến giữa nhau mà mối bận tâm của Phương Tư Nhã dành cho Tiểu Cảnh không còn đơn thuần là giữa một người chị lớn và em gái nhỏ.
Mình có thật sự thích con bé không? Tư Nhã rốt cuộc vẫn không có được câu trả lời.
"Ơ! Chẳng phải tối nay em bảo có việc quan trọng nên không thể đi ăn cùng anh và lão Hổ à?" Tiểu Ca lập tức kêu thán khi nhìn thấy Tiểu Cảnh dễ dàng đồng ý với lời mời của Phương Tư Nhã.
"Bây giờ thì em không bận nữa."
"Vậy sao không đi cùng bọn anh, em thiên vị sếp Phương à?"
"Vì bọn anh có mời lại đâu!"
"Thế giờ, Tiểu Cảnh đi cùng với bọn anh đi, lúc nào em cũng được hoan nghênh mà."
"Nhưng phó đội Phương vừa rủ em rồi, em cũng đồng ý nhận lời của chị ấy."
Tình cảm Tiểu Ca dành cho cô ấy lộ liễu đến như vậy, theo đuổi công khai như vậy, ý tại ngôn ngoại như vậy nhưng hết lần này đến lần khác Tiểu Cảnh đều thành lập một khoảng cách. Đến tận hôm nay còn thẳng thừng như vậy, kẻ ngốc cũng phải tự biết thân biết phận.
Khi nhìn thấy Tiểu Ca ủ rũ quay đầu đi, lão Bân và lão Hổ nhanh chóng khoác vai an ủi còn không quên bàn bạc chuyện ăn lẩu tối nay cùng nhau.
"Cô cố tình có phải không?" Hàn Hân Đình tinh ranh.
"Một chút!" Phương Tư Nhã nháy mắt đáp lại.
"Tính cách này của cô thật khiến người ta bực mình mà. Đừng có dạy hư Ngôn Ngôn đó!"
Phương Tư Nhã có thể nghe rõ cách gọi dịu dàng đó xuất phát từ miệng của Hàn Hân Đình mà bản thân cảm thấy vô cùng chấn động.
"Ngôn Ngôn sao? Bây giờ cô gọi cậu ấy thân mật đến vậy rồi à?"
"Cho ngắn gọn thôi!" Hàn Hân Đình xua tay.
"Kêu như vậy là bước vào bể khồ rồi đó phải không?" Phương Tư Nhã cười tươi, giọng điệu đắt chí.
"Có thôi đi không." Hàn Hân Đình dửng dưng trước thái độ trêu ghẹo của Phương Tư Nhã, cái tên này đúng là muốn chọc người tức chết.
"Này! Hai người đã tiến triển thế nào rồi? Chẳng phải thời gian trước còn lạnh nhạt lắm hay sao?"
"Cô nhiều chuyện thật đấy!" Hàn Hân Đình đáp lại.
"Vậy tôi sẽ mang chuyện này đi hỏi Ngôn Ngôn!" Phương Tư Nhã nhại lại cách gọi Tạ Kỳ Ngôn của Hàn Hân Đình, có điều thậm xưng hơn một chút.
"Được rồi, được rồi, có thời gian thì cùng đi uống nước." Hàn Hân Đình và Phương Tư Nhã bề ngoài lúc nào cũng tranh nhau từng lời, nhưng cũng được coi là bạn bè thân thiết.
"Đừng có mà nói với Ngôn Ngôn, tôi gọi cậu ấy như vậy trước mặt cô đấy!" Hàn Hân Đình mặc kệ lời tọc mạch của Phương Tư Nhã, để lại cho phó đội Phương một cái lườm cháy mặt rồi bỏ đi.
Phương Tư Nhã cũng đồng tình phản ứng theo vẻ ngại ngùng của Hàn Hân Đình, dùng biểu giơ tay đầu hàng khi trêu ghẹo được kẻ cao ngạo như Hàn Hân Đình.
"Đội phó Phương, có chuyện rồi!" Một cảnh viên hớt hải chạy vào thông báo.
"Tổ trinh sát báo ở chung cư Nghi Gia xảy ra án mạng, họ cũng bắt được nghi phạm."
"Bắt được cả nghi phạm rồi à?"
"Phải! Nghi phạm đang được giải đến đây!"
Thông tin khiến cả tổ trọng án không khỏi ngạc nhiên, vì sao một vụ án lại có thể nhanh chóng có nghi phạm như vậy? Là do tên này lần đầu gây án nên bất cẩn bị phát hiện, không kịp trốn thoát? Hay nghi phạm họ chuẩn bị đối mặt lại là kẻ thiểu năng? Nhưng họ không thể nghĩ nhiều.
"Được rồi! Đến hiện trường trước, nghi phạm thẩm vấn sau." Phương Tư Nhã phân phó.
Ngay sau câu nói này, Phương Tư Nhã và cả đội trọng án Ưu Đàm không hề lường trước được cảnh tượng hiện trường mà họ sẽ thực sự đối mặt khủng khiếp và man rợ như thế nào. Thậm chí, người có kinh nghiệm thăm khám các hiện trường của hàng loạt vụ giết người như Phương Tư Nhã, Hàn Hân Đình hay lão Bân cũng không tránh khỏi rùng mình khi mùi máu tanh sộc lên khi họ mở cánh cửa bước vào.
Tiểu Ca đã không thể thực hiện công tác khám nghiệm khi liên tục nôn thốc nôn tháo trước độ tàn bạo của khung cảnh và mùi vị hôi tanh bao ngập căn phòng.
Đó là một căn hộ chung cư rộng gần 70m2 với 3 phòng ngủ, trong đó có 2 phòng được trang bị giường tầng. Đây là nơi sinh sống của 5 cô gái và đây cũng là 5 nạn nhân được tìm thấy với tình trạng thi thể bị đâm nhiều nhát. Tất cả đều trong tình trạng ngủ say, thậm chí có 2 trên 5 cô gái còn đang trong tình trạng chảy máu nghiêm trọng, chính là họ đang bị xả máu, giống như đang làm nghi thức gột rửa.
Khi cảnh sát mở cửa bước vào kiểm tra toàn bộ phòng trong nhà, cái họ nhìn thấy không khác gì một trận thảm sát khát máu của kẻ giết người, hung thủ không có ý định thu dọn chiến lợi phẩm của bản thân mình. Trong nhà, ngoài xác người, mùi tanh nồng nặc, những chiếc nệm đẫm máu người
"Có kết luận sơ bộ gì không?" Phương Tư Nhã quan sát khi Hàn Hân Đình hoàn tất khám nghiệm sơ bộ các thi thể tại hiện trường.
"Nhiệt độ thi thể còn ấm, 3 trong số 5 nạn nhân vẫn có hiện tượng xuất huyết nghiêm trọng, ước tính thời gian tử vong chỉ cách đây 1 tiếng, nghĩa trong khoảng thời gian từ 6 đến 8 giờ tối hôm nay."
"Nguyên nhân tử vong có phải là mất máu không?"
"Cô có thấy những vết máu dạng tia bắn lên tường này không?" Hàn Hân Đình vừa nói vừa đưa ngón tay của mình đi dần theo vết máu bắn lên tường cạnh các thi thể, Phương Tư Nhã cũng bắt đầu chú ý những vệt máu dài bắn ra từ 2 trong số 5 nạn nhau, 2 người này khi phát hiện hoàn toàn khác với 3 thi thể còn lại.
Họ ở phòng đơn, lần lượt ở 2 căn phòng sát góc của căn hộ, 3 thi thể còn lại đang ngủ cùng nhau tại phòng có 1 giường tầng và 1 giường đơn. Tuy nhiên, thủ đoạn gây án cho cả 5 nạn nhân này theo Hàn Hân Đình vô cùng kỳ lạ.
"Hai người ở phòng đơn đều đứt động mạch chủ, một phát ăn ngay."
"Hơn nữa, vì lượng máu của họ bị xả ra khi tử vong nên không có hiện tượng bắn lên dạng tia, ngược lại là trào ra thông qua các vết cắt lớn trên người."
"Ba người còn lại đều không đứt động mạch chủ mà bị đâm nhiều nhát, đến mất máu mà chết."
"Có tìm thấy hung khí gì ở hiện trường không?" Phương Tư Nhã cau mày.
"Dạ không, sếp Phương." Lão Hổ hồi đáp
"Chúng tôi tìm vết giày dính máu di chuyển ở các phòng." Lão Hổ cung cấp thêm thông tin và dẫn Phương Tư Nhã đến các vị trí đánh dấu của những vết trên sàn.
"Có tìm thấy dấu hiệu của lục soát hay cướp tài sản không?"
"Hoàn toàn không có dấu hiệu lục soát, tài sản gồm trang sức và tiền để trong tủ vẫn còn nguyên, tủ quần áo của các nạn nhân cũng không bị tác động."
"Cửa có dấu hiệu bị cạy không?"
"Không ạ!" Thông tin này khiến Phương Tư Nhã và những người có mặt cau mày suy tư, điều này có nghĩa hung thủ là người mà các cô gái này quen biết. Nhưng họ phải bị sát hại lúc đang tỉnh táo mà là đang ngủ, hung thủ có thể được cho phép lưu lại trong nhà cũng có thể trốn ở đâu đó để chờ thời cơ ra tay.
"Cô có thể kết luận gì trên người thi thể không?"
"Không thể trả lời cho cô được, phải đem về xét nghiệm mới dám kết luận." Hàn Hân Đình luôn là người làm việc kỹ lưỡng, càng không vội vàng đi đến kết luận vì sợ rằng ấn tượng ban đầu sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân.
"Đưa tôi đến gặp nghi phạm." Phương Tư Nhã vào xe để trở về cảnh cục rồi ra lệnh cho cảnh viên dưới trướng.