Chương 58: Ngôn Ngôn!
Đêm đó, Tạ Kỳ Ngôn thực sự không đến biệt thự như lời mời của người hầu cận. Hàn Hân Đình gần như phát hỏa khi biết Tạ Kỳ Ngôn đã từ chối. Cô lập tức lái xe chạy đến nhà Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã lại thành thật nói rằng Tạ Kỳ Ngôn đã ra ngoài cửa hàng tiện lợi cách nhà 3km để uống bia một mình.
“Tạ Kỳ Ngôn, tại sao lại không đến hả?” Vừa trông thấy Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình đã điên cuồng lao vào xả giận.
“Hàn Hân Đình, rốt cuộc cậu đang muốn gì?” Tạ Kỳ Ngôn vất vả lắm mới có thể đẩy Hàn Hân Đình ra mà không làm tổn thương đến cô.
“Muốn cậu chú ý đến tôi!”
“Tôi không cần người ngủ cùng, không cần cậu cho cơ hội.”
“Cậu yêu cái cô tên Gia Hoa đó sao?” Hàn Hân Đình không giấu được vẻ hờn tủi.
“Chuyện đó có cần cậu quan tâm không?”
“Chó chết!” Chưa kịp để Tạ Kỳ Ngôn đáp lại, Hàn Hân Đình lại lao vào đánh Tạ Kỳ Ngôn.
Vì người đối diện là Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn mới không có ý định phản kháng, càng không muốn hành động của mình làm đau đối phương. Do lực đẩy, Tạ Kỳ Ngôn té nhào xuống đất trước ánh mắt tức giận của Hàn Hân Đình.
“Cậu đang muốn cái gì đây hả?”
“Cậu không muốn tôi yêu cậu. Tôi đang cố gắng để không yêu cậu, không làm phiền cậu. Hàn Hân Đình, trái tim tôi cũng không phải sắt đá gì, cậu là kiểu người gì mà vừa muốn tôi không thể yêu cậu, vừa muốn tôi để tâm đến cậu chứ?”
"Tình cảm cậu nói muốn thay đổi là thay đổi, tôi vì không thể làm khó cậu được mới không níu kéo cậu. Cậu lại chạy đến đây để làm gì hả?"
“Tôi ghen, cậu có biết không?” Hàn Hân Đình vỡ òa tức giận, hét lên.
Khi câu nói thốt lên, Hàn Hân Đình cũng tự mình cởi đi lớp áo giáp cuối cùng trước mặt Tạ Kỳ Ngôn, nước mắt từ khoảnh khắc đó trào xuống không dừng.
“Tôi không yêu Bành Quốc Bân, tôi không cần anh ta, tôi sẽ vạch rõ mối quan hệ với anh tay, tôi cũng không muốn gánh vác trách nhiệm của người thừa kế Hàn gia, tôi không muốn làm cháu gái của Hàn Học Kỳ, tôi muốn hoàn thành lời hứa của mình với A Dao, tôi không muốn đêm nào cũng thức giấc cùng với một cơn ác mộng về những năm 17 tuổi của mình, tôi không muốn ương bướng để người ta không nhìn thấy tổn thương của tôi nữa.”
“Chết tiệt, Tạ Kỳ Ngôn, tôi yêu cậu!”
Nhìn thấy Hàn Hân Đình đổ gục xuống, nước mắt lã chã trên gương mặt thanh tú, Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy có lỗi.
Có phải mình ép cô ấy quá mức rồi không? Có phải sự bướng bỉnh của mình đã bứt vỡ giới hạn chịu đựng của cô ấy, tự tôn của cô ấy làm cô ấy đau lòng rồi không?
Dù sau cùng Hàn Hân Đình đã thừa nhận trái tim mình, Tạ Kỳ Ngôn rất vui nhưng cũng thực sự không nỡ. Nếu việc thừa nhận tình yêu khiến cô ấy tan vỡ nhiều đến vậy, có phải từ đầu nên chọn cách nhẹ nhàng hơn không?
“Xin lỗi mà!” Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn buông lỏng, nhẹ nhàng bước đến gần Hàn Hân Đình.
“Đi ra!” Hàn Hân Đình hét lên, ngồi bệt trên đất lạnh với trái tim bị bóc ra từng lớp rồi từng lớp, tất cả đều đang rỉ lên thành máu, đau đến chỉ biết khóc lên. Tại sao bây giờ mới có người nhìn cô thôi mà cũng đau giùm, tủi thân giùm những gì mà cô đã chịu đựng chứ.
Hơi thở đông đặc bóp chặt toàn bộ cơ thể khi hơi ấm của Tạ Kỳ Ngôn chạm vào, Hàn Hân Đình chỉ còn duy lại chút ý chí phản kháng vốn đã thành phản xạ tự nhiên của mình quyết định hất tay Tạ Kỳ Ngôn.
Giống như một người lính giữ thành, ngày nào cũng căng mình chấp hành nhiệm vụ, đến khi hòa bình, khoảnh khắc buông bỏ vũ khí, nửa mừng nửa đau, đối diện với tháng ngày yên bình mà bản thân từng luôn mơ tưởng lại giống như một đứa trẻ nhỏ. Không biết phải làm sao.
Cả một thời gian rất dài đều sống trong vỏ bọc kiên cố, kiên trì tự vệ để không một ai có thể chạm vào những phần mềm mại đớn đau nhất của vết thương, tất cả khiến Hàn Hân Đình quên mất rằng mình luôn có quyền được khóc, được yếu đuối, được thèm khát tình yêu.
Để mỗi khi có những viên kẹo ngọt rải đường rơi xuống tim, cô đều sợ hãi nó không dành cho mình. Một kẻ đáng ra phải nên chết đi ở vụ tai nạn của nhiều năm trước chứ không phải là người bà mà mình từng vô cùng kính trọng.
“Đình Đình.” Tạ Kỳ Ngôn lần đầu cả gan gọi Hàn Hân Đình một cách thân mật.
“Gọi thuận miệng như vậy à?” Giọng điệu hờn dỗi, phản kháng thêm nhưng không đáng kể.
“Tôi làm cậu đau lòng nhiều lắm có phải không?” Tạ Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống, sát bên Hàn Hân Đình, ân cần ôm đối phương vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc của Hàn Hân Đình, giọng điệu cực kỳ ấm áp.
“Tôi để cậu chịu khổ rồi!”
Từng câu, từng chữ rót vào tai khiến Hàn Hân Đình bị đánh gục, bật khóc nức nở trong lòng Tạ Kỳ Ngôn. Vì mùi hương quen thuộc bao bọc lấy mà Hàn Hân Đình mới không màng xung quanh, thoải mái hạ xuống hết sự phòng vệ của bản thân mà dựa hết vào người tên Tạ Kỳ Ngôn.
Người chân thành yêu Hàn Hân Đình có lẽ rất nhiều nhưng người vì cô ấy đau lòng chắc chỉ có Tạ Kỳ Ngôn. Người tình nguyện chờ đợi Hàn Hân Đình cũng không thiếu nhưng người kiên nhẫn cho sự cứng đầu của cô ấy, chắc cũng có mình Tạ Kỳ Ngôn.
Mặc cho bản thân bị Hàn Hân Đình làm trầy xước bao nhiêu, Tạ Kỳ Ngôn cũng không oán trách, cũng không đánh trả, cũng sẵn sàng ôm cô ấy vào lòng vỗ về.
Tạ Kỳ Ngôn chờ đến khi tiếng khóc của Hàn Hân Đình nhỏ dần, tâm trạng của cô ấy cũng trở nên ổn định hơn mới lên tiếng đề nghị.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Tạ Kỳ Ngôn chỉnh lại áo khoác của mình trên người Hàn Hân Đình cho ngay ngắn, giọng điệu từ nãy đến giờ vẫn rất ân cần.
Hàn Hân Đình không có sức lực, cũng không muốn chống đối, ngoan ngoãn nghe lời Tạ Kỳ Ngôn. Chẳng mấy chốc, cả hai cũng đã về lại biệt thự của Hàn Hân Đình.
Đã thành thật với tình cảm của mình thì có lẽ Hàn Hân Đình cũng không ngần ngại cởi bỏ rào chắn với Tạ Kỳ Ngôn.
Trong căn biệt thự mà chỉ có những đêm đầm đìa nước mắt, nồng nặc mùi rượu và vị đắng chát cổ của mớ thuốc chống hưng cảm, Hàn Hân Đình lần đầu mới cảm nhận rõ ràng ánh sáng và sự dịu dàng của mùi gỗ tuyết tùng đang dần dần chiếm lấy toàn bộ không gian, mùi hương luôn làm trái tim cô được vỗ về đến mức không nỡ buông ra.
Ngay lúc trông thấy Tạ Kỳ Ngôn bước gần về phía cửa lớn sau khi để mình lên ghế sofa lớn, Hàn Hân Đình vội vàng lên tiếng mặc cho bản thân vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự choáng ngộp của hơi âm đang bao tỏa trong căn biệt thự của mình.
“Cậu không ở lại à?”
Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng, không hết ngạc nhiên cũng lần đầu thấy Hàn Hân Đình hành xử như vậy.
"Cậu đã về nhà rồi, nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng đến đây như cậu muốn rồi, không phải nên đi về rồi hay sao?"
“Nếu cậu chỉ thế này thôi thì tại sao phải đưa tôi về chứ hả?
“Hàn Hân Đình, cậu biết lúc này, nếu bảo tôi ở lại thì sẽ xảy ra chuyện gì mà, đúng không?”
Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn nhớ lần trước, chính trong căn biệt thự này, mình đã vượt quá giới hạn mà bứt ép Hàn Hân Đình khiến đôi bên vô cùng khó xử. Hôm đó, bản thân Tạ Kỳ Ngôn đã dằn vặt rất nhiều. Tất nhiên không muốn lặp lại nữa.
Nhưng Hàn Hân Đình không đáp lại, chậm rãi bước đến, một hơi ấm từ sau vội vàng ập đến, cánh tay của Hàn Hân Đình quàng chặt qua eo của Tạ Kỳ Ngôn.
“Chuyện gì xảy ra cũng được. Là tôi tình nguyện, Ngôn Ngôn à.”
Giọng Hàn Hân Đình yếu ớt đáp lại. Hai tiếng “Ngôn Ngôn” cũng đã nói ra rồi. Tạ Kỳ Ngôn biết rõ lý trí của mình rồi cũng sẽ đi lạc trong hơi thở nóng rực đang áp sát của Hàn Hân Đình.
“Tạ Kỳ Ngôn, tại sao lại không đến hả?” Vừa trông thấy Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình đã điên cuồng lao vào xả giận.
“Hàn Hân Đình, rốt cuộc cậu đang muốn gì?” Tạ Kỳ Ngôn vất vả lắm mới có thể đẩy Hàn Hân Đình ra mà không làm tổn thương đến cô.
“Muốn cậu chú ý đến tôi!”
“Tôi không cần người ngủ cùng, không cần cậu cho cơ hội.”
“Cậu yêu cái cô tên Gia Hoa đó sao?” Hàn Hân Đình không giấu được vẻ hờn tủi.
“Chuyện đó có cần cậu quan tâm không?”
“Chó chết!” Chưa kịp để Tạ Kỳ Ngôn đáp lại, Hàn Hân Đình lại lao vào đánh Tạ Kỳ Ngôn.
Vì người đối diện là Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn mới không có ý định phản kháng, càng không muốn hành động của mình làm đau đối phương. Do lực đẩy, Tạ Kỳ Ngôn té nhào xuống đất trước ánh mắt tức giận của Hàn Hân Đình.
“Cậu đang muốn cái gì đây hả?”
“Cậu không muốn tôi yêu cậu. Tôi đang cố gắng để không yêu cậu, không làm phiền cậu. Hàn Hân Đình, trái tim tôi cũng không phải sắt đá gì, cậu là kiểu người gì mà vừa muốn tôi không thể yêu cậu, vừa muốn tôi để tâm đến cậu chứ?”
"Tình cảm cậu nói muốn thay đổi là thay đổi, tôi vì không thể làm khó cậu được mới không níu kéo cậu. Cậu lại chạy đến đây để làm gì hả?"
“Tôi ghen, cậu có biết không?” Hàn Hân Đình vỡ òa tức giận, hét lên.
Khi câu nói thốt lên, Hàn Hân Đình cũng tự mình cởi đi lớp áo giáp cuối cùng trước mặt Tạ Kỳ Ngôn, nước mắt từ khoảnh khắc đó trào xuống không dừng.
“Tôi không yêu Bành Quốc Bân, tôi không cần anh ta, tôi sẽ vạch rõ mối quan hệ với anh tay, tôi cũng không muốn gánh vác trách nhiệm của người thừa kế Hàn gia, tôi không muốn làm cháu gái của Hàn Học Kỳ, tôi muốn hoàn thành lời hứa của mình với A Dao, tôi không muốn đêm nào cũng thức giấc cùng với một cơn ác mộng về những năm 17 tuổi của mình, tôi không muốn ương bướng để người ta không nhìn thấy tổn thương của tôi nữa.”
“Chết tiệt, Tạ Kỳ Ngôn, tôi yêu cậu!”
Nhìn thấy Hàn Hân Đình đổ gục xuống, nước mắt lã chã trên gương mặt thanh tú, Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy có lỗi.
Có phải mình ép cô ấy quá mức rồi không? Có phải sự bướng bỉnh của mình đã bứt vỡ giới hạn chịu đựng của cô ấy, tự tôn của cô ấy làm cô ấy đau lòng rồi không?
Dù sau cùng Hàn Hân Đình đã thừa nhận trái tim mình, Tạ Kỳ Ngôn rất vui nhưng cũng thực sự không nỡ. Nếu việc thừa nhận tình yêu khiến cô ấy tan vỡ nhiều đến vậy, có phải từ đầu nên chọn cách nhẹ nhàng hơn không?
“Xin lỗi mà!” Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn buông lỏng, nhẹ nhàng bước đến gần Hàn Hân Đình.
“Đi ra!” Hàn Hân Đình hét lên, ngồi bệt trên đất lạnh với trái tim bị bóc ra từng lớp rồi từng lớp, tất cả đều đang rỉ lên thành máu, đau đến chỉ biết khóc lên. Tại sao bây giờ mới có người nhìn cô thôi mà cũng đau giùm, tủi thân giùm những gì mà cô đã chịu đựng chứ.
Hơi thở đông đặc bóp chặt toàn bộ cơ thể khi hơi ấm của Tạ Kỳ Ngôn chạm vào, Hàn Hân Đình chỉ còn duy lại chút ý chí phản kháng vốn đã thành phản xạ tự nhiên của mình quyết định hất tay Tạ Kỳ Ngôn.
Giống như một người lính giữ thành, ngày nào cũng căng mình chấp hành nhiệm vụ, đến khi hòa bình, khoảnh khắc buông bỏ vũ khí, nửa mừng nửa đau, đối diện với tháng ngày yên bình mà bản thân từng luôn mơ tưởng lại giống như một đứa trẻ nhỏ. Không biết phải làm sao.
Cả một thời gian rất dài đều sống trong vỏ bọc kiên cố, kiên trì tự vệ để không một ai có thể chạm vào những phần mềm mại đớn đau nhất của vết thương, tất cả khiến Hàn Hân Đình quên mất rằng mình luôn có quyền được khóc, được yếu đuối, được thèm khát tình yêu.
Để mỗi khi có những viên kẹo ngọt rải đường rơi xuống tim, cô đều sợ hãi nó không dành cho mình. Một kẻ đáng ra phải nên chết đi ở vụ tai nạn của nhiều năm trước chứ không phải là người bà mà mình từng vô cùng kính trọng.
“Đình Đình.” Tạ Kỳ Ngôn lần đầu cả gan gọi Hàn Hân Đình một cách thân mật.
“Gọi thuận miệng như vậy à?” Giọng điệu hờn dỗi, phản kháng thêm nhưng không đáng kể.
“Tôi làm cậu đau lòng nhiều lắm có phải không?” Tạ Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống, sát bên Hàn Hân Đình, ân cần ôm đối phương vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc của Hàn Hân Đình, giọng điệu cực kỳ ấm áp.
“Tôi để cậu chịu khổ rồi!”
Từng câu, từng chữ rót vào tai khiến Hàn Hân Đình bị đánh gục, bật khóc nức nở trong lòng Tạ Kỳ Ngôn. Vì mùi hương quen thuộc bao bọc lấy mà Hàn Hân Đình mới không màng xung quanh, thoải mái hạ xuống hết sự phòng vệ của bản thân mà dựa hết vào người tên Tạ Kỳ Ngôn.
Người chân thành yêu Hàn Hân Đình có lẽ rất nhiều nhưng người vì cô ấy đau lòng chắc chỉ có Tạ Kỳ Ngôn. Người tình nguyện chờ đợi Hàn Hân Đình cũng không thiếu nhưng người kiên nhẫn cho sự cứng đầu của cô ấy, chắc cũng có mình Tạ Kỳ Ngôn.
Mặc cho bản thân bị Hàn Hân Đình làm trầy xước bao nhiêu, Tạ Kỳ Ngôn cũng không oán trách, cũng không đánh trả, cũng sẵn sàng ôm cô ấy vào lòng vỗ về.
Tạ Kỳ Ngôn chờ đến khi tiếng khóc của Hàn Hân Đình nhỏ dần, tâm trạng của cô ấy cũng trở nên ổn định hơn mới lên tiếng đề nghị.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Tạ Kỳ Ngôn chỉnh lại áo khoác của mình trên người Hàn Hân Đình cho ngay ngắn, giọng điệu từ nãy đến giờ vẫn rất ân cần.
Hàn Hân Đình không có sức lực, cũng không muốn chống đối, ngoan ngoãn nghe lời Tạ Kỳ Ngôn. Chẳng mấy chốc, cả hai cũng đã về lại biệt thự của Hàn Hân Đình.
Đã thành thật với tình cảm của mình thì có lẽ Hàn Hân Đình cũng không ngần ngại cởi bỏ rào chắn với Tạ Kỳ Ngôn.
Trong căn biệt thự mà chỉ có những đêm đầm đìa nước mắt, nồng nặc mùi rượu và vị đắng chát cổ của mớ thuốc chống hưng cảm, Hàn Hân Đình lần đầu mới cảm nhận rõ ràng ánh sáng và sự dịu dàng của mùi gỗ tuyết tùng đang dần dần chiếm lấy toàn bộ không gian, mùi hương luôn làm trái tim cô được vỗ về đến mức không nỡ buông ra.
Ngay lúc trông thấy Tạ Kỳ Ngôn bước gần về phía cửa lớn sau khi để mình lên ghế sofa lớn, Hàn Hân Đình vội vàng lên tiếng mặc cho bản thân vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự choáng ngộp của hơi âm đang bao tỏa trong căn biệt thự của mình.
“Cậu không ở lại à?”
Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng, không hết ngạc nhiên cũng lần đầu thấy Hàn Hân Đình hành xử như vậy.
"Cậu đã về nhà rồi, nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng đến đây như cậu muốn rồi, không phải nên đi về rồi hay sao?"
“Nếu cậu chỉ thế này thôi thì tại sao phải đưa tôi về chứ hả?
“Hàn Hân Đình, cậu biết lúc này, nếu bảo tôi ở lại thì sẽ xảy ra chuyện gì mà, đúng không?”
Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn nhớ lần trước, chính trong căn biệt thự này, mình đã vượt quá giới hạn mà bứt ép Hàn Hân Đình khiến đôi bên vô cùng khó xử. Hôm đó, bản thân Tạ Kỳ Ngôn đã dằn vặt rất nhiều. Tất nhiên không muốn lặp lại nữa.
Nhưng Hàn Hân Đình không đáp lại, chậm rãi bước đến, một hơi ấm từ sau vội vàng ập đến, cánh tay của Hàn Hân Đình quàng chặt qua eo của Tạ Kỳ Ngôn.
“Chuyện gì xảy ra cũng được. Là tôi tình nguyện, Ngôn Ngôn à.”
Giọng Hàn Hân Đình yếu ớt đáp lại. Hai tiếng “Ngôn Ngôn” cũng đã nói ra rồi. Tạ Kỳ Ngôn biết rõ lý trí của mình rồi cũng sẽ đi lạc trong hơi thở nóng rực đang áp sát của Hàn Hân Đình.