Chương 52: Ôm cậu không phải là phạm pháp
Phương Tư Nhã vui vẻ mang bằng chứng trở về, Tạ Kỳ Ngôn phải gọi cho Lâm Chính để giải trình. Dù rất hài lòng trước sự kiên trì của học trò nhưng Lâm Chính buộc phải răn đe sự cứng đầu của Tạ Kỳ Ngôn bằng một bản kiểm điểm dài 2 trang và trừ nửa lương trong vòng 3 tháng.
Lâm Chính bảo rằng đó là giơ cao đánh khẽ. Tạ Kỳ Ngôn cũng đồng ý tuân theo.
Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ bản tính chính trực của Lâm Chính, càng hiểu rõ những khó khăn khi ông phải đối diện với sự kệch cỡm, độc tài của đám quan chức. Nếu thực sự biến chất, ông đã trực tiếp khước từ, không cần phải cho cô cơ hội điều tra.
"Tiểu Ngôn! Cậu muốn làm gì tiếp theo?"
"Lão Bân thông báo cho Lý Nghệ về nguyên nhân cái chết của Lý Giãn Kỳ. Nếu ông ấy làm loạn trực tiếp đưa ra bằng chứng, chính thức đóng hồ sơ." Lão Bân nhanh chóng nhận lệnh.
"Tư Nhã, cậu giúp làm thủ tục để thả Mỹ An ra."
"Được rồi!"
"Chúng ta khép án được rồi chứ?" Lão Hổ sốt sắng.
"Nguyên nhân Lý Giãn Kỳ bị té từ trên sân thượng có thể khép lại, chuyện ở Gia Nghê thì chưa." Tạ Kỳ Ngôn ẩn ý.
"Tư Nhã à! Tôi cùng cậu nói chuyện với Mỹ An một chuyến, tôi muốn biết con bé đã cầm cái gì khiến cho Lý Giãn Kỳ kích động như vậy." Phương Tư Nhã gật đầu hiểu ý.
"Sếp Tạ! Tôi có cái này cho sếp!" Tiểu Cảnh lúc này chạy đến với sấp tài liệu trên tay.
"Trong quá trình truy tìm, em phát hiện những bức thư được gửi đến địa chỉ tiếp nhận hỗ trợ cho học sinh ở Gia Nghê!"
"Theo các IP được tạo ra từ những địa chỉ email, chúng tôi tìm ra những phòng net nhỏ ở Tô Hàn, sau khi Lão Hổ trích lục, chúng tôi thấy thêm những hình ảnh này."
"Lý Giãn Kỳ?" Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ không kiềm lại được.
Phương Tư Nhã mắt tròn xoa vì ngạc nhiên, chộp lấy những tấm ảnh trên tay Tạ Kỳ Ngôn rồi trưng hết ra sự hoài nghi.
"Vậy Lý Giãn Kỳ là người tạo ra những email thông báo tình trạng bắt nạt trong Gia Nghê sao?"
"Lão Hổ! Trong lời khai của Mỹ An có đề cập đến việc Từ Thiếu Linh bị một đám nam sinh cưỡng hiếp. Moi hết đi."
"Rõ! Sếp Tạ."
"Vậy còn chuyện của giáo viên chủ nhiệm, người đã gửi email nói về chuyện bạo hành ở Gia Nghê thì sao?"
"Chúng tôi đã phái cảnh viên đến nhà cô ấy và làm một buổi phỏng vấn trực tuyến. Cô ấy nói rằng cô ấy nhận được thông tin từ người ẩn danh, ban đầu có nghi ngờ nhưng bản thân cũng đã vô tình phát hiện một nhóm thanh niên lớp 11 thường xuyên ức hiếp các bạn nam yếu thế và chặn đường trêu chọc, quấy rối cả nam lẫn nữ."
"Cô ấy có đứng ra nhắc nhở nhưng dừng như không có tác dụng. Trong thời gian cô ấy dạy, cô ấy thường xuyên thấy tập vở của một số học sinh bị xé trong thùng rác. Đặc biệt, cô ấy có đề cập đến một chuyện." Lão Hổ ngập ngừng.
"Chuyện gì?"
"Cô ấy nói rằng trong một ngày rất bình thường, cô ấy đang dạy học, hiệu trưởng đã gọi cô ấy đến văn phòng và yêu cầu cô ấy nghỉ việc. Điều này thực sự khiến cô ấy bất mãn và đã không tuân theo. Sau đó, rất nhiều những vấn đề kỳ lạ xảy đến khiến công tác của cô ấy liên tục mắc sai lầm."
"Điều đó làm cho cô ấy bị kiểm điểm và buộc ngừng công tác tại trường. Đồng thời điều này cũng khiến cô ấy khó tìm công việc giảng dạy ở các nơi khác nên cô ấy quyết định về quê làm gia sư, mở một tiệm tạp hóa nhỏ."
Thông tin của lão Hổ giúp đội trọng án vẽ nên bức tranh đầy đủ về sự mục rữa diễn ra trong nội bộ của trường Gia Nghê. Ngôi trường nhiều năm liền đều giữ vững hình ảnh gương mẫu, đào tạo các học sinh có thành tích nổi bật và có số lượng thủ khoa đầu vào nhiều nhất tại Anh Châu. Các học sinh vào đây nếu không phải là giỏi nhất cũng là giàu có nhất ở đất Tô Hàn. Nơi đây được xem là môi trường học tập đáng mơ ước trong tâm trí của nhiều bậc phụ huynh.
"Chúng ta có nhiều chuyện để làm rồi đây!" Tạ Kỳ Ngôn đanh mắt lại, biểu cảm tràn đầy tự tin khi bức màn của vụ án đã được vén lên.
Cả cảnh cục hôm đó đều không về nhà. Lão Bân bận rộn giải quyết mớ giấy tờ và tìm mọi cách để đối phó sự nóng nẩy vô độ của Lý Nghệ. Tiểu Cảnh hỗ trợ số hóa các dữ liệu để củng cố bằng chứng cho vụ án, đồng thời tìm kiếm đầy đủ các bằng chứng liên quan đến sự tắc trách của đội ngũ lãnh đạo Gia Nghê trước những vấn nạn báo động trong nhóm học sinh.
Bên cạnh đó, Hàn Hân Đình cùng Tiểu Ca nhanh chóng hoàn thành báo cáo pháp y để giúp Phương Tư Nhã bổ sung thủ tục thả Mỹ An. Lão Hổ dẫn theo đội viên cật lực điều tra về vụ cưỡng hiếp ở Gia Nghê đã bị đội cảnh sát địa phương xử lý vô cùng qua loa.
Theo lời kể của Mỹ An, thứ hôm đó mà cô bé ôm khư khư trong lòng bất luận sự ép sát của Lý Giãn Kỳ chính là một chiếc túi xách nhỏ mà khi còn sống Từ Thiếu Linh thường mang theo bên người. Đó là kỷ vật duy nhất của Từ Thiếu Linh. Lý Giãn Kỳ vì muốn giành lại nên mới trở nên nóng giận.
Trong lúc dằn co, từ chiếc túi xách vô tình rơi ra một con gấu bông nhỏ. Đó là gấu bông mà Từ Thiếu Linh rất yêu thích, chú gấu thực sự đã không còn nguyên vẹn, thớ bông trên người gấu cũng trở nên sần sùi, lại còn bị mất một cánh tay. Từ khoảnh khắc gấu bông bị rơi ra từ túi cũng trùng khớp với hành động lạ lùng xuất hiện trên người Lý Giãn Kỳ.
Phương Tư Nhã tin đây là điểm mấu chốt, hơn nữa, Phương Tư Nhã phát hiện đây là một con gấu bông được mô phỏng từ nhân vật hoạt hình, nằm trong chuỗi sưu tập thú nhồi bông của tựa hoạt hình đó. Có thể là một phiên bản đặc biệt đến từ bộ sưu tập.
Và chính trực giác trinh sát đã giúp cô tìm được nguồn gốc, cộng thêm sự hỗ trợ của Tiểu Cảnh, Phương Tư Nhã cuối cùng đã có danh sách người mua gấu bông từ 100 cửa hàng ở Tô Hàn. Trong đó có cái tên Lý Giãn Kỳ. Từ đó, Phương Tư Nhã nhận ra vì nhìn thấy gấu nhồi bông này mà Lý Giãn Kỳ đã thực sự kích động vì nó gắn liền với Từ Thiếu Linh và nó cũng từng được Thiếu Linh mang theo cùng trong ngày cô bé xảy ra chuyện bị cưỡng hiếp, lẫn ngày Thiếu Linh quyết định ra đi.
Với Lý Giãn Kỳ, gặp lại chú gấu bông nhỏ, chính là bi thương.
Sau khi thả Mỹ An, cảnh cục Ưu Đàm gấp rút lập thủ tục về việc tắc trách của trường Gia Nghê trước sự hỗ trợ tinh thần cho học sinh và đưa lên sở giáo dục. Đồng thời, họ cũng triển khai lệnh bắt đối với nhóm nam sinh thực hiện hành vi cưỡng hiếp Từ Thiếu Linh. Hầu hết chúng đều đến từ gia đình quan chức và thượng lưu.
Điều này khiến Lâm Chính vô cùng đau đầu khi phải liên tục nhận hàng loạt cuộc gọi trong đêm. Tất nhiên, Tạ Kỳ Ngôn cũng không thể thoát.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cháu làm bất kì điều gì mà không biết phân nặng nhẹ hay sao?
"Chú! Bắt giữ nhóm thanh niên thực hiện hành vi cưỡng hiếp là không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?"
"Cháu có biết chúng là ai hay không hả?"
"Cháu biết! Ngày chúng thực hiện hành vi này chúng mới 17 tuổi, nhưng bây giờ đều đủ 19, có thể bắt giữ."
"Tạ Kỳ Ngôn có phải cháu cố tình không hiểu lời chú nói hay không? Chúng đều là con của cấp lãnh đạo ở Tô Hàn, có đứa còn trong gia đình thượng lưu quan hệ mật thiết với chính phủ. Cháu làm vậy nghĩa là đang chọc điên đám nhà giàu đó."
"Chú đồng ý để cháu phá vụ án ở sân thượng Gia Nghê, mạnh tay răn đe bạo lực học đường ở Gia Nghê. Nhưng cháu tại sao lại chạy đi lật vụ án đã đóng lên hả? Vụ án đã được hoàn tất bởi sở cảnh sát địa phương, cháu còn cố tình không hiểu chúng ta không có bằng chứng đủ mạnh thì không thể thay đổi kết án của họ. Cháu làm như vậy còn là làm bỉ mặt họ, nói rõ chúng ta coi thường năng lực của họ."
"Cháu còn phải im lặng, không thể coi thường năng lực của họ ư?"
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Chú! Cháu làm cảnh sát, thứ cháu không thể làm buồn lòng nhất là chính nghĩa, thứ cháu không thể chọc giận nhất là nhân dân, cháu phải để ý xem bọn nhà giàu đó nghĩ gì sao? Chuyện ở sở cảnh sát địa phương, cháu sẽ đích thân đến nói chuyện với bọn họ, nếu họ muốn danh nghĩa Tạ gia có thể làm họ an tâm."
"Còn chuyện đám thanh niên đó! Cháu nhất định không thể bỏ qua. Chúng nó là ai không quan trọng. Chuyện chúng nó làm gián tiếp bức chết một người rồi lại một người. Cháu sao có thể làm ngơ."
"Tạ Kỳ Ngôn! Sự ngông cuồng này là cháu học từ ai đấy!"
"Không phải chú đã từng dạy cháu, đứng trước cái xấu, chính nghĩa tuyệt đối không được nương tay sao?"
"Vậy cháu cũng phải giơ cao đánh khẽ một chút, có muốn bắt chúng thì cũng đừng làm rầm rộ như vậy. Đối với đám người đó, con cái có thể mất, mặt mũi cha mẹ chúng thì không được."
"Cháu xin lỗi đã làm khó chú!" Tạ Kỳ Ngôn đột ngột nhượng bước trước giọng nói đanh thép của Lâm Chính.
"Được rồi! Bảo đội bắt che mặt chúng lại đi, đừng công khai thêm gì cả, chuyện còn lại chú sẽ giải quyết." Lâm Chính nói rồi vội vàng cúp máy, trong thoáng chốc đó, Tạ Kỳ Ngôn nghe kịp tiếng thở dài ở đầu dây bên kia.
Mọi thứ liên quan đến vụ án gần như đã hoàn tất. Lão Bân cũng rất vất vả để thuyết phục Lý Nghệ đối mặt với cái chết của con mình và sự thật về xu hướng tính dục của Lý Giãn Kỳ. Ông ấy vẫn như vậy, vẫn là một người cha ích kỷ, vẫn không thể chấp nhận chuyện con mình yêu đương với một cô con gái.
Tuy nhiên, cảnh cục Ưu Đàm không chỉ vì chuyện đó làm buồn lòng mà còn thủ tục tố cáo sự tắc trách của Gia Nghê lại liên tục gặp trục trặc khi có sự nhúng tay của đám quan chức ở Tô Hàn. Vì Gia Nghê là sản phẩm liên quan đến giáo dục, nhận được sự đầu tư lớn từ chính phủ và cả giới thượng lưu. Nhiều năm tạo lập uy tín, việc xây dựng thêm hệ sinh thái giáo dục dựa trên Gia Nghê
"Chúng ta phải chờ thôi! Bên sở giáo dục nói rằng cần phải thanh tra và thêm thời gian để đánh giá hồ sơ cùng các bằng chứng liên quan thì mới có thể thành lập khởi tố!" Tạ Kỳ Ngôn mệt mỏi thở dài khi thông báo cho mọi người tình hình.
"Cái gì? Chờ sao? Vẫn chưa thể tống cái tên hiệu trưởng và cả đám thầy cô đạo đức giả đó đi được à?" Phương Tư Nhã tức tối.
"Không thể làm gì khác. Từ đây đến lúc đó, chuyện ở Gia Nghê cứ phối hợp, không nên làm lớn chuyện cho giới báo chí." Tạ Kỳ Ngôn căn dặn mọi người, trong lòng hiểu rõ quyết định này chính là tác phẩm của bọn nhà giàu đang lợi dụng thủ tục, quy tắc rườm rà của cơ quan chính phủ mà giúp mọi chuyện sóng yên biển lặng.
Nhưng không phải chỉ có một mình Tạ Kỳ Ngôn hiểu điều này. Những ai đứng về phe chính nghĩa đều hiểu quy tắc ngầm của đám quan chức Tô Hàn.
Trong vòng 1 ngày toàn bộ hình ảnh và các đoạn video được làm mờ nhân chứng được tung đầy khắp các trang thông tin và mạng xã hội, trở thành đề tài được quan tâm nhất liên tục trong 3 ngày tiếp theo. Thậm chí, đài truyền hình THV chủ lực khai thác các đề tài nóng ở Anh Châu còn được ưu ái gửi tặng một đoạn video ngắn về nạn bạo lực học đường xảy ra trong Gia Nghê do người ẩn danh cung cấp.
Truyền thông không thu được gì từ việc bảo mật của cảnh sát, lại bị chặn đầu chặn đuôi nguồn tin bởi sự thao túng từ nhóm lãnh đạo Tô Hàn, rốt cuộc lại có một món hời từ trên trời rơi xuống, chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa. Nhân cơ hội này còn không vả mặt đám quan chức một trận. Thành ra, hàng loạt bài phân tích từ báo chí đến các mạng xã hội được dịp mọc lên như nấm sau mưa, cục diện vô cùng hoành tráng.
Chính vì không thể dập tắt được sức nóng và thịnh nộ của dân tình trước sự bạc nhược trong công tác quản lý ở Gia Nghê, bộ giáo dục ở Anh Châu đã đích thân vào cuộc. Hiệu trưởng cùng các thầy cô quản lý ở Gia Nghê cũng không có đường thoát.
Vì sự kiện ở Gia Nghê, ngày nào ở hội sở Tô Hàn cũng sáng đèn đến tận khuya, trước mặt đám quan chức, Lâm Chính cũng không biết phải giải trình vì sao thông tin nội bộ lại lọt ra bên ngoài, đành đổ thừa cho các đoạn clip được tung ra trên mạng với nguồn tin ẩn danh, nghi ngờ đổ dồn cho đám học sinh hay những người làm việc tại Gia Nghê. Tất nhiên, nếu như vậy, đám quan chức sẽ không dám làm càn trong giai đoạn nhạy cảm này mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng với khả năng quan sát của mình, Tạ Kỳ Ngôn lại thừa biết ai làm chuyện hiệp nghĩa này.
"Hàn Hân Đình là chuyện tốt của cậu sao?" Tạ Kỳ Ngôn mang gương mặt hậm hực với tờ báo trên tay bước vào phòng khám nghiệm của Hàn Hân Đình, trực tiếp bỏ qua việc gõ cửa.
"Tôi thì có thể làm gì chứ? Tôi chỉ là một pháp y thôi!" Hàn Hân Đình thờ ơ, vẫn ung dung lau dọn các dụng cụ khám nghiệm.
"Vụ án chỉ vừa mới khép lại, họp báo còn chưa mở, tin tức nội bộ chỉ có phòng trọng án mới biết, hơn nữa, từ ban đầu, cậu đã rất ghét chuyện bắt nạt tồn tại ở Gia Nghê. Cậu đừng nghĩ tôi không thấy được thái độ của cậu khi nhắc về chuyện đó."
"Sao cậu không nghĩ là người trong trường hay học sinh trường đó làm chứ?" Hàn Hân Đình vặn hỏi.
"Muốn lôi danh tiếng của hiệu trưởng và Gia Nghê đi xuống, rất khéo léo không công khai thân phận các nạn nhân lẫn nhân chứng, làm việc thấu đáo, biết dùng ẩn danh để gửi, dùng phương thức chuyển phát truyền thống và sử dụng đến tận 2, 3 nguồn chuyển phát khác nhau để không truy vết, tôi không nghĩ ra một cảnh viên, nhân viên trường học nào lại suy nghĩ như vậy, học sinh lại càng không thể suy tính đến những chuyện này."
"Nếu cậu có bằng chứng thì có thể lôi tôi đến trước mặt lão Lâm mà." Hàn Hân Đình trực tiếp phớt lờ.
"Hàn Hân Đình có phải cậu ỷ tôi thích cậu nên muốn làm càn không?"
Hàn Hân Đình đột ngột cong nhẹ khóe môi, quyết định ép dần khoảng cách giữa mình và Tạ Kỳ Ngôn, nhích một mũi chân siết một phân đất, càng lúc càng gần đến khi hơi thở nóng hổi của cả hai chạm vào nhau.
"Vậy cậu phải thích tôi nhiều một chút, xem tôi có thực sự làm càn không đó!"
Tạ Kỳ Ngôn đứng trước thái độ trêu đùa của Hàn Hân Đình cũng phần nào đoán được chuyện tốt mà cô làm. Thái độ lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ tính cách này, càng hiểu rõ vì sao cô ấy làm như vậy.
Hàn Hân Đình luôn là một người chính nghĩa, hay chướng mắt trước những chuyện bất bình. Nhưng cô ấy không phải kiểu người nói đến quy tắc, càng thích làm càn, càng muốn giúp người yếu thế có được công bằng của mình. Tạ Kỳ Ngôn không thích nhưng cũng vì tính cách ấy mà mê mẩn Hàn Hân Đình.
Tạ Kỳ Ngôn bất giác xoáy mắt nhìn sâu vào người phụ nữ đang càng ngày càng tiến gần mình, nhân cơ hội này, Tạ Kỳ Ngôn quàng tay kéo ghì Hàn Hân Đình, ôm chặt vào lòng.
Cơ thể Hàn Hân Đình mềm mại. Thật sự rất dễ chịu.
"Lần này tôi có thể nhắm mắt cho qua, xem như cậu làm được một việc tốt, lần sau đừng làm càn, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!" Tạ Kỳ Ngôn thỏ thẻ.
"Chính nghĩa thì tốt nhưng hãy nhớ thân phận của mình, đừng để cảm xúc chen vào."
"Vậy cậu ôm tôi là không để cảm xúc chen vào sao?" Hàn Hân Đình tỏ giọng hờn dỗi nhưng không có ý định muốn đẩy đối phương ta.
"Chuyện tôi ôm cậu không phải phạm pháp."
Hàn Hân Đình miệng mồm chua ngoa nhưng tay chân không động, để mặc Tạ Kỳ Ngôn càn quấy, ôm chặt bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu. Bản thân cô cũng thực sự nhớ mùi hương này, hơi nóng đến từ da thịt của con người đến phát điên rồi.
Mấy hôm nay cũng không uống thuốc đầy đủ, vậy coi như là giảm đau đi.
Lâm Chính bảo rằng đó là giơ cao đánh khẽ. Tạ Kỳ Ngôn cũng đồng ý tuân theo.
Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ bản tính chính trực của Lâm Chính, càng hiểu rõ những khó khăn khi ông phải đối diện với sự kệch cỡm, độc tài của đám quan chức. Nếu thực sự biến chất, ông đã trực tiếp khước từ, không cần phải cho cô cơ hội điều tra.
"Tiểu Ngôn! Cậu muốn làm gì tiếp theo?"
"Lão Bân thông báo cho Lý Nghệ về nguyên nhân cái chết của Lý Giãn Kỳ. Nếu ông ấy làm loạn trực tiếp đưa ra bằng chứng, chính thức đóng hồ sơ." Lão Bân nhanh chóng nhận lệnh.
"Tư Nhã, cậu giúp làm thủ tục để thả Mỹ An ra."
"Được rồi!"
"Chúng ta khép án được rồi chứ?" Lão Hổ sốt sắng.
"Nguyên nhân Lý Giãn Kỳ bị té từ trên sân thượng có thể khép lại, chuyện ở Gia Nghê thì chưa." Tạ Kỳ Ngôn ẩn ý.
"Tư Nhã à! Tôi cùng cậu nói chuyện với Mỹ An một chuyến, tôi muốn biết con bé đã cầm cái gì khiến cho Lý Giãn Kỳ kích động như vậy." Phương Tư Nhã gật đầu hiểu ý.
"Sếp Tạ! Tôi có cái này cho sếp!" Tiểu Cảnh lúc này chạy đến với sấp tài liệu trên tay.
"Trong quá trình truy tìm, em phát hiện những bức thư được gửi đến địa chỉ tiếp nhận hỗ trợ cho học sinh ở Gia Nghê!"
"Theo các IP được tạo ra từ những địa chỉ email, chúng tôi tìm ra những phòng net nhỏ ở Tô Hàn, sau khi Lão Hổ trích lục, chúng tôi thấy thêm những hình ảnh này."
"Lý Giãn Kỳ?" Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ không kiềm lại được.
Phương Tư Nhã mắt tròn xoa vì ngạc nhiên, chộp lấy những tấm ảnh trên tay Tạ Kỳ Ngôn rồi trưng hết ra sự hoài nghi.
"Vậy Lý Giãn Kỳ là người tạo ra những email thông báo tình trạng bắt nạt trong Gia Nghê sao?"
"Lão Hổ! Trong lời khai của Mỹ An có đề cập đến việc Từ Thiếu Linh bị một đám nam sinh cưỡng hiếp. Moi hết đi."
"Rõ! Sếp Tạ."
"Vậy còn chuyện của giáo viên chủ nhiệm, người đã gửi email nói về chuyện bạo hành ở Gia Nghê thì sao?"
"Chúng tôi đã phái cảnh viên đến nhà cô ấy và làm một buổi phỏng vấn trực tuyến. Cô ấy nói rằng cô ấy nhận được thông tin từ người ẩn danh, ban đầu có nghi ngờ nhưng bản thân cũng đã vô tình phát hiện một nhóm thanh niên lớp 11 thường xuyên ức hiếp các bạn nam yếu thế và chặn đường trêu chọc, quấy rối cả nam lẫn nữ."
"Cô ấy có đứng ra nhắc nhở nhưng dừng như không có tác dụng. Trong thời gian cô ấy dạy, cô ấy thường xuyên thấy tập vở của một số học sinh bị xé trong thùng rác. Đặc biệt, cô ấy có đề cập đến một chuyện." Lão Hổ ngập ngừng.
"Chuyện gì?"
"Cô ấy nói rằng trong một ngày rất bình thường, cô ấy đang dạy học, hiệu trưởng đã gọi cô ấy đến văn phòng và yêu cầu cô ấy nghỉ việc. Điều này thực sự khiến cô ấy bất mãn và đã không tuân theo. Sau đó, rất nhiều những vấn đề kỳ lạ xảy đến khiến công tác của cô ấy liên tục mắc sai lầm."
"Điều đó làm cho cô ấy bị kiểm điểm và buộc ngừng công tác tại trường. Đồng thời điều này cũng khiến cô ấy khó tìm công việc giảng dạy ở các nơi khác nên cô ấy quyết định về quê làm gia sư, mở một tiệm tạp hóa nhỏ."
Thông tin của lão Hổ giúp đội trọng án vẽ nên bức tranh đầy đủ về sự mục rữa diễn ra trong nội bộ của trường Gia Nghê. Ngôi trường nhiều năm liền đều giữ vững hình ảnh gương mẫu, đào tạo các học sinh có thành tích nổi bật và có số lượng thủ khoa đầu vào nhiều nhất tại Anh Châu. Các học sinh vào đây nếu không phải là giỏi nhất cũng là giàu có nhất ở đất Tô Hàn. Nơi đây được xem là môi trường học tập đáng mơ ước trong tâm trí của nhiều bậc phụ huynh.
"Chúng ta có nhiều chuyện để làm rồi đây!" Tạ Kỳ Ngôn đanh mắt lại, biểu cảm tràn đầy tự tin khi bức màn của vụ án đã được vén lên.
Cả cảnh cục hôm đó đều không về nhà. Lão Bân bận rộn giải quyết mớ giấy tờ và tìm mọi cách để đối phó sự nóng nẩy vô độ của Lý Nghệ. Tiểu Cảnh hỗ trợ số hóa các dữ liệu để củng cố bằng chứng cho vụ án, đồng thời tìm kiếm đầy đủ các bằng chứng liên quan đến sự tắc trách của đội ngũ lãnh đạo Gia Nghê trước những vấn nạn báo động trong nhóm học sinh.
Bên cạnh đó, Hàn Hân Đình cùng Tiểu Ca nhanh chóng hoàn thành báo cáo pháp y để giúp Phương Tư Nhã bổ sung thủ tục thả Mỹ An. Lão Hổ dẫn theo đội viên cật lực điều tra về vụ cưỡng hiếp ở Gia Nghê đã bị đội cảnh sát địa phương xử lý vô cùng qua loa.
Theo lời kể của Mỹ An, thứ hôm đó mà cô bé ôm khư khư trong lòng bất luận sự ép sát của Lý Giãn Kỳ chính là một chiếc túi xách nhỏ mà khi còn sống Từ Thiếu Linh thường mang theo bên người. Đó là kỷ vật duy nhất của Từ Thiếu Linh. Lý Giãn Kỳ vì muốn giành lại nên mới trở nên nóng giận.
Trong lúc dằn co, từ chiếc túi xách vô tình rơi ra một con gấu bông nhỏ. Đó là gấu bông mà Từ Thiếu Linh rất yêu thích, chú gấu thực sự đã không còn nguyên vẹn, thớ bông trên người gấu cũng trở nên sần sùi, lại còn bị mất một cánh tay. Từ khoảnh khắc gấu bông bị rơi ra từ túi cũng trùng khớp với hành động lạ lùng xuất hiện trên người Lý Giãn Kỳ.
Phương Tư Nhã tin đây là điểm mấu chốt, hơn nữa, Phương Tư Nhã phát hiện đây là một con gấu bông được mô phỏng từ nhân vật hoạt hình, nằm trong chuỗi sưu tập thú nhồi bông của tựa hoạt hình đó. Có thể là một phiên bản đặc biệt đến từ bộ sưu tập.
Và chính trực giác trinh sát đã giúp cô tìm được nguồn gốc, cộng thêm sự hỗ trợ của Tiểu Cảnh, Phương Tư Nhã cuối cùng đã có danh sách người mua gấu bông từ 100 cửa hàng ở Tô Hàn. Trong đó có cái tên Lý Giãn Kỳ. Từ đó, Phương Tư Nhã nhận ra vì nhìn thấy gấu nhồi bông này mà Lý Giãn Kỳ đã thực sự kích động vì nó gắn liền với Từ Thiếu Linh và nó cũng từng được Thiếu Linh mang theo cùng trong ngày cô bé xảy ra chuyện bị cưỡng hiếp, lẫn ngày Thiếu Linh quyết định ra đi.
Với Lý Giãn Kỳ, gặp lại chú gấu bông nhỏ, chính là bi thương.
Sau khi thả Mỹ An, cảnh cục Ưu Đàm gấp rút lập thủ tục về việc tắc trách của trường Gia Nghê trước sự hỗ trợ tinh thần cho học sinh và đưa lên sở giáo dục. Đồng thời, họ cũng triển khai lệnh bắt đối với nhóm nam sinh thực hiện hành vi cưỡng hiếp Từ Thiếu Linh. Hầu hết chúng đều đến từ gia đình quan chức và thượng lưu.
Điều này khiến Lâm Chính vô cùng đau đầu khi phải liên tục nhận hàng loạt cuộc gọi trong đêm. Tất nhiên, Tạ Kỳ Ngôn cũng không thể thoát.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cháu làm bất kì điều gì mà không biết phân nặng nhẹ hay sao?
"Chú! Bắt giữ nhóm thanh niên thực hiện hành vi cưỡng hiếp là không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?"
"Cháu có biết chúng là ai hay không hả?"
"Cháu biết! Ngày chúng thực hiện hành vi này chúng mới 17 tuổi, nhưng bây giờ đều đủ 19, có thể bắt giữ."
"Tạ Kỳ Ngôn có phải cháu cố tình không hiểu lời chú nói hay không? Chúng đều là con của cấp lãnh đạo ở Tô Hàn, có đứa còn trong gia đình thượng lưu quan hệ mật thiết với chính phủ. Cháu làm vậy nghĩa là đang chọc điên đám nhà giàu đó."
"Chú đồng ý để cháu phá vụ án ở sân thượng Gia Nghê, mạnh tay răn đe bạo lực học đường ở Gia Nghê. Nhưng cháu tại sao lại chạy đi lật vụ án đã đóng lên hả? Vụ án đã được hoàn tất bởi sở cảnh sát địa phương, cháu còn cố tình không hiểu chúng ta không có bằng chứng đủ mạnh thì không thể thay đổi kết án của họ. Cháu làm như vậy còn là làm bỉ mặt họ, nói rõ chúng ta coi thường năng lực của họ."
"Cháu còn phải im lặng, không thể coi thường năng lực của họ ư?"
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Chú! Cháu làm cảnh sát, thứ cháu không thể làm buồn lòng nhất là chính nghĩa, thứ cháu không thể chọc giận nhất là nhân dân, cháu phải để ý xem bọn nhà giàu đó nghĩ gì sao? Chuyện ở sở cảnh sát địa phương, cháu sẽ đích thân đến nói chuyện với bọn họ, nếu họ muốn danh nghĩa Tạ gia có thể làm họ an tâm."
"Còn chuyện đám thanh niên đó! Cháu nhất định không thể bỏ qua. Chúng nó là ai không quan trọng. Chuyện chúng nó làm gián tiếp bức chết một người rồi lại một người. Cháu sao có thể làm ngơ."
"Tạ Kỳ Ngôn! Sự ngông cuồng này là cháu học từ ai đấy!"
"Không phải chú đã từng dạy cháu, đứng trước cái xấu, chính nghĩa tuyệt đối không được nương tay sao?"
"Vậy cháu cũng phải giơ cao đánh khẽ một chút, có muốn bắt chúng thì cũng đừng làm rầm rộ như vậy. Đối với đám người đó, con cái có thể mất, mặt mũi cha mẹ chúng thì không được."
"Cháu xin lỗi đã làm khó chú!" Tạ Kỳ Ngôn đột ngột nhượng bước trước giọng nói đanh thép của Lâm Chính.
"Được rồi! Bảo đội bắt che mặt chúng lại đi, đừng công khai thêm gì cả, chuyện còn lại chú sẽ giải quyết." Lâm Chính nói rồi vội vàng cúp máy, trong thoáng chốc đó, Tạ Kỳ Ngôn nghe kịp tiếng thở dài ở đầu dây bên kia.
Mọi thứ liên quan đến vụ án gần như đã hoàn tất. Lão Bân cũng rất vất vả để thuyết phục Lý Nghệ đối mặt với cái chết của con mình và sự thật về xu hướng tính dục của Lý Giãn Kỳ. Ông ấy vẫn như vậy, vẫn là một người cha ích kỷ, vẫn không thể chấp nhận chuyện con mình yêu đương với một cô con gái.
Tuy nhiên, cảnh cục Ưu Đàm không chỉ vì chuyện đó làm buồn lòng mà còn thủ tục tố cáo sự tắc trách của Gia Nghê lại liên tục gặp trục trặc khi có sự nhúng tay của đám quan chức ở Tô Hàn. Vì Gia Nghê là sản phẩm liên quan đến giáo dục, nhận được sự đầu tư lớn từ chính phủ và cả giới thượng lưu. Nhiều năm tạo lập uy tín, việc xây dựng thêm hệ sinh thái giáo dục dựa trên Gia Nghê
"Chúng ta phải chờ thôi! Bên sở giáo dục nói rằng cần phải thanh tra và thêm thời gian để đánh giá hồ sơ cùng các bằng chứng liên quan thì mới có thể thành lập khởi tố!" Tạ Kỳ Ngôn mệt mỏi thở dài khi thông báo cho mọi người tình hình.
"Cái gì? Chờ sao? Vẫn chưa thể tống cái tên hiệu trưởng và cả đám thầy cô đạo đức giả đó đi được à?" Phương Tư Nhã tức tối.
"Không thể làm gì khác. Từ đây đến lúc đó, chuyện ở Gia Nghê cứ phối hợp, không nên làm lớn chuyện cho giới báo chí." Tạ Kỳ Ngôn căn dặn mọi người, trong lòng hiểu rõ quyết định này chính là tác phẩm của bọn nhà giàu đang lợi dụng thủ tục, quy tắc rườm rà của cơ quan chính phủ mà giúp mọi chuyện sóng yên biển lặng.
Nhưng không phải chỉ có một mình Tạ Kỳ Ngôn hiểu điều này. Những ai đứng về phe chính nghĩa đều hiểu quy tắc ngầm của đám quan chức Tô Hàn.
Trong vòng 1 ngày toàn bộ hình ảnh và các đoạn video được làm mờ nhân chứng được tung đầy khắp các trang thông tin và mạng xã hội, trở thành đề tài được quan tâm nhất liên tục trong 3 ngày tiếp theo. Thậm chí, đài truyền hình THV chủ lực khai thác các đề tài nóng ở Anh Châu còn được ưu ái gửi tặng một đoạn video ngắn về nạn bạo lực học đường xảy ra trong Gia Nghê do người ẩn danh cung cấp.
Truyền thông không thu được gì từ việc bảo mật của cảnh sát, lại bị chặn đầu chặn đuôi nguồn tin bởi sự thao túng từ nhóm lãnh đạo Tô Hàn, rốt cuộc lại có một món hời từ trên trời rơi xuống, chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa. Nhân cơ hội này còn không vả mặt đám quan chức một trận. Thành ra, hàng loạt bài phân tích từ báo chí đến các mạng xã hội được dịp mọc lên như nấm sau mưa, cục diện vô cùng hoành tráng.
Chính vì không thể dập tắt được sức nóng và thịnh nộ của dân tình trước sự bạc nhược trong công tác quản lý ở Gia Nghê, bộ giáo dục ở Anh Châu đã đích thân vào cuộc. Hiệu trưởng cùng các thầy cô quản lý ở Gia Nghê cũng không có đường thoát.
Vì sự kiện ở Gia Nghê, ngày nào ở hội sở Tô Hàn cũng sáng đèn đến tận khuya, trước mặt đám quan chức, Lâm Chính cũng không biết phải giải trình vì sao thông tin nội bộ lại lọt ra bên ngoài, đành đổ thừa cho các đoạn clip được tung ra trên mạng với nguồn tin ẩn danh, nghi ngờ đổ dồn cho đám học sinh hay những người làm việc tại Gia Nghê. Tất nhiên, nếu như vậy, đám quan chức sẽ không dám làm càn trong giai đoạn nhạy cảm này mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng với khả năng quan sát của mình, Tạ Kỳ Ngôn lại thừa biết ai làm chuyện hiệp nghĩa này.
"Hàn Hân Đình là chuyện tốt của cậu sao?" Tạ Kỳ Ngôn mang gương mặt hậm hực với tờ báo trên tay bước vào phòng khám nghiệm của Hàn Hân Đình, trực tiếp bỏ qua việc gõ cửa.
"Tôi thì có thể làm gì chứ? Tôi chỉ là một pháp y thôi!" Hàn Hân Đình thờ ơ, vẫn ung dung lau dọn các dụng cụ khám nghiệm.
"Vụ án chỉ vừa mới khép lại, họp báo còn chưa mở, tin tức nội bộ chỉ có phòng trọng án mới biết, hơn nữa, từ ban đầu, cậu đã rất ghét chuyện bắt nạt tồn tại ở Gia Nghê. Cậu đừng nghĩ tôi không thấy được thái độ của cậu khi nhắc về chuyện đó."
"Sao cậu không nghĩ là người trong trường hay học sinh trường đó làm chứ?" Hàn Hân Đình vặn hỏi.
"Muốn lôi danh tiếng của hiệu trưởng và Gia Nghê đi xuống, rất khéo léo không công khai thân phận các nạn nhân lẫn nhân chứng, làm việc thấu đáo, biết dùng ẩn danh để gửi, dùng phương thức chuyển phát truyền thống và sử dụng đến tận 2, 3 nguồn chuyển phát khác nhau để không truy vết, tôi không nghĩ ra một cảnh viên, nhân viên trường học nào lại suy nghĩ như vậy, học sinh lại càng không thể suy tính đến những chuyện này."
"Nếu cậu có bằng chứng thì có thể lôi tôi đến trước mặt lão Lâm mà." Hàn Hân Đình trực tiếp phớt lờ.
"Hàn Hân Đình có phải cậu ỷ tôi thích cậu nên muốn làm càn không?"
Hàn Hân Đình đột ngột cong nhẹ khóe môi, quyết định ép dần khoảng cách giữa mình và Tạ Kỳ Ngôn, nhích một mũi chân siết một phân đất, càng lúc càng gần đến khi hơi thở nóng hổi của cả hai chạm vào nhau.
"Vậy cậu phải thích tôi nhiều một chút, xem tôi có thực sự làm càn không đó!"
Tạ Kỳ Ngôn đứng trước thái độ trêu đùa của Hàn Hân Đình cũng phần nào đoán được chuyện tốt mà cô làm. Thái độ lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ tính cách này, càng hiểu rõ vì sao cô ấy làm như vậy.
Hàn Hân Đình luôn là một người chính nghĩa, hay chướng mắt trước những chuyện bất bình. Nhưng cô ấy không phải kiểu người nói đến quy tắc, càng thích làm càn, càng muốn giúp người yếu thế có được công bằng của mình. Tạ Kỳ Ngôn không thích nhưng cũng vì tính cách ấy mà mê mẩn Hàn Hân Đình.
Tạ Kỳ Ngôn bất giác xoáy mắt nhìn sâu vào người phụ nữ đang càng ngày càng tiến gần mình, nhân cơ hội này, Tạ Kỳ Ngôn quàng tay kéo ghì Hàn Hân Đình, ôm chặt vào lòng.
Cơ thể Hàn Hân Đình mềm mại. Thật sự rất dễ chịu.
"Lần này tôi có thể nhắm mắt cho qua, xem như cậu làm được một việc tốt, lần sau đừng làm càn, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!" Tạ Kỳ Ngôn thỏ thẻ.
"Chính nghĩa thì tốt nhưng hãy nhớ thân phận của mình, đừng để cảm xúc chen vào."
"Vậy cậu ôm tôi là không để cảm xúc chen vào sao?" Hàn Hân Đình tỏ giọng hờn dỗi nhưng không có ý định muốn đẩy đối phương ta.
"Chuyện tôi ôm cậu không phải phạm pháp."
Hàn Hân Đình miệng mồm chua ngoa nhưng tay chân không động, để mặc Tạ Kỳ Ngôn càn quấy, ôm chặt bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu. Bản thân cô cũng thực sự nhớ mùi hương này, hơi nóng đến từ da thịt của con người đến phát điên rồi.
Mấy hôm nay cũng không uống thuốc đầy đủ, vậy coi như là giảm đau đi.