Chương 66
Qua năm lớp 11, mọi chuyện vẫn không có gì khác biệt, họ vẫn cùng nhau đi học như trước kia, chỉ có một điều Thiên An có thể nhận thấy rõ rệt chính là sự chăm sóc của Hoài Nam đối với cậu ngày càng tỉ mỉ hơn, đôi khi còn quá lộ liễu khiến người khác phải nghi ngờ.
Chẳng hạn như lúc này, nhìn từng múi quýt láng bóng không sót một chút sơ trắng trong lòng bàn tay mình khiến Thiên An có chút cạn lời mà nhìn qua Hoài Nam, bộ bị OCD hả cha?
Gia Bảo và Nhật Long vẫn như năm trước ngồi đối diện hai người đưa những đôi mắt ganh tỵ mà nhìn sang.
Hai đứa này tới mức đó mà vẫn chưa chính thức quen nhau, tức chết họ rồi.
“Ê An, mày nghe tin gì chưa?”
Thiên An nuốt xuống miếng quýt ngọt trong miệng, ngẩng đầu nhìn Gia Bảo.
“Tin gì? Bồ mày về nước hả?”
Gia Bảo lườm nguýt cậu bạn, thằng quỷ này rõ ràng biết hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh mà còn ghẹo gan nữa chứ. Không nễ thằng Nam ngồi kế mày là tao tẩn mày một trận rồi nha An.
“Bớt tào lao đi, không phải chuyện đó đâu.”
Thiên An ồ một tiếng, hất cằm ý bảo cậu bạn nói tiếp.
“Hôm nay lớp mình có học sinh mới đấy, nãy vô lớp sớm tao nghe tụi nó bàn quá trời.”
Thiên An vừa đến trường đã kéo Hoài Nam qua canteen ăn sáng, đến cặp cũng còn đang nằm trên chiếc ghế bên cạnh nên dĩ nhiên không biết chuyện này. Đối với việc có bạn học mới này cậu cũng không cảm thấy hứng thú cho mấy, ậm ừ vài tiếng đáp lời Gia Bảo rồi ăn nốt hết mấy miếng quýt Hoài Nam đưa.
Gia Bảo thấy cậu bạn của mình thờ ơ với sự đời cũng đã quen, bĩu môi một cái rồi nhanh chóng chuyển qua đề tài khác nói chuyện.
Chuông vào lớp vừa reo, Thiên An cũng vừa lúc đặt cặp xuống ghế. Ở trường cấp ba, giáo viên chủ nhiệm của một lớp sẽ không bị thay đổi trong suốt ba năm học vì thế ngay lúc này gương mặt quen thuộc của thầy Tuấn lại tiến vào lớp.
Cả đám học sinh bất giác nhìn theo phía sau thầy, hiển nhiên là đã biết chuyện có học sinh mới chuyển vào. Thiên An ngồi chống cằm cũng chỉ nhàn nhạt nâng mắt lên xem thử.
Theo sau thầy Tuấn là một cô gái có gương mặt thanh tú với dáng người khá nhỏ bé, cô nàng đứng trên bục giảng mỉm cười nhìn xuống lớp, học sinh nam lập tức rộn ràng hẳn lên, ai mà chả thích ngắm mấy cô gái đẹp chứ, nhất là những bạn nữ có gương mặt thiên hướng nhẹ nhàng đáng yêu thế này rất hay được lòng các bạn nam.
Nhìn đám học trò ồn ào của mình, thầy Tuấn chỉ biết bất lực trừng mắt, đến khi lớp im lặng thì mới bắt đầu nói.
“Như các em đã thấy, từ hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm bạn mới.” Đoạn thầy quay sang nhìn bạn nữ mới vào “Em giới thiệu về mình với các bạn đi.”
“Vâng ạ.”
Cô gái nhẹ nhàng đáp lời rồi quay xuống lớp mỉm cười giới thiệu.
“Chào mọi người, mình tên là Lê Ngọc Châu Anh, rất vui được gặp mọi người và mong mọi người chiếu cố mình nha.”
Cả lớp vỗ tay chào mừng bạn mới, Thiên An cũng nhiệt tình vỗ tay. Đến lúc chọn chỗ ngồi, bởi vì dáng người khá thấp nên cô bạn không thể ngồi ở dưới được, cuối cùng Châu Anh được xếp ngồi cạnh Minh Thư ở bàn hai dãy ngoài, phía trên bàn Thiên An một bàn.
Thấy lớp đã ổn định xong, thầy Tuấn hắng giọng một cái rồi bắt đầu tiết dạy của mình.
“Ê An.”
Thiên An đang mở sách bị Gia Bảo huých nhẹ một cái thì khó hiểu nhìn qua.
“Gì đấy?”
“Hình như từ đầu buổi đến giờ, cái bạn học sinh mới cứ nhìn mày hay sao á.”
Thiên An nghi ngờ nhìn lên phía trước, thấy bạn mới đang cười nói với Minh Thư, nhìn một lúc vẫn không thấy người ta quay xuống nhìn thì quay sang lườm nhẹ Gia Bảo một cái.
“Người ta có nhìn tao đâu, mày bị lé hả con?”
Nói xong cậu cũng không thèm quan tâm đến Gia Bảo nữa mà quay lên bảng nghe giảng. Gia Bảo chớp mắt vài cái khó hiểu rồi đưa tay gãi gãi đầu. Kỳ vậy ta, rõ ràng là mình thấy… lạ thật đấy.
Giờ ra chơi, bốn người vẫn như thường lệ kéo nhau ra canteen chiếm đóng một bàn.
“Ủa Minh Thư? Mày cũng xuống canteen hả?”
Theo lời của Nhật Long ba người còn lại cũng bất giác nhìn qua hai cô gái vừa đi lướt qua bàn họ, đúng là Minh Thư ngày thường vẫn thích ngồi trong lớp, theo sau còn có cô bạn vừa mới chuyển vào kia.
Minh Thư nghe thấy tên mình cũng quay lại nói vài câu.
“Đi cùng bạn học mới ấy mà.”
Ý giải thích rằng nếu không phải bạn học mới này rủ đi thì cô bạn cũng lười xuống đây chen chúc trong đám người.
Nói xong cô dẫn bạn mới đi một vòng, có lẽ là định kiếm một bàn trống để ngồi xuống. Nhưng lúc họ xuống có lẽ đã hơi muộn nên canteen đông đúc không dư bàn trống nào, Gia Bảo thấy hai cô bạn bối rối thì tốt bụng kêu họ qua bàn ngồi chung, dù gì cũng là bạn cùng lớp.
Là bạn chơi chung từ cấp hai nên Minh Thư cũng không tỏ ra quá ngại ngùng, cô bạn vui vẻ đồng ý rồi kéo Châu Anh xuống ngồi cạnh mình.
Châu Anh đưa tay mỉm cười chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống cạnh Minh Thư, bên còn lại là Nhật Long. Kế bên mình là một cô bạn xinh đẹp nên Nhật Long cũng hơi ngại, hành động ăn uống hàm hồ như thường ngày cũng trở nên rất lịch thiệp. Gia Bảo ngồi nhìn mà không kiêng nể trề môi khinh bỉ bạn mình.
Châu Anh từ lúc ngồi xuống thì mắt vẫn luôn không rời khỏi người Hoài Nam, Thiên An ngồi cạnh hắn tất nhiên cảm nhận được tầm mắt của cô bạn, trong lòng cũng hơi thấy bất thường nhưng không rõ nó là gì.
“Hoài Nam, gặp lại bạn mà không chào miếng nào luôn hả? Giận ghê.”
Cô bạn cười nói một cách như rất thân quen làm mấy người khác không khỏi tròn mắt kinh ngạc, còn Hoài Nam thì hơi nhíu mày nhìn cô bạn, ai đây?
“Bạn… bạn quen Nam hả?”
Châu Anh nhìn Minh Thư mỉm cười gật đầu xác nhận một cái, song lại nói thêm.
“Mình là bạn từ nhỏ của Hoài Nam á, lần này chuyển về đây vốn là định học cùng lớp với cậu ấy nhưng lớp cậu ấy hết chỗ rồi nên đành qua lớp kế bên.”
Cô bạn cười rất vui vẻ nói về lý do mình chuyển trường, nhưng những người xung quanh trợn to hai mắt như muốn rớt đến nơi.
Gia Bảo đưa mắt hoảng hốt nhìn qua Hoài Nam.
Ủa, bạn từ nhỏ của mày chỉ có Thiên An thôi mà Nam. Đang là trúc mã trúc mã sao lại từ nhiên lòi ra một cái thanh mai vậy?
Chẳng hạn như lúc này, nhìn từng múi quýt láng bóng không sót một chút sơ trắng trong lòng bàn tay mình khiến Thiên An có chút cạn lời mà nhìn qua Hoài Nam, bộ bị OCD hả cha?
Gia Bảo và Nhật Long vẫn như năm trước ngồi đối diện hai người đưa những đôi mắt ganh tỵ mà nhìn sang.
Hai đứa này tới mức đó mà vẫn chưa chính thức quen nhau, tức chết họ rồi.
“Ê An, mày nghe tin gì chưa?”
Thiên An nuốt xuống miếng quýt ngọt trong miệng, ngẩng đầu nhìn Gia Bảo.
“Tin gì? Bồ mày về nước hả?”
Gia Bảo lườm nguýt cậu bạn, thằng quỷ này rõ ràng biết hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh mà còn ghẹo gan nữa chứ. Không nễ thằng Nam ngồi kế mày là tao tẩn mày một trận rồi nha An.
“Bớt tào lao đi, không phải chuyện đó đâu.”
Thiên An ồ một tiếng, hất cằm ý bảo cậu bạn nói tiếp.
“Hôm nay lớp mình có học sinh mới đấy, nãy vô lớp sớm tao nghe tụi nó bàn quá trời.”
Thiên An vừa đến trường đã kéo Hoài Nam qua canteen ăn sáng, đến cặp cũng còn đang nằm trên chiếc ghế bên cạnh nên dĩ nhiên không biết chuyện này. Đối với việc có bạn học mới này cậu cũng không cảm thấy hứng thú cho mấy, ậm ừ vài tiếng đáp lời Gia Bảo rồi ăn nốt hết mấy miếng quýt Hoài Nam đưa.
Gia Bảo thấy cậu bạn của mình thờ ơ với sự đời cũng đã quen, bĩu môi một cái rồi nhanh chóng chuyển qua đề tài khác nói chuyện.
Chuông vào lớp vừa reo, Thiên An cũng vừa lúc đặt cặp xuống ghế. Ở trường cấp ba, giáo viên chủ nhiệm của một lớp sẽ không bị thay đổi trong suốt ba năm học vì thế ngay lúc này gương mặt quen thuộc của thầy Tuấn lại tiến vào lớp.
Cả đám học sinh bất giác nhìn theo phía sau thầy, hiển nhiên là đã biết chuyện có học sinh mới chuyển vào. Thiên An ngồi chống cằm cũng chỉ nhàn nhạt nâng mắt lên xem thử.
Theo sau thầy Tuấn là một cô gái có gương mặt thanh tú với dáng người khá nhỏ bé, cô nàng đứng trên bục giảng mỉm cười nhìn xuống lớp, học sinh nam lập tức rộn ràng hẳn lên, ai mà chả thích ngắm mấy cô gái đẹp chứ, nhất là những bạn nữ có gương mặt thiên hướng nhẹ nhàng đáng yêu thế này rất hay được lòng các bạn nam.
Nhìn đám học trò ồn ào của mình, thầy Tuấn chỉ biết bất lực trừng mắt, đến khi lớp im lặng thì mới bắt đầu nói.
“Như các em đã thấy, từ hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm bạn mới.” Đoạn thầy quay sang nhìn bạn nữ mới vào “Em giới thiệu về mình với các bạn đi.”
“Vâng ạ.”
Cô gái nhẹ nhàng đáp lời rồi quay xuống lớp mỉm cười giới thiệu.
“Chào mọi người, mình tên là Lê Ngọc Châu Anh, rất vui được gặp mọi người và mong mọi người chiếu cố mình nha.”
Cả lớp vỗ tay chào mừng bạn mới, Thiên An cũng nhiệt tình vỗ tay. Đến lúc chọn chỗ ngồi, bởi vì dáng người khá thấp nên cô bạn không thể ngồi ở dưới được, cuối cùng Châu Anh được xếp ngồi cạnh Minh Thư ở bàn hai dãy ngoài, phía trên bàn Thiên An một bàn.
Thấy lớp đã ổn định xong, thầy Tuấn hắng giọng một cái rồi bắt đầu tiết dạy của mình.
“Ê An.”
Thiên An đang mở sách bị Gia Bảo huých nhẹ một cái thì khó hiểu nhìn qua.
“Gì đấy?”
“Hình như từ đầu buổi đến giờ, cái bạn học sinh mới cứ nhìn mày hay sao á.”
Thiên An nghi ngờ nhìn lên phía trước, thấy bạn mới đang cười nói với Minh Thư, nhìn một lúc vẫn không thấy người ta quay xuống nhìn thì quay sang lườm nhẹ Gia Bảo một cái.
“Người ta có nhìn tao đâu, mày bị lé hả con?”
Nói xong cậu cũng không thèm quan tâm đến Gia Bảo nữa mà quay lên bảng nghe giảng. Gia Bảo chớp mắt vài cái khó hiểu rồi đưa tay gãi gãi đầu. Kỳ vậy ta, rõ ràng là mình thấy… lạ thật đấy.
Giờ ra chơi, bốn người vẫn như thường lệ kéo nhau ra canteen chiếm đóng một bàn.
“Ủa Minh Thư? Mày cũng xuống canteen hả?”
Theo lời của Nhật Long ba người còn lại cũng bất giác nhìn qua hai cô gái vừa đi lướt qua bàn họ, đúng là Minh Thư ngày thường vẫn thích ngồi trong lớp, theo sau còn có cô bạn vừa mới chuyển vào kia.
Minh Thư nghe thấy tên mình cũng quay lại nói vài câu.
“Đi cùng bạn học mới ấy mà.”
Ý giải thích rằng nếu không phải bạn học mới này rủ đi thì cô bạn cũng lười xuống đây chen chúc trong đám người.
Nói xong cô dẫn bạn mới đi một vòng, có lẽ là định kiếm một bàn trống để ngồi xuống. Nhưng lúc họ xuống có lẽ đã hơi muộn nên canteen đông đúc không dư bàn trống nào, Gia Bảo thấy hai cô bạn bối rối thì tốt bụng kêu họ qua bàn ngồi chung, dù gì cũng là bạn cùng lớp.
Là bạn chơi chung từ cấp hai nên Minh Thư cũng không tỏ ra quá ngại ngùng, cô bạn vui vẻ đồng ý rồi kéo Châu Anh xuống ngồi cạnh mình.
Châu Anh đưa tay mỉm cười chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống cạnh Minh Thư, bên còn lại là Nhật Long. Kế bên mình là một cô bạn xinh đẹp nên Nhật Long cũng hơi ngại, hành động ăn uống hàm hồ như thường ngày cũng trở nên rất lịch thiệp. Gia Bảo ngồi nhìn mà không kiêng nể trề môi khinh bỉ bạn mình.
Châu Anh từ lúc ngồi xuống thì mắt vẫn luôn không rời khỏi người Hoài Nam, Thiên An ngồi cạnh hắn tất nhiên cảm nhận được tầm mắt của cô bạn, trong lòng cũng hơi thấy bất thường nhưng không rõ nó là gì.
“Hoài Nam, gặp lại bạn mà không chào miếng nào luôn hả? Giận ghê.”
Cô bạn cười nói một cách như rất thân quen làm mấy người khác không khỏi tròn mắt kinh ngạc, còn Hoài Nam thì hơi nhíu mày nhìn cô bạn, ai đây?
“Bạn… bạn quen Nam hả?”
Châu Anh nhìn Minh Thư mỉm cười gật đầu xác nhận một cái, song lại nói thêm.
“Mình là bạn từ nhỏ của Hoài Nam á, lần này chuyển về đây vốn là định học cùng lớp với cậu ấy nhưng lớp cậu ấy hết chỗ rồi nên đành qua lớp kế bên.”
Cô bạn cười rất vui vẻ nói về lý do mình chuyển trường, nhưng những người xung quanh trợn to hai mắt như muốn rớt đến nơi.
Gia Bảo đưa mắt hoảng hốt nhìn qua Hoài Nam.
Ủa, bạn từ nhỏ của mày chỉ có Thiên An thôi mà Nam. Đang là trúc mã trúc mã sao lại từ nhiên lòi ra một cái thanh mai vậy?