Chương 31
Đêm diễn văn nghệ sẽ khai mạc vào lúc sáu giờ ba mươi, lớp họ còn một tiếng để chuẩn bị. Lớp họ lúc này phân thành hai, một bên chuẩn bị ghế ngồi và sắp xếp vị trí lớp ở bên ngoài, bên còn lại thì tập trung trong lều để hóa trang cho vở diễn của mình. Họ cũng không cần quá vội vã, vì lúc trước bốc thăm thứ tự diễn lớp họ là số 5, thời gian đủ dư giả cho bọn họ chuẩn bị mọi thứ.
Tuy đã tập luyện nhiều lần, nhưng nghĩ đến mình sắp phải lên sân khấu diễn cho hàng trăm người xem, bọn họ ai nấy cũng đều căng thẳng, vài người sợ mình quên thoại vừa làm tóc vừa mở file kịch bản trên điện thoại ra xem, hơn nữa còn tập lại với nhau thử xem có ổn không.
Tầm sáu giờ hơn, Minh Thư từ bên chỗ sân khấu quay lại xem, thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn quanh lại không thấy hai nhân vật chính đâu, cô có hơi lo lắng mà hỏi mấy đứa bạn khác, được biết bọn họ đang thay đồ trong nhà vệ sinh thì mới thở ra.
“Oaaaa đẹp quá.”
Cả đám ồ lên khi thấy Hoài Nam một thân trang phục của vua bước ra, đẹp trai, rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, vạt áo tuy có hơi hộng, nhưng khi Hoài Nam mặc lên người lại không gây cho người ta cảm thấy mập mà giống hơi trưởng thành và đô con hơn chút. Minh Thư hài lòng cười, không uổng công bọn họ lúc đi thuê trang phục ngồi lựa cả một tiếng đồng hồ, đây chính là sự thỏa mãn khi công sức bỏ ra được đền đáp.
Lại nói lựa lâu không chỉ có trang phục của Hoài Nan, mà còn có của Thiên An, vì là nam vào vai nữ, trông cậu có hơi gầy và hơi mảnh mai thật, nhưng vẫn là một đứa con trai, vẫn sẽ có vài chỗ ở bắp tay và chân bị lộ ra trông có hơi thô, mà cô bạn Minh Thư lại theo chủ nghĩa hoàn hảo thế là cùng vài đứa khác lục tung cả tiệm thuê đồ, kiếm mãi mới được một bộ ưng ý có thể che hết đi mấy cái khuyết điểm đó.
Nghĩ lại càng thấy mong chờ, Minh Thư đưa mắt trông mong nhìn Hoài Nam.
“Thiên An đâu? Đã thay xong chưa? À mà nó có biết đội tóc giả không đấy? Coi chừng đội lệch thì kỳ lắm.”
Hoài Nam bỗng nhiên có hơi ngượng ngùng gãi đầu.
“Không sao, tao giúp nó đội rồi.”
Cô bạn không để tâm mấy đến biểu cảm khác lạ của Hoài Nam, vẫn trông mong nhìn về một hướng, một lúc sau, mắt cô nhóc sáng lên.
“A ra rồi, ra rồi kìa.”
Người khác cũng tò mò về tạo hình của cậu nên cũng nhìn theo. Từ trong vách tường, một vạt áo hồng nhạt phấp phới phất ra, tiếp đó là một đôi hài trắng, rồi là cả người.
Cả đám trố mắt mà nhìn, miệng há ra như muốn rơi xuống đất, trước mặt họ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, váy hồng lại càng làm nổi lên nét ngây thơ dịu dàng. Cô gái này chính là Thiên An hóa trang thành.
Hoài Nam từ lúc cậu bước ra mặt có hơi đỏ lên, cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, lúc nãy khi hắn giúp cậu đội tóc giả thấy được cái nhan sắc này của cậu mới trở nên ngượng, ai mà ngờ được cậu bạn của hắn lại giả gái đẹp như thế chứ.
Thiên An đột nhiên bị mọi người nhìn chằm chằm, không chỉ có riêng lớp mình mà còn có mấy lớp khác, cậu thấy xấu hổ không thôi, vội vàng chạy về lều của lớp mình.
Minh Thư nuốt nước bọt, khó khăn giơ lên ngón tay cái.
“Đỉnh, quá đỉnh luôn An, tao con gái nhìn mày giả gái mà còn mê.”
Mấy đứa khác cũng gật gù tán thành làm cậu bạn đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng bấu nhẹ váy. Cả đám bị bộ dạng mềm yếu này của cậu chọc cho tim mềm nhũn, thật muốn xem cậu thành em gái nhỏ mà nâng niu.
“Nào nào, Vua với Tấm đứng sát lại để tao chụp cho tấm hình làm kỷ niệm nè.”
Minh Thư móc điện thoại ra sau đó ra hiệu cho mọi người đẩy bọn họ lại gần nhau. Hai người đứng sát nhau lại có hơi ngượng ngùng, một là do gương mặt của người bên cạnh quá mức hút hồn khiến tâm hắn không tĩnh được, hai là do phải mặc đồ nữ trước mặt cậu bạn thân bên mình nhiều năm, khiến cậu có chút không thích ứng kịp.
Họ càng xấu hổ với đối phương, mấy cô bạn ở ngoài lại càng thích thú, cười quắn quéo cả lên. Bận rộn thêm vài lần chỉnh trang cũng đã tới giờ khai mạc đêm giao lưu. Mọi người nhanh chóng chạy đến phía sau cánh gà sân khấu, có thêm mấy cô bạn ở lại để giúp đỡ, còn những người không có phận sự đều sẽ ra ngoài ngồi cổ vũ.
Dẫn chương trình của đêm văn nghệ hôm nay là thầy Thành, giáo viên tổng phụ trách đội của trường, với vẻ ngoài trẻ trung và gương mặt điển trai, thầy chỉ vừa mới bước ra là một trận hú hét vang lên, đặc biệt là các bạn nữ, ai mà chả mê thầy giáo đẹp trai đúng không nào.
Thầy Thành cười cười nói vào micro trên tay.
“Nào, các em im lặng.”
Thấy bên dưới đã yên tĩnh, thầy Thành mới tiếp tục nói, như các buổi khai mạc thông thường, sẽ có lời mở đầu, giới thiệu thành viên ban giám khảo, người tham dự,… Sau khi đã hoàn thành, cuối cùng cũng đến phần mong chờ nhất, phần thi của các lớp.
Mở đầu là tiết mục múa dân gian của lớp 9A5, không hổ là nơi tập trung các chị đẹp trong trường, dáng người lại uyển chuyển thướt tha, mọi người được xem một màn múa đặc sắc vô cùng. Tiếp đến là các tiết mục hát, nhạc cụ, nhảy,… các lớp rất đầu tư, đều đem đến cho người xem một màn trình diễn đẹp mắt.
Hiện tại trên sân khấu là lớp 8A3 đang trình diễn một bài nhảy sôi động, sau lớp 8A3 chính là lớp của bọn họ. Cả đám hồi hộp nhìn xuống phía dưới sân khấu, thấy cả hàng trăm người đang dõi mắt lên xem, đứa nào đứa nấy run cầm cập.
Minh Thư tuy không diễn nhưng cũng rất hồi hộp, vừa thấy lớp trên sân khấu đã biểu diễn xong, cô bạn quay phắt ra cổ vũ.
“Cố lên! Lớp chúng ta nhất định đạt giải!”
“Đúng vậy.”
Thầy Thành lại tiếp tục bước ra để giới thiệu tiết mục mới, Minh Thư động viên tinh thần mọi người xong cũng nhanh chóng chạy xuống chỗ ngồi của lớp để xem họ trình diễn.
“Các bạn học sinh thân mến, từ khi còn bé, ít nhiều chúng ta cũng được nghe kể chuyện cổ tích đúng không nhỉ? Qua lời kể của bà này, của mẹ, hay qua những trang truyện vui nhộn mà chúng ta được đọc qua. Hôm nay, các bạn học sinh lớp 8A1 cũng sẽ kể cho chúng ta về một câu chuyện cổ tích. Đó là truyện ‘Tấm cám’”
Bên dưới vỗ tay thích thú, thầy Thành lại tiếp tục nói.
“Nhưng, đây không phải ‘Tấm Cám’ do bà kể, mẹ kể, hay sách nói tới, mà là do lớp 8A1 kể. Vậy các bạn ấy sẽ kể câu chuyện như thế nào, mời mọi người cùng thưởng thức tiết mục ‘Truyện Tấm Cám lớp 8A1 kể’”
“Húuuuu!”
Xung quanh vỗ tay không ngớt, lớp 8A1 là sung nhất, dùng cả mạng để vỗ tay, hơn nữa còn kéo theo hàng xóm 8A2 vỗ phụ.
Tuy đã tập luyện nhiều lần, nhưng nghĩ đến mình sắp phải lên sân khấu diễn cho hàng trăm người xem, bọn họ ai nấy cũng đều căng thẳng, vài người sợ mình quên thoại vừa làm tóc vừa mở file kịch bản trên điện thoại ra xem, hơn nữa còn tập lại với nhau thử xem có ổn không.
Tầm sáu giờ hơn, Minh Thư từ bên chỗ sân khấu quay lại xem, thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn quanh lại không thấy hai nhân vật chính đâu, cô có hơi lo lắng mà hỏi mấy đứa bạn khác, được biết bọn họ đang thay đồ trong nhà vệ sinh thì mới thở ra.
“Oaaaa đẹp quá.”
Cả đám ồ lên khi thấy Hoài Nam một thân trang phục của vua bước ra, đẹp trai, rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, vạt áo tuy có hơi hộng, nhưng khi Hoài Nam mặc lên người lại không gây cho người ta cảm thấy mập mà giống hơi trưởng thành và đô con hơn chút. Minh Thư hài lòng cười, không uổng công bọn họ lúc đi thuê trang phục ngồi lựa cả một tiếng đồng hồ, đây chính là sự thỏa mãn khi công sức bỏ ra được đền đáp.
Lại nói lựa lâu không chỉ có trang phục của Hoài Nan, mà còn có của Thiên An, vì là nam vào vai nữ, trông cậu có hơi gầy và hơi mảnh mai thật, nhưng vẫn là một đứa con trai, vẫn sẽ có vài chỗ ở bắp tay và chân bị lộ ra trông có hơi thô, mà cô bạn Minh Thư lại theo chủ nghĩa hoàn hảo thế là cùng vài đứa khác lục tung cả tiệm thuê đồ, kiếm mãi mới được một bộ ưng ý có thể che hết đi mấy cái khuyết điểm đó.
Nghĩ lại càng thấy mong chờ, Minh Thư đưa mắt trông mong nhìn Hoài Nam.
“Thiên An đâu? Đã thay xong chưa? À mà nó có biết đội tóc giả không đấy? Coi chừng đội lệch thì kỳ lắm.”
Hoài Nam bỗng nhiên có hơi ngượng ngùng gãi đầu.
“Không sao, tao giúp nó đội rồi.”
Cô bạn không để tâm mấy đến biểu cảm khác lạ của Hoài Nam, vẫn trông mong nhìn về một hướng, một lúc sau, mắt cô nhóc sáng lên.
“A ra rồi, ra rồi kìa.”
Người khác cũng tò mò về tạo hình của cậu nên cũng nhìn theo. Từ trong vách tường, một vạt áo hồng nhạt phấp phới phất ra, tiếp đó là một đôi hài trắng, rồi là cả người.
Cả đám trố mắt mà nhìn, miệng há ra như muốn rơi xuống đất, trước mặt họ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, váy hồng lại càng làm nổi lên nét ngây thơ dịu dàng. Cô gái này chính là Thiên An hóa trang thành.
Hoài Nam từ lúc cậu bước ra mặt có hơi đỏ lên, cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, lúc nãy khi hắn giúp cậu đội tóc giả thấy được cái nhan sắc này của cậu mới trở nên ngượng, ai mà ngờ được cậu bạn của hắn lại giả gái đẹp như thế chứ.
Thiên An đột nhiên bị mọi người nhìn chằm chằm, không chỉ có riêng lớp mình mà còn có mấy lớp khác, cậu thấy xấu hổ không thôi, vội vàng chạy về lều của lớp mình.
Minh Thư nuốt nước bọt, khó khăn giơ lên ngón tay cái.
“Đỉnh, quá đỉnh luôn An, tao con gái nhìn mày giả gái mà còn mê.”
Mấy đứa khác cũng gật gù tán thành làm cậu bạn đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng bấu nhẹ váy. Cả đám bị bộ dạng mềm yếu này của cậu chọc cho tim mềm nhũn, thật muốn xem cậu thành em gái nhỏ mà nâng niu.
“Nào nào, Vua với Tấm đứng sát lại để tao chụp cho tấm hình làm kỷ niệm nè.”
Minh Thư móc điện thoại ra sau đó ra hiệu cho mọi người đẩy bọn họ lại gần nhau. Hai người đứng sát nhau lại có hơi ngượng ngùng, một là do gương mặt của người bên cạnh quá mức hút hồn khiến tâm hắn không tĩnh được, hai là do phải mặc đồ nữ trước mặt cậu bạn thân bên mình nhiều năm, khiến cậu có chút không thích ứng kịp.
Họ càng xấu hổ với đối phương, mấy cô bạn ở ngoài lại càng thích thú, cười quắn quéo cả lên. Bận rộn thêm vài lần chỉnh trang cũng đã tới giờ khai mạc đêm giao lưu. Mọi người nhanh chóng chạy đến phía sau cánh gà sân khấu, có thêm mấy cô bạn ở lại để giúp đỡ, còn những người không có phận sự đều sẽ ra ngoài ngồi cổ vũ.
Dẫn chương trình của đêm văn nghệ hôm nay là thầy Thành, giáo viên tổng phụ trách đội của trường, với vẻ ngoài trẻ trung và gương mặt điển trai, thầy chỉ vừa mới bước ra là một trận hú hét vang lên, đặc biệt là các bạn nữ, ai mà chả mê thầy giáo đẹp trai đúng không nào.
Thầy Thành cười cười nói vào micro trên tay.
“Nào, các em im lặng.”
Thấy bên dưới đã yên tĩnh, thầy Thành mới tiếp tục nói, như các buổi khai mạc thông thường, sẽ có lời mở đầu, giới thiệu thành viên ban giám khảo, người tham dự,… Sau khi đã hoàn thành, cuối cùng cũng đến phần mong chờ nhất, phần thi của các lớp.
Mở đầu là tiết mục múa dân gian của lớp 9A5, không hổ là nơi tập trung các chị đẹp trong trường, dáng người lại uyển chuyển thướt tha, mọi người được xem một màn múa đặc sắc vô cùng. Tiếp đến là các tiết mục hát, nhạc cụ, nhảy,… các lớp rất đầu tư, đều đem đến cho người xem một màn trình diễn đẹp mắt.
Hiện tại trên sân khấu là lớp 8A3 đang trình diễn một bài nhảy sôi động, sau lớp 8A3 chính là lớp của bọn họ. Cả đám hồi hộp nhìn xuống phía dưới sân khấu, thấy cả hàng trăm người đang dõi mắt lên xem, đứa nào đứa nấy run cầm cập.
Minh Thư tuy không diễn nhưng cũng rất hồi hộp, vừa thấy lớp trên sân khấu đã biểu diễn xong, cô bạn quay phắt ra cổ vũ.
“Cố lên! Lớp chúng ta nhất định đạt giải!”
“Đúng vậy.”
Thầy Thành lại tiếp tục bước ra để giới thiệu tiết mục mới, Minh Thư động viên tinh thần mọi người xong cũng nhanh chóng chạy xuống chỗ ngồi của lớp để xem họ trình diễn.
“Các bạn học sinh thân mến, từ khi còn bé, ít nhiều chúng ta cũng được nghe kể chuyện cổ tích đúng không nhỉ? Qua lời kể của bà này, của mẹ, hay qua những trang truyện vui nhộn mà chúng ta được đọc qua. Hôm nay, các bạn học sinh lớp 8A1 cũng sẽ kể cho chúng ta về một câu chuyện cổ tích. Đó là truyện ‘Tấm cám’”
Bên dưới vỗ tay thích thú, thầy Thành lại tiếp tục nói.
“Nhưng, đây không phải ‘Tấm Cám’ do bà kể, mẹ kể, hay sách nói tới, mà là do lớp 8A1 kể. Vậy các bạn ấy sẽ kể câu chuyện như thế nào, mời mọi người cùng thưởng thức tiết mục ‘Truyện Tấm Cám lớp 8A1 kể’”
“Húuuuu!”
Xung quanh vỗ tay không ngớt, lớp 8A1 là sung nhất, dùng cả mạng để vỗ tay, hơn nữa còn kéo theo hàng xóm 8A2 vỗ phụ.