Chương 8
8.
Thôi Nguyệt Hoa cười lớn: “Vãn Ý à, cô và ta rốt cuộc vẫn là khác nhau. Có người sống ở bên ngoài trạch viện, còn có người cả đời chỉ biết ngồi trong giếng ngắm trời xanh mà thôi, cô thua rồi”.
Các phu nhân đương nhiên là không cam chịu ngồi chờ ch.ết, có người mắng nhiếc Thôi Nguyệt Hoa, cũng có người chỉ biết ngồi dưới đất gào khóc. Nhìn cảnh này, Thôi Nguyệt Hoa liền rút một con dao nhỏ từ trong hộp trang sức ra, đ.âm mạnh vào bụng một phu nhân đang cầm đầu gây rối, phu nhân nọ kêu lên một tiếng đau đớn, cô nấc nghẹn lên rồi ngừng thở trước ánh nhìn của đám đông.
Nàng ta bình tĩnh như thường mà rút con dao găm ra, vết m.áu theo lưỡi dao nhỏ từng giọt xuống tấm thảm nhung, sau đó nàng ta xoay đầu mũi dao lại và tiến từng bước về phía ta.
"Trương Vãn Ý, vừa nãy là ta muốn cô gặp cha nương cô lần cuối, vậy là do cô không muốn gặp, chớ nói là ta không cho cô cơ hội này đấy nhé".
Không ngờ Thôi Nguyệt Hoa lại có ý định gi.ết ta.
Ta sợ hãi liên tục lùi lại phía sau, cảnh giác bảo vệ phần bụng của mình, nhưng ta lại không để ý mà vấp phải một thứ gì đó, suýt nữa đã ngã đè lên vị phu nhân đã ch.ết kia, cũng may là có người ở phía ngoài giúp đỡ một phen ta mới gắng gượng đứng vững lại.
Tâm trạng của Thôi Nguyệt Hoa dường như rất tốt: "Thiên thời địa lợi nhân hòa (*) mà thôi, mọi thứ đều theo ý ta. Trương Vãn Ý, phú quý phồn hoa ở chốn kinh đô này không phù hợp với cô, Đoan vương cũng đã nói qua, miễn là ông ta ngồi lên đế vị thì ông ta sẽ chỉ định ta cho Đoàn Kinh”.
(*): 天时地利人和 [tiānshídìlìrénhé] the time is right, geographical and social conditions are favorable (idiom).
“Nếu cô đã thích Đoàn Kinh đến thế, vậy tại sao còn muốn định thân với nhị công tử…”.
Thôi Nguyệt Hoa nhoẻn miệng cười: “Nếu không thì ta làm sao có thể lôi kéo Đoàn gia vào thuyền của Đoan vương được đây?”.
Ta không còn đường lui nào nữa cả, lưỡi dao lạnh lẽo kề vào cổ ta, tưởng chừng như chỉ trong giây lát sẽ đ.âm thủng cổ họng ta.
Có lẽ đến lúc ta ch.ết đi cũng không thể nào gặp được Đoàn Kinh lần cuối.
"Thôi cô nương, vương gia có chuyện quan trọng muốn dặn dò cô nương ạ".
Nụ cười trên mặt Thôi Nguyệt Hoa từng tấc từng tấc đông cứng lại, rõ ràng là nàng ta đang cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Làm cái gì?”.
Nàng ta miễn cưỡng dời con dao ra khỏi người ta rồi bước ra ngoài, ta sợ đến mức mềm nhũn hết người và ngã xuống đất, run rẩy không ngừng.
Ta cứ cho rằng mình có thể sống đến trăm tuổi nhưng lại không nghĩ tới có một ngày ta lại vướng vào một biến cố sóng to gió lớn như vậy, còn bởi vì nó mà phải vứt đi mạng sống của mình.
Các phu nhân tỏ ra đồng cảm là thế nhưng chẳng ai dám tiến tới giúp đỡ ta cả.
"Không thể nào!". Ngoài cửa chợt vang lên tiếng hét sắc nhọn của Thôi Nguyệt Hoa: "Đừng hòng!".
“Là vương gia đích thân ra lệnh đó ạ, cô nương nhanh lên đi”.
Một lúc sau, Thôi Nguyệt Hoa bước trở vào, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, nàng ta thô bạo túm lấy cổ áo ta kéo ra ngoài cửa.
Ta loạng choạng vài bước và gần như không thể theo kịp tốc độ của nàng ta.
“Cô đi nói với Đoàn Kinh để hắn chọn Đoan Vương đi”. Thôi Nguyệt Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Vì sao hắn lại ngu xuẩn không linh hoạt như vậy chứ!”.
"…".
Mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm chiếc áo mỏng manh của ta, một cơn gió thoảng qua cũng khiến ta không khỏi rùng mình.
Ta bị nàng ta giữ chặt bằng dao, mỗi bước đi ra khỏi cửa đều có lưỡi dao cận kề lạnh buốt và tràn đầy sức lực, rất nhanh nó đã xuyên qua da, nhưng ta cũng không dám dừng lại bước chân, gắng gượng đi được một lúc lâu liền nhìn thấy người ở tiền đường đã chật như nêm cối (*).
(*): 水泄不通 thủy tiết bất thông [shuǐxièbùtōng] con kiến chui không lọt; nước không ngấm qua được; not one drop can trickle through (idiom).
Thôi Nguyệt Hoa dùng sức đẩy ta, ta không đề phòng nên liền ngã vào giữa sảnh đường, chỉ thấy một bóng người có ánh vàng sáng rực đang ngồi ở nơi cao nhất, khách khứa chia làm hai phe, nhưng có rất ít người đến gần Thánh thượng.
Một nam nhân trung niên mặc áo mãng bào hồ lam cười khẩy: “Đoàn Kinh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), nếu ngươi không đồng ý thì bổn vương sẽ dùng một đao gi.ết ch.ết cha nương nàng ta”.
(*): 识时务者为俊杰 [shíshíwùzhěwéijùnjié] thức thì vụ giả vi tuấn kiệt hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi; kẻ thức thời là người tài giỏi (lời khuyên người khác nên nhận ra thực tế mà thay đổi quan điểm); Only an outstanding talent can recognize current trends (idiom).
Cha nương bị đặt ở giữa đại sảnh, bị kề đao vào cổ, đao của thị vệ còn sắc bén hơn nhiều so với cái của Thôi Nguyệt Hoa, ch.ém sắt như ch.ém bùn, đã có một dòng m.áu liên tục dọc theo cổ chảy xuống".
Nương ta đã sớm bị hù dọa cho mất mật, bây giờ đột nhiên nhìn thấy ta, bà gào thét lên như quỷ khóc sói gào: “Vãn Ý à, con mau nói với cô gia đi, ta và cha con không thể ch.ết được đâu mà… tiểu dân như chúng ta chỉ thầm mong có một cuộc sống tốt đẹp thôi!".
Ta cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có Đoàn lão gia, Đoàn phu nhân, nhị công tử, bọn họ đều đứng lùi ở phía sau, lẳng lặng mà xem trò hề này.
Vốn dĩ Đoàn Kinh đang cầm đao đứng cạnh Thánh thượng, nhưng đến khi ta xuất hiện, tay chàng lại có hơi run rẩy, lần đầu tiên ánh mắt ấy trở nên lơ đãng.
Ta thấy rất đau, đau đến mức không chịu nổi, chỉ biết mở miệng thở dốc, một lời cũng không thể thốt ra.
Hay là quên đi vậy, vốn là muốn chuẩn bị cho chàng một sự bất ngờ, nhưng giờ đây ta chỉ có thể khiến chàng càng thêm rối rắm mà thôi, ta che chở cái bụng của mình, không nói được một lời.
Cha nương thấy ta không nói lời nào liền chửi ầm lên: “Ngươi là cái thứ ăn cây táo lại rào cây sung! Lúc trước phải khổ cực vất vả bao nhiêu mới nuôi ngươi khôn lớn được như thế này, nếu biết ngươi chỉ biết nghĩ đến lợi ích của người khác mà không nghĩ đến người nhà thì lúc ngươi vừa mới sinh ra ta đã bóp ch.ết ngươi rồi".
Khi thấy Đoàn Kinh từng bước tiến về phía ta, Thánh thượng nói: "Đoàn Kinh, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ".
Chàng nghiến răng nghiến lợi, buông thanh đao trong tay xuống, chậm rãi đến gần ta: “Trương Vãn Ý là mạng sống của ta, Nguyệt Hoa, ngươi thả nàng ấy ra đi”.
Thôi Nguyệt Hoa càng ấn chặt lưỡi dao hơn: “Ký Minh, chỉ là một thôn phụ mà thôi, ta muốn gi.ết liền gi.ết”.
Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng thoải mái, đủ làm cho con người ta bị mụ mị đầu óc.
Vẻ mặt Đoàn Kinh căng cứng: "Ngươi đừng làm xằng bậy nữa, hôm nay là đại hôn của ngươi, như vậy sẽ là điềm xấu”.
Thôi Nguyệt Hoa cười như điên dại, nàng ta cách xa Đoàn Kinh và buộc ta cũng phải lùi lại và giữ khoảng cách theo: "Đã ch.ết nhiều người như vậy rồi còn gì, huynh nói điềm xấu với ta để làm gì hả? Ký Minh, ta làm vì điều gì, huynh không biết sao?".
Ánh mắt của Đoàn Kinh dán chặt vào lưỡi dao, sắc mặt tái nhợt: "Ta biết, ta hiểu rõ, chậm một chút... Ta cầu xin ngươi, chậm một chút...".
Trên mặt Thôi Nguyệt Hoa hiện lên sự căm ghét nồng đậm: “Trước đây rõ ràng là huynh vây quanh ta mà… là nàng ta đã hạ cổ gì cho huynh rồi có phải không?”.
Đoàn Kinh dần dần đi vào sự bao vây của Đoan Vương, một thân cô độc, khi nhìn thấy chàng như thế lòng ta lại càng thắt lại.
Thôi Nguyệt Hoa đột nhiên cuồng loạn kêu gào: "Huynh nói đi! Tại sao lại không thích ta chứ! Tại sao lại muốn lấy thôn phụ này!".
Cơn đau nhức ở cổ ngày càng rõ ràng, ta cau mày, cắn môi cho đến khi đôi môi trắng bệch.
Lông mi Đoàn Kinh run lên, chàng cắn chặt răng, dần nắm chặt hai tay lại.
“Vãn Ý, lời hứa vào ngày thành hôn của ta không phải là chuyện đùa”.
"Ngày sau ta sẽ lấy vinh hoa phú quý dâng cho Trương thị Vãn Ý, xin trời đất hãy chứng giám, sinh t.ử không phụ".
Ta ngay lập tức hiểu được ý tứ của chàng.
Là Đoàn Kinh đang muốn đánh cược một phen.
Trong khoảnh khắc đó, ta trở tay và tóm lấy cổ tay của Thôi Nguyệt Hoa, rồi nhanh chóng đẩy nàng ta ra một cách vô luật lệ, ta thoát khỏi sự giam cầm giữa tiếng kêu thất kinh của nàng ta, và ra sức lao về phía Đoàn Kinh đang ở cách đó không xa.
Bao quanh ta bây giờ là núi đao và biển lửa, chỉ có Đoàn Kinh là ánh sáng rực rỡ, thu hút ta như thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Soạt!
Ánh sáng sắc bén từ thanh đao khiến hai mắt ta đau nhức, Đoàn Kinh thuận tay nắm lấy chuôi đao của người gần đó, nhanh chóng rút nó ra, những lưỡi đao sắc bén đan xen vào nhau, tạo nên một trận chiến đầy khốc liệt.
Sự hỗn loạn lũ lượt kéo đến từ bốn phía, giữa sân đều là cảnh tượng giương cung bạt kiếm, trông gà hóa cuốc.
Ta bị kéo chặt vào một vòng tay ấm áp.
Đoàn Kinh một tay ôm chặt ta trong ngực, cách trở một tầm mắt, tay kia thì cầm đao giơ trước mặt, kề sát vào cổ Đoan Vương, giọng nói lạnh lẽo: “Ai dám thương tổn nàng!".
Dưới lồng ngực là hai trái tim đang đập điên cuồng, có của chàng, cũng có của ta nữa, chúng dường như đang hòa quyện vào nhau.
Ta khẽ run lên, cúi đầu vùi mình vào lòng chàng, không dám nói lời nào cũng chẳng dám cử động.
Đoan Vương cũng không ngờ tới, trên cái mặt già nua của ông ta nhuộm đầy vẻ tức giận: "Đều dừng tay lại hết đi!".
Hướng gió ngay lập tức trở nên vi diệu.
Đoàn Kinh một thân một mình lật ngược chiến cuộc.
Không ai có thể ngờ rằng, một tiểu quan nhỏ bé vẫn có thể gặp nguy không loạn mà ra trận bắt được Đoan vương khi cả gia đình đều đã phản bội và bỏ chạy theo Đoan vương.
Hai mắt Thôi Nguyệt Hoa đỏ bừng đầy sát khí, nàng ta hét lớn: "Tiện phụ! Sao ngươi dám gạt ta!".
Nàng ta liều mạng xông tới, lại bị thủ vệ của Đoan vương đ.âm xuyên tim, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã ngã xuống đất không tiếng động.
Đoàn Kinh giữ lấy đầu ta, áp vào trong lòng chàng: “Ngoan, có tướng công ở đây rồi, nàng không phải sợ”.
Ta không sợ, ngay vừa rồi ta đã định bụng cùng chàng đồng sinh cộng tử rồi kia mà.
Nếu thất bại, chúng ta sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Không rõ là người của ai đã hô to viện quân đến, trong phút chốc, giữa sân đã phát ra tiếng binh khí va chạm vào nhau như những ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Hai bên đối đầu nhau, m.áu chảy khắp nơi. Ánh sáng từ thanh đao như biến thành ảo ảnh, chỉ cần có chút sơ suất thì đầu và thân trong phút chốc sẽ bị chia tách.
Mấy cái đầu lâu lăn lóc dưới chân ta, Đoàn Kinh bảo vệ ta, một cước đá văng chúng ra, đưa ta đến bên cạnh Thánh thượng: "Xin Thánh thượng trông chừng gia thê! Thần mới không còn lo lắng nữa!".
"Có thể".
Ta được đưa đến dưới sự bảo vệ của Thánh thượng, trong chớp mắt, ta tận mắt chứng kiến bóng dáng của Đoàn Kinh qua lại như con thoi trong cảnh tàn s.át khốc liệt, có bao lần lưỡi đao gần như xẹt qua cổ chàng, ta hãi hùng khiếp vía gần như muốn ngất đi bấy nhiêu lần.
"Tiểu phu nhân, đừng sợ". Chính là Thánh thượng đang nói: "Trẫm sẽ không để cho tướng công của ngươi thua".
Mắt ta đỏ hoe, ta ôm bụng rúc vào một góc, run rẩy mở miệng: “Thánh thượng, nếu như thắng… ngài có thể phong tướng công ta làm đại quan được không?”.
"Đó là điều đương nhiên".
Khi tiếng leng keng của móng ngựa và binh khí giẫm qua ngưỡng cửa, viện quân đã đến.
Đoàn Kinh đứng trên vũng m.áu, trên thân thể đã có mấy nhát đao, ta cố gắng đứng dậy lao tới phía chàng mà khóc nức nở.
Những giọt m.áu theo cằm chàng chảy xuống và nhỏ giọt trên mặt ta, những dải ruy băng màu xanh ngọc đều đã bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Đoàn Kinh sờ lên tấm lưng ướt đẫm của ta, hơi thở yếu ớt: “Ta làm nàng sợ sao”.
Ta ra sức lắc đầu: "Không... thiếp không sợ...".
Một lúc lâu sau chàng run rẩy ôm lấy ta: “Nhưng mà Vãn Ý à, ta rất sợ…”.
"Lạch cạch" một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, Đoàn Kinh siết chặt hai tay, giống như muốn đem ta hòa vào m.áu thịt của mình vậy.
Năm nay Đoàn Kinh cũng mới hai mươi hai tuổi.
Đoàn phủ hỗn loạn, những kẻ phản nghịch đi theo Đoan vương đều phải vào ngục.
Thủ vệ của Thánh thượng tiến về phía Đoàn Kinh, ta lo lắng dang rộng vòng tay muốn bảo vệ chàng, ta sợ lắm, ta sợ bọn họ cũng sẽ bắt chàng đi.
“Để hắn lại đi”. Vào thời điểm quan trọng, Thánh thượng đã lệnh cho bọn họ dừng lại: “Trẫm đã hứa với tiểu phu nhân của hắn sẽ phong đại quan cho hắn rồi”.
Ta cảm kích nhìn Thánh thượng, một lúc sau, sự can đảm cún con của ta lại tăng thêm được một chút: "Thánh thượng, ta muốn giúp tướng công băng bó vết thương ạ...".
Đoàn Kinh bảo vệ ta: “Trương thị trong sáng chất phác, Thánh thượng chớ trách”.
Thánh thượng cười ha hả: “Trẫm không keo kiệt như vậy đâu, mau để tiểu phu nhân dẫn ngươi đi xuống đi, trông đã đau lòng cho ngươi lắm rồi đấy”.
Ta kéo chàng vào trong sân, trở lại khoảng sân nhỏ nơi chúng ta ở lúc ban đầu.
Càng đi ta lại càng sợ hãi, vừa nãy ta không có khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại cứ trào ra và tí tách rơi xuống.
Ta im lặng bước đi, Đoàn Kinh ở phía sau không nói một lời mặc cho ta lôi kéo chàng.
Mãi đến khi bước vào sân, chàng mới bất ngờ giữ chặt ta, ôm lấy ta từ phía sau, cúi đầu dán vào má ta.
“Vãn Ý…”. Giọng chàng trầm thấp lại có hơi khàn khàn, có lẽ chàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần vì những tiếng hô hỗn loạn vừa rồi.
Cơ thể ta run rẩy rồi lại bắt đầu bật khóc.
"Vãn Ý à... đừng khóc... đừng khóc mà...".
Nhưng ngược lại, ta càng khóc tệ hại hơn, khóc nức nở không ngừng, tay ta đau, lưng ta cũng đau, đều là vết thương đã rỉ m.áu nhưng lại chẳng đau bằng trái tim của ta bây giờ.
Ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên dáng vẻ đơn độc chiến đấu anh dũng của Đoàn Kinh.
Cũng sẽ mãi mãi không thể quên được cảm giác bất lực đó.
Suýt chút nữa ta đã mất đi chàng.
Cũng may là trong phòng có thuốc, ta kiên quyết đè chàng xuống ghế, cởi bộ quần áo nhớp nháp và rách nát của chàng ra, làn da mịn màng ngày nào của chàng giờ đã đầy vết đao ch.ém.
"Sẽ có chút đau đó, chàng cố chịu đựng nha...".
Đoàn Kinh cẩn thận vuốt ve mặt ta, ánh mắt tràn đầy vẻ mê mẩn.
Khi bôi thuốc, ống tay áo của ta vô tình để lộ ra khuỷu tay và cổ tay, chàng sắc bén nhận thấy vết thương của ta, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, chàng liền nắm lấy cổ tay ta: “Có đau không?”.
Chàng làm ta giật mình khiến cho vết thương trên lưng bị hở ra, ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Ta chưa nói gì thì chàng đã nổi giận, hờn mát mắng ta rồi kéo ta xuống giường nhỏ: “Nữ nhân các nàng đều là da mỏng thịt mềm, là câm điếc à! Nàng không biết nói chuyện sao? Hay là nàng không biết đau à? Nằm úp xuống nhanh đi! Để lộ lưng ra đây!".
Ta tỏ vẻ do dự, vẫn giữ dáng ngồi ngay ngắn như cũ, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là… không tiện đâu ạ”.
Đoàn Kinh nổi cáu nói: "Ta có thể làm cái gì với nàng nữa chứ! Là bôi thuốc thôi mà!".
Ta đã đoán trước được phản ứng của Đoàn Kinh sẽ là gì, rụt cổ lại, thận trọng nói: “Thiếp… có thai… có một số loại thuốc không tiện dùng được đâu…”.
Bộp!
Chiếc bình sứ nhỏ rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Ta cũng rất bất ngờ khi thấy Đoàn Kinh đứng đó, trong tay lại trống rỗng.
Sau đó, bịch một tiếng, Đoàn Kinh ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh.
Thôi Nguyệt Hoa cười lớn: “Vãn Ý à, cô và ta rốt cuộc vẫn là khác nhau. Có người sống ở bên ngoài trạch viện, còn có người cả đời chỉ biết ngồi trong giếng ngắm trời xanh mà thôi, cô thua rồi”.
Các phu nhân đương nhiên là không cam chịu ngồi chờ ch.ết, có người mắng nhiếc Thôi Nguyệt Hoa, cũng có người chỉ biết ngồi dưới đất gào khóc. Nhìn cảnh này, Thôi Nguyệt Hoa liền rút một con dao nhỏ từ trong hộp trang sức ra, đ.âm mạnh vào bụng một phu nhân đang cầm đầu gây rối, phu nhân nọ kêu lên một tiếng đau đớn, cô nấc nghẹn lên rồi ngừng thở trước ánh nhìn của đám đông.
Nàng ta bình tĩnh như thường mà rút con dao găm ra, vết m.áu theo lưỡi dao nhỏ từng giọt xuống tấm thảm nhung, sau đó nàng ta xoay đầu mũi dao lại và tiến từng bước về phía ta.
"Trương Vãn Ý, vừa nãy là ta muốn cô gặp cha nương cô lần cuối, vậy là do cô không muốn gặp, chớ nói là ta không cho cô cơ hội này đấy nhé".
Không ngờ Thôi Nguyệt Hoa lại có ý định gi.ết ta.
Ta sợ hãi liên tục lùi lại phía sau, cảnh giác bảo vệ phần bụng của mình, nhưng ta lại không để ý mà vấp phải một thứ gì đó, suýt nữa đã ngã đè lên vị phu nhân đã ch.ết kia, cũng may là có người ở phía ngoài giúp đỡ một phen ta mới gắng gượng đứng vững lại.
Tâm trạng của Thôi Nguyệt Hoa dường như rất tốt: "Thiên thời địa lợi nhân hòa (*) mà thôi, mọi thứ đều theo ý ta. Trương Vãn Ý, phú quý phồn hoa ở chốn kinh đô này không phù hợp với cô, Đoan vương cũng đã nói qua, miễn là ông ta ngồi lên đế vị thì ông ta sẽ chỉ định ta cho Đoàn Kinh”.
(*): 天时地利人和 [tiānshídìlìrénhé] the time is right, geographical and social conditions are favorable (idiom).
“Nếu cô đã thích Đoàn Kinh đến thế, vậy tại sao còn muốn định thân với nhị công tử…”.
Thôi Nguyệt Hoa nhoẻn miệng cười: “Nếu không thì ta làm sao có thể lôi kéo Đoàn gia vào thuyền của Đoan vương được đây?”.
Ta không còn đường lui nào nữa cả, lưỡi dao lạnh lẽo kề vào cổ ta, tưởng chừng như chỉ trong giây lát sẽ đ.âm thủng cổ họng ta.
Có lẽ đến lúc ta ch.ết đi cũng không thể nào gặp được Đoàn Kinh lần cuối.
"Thôi cô nương, vương gia có chuyện quan trọng muốn dặn dò cô nương ạ".
Nụ cười trên mặt Thôi Nguyệt Hoa từng tấc từng tấc đông cứng lại, rõ ràng là nàng ta đang cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Làm cái gì?”.
Nàng ta miễn cưỡng dời con dao ra khỏi người ta rồi bước ra ngoài, ta sợ đến mức mềm nhũn hết người và ngã xuống đất, run rẩy không ngừng.
Ta cứ cho rằng mình có thể sống đến trăm tuổi nhưng lại không nghĩ tới có một ngày ta lại vướng vào một biến cố sóng to gió lớn như vậy, còn bởi vì nó mà phải vứt đi mạng sống của mình.
Các phu nhân tỏ ra đồng cảm là thế nhưng chẳng ai dám tiến tới giúp đỡ ta cả.
"Không thể nào!". Ngoài cửa chợt vang lên tiếng hét sắc nhọn của Thôi Nguyệt Hoa: "Đừng hòng!".
“Là vương gia đích thân ra lệnh đó ạ, cô nương nhanh lên đi”.
Một lúc sau, Thôi Nguyệt Hoa bước trở vào, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, nàng ta thô bạo túm lấy cổ áo ta kéo ra ngoài cửa.
Ta loạng choạng vài bước và gần như không thể theo kịp tốc độ của nàng ta.
“Cô đi nói với Đoàn Kinh để hắn chọn Đoan Vương đi”. Thôi Nguyệt Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Vì sao hắn lại ngu xuẩn không linh hoạt như vậy chứ!”.
"…".
Mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm chiếc áo mỏng manh của ta, một cơn gió thoảng qua cũng khiến ta không khỏi rùng mình.
Ta bị nàng ta giữ chặt bằng dao, mỗi bước đi ra khỏi cửa đều có lưỡi dao cận kề lạnh buốt và tràn đầy sức lực, rất nhanh nó đã xuyên qua da, nhưng ta cũng không dám dừng lại bước chân, gắng gượng đi được một lúc lâu liền nhìn thấy người ở tiền đường đã chật như nêm cối (*).
(*): 水泄不通 thủy tiết bất thông [shuǐxièbùtōng] con kiến chui không lọt; nước không ngấm qua được; not one drop can trickle through (idiom).
Thôi Nguyệt Hoa dùng sức đẩy ta, ta không đề phòng nên liền ngã vào giữa sảnh đường, chỉ thấy một bóng người có ánh vàng sáng rực đang ngồi ở nơi cao nhất, khách khứa chia làm hai phe, nhưng có rất ít người đến gần Thánh thượng.
Một nam nhân trung niên mặc áo mãng bào hồ lam cười khẩy: “Đoàn Kinh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), nếu ngươi không đồng ý thì bổn vương sẽ dùng một đao gi.ết ch.ết cha nương nàng ta”.
(*): 识时务者为俊杰 [shíshíwùzhěwéijùnjié] thức thì vụ giả vi tuấn kiệt hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi; kẻ thức thời là người tài giỏi (lời khuyên người khác nên nhận ra thực tế mà thay đổi quan điểm); Only an outstanding talent can recognize current trends (idiom).
Cha nương bị đặt ở giữa đại sảnh, bị kề đao vào cổ, đao của thị vệ còn sắc bén hơn nhiều so với cái của Thôi Nguyệt Hoa, ch.ém sắt như ch.ém bùn, đã có một dòng m.áu liên tục dọc theo cổ chảy xuống".
Nương ta đã sớm bị hù dọa cho mất mật, bây giờ đột nhiên nhìn thấy ta, bà gào thét lên như quỷ khóc sói gào: “Vãn Ý à, con mau nói với cô gia đi, ta và cha con không thể ch.ết được đâu mà… tiểu dân như chúng ta chỉ thầm mong có một cuộc sống tốt đẹp thôi!".
Ta cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có Đoàn lão gia, Đoàn phu nhân, nhị công tử, bọn họ đều đứng lùi ở phía sau, lẳng lặng mà xem trò hề này.
Vốn dĩ Đoàn Kinh đang cầm đao đứng cạnh Thánh thượng, nhưng đến khi ta xuất hiện, tay chàng lại có hơi run rẩy, lần đầu tiên ánh mắt ấy trở nên lơ đãng.
Ta thấy rất đau, đau đến mức không chịu nổi, chỉ biết mở miệng thở dốc, một lời cũng không thể thốt ra.
Hay là quên đi vậy, vốn là muốn chuẩn bị cho chàng một sự bất ngờ, nhưng giờ đây ta chỉ có thể khiến chàng càng thêm rối rắm mà thôi, ta che chở cái bụng của mình, không nói được một lời.
Cha nương thấy ta không nói lời nào liền chửi ầm lên: “Ngươi là cái thứ ăn cây táo lại rào cây sung! Lúc trước phải khổ cực vất vả bao nhiêu mới nuôi ngươi khôn lớn được như thế này, nếu biết ngươi chỉ biết nghĩ đến lợi ích của người khác mà không nghĩ đến người nhà thì lúc ngươi vừa mới sinh ra ta đã bóp ch.ết ngươi rồi".
Khi thấy Đoàn Kinh từng bước tiến về phía ta, Thánh thượng nói: "Đoàn Kinh, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ".
Chàng nghiến răng nghiến lợi, buông thanh đao trong tay xuống, chậm rãi đến gần ta: “Trương Vãn Ý là mạng sống của ta, Nguyệt Hoa, ngươi thả nàng ấy ra đi”.
Thôi Nguyệt Hoa càng ấn chặt lưỡi dao hơn: “Ký Minh, chỉ là một thôn phụ mà thôi, ta muốn gi.ết liền gi.ết”.
Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng thoải mái, đủ làm cho con người ta bị mụ mị đầu óc.
Vẻ mặt Đoàn Kinh căng cứng: "Ngươi đừng làm xằng bậy nữa, hôm nay là đại hôn của ngươi, như vậy sẽ là điềm xấu”.
Thôi Nguyệt Hoa cười như điên dại, nàng ta cách xa Đoàn Kinh và buộc ta cũng phải lùi lại và giữ khoảng cách theo: "Đã ch.ết nhiều người như vậy rồi còn gì, huynh nói điềm xấu với ta để làm gì hả? Ký Minh, ta làm vì điều gì, huynh không biết sao?".
Ánh mắt của Đoàn Kinh dán chặt vào lưỡi dao, sắc mặt tái nhợt: "Ta biết, ta hiểu rõ, chậm một chút... Ta cầu xin ngươi, chậm một chút...".
Trên mặt Thôi Nguyệt Hoa hiện lên sự căm ghét nồng đậm: “Trước đây rõ ràng là huynh vây quanh ta mà… là nàng ta đã hạ cổ gì cho huynh rồi có phải không?”.
Đoàn Kinh dần dần đi vào sự bao vây của Đoan Vương, một thân cô độc, khi nhìn thấy chàng như thế lòng ta lại càng thắt lại.
Thôi Nguyệt Hoa đột nhiên cuồng loạn kêu gào: "Huynh nói đi! Tại sao lại không thích ta chứ! Tại sao lại muốn lấy thôn phụ này!".
Cơn đau nhức ở cổ ngày càng rõ ràng, ta cau mày, cắn môi cho đến khi đôi môi trắng bệch.
Lông mi Đoàn Kinh run lên, chàng cắn chặt răng, dần nắm chặt hai tay lại.
“Vãn Ý, lời hứa vào ngày thành hôn của ta không phải là chuyện đùa”.
"Ngày sau ta sẽ lấy vinh hoa phú quý dâng cho Trương thị Vãn Ý, xin trời đất hãy chứng giám, sinh t.ử không phụ".
Ta ngay lập tức hiểu được ý tứ của chàng.
Là Đoàn Kinh đang muốn đánh cược một phen.
Trong khoảnh khắc đó, ta trở tay và tóm lấy cổ tay của Thôi Nguyệt Hoa, rồi nhanh chóng đẩy nàng ta ra một cách vô luật lệ, ta thoát khỏi sự giam cầm giữa tiếng kêu thất kinh của nàng ta, và ra sức lao về phía Đoàn Kinh đang ở cách đó không xa.
Bao quanh ta bây giờ là núi đao và biển lửa, chỉ có Đoàn Kinh là ánh sáng rực rỡ, thu hút ta như thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Soạt!
Ánh sáng sắc bén từ thanh đao khiến hai mắt ta đau nhức, Đoàn Kinh thuận tay nắm lấy chuôi đao của người gần đó, nhanh chóng rút nó ra, những lưỡi đao sắc bén đan xen vào nhau, tạo nên một trận chiến đầy khốc liệt.
Sự hỗn loạn lũ lượt kéo đến từ bốn phía, giữa sân đều là cảnh tượng giương cung bạt kiếm, trông gà hóa cuốc.
Ta bị kéo chặt vào một vòng tay ấm áp.
Đoàn Kinh một tay ôm chặt ta trong ngực, cách trở một tầm mắt, tay kia thì cầm đao giơ trước mặt, kề sát vào cổ Đoan Vương, giọng nói lạnh lẽo: “Ai dám thương tổn nàng!".
Dưới lồng ngực là hai trái tim đang đập điên cuồng, có của chàng, cũng có của ta nữa, chúng dường như đang hòa quyện vào nhau.
Ta khẽ run lên, cúi đầu vùi mình vào lòng chàng, không dám nói lời nào cũng chẳng dám cử động.
Đoan Vương cũng không ngờ tới, trên cái mặt già nua của ông ta nhuộm đầy vẻ tức giận: "Đều dừng tay lại hết đi!".
Hướng gió ngay lập tức trở nên vi diệu.
Đoàn Kinh một thân một mình lật ngược chiến cuộc.
Không ai có thể ngờ rằng, một tiểu quan nhỏ bé vẫn có thể gặp nguy không loạn mà ra trận bắt được Đoan vương khi cả gia đình đều đã phản bội và bỏ chạy theo Đoan vương.
Hai mắt Thôi Nguyệt Hoa đỏ bừng đầy sát khí, nàng ta hét lớn: "Tiện phụ! Sao ngươi dám gạt ta!".
Nàng ta liều mạng xông tới, lại bị thủ vệ của Đoan vương đ.âm xuyên tim, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã ngã xuống đất không tiếng động.
Đoàn Kinh giữ lấy đầu ta, áp vào trong lòng chàng: “Ngoan, có tướng công ở đây rồi, nàng không phải sợ”.
Ta không sợ, ngay vừa rồi ta đã định bụng cùng chàng đồng sinh cộng tử rồi kia mà.
Nếu thất bại, chúng ta sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Không rõ là người của ai đã hô to viện quân đến, trong phút chốc, giữa sân đã phát ra tiếng binh khí va chạm vào nhau như những ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Hai bên đối đầu nhau, m.áu chảy khắp nơi. Ánh sáng từ thanh đao như biến thành ảo ảnh, chỉ cần có chút sơ suất thì đầu và thân trong phút chốc sẽ bị chia tách.
Mấy cái đầu lâu lăn lóc dưới chân ta, Đoàn Kinh bảo vệ ta, một cước đá văng chúng ra, đưa ta đến bên cạnh Thánh thượng: "Xin Thánh thượng trông chừng gia thê! Thần mới không còn lo lắng nữa!".
"Có thể".
Ta được đưa đến dưới sự bảo vệ của Thánh thượng, trong chớp mắt, ta tận mắt chứng kiến bóng dáng của Đoàn Kinh qua lại như con thoi trong cảnh tàn s.át khốc liệt, có bao lần lưỡi đao gần như xẹt qua cổ chàng, ta hãi hùng khiếp vía gần như muốn ngất đi bấy nhiêu lần.
"Tiểu phu nhân, đừng sợ". Chính là Thánh thượng đang nói: "Trẫm sẽ không để cho tướng công của ngươi thua".
Mắt ta đỏ hoe, ta ôm bụng rúc vào một góc, run rẩy mở miệng: “Thánh thượng, nếu như thắng… ngài có thể phong tướng công ta làm đại quan được không?”.
"Đó là điều đương nhiên".
Khi tiếng leng keng của móng ngựa và binh khí giẫm qua ngưỡng cửa, viện quân đã đến.
Đoàn Kinh đứng trên vũng m.áu, trên thân thể đã có mấy nhát đao, ta cố gắng đứng dậy lao tới phía chàng mà khóc nức nở.
Những giọt m.áu theo cằm chàng chảy xuống và nhỏ giọt trên mặt ta, những dải ruy băng màu xanh ngọc đều đã bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Đoàn Kinh sờ lên tấm lưng ướt đẫm của ta, hơi thở yếu ớt: “Ta làm nàng sợ sao”.
Ta ra sức lắc đầu: "Không... thiếp không sợ...".
Một lúc lâu sau chàng run rẩy ôm lấy ta: “Nhưng mà Vãn Ý à, ta rất sợ…”.
"Lạch cạch" một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, Đoàn Kinh siết chặt hai tay, giống như muốn đem ta hòa vào m.áu thịt của mình vậy.
Năm nay Đoàn Kinh cũng mới hai mươi hai tuổi.
Đoàn phủ hỗn loạn, những kẻ phản nghịch đi theo Đoan vương đều phải vào ngục.
Thủ vệ của Thánh thượng tiến về phía Đoàn Kinh, ta lo lắng dang rộng vòng tay muốn bảo vệ chàng, ta sợ lắm, ta sợ bọn họ cũng sẽ bắt chàng đi.
“Để hắn lại đi”. Vào thời điểm quan trọng, Thánh thượng đã lệnh cho bọn họ dừng lại: “Trẫm đã hứa với tiểu phu nhân của hắn sẽ phong đại quan cho hắn rồi”.
Ta cảm kích nhìn Thánh thượng, một lúc sau, sự can đảm cún con của ta lại tăng thêm được một chút: "Thánh thượng, ta muốn giúp tướng công băng bó vết thương ạ...".
Đoàn Kinh bảo vệ ta: “Trương thị trong sáng chất phác, Thánh thượng chớ trách”.
Thánh thượng cười ha hả: “Trẫm không keo kiệt như vậy đâu, mau để tiểu phu nhân dẫn ngươi đi xuống đi, trông đã đau lòng cho ngươi lắm rồi đấy”.
Ta kéo chàng vào trong sân, trở lại khoảng sân nhỏ nơi chúng ta ở lúc ban đầu.
Càng đi ta lại càng sợ hãi, vừa nãy ta không có khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại cứ trào ra và tí tách rơi xuống.
Ta im lặng bước đi, Đoàn Kinh ở phía sau không nói một lời mặc cho ta lôi kéo chàng.
Mãi đến khi bước vào sân, chàng mới bất ngờ giữ chặt ta, ôm lấy ta từ phía sau, cúi đầu dán vào má ta.
“Vãn Ý…”. Giọng chàng trầm thấp lại có hơi khàn khàn, có lẽ chàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần vì những tiếng hô hỗn loạn vừa rồi.
Cơ thể ta run rẩy rồi lại bắt đầu bật khóc.
"Vãn Ý à... đừng khóc... đừng khóc mà...".
Nhưng ngược lại, ta càng khóc tệ hại hơn, khóc nức nở không ngừng, tay ta đau, lưng ta cũng đau, đều là vết thương đã rỉ m.áu nhưng lại chẳng đau bằng trái tim của ta bây giờ.
Ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên dáng vẻ đơn độc chiến đấu anh dũng của Đoàn Kinh.
Cũng sẽ mãi mãi không thể quên được cảm giác bất lực đó.
Suýt chút nữa ta đã mất đi chàng.
Cũng may là trong phòng có thuốc, ta kiên quyết đè chàng xuống ghế, cởi bộ quần áo nhớp nháp và rách nát của chàng ra, làn da mịn màng ngày nào của chàng giờ đã đầy vết đao ch.ém.
"Sẽ có chút đau đó, chàng cố chịu đựng nha...".
Đoàn Kinh cẩn thận vuốt ve mặt ta, ánh mắt tràn đầy vẻ mê mẩn.
Khi bôi thuốc, ống tay áo của ta vô tình để lộ ra khuỷu tay và cổ tay, chàng sắc bén nhận thấy vết thương của ta, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, chàng liền nắm lấy cổ tay ta: “Có đau không?”.
Chàng làm ta giật mình khiến cho vết thương trên lưng bị hở ra, ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Ta chưa nói gì thì chàng đã nổi giận, hờn mát mắng ta rồi kéo ta xuống giường nhỏ: “Nữ nhân các nàng đều là da mỏng thịt mềm, là câm điếc à! Nàng không biết nói chuyện sao? Hay là nàng không biết đau à? Nằm úp xuống nhanh đi! Để lộ lưng ra đây!".
Ta tỏ vẻ do dự, vẫn giữ dáng ngồi ngay ngắn như cũ, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là… không tiện đâu ạ”.
Đoàn Kinh nổi cáu nói: "Ta có thể làm cái gì với nàng nữa chứ! Là bôi thuốc thôi mà!".
Ta đã đoán trước được phản ứng của Đoàn Kinh sẽ là gì, rụt cổ lại, thận trọng nói: “Thiếp… có thai… có một số loại thuốc không tiện dùng được đâu…”.
Bộp!
Chiếc bình sứ nhỏ rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Ta cũng rất bất ngờ khi thấy Đoàn Kinh đứng đó, trong tay lại trống rỗng.
Sau đó, bịch một tiếng, Đoàn Kinh ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh.