Chương 10: Ngoại truyện
Đoàn Kinh suy nghĩ muốn hỏng cả đầu cũng không ngờ tới, đời này mình lại có cùng ngày sinh nhật với cái tên nghịch tử đó.
Từ nhỏ hắn đã mất mẹ (*), cũng chẳng có ai tổ chức sinh nhật cho hắn cả, mãi cho đến khi Vãn Ý đến phủ, vào ngày sinh nhật của hắn nàng sẽ chuẩn bị một chén mì trường thọ, bên trên trang trí bằng một ít hành lá cắt nhỏ, một chút váng mỡ nổi lên và hương thơm lan tỏa khắp nơi.
(*) 恃 [shì] [Thị] ỷ lại; nhờ cậy; trông cậy; Mất cha gọi là thất hỗ 失怙, mất mẹ gọi là thất thị 失恃.
Ngày này đối với Đoàn Kinh mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt, mãi cho đến ba năm trước, vận rủi đã bắt đầu.
Ba năm.
Đoàn đại nhân vẻ mặt u ám, đi đi lại lại trước cửa phủ.
Hôm nay là sinh nhật hắn, vì thế hắn đã cố ý xin nghỉ phép với Thánh thượng, sau mấy khắc trôi qua liền về nhà chỉ để ăn chén mì trường thọ do Vãn Ý tự tay nấu, nhưng mà nghịch tử kia tâm cơ quá mức thâm sâu rồi, tỉnh dậy còn sớm hơn cả hắn nữa, vẫn còn đang đu bám dưới chân Vãn Ý kia kìa.
Sắc trời tờ mờ sáng, Xuân Sinh ngáp một cái: "Đại nhân, chúng ta hạ triều rồi ăn muộn một chút cũng như nhau mà, nhưng nếu không đi sớm thì chúng ta thật sự sẽ không kịp mất".
Hiện tại hắn đã là trọng thần trong triều, đương nhiên hắn phải là tấm gương sáng cho người khác, không thể để quá mức như thế được.
Đoàn Kinh xắn tay áo lên, âm thầm thề rằng khi trở về sẽ chỉnh đốn tên nhóc con lì lợm này thật tốt một trận, việc triều chính ngày đó phức tạp rối rắm, sau khi hắn xử lý thỏa đáng xong thì mặt trời cũng đã lên cao rồi, lúc hắn ba chân bốn cẳng lao ra khỏi cửa cung thì đã nhìn thấy cỗ xe ngựa của nhà mình đang dừng ở bên ngoài.
Một đôi bàn tay trắng nõn mảnh mai vén rèm xe, lộ ra khuôn mặt thanh tú trong sáng như hoa sen, đã được cưng chiều mấy năm, nay trông bộ dáng của nàng lại càng thướt tha động lòng người hơn nữa.
Đoàn Kinh dù đã nhìn cả trăm lần cũng không thể ức chế được nhịp tim của mình, cơn tức giận tích tụ lúc sáng sớm trong nháy mắt đã tan biến đi đâu mất.
Cuối cùng thì Vãn Ý vẫn nhớ hắn và yêu hắn đấy thôi, đồng liêu trong khắp cả triều đình và dân chúng này, có mấy ai được phu nhân của mình đích thân đi đón đâu chớ?
Trong đầu tràn đầy những suy nghĩ đẹp đẽ, bước chân hắn lại càng nhanh nhẹn thoải mái hơn, khi bước đến phía trước xe, đột nhiên có một cái đầu nhỏ từ trong góc ló ra, khi nhìn rõ ràng, trong lòng Đoàn Kinh lại trầm xuống, vẻ mặt căng thẳng, giọng điệu thì lạnh nhạt: “Tại sao nàng cũng mang nó đến vậy chứ?".
Trương Vãn Ý chớp mắt mấy cái: “Hôm nay là sinh nhật của hai người mà, thiếp đã sắp xếp xong một bữa tiệc rồi”.
Nói cho cùng thì hắn vẫn là một người đi ngang qua thôi đó, không có quan trọng gì đâu đó!
Đoàn Kinh nghiến răng nghiến lợi: "Xuân Sinh!".
Xuân Sinh dường như đã nghe thấy điều này vô số lần, cung kính bước tới: "Tiểu công tử, đại nhân vì người mà đã đi tìm một vị tiên sinh đức cao vọng trọng rồi đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày (*), hay là hôm nay đến nhà thăm hỏi luôn vậy".
(*) 择日不如撞日 trạch nhật bất như chàng nhật
Khuôn mặt nhỏ của Đoàn Trạch nhăn lại: "Nương...".
Đương nhiên là Vãn Ý cũng không cam lòng cho lắm, nhưng việc học là ưu tiên hàng đầu, nên nàng đành đẩy thằng bé vào tay Xuân Sinh: “Con nhớ sớm trở về phủ nhé”.
Sau khi nhóc chướng mắt kia đi rồi, Đoàn Kinh cảm thấy rất sảng khoái, vừa bước vào xe đã ôm lấy Vãn Ý: “Tiệc đó nàng định sắp xếp ở đâu thế?”.
Trương Vãn Ý chớp chớp mắt: “Thiếu đi một người thì ăn cũng uổng phí lắm, chúng ta về phủ thôi”.
Đoàn Kinh nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cái gì hả?”.
“Về phủ thôi”. Vãn Ý ra lệnh cho mã phu, tự ý đưa ra quyết định.
Đoàn Kinh hít một hơi thật sâu, gân xanh cũng theo đó mà nổi lên, sau đó hắn khều cằm Vãn Ý: “Tướng công trông không đẹp sao?”.
Trương Vãn Ý mù mịt nói: "Rất đẹp mà".
Ngay khi nàng trả lời, lỗ tai nàng đã nhuộm một màu hồng nhạt.
Đoàn Trạch mới ba tuổi, còn hai người đều đang ở tuổi đẹp nhất, tình cảm như keo như sơn không thể tách rời, Vãn Ý cũng đã biết rõ phong nguyệt (tình yêu), tựa như rượu ngon lâu năm, càng ủ lại càng thơm ngon.
Đoàn Kinh nheo mắt lại: “Vậy tại sao nàng lại yêu nhóc con mà không yêu ta vậy chứ?”.
Lúc này Trương Vãn Ý mới phát hiện Đoàn Kinh lại bắt đầu ghen tị với con trai mình, không khỏi bật cười.
“Nàng cười cái gì chứ?”. Đoàn Kinh không hài lòng với thái độ của Vãn Ý, ép nàng vào trong lòng mình.
Vãn Ý chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Tướng công không muốn ở bên thiếp sao? Mỳ trường thọ phải do chính tay thiếp làm mới ngon đó".
Đoàn Kinh cảm thấy tuổi tác của mình ngày càng nhiều nhưng nhận thức lại càng ngày càng thiển cận, năm đó Đoàn công tử nổi danh khắp kinh thành, thứ đồ độc đáo xa xỉ nào mà hắn chưa trải qua hay thấy qua, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy món mì trường thọ của phu nhân nhà mình đáng giá cả ngàn vàng, ăn xong một chén mì trường thọ thật có thể kéo dài tuổi thọ.
Cứ thế, hắn bị Trương Vãn Ý lừa về nhà, còn rất háo hức dựa vào bếp chờ đợi.
Khi Xuân Sinh đi ngang qua cửa không khỏi bật cười thành tiếng, sau đó tiếng cười truyền khắp Đoàn phủ.
Sau khi ăn xong chén mì mới coi như đã trải qua sinh nhật thật sự, trong lòng Đoàn Kinh đầy suy nghĩ, đang định trò chuyện thân mật với nàng lại không ngờ Vãn Ý đã có hẹn với phu nhân nhà bên cạnh để buổi chiều ra phủ đi chơi, bởi vậy nhiệm vụ chăm sóc Đoàn Trạch lại rơi vào trên người Đoàn Kinh.
Đoàn Kinh một ngàn lần đều không muốn nhưng cũng không dám cãi lại lệnh thê, chiều hôm đó khi Đoàn Trạch trở về phủ, chỉ thấy cha nhóc với vẻ mặt u ám ném cho nhóc một quyển "Tấu chương", yêu cầu nhóc chép lại.
Đoàn Trạch mới có ba tuổi, chữ lớn không biết chữ nhỏ không thông, Đoàn Kinh cũng chả có chút gì quan tâm đến chuyện này, liền nhét bút cho nhóc, tùy ý để cho em bé ba tuổi vẽ bùa dọa quỷ, dính vết mực lốm đốm khắp người.
Đối với những hạ nhân trong phủ thì điều này đã rất quen thuộc, dù sao thì phu nhân có mặt hay không thì Đoàn đại nhân vẫn có hai bộ mặt đấy thôi.
Phu nhân tính tình dịu dàng nhưng lại có thể trị được đại nhân trở nên ngoan ngoãn tuân theo, tối hôm đó, những lời ngụy biện của Đoàn đại nhân lại truyền ra từ trong phòng ngủ.
"Sao ta có thể cố ý làm như vậy được chứ? Là do Xuân Sinh không có mắt dài đó chứ, cũng không có để ý gì hết, ta đâu có liên quan gì đâu".
"Tướng công, lương tâm của chàng không đau xíu nào à?".
"Nếu bẩn rồi thì chà rửa lại thôi, nhưng đây không phải vấn đề lương tâm mà".
"Nhìn chàng nào giống như một từ phụ (cha hiền) đâu chứ!". Trương Vãn Ý trầm giọng trách móc.
“Nếu nàng sinh một đứa con gái thì ta cũng sẽ như vậy thôi đó”.
Trong phòng tạm dừng một chút, bỗng nhiên truyền đến tiếng khiển trách của Trương Vãn Ý, vừa ẩn giấu sự xấu hổ vừa là sự tức giận: "Đồ lưu manh!".
Ngay sau đó, những hạ nhân trong phủ đều sửng sốt muốn rớt cằm, đại nhân bọn họ đã dựa vào miệng lưỡi sắc bén của mình, trong một đêm nọ, đã thành công thuyết phục phu nhân hắn sinh cho hắn một bé gái.
Tất nhiên, điều này chỉ được biết sau khi tiểu thư chào đời.
Sau này, Đoàn đại nhân quả nhiên đã trở thành một từ phụ, luôn quanh quẩn bên cạnh phu nhân và tiểu thư, còn tiểu công tử thì khỏe mạnh trưởng thành dưới những khắt khe, rốt cuộc trong phủ cũng không có thêm đứa con trai nào nữa.
Về sau, một hạ nhân mới vào phủ đã hỏi: "Tại sao trong phủ lại không có cơ thiếp nhỉ? Dưới gối đại nhân khó tránh có hơi đơn bạc (ít con)".
Những người già trong phủ biết được chuyện xưa thường sẽ xách cái lỗ tai của bọn họ lên rồi khẽ răn dạy.
Trên thế gian này, có lẽ Đoàn Kinh là người duy nhất dám xin thánh chỉ tự tay cắt đứt đào hoa của mình để được ở bên cạnh phu nhân của mình mãi mãi.
Hết!
Từ nhỏ hắn đã mất mẹ (*), cũng chẳng có ai tổ chức sinh nhật cho hắn cả, mãi cho đến khi Vãn Ý đến phủ, vào ngày sinh nhật của hắn nàng sẽ chuẩn bị một chén mì trường thọ, bên trên trang trí bằng một ít hành lá cắt nhỏ, một chút váng mỡ nổi lên và hương thơm lan tỏa khắp nơi.
(*) 恃 [shì] [Thị] ỷ lại; nhờ cậy; trông cậy; Mất cha gọi là thất hỗ 失怙, mất mẹ gọi là thất thị 失恃.
Ngày này đối với Đoàn Kinh mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt, mãi cho đến ba năm trước, vận rủi đã bắt đầu.
Ba năm.
Đoàn đại nhân vẻ mặt u ám, đi đi lại lại trước cửa phủ.
Hôm nay là sinh nhật hắn, vì thế hắn đã cố ý xin nghỉ phép với Thánh thượng, sau mấy khắc trôi qua liền về nhà chỉ để ăn chén mì trường thọ do Vãn Ý tự tay nấu, nhưng mà nghịch tử kia tâm cơ quá mức thâm sâu rồi, tỉnh dậy còn sớm hơn cả hắn nữa, vẫn còn đang đu bám dưới chân Vãn Ý kia kìa.
Sắc trời tờ mờ sáng, Xuân Sinh ngáp một cái: "Đại nhân, chúng ta hạ triều rồi ăn muộn một chút cũng như nhau mà, nhưng nếu không đi sớm thì chúng ta thật sự sẽ không kịp mất".
Hiện tại hắn đã là trọng thần trong triều, đương nhiên hắn phải là tấm gương sáng cho người khác, không thể để quá mức như thế được.
Đoàn Kinh xắn tay áo lên, âm thầm thề rằng khi trở về sẽ chỉnh đốn tên nhóc con lì lợm này thật tốt một trận, việc triều chính ngày đó phức tạp rối rắm, sau khi hắn xử lý thỏa đáng xong thì mặt trời cũng đã lên cao rồi, lúc hắn ba chân bốn cẳng lao ra khỏi cửa cung thì đã nhìn thấy cỗ xe ngựa của nhà mình đang dừng ở bên ngoài.
Một đôi bàn tay trắng nõn mảnh mai vén rèm xe, lộ ra khuôn mặt thanh tú trong sáng như hoa sen, đã được cưng chiều mấy năm, nay trông bộ dáng của nàng lại càng thướt tha động lòng người hơn nữa.
Đoàn Kinh dù đã nhìn cả trăm lần cũng không thể ức chế được nhịp tim của mình, cơn tức giận tích tụ lúc sáng sớm trong nháy mắt đã tan biến đi đâu mất.
Cuối cùng thì Vãn Ý vẫn nhớ hắn và yêu hắn đấy thôi, đồng liêu trong khắp cả triều đình và dân chúng này, có mấy ai được phu nhân của mình đích thân đi đón đâu chớ?
Trong đầu tràn đầy những suy nghĩ đẹp đẽ, bước chân hắn lại càng nhanh nhẹn thoải mái hơn, khi bước đến phía trước xe, đột nhiên có một cái đầu nhỏ từ trong góc ló ra, khi nhìn rõ ràng, trong lòng Đoàn Kinh lại trầm xuống, vẻ mặt căng thẳng, giọng điệu thì lạnh nhạt: “Tại sao nàng cũng mang nó đến vậy chứ?".
Trương Vãn Ý chớp mắt mấy cái: “Hôm nay là sinh nhật của hai người mà, thiếp đã sắp xếp xong một bữa tiệc rồi”.
Nói cho cùng thì hắn vẫn là một người đi ngang qua thôi đó, không có quan trọng gì đâu đó!
Đoàn Kinh nghiến răng nghiến lợi: "Xuân Sinh!".
Xuân Sinh dường như đã nghe thấy điều này vô số lần, cung kính bước tới: "Tiểu công tử, đại nhân vì người mà đã đi tìm một vị tiên sinh đức cao vọng trọng rồi đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày (*), hay là hôm nay đến nhà thăm hỏi luôn vậy".
(*) 择日不如撞日 trạch nhật bất như chàng nhật
Khuôn mặt nhỏ của Đoàn Trạch nhăn lại: "Nương...".
Đương nhiên là Vãn Ý cũng không cam lòng cho lắm, nhưng việc học là ưu tiên hàng đầu, nên nàng đành đẩy thằng bé vào tay Xuân Sinh: “Con nhớ sớm trở về phủ nhé”.
Sau khi nhóc chướng mắt kia đi rồi, Đoàn Kinh cảm thấy rất sảng khoái, vừa bước vào xe đã ôm lấy Vãn Ý: “Tiệc đó nàng định sắp xếp ở đâu thế?”.
Trương Vãn Ý chớp chớp mắt: “Thiếu đi một người thì ăn cũng uổng phí lắm, chúng ta về phủ thôi”.
Đoàn Kinh nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cái gì hả?”.
“Về phủ thôi”. Vãn Ý ra lệnh cho mã phu, tự ý đưa ra quyết định.
Đoàn Kinh hít một hơi thật sâu, gân xanh cũng theo đó mà nổi lên, sau đó hắn khều cằm Vãn Ý: “Tướng công trông không đẹp sao?”.
Trương Vãn Ý mù mịt nói: "Rất đẹp mà".
Ngay khi nàng trả lời, lỗ tai nàng đã nhuộm một màu hồng nhạt.
Đoàn Trạch mới ba tuổi, còn hai người đều đang ở tuổi đẹp nhất, tình cảm như keo như sơn không thể tách rời, Vãn Ý cũng đã biết rõ phong nguyệt (tình yêu), tựa như rượu ngon lâu năm, càng ủ lại càng thơm ngon.
Đoàn Kinh nheo mắt lại: “Vậy tại sao nàng lại yêu nhóc con mà không yêu ta vậy chứ?”.
Lúc này Trương Vãn Ý mới phát hiện Đoàn Kinh lại bắt đầu ghen tị với con trai mình, không khỏi bật cười.
“Nàng cười cái gì chứ?”. Đoàn Kinh không hài lòng với thái độ của Vãn Ý, ép nàng vào trong lòng mình.
Vãn Ý chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Tướng công không muốn ở bên thiếp sao? Mỳ trường thọ phải do chính tay thiếp làm mới ngon đó".
Đoàn Kinh cảm thấy tuổi tác của mình ngày càng nhiều nhưng nhận thức lại càng ngày càng thiển cận, năm đó Đoàn công tử nổi danh khắp kinh thành, thứ đồ độc đáo xa xỉ nào mà hắn chưa trải qua hay thấy qua, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy món mì trường thọ của phu nhân nhà mình đáng giá cả ngàn vàng, ăn xong một chén mì trường thọ thật có thể kéo dài tuổi thọ.
Cứ thế, hắn bị Trương Vãn Ý lừa về nhà, còn rất háo hức dựa vào bếp chờ đợi.
Khi Xuân Sinh đi ngang qua cửa không khỏi bật cười thành tiếng, sau đó tiếng cười truyền khắp Đoàn phủ.
Sau khi ăn xong chén mì mới coi như đã trải qua sinh nhật thật sự, trong lòng Đoàn Kinh đầy suy nghĩ, đang định trò chuyện thân mật với nàng lại không ngờ Vãn Ý đã có hẹn với phu nhân nhà bên cạnh để buổi chiều ra phủ đi chơi, bởi vậy nhiệm vụ chăm sóc Đoàn Trạch lại rơi vào trên người Đoàn Kinh.
Đoàn Kinh một ngàn lần đều không muốn nhưng cũng không dám cãi lại lệnh thê, chiều hôm đó khi Đoàn Trạch trở về phủ, chỉ thấy cha nhóc với vẻ mặt u ám ném cho nhóc một quyển "Tấu chương", yêu cầu nhóc chép lại.
Đoàn Trạch mới có ba tuổi, chữ lớn không biết chữ nhỏ không thông, Đoàn Kinh cũng chả có chút gì quan tâm đến chuyện này, liền nhét bút cho nhóc, tùy ý để cho em bé ba tuổi vẽ bùa dọa quỷ, dính vết mực lốm đốm khắp người.
Đối với những hạ nhân trong phủ thì điều này đã rất quen thuộc, dù sao thì phu nhân có mặt hay không thì Đoàn đại nhân vẫn có hai bộ mặt đấy thôi.
Phu nhân tính tình dịu dàng nhưng lại có thể trị được đại nhân trở nên ngoan ngoãn tuân theo, tối hôm đó, những lời ngụy biện của Đoàn đại nhân lại truyền ra từ trong phòng ngủ.
"Sao ta có thể cố ý làm như vậy được chứ? Là do Xuân Sinh không có mắt dài đó chứ, cũng không có để ý gì hết, ta đâu có liên quan gì đâu".
"Tướng công, lương tâm của chàng không đau xíu nào à?".
"Nếu bẩn rồi thì chà rửa lại thôi, nhưng đây không phải vấn đề lương tâm mà".
"Nhìn chàng nào giống như một từ phụ (cha hiền) đâu chứ!". Trương Vãn Ý trầm giọng trách móc.
“Nếu nàng sinh một đứa con gái thì ta cũng sẽ như vậy thôi đó”.
Trong phòng tạm dừng một chút, bỗng nhiên truyền đến tiếng khiển trách của Trương Vãn Ý, vừa ẩn giấu sự xấu hổ vừa là sự tức giận: "Đồ lưu manh!".
Ngay sau đó, những hạ nhân trong phủ đều sửng sốt muốn rớt cằm, đại nhân bọn họ đã dựa vào miệng lưỡi sắc bén của mình, trong một đêm nọ, đã thành công thuyết phục phu nhân hắn sinh cho hắn một bé gái.
Tất nhiên, điều này chỉ được biết sau khi tiểu thư chào đời.
Sau này, Đoàn đại nhân quả nhiên đã trở thành một từ phụ, luôn quanh quẩn bên cạnh phu nhân và tiểu thư, còn tiểu công tử thì khỏe mạnh trưởng thành dưới những khắt khe, rốt cuộc trong phủ cũng không có thêm đứa con trai nào nữa.
Về sau, một hạ nhân mới vào phủ đã hỏi: "Tại sao trong phủ lại không có cơ thiếp nhỉ? Dưới gối đại nhân khó tránh có hơi đơn bạc (ít con)".
Những người già trong phủ biết được chuyện xưa thường sẽ xách cái lỗ tai của bọn họ lên rồi khẽ răn dạy.
Trên thế gian này, có lẽ Đoàn Kinh là người duy nhất dám xin thánh chỉ tự tay cắt đứt đào hoa của mình để được ở bên cạnh phu nhân của mình mãi mãi.
Hết!