Chương 48
Editor: Cẩm Hi
“Có thể hiện tại em không hoàn hảo, nhưng em thích con người của em bây giờ hơn.”
Mấy ngày gần đây Tô Điềm đang bận bù đầu với kế hoạch support, từ tiến độ thực hiện và dự toán cho “Kế hoạch xuân phong”, tình trạng check in của “Kế hoạch đổi mới”, cho tới chất lượng của “Kế hoạch tinh hỏa”, từng cái đều cần cô phải đích thân kiểm tra thì mới yên tâm được.
Cùng lúc đó, Lục Anh đã thật sự nói được làm được, mở một Give Away trên Weibo, người trúng thưởng là một nữ sinh đại học ăn mặc giản dị, cô ấy cũng đã chụp ảnh nhận xe cùng với Lục Anh để làm bằng chứng, và lại một lần nữa thành công đưa Lục Anh lên hot search.
Vào ngày bàn giao xe, Lục Anh đã gọi điện thoại tới đây.
“Nè, ở trên mạng cứ rần rần nói sao cô gái kia không biết cố gắng kiếm nhiều tiền, để mà tương xứng với chiếc xe này hơn, suýt nữa thì tớ tin đó, nhưng thực tế là nhà người ta có mỏ quặng kìa, có khi chiếc Rolls-Royce Ghost [1] kia chả tính là gì ấy.”
Lục Anh ở đầu bên kia thở dài, cười: “Lại một lần cảm nhận được sức mạnh đổi trắng thay đen của internet.”
Tô Điềm không bình luận gì, chỉ cười hỏi: “Đau không?”
“Đương nhiên đau chứ, cậu không nhìn thấy nụ cười giả trân trong ảnh của tớ à? Có điều sau chuyện này thì cổ phiếu nhà tớ cũng tăng lên không ít đâu, nếu nghĩ như vậy thì cũng không quá đau nữa.”
“Nhìn không ra nụ cười giả trân của cậu đấy, mọi người bình luận bên dưới cũng không nhìn ra luôn.”
“Một trong những thói quen của danh môn thục nữ chính là cười giả trân đấy, nếu mà dễ dàng bị người bình thường nhìn ra như thế thì bà đây cũng không cần phải lăn lộn nữa rồi.”
Có vẻ như Lục Anh có việc gấp nên không nói gì thêm nữa, mà vội vàng cúp điện thoại.
“Cậu làm gì thì làm đi, ở công ty chút việc tớ phải qua đó xử lý đã.”
Tô Điềm hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, trên tay cô thật sự còn quá nhiều việc cần phải làm, nên không thể phân thân ra được.
Ninh Trạch Ngôn gọi điện tới nói muốn ăn tối cùng cô, cô cũng không từ chối, nhưng hy vọng Ninh Trạch Ngôn sẽ không để ý tới “văn phòng” của cô trong khi chờ cơm.
Ninh Trạch Ngôn ở bên kia cười khẽ: “Ai không biết còn tưởng tôi bóc lột em đấy.”
“Thì đúng thế còn gì, khi nào đưa được Lục Tử Lâm lên Cannes thì em mới từ chức được, công việc này của nhà các anh thật sự rất khó nhằn đấy.” Cô trêu ghẹo nói.
“Em không định đưa cậu ta tới Oscar à?”
“Vậy thì em đoán mình sẽ phải làm việc cả ngày lẫn đêm cho tới khi 80 tuổi mất.”
“Thôi không đùa em nữa. Tôi báo để em chuẩn bị tinh thần trước, tối nay tôi có hẹn cả ba tôi nữa, có thể ông ấy sẽ tới hoặc không.”
Tô Điềm hơi giật mình, tỏ vẻ không có ý kiến gì, nếu đã sẵn sàng mở lòng với Ninh Trạch Ngôn, thì cũng nên đối mặt với các loại vấn đề khác nhau.
Nói thì nói như vậy, nhưng Tô Điềm cũng không làm quá khoa trương, cô chỉ nhét ipad vào túi xách rồi ra ngoài.
Ninh Trạch Ngôn lái xe tới đón cô, cô ngồi vào ghế phụ rồi mở ipad ra đọc bản thảo của “Kế hoạch tinh hỏa”.
“Anh đã nhận được email em gửi cho anh chưa? Là《 Điểm cuối 》 của người có bút danh Hà Tây ấy? Thật sự rất sáng tạo, đúng là người có tài thì không thể bị che lấp được.”
“Nhìn chung thì không tồi, nhưng có một vài chi tiết không hợp lý.”
“Có BUG cũng rất bình thường mà, trước mắt thì em chưa thấy có kịch bản nào tốt hơn 《 Điểm cuối 》. Hầu như toàn là văn tự sự nên không phân tích sâu vào vấn đề. Giả thiết không xuất sắc, nên em mới không gửi cho anh.”
“Được.”
Tô Điềm thấy Ninh Trạch Ngôn cười thì tò mò hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Tại tôi thấy vui thôi, xem ra năm ngàn vạn của tôi không cần phải ném xuống sông nữa rồi, nhìn điệu bộ này của em là muốn nhắm đến doanh thu phòng vé trên trăm triệu nhỉ, hay em dứt khoát làm giám chế [2] luôn đi. Vừa hay mới đây cũng có người tới tìm tôi và muốn đầu tư, tôi cảm thấy có thể mạnh tay thử một lần.”
[2] Giám chế là cách gọi tắt của Giám đốc sản xuất, đây là vị trí quan trọng trong mỗi chương trình truyền hình, bộ phim điện ảnh, trò chơi giải trí, giám chế kiểm tra và giám sát tất cả các khía cạnh vật chất và phi vật chất liên quan đến hoạt động hoàn thành tác phẩm.
Tô Điềm mềm mại trừng Ninh Trạch Ngôn một cái: “Nếu anh muốn em đột tử vì thiếu ngủ thì cứ việc nói thẳng. Em đã mệt muốn chết rồi đấy có được không? Kiếm được một trăm vạn của anh vất vả như vậy, nếu giờ lại muốn kiếm thêm tiền của anh nữa, thì chắc đến nửa cái mạng em cũng chẳng còn mất.”
Nhắc tới tiền bạc, Ninh Trạch Ngôn mới phát hiện mình đã bỏ quên một chuyện, mấy năm nay Tô Điềm không có thu nhập ổn định, vậy tiền đu idol từ đâu ra? Với tính cách của cô thì chắc chắn sẽ không nhận tiền của Lục Anh, cũng sẽ không hỏi mượn cậu, vậy thì cô lấy tiền đâu ra?
Bị hỏi về chuyện này, Tô Điềm cười đáp: “Hóa ra cũng có thứ mà Ninh tổng của chúng ta không điều tra được cơ đấy. Lúc 18 tuổi, em đã đem tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm của ba mẹ để mua một căn nhà ba tầng tại làng độ thị [3], sau đó thì bị phá bỏ và đền bù, hơn nữa nó lại nằm trong khu vực trường học, cho nên……”
[3] Làng đô thị (Urban Village): là thuật ngữ dùng để mô tả một nơi trong thành phố có tất cả các đặc điểm của làng.
Ninh Trạch Ngôn cảm thấy anh cần phải hỏi lại người của mình mới được, tin tức lớn như vậy mà anh lại không biết.
“Cho nên, nó đã bị phá bỏ?”
“Có thể xem là vậy, cuộc sống hằng ngày không cần phải lo lắng nữa, cũng thừa thời gian để làm chuyện mà mình thích, Lục Anh cũng trong tối ngoài sáng giúp em nữa, cho nên cuộc sống tương đối thuận lợi.”
Tô Điềm quan sát nét mặt Ninh Trạch Ngôn, dường như nó đang chuyển từ sáng sang tối.
“Làm sao vậy?”
“Thật đáng tiếc khi không được chứng kiến 5 năm qua của em.”
“Nhưng bây giờ anh đã gặp được em rồi còn gì, như người bình thường thì còn lâu mới gặp được.” Giọng Tô Điềm ngọt ngào như được bỏ thêm ba thìa đường, nó mềm và ngon như miếng bánh nếp đầu tiên vào mùa hạ vậy.
Ninh Trạch Ngôn nghĩ, thông tin anh nhận được cũng rất chính xác đấy chứ, Tô Điềm thật sự biết làm nũng này.
“Tôi rất vinh hạnh.”
Trong lúc nói chuyện phiếm với Ninh Trạch Ngôn thì xe đã chạy tới nhà hàng, đó là một nhà hàng bình dân Trung Quốc theo kiểu tứ hợp viện, không có biển ở cửa, trước sân có hòn non bộ, phía sau là tường đá xanh. Nơi này nhìn thì đơn điệu, nhưng nó lại được ẩn mình trong thành phố, cái gì càng bí ẩn thì càng hấp dẫn người khác, cho nên những người đến đây không phú thì cũng quý.
“Các món Giang Chiết [4] ở đây khá ngon đấy.”
[4] Giang Tô và Chiết Giang.
Tô Điềm gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nghiêng đầu sang bồi thêm một câu: “Thật ra em cũng không nhớ đồ ăn quê nhà lắm đâu, mấy năm nay khẩu vị của em đã thay đổi rồi.”
Ninh Trạch Ngôn không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô.
Tô Điềm không né tránh, nhưng loại quan hệ thân thiết như vậy cô vẫn chưa thích ứng được, nên cô để mặc cho Ninh Trạch Ngôn nắm tay, chứ không có nắm lại, mãi đến khi bước vào, cô phát hiện ra cha của Ninh Trạch Ngôn đã ngồi chờ sẵn ở trong ghế lô thì theo phản xạ mười ngón tay giao nhau, nắm chặt lấy tay Ninh Trạch Ngôn.
Ninh Trạch Ngôn bình tĩnh nắm chặt lại, đến khi ngồi vào bàn mới bất đắc dĩ buông ra.
Ninh Húc ngồi trước bàn thu hết tất cả vào trong mắt.
“Hôm nay gọi tôi tới có chuyện gì?” Đồ ăn còn chưa mang lên, ông ta đã bắt đầu làm khó dễ, “Tí nữa tôi còn có hẹn, có chuyện gì thì mau nói đi.”
“Cũng không có chuyện gì cả, tôi chỉ dẫn vị hôn thê tới gặp ông một chút, để bày tỏ sự tôn trọng thôi.”
Tay Tô Điềm khẽ run lên, nhưng cũng không nói gì.
“Lần trước tôi cũng đã nói rõ thái độ của mình rồi, anh muốn yêu đương thế nào thì tùy anh, nhưng nếu muốn kết hôn thì không cần nói nữa. Tôi cũng có nghe nói về hoàn cảnh của Tô tiểu thư từ phía Lục gia rồi, hai người không thích hợp đâu.” Mặc dù Ninh Húc có thái độ lạnh nhạt với Tô Điềm, nhưng trong lời nói vẫn rất khách khí.
“Nếu tôi cứ làm thì sao?”
“Vậy anh cứ thử xem, bây giờ tôi vẫn còn khỏe, đợi tới lúc tôi chết để hưởng quyền thừa kế thì chắc cũng phải 10-20 năm nữa, thời gian dài như vậy, tôi không đảm bảo liệu điều mà anh không muốn xảy ra có thể phát sinh biến cố hay không đâu.”
“Tùy ông, dựa vào thông gia của con trai để có thể duy trì được sản nghiệp của Ninh gia, ông cho rằng tôi rất muốn à?”
“Câm miệng! Chuyện này không liên quan đến gia thế hết, mà là gia đình! Cô ta không cha không mẹ, mà mẹ anh cũng mất rồi, anh cho rằng hai người các anh có thể hạnh phúc được bao lâu? Anh đừng chỉ vì muốn đối đầu với tôi mà làm liều.” Ninh Húc có chút kích động.
Tô Điềm ở một bên nhìn cặp cha con này giao chiến, bất chợt lên tiếng hỏi: “Chú Ninh, nếu nguyên nhân thật sự khiến ngài không chấp nhận là vì chênh lệch về gia thế thì cháu còn có thể hiểu, bởi vì cháu biết tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, nhưng nếu nguyên nhân là vì cháu mất cha mẹ từ nhỏ thì xin lỗi cho cháu mạo muội.”
“Cha mẹ cháu là người hiền lành và nhiệt tình, tuy thời gian họ ở bên cạnh cháu không dài lắm, nhưng loại phẩm chất tuyệt vời này vẫn đi theo cháu cho đến ngày hôm nay. Cháu có thể thiếu đi sự dạy dỗ của cha mẹ trong quá trình trưởng thành, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cháu không thể hình thành giá trị quan một cách chính xác, cháu biết có lẽ ngài cảm thấy một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân hoặc gia đình không cha không mẹ thì sẽ không biết cách yêu người khác.”
Tô Điềm tạm dừng giây lát, rồi nói tiếp: “Cháu không biết người khác như thế nào, nhưng ít nhất cháu không phải như vậy. Cháu có khả năng yêu người khác và vẫn luôn có.”
Tô Điềm không nói nữa, thật ra cô thứ cô thiếu không phải là khả năng yêu người khác, mà là dũng khí để yêu người khác.
Ninh Húc nghe Tô Điềm nói xong thì trên mặt có chút buông lỏng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng nghiêm túc: “Tôi không thể vừa nghe Tô tiểu thư nói xong là……”
“Mặc dù ba tôi vẫn còn trên đời này nhưng cũng đâu có dạy dỗ tôi, vậy nên chuyện có hay không có cũng có gì khác nhau đâu?”
“Ninh Trạch Ngôn! Mày!” Ninh Húc vừa mới bình ổn cảm xúc lại thì bị Ninh Trạch Ngôn kích, sắc mặt xanh mét, nói chuyện cũng run cả môi.
“Được thôi, dù sao tôi cũng không quản được anh, anh muốn yêu ai thì yêu.” Ninh Húc ném lại một câu rồi đẩy cửa rời đi, để lại Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn giương mắt nhìn.
Tô Điềm buồn rầu nhăn mày: “Chúng ta vẫn chưa phải loại quan hệ này đâu, kích thích chú Ninh như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Không có gì không tốt cả, chúng ta chỉ nói sự thật thôi. Sao hôm nay em mạnh mẽ vậy, thì ra thỏ con cũng sẽ cắn người đấy.” Ninh Trạch Ngôn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mở miệng trêu.
Tô Điềm có chút xin lỗi: “Chú Ninh cân nhắc cũng có đạo lý, bậc làm cha làm mẹ ai mà không muốn con mình tốt chứ. Nhưng em cũng không thể ngồi đó để mặc cho người khác nói này nói kia về cha mẹ em được. Cha mẹ em thật sự là những người rất tốt.”
“Chuyện phát triển cho tới ngày hôm nay, em có bao giờ muốn quay lại quá khứ không? Em có bao giờ nghĩ nếu lúc trước không quen biết tôi, nếu lúc ấy kiên quyết hơn một chút không đáp ứng tôi làm công việc này thì đã tốt rồi không. Có lẽ em sẽ càng hạnh phúc và bình yên hơn một chút, sẽ không bị vướng vào nhiều rắc rối như vậy với tôi nữa.”
Anh nhìn cô với ánh mắt đong đầy dịu dàng.
“Sẽ không.” Tô Điềm suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án, “Mặc dù có tiếc nuối, có hối hận, nhưng em chưa từng nghĩ sẽ làm lại từ đầu. Nếu hoàn cảnh xung quanh em không thay đổi, em sẽ lại một lần nữa bước qua cuộc đời mình, dưới tình huống không biết trước tương lai như thế nào, em chắc chắn sẽ vẫn đi tới đây. Bởi vì mỗi một sự lựa chọn của em, đều là lựa chọn tối ưu sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, em là một người trưởng thành, em sẽ phải chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của mình, hơn nữa cũng chính vì những sự lựa chọn đó, nên mới có em ngày hôm nay.”
“Có thể hiện tại em không hoàn hảo, nhưng em thích con người em bây giờ hơn.”
Ninh Trạch Ngôn nói theo: “Tôi cũng vậy.”
……
“Có thể hiện tại em không hoàn hảo, nhưng em thích con người của em bây giờ hơn.”
Mấy ngày gần đây Tô Điềm đang bận bù đầu với kế hoạch support, từ tiến độ thực hiện và dự toán cho “Kế hoạch xuân phong”, tình trạng check in của “Kế hoạch đổi mới”, cho tới chất lượng của “Kế hoạch tinh hỏa”, từng cái đều cần cô phải đích thân kiểm tra thì mới yên tâm được.
Cùng lúc đó, Lục Anh đã thật sự nói được làm được, mở một Give Away trên Weibo, người trúng thưởng là một nữ sinh đại học ăn mặc giản dị, cô ấy cũng đã chụp ảnh nhận xe cùng với Lục Anh để làm bằng chứng, và lại một lần nữa thành công đưa Lục Anh lên hot search.
Vào ngày bàn giao xe, Lục Anh đã gọi điện thoại tới đây.
“Nè, ở trên mạng cứ rần rần nói sao cô gái kia không biết cố gắng kiếm nhiều tiền, để mà tương xứng với chiếc xe này hơn, suýt nữa thì tớ tin đó, nhưng thực tế là nhà người ta có mỏ quặng kìa, có khi chiếc Rolls-Royce Ghost [1] kia chả tính là gì ấy.”
Lục Anh ở đầu bên kia thở dài, cười: “Lại một lần cảm nhận được sức mạnh đổi trắng thay đen của internet.”
Tô Điềm không bình luận gì, chỉ cười hỏi: “Đau không?”
“Đương nhiên đau chứ, cậu không nhìn thấy nụ cười giả trân trong ảnh của tớ à? Có điều sau chuyện này thì cổ phiếu nhà tớ cũng tăng lên không ít đâu, nếu nghĩ như vậy thì cũng không quá đau nữa.”
“Nhìn không ra nụ cười giả trân của cậu đấy, mọi người bình luận bên dưới cũng không nhìn ra luôn.”
“Một trong những thói quen của danh môn thục nữ chính là cười giả trân đấy, nếu mà dễ dàng bị người bình thường nhìn ra như thế thì bà đây cũng không cần phải lăn lộn nữa rồi.”
Có vẻ như Lục Anh có việc gấp nên không nói gì thêm nữa, mà vội vàng cúp điện thoại.
“Cậu làm gì thì làm đi, ở công ty chút việc tớ phải qua đó xử lý đã.”
Tô Điềm hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, trên tay cô thật sự còn quá nhiều việc cần phải làm, nên không thể phân thân ra được.
Ninh Trạch Ngôn gọi điện tới nói muốn ăn tối cùng cô, cô cũng không từ chối, nhưng hy vọng Ninh Trạch Ngôn sẽ không để ý tới “văn phòng” của cô trong khi chờ cơm.
Ninh Trạch Ngôn ở bên kia cười khẽ: “Ai không biết còn tưởng tôi bóc lột em đấy.”
“Thì đúng thế còn gì, khi nào đưa được Lục Tử Lâm lên Cannes thì em mới từ chức được, công việc này của nhà các anh thật sự rất khó nhằn đấy.” Cô trêu ghẹo nói.
“Em không định đưa cậu ta tới Oscar à?”
“Vậy thì em đoán mình sẽ phải làm việc cả ngày lẫn đêm cho tới khi 80 tuổi mất.”
“Thôi không đùa em nữa. Tôi báo để em chuẩn bị tinh thần trước, tối nay tôi có hẹn cả ba tôi nữa, có thể ông ấy sẽ tới hoặc không.”
Tô Điềm hơi giật mình, tỏ vẻ không có ý kiến gì, nếu đã sẵn sàng mở lòng với Ninh Trạch Ngôn, thì cũng nên đối mặt với các loại vấn đề khác nhau.
Nói thì nói như vậy, nhưng Tô Điềm cũng không làm quá khoa trương, cô chỉ nhét ipad vào túi xách rồi ra ngoài.
Ninh Trạch Ngôn lái xe tới đón cô, cô ngồi vào ghế phụ rồi mở ipad ra đọc bản thảo của “Kế hoạch tinh hỏa”.
“Anh đã nhận được email em gửi cho anh chưa? Là《 Điểm cuối 》 của người có bút danh Hà Tây ấy? Thật sự rất sáng tạo, đúng là người có tài thì không thể bị che lấp được.”
“Nhìn chung thì không tồi, nhưng có một vài chi tiết không hợp lý.”
“Có BUG cũng rất bình thường mà, trước mắt thì em chưa thấy có kịch bản nào tốt hơn 《 Điểm cuối 》. Hầu như toàn là văn tự sự nên không phân tích sâu vào vấn đề. Giả thiết không xuất sắc, nên em mới không gửi cho anh.”
“Được.”
Tô Điềm thấy Ninh Trạch Ngôn cười thì tò mò hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Tại tôi thấy vui thôi, xem ra năm ngàn vạn của tôi không cần phải ném xuống sông nữa rồi, nhìn điệu bộ này của em là muốn nhắm đến doanh thu phòng vé trên trăm triệu nhỉ, hay em dứt khoát làm giám chế [2] luôn đi. Vừa hay mới đây cũng có người tới tìm tôi và muốn đầu tư, tôi cảm thấy có thể mạnh tay thử một lần.”
[2] Giám chế là cách gọi tắt của Giám đốc sản xuất, đây là vị trí quan trọng trong mỗi chương trình truyền hình, bộ phim điện ảnh, trò chơi giải trí, giám chế kiểm tra và giám sát tất cả các khía cạnh vật chất và phi vật chất liên quan đến hoạt động hoàn thành tác phẩm.
Tô Điềm mềm mại trừng Ninh Trạch Ngôn một cái: “Nếu anh muốn em đột tử vì thiếu ngủ thì cứ việc nói thẳng. Em đã mệt muốn chết rồi đấy có được không? Kiếm được một trăm vạn của anh vất vả như vậy, nếu giờ lại muốn kiếm thêm tiền của anh nữa, thì chắc đến nửa cái mạng em cũng chẳng còn mất.”
Nhắc tới tiền bạc, Ninh Trạch Ngôn mới phát hiện mình đã bỏ quên một chuyện, mấy năm nay Tô Điềm không có thu nhập ổn định, vậy tiền đu idol từ đâu ra? Với tính cách của cô thì chắc chắn sẽ không nhận tiền của Lục Anh, cũng sẽ không hỏi mượn cậu, vậy thì cô lấy tiền đâu ra?
Bị hỏi về chuyện này, Tô Điềm cười đáp: “Hóa ra cũng có thứ mà Ninh tổng của chúng ta không điều tra được cơ đấy. Lúc 18 tuổi, em đã đem tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm của ba mẹ để mua một căn nhà ba tầng tại làng độ thị [3], sau đó thì bị phá bỏ và đền bù, hơn nữa nó lại nằm trong khu vực trường học, cho nên……”
[3] Làng đô thị (Urban Village): là thuật ngữ dùng để mô tả một nơi trong thành phố có tất cả các đặc điểm của làng.
Ninh Trạch Ngôn cảm thấy anh cần phải hỏi lại người của mình mới được, tin tức lớn như vậy mà anh lại không biết.
“Cho nên, nó đã bị phá bỏ?”
“Có thể xem là vậy, cuộc sống hằng ngày không cần phải lo lắng nữa, cũng thừa thời gian để làm chuyện mà mình thích, Lục Anh cũng trong tối ngoài sáng giúp em nữa, cho nên cuộc sống tương đối thuận lợi.”
Tô Điềm quan sát nét mặt Ninh Trạch Ngôn, dường như nó đang chuyển từ sáng sang tối.
“Làm sao vậy?”
“Thật đáng tiếc khi không được chứng kiến 5 năm qua của em.”
“Nhưng bây giờ anh đã gặp được em rồi còn gì, như người bình thường thì còn lâu mới gặp được.” Giọng Tô Điềm ngọt ngào như được bỏ thêm ba thìa đường, nó mềm và ngon như miếng bánh nếp đầu tiên vào mùa hạ vậy.
Ninh Trạch Ngôn nghĩ, thông tin anh nhận được cũng rất chính xác đấy chứ, Tô Điềm thật sự biết làm nũng này.
“Tôi rất vinh hạnh.”
Trong lúc nói chuyện phiếm với Ninh Trạch Ngôn thì xe đã chạy tới nhà hàng, đó là một nhà hàng bình dân Trung Quốc theo kiểu tứ hợp viện, không có biển ở cửa, trước sân có hòn non bộ, phía sau là tường đá xanh. Nơi này nhìn thì đơn điệu, nhưng nó lại được ẩn mình trong thành phố, cái gì càng bí ẩn thì càng hấp dẫn người khác, cho nên những người đến đây không phú thì cũng quý.
“Các món Giang Chiết [4] ở đây khá ngon đấy.”
[4] Giang Tô và Chiết Giang.
Tô Điềm gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nghiêng đầu sang bồi thêm một câu: “Thật ra em cũng không nhớ đồ ăn quê nhà lắm đâu, mấy năm nay khẩu vị của em đã thay đổi rồi.”
Ninh Trạch Ngôn không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô.
Tô Điềm không né tránh, nhưng loại quan hệ thân thiết như vậy cô vẫn chưa thích ứng được, nên cô để mặc cho Ninh Trạch Ngôn nắm tay, chứ không có nắm lại, mãi đến khi bước vào, cô phát hiện ra cha của Ninh Trạch Ngôn đã ngồi chờ sẵn ở trong ghế lô thì theo phản xạ mười ngón tay giao nhau, nắm chặt lấy tay Ninh Trạch Ngôn.
Ninh Trạch Ngôn bình tĩnh nắm chặt lại, đến khi ngồi vào bàn mới bất đắc dĩ buông ra.
Ninh Húc ngồi trước bàn thu hết tất cả vào trong mắt.
“Hôm nay gọi tôi tới có chuyện gì?” Đồ ăn còn chưa mang lên, ông ta đã bắt đầu làm khó dễ, “Tí nữa tôi còn có hẹn, có chuyện gì thì mau nói đi.”
“Cũng không có chuyện gì cả, tôi chỉ dẫn vị hôn thê tới gặp ông một chút, để bày tỏ sự tôn trọng thôi.”
Tay Tô Điềm khẽ run lên, nhưng cũng không nói gì.
“Lần trước tôi cũng đã nói rõ thái độ của mình rồi, anh muốn yêu đương thế nào thì tùy anh, nhưng nếu muốn kết hôn thì không cần nói nữa. Tôi cũng có nghe nói về hoàn cảnh của Tô tiểu thư từ phía Lục gia rồi, hai người không thích hợp đâu.” Mặc dù Ninh Húc có thái độ lạnh nhạt với Tô Điềm, nhưng trong lời nói vẫn rất khách khí.
“Nếu tôi cứ làm thì sao?”
“Vậy anh cứ thử xem, bây giờ tôi vẫn còn khỏe, đợi tới lúc tôi chết để hưởng quyền thừa kế thì chắc cũng phải 10-20 năm nữa, thời gian dài như vậy, tôi không đảm bảo liệu điều mà anh không muốn xảy ra có thể phát sinh biến cố hay không đâu.”
“Tùy ông, dựa vào thông gia của con trai để có thể duy trì được sản nghiệp của Ninh gia, ông cho rằng tôi rất muốn à?”
“Câm miệng! Chuyện này không liên quan đến gia thế hết, mà là gia đình! Cô ta không cha không mẹ, mà mẹ anh cũng mất rồi, anh cho rằng hai người các anh có thể hạnh phúc được bao lâu? Anh đừng chỉ vì muốn đối đầu với tôi mà làm liều.” Ninh Húc có chút kích động.
Tô Điềm ở một bên nhìn cặp cha con này giao chiến, bất chợt lên tiếng hỏi: “Chú Ninh, nếu nguyên nhân thật sự khiến ngài không chấp nhận là vì chênh lệch về gia thế thì cháu còn có thể hiểu, bởi vì cháu biết tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, nhưng nếu nguyên nhân là vì cháu mất cha mẹ từ nhỏ thì xin lỗi cho cháu mạo muội.”
“Cha mẹ cháu là người hiền lành và nhiệt tình, tuy thời gian họ ở bên cạnh cháu không dài lắm, nhưng loại phẩm chất tuyệt vời này vẫn đi theo cháu cho đến ngày hôm nay. Cháu có thể thiếu đi sự dạy dỗ của cha mẹ trong quá trình trưởng thành, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cháu không thể hình thành giá trị quan một cách chính xác, cháu biết có lẽ ngài cảm thấy một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân hoặc gia đình không cha không mẹ thì sẽ không biết cách yêu người khác.”
Tô Điềm tạm dừng giây lát, rồi nói tiếp: “Cháu không biết người khác như thế nào, nhưng ít nhất cháu không phải như vậy. Cháu có khả năng yêu người khác và vẫn luôn có.”
Tô Điềm không nói nữa, thật ra cô thứ cô thiếu không phải là khả năng yêu người khác, mà là dũng khí để yêu người khác.
Ninh Húc nghe Tô Điềm nói xong thì trên mặt có chút buông lỏng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng nghiêm túc: “Tôi không thể vừa nghe Tô tiểu thư nói xong là……”
“Mặc dù ba tôi vẫn còn trên đời này nhưng cũng đâu có dạy dỗ tôi, vậy nên chuyện có hay không có cũng có gì khác nhau đâu?”
“Ninh Trạch Ngôn! Mày!” Ninh Húc vừa mới bình ổn cảm xúc lại thì bị Ninh Trạch Ngôn kích, sắc mặt xanh mét, nói chuyện cũng run cả môi.
“Được thôi, dù sao tôi cũng không quản được anh, anh muốn yêu ai thì yêu.” Ninh Húc ném lại một câu rồi đẩy cửa rời đi, để lại Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn giương mắt nhìn.
Tô Điềm buồn rầu nhăn mày: “Chúng ta vẫn chưa phải loại quan hệ này đâu, kích thích chú Ninh như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Không có gì không tốt cả, chúng ta chỉ nói sự thật thôi. Sao hôm nay em mạnh mẽ vậy, thì ra thỏ con cũng sẽ cắn người đấy.” Ninh Trạch Ngôn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mở miệng trêu.
Tô Điềm có chút xin lỗi: “Chú Ninh cân nhắc cũng có đạo lý, bậc làm cha làm mẹ ai mà không muốn con mình tốt chứ. Nhưng em cũng không thể ngồi đó để mặc cho người khác nói này nói kia về cha mẹ em được. Cha mẹ em thật sự là những người rất tốt.”
“Chuyện phát triển cho tới ngày hôm nay, em có bao giờ muốn quay lại quá khứ không? Em có bao giờ nghĩ nếu lúc trước không quen biết tôi, nếu lúc ấy kiên quyết hơn một chút không đáp ứng tôi làm công việc này thì đã tốt rồi không. Có lẽ em sẽ càng hạnh phúc và bình yên hơn một chút, sẽ không bị vướng vào nhiều rắc rối như vậy với tôi nữa.”
Anh nhìn cô với ánh mắt đong đầy dịu dàng.
“Sẽ không.” Tô Điềm suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án, “Mặc dù có tiếc nuối, có hối hận, nhưng em chưa từng nghĩ sẽ làm lại từ đầu. Nếu hoàn cảnh xung quanh em không thay đổi, em sẽ lại một lần nữa bước qua cuộc đời mình, dưới tình huống không biết trước tương lai như thế nào, em chắc chắn sẽ vẫn đi tới đây. Bởi vì mỗi một sự lựa chọn của em, đều là lựa chọn tối ưu sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, em là một người trưởng thành, em sẽ phải chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của mình, hơn nữa cũng chính vì những sự lựa chọn đó, nên mới có em ngày hôm nay.”
“Có thể hiện tại em không hoàn hảo, nhưng em thích con người em bây giờ hơn.”
Ninh Trạch Ngôn nói theo: “Tôi cũng vậy.”
……