Chương 27
Editor: Cẩm Hi
Không lạnh không lạnh, ở đâu có oppa là ở đó ấm áp như mùa xuân vậy đó.
“Không phải hôm nay cậu có tiết à? Sao còn chạy tới đây?” Tô Điềm vừa nhìn là biết Tử Dữu lại trốn tiết rồi, “Thể nào kỳ này cậu cũng phải thi lại kinh tế vĩ mô cho mà xem.”
Tử Dữu không quan tâm lắm, thi lại thì thi lại miễn qua là được, cô ấy cũng không định làm học sinh ba tốt lấy học bổng gì đó, điểm tích lũy gì đó cũng chả quan trọng, hơn nữa còn có thi lại mà, chỉ cần học cho đủ tín chỉ là được rồi.
Vả lại đây chính là lịch trình công khai đầu tiên của Lục Tử Lâm đấy, cô ấy thân là phó trạm đương nhiên không thể vắng mặt được rồi.
“Cuối cùng cũng có lịch trình, máy ảnh của tớ sắp đóng bụi tới nơi rồi đây này.”
Tử Dữu dùng Canon 5D4 với Tiểu Bạch Thỏ [1], xứng với danh hiệu trong truyền thuyết, ngoài đắt và nặng ra thì không có khuyết điểm gì khác, bởi vì trước kia Tử Dữu sống ở Hàn Quốc nên gánh vác rất nhiều nhiệm vụ tiền tuyến, cho nên cấu hình của cô ấy có thể nói là khá tốt.”
[1] Canon EF 70-200mm f / 2.8L USM
Tô Điềm cầm trên tay chiếc 80D+Yêu Chết Tiểu Bạch Thỏ [2], thực ra cô có khá nhiều ống kính, cả Tiểu Tiểu Bạch [3] lẫn Yêu Chết Tiểu Tiểu Bạch [4] cô đều có, nhưng hầu như ánh sáng ở sân bay không được tốt lắm, hơn nữa khẩu độ [5] F4 của Tiểu Tiểu Bạch và Yêu Chết Tiểu Tiểu Bạch khi chụp……emmmmmmm.
[2] Canon EF 70-200mm f / 2.8L IS USM
[3] Canon EF 70-200mm f / 2.8L IS SUM
[4] Canon EF 70-200mm f / 4L IS SUM
[5] Khẩu độ: Khẩu độ là độ mở của ống kính giúp điều tiết lượng ánh sáng đi vào đến cảm biến của máy ảnh. Khẩu độ của ống kính càng lớn tức là trong một khoảng thời gian nhất định lượng ánh sángmà cảm biến (hoặc phim) nhận được càng nhiều. Nói một cách đơn giản, khẩu độ giúp bạn điều chỉnh độ sáng của một bức ảnh.
Cho nên nếu không phải là một địa điểm lớn như concert thì cấu hình của cô cũng đủ dùng cho sân bay.
Hơn nữa nhiều lúc ở sân bay bạn chỉ muốn móc điện thoại ra thôi, lúc đó máy ảnh sẽ trở thành một thứ phiền phức.
Sau khi Lục Tử Lâm trải qua sóng gió, Ngân Thần mạnh mẽ xuất kích, trong khi các công ty khác ốc còn không mang nổi mình ốc, thì Ngân Thần dẫn đầu ra mặt đàm phán nhiều bộ tác phẩm, cuối cùng quyết định chọn bộ phim điện ảnh《 hành tinh tuyệt vọng 》 được chuyển thể từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ít người biết đến.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của bọn họ, Lục Tử Lâm đáng lẽ nên tích lũy độ nổi tiếng trước rồi tham gia một bộ phim thần tượng vườn trường để tạo dựng nhân vật, chờ đến khi có một độ nổi tiếng nhất định rồi lại suy xét tới chuyển hình, nhưng mọi thứ không theo kịp thay đổi, có quá nhiều thứ chồng chất lên nhau khiến họ không kịp đề phòng.
Cuối cùng Ngân Thần quyết định chọn bộ điện ảnh này cũng là vì nhìn trúng tiểu thuyết nguyên tác, mặc dù ít được biết đến nhưng nó có sức nặng nhất định trong lòng fan khoa học viễn tưởng, hơn nữa thị trường khoa học viễn tưởng trong nước còn đang trống, nếu bộ điện ảnh này có thể mở ra thể loại này trong thị trường điện ảnh, thì đó là một chuyện đáng để thử.
Ngoài ra, trong bộ phim này còn có một số diễn viên thực lực, tuy không phải đỉnh cao, nhưng kỹ năng diễn xuất của họ rất xuất sắc, Lục Tử Lâm đi theo bọn họ đóng phim chắc chắn sẽ tiến bộ không ít.
Tô Điềm đối với quyết định này không ý kiến gì cả, sau khi hỏi rõ thời gian lịch trình thì bắt tay vào chuẩn bị cho công việc support, tổ công tác cũng bắt đầu có người gia nhập, tất cả đều là những fan không trèo tường sau phốt của Lục Tử Lâm, sau khi nhân lực đầy đủ, Weibo có người thay phiên nhau trực, bình luận toxic có người xóa, hình ảnh cũng được chỉnh sửa, việc cắt nối biên tập video cũng không cần cô và Tử Dữu nhọc lòng nữa, rốt cuộc cô có thể tập trung đu idol được rồi.
Lần này mấy trạm hiện nay đều đến sân bay để tiễn Lục Tử Lâm, ngoại trừ trạm Echo của các cô, còn có “Trạm Tình yêu cuồng nhiệt của Lục Tử Lâm” và “Lục Tử Lâm Bar”.
Tô Điềm đã từng tiếp xúc với họ ở trên mạng rồi, nhưng gặp mặt ở ngoài đời thế này thì là lần đầu tiên, nhưng vì đu chung idol nên giữa họ cũng không vòng vo nhiều, vừa gặp nhau đã tụ tập lại tám chuyện.
“Lần này thời gian quay phim dự là sẽ khá dài đấy, xong còn bị phong bế, khoảng thời gian giữa Lục Tử Lâm lại trống lịch nữa chứ, đúng là phát sầu mà.” Người quản lý của Lục Tử Lâm Bar lo lắng nhất chính là không có tư liệu sống.
“Này, trước kia không phải vẫn vậy à.” Trạm tỷ của trạm Tình yêu cuồng nhiệt trạm nghĩ sao nói vậy, nói xong thì thấy Tô Điềm cũng ở đây bèn vội vàng bỏ qua chuyện này, “Các cậu biết không, hôm qua tớ tình cờ thấy được video ship Lục Tử Lâm với Thẩm Xuyên trên B trạm (BiliBlili), tớ đến chịu luôn đấy, fan Thẩm Xuyên sao bám dai thế không biết, cứ thấy ai nổi là kéo vào ship, cái mấu chốt là có khi Lục Tử Lâm còn chưa gặp Thẩm Xuyên bao giờ đâu ấy.”
“Đúng đấy, fan CP đúng là làm người ta mắc ói mà, Lục Tử Lâm đã rời khỏi cái chương trình tuyển tú kia bao lâu rồi chứ, thế mà bây giờ vẫn còn có người ship anh ấy với hai thực tập sinh khác của Ngân Thần,đúng là thấy kẻ sang bắt quàng làm họ.”
“Ha ha ha các cậu không cảm thấy fan CP đôi lúc cũng rất đáng yêu à? Hơn nữa vẻ ngoài của Lục Tử Lâm còn rất dễ gây hiểu lầm nữa chứ, theo mặc định thì Lục Tử Lâm là công, mặc dù khuôn mặt của anh ấy rất ;à baby, nhưng các cậu có cảm nhận được không, trên người anh ấy có một loại sức mạnh, chính là cái loại bướng bỉnh nếu đã muốn làm thì nhất định phải làm ấy.”
“Đúng đúng, cái loại tính cách ẩn dấu này thật sự là rung động mà.” Một đám người ở đây tán gẫu tới hưng phấn, hận không thể lấy hạt dưa ra cắn.
Những fan đang đứng canh ở hai bên cửa kính sân bay đột nhiên trở nên kích động, đã có vài fan tinh mắt nhìn thấy xe của Lục Tử Lâm.
“A a a, Lục Tử Lâm tới rồi.”
Tô Điềm kinh ngạc, sao Lục Tử Lâm lại tới sớm như vậy chứ? Nhìn kỹ thì đúng là Lục Tử Lâm thật.
Anh ta bước từ trên xe bảo mẫu xuống, kiểu tóc mới sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt vẫn dịu dàng như cũ, bên dưới mặc quần tây màu đen, bên trên là áo len dệt kim cổ thấp màu đen, lộ ra cổ áo sơ mi màu lam bên trong, ngoài cùng là chiếc áo khoác lông trắng để mở, nhìn qua trông đôi chân càng thêm thon dài.
Sau khi Lục Tử Lâm xuống xe thì đứng lại cho mọi người chụp ảnh, “Tử Lâm nhìn đây này, ở đây này.” Tô Điềm và Tử Dữu không đứng gần Lục Tử Lâm, nhưng dù có đứng ở phía sau thì máy ảnh của các cô cũng có thể chụp ra “Mỹ nhan thịnh thế” như cũ.
Vì máy ảnh của Tô Điềm và Tử Dữu quá to nên đã chắn hết mặt của các cô, Lục Tử Lâm nhìn quanh đám đông một vòng, lúc này mới tìm được vị trí của các cô, không dấu vết nhìn thẳng vào máy ảnh của Tô Điềm hai ba giây, rồi sau đó lại quay sang những fan khác vẫy tay với họ.
Người đại diện ra hiệu cho Lục Tử Lâm đã đến lúc phải đi rồi, lúc này Lục Tử Lâm mới đi vào trong sảnh sân bay, fan cho rằng Lục Tử Lâm phải đi nên lập tức chen chúc lên nhau, trong lúc xô đẩy, có người còn không cẩn thận kéo quần áo của Lục Tử Lâm, một fan bất ngờ bị ngã, hiện trường nhất thời trở nên mất khống chế.
Lục Tử Lâm cười vội vàng nâng bạn fan kia dậy, quan tâm hỏi: “Bạn có sao không? “Sau này cẩn thận một chút nhé.”
Sau khi xác nhận bạn fan không sao mới cười trấn an các fan còn lại: “Mọi người cũng chậm một chút, chậm lại một chút, nếu chúng ta muốn trò chuyện thì tìm một nơi yên tĩnh có được không, chuyến bay của tôi vẫn còn sớm, nên chúng ta đừng quấy rầy tới những người khác nhé. Vì mọi người vừa mới chụp ảnh xong rồi nên tôi đề nghị những ai dùng máy ảnh thì hãy hạ xuống trước đã, có quá nhiều người nên dễ bị xô đẩy lắm.”
Tô Điềm nghe xong thì dẫn đầu hạ máy ảnh xuống cất vào ba lô, lặng lẽ lấy điện thoại ra, Tử Dữu thấy thế cũng làm theo, những người khác thấy vậy cũng không thể không biết xấu hổ mà chụp tiếp được, đành đổi thành điện thoại.
Lục Tử Lâm đăng ký xong thì tìm một góc không người để đứng, trái lại cũng không vội đi qua kiểm tra an ninh để vào phòng VIP nghỉ ngơi, nhóm fan mênh mông cuồn cuộn cũng tự nhiên đi theo.
Các fan tới đón máy bay thường nhiều hơn fan tới tiễn máy bay, cho nên fan tới tiễn Lục Tử Lâm hôm nay cũng không thể nói là quá nhiều, nhưng vì đây là lịch trình chính thức đầu tiên nên các trạm tỷ đều có mặt đông đủ, cho thấy cảm giác như có rất nhiều người, mọi người vây quanh Lục Tử Lâm thành hình elip không một kẽ hở.
“Chúa ơi, oppa là cái dạng nhan sắc thần tiên gì vậy trời, ảnh chụp cam thường thôi mà cũng đẹp như vậy.” Có hai fan đổi điện thoại cho nhau để xem ảnh chụp. Lục Tử Lâm thính tai nghe được, ngượng ngùng cười cười, lấy điện thoại của mình ra chụp một vòng về phía các fan để lưu lại làm kỷ niệm.
Lục Tử Lâm vốn đã đẹp, lúc cười lên lại càng mê người. Khiến các fan hét lên “A a a a a”, có điều lúc anh ta chụp thì hầu hết các fan vẫn còn ngại, dùng tay che mặt hoặc kéo khẩu trang cao hơn một tí, Tô Điềm thì thấy không sao cả, mặt cô đã sớm công khai từ lâu rồi nên cũng không có gì phải sợ, chỉ là cô nghĩ, nếu biết trước Lục Tử Lâm muốn chụp, cô đã trang điểm trước khi tới đây rồi.
“Các bạn tới đây lúc mấy giờ vậy?” Lục Tử Lâm bắt đầu câu được câu không nói chuyện với fan.
“Cơ bản đều tới đây từ sáng sớm ạ.” Hệ thống sưởi trong sảnh sân bay không đủ ấm, hơn nữa sáng sớm vào mùa đông cũng không dễ chịu gì.
“Không phải đã biết thời gian chuyến bay của tôi rồi ư? Sao còn tới sớm vậy?”
“Tại sợ anh tới trước thời gian đó. Không phải anh tới sớm đây sao.”
“Được rồi, lần sau tôi sẽ không đến sớm nữa vậy.”
Mọi người trăm miệng một lời: “Không không không, xin ngài cứ đến sớm, sớm tới đâu bọn em cũng sẽ chờ.”
Lục Tử Lâm thấy không lay chuyển được, đành nhắc nhở các fan cài áo khoác lại: “Trời lạnh như vậy mà không cài áo khoác lại, còn để lộ mắt cá chân, không lạnh sao?”
“Không lạnh không lạnh, ở đâu có oppa là ở đó ấm áp như mùa xuân vậy đó.” Một cô bé tâng bốc làm mọi người cười phá lên, trong tiếng cười chợt vang lên một tiếng gào rống “Chồng ơi”.
Mọi người lại được một trận cười vang, Lục Tử Lâm đảo mắt, cũng nở nụ cười.
“Oppa, đây là bánh quy em tự làm, anh có thể nhận lấy không ạ?” Một cô bé trông chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi rụt rè cầm theo chiếc hộp được đóng gói tinh xảo bước lên, mặc dù vừa rồi Lục Tử Lâm đã nói rõ là sẽ không nhận quà, nhưng anh ta vẫn muốn dũng cảm thử một lần.
Lục Tử Lâm xấu hổ xua tay, lui về phía sau một chút, “Anh thật sự không nhận quà đâu, thư và thiệp chúc mừng thì anh sẽ nhận, chứ quà thì không nhận đâu.”
“Cái này thật sự không đáng tiền đâu ạ, là do em tự làm đấy.” Cô gái nhỏ có chút thẹn thùng, cúi đầu thật thấp, hôm nay cô bé cô ý xin nghỉ để tới đây gặp Lục Tử Lâm, chính là vì muốn tự tay tặng cho anh.
“Vấn đề ở đây không phải là tiền hay không, mà đây là nguyên tắc của anh, anh không nhận quà.”
“Vậy anh chia cho mọi người ở đây cùng ăn được không ạ? Xem như là em mời đi ạ.” Cô gái nhỏ vẫn muốn tranh thủ một chút.
Lục Tử Lâm do dự một lát, sau khi thương lượng với người đại diện xong thì quyết định nếm thử một chiếc bánh quy, chỗ còn lại thì chia cho những người khác.
Bánh quy thơm mùi sữa, không dầu mỡ, thật sự ăn rất ngon, anh ta nói cảm ơn mấy lần rồi hỏi tên cô bé để ghi nhớ lại, một số fan nhịn không được lại biến thành chanh tinh, có người không khách khí gọi Lục Tử Lâm: “Oppa em có thể ăn một cái được không ạ?”
Lục Tử Lâm gật đầu, chia cho các fan ở phía trước một ít, còn thừa lại một cái cuối cùng, Lục Tử Lâm đi đến trước mặt Tô Điềm.
Nói nhỏ: “Cô cũng ăn một miếng đi.”
Tô Điềm xua tay nói không cần.
“Chia cho các fan khác ăn đi, tôi không ăn đâu, lúc đóng phim nhớ chú ý, đừng để bị thương, diễn cho tốt, đừng lo lắng nhé.”
“Được.”
Thật ra Tô Điềm và Lục Tử Lâm chỉ nói với nhau được hai câu, nhưng vẫn bị người khác chụp được.
Sau khi đăng tải lên internet thì lại ra một cảnh tượng khác.
Không lạnh không lạnh, ở đâu có oppa là ở đó ấm áp như mùa xuân vậy đó.
“Không phải hôm nay cậu có tiết à? Sao còn chạy tới đây?” Tô Điềm vừa nhìn là biết Tử Dữu lại trốn tiết rồi, “Thể nào kỳ này cậu cũng phải thi lại kinh tế vĩ mô cho mà xem.”
Tử Dữu không quan tâm lắm, thi lại thì thi lại miễn qua là được, cô ấy cũng không định làm học sinh ba tốt lấy học bổng gì đó, điểm tích lũy gì đó cũng chả quan trọng, hơn nữa còn có thi lại mà, chỉ cần học cho đủ tín chỉ là được rồi.
Vả lại đây chính là lịch trình công khai đầu tiên của Lục Tử Lâm đấy, cô ấy thân là phó trạm đương nhiên không thể vắng mặt được rồi.
“Cuối cùng cũng có lịch trình, máy ảnh của tớ sắp đóng bụi tới nơi rồi đây này.”
Tử Dữu dùng Canon 5D4 với Tiểu Bạch Thỏ [1], xứng với danh hiệu trong truyền thuyết, ngoài đắt và nặng ra thì không có khuyết điểm gì khác, bởi vì trước kia Tử Dữu sống ở Hàn Quốc nên gánh vác rất nhiều nhiệm vụ tiền tuyến, cho nên cấu hình của cô ấy có thể nói là khá tốt.”
[1] Canon EF 70-200mm f / 2.8L USM
Tô Điềm cầm trên tay chiếc 80D+Yêu Chết Tiểu Bạch Thỏ [2], thực ra cô có khá nhiều ống kính, cả Tiểu Tiểu Bạch [3] lẫn Yêu Chết Tiểu Tiểu Bạch [4] cô đều có, nhưng hầu như ánh sáng ở sân bay không được tốt lắm, hơn nữa khẩu độ [5] F4 của Tiểu Tiểu Bạch và Yêu Chết Tiểu Tiểu Bạch khi chụp……emmmmmmm.
[2] Canon EF 70-200mm f / 2.8L IS USM
[3] Canon EF 70-200mm f / 2.8L IS SUM
[4] Canon EF 70-200mm f / 4L IS SUM
[5] Khẩu độ: Khẩu độ là độ mở của ống kính giúp điều tiết lượng ánh sáng đi vào đến cảm biến của máy ảnh. Khẩu độ của ống kính càng lớn tức là trong một khoảng thời gian nhất định lượng ánh sángmà cảm biến (hoặc phim) nhận được càng nhiều. Nói một cách đơn giản, khẩu độ giúp bạn điều chỉnh độ sáng của một bức ảnh.
Cho nên nếu không phải là một địa điểm lớn như concert thì cấu hình của cô cũng đủ dùng cho sân bay.
Hơn nữa nhiều lúc ở sân bay bạn chỉ muốn móc điện thoại ra thôi, lúc đó máy ảnh sẽ trở thành một thứ phiền phức.
Sau khi Lục Tử Lâm trải qua sóng gió, Ngân Thần mạnh mẽ xuất kích, trong khi các công ty khác ốc còn không mang nổi mình ốc, thì Ngân Thần dẫn đầu ra mặt đàm phán nhiều bộ tác phẩm, cuối cùng quyết định chọn bộ phim điện ảnh《 hành tinh tuyệt vọng 》 được chuyển thể từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ít người biết đến.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của bọn họ, Lục Tử Lâm đáng lẽ nên tích lũy độ nổi tiếng trước rồi tham gia một bộ phim thần tượng vườn trường để tạo dựng nhân vật, chờ đến khi có một độ nổi tiếng nhất định rồi lại suy xét tới chuyển hình, nhưng mọi thứ không theo kịp thay đổi, có quá nhiều thứ chồng chất lên nhau khiến họ không kịp đề phòng.
Cuối cùng Ngân Thần quyết định chọn bộ điện ảnh này cũng là vì nhìn trúng tiểu thuyết nguyên tác, mặc dù ít được biết đến nhưng nó có sức nặng nhất định trong lòng fan khoa học viễn tưởng, hơn nữa thị trường khoa học viễn tưởng trong nước còn đang trống, nếu bộ điện ảnh này có thể mở ra thể loại này trong thị trường điện ảnh, thì đó là một chuyện đáng để thử.
Ngoài ra, trong bộ phim này còn có một số diễn viên thực lực, tuy không phải đỉnh cao, nhưng kỹ năng diễn xuất của họ rất xuất sắc, Lục Tử Lâm đi theo bọn họ đóng phim chắc chắn sẽ tiến bộ không ít.
Tô Điềm đối với quyết định này không ý kiến gì cả, sau khi hỏi rõ thời gian lịch trình thì bắt tay vào chuẩn bị cho công việc support, tổ công tác cũng bắt đầu có người gia nhập, tất cả đều là những fan không trèo tường sau phốt của Lục Tử Lâm, sau khi nhân lực đầy đủ, Weibo có người thay phiên nhau trực, bình luận toxic có người xóa, hình ảnh cũng được chỉnh sửa, việc cắt nối biên tập video cũng không cần cô và Tử Dữu nhọc lòng nữa, rốt cuộc cô có thể tập trung đu idol được rồi.
Lần này mấy trạm hiện nay đều đến sân bay để tiễn Lục Tử Lâm, ngoại trừ trạm Echo của các cô, còn có “Trạm Tình yêu cuồng nhiệt của Lục Tử Lâm” và “Lục Tử Lâm Bar”.
Tô Điềm đã từng tiếp xúc với họ ở trên mạng rồi, nhưng gặp mặt ở ngoài đời thế này thì là lần đầu tiên, nhưng vì đu chung idol nên giữa họ cũng không vòng vo nhiều, vừa gặp nhau đã tụ tập lại tám chuyện.
“Lần này thời gian quay phim dự là sẽ khá dài đấy, xong còn bị phong bế, khoảng thời gian giữa Lục Tử Lâm lại trống lịch nữa chứ, đúng là phát sầu mà.” Người quản lý của Lục Tử Lâm Bar lo lắng nhất chính là không có tư liệu sống.
“Này, trước kia không phải vẫn vậy à.” Trạm tỷ của trạm Tình yêu cuồng nhiệt trạm nghĩ sao nói vậy, nói xong thì thấy Tô Điềm cũng ở đây bèn vội vàng bỏ qua chuyện này, “Các cậu biết không, hôm qua tớ tình cờ thấy được video ship Lục Tử Lâm với Thẩm Xuyên trên B trạm (BiliBlili), tớ đến chịu luôn đấy, fan Thẩm Xuyên sao bám dai thế không biết, cứ thấy ai nổi là kéo vào ship, cái mấu chốt là có khi Lục Tử Lâm còn chưa gặp Thẩm Xuyên bao giờ đâu ấy.”
“Đúng đấy, fan CP đúng là làm người ta mắc ói mà, Lục Tử Lâm đã rời khỏi cái chương trình tuyển tú kia bao lâu rồi chứ, thế mà bây giờ vẫn còn có người ship anh ấy với hai thực tập sinh khác của Ngân Thần,đúng là thấy kẻ sang bắt quàng làm họ.”
“Ha ha ha các cậu không cảm thấy fan CP đôi lúc cũng rất đáng yêu à? Hơn nữa vẻ ngoài của Lục Tử Lâm còn rất dễ gây hiểu lầm nữa chứ, theo mặc định thì Lục Tử Lâm là công, mặc dù khuôn mặt của anh ấy rất ;à baby, nhưng các cậu có cảm nhận được không, trên người anh ấy có một loại sức mạnh, chính là cái loại bướng bỉnh nếu đã muốn làm thì nhất định phải làm ấy.”
“Đúng đúng, cái loại tính cách ẩn dấu này thật sự là rung động mà.” Một đám người ở đây tán gẫu tới hưng phấn, hận không thể lấy hạt dưa ra cắn.
Những fan đang đứng canh ở hai bên cửa kính sân bay đột nhiên trở nên kích động, đã có vài fan tinh mắt nhìn thấy xe của Lục Tử Lâm.
“A a a, Lục Tử Lâm tới rồi.”
Tô Điềm kinh ngạc, sao Lục Tử Lâm lại tới sớm như vậy chứ? Nhìn kỹ thì đúng là Lục Tử Lâm thật.
Anh ta bước từ trên xe bảo mẫu xuống, kiểu tóc mới sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt vẫn dịu dàng như cũ, bên dưới mặc quần tây màu đen, bên trên là áo len dệt kim cổ thấp màu đen, lộ ra cổ áo sơ mi màu lam bên trong, ngoài cùng là chiếc áo khoác lông trắng để mở, nhìn qua trông đôi chân càng thêm thon dài.
Sau khi Lục Tử Lâm xuống xe thì đứng lại cho mọi người chụp ảnh, “Tử Lâm nhìn đây này, ở đây này.” Tô Điềm và Tử Dữu không đứng gần Lục Tử Lâm, nhưng dù có đứng ở phía sau thì máy ảnh của các cô cũng có thể chụp ra “Mỹ nhan thịnh thế” như cũ.
Vì máy ảnh của Tô Điềm và Tử Dữu quá to nên đã chắn hết mặt của các cô, Lục Tử Lâm nhìn quanh đám đông một vòng, lúc này mới tìm được vị trí của các cô, không dấu vết nhìn thẳng vào máy ảnh của Tô Điềm hai ba giây, rồi sau đó lại quay sang những fan khác vẫy tay với họ.
Người đại diện ra hiệu cho Lục Tử Lâm đã đến lúc phải đi rồi, lúc này Lục Tử Lâm mới đi vào trong sảnh sân bay, fan cho rằng Lục Tử Lâm phải đi nên lập tức chen chúc lên nhau, trong lúc xô đẩy, có người còn không cẩn thận kéo quần áo của Lục Tử Lâm, một fan bất ngờ bị ngã, hiện trường nhất thời trở nên mất khống chế.
Lục Tử Lâm cười vội vàng nâng bạn fan kia dậy, quan tâm hỏi: “Bạn có sao không? “Sau này cẩn thận một chút nhé.”
Sau khi xác nhận bạn fan không sao mới cười trấn an các fan còn lại: “Mọi người cũng chậm một chút, chậm lại một chút, nếu chúng ta muốn trò chuyện thì tìm một nơi yên tĩnh có được không, chuyến bay của tôi vẫn còn sớm, nên chúng ta đừng quấy rầy tới những người khác nhé. Vì mọi người vừa mới chụp ảnh xong rồi nên tôi đề nghị những ai dùng máy ảnh thì hãy hạ xuống trước đã, có quá nhiều người nên dễ bị xô đẩy lắm.”
Tô Điềm nghe xong thì dẫn đầu hạ máy ảnh xuống cất vào ba lô, lặng lẽ lấy điện thoại ra, Tử Dữu thấy thế cũng làm theo, những người khác thấy vậy cũng không thể không biết xấu hổ mà chụp tiếp được, đành đổi thành điện thoại.
Lục Tử Lâm đăng ký xong thì tìm một góc không người để đứng, trái lại cũng không vội đi qua kiểm tra an ninh để vào phòng VIP nghỉ ngơi, nhóm fan mênh mông cuồn cuộn cũng tự nhiên đi theo.
Các fan tới đón máy bay thường nhiều hơn fan tới tiễn máy bay, cho nên fan tới tiễn Lục Tử Lâm hôm nay cũng không thể nói là quá nhiều, nhưng vì đây là lịch trình chính thức đầu tiên nên các trạm tỷ đều có mặt đông đủ, cho thấy cảm giác như có rất nhiều người, mọi người vây quanh Lục Tử Lâm thành hình elip không một kẽ hở.
“Chúa ơi, oppa là cái dạng nhan sắc thần tiên gì vậy trời, ảnh chụp cam thường thôi mà cũng đẹp như vậy.” Có hai fan đổi điện thoại cho nhau để xem ảnh chụp. Lục Tử Lâm thính tai nghe được, ngượng ngùng cười cười, lấy điện thoại của mình ra chụp một vòng về phía các fan để lưu lại làm kỷ niệm.
Lục Tử Lâm vốn đã đẹp, lúc cười lên lại càng mê người. Khiến các fan hét lên “A a a a a”, có điều lúc anh ta chụp thì hầu hết các fan vẫn còn ngại, dùng tay che mặt hoặc kéo khẩu trang cao hơn một tí, Tô Điềm thì thấy không sao cả, mặt cô đã sớm công khai từ lâu rồi nên cũng không có gì phải sợ, chỉ là cô nghĩ, nếu biết trước Lục Tử Lâm muốn chụp, cô đã trang điểm trước khi tới đây rồi.
“Các bạn tới đây lúc mấy giờ vậy?” Lục Tử Lâm bắt đầu câu được câu không nói chuyện với fan.
“Cơ bản đều tới đây từ sáng sớm ạ.” Hệ thống sưởi trong sảnh sân bay không đủ ấm, hơn nữa sáng sớm vào mùa đông cũng không dễ chịu gì.
“Không phải đã biết thời gian chuyến bay của tôi rồi ư? Sao còn tới sớm vậy?”
“Tại sợ anh tới trước thời gian đó. Không phải anh tới sớm đây sao.”
“Được rồi, lần sau tôi sẽ không đến sớm nữa vậy.”
Mọi người trăm miệng một lời: “Không không không, xin ngài cứ đến sớm, sớm tới đâu bọn em cũng sẽ chờ.”
Lục Tử Lâm thấy không lay chuyển được, đành nhắc nhở các fan cài áo khoác lại: “Trời lạnh như vậy mà không cài áo khoác lại, còn để lộ mắt cá chân, không lạnh sao?”
“Không lạnh không lạnh, ở đâu có oppa là ở đó ấm áp như mùa xuân vậy đó.” Một cô bé tâng bốc làm mọi người cười phá lên, trong tiếng cười chợt vang lên một tiếng gào rống “Chồng ơi”.
Mọi người lại được một trận cười vang, Lục Tử Lâm đảo mắt, cũng nở nụ cười.
“Oppa, đây là bánh quy em tự làm, anh có thể nhận lấy không ạ?” Một cô bé trông chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi rụt rè cầm theo chiếc hộp được đóng gói tinh xảo bước lên, mặc dù vừa rồi Lục Tử Lâm đã nói rõ là sẽ không nhận quà, nhưng anh ta vẫn muốn dũng cảm thử một lần.
Lục Tử Lâm xấu hổ xua tay, lui về phía sau một chút, “Anh thật sự không nhận quà đâu, thư và thiệp chúc mừng thì anh sẽ nhận, chứ quà thì không nhận đâu.”
“Cái này thật sự không đáng tiền đâu ạ, là do em tự làm đấy.” Cô gái nhỏ có chút thẹn thùng, cúi đầu thật thấp, hôm nay cô bé cô ý xin nghỉ để tới đây gặp Lục Tử Lâm, chính là vì muốn tự tay tặng cho anh.
“Vấn đề ở đây không phải là tiền hay không, mà đây là nguyên tắc của anh, anh không nhận quà.”
“Vậy anh chia cho mọi người ở đây cùng ăn được không ạ? Xem như là em mời đi ạ.” Cô gái nhỏ vẫn muốn tranh thủ một chút.
Lục Tử Lâm do dự một lát, sau khi thương lượng với người đại diện xong thì quyết định nếm thử một chiếc bánh quy, chỗ còn lại thì chia cho những người khác.
Bánh quy thơm mùi sữa, không dầu mỡ, thật sự ăn rất ngon, anh ta nói cảm ơn mấy lần rồi hỏi tên cô bé để ghi nhớ lại, một số fan nhịn không được lại biến thành chanh tinh, có người không khách khí gọi Lục Tử Lâm: “Oppa em có thể ăn một cái được không ạ?”
Lục Tử Lâm gật đầu, chia cho các fan ở phía trước một ít, còn thừa lại một cái cuối cùng, Lục Tử Lâm đi đến trước mặt Tô Điềm.
Nói nhỏ: “Cô cũng ăn một miếng đi.”
Tô Điềm xua tay nói không cần.
“Chia cho các fan khác ăn đi, tôi không ăn đâu, lúc đóng phim nhớ chú ý, đừng để bị thương, diễn cho tốt, đừng lo lắng nhé.”
“Được.”
Thật ra Tô Điềm và Lục Tử Lâm chỉ nói với nhau được hai câu, nhưng vẫn bị người khác chụp được.
Sau khi đăng tải lên internet thì lại ra một cảnh tượng khác.