Chương 25
Editor: Cẩm Hi
Sống chết chẳng kéo dài được mãi, ông đây muốn ngủ với Ninh Trạch Ngôn
Sốc! Việt Nam nhỏ bé thần bí đang âm thầm thao túng chuỗi sinh thái giới giải trí đại lục!
Rạng sáng, một tin tức lặng lẽ xuất hiện trên các đầu đề của các trình duyệt lớn vào ban đêm, như một quả bom đặt dưới nước trong màn đêm yên tĩnh, rồi nhanh chóng bùng nổ chỉ sau vài phút.
Nguồn của tin tức này từ @ thành phố A bình yên, mà người viết ra tin tức này lại xuất thân từ Ngân Thần.
Lại là đêm khuya, lại là một tin tức lớn, cũng nguyên nhân như thế, mỗi khi Tô Điềm nghĩ tới hành động này của Ninh Trạch Ngôn, đều sẽ trào phúng anh ta luôn thích giở trò trong lúc mọi người đang ngủ.
……
Nội dung tin tức đại khái là tổng tài của một công ty giải trí trong nước không hài lòng với việc nghệ sĩ nhà mình bị vu khống, nên đã dấn thân vào nguy hiểm giao dịch với bọn tội phạm nước ngoài, nhằm cung cấp manh mối cho cảnh sát, để cảnh sát Trung -Việt phối hợp truy bắt băng nhóm tội phạm này.
Có thông tin cho rằng nhóm người nước ngoài này có liên quan đến nhiều hoạt động kinh doanh, chứ không chỉ đơn giản là sử dụng kỹ thuật hack để xâm nhập vào tài khoản người dùng, sử dụng tài khoản đó mà không bị phát hiện, đồng thời còn bị nghi ngờ có liên quan tới thao túng cổ phiếu, rửa tiền và rất nhiều hành vi phạm tội khác, cảnh sát đã phát hiện ra hành vi của thế lực nước ngoài này từ lâu rồi, nhưng vì nhóm cầm đầu người Đài Loan này luôn ẩn nấp, hết sức thận trọng, chỉ giao dịch với khách quen, cho nên mới không có chứng cứ để bắt giữ, lần này Ninh tiên sinh lấy thân mạo hiểm, đã báo trước cho cảnh sát biết, đây chính là hình mẫu của một công dân ưu tú ưu tú.
Phía dưới tin tức còn kèm theo hình ảnh một chiếc túi đựng tài liệu với con dấu “Tuyệt mật” trên đó đã khơi dậy sự tò mò của mọi người.
“Danh sách tuyệt mật các công ty đã tham gia”
……
……
……
“Thật sự có danh sách này à?” Tô Điềm nghi ngờ hỏi Ninh Trạch Ngôn, nhân vật trung tâm trong tin tức mà cô đang đọc lúc này còn đang uể oải cuộn mình trên ghế sô pha nhà cô nhắm mắt dưỡng thần.
“Không có.” Lời ít ý nhiều, nói thêm một chữ thôi Ninh Trạch Ngôn cũng thấy mệt, mấy ngày nay anh đã bị giày vò không ít, vì để liên hệ với đối phương mà phải dùng tới không ít tiền tài và nhân mạch, anh còn phải sang Việt Nam hai lần nữa, cuối cùng cũng nhận được kết quả đáng giá.
“Viết bừa?”
“Ngày mai lại ném thêm mấy cái danh sách để gây hoang mang cho công chúng, giả cũng có thể trở thành sự thật, chỉ cần gieo xuống hạt giống nghi ngờ thì không ai có thể nói đâu là thật đâu là giả.”
Tô Điềm có chút do dự: “Nhưng chuyện này có thể sẽ làm tổn thương đến người vô tội.”
Mí mắt trái của Ninh Trạch Ngôn giật giật, quay đầu nhìn Tô Điềm, giọng nói khàn khàn do mất tiếng: “Tô Điềm, không có ai là vô tội cả, trong giới giải trí này không có công ty nào là sạch sẽ đâu, không nhiều thì ít, đây là tôi cho họ một hồi chuông cảnh báo, để bọn họ dừng ngay mấy hành vi bẩn thỉu lại.”
“Còn nữa, bọn họ vô tội? Vậy cô không vô tội à?”
Tô Điềm nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một cái, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ninh Trạch Ngôn, cô lại vô thức nhớ lại lời ngày đó Ninh Trạch Ngôn nói với cô “Tôi chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc thắng lợi”, cùng một khuôn mặt nhưng lại bắt đầu trở nên khác nhau.
Chuyện này xảy ra vào ngày 27 sau khi Lục Tử Lâm rút khỏi chương trình, từ lúc rút lui cho đến khi tin tức được đăng tải, Trạm đã nhận được vô số tin nhắn ghê tởm, trên các bức ảnh chụp màn hình chi chít những lời mắng nhiếc chửi rủa, bản nhân cô còn nhận được những lời công kích cá nhân, thậm chí ảnh cô còn bị người ta photoshop thành ảnh thờ.
Mà bản thân Lục Tử Lâm chịu ảnh hưởng ít hơn Tô Điềm, dù sao anh ta cũng vừa mới ra mắt, không có bất kỳ quyền phát ngôn hay quyết định nào, phần lớn mọi người vẫn cho rằng Ngân Thần cần phải chịu trách nhiệm.
Nhưng không có gì vui khi chỉ mắng mỗi công ty, bọn họ cần một đối tượng cụ thể hơn, vốn dĩ người đứng mũi chịu sào là Ninh Trạch Ngôn, nhưng “fan vợ” của Ninh Trạch Ngôn “còn nhiều hơn cả Lục Tử Lâm, muốn mắng cũng không thể mắng được.
Bất đắc dĩ, ** mới đốt tới người Tô Điềm, đồng dạng với “Sao chổi” ——
Đu ai là người đó xảy ra chuyện, thích ai là người đó xui xẻo.
Mà nay sự thật đã phơi bày, Tô Điềm cũng cần phải chịu trách nhiệm nữa, nhưng lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy tinh thần cả người bị đào rỗng, ngoài ngủ ra chả muốn làm gì hết, rõ ràng tiếp theo còn một đống chuyện phải làm, nhưng giờ cô ngồi bệt dưới đất không có sức để làm, cô cần ngủ đủ 12 tiếng đã rồi mới có sức làm việc được.
“Mặc dù tôi luôn ý thức được cái gọi là “giới fan văn hóa” đã tiếp cận một trạng thái của văn hóa mạng, nhưng mà không ngờ nhóm người này còn có thể làm được nhiều hơn những gì tôi tưởng tượng.” Tuy chuyện đã qua đi, ID cầm đầu cũng đã bị khóa, những ảnh chụp liên quan cũng đã bị xóa bỏ, nhưng mỗi lần nghĩ tới là tâm trạng của Ninh Trạch Ngôn lại bực bội.
“Thích photoshop ảnh thờ như vậy mà không tới nhà tang lễ làm việc thì thật đáng tiếc.”
Tô Điềm đã thấy quá nhiều cuộc đấu đá giữa fan rồi nên sẽ không trách, cô đã sớm quy y cửa Phật từ lâu, lúc này đột nhiên nghe thấy Ninh Trạch Ngôn mắng chửi người như vậy thì cảm thấy rất mới mẻ, cười trêu chọc: “Ninh tổng, câu anh vừa mới nói giới fan hay dùng lắm đấy.”
Ninh Trạch Ngôn thấy vừa nãy Tô Điềm không có hứng thú lắm mà giờ đột nhiên mỉm cười, trở nên hứng thú với chuyện này, anh cầm gối dựa lót ra sau lưng, ngả người ra sau 45 độ, tay chống cằm ra hiệu cho Tô Điềm nói tiếp.
“Hả? Sao tư thế ngồi của ngài như muốn nghe kể chuyện vậy?”
“Chẳng thế à?”.
Ninh Trạch Ngôn làm ra vẻ đúng lý hợp tình, khiến người ta không thể nghi ngờ anh được.
“Đường Đường ——” Tô Điềm muốn gọi Đường Đường tới cắn Ninh Trạch Ngôn, xong mới nhận ra là Đường Đường đã bị Lục Tử Lâm mang về nhà từ lâu rồi, từ khi rút lui tới nay anh ta không có bất kỳ thông cáo nào, cả ngày chỉ ở nhà ôm mèo, anh ta còn gửi cho cô một video ngắn về Đường Đường, trông có vẻ không bị đả kích tí nào.
Nhưng Tô Điềm vẫn không yên tâm lắm, nhắc nhở Ninh Trạch Ngôn: “Ninh tổng, tôi kiến nghị vẫn nên sắp xếp một người tư vấn tâm lý cho Lục Tử Lâm, tôi cảm thấy một đứa trẻ ở độ tuổi này xảy ra chuyện lớn mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tôi thấy hơi bất an. Mấy ngày này tôi có quay video với anh ta thì thấy mọi thứ đều rất bình thường, không hề uể oải mà ngược lại còn rất hoạt bát nữa, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, tôi nghĩ tới nên thuận tiện đề nghị một chút thôi.”
Ninh Trạch Ngôn thầm cười nhạo một tiếng, ý cười nồng đậm vừa rồi đã nhạt đi: “Được.”
Anh có chút để ý, cảm thấy sự quan tâm của Tô Điềm dành cho Lục Tử Lâm đã thấm sâu vào mọi mặt, nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Điềm nói “Đứa trẻ” chứng tỏ ở trong mắt Tô Điềm, cậu ra không được tính là đàn ông.
“Tiếp tục chủ đề vừa rồi đi.”
“Ồ, được thôi, Ninh tổng trước khi tiếp tục chủ đề vừa rồi thì tôi muốn nhắc ngài một câu, cái gối ngài đang dựa kia là của Lục Anh ——” Tô Điềm còn chưa nói xong, Ninh Trạch Ngôn đã kéo gối dựa ra ném sang một bên, nhưng vì hơi mạnh tay nên làm chiếc gối rơi xuống đất, anh hoàn toàn không có ý định cúi xuống nhặt nó lên, mà ngược lại lấy cái gối khác bên cạnh tới đặt cạnh mình.
Trải qua sự việc này Tô Điềm đã có cái nhìn mới về Ninh Trạch Ngôn, nhưng giờ anh ta lại đột nhiên vô cơ gây rối, quả nhiên ứng với câu nói kia “Chó không thể ngừng ăn phân, Ninh Trạch Ngôn không thể ngừng gây rối.”
“Lục Anh mà biết sẽ giết tôi mất.” Tô Điềm nén giận, nhưng cô không muốn đứng lên, chỉ có thể dịch mông nhặt gối dựa lên, vỗ vỗ bụi rồi ôm vào lòng, không cho Ninh Trạch Ngôn đụng tới nữa.
“Cô có thể khai ra tôi.”
“Không cần khai, đợi cô ấy giết tôi xong anh cũng chẳng chạy thoát được đâu.”
Sắc mặt Tô Điềm ửng hồng, cau mày chỉ trích Ninh Trạch Ngôn, tóc mái trên trán phập phồng theo hô hấp của cô, trong lòng Ninh Trạch Ngôn chợt động.
Đáng yêu, mà không tự biết.
Nhưng, yêu, mà không tự biết.
“Nói tiếp chủ đề vừa rồi đi.”
Tô Điềm thấy Ninh Trạch Ngôn lãnh đạm ngồi bất động thì cười ranh mãnh, “Giới fan tâng bốc” cứ há mồm là sẽ.
“Phiên bản bình thường —— trông anh thật ngầu với màu cam đỏ, xanh lá cây, xanh lam, xanh lam, tím.”
“Phiên bản quê cha đất tổ —— đôi mắt anh to như chuông đồng, sống mũi cao cao xây nhà có view đẹp nhất làng, miệng giống như đồ nướng BBQ ven đường, trông thơm ngon lạ thường, em trèo đèo lội suối mà tưởng như đã đi qua trời nam đất bắc, nhưng hóa ra là chạy hai vòng trên cơ bắp cuồn cuộn của anh, ai, oppa thần tiên như vậy thì biết kiếm ở đâu chứ, oppa xinh đẹp như hoa, gõ vào lòng em như tiếng tỳ bà.”
“Phiên bản không có văn hóa —— Đm, đẹp trai thế.”
“Phiên bản văn nghệ —— mùa đông tuyết lạnh vò rượu ấm, khi anh mỉm cười như thấy gió xuân.”
Vẻ mặt Ninh Trạch Ngôn bắt đầu buông lỏng, anh không dùng Weibo, rất ít khi được tiếp xúc với những thứ như thế này, mặc dù không có tí dinh dưỡng nào, nhưng nghe giọng Tô Điềm với nhìn cô khoa tay múa chân biểu đạt cũng rất thật thú vị.
Anh vẫn nghĩ như vậy cho đến khi nghe được câu tiếp theo của Tô Điềm.
“Cuối cùng là phiên bản phóng đãng.”
Ninh Trạch Ngôn thấy lúm đồng tiền của Tô Điềm lõm sâu vào, liền có dự cảm không ổn.
“Núi xanh trùng điệp lớp lớp lầu, Trạch Giảng và tôi ngủ cùng nhau.”
Tô Điềm vừa dứt lời lập tức ôm gối dựa đứng lên, cô sợ Ninh Trạch Ngôn lên cơn, sẽ tức giận muốn đánh người.
Nghĩ đến khả năng này, cô vội vàng lấy gối che đầu, hạ thấp tư thế xin tha: “Ninh tổng, tôi chỉ đùa một chút thôi, ngài đại nhân đại lượng đừng nóng giận. Đấy không phải do tôi nghĩ ra đâu, lấy ở trên mạng đấy, không tin anh đi tìm thử đi.”
“Ồ, còn gì nữa? Nói thêm đi?” Ninh Trạch Ngôn thong thả đứng dậy, đè thấp giọng rồi chậm rãi đến gần Tô Điềm.
Tô Điềm khẩn trương nhắm mắt lại, ôm chặt đầu, tự hỏi không biết còn có cơ hội nào để giễu cợt Ninh Trạch Ngôn nữa không, cơ hội đã không còn, cơ hội khác cũng sẽ không tới nữa, lòng xốn xang như muốn ăn vạ.
“Sẽ có lúc trái gió trở trời, nhưng giá trị nhan sắc của Ninh tổng thì không bao giờ đổi thay.” Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim Tô Điềm như sắp ngừng đập tới nơi, vừa rồi tâng bốc chắc sẽ hữu dụng —— chứ?
“Còn gì nữa?”
Câu cuối cùng chính là bản quý giá của Tô Điềm, dù sao thì tên của Ninh Trạch Ngôn làm thơ không được thuận miệng lắm, may là trước kia trong nhóm có một người chị em thuận miệng nói chữ cuối cùng là “Ngôn” không dễ viết, cô liền chú ý tới, sau đó phải mò rất lâu mới tìm được từ để ghép vần.
“Sống chết chẳng kéo dài được mãi, ông đây muốn ngủ với Ninh Trạch Ngôn!”
“Muốn ngủ với tôi, mà không dám nhìn tôi?” Ninh Trạch Ngôn ho nhẹ một tiếng, đem ý cười ẩn trong đó.
Giọng anh trầm nhưng âm điệu lại sáng ngời.
Tô Điềm càng thêm lo sợ bất an, cực kỳ kinh hãi: “Ninh tổng tôi chỉ nói đùa thôi. Quân tử động khẩu không động thủ, cùng lắm thì, anh cũng bịa chuyện cười về tôi đi.”
“Đừng sợ, tôi chưa bao giờ động thủ, bất kể là nam hay nữ, tôi đều không động thủ.” Ninh Trạch Ngôn nhẹ nhàng khuyên nhủ, thuận thế dùng sức gỡ gối dựa ra khỏi tay Tô Điềm, tùy ý ném xuống đất.
Tô Điềm còn đang chán nản, thẳng lưng bắt đầu quở trách Ninh Trạch Ngôn, cũng mặc kệ anh ta vừa mới giễu cợt mình.
“Này, do anh không biết về Lục Anh đấy thôi, chứ nếu anh mà biết anh sẽ không ——”
“Ưm.”
Trên môi chợt ấm áp, bị nhiệt độ cơ thể của Ninh Trạch Ngôn bao phủ.
Đại não cô nổ mạnh như tốc độ của lò phản ứng hạt nhân, sau đó đình chỉ trong nháy mắt.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không động thủ, nhưng chưa nói là sẽ không động miệng.”
Ninh Trạch Ngôn nói xong, tay phải mạnh mẽ giữ lấy ót cô, lại cúi xuống hôn cô một lần nữa.
……
Sống chết chẳng kéo dài được mãi, ông đây muốn ngủ với Ninh Trạch Ngôn
Sốc! Việt Nam nhỏ bé thần bí đang âm thầm thao túng chuỗi sinh thái giới giải trí đại lục!
Rạng sáng, một tin tức lặng lẽ xuất hiện trên các đầu đề của các trình duyệt lớn vào ban đêm, như một quả bom đặt dưới nước trong màn đêm yên tĩnh, rồi nhanh chóng bùng nổ chỉ sau vài phút.
Nguồn của tin tức này từ @ thành phố A bình yên, mà người viết ra tin tức này lại xuất thân từ Ngân Thần.
Lại là đêm khuya, lại là một tin tức lớn, cũng nguyên nhân như thế, mỗi khi Tô Điềm nghĩ tới hành động này của Ninh Trạch Ngôn, đều sẽ trào phúng anh ta luôn thích giở trò trong lúc mọi người đang ngủ.
……
Nội dung tin tức đại khái là tổng tài của một công ty giải trí trong nước không hài lòng với việc nghệ sĩ nhà mình bị vu khống, nên đã dấn thân vào nguy hiểm giao dịch với bọn tội phạm nước ngoài, nhằm cung cấp manh mối cho cảnh sát, để cảnh sát Trung -Việt phối hợp truy bắt băng nhóm tội phạm này.
Có thông tin cho rằng nhóm người nước ngoài này có liên quan đến nhiều hoạt động kinh doanh, chứ không chỉ đơn giản là sử dụng kỹ thuật hack để xâm nhập vào tài khoản người dùng, sử dụng tài khoản đó mà không bị phát hiện, đồng thời còn bị nghi ngờ có liên quan tới thao túng cổ phiếu, rửa tiền và rất nhiều hành vi phạm tội khác, cảnh sát đã phát hiện ra hành vi của thế lực nước ngoài này từ lâu rồi, nhưng vì nhóm cầm đầu người Đài Loan này luôn ẩn nấp, hết sức thận trọng, chỉ giao dịch với khách quen, cho nên mới không có chứng cứ để bắt giữ, lần này Ninh tiên sinh lấy thân mạo hiểm, đã báo trước cho cảnh sát biết, đây chính là hình mẫu của một công dân ưu tú ưu tú.
Phía dưới tin tức còn kèm theo hình ảnh một chiếc túi đựng tài liệu với con dấu “Tuyệt mật” trên đó đã khơi dậy sự tò mò của mọi người.
“Danh sách tuyệt mật các công ty đã tham gia”
……
……
……
“Thật sự có danh sách này à?” Tô Điềm nghi ngờ hỏi Ninh Trạch Ngôn, nhân vật trung tâm trong tin tức mà cô đang đọc lúc này còn đang uể oải cuộn mình trên ghế sô pha nhà cô nhắm mắt dưỡng thần.
“Không có.” Lời ít ý nhiều, nói thêm một chữ thôi Ninh Trạch Ngôn cũng thấy mệt, mấy ngày nay anh đã bị giày vò không ít, vì để liên hệ với đối phương mà phải dùng tới không ít tiền tài và nhân mạch, anh còn phải sang Việt Nam hai lần nữa, cuối cùng cũng nhận được kết quả đáng giá.
“Viết bừa?”
“Ngày mai lại ném thêm mấy cái danh sách để gây hoang mang cho công chúng, giả cũng có thể trở thành sự thật, chỉ cần gieo xuống hạt giống nghi ngờ thì không ai có thể nói đâu là thật đâu là giả.”
Tô Điềm có chút do dự: “Nhưng chuyện này có thể sẽ làm tổn thương đến người vô tội.”
Mí mắt trái của Ninh Trạch Ngôn giật giật, quay đầu nhìn Tô Điềm, giọng nói khàn khàn do mất tiếng: “Tô Điềm, không có ai là vô tội cả, trong giới giải trí này không có công ty nào là sạch sẽ đâu, không nhiều thì ít, đây là tôi cho họ một hồi chuông cảnh báo, để bọn họ dừng ngay mấy hành vi bẩn thỉu lại.”
“Còn nữa, bọn họ vô tội? Vậy cô không vô tội à?”
Tô Điềm nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một cái, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ninh Trạch Ngôn, cô lại vô thức nhớ lại lời ngày đó Ninh Trạch Ngôn nói với cô “Tôi chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc thắng lợi”, cùng một khuôn mặt nhưng lại bắt đầu trở nên khác nhau.
Chuyện này xảy ra vào ngày 27 sau khi Lục Tử Lâm rút khỏi chương trình, từ lúc rút lui cho đến khi tin tức được đăng tải, Trạm đã nhận được vô số tin nhắn ghê tởm, trên các bức ảnh chụp màn hình chi chít những lời mắng nhiếc chửi rủa, bản nhân cô còn nhận được những lời công kích cá nhân, thậm chí ảnh cô còn bị người ta photoshop thành ảnh thờ.
Mà bản thân Lục Tử Lâm chịu ảnh hưởng ít hơn Tô Điềm, dù sao anh ta cũng vừa mới ra mắt, không có bất kỳ quyền phát ngôn hay quyết định nào, phần lớn mọi người vẫn cho rằng Ngân Thần cần phải chịu trách nhiệm.
Nhưng không có gì vui khi chỉ mắng mỗi công ty, bọn họ cần một đối tượng cụ thể hơn, vốn dĩ người đứng mũi chịu sào là Ninh Trạch Ngôn, nhưng “fan vợ” của Ninh Trạch Ngôn “còn nhiều hơn cả Lục Tử Lâm, muốn mắng cũng không thể mắng được.
Bất đắc dĩ, ** mới đốt tới người Tô Điềm, đồng dạng với “Sao chổi” ——
Đu ai là người đó xảy ra chuyện, thích ai là người đó xui xẻo.
Mà nay sự thật đã phơi bày, Tô Điềm cũng cần phải chịu trách nhiệm nữa, nhưng lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy tinh thần cả người bị đào rỗng, ngoài ngủ ra chả muốn làm gì hết, rõ ràng tiếp theo còn một đống chuyện phải làm, nhưng giờ cô ngồi bệt dưới đất không có sức để làm, cô cần ngủ đủ 12 tiếng đã rồi mới có sức làm việc được.
“Mặc dù tôi luôn ý thức được cái gọi là “giới fan văn hóa” đã tiếp cận một trạng thái của văn hóa mạng, nhưng mà không ngờ nhóm người này còn có thể làm được nhiều hơn những gì tôi tưởng tượng.” Tuy chuyện đã qua đi, ID cầm đầu cũng đã bị khóa, những ảnh chụp liên quan cũng đã bị xóa bỏ, nhưng mỗi lần nghĩ tới là tâm trạng của Ninh Trạch Ngôn lại bực bội.
“Thích photoshop ảnh thờ như vậy mà không tới nhà tang lễ làm việc thì thật đáng tiếc.”
Tô Điềm đã thấy quá nhiều cuộc đấu đá giữa fan rồi nên sẽ không trách, cô đã sớm quy y cửa Phật từ lâu, lúc này đột nhiên nghe thấy Ninh Trạch Ngôn mắng chửi người như vậy thì cảm thấy rất mới mẻ, cười trêu chọc: “Ninh tổng, câu anh vừa mới nói giới fan hay dùng lắm đấy.”
Ninh Trạch Ngôn thấy vừa nãy Tô Điềm không có hứng thú lắm mà giờ đột nhiên mỉm cười, trở nên hứng thú với chuyện này, anh cầm gối dựa lót ra sau lưng, ngả người ra sau 45 độ, tay chống cằm ra hiệu cho Tô Điềm nói tiếp.
“Hả? Sao tư thế ngồi của ngài như muốn nghe kể chuyện vậy?”
“Chẳng thế à?”.
Ninh Trạch Ngôn làm ra vẻ đúng lý hợp tình, khiến người ta không thể nghi ngờ anh được.
“Đường Đường ——” Tô Điềm muốn gọi Đường Đường tới cắn Ninh Trạch Ngôn, xong mới nhận ra là Đường Đường đã bị Lục Tử Lâm mang về nhà từ lâu rồi, từ khi rút lui tới nay anh ta không có bất kỳ thông cáo nào, cả ngày chỉ ở nhà ôm mèo, anh ta còn gửi cho cô một video ngắn về Đường Đường, trông có vẻ không bị đả kích tí nào.
Nhưng Tô Điềm vẫn không yên tâm lắm, nhắc nhở Ninh Trạch Ngôn: “Ninh tổng, tôi kiến nghị vẫn nên sắp xếp một người tư vấn tâm lý cho Lục Tử Lâm, tôi cảm thấy một đứa trẻ ở độ tuổi này xảy ra chuyện lớn mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tôi thấy hơi bất an. Mấy ngày này tôi có quay video với anh ta thì thấy mọi thứ đều rất bình thường, không hề uể oải mà ngược lại còn rất hoạt bát nữa, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, tôi nghĩ tới nên thuận tiện đề nghị một chút thôi.”
Ninh Trạch Ngôn thầm cười nhạo một tiếng, ý cười nồng đậm vừa rồi đã nhạt đi: “Được.”
Anh có chút để ý, cảm thấy sự quan tâm của Tô Điềm dành cho Lục Tử Lâm đã thấm sâu vào mọi mặt, nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Điềm nói “Đứa trẻ” chứng tỏ ở trong mắt Tô Điềm, cậu ra không được tính là đàn ông.
“Tiếp tục chủ đề vừa rồi đi.”
“Ồ, được thôi, Ninh tổng trước khi tiếp tục chủ đề vừa rồi thì tôi muốn nhắc ngài một câu, cái gối ngài đang dựa kia là của Lục Anh ——” Tô Điềm còn chưa nói xong, Ninh Trạch Ngôn đã kéo gối dựa ra ném sang một bên, nhưng vì hơi mạnh tay nên làm chiếc gối rơi xuống đất, anh hoàn toàn không có ý định cúi xuống nhặt nó lên, mà ngược lại lấy cái gối khác bên cạnh tới đặt cạnh mình.
Trải qua sự việc này Tô Điềm đã có cái nhìn mới về Ninh Trạch Ngôn, nhưng giờ anh ta lại đột nhiên vô cơ gây rối, quả nhiên ứng với câu nói kia “Chó không thể ngừng ăn phân, Ninh Trạch Ngôn không thể ngừng gây rối.”
“Lục Anh mà biết sẽ giết tôi mất.” Tô Điềm nén giận, nhưng cô không muốn đứng lên, chỉ có thể dịch mông nhặt gối dựa lên, vỗ vỗ bụi rồi ôm vào lòng, không cho Ninh Trạch Ngôn đụng tới nữa.
“Cô có thể khai ra tôi.”
“Không cần khai, đợi cô ấy giết tôi xong anh cũng chẳng chạy thoát được đâu.”
Sắc mặt Tô Điềm ửng hồng, cau mày chỉ trích Ninh Trạch Ngôn, tóc mái trên trán phập phồng theo hô hấp của cô, trong lòng Ninh Trạch Ngôn chợt động.
Đáng yêu, mà không tự biết.
Nhưng, yêu, mà không tự biết.
“Nói tiếp chủ đề vừa rồi đi.”
Tô Điềm thấy Ninh Trạch Ngôn lãnh đạm ngồi bất động thì cười ranh mãnh, “Giới fan tâng bốc” cứ há mồm là sẽ.
“Phiên bản bình thường —— trông anh thật ngầu với màu cam đỏ, xanh lá cây, xanh lam, xanh lam, tím.”
“Phiên bản quê cha đất tổ —— đôi mắt anh to như chuông đồng, sống mũi cao cao xây nhà có view đẹp nhất làng, miệng giống như đồ nướng BBQ ven đường, trông thơm ngon lạ thường, em trèo đèo lội suối mà tưởng như đã đi qua trời nam đất bắc, nhưng hóa ra là chạy hai vòng trên cơ bắp cuồn cuộn của anh, ai, oppa thần tiên như vậy thì biết kiếm ở đâu chứ, oppa xinh đẹp như hoa, gõ vào lòng em như tiếng tỳ bà.”
“Phiên bản không có văn hóa —— Đm, đẹp trai thế.”
“Phiên bản văn nghệ —— mùa đông tuyết lạnh vò rượu ấm, khi anh mỉm cười như thấy gió xuân.”
Vẻ mặt Ninh Trạch Ngôn bắt đầu buông lỏng, anh không dùng Weibo, rất ít khi được tiếp xúc với những thứ như thế này, mặc dù không có tí dinh dưỡng nào, nhưng nghe giọng Tô Điềm với nhìn cô khoa tay múa chân biểu đạt cũng rất thật thú vị.
Anh vẫn nghĩ như vậy cho đến khi nghe được câu tiếp theo của Tô Điềm.
“Cuối cùng là phiên bản phóng đãng.”
Ninh Trạch Ngôn thấy lúm đồng tiền của Tô Điềm lõm sâu vào, liền có dự cảm không ổn.
“Núi xanh trùng điệp lớp lớp lầu, Trạch Giảng và tôi ngủ cùng nhau.”
Tô Điềm vừa dứt lời lập tức ôm gối dựa đứng lên, cô sợ Ninh Trạch Ngôn lên cơn, sẽ tức giận muốn đánh người.
Nghĩ đến khả năng này, cô vội vàng lấy gối che đầu, hạ thấp tư thế xin tha: “Ninh tổng, tôi chỉ đùa một chút thôi, ngài đại nhân đại lượng đừng nóng giận. Đấy không phải do tôi nghĩ ra đâu, lấy ở trên mạng đấy, không tin anh đi tìm thử đi.”
“Ồ, còn gì nữa? Nói thêm đi?” Ninh Trạch Ngôn thong thả đứng dậy, đè thấp giọng rồi chậm rãi đến gần Tô Điềm.
Tô Điềm khẩn trương nhắm mắt lại, ôm chặt đầu, tự hỏi không biết còn có cơ hội nào để giễu cợt Ninh Trạch Ngôn nữa không, cơ hội đã không còn, cơ hội khác cũng sẽ không tới nữa, lòng xốn xang như muốn ăn vạ.
“Sẽ có lúc trái gió trở trời, nhưng giá trị nhan sắc của Ninh tổng thì không bao giờ đổi thay.” Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim Tô Điềm như sắp ngừng đập tới nơi, vừa rồi tâng bốc chắc sẽ hữu dụng —— chứ?
“Còn gì nữa?”
Câu cuối cùng chính là bản quý giá của Tô Điềm, dù sao thì tên của Ninh Trạch Ngôn làm thơ không được thuận miệng lắm, may là trước kia trong nhóm có một người chị em thuận miệng nói chữ cuối cùng là “Ngôn” không dễ viết, cô liền chú ý tới, sau đó phải mò rất lâu mới tìm được từ để ghép vần.
“Sống chết chẳng kéo dài được mãi, ông đây muốn ngủ với Ninh Trạch Ngôn!”
“Muốn ngủ với tôi, mà không dám nhìn tôi?” Ninh Trạch Ngôn ho nhẹ một tiếng, đem ý cười ẩn trong đó.
Giọng anh trầm nhưng âm điệu lại sáng ngời.
Tô Điềm càng thêm lo sợ bất an, cực kỳ kinh hãi: “Ninh tổng tôi chỉ nói đùa thôi. Quân tử động khẩu không động thủ, cùng lắm thì, anh cũng bịa chuyện cười về tôi đi.”
“Đừng sợ, tôi chưa bao giờ động thủ, bất kể là nam hay nữ, tôi đều không động thủ.” Ninh Trạch Ngôn nhẹ nhàng khuyên nhủ, thuận thế dùng sức gỡ gối dựa ra khỏi tay Tô Điềm, tùy ý ném xuống đất.
Tô Điềm còn đang chán nản, thẳng lưng bắt đầu quở trách Ninh Trạch Ngôn, cũng mặc kệ anh ta vừa mới giễu cợt mình.
“Này, do anh không biết về Lục Anh đấy thôi, chứ nếu anh mà biết anh sẽ không ——”
“Ưm.”
Trên môi chợt ấm áp, bị nhiệt độ cơ thể của Ninh Trạch Ngôn bao phủ.
Đại não cô nổ mạnh như tốc độ của lò phản ứng hạt nhân, sau đó đình chỉ trong nháy mắt.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không động thủ, nhưng chưa nói là sẽ không động miệng.”
Ninh Trạch Ngôn nói xong, tay phải mạnh mẽ giữ lấy ót cô, lại cúi xuống hôn cô một lần nữa.
……