Chương 17
Editor: Cẩm Hi
Có một ông chủ “Thần logic” là cảm giác thế nào?
“Tớ……” Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng Tử Dữu chọn cách im lặng.
Dù đã sớm biết một ít nội tình trong chuyện yêu đương này, nhưng không ngờ sự thật còn tồi tệ hơn những gì cô ấy tưởng tượng, khi những bằng chứng từ file ghi âm, ảnh chụp là giả hay thật bị lan truyền trên mạng, trong lòng cô ấy vẫn không khỏi cảm thấy nặng nề.
Cô ấy khó mà tưởng tượng được, làm thế nào mà Tô Điềm có thể giả vờ như không có chuyện gì, ôm một đống bí mật bay qua bay lại để chụp những bức ảnh chất lượng.
Đối với mỗi một fan mà nói, thần tượng tồn tại như một ngôi sao sáng, là giấc mơ anh hùng trong cuộc sống mệt mỏi, mà khi “Anh hùng” ngã khỏi thần đàn, việc xấu tràn lan, vậy thì fan còn lý do gì để thích anh ấy / cô ấy nữa chứ?
Tử Dữu đưa tay xoa Tô Điềm đầu, nhẹ nhàng nói: “Vất vả rồi.”
Tô Điềm nắm lấy tay Tử Dữu, áy náy nói: “Thật ra cho tới giờ tớ vẫn rất rối rắm. Một mặt tớ sợ chuyện này bị công khai, mặc dù anh ấy đã làm rất nhiều điều mà lẽ ra không nên làm, nhưng thật ra nếu suy nghĩ lại, nếu anh ấy không phải là nghệ sĩ, thì chuyện này đặt trong cuộc sống bình thường cũng không phải chuyện to tát gì, cũng không cần thiết phải trách móc anh ấy nặng nề như vậy, cho nên tớ mới nghĩ nếu sau này truyền thông phơi bày chuyện này ra, anh ấy mà thật sự gục ngã thì tớ sẽ không đành lòng; nhưng mặt khác, tớ lại hy vọng chuyện này được công khai, bởi vì tớ uất ức, tớ không thể uất ức thay tất cả fan được, tớ cũng chỉ có thể uất ức cho bản thân được thôi.”
“Anh ấy bảo chúng ta hãy sát cánh cùng anh ấy, nói là sẽ cố gắng hết sức. Tớ cũng không kỳ vọng quá cao ở anh ấy, chỉ mong anh ấy có thể sống nghiêm túc mãi mãi. Kết quả, tại sao anh ấy lại như vậy chứ?” Từ lúc đóng trạm tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Điềm nghiêm túc tâm sự với Tử Dữu về chuyện của Phó Diệc, trước kia Tử Dữu luôn lo lắng cho cảm xúc của Tô Điềm cảm xúc, nếu có thể tránh thì sẽ tránh.
Cảm xúc thất vọng chồng chất chắc là thế này, nản lòng thoái chí không nổi hy vọng nữa.
Sau khi Tô Điềm nói xong một đoạn dài, hai người đều lâm vào trầm mặc, thật lâu sau Tô Điềm mới ngẩng đầu lên hỏi một câu: “Cậu đói bụng chưa?”
Tử Dữu ôm bụng kêu la: “Tớ còn tưởng cậu đã quên mất còn một người đang sống sờ sờ ở đây rồi chứ, tớ đói sắp chết rồi đây này, mới sáng ra mà cậu làm người ta sợ hết hồn. Cậu nói xem, Ninh tổng cũng thật là, dù thế nào cũng phải để chúng ta chuẩn bị tinh thần đã chứ.”
“Đi ra ngoài ăn đi, dạo này tớ ăn cơm hộp phát ngán rồi.”
“Cạnh trường tớ có một quán bibimbap [1] siêu ngon, đỉnh lắm ấy, quán này nổi trên mạng nữa, nếu muốn ăn thì phải đi sớm mới được, không thì đông lắm.”
Ngay lúc Tử Dữu vừa đảo, Tô Điềm đã đoán được mục đính của cô ấy rồi.
“Có phải cậu muốn tớ đưa cậu về trường không? Để tớ không có thời gian xem điện thoại à? Tớ thật sự đã buông xuống rồi, đối với tớ mà nói đó chỉ là một người xa lạ thôi, bây giờ trọng tâm của tớ là Lục Tử Lâm, cậu có thể yên tâm rồi đấy.”
Tử Dữu bị đoán ra tâm tư cũng không có ngượng ngùng, liều chết không nhận: “Nói nhảm gì đấy, ai hơi đâu mà quản cậu chứ. Đồ ăn quán đó thật sự rất ngon đấy, thật là xấu hổ khi nói cậu sống ở đây mà chưa ăn ở quán đó bao giờ.”
Tô Điềm chịu không nổi Tử Dữu lải nhải nữa, đành ỡm ờ đưa cô ấy về trường học, rồi tiện đường nếm thử “Quán ăn nổi tiếng trên mạng” mà cô ấy nói.
Nhưng còn chưa kịp ăn, Ninh Trạch Ngôn đã gọi tới.
“Ở đâu?”
“Đang đi ăn với Tử Dữu.”
“Gửi vị trí qua WeChat cho tôi.”
“Ninh tổng muốn tới đây sao? Chỗ này có người nhiều, không tiện lắm đâu.” Tô Điềm vẫn còn e ngại chuyện buổi sáng, còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng, không biết phải đối mặt với Ninh Trạch Ngôn thế nào mới tốt, Ninh Trạch Ngôn nói chuyện không rõ ràng, muốn không nghĩ nhiều cũng không được.
Không phải Ninh Trạch Ngôn không nghe ra sự kháng cự trong lời nói của Tô Điềm, mà là anh giả vờ không hiểu, ở đầu kia điện thoại xoa xoa cằm, cười hỏi: “‘ không tiện lắm ‘ là không tiện như thế nào?”
Sau khoảng thời gian chung đụng này, Tô Điềm đã biết Ninh Trạch Ngôn là một nhân vật mà cô biết mình không thể đấu lại, nên cũng không ngăn cản nữa mà gửi vị trí cho Ninh Trạch Ngôn, chỉ muốn ăn nhanh cho xong rồi chuồn, nếu Ninh Trạch Ngôn mà tới đây rồi bị chụp lại thì toang.
Ai mà ngờ Ninh Trạch Ngôn nhìn vị trí rồi tìm tòi một phen, thì thấy chỗ này nếu anh tới sẽ không tốt thật, xung quanh là trường đại học, sinh viên qua lại rất đông, có lẽ vẫn sẽ có người nhận ra anh, để tránh những sóng gió không cần thiết trong thời điểm này, Ninh Trạch Ngôn rất “Thấu tình đạt lý” mà lùi một bước.
“Được rồi, cô yên tâm, tôi không tới nữa.” Tô Điềm đang xếp hàng thì nhận được tin nhắn của Ninh Trạch Ngôn, cũng không thèm để ý, anh ta tới thì cô rút, còn anh ta không tới thì càng tốt.
Tử Dữu đứng cạnh thấy biểu cảm của Tô Điềm biến hóa trong vòng một phút, bưng vẻ mặt bát quái ngó qua nhìn trộm màn hình điện thoại của Tô Điềm, nhưng một giây sau bị Tô Điềm phát hiện và ấn tắt màn hình.
Tử Dữu bị phát hiện thì ngượng ngùng cười: “Tớ mới chỉ nhìn thấy chữ ‘ Ninh ‘ thôi, tớ thề.” Nói xong còn giơ tay lên thề.
Tô Điềm phớt lờ cô ấy, chỉ giả vờ đếm xem phía trước còn mấy người, Tử Dữu không an phận không ngừng huých khuỷu tay vào Tô Điềm, cô ấy muốn hỏi “Cụ thể và tỉ mỉ” hơn một chút, với kinh nghiệm nhiều năm trà trộn trong vòng bát quái của cô ấy, mối quan hệ giữa Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn chắc chắn có gì đó, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là “Ông chủ” và “Nhân viên” được.
Tô Điềm cảm thấy mặt mình sắp bị nhìn thành cái động rồi, may mắn thay, bạn học của Tử Dữu vừa mới ăn xong từ trong quán đi ra thì thấy hai cô, bèn chạy qua chào hỏi, lúc này mới xua tan được ý định dò hỏi của Tử Dữu.
Quán ăn này nằm ở khu phố ăn vặt cạnh trường đại học, không cần miêu tả cũng biết ở đây ồn ào thế nào, nhưng có lẽ vì chủ quán là người Hàn Quốc nên có rất nhiều khách Hàn Quốc tới tới đi đi, mãi mới đến lượt hai cô, thì nghe thấy Tử Dữu xổ một tràng tiếng Hàn.
“Cậu nhìn đi, bà chủ mở quán cũng lâu rồi, nói tiếng trung còn tốt hơn cả cậu nữa kìa, còn cậu thì đi gọi đồ bằng tiếng Hàn.”
“Cậu đừng có đổ oan cho tớ, không thấy tớ hù dọa chủ quán rồi à, hơn một năm nay tớ vẫn hay ăn ở đây, cho tới tận bây giờ bà ấy vẫn nghĩ tớ là người Hàn Quốc nên lần nào cũng cho tớ thêm hai món ăn kèm.” Tử Dữu vừa nói vừa chỉ vào món ăn kèm trên bàn, đắc ý dào dạt nháy mắt với Tô Điềm.
Tô Điềm cũng không trách chút khôn vặt này của cô ấy, đưa tay ra ấn nhẹ một cái lên trán cô ấy.
“Mau ăn đi.” Tô Điềm còn đang lo lắng không biết Ninh Trạch Ngôn có đột nhiên đổi ý qua đây giết cô hay không, đành cố vùi đầu ăn trong không gian khói dầu chật chội này.
Vừa trộn xong nồi bibimbap bò nóng hổi, còn chưa ăn được hai thìa, âm báo WeChat lại vang lên.
“Đã ăn chưa? Chụp xem nào.”
Tô Điềm chán nản, có phải Ninh Trạch Ngôn rảnh lắm không, cái tin nóng đêm qua đã làm chấn động cả giới giải trí rồi, ngay tại quán ăn này cũng có thể nghe được mọi người bàn tán xôn xao, mà cái người khởi xướng chuyện này giờ còn đang quan tâm xem cô ăn cái gì đấy?
Tô Điềm rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chụp một tấm gửi cho Ninh Trạch Ngôn xem, dù sao chụp một tấm cũng chả mất miếng thịt nào. Về những vấn đề không có nguyên tắc như vậy, phần lớn thời gian cô đều rất giỏi nói chuyện.
Tử Dữu vừa ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt phiền muộn của Tô Điềm, không lâu sau lại thấy cô đỏ mặt cầm điện thoại lên chụp nồi bibimbap trên bàn.
“Định đăng lên trang cá nhân à? Vậy thì cậu nên chụp trước khi ăn chứ, đúng rồi cậu có dùng bộ lọc không? Nhất định phải ghi cap là tớ dẫn cậu đi ăn đấy.”
“A a, không phải.” Giọng nói rầu rĩ.
Sau một hồi lâu, WeChat lại vang lên ba tiếng.
“【 Mì hải sản.JPG】” [2]
“Cô gọi bibimbap, tôi gọi mì hải sản.”
“Vừa đẹp, chúng ta cùng ăn trưa thôi.”
Lúc này Tô Điềm thật sự không thể ăn vào được nữa, cô sợ mình sẽ phải quỳ xuống lạy “Thần logic” Ninh tổng mất.
Có một ông chủ “Thần logic” là cảm giác thế nào?
“Tớ……” Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng Tử Dữu chọn cách im lặng.
Dù đã sớm biết một ít nội tình trong chuyện yêu đương này, nhưng không ngờ sự thật còn tồi tệ hơn những gì cô ấy tưởng tượng, khi những bằng chứng từ file ghi âm, ảnh chụp là giả hay thật bị lan truyền trên mạng, trong lòng cô ấy vẫn không khỏi cảm thấy nặng nề.
Cô ấy khó mà tưởng tượng được, làm thế nào mà Tô Điềm có thể giả vờ như không có chuyện gì, ôm một đống bí mật bay qua bay lại để chụp những bức ảnh chất lượng.
Đối với mỗi một fan mà nói, thần tượng tồn tại như một ngôi sao sáng, là giấc mơ anh hùng trong cuộc sống mệt mỏi, mà khi “Anh hùng” ngã khỏi thần đàn, việc xấu tràn lan, vậy thì fan còn lý do gì để thích anh ấy / cô ấy nữa chứ?
Tử Dữu đưa tay xoa Tô Điềm đầu, nhẹ nhàng nói: “Vất vả rồi.”
Tô Điềm nắm lấy tay Tử Dữu, áy náy nói: “Thật ra cho tới giờ tớ vẫn rất rối rắm. Một mặt tớ sợ chuyện này bị công khai, mặc dù anh ấy đã làm rất nhiều điều mà lẽ ra không nên làm, nhưng thật ra nếu suy nghĩ lại, nếu anh ấy không phải là nghệ sĩ, thì chuyện này đặt trong cuộc sống bình thường cũng không phải chuyện to tát gì, cũng không cần thiết phải trách móc anh ấy nặng nề như vậy, cho nên tớ mới nghĩ nếu sau này truyền thông phơi bày chuyện này ra, anh ấy mà thật sự gục ngã thì tớ sẽ không đành lòng; nhưng mặt khác, tớ lại hy vọng chuyện này được công khai, bởi vì tớ uất ức, tớ không thể uất ức thay tất cả fan được, tớ cũng chỉ có thể uất ức cho bản thân được thôi.”
“Anh ấy bảo chúng ta hãy sát cánh cùng anh ấy, nói là sẽ cố gắng hết sức. Tớ cũng không kỳ vọng quá cao ở anh ấy, chỉ mong anh ấy có thể sống nghiêm túc mãi mãi. Kết quả, tại sao anh ấy lại như vậy chứ?” Từ lúc đóng trạm tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Điềm nghiêm túc tâm sự với Tử Dữu về chuyện của Phó Diệc, trước kia Tử Dữu luôn lo lắng cho cảm xúc của Tô Điềm cảm xúc, nếu có thể tránh thì sẽ tránh.
Cảm xúc thất vọng chồng chất chắc là thế này, nản lòng thoái chí không nổi hy vọng nữa.
Sau khi Tô Điềm nói xong một đoạn dài, hai người đều lâm vào trầm mặc, thật lâu sau Tô Điềm mới ngẩng đầu lên hỏi một câu: “Cậu đói bụng chưa?”
Tử Dữu ôm bụng kêu la: “Tớ còn tưởng cậu đã quên mất còn một người đang sống sờ sờ ở đây rồi chứ, tớ đói sắp chết rồi đây này, mới sáng ra mà cậu làm người ta sợ hết hồn. Cậu nói xem, Ninh tổng cũng thật là, dù thế nào cũng phải để chúng ta chuẩn bị tinh thần đã chứ.”
“Đi ra ngoài ăn đi, dạo này tớ ăn cơm hộp phát ngán rồi.”
“Cạnh trường tớ có một quán bibimbap [1] siêu ngon, đỉnh lắm ấy, quán này nổi trên mạng nữa, nếu muốn ăn thì phải đi sớm mới được, không thì đông lắm.”
Ngay lúc Tử Dữu vừa đảo, Tô Điềm đã đoán được mục đính của cô ấy rồi.
“Có phải cậu muốn tớ đưa cậu về trường không? Để tớ không có thời gian xem điện thoại à? Tớ thật sự đã buông xuống rồi, đối với tớ mà nói đó chỉ là một người xa lạ thôi, bây giờ trọng tâm của tớ là Lục Tử Lâm, cậu có thể yên tâm rồi đấy.”
Tử Dữu bị đoán ra tâm tư cũng không có ngượng ngùng, liều chết không nhận: “Nói nhảm gì đấy, ai hơi đâu mà quản cậu chứ. Đồ ăn quán đó thật sự rất ngon đấy, thật là xấu hổ khi nói cậu sống ở đây mà chưa ăn ở quán đó bao giờ.”
Tô Điềm chịu không nổi Tử Dữu lải nhải nữa, đành ỡm ờ đưa cô ấy về trường học, rồi tiện đường nếm thử “Quán ăn nổi tiếng trên mạng” mà cô ấy nói.
Nhưng còn chưa kịp ăn, Ninh Trạch Ngôn đã gọi tới.
“Ở đâu?”
“Đang đi ăn với Tử Dữu.”
“Gửi vị trí qua WeChat cho tôi.”
“Ninh tổng muốn tới đây sao? Chỗ này có người nhiều, không tiện lắm đâu.” Tô Điềm vẫn còn e ngại chuyện buổi sáng, còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng, không biết phải đối mặt với Ninh Trạch Ngôn thế nào mới tốt, Ninh Trạch Ngôn nói chuyện không rõ ràng, muốn không nghĩ nhiều cũng không được.
Không phải Ninh Trạch Ngôn không nghe ra sự kháng cự trong lời nói của Tô Điềm, mà là anh giả vờ không hiểu, ở đầu kia điện thoại xoa xoa cằm, cười hỏi: “‘ không tiện lắm ‘ là không tiện như thế nào?”
Sau khoảng thời gian chung đụng này, Tô Điềm đã biết Ninh Trạch Ngôn là một nhân vật mà cô biết mình không thể đấu lại, nên cũng không ngăn cản nữa mà gửi vị trí cho Ninh Trạch Ngôn, chỉ muốn ăn nhanh cho xong rồi chuồn, nếu Ninh Trạch Ngôn mà tới đây rồi bị chụp lại thì toang.
Ai mà ngờ Ninh Trạch Ngôn nhìn vị trí rồi tìm tòi một phen, thì thấy chỗ này nếu anh tới sẽ không tốt thật, xung quanh là trường đại học, sinh viên qua lại rất đông, có lẽ vẫn sẽ có người nhận ra anh, để tránh những sóng gió không cần thiết trong thời điểm này, Ninh Trạch Ngôn rất “Thấu tình đạt lý” mà lùi một bước.
“Được rồi, cô yên tâm, tôi không tới nữa.” Tô Điềm đang xếp hàng thì nhận được tin nhắn của Ninh Trạch Ngôn, cũng không thèm để ý, anh ta tới thì cô rút, còn anh ta không tới thì càng tốt.
Tử Dữu đứng cạnh thấy biểu cảm của Tô Điềm biến hóa trong vòng một phút, bưng vẻ mặt bát quái ngó qua nhìn trộm màn hình điện thoại của Tô Điềm, nhưng một giây sau bị Tô Điềm phát hiện và ấn tắt màn hình.
Tử Dữu bị phát hiện thì ngượng ngùng cười: “Tớ mới chỉ nhìn thấy chữ ‘ Ninh ‘ thôi, tớ thề.” Nói xong còn giơ tay lên thề.
Tô Điềm phớt lờ cô ấy, chỉ giả vờ đếm xem phía trước còn mấy người, Tử Dữu không an phận không ngừng huých khuỷu tay vào Tô Điềm, cô ấy muốn hỏi “Cụ thể và tỉ mỉ” hơn một chút, với kinh nghiệm nhiều năm trà trộn trong vòng bát quái của cô ấy, mối quan hệ giữa Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn chắc chắn có gì đó, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là “Ông chủ” và “Nhân viên” được.
Tô Điềm cảm thấy mặt mình sắp bị nhìn thành cái động rồi, may mắn thay, bạn học của Tử Dữu vừa mới ăn xong từ trong quán đi ra thì thấy hai cô, bèn chạy qua chào hỏi, lúc này mới xua tan được ý định dò hỏi của Tử Dữu.
Quán ăn này nằm ở khu phố ăn vặt cạnh trường đại học, không cần miêu tả cũng biết ở đây ồn ào thế nào, nhưng có lẽ vì chủ quán là người Hàn Quốc nên có rất nhiều khách Hàn Quốc tới tới đi đi, mãi mới đến lượt hai cô, thì nghe thấy Tử Dữu xổ một tràng tiếng Hàn.
“Cậu nhìn đi, bà chủ mở quán cũng lâu rồi, nói tiếng trung còn tốt hơn cả cậu nữa kìa, còn cậu thì đi gọi đồ bằng tiếng Hàn.”
“Cậu đừng có đổ oan cho tớ, không thấy tớ hù dọa chủ quán rồi à, hơn một năm nay tớ vẫn hay ăn ở đây, cho tới tận bây giờ bà ấy vẫn nghĩ tớ là người Hàn Quốc nên lần nào cũng cho tớ thêm hai món ăn kèm.” Tử Dữu vừa nói vừa chỉ vào món ăn kèm trên bàn, đắc ý dào dạt nháy mắt với Tô Điềm.
Tô Điềm cũng không trách chút khôn vặt này của cô ấy, đưa tay ra ấn nhẹ một cái lên trán cô ấy.
“Mau ăn đi.” Tô Điềm còn đang lo lắng không biết Ninh Trạch Ngôn có đột nhiên đổi ý qua đây giết cô hay không, đành cố vùi đầu ăn trong không gian khói dầu chật chội này.
Vừa trộn xong nồi bibimbap bò nóng hổi, còn chưa ăn được hai thìa, âm báo WeChat lại vang lên.
“Đã ăn chưa? Chụp xem nào.”
Tô Điềm chán nản, có phải Ninh Trạch Ngôn rảnh lắm không, cái tin nóng đêm qua đã làm chấn động cả giới giải trí rồi, ngay tại quán ăn này cũng có thể nghe được mọi người bàn tán xôn xao, mà cái người khởi xướng chuyện này giờ còn đang quan tâm xem cô ăn cái gì đấy?
Tô Điềm rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chụp một tấm gửi cho Ninh Trạch Ngôn xem, dù sao chụp một tấm cũng chả mất miếng thịt nào. Về những vấn đề không có nguyên tắc như vậy, phần lớn thời gian cô đều rất giỏi nói chuyện.
Tử Dữu vừa ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt phiền muộn của Tô Điềm, không lâu sau lại thấy cô đỏ mặt cầm điện thoại lên chụp nồi bibimbap trên bàn.
“Định đăng lên trang cá nhân à? Vậy thì cậu nên chụp trước khi ăn chứ, đúng rồi cậu có dùng bộ lọc không? Nhất định phải ghi cap là tớ dẫn cậu đi ăn đấy.”
“A a, không phải.” Giọng nói rầu rĩ.
Sau một hồi lâu, WeChat lại vang lên ba tiếng.
“【 Mì hải sản.JPG】” [2]
“Cô gọi bibimbap, tôi gọi mì hải sản.”
“Vừa đẹp, chúng ta cùng ăn trưa thôi.”
Lúc này Tô Điềm thật sự không thể ăn vào được nữa, cô sợ mình sẽ phải quỳ xuống lạy “Thần logic” Ninh tổng mất.