Chương 1
Sau khi chia tay với tôi, ngày hôm sau bạn trai cũ của tôi đã tìm một bạn gái mới.
Anh ta thật sự không để trống ngày nào.
Trong buổi liên hoan tốt nghiệp của trường, tôi chặn Lộ Hoài ở trong một góc tối tăm của cầu thang.
Anh ta hơi bực bội kéo cổ áo, nhìn xuống tôi từ trên cao.
"Người phụ nữ lúc nãy cọ lấy anh, hận không thể dán cả người lên người anh là ai?"
Tôi hỏi anh ta.
"Bạn gái của tôi." Anh ta trả lời rất thẳng thắn.
"Lộ Hoài, chúng ta mới chia tay hôm qua."
"Vậy thì đã sao?"
Người trước mặt gỡ bàn tay tôi đang túm lấy cà vạt của anh ta ra từng chút một, khẽ xùy một tiếng.
"Đã nói với cô từ trước rồi, bảo cô đừng hối hận."
Chương 2
Lộ Hoài là mối tình đầu của tôi, chúng tôi đã yêu nhau bốn năm.
Lý do tôi thích một người rất kỳ lạ.
Ví dụ như có một ngày Lộ Hoài chỉ đơn giản là mua một cây kem vị nước ngọt măng cụt ở ven đường đưa cho tôi, tim tôi đã đập vượt quá mức năm mươi héc tiêu chuẩn của lưới điện quốc gia.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trên lan can, xé vỏ que kem màu trắng sữa.
"Sản phẩm mới, em thử trước đi."
Không nếm ra được vị măng cụt hay là vị ngọt của kem, trái lại nụ cười ở khóe miệng anh ta đã câu mất hồn của tôi đi.
Sau đó mới biết là anh ta chơi Mạo hiểm lớn với bạn.
Vị kem đó vô cùng khó ăn, bọn họ chỉ muốn chọc tôi mà thôi.
Không ngờ rằng tôi ăn hết nguyên một cây kem, cả người Lộ Hoài cũng bị vướng vào luôn.
Bởi vì bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày tôi đều chạy theo Lộ Hoài.
Rất có xu thế ăn tươi nuốt sống, à không, không đụng phải tường không quay đầu lại.
Cuối cùng có một ngày Lộ Hoài bị tôi quấy rầy đến phiền, chặn tôi ở trong phòng dụng cụ thể dục, biếng nhác dựa người lên kệ để đồ, nhướng mày hỏi tôi.
"Tôi có gì tốt?"
"Ừm, gì cũng tốt."
Tôi nhìn chằm chằm cái cằm rõ ràng của anh ta ở dưới ánh đèn lờ mờ, đáp qua loa.
Anh ta bèn khẽ cười một tiếng.
Tôi thề, trong mười chín năm cuộc đời, đầu óc của Lâm Duyệt tôi chưa từng đứng máy như lúc này.
Bởi vì anh ta cúi người hôn một cái lên khóe miệng tôi.
Cảm xúc ấm áp lúc đó vẫn chưa tan biến, giọng nói của anh ta vang lên không nhanh không chậm ở ngay bên tai tôi.
"Nụ hôn đầu? Sao em có gan theo đuổi tôi vậy?"
Chương 3
Có câu, lúc ở bên nhau oanh liệt bao nhiêu thì lúc chia tay sẽ đau đến tê tâm liệt phế bấy nhiêu.
Những người bên cạnh đều hiểu rõ, Lộ Hoài thích tôi bao nhiêu thì không biết, nhưng tôi lại vô cùng thích Lộ Hoài.
Nhưng có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ tới, tôi lại là người chia tay Lộ Hoài.
Hôm đó, tôi uống rất nhiều rượu, hai mắt mông lung ướt đẫm lệ mà nói chia tay với anh ta. Kết quả thì sao, anh ta lại rất thản nhiên.
Anh ta nói được thôi, vậy thì cứ chia tay thôi.
Anh ta nói, Lâm Duyệt, nếu đã chia tay với tôi rồi thì không được phép hối hận, tôi sẽ không quay đầu lại đâu.
Anh ta nói được thì làm được.
Dưới ngọn đèn rực rỡ sang trọng trong bữa tiệc tốt nghiệp, tôi vừa liếc mắt thì liền nhìn thấy một người mặc tây trang phẳng phiu.
Rõ ràng hôm qua vừa mới chia tay, hôm nay anh ta đã có niềm vui mới.
Tay của người phụ nữ kia khoác lên vai anh ta một cách rất tự nhiên, còn bộ dáng của anh ta thì vẫn cứ lạnh nhạt không quan tâm.
Bạn cùng phòng đi đến bên cạnh tôi, cùng nhìn hai người đó với tôi.
“Ôi, cậu xem, có phải từ lâu anh ta đã chờ cậu nói chia tay với anh ta hay không?”
“Có lẽ vậy?”
Tôi lắc lắc chiếc ly đế cao, một ngụm uống hết nước cam trong ly.
Chương 4
Rõ ràng là tiệc tốt nghiệp đại học, nhưng ban tổ chức của trường không biết tổ chức theo phong cách gì, thức uống trong buổi tiệc không thể tính là rượu.
Vì vậy, hơn tám giờ buổi tiệc kết thúc, một đám người còn nói sang quán thịt nướng trường bên cạnh vơ vét, coi là cơm giải tán.
Bạn có thể tưởng tượng được không, một đám người mặc âu phục, váy dạ tiệc ngồi trên ghế thấp nhỏ của quán thịt nướng mà hô hào.
Tôi không thể chấp nhận được, trở về thay quần áo, sau đó gặp Lộ Hoài trên đường về.
Anh ta đã sớm cởi bỏ âu phục, khoác chiếc áo phông rộng thùng thình lên người..
Tôi thích tinh thần trên người anh ta luôn làm cho người ta thoải mái một cách khó hiểu, vừa tùy ý vừa tản mạn.
Trong tay anh ta còn cầm chai nước suối uống hết.
Tôi hít mũi, đi lên trước chào anh ta.
"Đang đợi bạn gái mới của anh à?"
Anh ta không trả lời tôi, đưa chai nước suối cho tôi, tôi nhận lấy theo bản năng, không biết anh ta muốn làm gì.
Sau đó, anh ta tháo dây chun trên cổ tay xuống, đưa cho tôi.
Thứ đó là tôi bện cho anh ta, vào năm hai đại học, học nhiều muốn chết, lại có trò bện dây chun thay lời thề nguyền hẹn ước.
Tôi dành thời gian từng chút thời gian để để bện tặng anh ta, anh ta không đeo được bao nhiêu lần.
Lúc này, anh ta lại đưa tôi.
"Cho cô, nếu cô không thích thì vứt đi." Tôi cầm chai nước suối, làm bộ như không thèm để ý.
Anh ta không nói nhiều, dây chun về trong tay anh ta.
Tôi nhìn ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh ta, nhìn không đến một khắc, dây chun xuất hiện trong thùng rác ở khúc quanh.
Anh ta nhẹ nhàng lấy chai nước suối trong tay tôi, tôi không nhịn được, gọi anh ta lại.
"Vậy còn anh cá mập, anh còn cần không?"
Anh cá mập là chỉ con cá mập bông to, là quà sinh nhật anh ta tặng tôi.
Bản thân nó không có gì đặc biệt, tôi chỉ thích coi nó là anh ta lúc anh ta không có ở đây.
Có lần vào sinh nhật tôi, anh ta tham gia hoạt động trao đổi của trường, đến Iceland ở nửa kia địa cầu.
Tôi nói với anh ta, anh ta không có ở đây, tôi rất nhớ anh ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Anh ta cười, hờ hững.
"Vậy em coi con cá mập kia là anh."
"Vậy không được, anh không ở đây, không sợ em làm hồng hạnh vượt tường à?"
Tôi nắm tai nghe và lắng nghe giọng nói của anh ta, muốn hít thở không khí ở Iceland cùng anh ta.
"Em cũng có người thích?"
"..."
Tôi bóp vây cá mập, hung tợn nói với anh ta.
"Chờ đấy, có một ngày em kết hôn mà chú rể không phải anh, xem anh làm thế nào."
Khi đó anh ta đã nói như thế nào?
Anh ta hình như yên lặng trong chốc lát, sau đó nghiêm túc.
"Vậy anh và anh cá mập mỗi người một cái AK 47, cướp em khỏi xe tân hôn đi."
Anh cá mập không thể nào có AK 47, giống như anh ta không biết, trước kia tôi đã bao nhiêu lần ôm con cá mập to kia mà khóc.
Chỉ là lần này, tôi và cá mập đều bị anh ta vứt bỏ.
Chương 5
Nhớ lại, Lộ Hoài cũng không được tính là một bạn trai xứng chức.
Anh ta thỉnh thoảng sẽ quên sinh nhật tôi, thỉnh thoảng sẽ nổi giận với tôi, thỉnh thoảng... Cũng cười với người khác.
Nguyên nhân tôi và Lộ Hoài chia tay là ngày đó tôi nhìn thấy anh ta và một nữ sinh đi trên đường đến khoa.
Hai người rất gần nhau, Lộ Hoài ngoẹo đầu nhìn cô ta, nông cạn mà cười.
Mà tôi là bạn gái của anh ta, đã bao lâu không thấy anh ta cười như vậy?
Tôi biết tôi không lý trí, tôi xúc động.
Có lẽ Lộ Hoài và nữ sinh kia không có quan hệ gì, có lẽ tất cả đều là tôi suy nghĩ nhiều, tôi suy nghĩ nhiều.
Nhưng tối hôm đó, tôi còn uống rượu, nói chia tay anh ta.
Thật đúng là tôi suy nghĩ nhiều.
Tôi chỉ muốn thấy anh ta nói với tôi không muốn rời xa tôi, tôi chỉ muốn khiến anh ta dỗ tôi.
Nhưng anh ta không có, anh ta đồng ý lời chia tay lạnh nhạt như vậy, giống như đang chờ ngày này vậy.
Các cô gái khác có bạn trai có thể nũng nịu, có thể càn quấy.
Tôi thì sao, anh ta đang nói cho tôi biết, chớ ồn ào với anh ta, ồn ào thì anh ta sẽ không cần tôi nữa.
Anh ta nói với tôi không nên hối hận, là vì chắc chắn tôi sẽ hối hận.
Lộ Hoài cau mày đứng trước mặt tôi, hỏi tôi chưa vứt bỏ con cá mập rách kia sao.
Tôi nhất thời cứng họng, càng không có biện pháp nói với anh ta, cá mập rách trong miệng anh ta quan trọng bao nhiêu với tôi.
Tôi chỉ có thể nhìn anh ta đi xa từng bước một, ném dây chun kia vào trong thùng rác dưới đèn đường ở khúc quanh.
Chương 6
Tới gần lễ tốt nghiệp, tôi ngồi trên chiếc giường trống, mở WeChat và nhấp vào tên anh ta. Dường như tôi chợt nhận ra rằng cách chúng tôi trò chuyện là như thế này. Tôi chưa bao giờ nhận ra mình nói nhiều với anh ấy, những hình vuông dài màu xanh lá cây, tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.
Và những ô màu trắng ít đến đáng thương, có lẽ là đối phó bất đắc dĩ, ngắn gọn và có lệ.
Sau bốn năm nói chuyện, tôi vẫn bật ra khỏi giường chỉ vì một câu nói của anh ta.
Chúng tôi đã nói chuyện được bốn năm, và tôi vẫn nói lời chúc ngủ ngon với anh ta hàng đêm, mặc dù anh ấy không bao giờ trở về.
Lần này, tôi đặt tay lên nút hủy bạn bè.
Tôi phát hiện ra rằng tôi vẫn chưa muốn xóa nó vào lúc này.
Tuy nhiên, tôi phải học cách quên anh ta.
Lộ Hoài bước đi nhanh như vậy, anh ta sẽ không nhìn lại, nếu mình còn quay lại thì còn ra gì nữa chứ?
Chương 7
Sau khi tốt nghiệp, tôi đầu quân cho một công ty nhỏ ở địa phương để làm việc.
Công việc chín buổi về muộn 5 buổi không thích ứng lắm mà còn có thể khiến bộ não vốn đã mệt mỏi, tê liệt của tôi không thể nghĩ được việc khác.
Tôi rõ ràng đã cắt đứt mọi liên lạc với Lộ Hoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy tin tức của anh ta từ những cuộc trò chuyện của những người xung quanh.
Anh ta đầu quân cho một công ty lớn, điều này không có gì lạ, năng lực cá nhân của anh ta luôn ở mức tốt, sự nghiêm khắc trong học tập khác hẳn với cuộc sống nhàn hạ. Nghe đến đây, tôi không thể tránh khỏi có chút khó chịu.
Tôi đã có cơ hội đến một nền tảng tốt hơn.
Khi tôi đang học năm cuối cấp, tôi có cơ hội tham gia một triển lãm quốc tế, tôi đã chuẩn bị rất lâu và có một số kế hoạch khải sát địa phương. Sau khi thiết kế cuối cùng được đặt trong phòng trưng bày, một người nào đó đã nói xấu tôi trên Weibo, nói rằng tôi đã ăn cắp ý tưởng.
Lúc đó thật sự sóng gió, hôm nghe tin, vừa ra khỏi lớp thì thấy có người ngoài lớp chỉ trỏ tôi.
Sau đó, bạn cùng phòng cho tôi xem Weibo gốc, một số ảnh chụp màn hình cũng tương tự, họ nói rằng tôi đã đạo văn thiết kế của cô ta, tay tôi run lên vì tức giận.
Thực tế, định nghĩa về đạo văn trong nghệ thuật không rõ ràng lắm. Nhưng nội dung của bức tranh Weibo này quả thực rất giống với thiết kế của tôi.
Tôi không tin trên đời lại có những sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, nhưng cũng không thể nói là kỳ lạ.
Những kế hoạch đó rõ ràng là của tôi, người đã thức trắng nhiều tháng trời, tại sao lại xuất hiện một tác phẩm giống như vậy được?
Nhưng đối với tôi, vấn đề lớn nhất lúc đó là mọi người đều cho rằng tôi sao chép.
Rõ ràng là tôi không làm gì cả, khi tôi đi trên đường, mọi người sẽ bàn tán đôi chút về tôi, nói rằng tôi bị nhà trường chê bai, và tôi bị nói là chép bài vì điểm của tôi quá tốt.
Tối hôm đó, tôi cuối cùng suy sụp và gọi điện cho Lộ Hoài, nhưng anh ta một lúc lâu sau mới trả lời.
Chuyện này đã lan rộng đến mức này, bộ phận của anh ta có lẽ đã nghe thấy tin đồn. Tôi mở miệng, đột nhiên muốn khóc cho đến khi không nói được nữa.
Anh ta yêu cầu tôi xin lỗi đàng hoàng trên Weibo. Anh ta nói, rất khó để thừa nhận rằng tôi đã ăn cắp ý tưởng.
Phải, Lộ Hoài sẽ không bao giờ đứng về phía tôi.
Anh ta nhìn nó từ một quan điểm hoàn toàn lý trí, dường như anh ta nhận ra rằng tôi đang khóc, anh ta khàn giọng dỗ dành tôi.
"A Duyệt, không sao đâu, nhận lỗi cũng không xấu hổ, đi xin lỗi người khác đi, được không?"
Đó dường như là lần duy nhất tôi trực tiếp dập máy với anh ta.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, gần như gằn từng chữ một nói rằng tôi không sao chép, sau đó tắt máy, ôm chăn bông òa khóc nức nở.
Đó có lẽ là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong toàn bộ sự nghiệp đại học của tôi.
Tôi sắp xếp lại các ý tưởng thiết kế của mình, vì tôi chưa bao giờ xin lỗi vì tai tiếng, mọi người đã chỉ trỏ vào tôi gần như mỗi khi tôi đi ra ngoài.
Chỉ có một tên hậu bối là muốn giúp tôi tìm người liên hệ tư liệu, bây giờ muốn đến, tôi rất muốn cảm ơn cậu ấy.
Nhưng tác phẩm đó đã bị xóa khỏi cuộc triển lãm, sau khi tôi thực hiện tất cả các thông báo trên các nền tảng liên quan, người hướng dẫn đã tìm thấy tôi.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng dường như việc nhỏ này vô tình có liên quan đến trò chơi của đám thượng lưu ở học viện.
Người hướng dẫn vỗ vai tôi và bảo tôi đừng đào sâu thêm nữa.
Tôi không bị thuyết phục, tôi muốn hét lên, nhưng không có ích gì, vấn đề này không quan trọng.
Lời nói của tôi không có nhiều tác động, nhưng tương lai của tôi đã bị hủy trong một cuộc chiến không liên quan gì đến tôi.
Thực ra gia đình Lộ Hoài cũng có chút nền tảng, có lẽ tôi có thể lợi dụng anh ta để thay đổi bản thân, sau khi nghĩ lại, rốt cuộc tôi cũng không nói chuyện với anh ta.
Tôi sợ anh ta từ chối tôi, tôi sợ anh ta thờ ơ nói với tôi, đừng náo loạn nữa
Anh ta thật sự không để trống ngày nào.
Trong buổi liên hoan tốt nghiệp của trường, tôi chặn Lộ Hoài ở trong một góc tối tăm của cầu thang.
Anh ta hơi bực bội kéo cổ áo, nhìn xuống tôi từ trên cao.
"Người phụ nữ lúc nãy cọ lấy anh, hận không thể dán cả người lên người anh là ai?"
Tôi hỏi anh ta.
"Bạn gái của tôi." Anh ta trả lời rất thẳng thắn.
"Lộ Hoài, chúng ta mới chia tay hôm qua."
"Vậy thì đã sao?"
Người trước mặt gỡ bàn tay tôi đang túm lấy cà vạt của anh ta ra từng chút một, khẽ xùy một tiếng.
"Đã nói với cô từ trước rồi, bảo cô đừng hối hận."
Chương 2
Lộ Hoài là mối tình đầu của tôi, chúng tôi đã yêu nhau bốn năm.
Lý do tôi thích một người rất kỳ lạ.
Ví dụ như có một ngày Lộ Hoài chỉ đơn giản là mua một cây kem vị nước ngọt măng cụt ở ven đường đưa cho tôi, tim tôi đã đập vượt quá mức năm mươi héc tiêu chuẩn của lưới điện quốc gia.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trên lan can, xé vỏ que kem màu trắng sữa.
"Sản phẩm mới, em thử trước đi."
Không nếm ra được vị măng cụt hay là vị ngọt của kem, trái lại nụ cười ở khóe miệng anh ta đã câu mất hồn của tôi đi.
Sau đó mới biết là anh ta chơi Mạo hiểm lớn với bạn.
Vị kem đó vô cùng khó ăn, bọn họ chỉ muốn chọc tôi mà thôi.
Không ngờ rằng tôi ăn hết nguyên một cây kem, cả người Lộ Hoài cũng bị vướng vào luôn.
Bởi vì bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày tôi đều chạy theo Lộ Hoài.
Rất có xu thế ăn tươi nuốt sống, à không, không đụng phải tường không quay đầu lại.
Cuối cùng có một ngày Lộ Hoài bị tôi quấy rầy đến phiền, chặn tôi ở trong phòng dụng cụ thể dục, biếng nhác dựa người lên kệ để đồ, nhướng mày hỏi tôi.
"Tôi có gì tốt?"
"Ừm, gì cũng tốt."
Tôi nhìn chằm chằm cái cằm rõ ràng của anh ta ở dưới ánh đèn lờ mờ, đáp qua loa.
Anh ta bèn khẽ cười một tiếng.
Tôi thề, trong mười chín năm cuộc đời, đầu óc của Lâm Duyệt tôi chưa từng đứng máy như lúc này.
Bởi vì anh ta cúi người hôn một cái lên khóe miệng tôi.
Cảm xúc ấm áp lúc đó vẫn chưa tan biến, giọng nói của anh ta vang lên không nhanh không chậm ở ngay bên tai tôi.
"Nụ hôn đầu? Sao em có gan theo đuổi tôi vậy?"
Chương 3
Có câu, lúc ở bên nhau oanh liệt bao nhiêu thì lúc chia tay sẽ đau đến tê tâm liệt phế bấy nhiêu.
Những người bên cạnh đều hiểu rõ, Lộ Hoài thích tôi bao nhiêu thì không biết, nhưng tôi lại vô cùng thích Lộ Hoài.
Nhưng có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ tới, tôi lại là người chia tay Lộ Hoài.
Hôm đó, tôi uống rất nhiều rượu, hai mắt mông lung ướt đẫm lệ mà nói chia tay với anh ta. Kết quả thì sao, anh ta lại rất thản nhiên.
Anh ta nói được thôi, vậy thì cứ chia tay thôi.
Anh ta nói, Lâm Duyệt, nếu đã chia tay với tôi rồi thì không được phép hối hận, tôi sẽ không quay đầu lại đâu.
Anh ta nói được thì làm được.
Dưới ngọn đèn rực rỡ sang trọng trong bữa tiệc tốt nghiệp, tôi vừa liếc mắt thì liền nhìn thấy một người mặc tây trang phẳng phiu.
Rõ ràng hôm qua vừa mới chia tay, hôm nay anh ta đã có niềm vui mới.
Tay của người phụ nữ kia khoác lên vai anh ta một cách rất tự nhiên, còn bộ dáng của anh ta thì vẫn cứ lạnh nhạt không quan tâm.
Bạn cùng phòng đi đến bên cạnh tôi, cùng nhìn hai người đó với tôi.
“Ôi, cậu xem, có phải từ lâu anh ta đã chờ cậu nói chia tay với anh ta hay không?”
“Có lẽ vậy?”
Tôi lắc lắc chiếc ly đế cao, một ngụm uống hết nước cam trong ly.
Chương 4
Rõ ràng là tiệc tốt nghiệp đại học, nhưng ban tổ chức của trường không biết tổ chức theo phong cách gì, thức uống trong buổi tiệc không thể tính là rượu.
Vì vậy, hơn tám giờ buổi tiệc kết thúc, một đám người còn nói sang quán thịt nướng trường bên cạnh vơ vét, coi là cơm giải tán.
Bạn có thể tưởng tượng được không, một đám người mặc âu phục, váy dạ tiệc ngồi trên ghế thấp nhỏ của quán thịt nướng mà hô hào.
Tôi không thể chấp nhận được, trở về thay quần áo, sau đó gặp Lộ Hoài trên đường về.
Anh ta đã sớm cởi bỏ âu phục, khoác chiếc áo phông rộng thùng thình lên người..
Tôi thích tinh thần trên người anh ta luôn làm cho người ta thoải mái một cách khó hiểu, vừa tùy ý vừa tản mạn.
Trong tay anh ta còn cầm chai nước suối uống hết.
Tôi hít mũi, đi lên trước chào anh ta.
"Đang đợi bạn gái mới của anh à?"
Anh ta không trả lời tôi, đưa chai nước suối cho tôi, tôi nhận lấy theo bản năng, không biết anh ta muốn làm gì.
Sau đó, anh ta tháo dây chun trên cổ tay xuống, đưa cho tôi.
Thứ đó là tôi bện cho anh ta, vào năm hai đại học, học nhiều muốn chết, lại có trò bện dây chun thay lời thề nguyền hẹn ước.
Tôi dành thời gian từng chút thời gian để để bện tặng anh ta, anh ta không đeo được bao nhiêu lần.
Lúc này, anh ta lại đưa tôi.
"Cho cô, nếu cô không thích thì vứt đi." Tôi cầm chai nước suối, làm bộ như không thèm để ý.
Anh ta không nói nhiều, dây chun về trong tay anh ta.
Tôi nhìn ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh ta, nhìn không đến một khắc, dây chun xuất hiện trong thùng rác ở khúc quanh.
Anh ta nhẹ nhàng lấy chai nước suối trong tay tôi, tôi không nhịn được, gọi anh ta lại.
"Vậy còn anh cá mập, anh còn cần không?"
Anh cá mập là chỉ con cá mập bông to, là quà sinh nhật anh ta tặng tôi.
Bản thân nó không có gì đặc biệt, tôi chỉ thích coi nó là anh ta lúc anh ta không có ở đây.
Có lần vào sinh nhật tôi, anh ta tham gia hoạt động trao đổi của trường, đến Iceland ở nửa kia địa cầu.
Tôi nói với anh ta, anh ta không có ở đây, tôi rất nhớ anh ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Anh ta cười, hờ hững.
"Vậy em coi con cá mập kia là anh."
"Vậy không được, anh không ở đây, không sợ em làm hồng hạnh vượt tường à?"
Tôi nắm tai nghe và lắng nghe giọng nói của anh ta, muốn hít thở không khí ở Iceland cùng anh ta.
"Em cũng có người thích?"
"..."
Tôi bóp vây cá mập, hung tợn nói với anh ta.
"Chờ đấy, có một ngày em kết hôn mà chú rể không phải anh, xem anh làm thế nào."
Khi đó anh ta đã nói như thế nào?
Anh ta hình như yên lặng trong chốc lát, sau đó nghiêm túc.
"Vậy anh và anh cá mập mỗi người một cái AK 47, cướp em khỏi xe tân hôn đi."
Anh cá mập không thể nào có AK 47, giống như anh ta không biết, trước kia tôi đã bao nhiêu lần ôm con cá mập to kia mà khóc.
Chỉ là lần này, tôi và cá mập đều bị anh ta vứt bỏ.
Chương 5
Nhớ lại, Lộ Hoài cũng không được tính là một bạn trai xứng chức.
Anh ta thỉnh thoảng sẽ quên sinh nhật tôi, thỉnh thoảng sẽ nổi giận với tôi, thỉnh thoảng... Cũng cười với người khác.
Nguyên nhân tôi và Lộ Hoài chia tay là ngày đó tôi nhìn thấy anh ta và một nữ sinh đi trên đường đến khoa.
Hai người rất gần nhau, Lộ Hoài ngoẹo đầu nhìn cô ta, nông cạn mà cười.
Mà tôi là bạn gái của anh ta, đã bao lâu không thấy anh ta cười như vậy?
Tôi biết tôi không lý trí, tôi xúc động.
Có lẽ Lộ Hoài và nữ sinh kia không có quan hệ gì, có lẽ tất cả đều là tôi suy nghĩ nhiều, tôi suy nghĩ nhiều.
Nhưng tối hôm đó, tôi còn uống rượu, nói chia tay anh ta.
Thật đúng là tôi suy nghĩ nhiều.
Tôi chỉ muốn thấy anh ta nói với tôi không muốn rời xa tôi, tôi chỉ muốn khiến anh ta dỗ tôi.
Nhưng anh ta không có, anh ta đồng ý lời chia tay lạnh nhạt như vậy, giống như đang chờ ngày này vậy.
Các cô gái khác có bạn trai có thể nũng nịu, có thể càn quấy.
Tôi thì sao, anh ta đang nói cho tôi biết, chớ ồn ào với anh ta, ồn ào thì anh ta sẽ không cần tôi nữa.
Anh ta nói với tôi không nên hối hận, là vì chắc chắn tôi sẽ hối hận.
Lộ Hoài cau mày đứng trước mặt tôi, hỏi tôi chưa vứt bỏ con cá mập rách kia sao.
Tôi nhất thời cứng họng, càng không có biện pháp nói với anh ta, cá mập rách trong miệng anh ta quan trọng bao nhiêu với tôi.
Tôi chỉ có thể nhìn anh ta đi xa từng bước một, ném dây chun kia vào trong thùng rác dưới đèn đường ở khúc quanh.
Chương 6
Tới gần lễ tốt nghiệp, tôi ngồi trên chiếc giường trống, mở WeChat và nhấp vào tên anh ta. Dường như tôi chợt nhận ra rằng cách chúng tôi trò chuyện là như thế này. Tôi chưa bao giờ nhận ra mình nói nhiều với anh ấy, những hình vuông dài màu xanh lá cây, tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.
Và những ô màu trắng ít đến đáng thương, có lẽ là đối phó bất đắc dĩ, ngắn gọn và có lệ.
Sau bốn năm nói chuyện, tôi vẫn bật ra khỏi giường chỉ vì một câu nói của anh ta.
Chúng tôi đã nói chuyện được bốn năm, và tôi vẫn nói lời chúc ngủ ngon với anh ta hàng đêm, mặc dù anh ấy không bao giờ trở về.
Lần này, tôi đặt tay lên nút hủy bạn bè.
Tôi phát hiện ra rằng tôi vẫn chưa muốn xóa nó vào lúc này.
Tuy nhiên, tôi phải học cách quên anh ta.
Lộ Hoài bước đi nhanh như vậy, anh ta sẽ không nhìn lại, nếu mình còn quay lại thì còn ra gì nữa chứ?
Chương 7
Sau khi tốt nghiệp, tôi đầu quân cho một công ty nhỏ ở địa phương để làm việc.
Công việc chín buổi về muộn 5 buổi không thích ứng lắm mà còn có thể khiến bộ não vốn đã mệt mỏi, tê liệt của tôi không thể nghĩ được việc khác.
Tôi rõ ràng đã cắt đứt mọi liên lạc với Lộ Hoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy tin tức của anh ta từ những cuộc trò chuyện của những người xung quanh.
Anh ta đầu quân cho một công ty lớn, điều này không có gì lạ, năng lực cá nhân của anh ta luôn ở mức tốt, sự nghiêm khắc trong học tập khác hẳn với cuộc sống nhàn hạ. Nghe đến đây, tôi không thể tránh khỏi có chút khó chịu.
Tôi đã có cơ hội đến một nền tảng tốt hơn.
Khi tôi đang học năm cuối cấp, tôi có cơ hội tham gia một triển lãm quốc tế, tôi đã chuẩn bị rất lâu và có một số kế hoạch khải sát địa phương. Sau khi thiết kế cuối cùng được đặt trong phòng trưng bày, một người nào đó đã nói xấu tôi trên Weibo, nói rằng tôi đã ăn cắp ý tưởng.
Lúc đó thật sự sóng gió, hôm nghe tin, vừa ra khỏi lớp thì thấy có người ngoài lớp chỉ trỏ tôi.
Sau đó, bạn cùng phòng cho tôi xem Weibo gốc, một số ảnh chụp màn hình cũng tương tự, họ nói rằng tôi đã đạo văn thiết kế của cô ta, tay tôi run lên vì tức giận.
Thực tế, định nghĩa về đạo văn trong nghệ thuật không rõ ràng lắm. Nhưng nội dung của bức tranh Weibo này quả thực rất giống với thiết kế của tôi.
Tôi không tin trên đời lại có những sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, nhưng cũng không thể nói là kỳ lạ.
Những kế hoạch đó rõ ràng là của tôi, người đã thức trắng nhiều tháng trời, tại sao lại xuất hiện một tác phẩm giống như vậy được?
Nhưng đối với tôi, vấn đề lớn nhất lúc đó là mọi người đều cho rằng tôi sao chép.
Rõ ràng là tôi không làm gì cả, khi tôi đi trên đường, mọi người sẽ bàn tán đôi chút về tôi, nói rằng tôi bị nhà trường chê bai, và tôi bị nói là chép bài vì điểm của tôi quá tốt.
Tối hôm đó, tôi cuối cùng suy sụp và gọi điện cho Lộ Hoài, nhưng anh ta một lúc lâu sau mới trả lời.
Chuyện này đã lan rộng đến mức này, bộ phận của anh ta có lẽ đã nghe thấy tin đồn. Tôi mở miệng, đột nhiên muốn khóc cho đến khi không nói được nữa.
Anh ta yêu cầu tôi xin lỗi đàng hoàng trên Weibo. Anh ta nói, rất khó để thừa nhận rằng tôi đã ăn cắp ý tưởng.
Phải, Lộ Hoài sẽ không bao giờ đứng về phía tôi.
Anh ta nhìn nó từ một quan điểm hoàn toàn lý trí, dường như anh ta nhận ra rằng tôi đang khóc, anh ta khàn giọng dỗ dành tôi.
"A Duyệt, không sao đâu, nhận lỗi cũng không xấu hổ, đi xin lỗi người khác đi, được không?"
Đó dường như là lần duy nhất tôi trực tiếp dập máy với anh ta.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, gần như gằn từng chữ một nói rằng tôi không sao chép, sau đó tắt máy, ôm chăn bông òa khóc nức nở.
Đó có lẽ là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong toàn bộ sự nghiệp đại học của tôi.
Tôi sắp xếp lại các ý tưởng thiết kế của mình, vì tôi chưa bao giờ xin lỗi vì tai tiếng, mọi người đã chỉ trỏ vào tôi gần như mỗi khi tôi đi ra ngoài.
Chỉ có một tên hậu bối là muốn giúp tôi tìm người liên hệ tư liệu, bây giờ muốn đến, tôi rất muốn cảm ơn cậu ấy.
Nhưng tác phẩm đó đã bị xóa khỏi cuộc triển lãm, sau khi tôi thực hiện tất cả các thông báo trên các nền tảng liên quan, người hướng dẫn đã tìm thấy tôi.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng dường như việc nhỏ này vô tình có liên quan đến trò chơi của đám thượng lưu ở học viện.
Người hướng dẫn vỗ vai tôi và bảo tôi đừng đào sâu thêm nữa.
Tôi không bị thuyết phục, tôi muốn hét lên, nhưng không có ích gì, vấn đề này không quan trọng.
Lời nói của tôi không có nhiều tác động, nhưng tương lai của tôi đã bị hủy trong một cuộc chiến không liên quan gì đến tôi.
Thực ra gia đình Lộ Hoài cũng có chút nền tảng, có lẽ tôi có thể lợi dụng anh ta để thay đổi bản thân, sau khi nghĩ lại, rốt cuộc tôi cũng không nói chuyện với anh ta.
Tôi sợ anh ta từ chối tôi, tôi sợ anh ta thờ ơ nói với tôi, đừng náo loạn nữa