Chương 83
Sáng hôm sau coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đối với diễn viên chuyên nghiệp luôn lén giấu quỹ đen thì chuyện này là chuyện nhỏ. Hôm nay là chủ nhật nên học sinh được nghỉ, đến đúng giờ lên trông cho mẹ đi chợ thì tung tăng đi lên thôi, lời khuyên chân thành khi gây ra lỗi lầm thì càng phải tăng động hơn, sợ sệt chỉ cố chứng minh mọi việc do mình làm thôi.
Ấy thế mà khi vừa bước chân vào căn nhà thân thương mẹ véo tai gập lôi một mạch đến chiếc xe cà tàng đã được dựng lên rồi. Câu hỏi của mẹ như có tiếng vọng vang thẳng vào tâm trí của đứa trẻ
- Xe này bị làm sao đây?
Mặc dù em đã giải thích trong tuyệt vọng rằng là "con không biết, hôm qua đắp chăn ngủ sớm hay đưa ra giả thuyết là xe đổ, hôm qua đang ngủ có tiếng cái gì to lắm" nhưng khi mẹ chỉ vào mấy cây cỏ vướng lại ở yếm thì biết mạng sống mình bị đe dọa rồi. Chẳng có cái gì tự đổ mà vướng mấy cái màu xanh tự nhiên đó trong xe cả. Quyết định im lặng là vàng, mọi lời nói hiện tại trong lúc căng thẳng sẽ là bằng chứng chống lại mình trước tòa, ấy vậy ngày hôm đó nhà đóng cửa quán nguyên một ngày chỉ để đập em. Hức mẹ ác độc. Soi gương bàn tay năm ngón in chính giữa má nổi phết.
Đến thứ hai nhìn bộ dạng em Trinh cười ha hả, má sưng húp, tay lại quấn băng y như mấy tuần trước. Bụp miệng lại che đi cái điệu cười thành tiếng tiến lại cho em, rồi nháy mắt trêu:
- Quen trai ngoan kể ra cũng không tệ nhỉ?
Trưa về ăn cơm mà cứ phải lén lén nhìn. Mẹ đặt cạch bát xuống đất thử dài:
- Anh mày bảo gì mày chưa?
Theo phản xạ đặt bát đang ăn dở xuống bo đầu thủ thế:
- Dạ chưa ạ.
Mẹ thở dài thườn thượt rồi bắt đầu bài ca:
- Ừ. Lần sau xe nó hỏng thì cứ để xe tử tế lên, đừng đổ ra xong coi như không phải mình làm, nhỡ xăng hở nắp nó tràn ra đấy cháy cả nhà đấy con ạ. Lớn rồi suy nghĩ trưởng thành lên. Như cái thằng anh mày đấy. Hàiiiiii!
Đó mọi chuyện là tại lão anh, lớn như cái bồ rồi vẫn để mẹ phải lo lăng, hay nhân cơ hội này bảo mẹ gạch tên ra khỏi sổ đỏ. Tức thật toàn để mẹ phải nghĩ.
Xong buông đũa để tự dọn mâm cơm. Cất đấy gọi luôn cho lão a, chỉ thấy tiếng đầu dây bên kia cười:
- Hahahaa!
Tút tút. Đợi một lúc mới gọi lại, cuối cũng bên kia cũng có giọng nói:
- Mày đi xe húc vào đâu à? Hahahahaha!
Tút tút, nghe bực không tả nổi, đã bị cho te tua còn bị cười nữa. Có cuộc gọi lại. Thề quả này mà không nói tử tế đừng hòng nhận máy nữa:
- À ờ chiều tao nhờ thằng Phát vào đưa xe mẹ đi thay yếm đấy, tiện thể lấy xe kia về. Tập lái lấy xe kia mà tập, tao độ thêm rồi đấy. Xe giờ mà hỏng phần nào tự bù vào đấy. Ê tao hỏi một câu được không?
Đấy phải thế chứ, cứ để phải điên lên, mà có xe để đi rồi à, ngon. Trong cơn cao hứng cho phép đầu dây bên kia nói:
- Hỏi đi?
- Mày đi xe húc vào đâu đấy há há há.
Tút tút tút. Rôi vậy là chiều đi sửa xe, lấy xe kia về, có anh Phát kèm rồi nên không lo lắm. Nhẩm nhẩm việc cũng nhiều phết ấy chứ.
Chiều anh Phát vô lấy xe đi sửa, trên đường hai anh em tâm sự rồi cũng thỏa thuận anh sẽ hướng dẫn đi xe cho. Đấy anh ruột còn thua người ngoài, tốt nhất sau về xin tiền học lại là ra khỏi nhà. Bắt đầu từ chiều mai chứ chiều nay anh bận chút việc rồi.
Hôm sau gọi đi căng teen, Trinh uể oải nằm ra bàn bắt đầu than thở:
- Vậy chiều nay lại đi học thêm rồi à.
À ra là cái việc đó làm cho tâm trạng nó tệ hại đến mức vậy sao. Lắc lắc đầu đánh giá nó:
- Ờ không lo học đi tương lai đâu.
Chẳng buồn để tâm đến lời khuyên chân thành, Trinh bắt đầu mè nheo:
- Nhưng mà tao lười lắm, đang nghỉ thích.
Đúng là lời nói của kẻ lười biếng, nhớ khi xưa mỗi khi xin mẹ như vậy là y như rằng cán chối với roi mây quật là vô bờ bến. Đành dành ra chút thời gian để đưa ra ý kiến kinh nghiệm:
- Thì nghỉ thôi.
Lại chẳng vậy, nếu sau này em mà có con, nó xin nghỉ cho nghỉ luôn chứ bắt ép học không vào đâu. Rồi chẳng ai ý kiến gì việc nó nghỉ cả, vậy mà vẫn cố chấp tìm thêm lí do:
- Lớp tao chúng nó bỏ gần hết rồi.
Nghe xong câu nói đó tự dưng thấy trống trải, nếu giờ Trinh mà nghỉ kể ra cũng hơi trống trống, vẫn đi học như bình thường thôi nhưng sẽ thiếu động lực. Đặt lại nó câu hỏi vừa để thăm dò cũng để xem ý kiến sao nữa:
- Vậy theo chúng nó đi.
Không tin vào tai mình, Trinh ngồi phắt dậy nhìn trân trân em xong lại gục ra bàn tiếp, giọng thất thểu:
- Mày không biết đâu tao là con người của đảng, học tập chăm ngoan.
Thấy vậy cũng vui vui nhưng cố tỏ ra là mình bình thản, không kiểu gì cũng bị trêu tiếp. Cơ mà không phải nó là người nếu có cơ hội sẽ bùng tiết đầu tiên. Đưa mắt nghi hoặc nhìn
- Thật không đó?
Tránh ánh mắt bằng cách cúi gằm mặt xuống bàn, tay quơ loạn xạ biểu ý đừng để ý chuyện đó, nó lấp liếm
- Thôi qua cái khác đi, chiều nay trước khi đi học làm gì không?
Chuyển chủ đề hay đấy, nói hồi nữa nó quyết định nghỉ thật thì buồn chết mất. Còn chiều nay à, hình như có hẹn tập xe với a Phát. Ảnh vừa dịu dàng chu đáo, quyết tâm học lại xe bằng được để sau cho Trinh lác mắt, cứ đợi đấy t sẽ cho m` biết đừng nhờn với trai ngoan.
- Có việc bận rồi.
Ngay lập tức quay sang nhìn hiện dấu hỏi to đùng:
- Làm gì?
Giơ ngón cái lên bảo nó:
- Tập lái xe.
Nghe xong Trinh bĩu môi dài hàng cây số, giọng châm chọc:
- Cái gì tập lái xe á. Tao tưởng mày biết lái rồi.
Chẳng đếm xỉa đến lời của nó, bởi vì quá quen rồi, đáp lại:
- Thì tập lại cho chắc.
Lại thêm cái bĩu mỗi dài hàng kilomet vậy, cơ mà giọng chua hơn, sát thương đau hơn:
- Gớm tao biết thừa là mày đi ngu từ đầu rồi.
Cứng họng. Biết đi ngu thế sao lúc bảo lên cầm lái lại cố chấp ngồi sau. Bảo lên chở thì đùn đẩy, cũng rứa cả thôi.
- Kệ tao!
Chả buồn để ý đến lời dỗi nhẹ vừa rồi, nó chồm lên hỏi ý đe dọa:
- Vậy có muốn tao dạy cho không?
Hứm! Em là em hơi bị chảnh đấy, càng hăm dọa càng cứng đầu:
- Ko cần.
Phát biểu xong câu đó ngoảnh luôn mặt đi chỗ khác không nó ngứa đòn lên nó cho vài cái đấm lại khổ mình. Chẳng để tâm nó kê luôn cái tủ đứng vào miệng:
- Chiều nay hai giờ qua nhà tao.
- Tao bảo là không cần mà.
Đặt hộp sữa mạnh tay phát ra tiếng "bộp", Trinh lừ mắt đe dọa lần cuối.
- Tao không biết chiều nay hai giờ không có mặt thì đừng trách. Giờ thì đi thanh toán đi tao vào lớp trước đây.
Ô thế là lệnh à. Đã là lệnh thì cấm cãi rồi, rút điện thoại ra nhắn tin a Phát chiều nghỉ để đi hành xác. Cất hai hàng nước mắt tính tiền cho bữa sáng rồi lên lớp.
Ấy thế mà khi vừa bước chân vào căn nhà thân thương mẹ véo tai gập lôi một mạch đến chiếc xe cà tàng đã được dựng lên rồi. Câu hỏi của mẹ như có tiếng vọng vang thẳng vào tâm trí của đứa trẻ
- Xe này bị làm sao đây?
Mặc dù em đã giải thích trong tuyệt vọng rằng là "con không biết, hôm qua đắp chăn ngủ sớm hay đưa ra giả thuyết là xe đổ, hôm qua đang ngủ có tiếng cái gì to lắm" nhưng khi mẹ chỉ vào mấy cây cỏ vướng lại ở yếm thì biết mạng sống mình bị đe dọa rồi. Chẳng có cái gì tự đổ mà vướng mấy cái màu xanh tự nhiên đó trong xe cả. Quyết định im lặng là vàng, mọi lời nói hiện tại trong lúc căng thẳng sẽ là bằng chứng chống lại mình trước tòa, ấy vậy ngày hôm đó nhà đóng cửa quán nguyên một ngày chỉ để đập em. Hức mẹ ác độc. Soi gương bàn tay năm ngón in chính giữa má nổi phết.
Đến thứ hai nhìn bộ dạng em Trinh cười ha hả, má sưng húp, tay lại quấn băng y như mấy tuần trước. Bụp miệng lại che đi cái điệu cười thành tiếng tiến lại cho em, rồi nháy mắt trêu:
- Quen trai ngoan kể ra cũng không tệ nhỉ?
Trưa về ăn cơm mà cứ phải lén lén nhìn. Mẹ đặt cạch bát xuống đất thử dài:
- Anh mày bảo gì mày chưa?
Theo phản xạ đặt bát đang ăn dở xuống bo đầu thủ thế:
- Dạ chưa ạ.
Mẹ thở dài thườn thượt rồi bắt đầu bài ca:
- Ừ. Lần sau xe nó hỏng thì cứ để xe tử tế lên, đừng đổ ra xong coi như không phải mình làm, nhỡ xăng hở nắp nó tràn ra đấy cháy cả nhà đấy con ạ. Lớn rồi suy nghĩ trưởng thành lên. Như cái thằng anh mày đấy. Hàiiiiii!
Đó mọi chuyện là tại lão anh, lớn như cái bồ rồi vẫn để mẹ phải lo lăng, hay nhân cơ hội này bảo mẹ gạch tên ra khỏi sổ đỏ. Tức thật toàn để mẹ phải nghĩ.
Xong buông đũa để tự dọn mâm cơm. Cất đấy gọi luôn cho lão a, chỉ thấy tiếng đầu dây bên kia cười:
- Hahahaa!
Tút tút. Đợi một lúc mới gọi lại, cuối cũng bên kia cũng có giọng nói:
- Mày đi xe húc vào đâu à? Hahahahaha!
Tút tút, nghe bực không tả nổi, đã bị cho te tua còn bị cười nữa. Có cuộc gọi lại. Thề quả này mà không nói tử tế đừng hòng nhận máy nữa:
- À ờ chiều tao nhờ thằng Phát vào đưa xe mẹ đi thay yếm đấy, tiện thể lấy xe kia về. Tập lái lấy xe kia mà tập, tao độ thêm rồi đấy. Xe giờ mà hỏng phần nào tự bù vào đấy. Ê tao hỏi một câu được không?
Đấy phải thế chứ, cứ để phải điên lên, mà có xe để đi rồi à, ngon. Trong cơn cao hứng cho phép đầu dây bên kia nói:
- Hỏi đi?
- Mày đi xe húc vào đâu đấy há há há.
Tút tút tút. Rôi vậy là chiều đi sửa xe, lấy xe kia về, có anh Phát kèm rồi nên không lo lắm. Nhẩm nhẩm việc cũng nhiều phết ấy chứ.
Chiều anh Phát vô lấy xe đi sửa, trên đường hai anh em tâm sự rồi cũng thỏa thuận anh sẽ hướng dẫn đi xe cho. Đấy anh ruột còn thua người ngoài, tốt nhất sau về xin tiền học lại là ra khỏi nhà. Bắt đầu từ chiều mai chứ chiều nay anh bận chút việc rồi.
Hôm sau gọi đi căng teen, Trinh uể oải nằm ra bàn bắt đầu than thở:
- Vậy chiều nay lại đi học thêm rồi à.
À ra là cái việc đó làm cho tâm trạng nó tệ hại đến mức vậy sao. Lắc lắc đầu đánh giá nó:
- Ờ không lo học đi tương lai đâu.
Chẳng buồn để tâm đến lời khuyên chân thành, Trinh bắt đầu mè nheo:
- Nhưng mà tao lười lắm, đang nghỉ thích.
Đúng là lời nói của kẻ lười biếng, nhớ khi xưa mỗi khi xin mẹ như vậy là y như rằng cán chối với roi mây quật là vô bờ bến. Đành dành ra chút thời gian để đưa ra ý kiến kinh nghiệm:
- Thì nghỉ thôi.
Lại chẳng vậy, nếu sau này em mà có con, nó xin nghỉ cho nghỉ luôn chứ bắt ép học không vào đâu. Rồi chẳng ai ý kiến gì việc nó nghỉ cả, vậy mà vẫn cố chấp tìm thêm lí do:
- Lớp tao chúng nó bỏ gần hết rồi.
Nghe xong câu nói đó tự dưng thấy trống trải, nếu giờ Trinh mà nghỉ kể ra cũng hơi trống trống, vẫn đi học như bình thường thôi nhưng sẽ thiếu động lực. Đặt lại nó câu hỏi vừa để thăm dò cũng để xem ý kiến sao nữa:
- Vậy theo chúng nó đi.
Không tin vào tai mình, Trinh ngồi phắt dậy nhìn trân trân em xong lại gục ra bàn tiếp, giọng thất thểu:
- Mày không biết đâu tao là con người của đảng, học tập chăm ngoan.
Thấy vậy cũng vui vui nhưng cố tỏ ra là mình bình thản, không kiểu gì cũng bị trêu tiếp. Cơ mà không phải nó là người nếu có cơ hội sẽ bùng tiết đầu tiên. Đưa mắt nghi hoặc nhìn
- Thật không đó?
Tránh ánh mắt bằng cách cúi gằm mặt xuống bàn, tay quơ loạn xạ biểu ý đừng để ý chuyện đó, nó lấp liếm
- Thôi qua cái khác đi, chiều nay trước khi đi học làm gì không?
Chuyển chủ đề hay đấy, nói hồi nữa nó quyết định nghỉ thật thì buồn chết mất. Còn chiều nay à, hình như có hẹn tập xe với a Phát. Ảnh vừa dịu dàng chu đáo, quyết tâm học lại xe bằng được để sau cho Trinh lác mắt, cứ đợi đấy t sẽ cho m` biết đừng nhờn với trai ngoan.
- Có việc bận rồi.
Ngay lập tức quay sang nhìn hiện dấu hỏi to đùng:
- Làm gì?
Giơ ngón cái lên bảo nó:
- Tập lái xe.
Nghe xong Trinh bĩu môi dài hàng cây số, giọng châm chọc:
- Cái gì tập lái xe á. Tao tưởng mày biết lái rồi.
Chẳng đếm xỉa đến lời của nó, bởi vì quá quen rồi, đáp lại:
- Thì tập lại cho chắc.
Lại thêm cái bĩu mỗi dài hàng kilomet vậy, cơ mà giọng chua hơn, sát thương đau hơn:
- Gớm tao biết thừa là mày đi ngu từ đầu rồi.
Cứng họng. Biết đi ngu thế sao lúc bảo lên cầm lái lại cố chấp ngồi sau. Bảo lên chở thì đùn đẩy, cũng rứa cả thôi.
- Kệ tao!
Chả buồn để ý đến lời dỗi nhẹ vừa rồi, nó chồm lên hỏi ý đe dọa:
- Vậy có muốn tao dạy cho không?
Hứm! Em là em hơi bị chảnh đấy, càng hăm dọa càng cứng đầu:
- Ko cần.
Phát biểu xong câu đó ngoảnh luôn mặt đi chỗ khác không nó ngứa đòn lên nó cho vài cái đấm lại khổ mình. Chẳng để tâm nó kê luôn cái tủ đứng vào miệng:
- Chiều nay hai giờ qua nhà tao.
- Tao bảo là không cần mà.
Đặt hộp sữa mạnh tay phát ra tiếng "bộp", Trinh lừ mắt đe dọa lần cuối.
- Tao không biết chiều nay hai giờ không có mặt thì đừng trách. Giờ thì đi thanh toán đi tao vào lớp trước đây.
Ô thế là lệnh à. Đã là lệnh thì cấm cãi rồi, rút điện thoại ra nhắn tin a Phát chiều nghỉ để đi hành xác. Cất hai hàng nước mắt tính tiền cho bữa sáng rồi lên lớp.