Chương 75
Tiếng còi vang lên kết thúc trận đấu cũng là lúc vô lực ngã xuống ngồi bệt xuống đất thở. Anh đội trưởng phía bên kia tiến lại cầm theo chai nước, đón lấy tu cả hơi dài cho phình bụng, cuối cũng được nghỉ ngơi rồi. Anh đội trưởng lên tiếng:
- Trận đấu hay lắm!
Hỏi vặn lại ảnh trong tâm trí "hay cái gì mà thủng tới bảy bàn hả anh", quá một chiều không cửa bật. Nhưng thôi dù gì cũng kết thúc rồi, nhắc đến tỉ số cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ thốt được bất mãn trong lòng:
- Vẫn thua cay đắng như hai năm trước thôi anh.
Nói xong dốc nốt nước còn lại trong chai để dịu lại cái đầu đang bốc khói, hai năm mà khoảng cách vẫn chẳng thu hẹp lại mà còn nới rộng ra như thế này. Cay đắng thật sự.
Anh đội trưởng giờ tay ngỏ ý giúp đứng lên. Nắm chắc tay lại dùng chút lực cố vững trên đôi chân mình. Anh nói tiếp:
- Anh cứ tưởng sau hai năm em sẽ trưởng thành hơn. Nhưng hóa ra vẫn như ngày xưa. Hóa ra trận đấu dốc hết sức ra là lo thừa rồi.
Không thể phủ nhận được, vì sau bao nhiêu thời gian như vậy cuối cùng cũng hiểu mình thiếu hụt khoản nào rồi. Giọng anh vẫn văng vẳng bên tai:
- Kĩ thuật sau hai năm tiến bộ hơn rồi, những trong bóng đá không chỉ có mỗi chiến thuật đâu.
Bóng đá không chỉ có mỗi chiến thật thì là còn gì nữa anh ơi, có lẽ anh kí vọng hơi cao bởi đứa chậm tiêu rồi chứ thật sự cái này là tốt nhất rồi ấy chứ,
- Vậy thì em xin lỗi nhé!
Vẫn không thay đổi. À không, còn tệ hơn trước ấy chứ. Trước còn thua một bàn, giờ thì vượt quá số đếm trên một bàn tay rồi. Ngước mắt lên hỏi để xác nhận lại một thứ
- Cho em hỏi xíu, tại sao năm xưa bọn anh chấp người đá sáu với bảy từ đầu.
Anh hơi nhíu mày rồi thở dài phủ định:
- Không! Bọn anh luôn đá bảy người.
Tha cho em đi. Đội anh vẫn chỉ duy trì sáu người đá đến chung kết và vô địch, được đánh giá là suất sắc với những đội đồng cấp ở trong thành phố, rồi anh bảo em đối trọi kiểu gì với những con quái vật ấy.
Còn chuyện ngoài lề thì cũng biết chút, đồng đội anh luôn giữ tiền đạo mất trong vụ tai nạn giao thông trước khi trận các trận đấu được khởi tranh. Tuy đá sáu người nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng là bảy, một sự đoàn kết vững chắc đáng ghen tỵ. Vậy thì đội mình có gì, một đứa tiền đạo cắm luôn biết cách hack não cả đối thủ lẫn đồng minh nhưng tỏa sáng đúng lúc, một trung vệ chạy chỗ khắp sân sẵn sàng cạp đất để có những đường chuyền ổn định, một dàn hậu vệ nỗ lực di chuyển có tổ chức để cản mọi đợt tiếm công vào khung thành và một thủ môn không bao giờ sợ bóng. Vậy đội bóng này thiếu gì? À là thiếu người, chính xác là mình, một thằng tự phụ, kiêu ngạo, luôn than phiền do thế này do thế kia, tìm mọi cớ để đổ lỗi. Cái mảnh ghép bị hỏng là chính bản thân mình.
Nếu mà ngẫm lại, trấn đấu này thua ngần đây là do đồng đội đỡ cho nhiều rồi đấy.
Gật đầu cảm ơn anh đội trưởng từ tận đáy lòng. Lời nói của anh như khắc sâu trong lòng. Bóng đá không phải bộ môn kĩ thuật cá nhân thôi không mà còn cả cái khác nữa. Đó là tin tưởng đồng đội. Hồi đó năm lớp tám, dẫn quân chinh chiến khắp mọi mặt trận, những gục ngã trước cửa thiên đường là do thiếu tinh thần đồng đội, chủ nghĩa cá nhân quá lớn, nghĩ lại hồi đó vào được chung kết là phép màu chứ đừng nói là thua trận chung kết. Lời của anh nhắc nhở thêm một lần nữa:
- Con bé đó đá hay đó!
Rồi vỗ vỗ vai kết thúc cuộc trò chuyện, tạm biệt anh rồi tiến về đôi chân vàng của ngày hôm nay.
Nhận ra mình lại gần, Trinh cười toe toét. Bắt chước lại điệu bộ của nó trận hôm trước:
- Sao thế nhà vô địch? Không gượng dậy nổi nữa à.
Vẫn cái nụ cười toe toét ấy, đôi mắt sáng lên, vén tóc mai lên giơ ngón cái khen ngợi:
- Truyền tốt lắm!. Truyện Ngược
Sẵn tiện ngón cái giơ về phía mình, nhờ kéo đứng dậy luôn. Nó vui vẻ đồng ý, không quên mè nheo:
- Vậy là mình tao ghi hai bàn rồi nhá, không phải tiền đạo chân gỗ đâu.
Vâng vâng vâng thưa cô nương, tiền đạo ba trận đấu ghi được hai bàn, siêu chân gỗ luôn ấy chứ. Nhưng nếu nói ra sẽ bị nó đánh mất, cười đồng tình giơ ngón cái về phía nó:
- Ghi bàn đẹp lắm! Và tao nghĩ mày sẽ ghi thêm nhiều đó.
Sau đó tập hợp đồng đội lại. Sau quả ghi bàn danh dự kéo lại một bàn của Trinh, em đã nghĩ ra chiến thuật mới, phải tập luyện luôn mới hiệu quả được, chúng ta còn một trận tranh ba tư nữa, đây không có thời gian nghỉ đâu.
- Trận đấu hay lắm!
Hỏi vặn lại ảnh trong tâm trí "hay cái gì mà thủng tới bảy bàn hả anh", quá một chiều không cửa bật. Nhưng thôi dù gì cũng kết thúc rồi, nhắc đến tỉ số cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ thốt được bất mãn trong lòng:
- Vẫn thua cay đắng như hai năm trước thôi anh.
Nói xong dốc nốt nước còn lại trong chai để dịu lại cái đầu đang bốc khói, hai năm mà khoảng cách vẫn chẳng thu hẹp lại mà còn nới rộng ra như thế này. Cay đắng thật sự.
Anh đội trưởng giờ tay ngỏ ý giúp đứng lên. Nắm chắc tay lại dùng chút lực cố vững trên đôi chân mình. Anh nói tiếp:
- Anh cứ tưởng sau hai năm em sẽ trưởng thành hơn. Nhưng hóa ra vẫn như ngày xưa. Hóa ra trận đấu dốc hết sức ra là lo thừa rồi.
Không thể phủ nhận được, vì sau bao nhiêu thời gian như vậy cuối cùng cũng hiểu mình thiếu hụt khoản nào rồi. Giọng anh vẫn văng vẳng bên tai:
- Kĩ thuật sau hai năm tiến bộ hơn rồi, những trong bóng đá không chỉ có mỗi chiến thuật đâu.
Bóng đá không chỉ có mỗi chiến thật thì là còn gì nữa anh ơi, có lẽ anh kí vọng hơi cao bởi đứa chậm tiêu rồi chứ thật sự cái này là tốt nhất rồi ấy chứ,
- Vậy thì em xin lỗi nhé!
Vẫn không thay đổi. À không, còn tệ hơn trước ấy chứ. Trước còn thua một bàn, giờ thì vượt quá số đếm trên một bàn tay rồi. Ngước mắt lên hỏi để xác nhận lại một thứ
- Cho em hỏi xíu, tại sao năm xưa bọn anh chấp người đá sáu với bảy từ đầu.
Anh hơi nhíu mày rồi thở dài phủ định:
- Không! Bọn anh luôn đá bảy người.
Tha cho em đi. Đội anh vẫn chỉ duy trì sáu người đá đến chung kết và vô địch, được đánh giá là suất sắc với những đội đồng cấp ở trong thành phố, rồi anh bảo em đối trọi kiểu gì với những con quái vật ấy.
Còn chuyện ngoài lề thì cũng biết chút, đồng đội anh luôn giữ tiền đạo mất trong vụ tai nạn giao thông trước khi trận các trận đấu được khởi tranh. Tuy đá sáu người nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng là bảy, một sự đoàn kết vững chắc đáng ghen tỵ. Vậy thì đội mình có gì, một đứa tiền đạo cắm luôn biết cách hack não cả đối thủ lẫn đồng minh nhưng tỏa sáng đúng lúc, một trung vệ chạy chỗ khắp sân sẵn sàng cạp đất để có những đường chuyền ổn định, một dàn hậu vệ nỗ lực di chuyển có tổ chức để cản mọi đợt tiếm công vào khung thành và một thủ môn không bao giờ sợ bóng. Vậy đội bóng này thiếu gì? À là thiếu người, chính xác là mình, một thằng tự phụ, kiêu ngạo, luôn than phiền do thế này do thế kia, tìm mọi cớ để đổ lỗi. Cái mảnh ghép bị hỏng là chính bản thân mình.
Nếu mà ngẫm lại, trấn đấu này thua ngần đây là do đồng đội đỡ cho nhiều rồi đấy.
Gật đầu cảm ơn anh đội trưởng từ tận đáy lòng. Lời nói của anh như khắc sâu trong lòng. Bóng đá không phải bộ môn kĩ thuật cá nhân thôi không mà còn cả cái khác nữa. Đó là tin tưởng đồng đội. Hồi đó năm lớp tám, dẫn quân chinh chiến khắp mọi mặt trận, những gục ngã trước cửa thiên đường là do thiếu tinh thần đồng đội, chủ nghĩa cá nhân quá lớn, nghĩ lại hồi đó vào được chung kết là phép màu chứ đừng nói là thua trận chung kết. Lời của anh nhắc nhở thêm một lần nữa:
- Con bé đó đá hay đó!
Rồi vỗ vỗ vai kết thúc cuộc trò chuyện, tạm biệt anh rồi tiến về đôi chân vàng của ngày hôm nay.
Nhận ra mình lại gần, Trinh cười toe toét. Bắt chước lại điệu bộ của nó trận hôm trước:
- Sao thế nhà vô địch? Không gượng dậy nổi nữa à.
Vẫn cái nụ cười toe toét ấy, đôi mắt sáng lên, vén tóc mai lên giơ ngón cái khen ngợi:
- Truyền tốt lắm!. Truyện Ngược
Sẵn tiện ngón cái giơ về phía mình, nhờ kéo đứng dậy luôn. Nó vui vẻ đồng ý, không quên mè nheo:
- Vậy là mình tao ghi hai bàn rồi nhá, không phải tiền đạo chân gỗ đâu.
Vâng vâng vâng thưa cô nương, tiền đạo ba trận đấu ghi được hai bàn, siêu chân gỗ luôn ấy chứ. Nhưng nếu nói ra sẽ bị nó đánh mất, cười đồng tình giơ ngón cái về phía nó:
- Ghi bàn đẹp lắm! Và tao nghĩ mày sẽ ghi thêm nhiều đó.
Sau đó tập hợp đồng đội lại. Sau quả ghi bàn danh dự kéo lại một bàn của Trinh, em đã nghĩ ra chiến thuật mới, phải tập luyện luôn mới hiệu quả được, chúng ta còn một trận tranh ba tư nữa, đây không có thời gian nghỉ đâu.