Chương 67
Trời chiều thu đúng là mát mẻ thật, ba giờ chiều rồi mà cái nắng gắt không làm khó chịu, thi thoảng còn có những cơn gió mát lạnh làm khoan khoái trong lòng. Dong duổi xe cà tàng thong dong mười lăm phút đến nơi là vừa đẹp. Đá giờ hơi quái dị là từ ba rưỡi nhưng lấy lý do là từ năm giờ đội tuyển thành phố tâp luyện nên chỉ cho thuê được đến giờ đó thôi, mà sớm hơn thì nắng quá nên cứ bị lệch lệch.
Tới nơi thì đội hình tập hợp đầu đủ rồi, bên đội mình đá còn vào sân chuẩn bị tư thế hết rồi cơ, Trinh vẫn đang tập luyện skill rê bóng đầy ảo ma, là đang rê bóng mà bóng ở vị trí nào cũng không biết luôn, cứ đá rồi chạy, bóng ở đâu bu tới đó, nhìn đầy nhiệt huyết. Đội con trai cũng có mặt khởi động lâu rồi. Ơ thế hóa ra có mỗi mình là lười nhất à, cất tạm chiếc xe vào đâu đó rồi phi luôn vào sân làm vài đường.
Ngó quanh thì có tận bốn lớp nữa mở màn, có cả lớp mình với lớp chị Vân, ứng cử viên vô địch tham gia rồi. Nhìn cái đội lớp chị đấy thì đúng là chỉ biết cảm thấy đáng thương cho đội đối đầu, toàn chân cột đình và vạm vỡ, out cả trình em vì hồi lớp tám em đã bị nếm trái đắng nên rất rõ thực lực, may mắn không phải gặp lớp chị đó đầu tiên chứ không chiều nay ôm chăn đi ngủ rồi chứ đằng nào cũng loại đến cho tốn công.
Đúng ba rưỡi bắt đầu tiếng thổi còi khai cuộc trọng tài của cả ba sân vang lên, trận tranh hùng bắt đầu.
Vừa mới bắt đầu trận đấu mà tự bản thân em phải thốt lên rằng "Quái lạ sao hôm nay đá xung thế?", như kiểu một đội hình khác luôn.
Béo hôm qua còn là một thằng nhát bóng thì hôm nay mắc lăn xả, một cú chuyền về chạm chân của đồng đội cũng bay vô chụp, áo vén lòi cả bụng ra vẫn chụp, bóng ra biên vẫn bay ra chụp, bóng không tới nơi cũng bay ra chụp. Chỉ cần có bóng là lao ra chụp không cần biết có phạm lỗi hay không.
Thằng N chạy không mệt luôn, cả hiệp một bên sân mình không có chỗ nào là không có dấu răng của nó, tranh được bóng thì ít mà cạp đất thì nhiều, nhưng mà bị nhiều pha đốn què cậu vẫn coi như không tiếp tục chạy tiếp.
Không những vậy mà cả con trai cả lớp C cũng vậy, chiền thuật ruồi bu không lối thoát luôn.
Cơ mà cái bọn này hôm nay bị làm sao á, hay chúng nó không biết nay đá hai hiệp, bung hết sức luôn từ đầu.
Ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng chợt nhận ra mọi người có mặt ở đây là giành là chiến thằng mà, họ đã hết mình lăn xả rồi thì mình cũng tận tâm mà phát huy hết khả năng thôi.
Thôi không để công sức anh em uổng phí, đá chắc tiến chắc lui về thủ, để mình Trinh làm tiền đạo cắm.
Cả hiệp một không tìm ra lối mở để ghi bàn, thế giằng co cho hai đội nên là tỉ số vẫn là 0-0, tiếng còi báo nghỉ giữa hiệp vừa cất lên cả đội mềm như bún, ngã oặt hết ra sân không nhúc nhích, thằng nào cũng đến giới hạn vì cái chiến thuật ruồi bu quá ư là mất sức đi, chả biết còn trụ được cho hiệp hai không.
Cũng may trên sân vẫn còn người sung sức, nghỉ giữa hiệp thấy Trinh đang nghịch bóng, nhìn chuyên nghiệp điệu nghệ hơn rồi, ít ra không còn bị vấp chân nữa.
Cố lết cái thân tàn ra sân chạy qua hỏi Hồng xem nguyên do tại sao lại sung sức vậy, hay không biết là đá hai hồ. Tính hỏi đội con trai mà ai cũng thở không ra hơi nữa rồi, Trinh thì vẫn đang tập trung chuyên môn nên còn mồi Hồng thích hợp nhất thôi. Nghe xong chỉ muốn quỳ xuống vái lại:
- Thằng béo thích một đứa trong lớp, nếu vô địch sẽ được hẹn hò, bạn N lớp bạn cũng vậy.
Ủa ơ sao không nghe thấy một mẩu thông tin gì cái vụ này ta, thằng Nml ỉm luôn thông tin này để chiếm làm của riêng, ngẫm cứ vô địch là có bạn gái thì lăn xả đúng rồi, vậy đứa nó thích là ai? Nhưng câu hỏi đặt ra quan trọng hơn bây giờ hơn cái đó nhiều, đem thắc mắc hỏi lại Hồng:
- Thế còn tớ?
Đáp lại cái vẻ mặt ngạc nhiên của mình thì mặt Hồng còn ngạc nhiên hơn nữa hỏi lại:
- Bạn á?
Ơ con này hỏi lạ, có hai đứa không tớ thì ai, liếm môi háo hức thúc giục nó:
- Tớ cũng phải có gì chứ.
Mặt Hồng nghi hoặc, xong khó hiểu. Ủa giúp lớp nó giải nhì dota, xong còn phụ đá bóng, thằng Nml mới gia nhập còn có thưởng thì chuyên gia cống hiến như mình sao lại loại. Rồi như bừng tỉnh Hồng thốt ra:
- À bạn á. Đợi tý. Trinh ơi!
Vãi cả đợi tý của Hồng rồi gọi Trinh ra, thôi lắc lắc tay cho nó nghịch bóng chứ giờ mà đòi quà thì chắc chắn là những cú liên hoàn đấm của nó kèm giọng dọa nạt:
- Quà này! Quà này! Này thì quà này! Chưa làm mà đòi quà này!
Nghĩ lại đến tin nhắn nó gửi ngày hôm qua đến lại rùng mình, thôi chứ Trinh thì nó dám lắm. Hoặc quà của nó sẽ con tinh tinh nào đó được được bảo vệ nghiêm ngặt trong sở thú. Giao phần trao quà cho nó thì thà bỏ đi còn hơn.
Thôi thì còn nhiều thời gian, cầm chai nước qua lớp 12D2 nghỉ hỏi chuyện. Có mấy anh trước học cấp hai cũ cũng quen biết, giao lưu đá bóng rồi nhưng mà trình độ kĩ thuật hơn thế này nhiều, chứ dăm ba cái chiến thuật ruồi bu trêu đùa trẻ con thôi chứ lão làng nó hầm cho ngậm sâm hết một lượt.
Qua đội bên kia anh đội trưởng bắt tay, hỏi dò luôn xem có chiến thuật gì không:
- Tại sao lớp anh lại đá như thế này? Lớn rồi sức khỏe hả anh.
Ổng cười xòa bắt tay ngược lại:
- Bọn anh năm cuối, thấy tuổi trẻ xung mãn quá nên tự dưng nhớ về hồi xưa, nên đá chậm lại.
Biết thừa ổng trêu rồi chứ mấy lần dốc bóng tính ăn bàn nhưng bị lăn xả cản hết. Nhưng không để lòng tự trọng của ổng bị hạ xuống, trêu luôn:
- Thế cho bọn em xin trận này nhé!
Đáp lại là ánh mắt nghiêm túc, không cười cợt nữa, nhưng lời nói lại bông đùa:
- Tự nhiên em ơi!
Thông qua ánh mắt, biết mấy ổng hiệp hai nghiêm túc rồi, như vậy mới xứng đáng đá bóng chứ, và đó cũng là chiến thuật nhỏ của mình. Quay lại sân khi tiếng huýt còi báo hiệu hiệp hai vang lên, bắt đầu thôi.
Tới nơi thì đội hình tập hợp đầu đủ rồi, bên đội mình đá còn vào sân chuẩn bị tư thế hết rồi cơ, Trinh vẫn đang tập luyện skill rê bóng đầy ảo ma, là đang rê bóng mà bóng ở vị trí nào cũng không biết luôn, cứ đá rồi chạy, bóng ở đâu bu tới đó, nhìn đầy nhiệt huyết. Đội con trai cũng có mặt khởi động lâu rồi. Ơ thế hóa ra có mỗi mình là lười nhất à, cất tạm chiếc xe vào đâu đó rồi phi luôn vào sân làm vài đường.
Ngó quanh thì có tận bốn lớp nữa mở màn, có cả lớp mình với lớp chị Vân, ứng cử viên vô địch tham gia rồi. Nhìn cái đội lớp chị đấy thì đúng là chỉ biết cảm thấy đáng thương cho đội đối đầu, toàn chân cột đình và vạm vỡ, out cả trình em vì hồi lớp tám em đã bị nếm trái đắng nên rất rõ thực lực, may mắn không phải gặp lớp chị đó đầu tiên chứ không chiều nay ôm chăn đi ngủ rồi chứ đằng nào cũng loại đến cho tốn công.
Đúng ba rưỡi bắt đầu tiếng thổi còi khai cuộc trọng tài của cả ba sân vang lên, trận tranh hùng bắt đầu.
Vừa mới bắt đầu trận đấu mà tự bản thân em phải thốt lên rằng "Quái lạ sao hôm nay đá xung thế?", như kiểu một đội hình khác luôn.
Béo hôm qua còn là một thằng nhát bóng thì hôm nay mắc lăn xả, một cú chuyền về chạm chân của đồng đội cũng bay vô chụp, áo vén lòi cả bụng ra vẫn chụp, bóng ra biên vẫn bay ra chụp, bóng không tới nơi cũng bay ra chụp. Chỉ cần có bóng là lao ra chụp không cần biết có phạm lỗi hay không.
Thằng N chạy không mệt luôn, cả hiệp một bên sân mình không có chỗ nào là không có dấu răng của nó, tranh được bóng thì ít mà cạp đất thì nhiều, nhưng mà bị nhiều pha đốn què cậu vẫn coi như không tiếp tục chạy tiếp.
Không những vậy mà cả con trai cả lớp C cũng vậy, chiền thuật ruồi bu không lối thoát luôn.
Cơ mà cái bọn này hôm nay bị làm sao á, hay chúng nó không biết nay đá hai hiệp, bung hết sức luôn từ đầu.
Ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng chợt nhận ra mọi người có mặt ở đây là giành là chiến thằng mà, họ đã hết mình lăn xả rồi thì mình cũng tận tâm mà phát huy hết khả năng thôi.
Thôi không để công sức anh em uổng phí, đá chắc tiến chắc lui về thủ, để mình Trinh làm tiền đạo cắm.
Cả hiệp một không tìm ra lối mở để ghi bàn, thế giằng co cho hai đội nên là tỉ số vẫn là 0-0, tiếng còi báo nghỉ giữa hiệp vừa cất lên cả đội mềm như bún, ngã oặt hết ra sân không nhúc nhích, thằng nào cũng đến giới hạn vì cái chiến thuật ruồi bu quá ư là mất sức đi, chả biết còn trụ được cho hiệp hai không.
Cũng may trên sân vẫn còn người sung sức, nghỉ giữa hiệp thấy Trinh đang nghịch bóng, nhìn chuyên nghiệp điệu nghệ hơn rồi, ít ra không còn bị vấp chân nữa.
Cố lết cái thân tàn ra sân chạy qua hỏi Hồng xem nguyên do tại sao lại sung sức vậy, hay không biết là đá hai hồ. Tính hỏi đội con trai mà ai cũng thở không ra hơi nữa rồi, Trinh thì vẫn đang tập trung chuyên môn nên còn mồi Hồng thích hợp nhất thôi. Nghe xong chỉ muốn quỳ xuống vái lại:
- Thằng béo thích một đứa trong lớp, nếu vô địch sẽ được hẹn hò, bạn N lớp bạn cũng vậy.
Ủa ơ sao không nghe thấy một mẩu thông tin gì cái vụ này ta, thằng Nml ỉm luôn thông tin này để chiếm làm của riêng, ngẫm cứ vô địch là có bạn gái thì lăn xả đúng rồi, vậy đứa nó thích là ai? Nhưng câu hỏi đặt ra quan trọng hơn bây giờ hơn cái đó nhiều, đem thắc mắc hỏi lại Hồng:
- Thế còn tớ?
Đáp lại cái vẻ mặt ngạc nhiên của mình thì mặt Hồng còn ngạc nhiên hơn nữa hỏi lại:
- Bạn á?
Ơ con này hỏi lạ, có hai đứa không tớ thì ai, liếm môi háo hức thúc giục nó:
- Tớ cũng phải có gì chứ.
Mặt Hồng nghi hoặc, xong khó hiểu. Ủa giúp lớp nó giải nhì dota, xong còn phụ đá bóng, thằng Nml mới gia nhập còn có thưởng thì chuyên gia cống hiến như mình sao lại loại. Rồi như bừng tỉnh Hồng thốt ra:
- À bạn á. Đợi tý. Trinh ơi!
Vãi cả đợi tý của Hồng rồi gọi Trinh ra, thôi lắc lắc tay cho nó nghịch bóng chứ giờ mà đòi quà thì chắc chắn là những cú liên hoàn đấm của nó kèm giọng dọa nạt:
- Quà này! Quà này! Này thì quà này! Chưa làm mà đòi quà này!
Nghĩ lại đến tin nhắn nó gửi ngày hôm qua đến lại rùng mình, thôi chứ Trinh thì nó dám lắm. Hoặc quà của nó sẽ con tinh tinh nào đó được được bảo vệ nghiêm ngặt trong sở thú. Giao phần trao quà cho nó thì thà bỏ đi còn hơn.
Thôi thì còn nhiều thời gian, cầm chai nước qua lớp 12D2 nghỉ hỏi chuyện. Có mấy anh trước học cấp hai cũ cũng quen biết, giao lưu đá bóng rồi nhưng mà trình độ kĩ thuật hơn thế này nhiều, chứ dăm ba cái chiến thuật ruồi bu trêu đùa trẻ con thôi chứ lão làng nó hầm cho ngậm sâm hết một lượt.
Qua đội bên kia anh đội trưởng bắt tay, hỏi dò luôn xem có chiến thuật gì không:
- Tại sao lớp anh lại đá như thế này? Lớn rồi sức khỏe hả anh.
Ổng cười xòa bắt tay ngược lại:
- Bọn anh năm cuối, thấy tuổi trẻ xung mãn quá nên tự dưng nhớ về hồi xưa, nên đá chậm lại.
Biết thừa ổng trêu rồi chứ mấy lần dốc bóng tính ăn bàn nhưng bị lăn xả cản hết. Nhưng không để lòng tự trọng của ổng bị hạ xuống, trêu luôn:
- Thế cho bọn em xin trận này nhé!
Đáp lại là ánh mắt nghiêm túc, không cười cợt nữa, nhưng lời nói lại bông đùa:
- Tự nhiên em ơi!
Thông qua ánh mắt, biết mấy ổng hiệp hai nghiêm túc rồi, như vậy mới xứng đáng đá bóng chứ, và đó cũng là chiến thuật nhỏ của mình. Quay lại sân khi tiếng huýt còi báo hiệu hiệp hai vang lên, bắt đầu thôi.