Chương 52
Chia tay chia chân về nhà cũng đã chín rưỡi vì còn đưa mợ Trinh về nữa, không hiểu sao Hồng cũng đi xe mà nhất quyết bắt chở về với ví do Hồng nhà rẽ vô chuyên còn nhà nó cách đường chuyên có mấy trăm mét. Cũng không phản bác tại mình cũng thích nên bây giờ mới về muộn như thế này, cũng may là mẹ đi ngủ rồi nên không bị tra hỏi.
Tắm giặt ăn cơm xong xuôi phi thẳng vào bàn học bài ngày mai, cũng may là không có môn thuộc lòng, mỗi soạn văn là hơi móm tý, nhưng việc khố đã có cách giải quyết, chầm chậm lôi trong hộc bàn ra vở soạn văn của chị Vân.
Hê hê nhà bán hàng ăn sáng mà, cần khá nhiều sách vở đã qua sử dụng rồi để dùng cầm lót tay cho bánh mì, năm nào cũng có sách vở của chị Vân trong đó. Sự sống còn khi học trên lớp đã đúc kết ra từ năm cấp hai rồi, với một thằng nhạt cả máu lẫn xương thì vở soạn văn chính là nước mắm cứu rỗi cho cái cuộc đời khắm lọ này. Mở vở ra thì ba trang dài kín chữ, thôi lược ý chép nửa thôi, nhắm mắt nhắm mũi ba mươi phút cũng xong. Sau khi công thành doanh toại đáp hết sách vở ngày mai vào cặp, hôm nay học như vậy là quá đủ rồi.
Giờ thì máy tính, I choise you, bật vội cái máy tính lên, vào garena, alo chat buzz từng người một.
Vừa buzz tầm năm phút sau mặt chị Trâm đã chồi lên trên thanh chat voice:
- Cu có để im cho chị học bài không? Cu không biết mai là môn quan trọng như thế nào à, chị phải học, chị hết sạch tiền rồi, nợ môn ngập đầu đây. Chị túng quẫn lắm rồi, đã quyết định bỏ game rồi mà cu cứ buzz hoài vậy! Oáp!
Bị mắng xối xả không kịp phản luôn, mà nghe quen rồi nên cũng chẳng ngỡ ngàng lắm, những lúc như thế này chỉ thể vừa ngủ dậy, đặc tính dị vãi cả ra, người bình thường mới ngủ dậy sẽ mất một thời gian cho não nhảy số, nhưng quan điểm của chị khác, chỉ bảo dậy phải nói nhiều để não nhảy số luôn, học đại học quen vậy rồi. Hic! Chắc cuộc sống của chị hẳn tuyệt vọng lắm lắm. Mà cái trường nào hành hạ chị ra cái nông nỗi này vậy.
- Chị mới ngủ dậy hả?
- Ừm.
Trả lời như con gió thoảng. Tưởng tượng ra cảnh đầu óc bù xù mà "Ừm" gật đầu như gà mổ thóc đúng phì cười. Dám cá là ngủ chưa đủ nên cứ giật cục vậy luôn.
- Ngủ từ lúc nghỉ đến giờ luôn, ăn gì chưa?
Đáp lại là tiếng xoạt của giường, chắc lại như mèo nằm trườn ra chiếc chăn yêu thích đây, kèm theo cách trả lời mè nheo:
- Chị không có đói.
Úi giờ đất ơi thánh bỏ bữa sáng, nhịn cả bữa trưa, nịnh mãi mới chịu đi nấu mì tôm. Mà đi nấu rồi giọng vẫn vọng vào mic
- Có chuyện gì nói đi.
Chưa đầy năm phút để tỉnh táo thì đúng là môi trường đại học khắc nghiệt thật. Vẫn còn nhớ lời nhờ thì đúng chị tốt. Vội chồm mic tò mò hỏi:
- Chị thấy team em như thế nào?
Giọng chị đều đều vẫn vọng vào mic.
- Vậy chị hỏi thật chúng cu định làm gì với cái team như vậy?
- Đánh giải mà. Em bảo với chị rồi còn gì. Phí một trăm lận đó.
Chị đang nấu mì mà vẫn nghe thấy tiếng thở dài như dãy núi Trường Sơn của bả:
- Hàiiiiiiiiii! Ai chẳng biết là đánh giải, nhưng với cái team như thế các cu đi cúng tiền à. Nếu cúng thì cúng cho chị đây này, để chị thay bàn phím với chuột, thay vì vỗ béo chúng nó thì đầu tư cho chị đây này, rồi tiền thừa chị sẽ mua đồ ăn thật ngon để gánh cu nữa chứ. Há há há!
Nghe chị cười mà cũng chỉ biết thở dài. Hết cách mới cầu cứu chị chớ:
- Vậy có cách nào cải thiện không chị?
Thật ra là tiền tham dự được cho, nhưng mà như thế mấy vấn đề chuyên môn bên ngoài càng cần phải hỏi để bù lại không trông như đứa ăn bám chờ bao nuôi vậy.
Bỗng bên kia có tiếng cạch, rồi thêm "xong".
Hở? Xong? Xong gì?
Chị cười toe toét cuối cùng cũng xong nồi mì, muốn chị chỉ thì phải để chị vực đạo đã. Làm cái "roattttttttttttttttt". Cá là hơn nửa gói mì đi rồi, mà cái tiếng mì tôm nghe nó hấp dẫn thật, vừa ăn no xong lại muốn ăn nữa:
- Team có hai đứa mới tập chơi đúng không? Theo chị đoán khả năng cao là dùng skill bằng chuột, thao tác tay chậm kinh khủng. Có vài pha cảm thấy khó hiểu nhưng chắc chắn là dùng skill bằng chuột. Một đứa chắc là biết game chứ không biết chơi, cắm war bên rừng mà không thấy stack, không lure, không hit run, không biết chui hốc, một bãi creep đã phải cắn bait rồi. Nói chung là như một tờ giấy trắng. Còn đứa còn lại khá hơn tý, có vẻ biết last hit nhưng mà cũng chỉ được có thế.
Đúng là chuyên gia, mới vài trận game đã nhìn thấu tất tần tật, còn chỉ ra trình độ một cách chi tiết như vậy. Nhưng mà thấy lạ lạ, cái vụ cắm war để biết không lure không hốc? Ủa không phải do chị hack map hả?
Và rồi "roatjtttttttttttt" cái nữa:
- Đợi xíu chị cất bát.
Vâng hai roạt hết luôn gói mì. Cảm thấy thương cảm cho cái bụng phải tiêu hóa quá tải nhưng chị toàn bảo kệ nó, quen rồi. Nếu chị bảo không vấn đề gì thì chắc không vấn đề gì, mà quay lại vấn đề quan trong hơn là hai thành viên kia. Nếu vừa chơi chung mà chị đã phát hiện ra như rồi thì đúng quan ngại thật. Nếu vậy thì chơi kiểu gì, ừ thì đánh thì thế nào mà chả đánh được, nhưng mà cái muốn là ít nhất còn giãy được tý, chứ vào vào bóp nghẹt phát chết thứ nào chịu cho nổi, với lại nếu vào game mà bị bắt bài từ trước rồi cứ thế họ khai thác vào điểm yếu có cố cũng chẳng bật nổi.
- Có cách nào khắc phục được không chị?
- Đơn giản mà, xin tiền về không chơi nữa.
Cái lúc nghe nói "đơn giản mà" nghe như chuyện muỗi phẩy ngang tai, tia hy vọng lóe lên xong nghe nốt khác gì nhát dao đâm chí tử. Quặn ruột nhăn mặt chỉ biết thở dài:
- Xì! Nói như chị thì..
- Thì cu đợi chị rửa chén xong đã chứ.
Ngoan ngoãn ngồi đợi chị rửa vậy, thật ra không phải nghĩ không ra, chỉ đang phân vân, chơi triplane hoặc hai lane double bỏ rừng thôi, nhưng mà thế thọt tài nguyên quá, từ gold, exp, chưa kể như vậy có đè được lane không không lại rủ nhau dẫm shit, dắt tay nhau về lòng đất, về lại cấp một học đếm số. Vậy thì chắc phải có một rừng, vậy ai rừng? Ai sup? Ai core? Offlane và mid nữa. Đang bế tắc thì chị lên tiếng:
- Cho đứa không biết chơi đi jungle đi, còn đứa khá hơn cho đi sup.
Cũng có đoạn tính như chị rồi nhưng cảm thấy cứ sai sai gì đó mà không tài nào lí giải được nên tiếp tục hỏi ngược lại chị:
- Em cũng tính vậy có mà cuối game core với jungle gánh dame chính, chưa biết đánh kiểu gì?
- Cu đi off đi, farm hộ nó, pick tanker đấy có skill nuker, đến cuối đổi vói jungle. Tanker chỉ cần hứng dame rồi chết thôi mà. Farm off khó, dễ chết. Cu đi là hợp lý.
Nghe cũng hợp lý đó chứ, gật đầu luôn.
- Vậy em off ak, còn mid?
- Thì cho con bé chiều nay đi mid đi.
Sự quyết đoán của chị đến nỗi bật ra câu hỏi vô nghĩa ngay lập tức.
- Sao chị biết?
- Ơ hỏi lạ. Chị thấy toàn pick mid, chắc quen lane, với lại hỏi anh Ng đi lane với nhỏ đó chứ.
Mà cũng công nhận Hồng cũng hay pick mid thật, đếm team quanh đi quanh lại chắc còn mỗi cái Hồng thật. Lại chốt thêm ví trí quan trọng nữa.
- Dạ vầng!
Trong đầu đang phản chiếu lại hình ảnh xử lí của Hồng quá trình đi đường với khả năng roam thì chị lại gián đoán
- Còn lại.
Nghe cái từ "còn lại" của chị nguyên túc hẳn ra, gằn giọng nhấn chữ nữa làm bất giác em thẳng lưng nuốt nước bọt:
- Còn bạn gái của cu nhỉ!
Tắm giặt ăn cơm xong xuôi phi thẳng vào bàn học bài ngày mai, cũng may là không có môn thuộc lòng, mỗi soạn văn là hơi móm tý, nhưng việc khố đã có cách giải quyết, chầm chậm lôi trong hộc bàn ra vở soạn văn của chị Vân.
Hê hê nhà bán hàng ăn sáng mà, cần khá nhiều sách vở đã qua sử dụng rồi để dùng cầm lót tay cho bánh mì, năm nào cũng có sách vở của chị Vân trong đó. Sự sống còn khi học trên lớp đã đúc kết ra từ năm cấp hai rồi, với một thằng nhạt cả máu lẫn xương thì vở soạn văn chính là nước mắm cứu rỗi cho cái cuộc đời khắm lọ này. Mở vở ra thì ba trang dài kín chữ, thôi lược ý chép nửa thôi, nhắm mắt nhắm mũi ba mươi phút cũng xong. Sau khi công thành doanh toại đáp hết sách vở ngày mai vào cặp, hôm nay học như vậy là quá đủ rồi.
Giờ thì máy tính, I choise you, bật vội cái máy tính lên, vào garena, alo chat buzz từng người một.
Vừa buzz tầm năm phút sau mặt chị Trâm đã chồi lên trên thanh chat voice:
- Cu có để im cho chị học bài không? Cu không biết mai là môn quan trọng như thế nào à, chị phải học, chị hết sạch tiền rồi, nợ môn ngập đầu đây. Chị túng quẫn lắm rồi, đã quyết định bỏ game rồi mà cu cứ buzz hoài vậy! Oáp!
Bị mắng xối xả không kịp phản luôn, mà nghe quen rồi nên cũng chẳng ngỡ ngàng lắm, những lúc như thế này chỉ thể vừa ngủ dậy, đặc tính dị vãi cả ra, người bình thường mới ngủ dậy sẽ mất một thời gian cho não nhảy số, nhưng quan điểm của chị khác, chỉ bảo dậy phải nói nhiều để não nhảy số luôn, học đại học quen vậy rồi. Hic! Chắc cuộc sống của chị hẳn tuyệt vọng lắm lắm. Mà cái trường nào hành hạ chị ra cái nông nỗi này vậy.
- Chị mới ngủ dậy hả?
- Ừm.
Trả lời như con gió thoảng. Tưởng tượng ra cảnh đầu óc bù xù mà "Ừm" gật đầu như gà mổ thóc đúng phì cười. Dám cá là ngủ chưa đủ nên cứ giật cục vậy luôn.
- Ngủ từ lúc nghỉ đến giờ luôn, ăn gì chưa?
Đáp lại là tiếng xoạt của giường, chắc lại như mèo nằm trườn ra chiếc chăn yêu thích đây, kèm theo cách trả lời mè nheo:
- Chị không có đói.
Úi giờ đất ơi thánh bỏ bữa sáng, nhịn cả bữa trưa, nịnh mãi mới chịu đi nấu mì tôm. Mà đi nấu rồi giọng vẫn vọng vào mic
- Có chuyện gì nói đi.
Chưa đầy năm phút để tỉnh táo thì đúng là môi trường đại học khắc nghiệt thật. Vẫn còn nhớ lời nhờ thì đúng chị tốt. Vội chồm mic tò mò hỏi:
- Chị thấy team em như thế nào?
Giọng chị đều đều vẫn vọng vào mic.
- Vậy chị hỏi thật chúng cu định làm gì với cái team như vậy?
- Đánh giải mà. Em bảo với chị rồi còn gì. Phí một trăm lận đó.
Chị đang nấu mì mà vẫn nghe thấy tiếng thở dài như dãy núi Trường Sơn của bả:
- Hàiiiiiiiiii! Ai chẳng biết là đánh giải, nhưng với cái team như thế các cu đi cúng tiền à. Nếu cúng thì cúng cho chị đây này, để chị thay bàn phím với chuột, thay vì vỗ béo chúng nó thì đầu tư cho chị đây này, rồi tiền thừa chị sẽ mua đồ ăn thật ngon để gánh cu nữa chứ. Há há há!
Nghe chị cười mà cũng chỉ biết thở dài. Hết cách mới cầu cứu chị chớ:
- Vậy có cách nào cải thiện không chị?
Thật ra là tiền tham dự được cho, nhưng mà như thế mấy vấn đề chuyên môn bên ngoài càng cần phải hỏi để bù lại không trông như đứa ăn bám chờ bao nuôi vậy.
Bỗng bên kia có tiếng cạch, rồi thêm "xong".
Hở? Xong? Xong gì?
Chị cười toe toét cuối cùng cũng xong nồi mì, muốn chị chỉ thì phải để chị vực đạo đã. Làm cái "roattttttttttttttttt". Cá là hơn nửa gói mì đi rồi, mà cái tiếng mì tôm nghe nó hấp dẫn thật, vừa ăn no xong lại muốn ăn nữa:
- Team có hai đứa mới tập chơi đúng không? Theo chị đoán khả năng cao là dùng skill bằng chuột, thao tác tay chậm kinh khủng. Có vài pha cảm thấy khó hiểu nhưng chắc chắn là dùng skill bằng chuột. Một đứa chắc là biết game chứ không biết chơi, cắm war bên rừng mà không thấy stack, không lure, không hit run, không biết chui hốc, một bãi creep đã phải cắn bait rồi. Nói chung là như một tờ giấy trắng. Còn đứa còn lại khá hơn tý, có vẻ biết last hit nhưng mà cũng chỉ được có thế.
Đúng là chuyên gia, mới vài trận game đã nhìn thấu tất tần tật, còn chỉ ra trình độ một cách chi tiết như vậy. Nhưng mà thấy lạ lạ, cái vụ cắm war để biết không lure không hốc? Ủa không phải do chị hack map hả?
Và rồi "roatjtttttttttttt" cái nữa:
- Đợi xíu chị cất bát.
Vâng hai roạt hết luôn gói mì. Cảm thấy thương cảm cho cái bụng phải tiêu hóa quá tải nhưng chị toàn bảo kệ nó, quen rồi. Nếu chị bảo không vấn đề gì thì chắc không vấn đề gì, mà quay lại vấn đề quan trong hơn là hai thành viên kia. Nếu vừa chơi chung mà chị đã phát hiện ra như rồi thì đúng quan ngại thật. Nếu vậy thì chơi kiểu gì, ừ thì đánh thì thế nào mà chả đánh được, nhưng mà cái muốn là ít nhất còn giãy được tý, chứ vào vào bóp nghẹt phát chết thứ nào chịu cho nổi, với lại nếu vào game mà bị bắt bài từ trước rồi cứ thế họ khai thác vào điểm yếu có cố cũng chẳng bật nổi.
- Có cách nào khắc phục được không chị?
- Đơn giản mà, xin tiền về không chơi nữa.
Cái lúc nghe nói "đơn giản mà" nghe như chuyện muỗi phẩy ngang tai, tia hy vọng lóe lên xong nghe nốt khác gì nhát dao đâm chí tử. Quặn ruột nhăn mặt chỉ biết thở dài:
- Xì! Nói như chị thì..
- Thì cu đợi chị rửa chén xong đã chứ.
Ngoan ngoãn ngồi đợi chị rửa vậy, thật ra không phải nghĩ không ra, chỉ đang phân vân, chơi triplane hoặc hai lane double bỏ rừng thôi, nhưng mà thế thọt tài nguyên quá, từ gold, exp, chưa kể như vậy có đè được lane không không lại rủ nhau dẫm shit, dắt tay nhau về lòng đất, về lại cấp một học đếm số. Vậy thì chắc phải có một rừng, vậy ai rừng? Ai sup? Ai core? Offlane và mid nữa. Đang bế tắc thì chị lên tiếng:
- Cho đứa không biết chơi đi jungle đi, còn đứa khá hơn cho đi sup.
Cũng có đoạn tính như chị rồi nhưng cảm thấy cứ sai sai gì đó mà không tài nào lí giải được nên tiếp tục hỏi ngược lại chị:
- Em cũng tính vậy có mà cuối game core với jungle gánh dame chính, chưa biết đánh kiểu gì?
- Cu đi off đi, farm hộ nó, pick tanker đấy có skill nuker, đến cuối đổi vói jungle. Tanker chỉ cần hứng dame rồi chết thôi mà. Farm off khó, dễ chết. Cu đi là hợp lý.
Nghe cũng hợp lý đó chứ, gật đầu luôn.
- Vậy em off ak, còn mid?
- Thì cho con bé chiều nay đi mid đi.
Sự quyết đoán của chị đến nỗi bật ra câu hỏi vô nghĩa ngay lập tức.
- Sao chị biết?
- Ơ hỏi lạ. Chị thấy toàn pick mid, chắc quen lane, với lại hỏi anh Ng đi lane với nhỏ đó chứ.
Mà cũng công nhận Hồng cũng hay pick mid thật, đếm team quanh đi quanh lại chắc còn mỗi cái Hồng thật. Lại chốt thêm ví trí quan trọng nữa.
- Dạ vầng!
Trong đầu đang phản chiếu lại hình ảnh xử lí của Hồng quá trình đi đường với khả năng roam thì chị lại gián đoán
- Còn lại.
Nghe cái từ "còn lại" của chị nguyên túc hẳn ra, gằn giọng nhấn chữ nữa làm bất giác em thẳng lưng nuốt nước bọt:
- Còn bạn gái của cu nhỉ!