Chương 107
Cất xe xong xuôi tiến lại về phía Trinh mà hâm dở vẫn chưa ngừng ăn từ lúc đó, má phình ra vẫn đang nhai vậy còn cắn miếng mới. Chắc mẩm sắp nghẹn đây, vừa cắm ống hút vào ý như rằng có bàn tay vươn ra chụp lấy nút lấy nút để. Nhìn cảnh này mà nghẹn ứa nước mắt, thật là thương xót, hẳn là xã hội này đối xử với mày thật là nhẫn tâm.
Ăn uống no say, liếm không còn mẩu vụn bánh, hâm dở mới chợt nhớ ra công ơn người đã cứu giúp, ngẩng gương mặt giờ đã có mạch máu trở lại vô tư hồn nhiên hỏi:
- Mẹ làm à? Ngon thật.
Xem kìa, nó gọi người cứu mạng mình kìa, à không trong trường hợp này là đấng cứu nguy luôn ấy chứ, mà không có trong câu cảm thán vừa rồi, nhầm sang mẹ. Vâng xin nghiêng mình trân trọng giới thiệu với mày, tao vào bếp từ năm sáu tuổi, đến nay đã có hơn chục năm kinh nghiệm trong nghề. Mọi công thức hấp, luộc, dán đều đã kinh qua, bí kíp gia truyền cũng được được truyền thụ và lĩnh hội hoàn hảo. Hiện tại đang là bếp phụ, đôi khi mẹ đi vắng thì kiêm luôn bếp trưởng, từng phục vụ hàng ngàn thức khách lớn nhỏ, hạng nào cũng đã từng gặp và chưa ai gửi gửi lời phàn nàn những suất được phục vụ. Nhưng mà thôi, nói ra ở đây mất công có đứa lại mình khoe mẽ, phải nâng tầm mình lên nhưng vẫn khiêm tốn, chỉ gói gọn trong ba từ:
- Tao làm đấy.
Trinh lúc này mới ngớ ra người làm chiếc bánh ấy, ngước mắt lên long lanh rồi nói:
- Tao biết mày làm rồi, nhưng tao đang nói dưa góp cơ. Chứ mày xúc xích ngoài thì cháy trong thì lạnh, xiên chiên rụng hết cả bột, bánh mì quay quá giờ cứng ngắc. Phá hỏng hết khẩu vị tam quan của tao, may có dưa góp mẹ làm mới cứu vớt được tý.
Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, tại không có thời gian chứ bộ. Lạ tại mày, đúng, tất cả là tại mày, do mày giục với lại bảo đang trên tòa án thành phố nên tưởng bị xích rồi thành ra hơi vội xíu chứ bình thường ngon lắm đấy, chắc vậy. Nếu ngẫm mọi chuyện chi li và tỉ mỉ ra là lỗi tại nó chứ, tại mày mà tay nghề của tao giảm sút. Vâng lại nhưng, nhưng nếu chỉ ra sự đúng đắn ấy kiểu gì cũng bị cái đứa cứng đầu kia vả cho rụng răng ấy. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nếu ai nghe cái miệng xoen xoét kia nói mà không nhìn chút nước sốt vẫn còn đọng trên miêng kia sẽ nghĩ là mới cắn được một miếng đầu đã bỏ rồi. Đưa cho miếng giấy lau miệng rồi hỏi:
- Sao mày bị bắt vô đây?
Trinh đón lấy lau miệng nghiêng đầu thắc mắc:
- Bắt?
Rồi tiếp tục lau nốt vết nước sốt trên miệng kia, ngẫm nghĩ một hồi xong gật gù:
- Thì đúng là bắt thật. Cô giáo tự đăng kí bọn tao tham gia tiết mục múa, còn mời về người dạy múa bài rõ khó.
Nghe xong có hai tin chấn động. Trinh múa, Trinh múa mọi người ạ, bảo mình là lên đấm vài đường quyền còn tin được chứ bảo múa thì hơi.. rồi do gặp bài không hợp với xương cốt, nó đấm người dạy nhập viện xong bị người ta bắt xét xử luôn ở đây, và đó là thông tin thứ hai. Ôi ôi ôi, không muốn múa cũng được, chỉ việc chối là xong mà có cần thiết phải mạnh tay thế không, tý thì không gặp được nhau nữa ấy.
Nhận ra ánh mắt kì cục đang nhìn về phía mình, Trinh cau mày chấm hỏi, đến khi mình nói đến cái giả thuyết kia thì Trinh cười lớn, vươn tay ra đặt lên vai đối phương cười ghè đe dọa. Này này nhá, mày mới bị bị bắt tội đánh người, đang trong quá trình theo dõi để giảm án mà lại đánh người lần hai là to thêm tội đấy, rồi người bị đánh không được vào thăm nuôi đâu, mà không có đứa chu cấp đồ ăn là chết đói thật đấy. Cảnh bảo lần hai với nó như vậy thì Trinh chỉ ra sân đằng sau rồi nói:
- Đây là tòa nhà bên cạnh, là cái bãi gửi xe, sân sau còn cái chỗ trống nên bọn tao thuê tạm, đang tập ở trong đó kia kìa.
Nói dối đúng không, đang nói dối đúng không chứ làm quái gì có chuyện chỗ pháp luật nào cho thuê để luyện tập, có phải nói trúng tim đen nên là bịa bừa lý do đúng không? Hay là bị giam giữ lâu ngày quá nên sảng rồi.
Nhận thấy ánh nhìn kì thị, Trinh tức mình kéo tay một mạch ra sân sau, và thật bất ngờ là đằng sau này có sân trống thật, giữa khoảnh sân có một bộ loa, thêm cô trung niên đang tập vài động tác nhẹ nhàng co giãn, rồi những gương mặt quen thuộc của các bạn lớp C, và trên tay không ai có lắc bạc hình số tám cả. Hóa ra Trinh nói thật, nó không bị bắt. Chưa kịp đính chính sự thật thì thông tin tiếp theo làm thổi tung cái đầu của thằng nhóc lớp 10, các bạn nữ đi tập mà cứ quần đùi áo ba lỗ, lướt qua một lượt xém chảy máu mũi, quả này đường về hơi khó đây.
Ăn uống no say, liếm không còn mẩu vụn bánh, hâm dở mới chợt nhớ ra công ơn người đã cứu giúp, ngẩng gương mặt giờ đã có mạch máu trở lại vô tư hồn nhiên hỏi:
- Mẹ làm à? Ngon thật.
Xem kìa, nó gọi người cứu mạng mình kìa, à không trong trường hợp này là đấng cứu nguy luôn ấy chứ, mà không có trong câu cảm thán vừa rồi, nhầm sang mẹ. Vâng xin nghiêng mình trân trọng giới thiệu với mày, tao vào bếp từ năm sáu tuổi, đến nay đã có hơn chục năm kinh nghiệm trong nghề. Mọi công thức hấp, luộc, dán đều đã kinh qua, bí kíp gia truyền cũng được được truyền thụ và lĩnh hội hoàn hảo. Hiện tại đang là bếp phụ, đôi khi mẹ đi vắng thì kiêm luôn bếp trưởng, từng phục vụ hàng ngàn thức khách lớn nhỏ, hạng nào cũng đã từng gặp và chưa ai gửi gửi lời phàn nàn những suất được phục vụ. Nhưng mà thôi, nói ra ở đây mất công có đứa lại mình khoe mẽ, phải nâng tầm mình lên nhưng vẫn khiêm tốn, chỉ gói gọn trong ba từ:
- Tao làm đấy.
Trinh lúc này mới ngớ ra người làm chiếc bánh ấy, ngước mắt lên long lanh rồi nói:
- Tao biết mày làm rồi, nhưng tao đang nói dưa góp cơ. Chứ mày xúc xích ngoài thì cháy trong thì lạnh, xiên chiên rụng hết cả bột, bánh mì quay quá giờ cứng ngắc. Phá hỏng hết khẩu vị tam quan của tao, may có dưa góp mẹ làm mới cứu vớt được tý.
Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, tại không có thời gian chứ bộ. Lạ tại mày, đúng, tất cả là tại mày, do mày giục với lại bảo đang trên tòa án thành phố nên tưởng bị xích rồi thành ra hơi vội xíu chứ bình thường ngon lắm đấy, chắc vậy. Nếu ngẫm mọi chuyện chi li và tỉ mỉ ra là lỗi tại nó chứ, tại mày mà tay nghề của tao giảm sút. Vâng lại nhưng, nhưng nếu chỉ ra sự đúng đắn ấy kiểu gì cũng bị cái đứa cứng đầu kia vả cho rụng răng ấy. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nếu ai nghe cái miệng xoen xoét kia nói mà không nhìn chút nước sốt vẫn còn đọng trên miêng kia sẽ nghĩ là mới cắn được một miếng đầu đã bỏ rồi. Đưa cho miếng giấy lau miệng rồi hỏi:
- Sao mày bị bắt vô đây?
Trinh đón lấy lau miệng nghiêng đầu thắc mắc:
- Bắt?
Rồi tiếp tục lau nốt vết nước sốt trên miệng kia, ngẫm nghĩ một hồi xong gật gù:
- Thì đúng là bắt thật. Cô giáo tự đăng kí bọn tao tham gia tiết mục múa, còn mời về người dạy múa bài rõ khó.
Nghe xong có hai tin chấn động. Trinh múa, Trinh múa mọi người ạ, bảo mình là lên đấm vài đường quyền còn tin được chứ bảo múa thì hơi.. rồi do gặp bài không hợp với xương cốt, nó đấm người dạy nhập viện xong bị người ta bắt xét xử luôn ở đây, và đó là thông tin thứ hai. Ôi ôi ôi, không muốn múa cũng được, chỉ việc chối là xong mà có cần thiết phải mạnh tay thế không, tý thì không gặp được nhau nữa ấy.
Nhận ra ánh mắt kì cục đang nhìn về phía mình, Trinh cau mày chấm hỏi, đến khi mình nói đến cái giả thuyết kia thì Trinh cười lớn, vươn tay ra đặt lên vai đối phương cười ghè đe dọa. Này này nhá, mày mới bị bị bắt tội đánh người, đang trong quá trình theo dõi để giảm án mà lại đánh người lần hai là to thêm tội đấy, rồi người bị đánh không được vào thăm nuôi đâu, mà không có đứa chu cấp đồ ăn là chết đói thật đấy. Cảnh bảo lần hai với nó như vậy thì Trinh chỉ ra sân đằng sau rồi nói:
- Đây là tòa nhà bên cạnh, là cái bãi gửi xe, sân sau còn cái chỗ trống nên bọn tao thuê tạm, đang tập ở trong đó kia kìa.
Nói dối đúng không, đang nói dối đúng không chứ làm quái gì có chuyện chỗ pháp luật nào cho thuê để luyện tập, có phải nói trúng tim đen nên là bịa bừa lý do đúng không? Hay là bị giam giữ lâu ngày quá nên sảng rồi.
Nhận thấy ánh nhìn kì thị, Trinh tức mình kéo tay một mạch ra sân sau, và thật bất ngờ là đằng sau này có sân trống thật, giữa khoảnh sân có một bộ loa, thêm cô trung niên đang tập vài động tác nhẹ nhàng co giãn, rồi những gương mặt quen thuộc của các bạn lớp C, và trên tay không ai có lắc bạc hình số tám cả. Hóa ra Trinh nói thật, nó không bị bắt. Chưa kịp đính chính sự thật thì thông tin tiếp theo làm thổi tung cái đầu của thằng nhóc lớp 10, các bạn nữ đi tập mà cứ quần đùi áo ba lỗ, lướt qua một lượt xém chảy máu mũi, quả này đường về hơi khó đây.