Chương 42: Chương 42
Hết lần này đến lần khác nước trà đều bị chảy ra, sau đó lại phải làm lại từ đầu, trong lúc làm còn dùng một tách trà không có nắp để luyện tập rót trà.Chúc Ngộ Thanh ngồi đối diện với cô, chậm rãi chỉ bảo từng động tác, không có một chút sốt ruột nào, cũng không lập tức chỉ ra điều gì không ổn khi Vãn Gia bị bỏng, mà nói cho cô biết vấn đề sau khi cô vượt qua cơn nóng.Khi anh im lặng, chính là im lặng quan sát, hoặc bưng chén uống cạn chén trà cô vừa rót, Vãn Gia dần dần bình tĩnh lại, cũng bớt căng thẳng hơn lúc đầu.Từ khi lỗ tai ửng đỏ đến khi đường nước chảy ra đều và không vương vãi, Chúc Ngộ Thanh mới nói: “Khá tốt rồi.”Vãn Gia thở ra một hơi dài.Cô rót nước trà ra cốc cho Chúc Ngộ Thanh, Chúc Ngộ Thanh tháo kính ra, kéo tay áo sơ mi lên.Môi anh dừng trên miệng cốc, nốt ruồi nhỏ hơi động, lộ ra vẻ sạch sẽ gợi cảm."Anh có thể nói được tiếng Quảng Đông không?" Vãn Gia hỏi."Em muốn học sao?"Vãn Gia lắc đầu: “Em muốn nghe.”Cô đã nghe rất nhiều bài hát tiếng Quảng Đông và phim Hồng Kông cũ, cô luôn cảm thấy tiếng Quảng Đông rất hay.Đáng tiếc Chúc Ngộ Thanh tựa hồ cũng không có ý định thỏa mãn cô, anh liền đặt ly trà xuống, nhìn thoáng qua thời gian: "Đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi.""Ồ." Vãn Gia đáp.Từ khi anh vào đến giờ vẫn ngồi đối diện với cô, cả buổi cũng không đứng dậy chứ đừng nói là nắm tay nhau, giống như thật sự chỉ là dạy cô pha trà chứ không có ý gì khác.Nhưng lúc này anh nói đi ngủ, thế mà lại không nhúc nhích chút nào.Vãn Gia không thể chịu đựng được vì hôm nay cô mặc không nhiều.“Em đi xuống đây.” Cô từ trên ghế bành đứng lên, vòng qua bàn trà đi qua, chân trước vừa mới lướt qua Chúc Ngộ Thanh, rất nhanh liền nghe được một tiếng bén nhọn như lụa, áo trên bả vai của cô bị kéo xuống.Cô lấy tay trái che lưng, quay người lại, thực sự cô bị hành vi lưu manh này làm cho kinh hãi trợn to hai mắt: “Anh, biến thái!”Chúc Ngộ Thanh bình tĩnh nghe cô mắng.Anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhưng lại thay đổi phương hướng, nhàn nhạt hỏi: "Em không phải lúc nào cũng nói cảm ơn sao? Sao hôm nay anh dạy em pha trà em lại không nói cảm ơn anh?"Vãn Gia che lại phía sau lưng, thấy anh tràn đầy ý cười, nhất thời không phân biệt được đây là nói thật hay đùa, hay là có ý gì khác.“Anh dạy em pha trà, không phải em đã pha cho anh uống là cảm ơn rồi sao?” Cô lắp bắp, ghét bỏ chính mình chỉ biết nói năng vụng về, nên đành nói một câu: “Vậy anh muốn em cảm ơn anh như thế nào?”Chúc Ngộ Thanh nhẹ nhàng duỗi tay kéo cô qua.Cô bị người đàn ông ép ngồi xuống, bắp chân cô cong lại, lộ ra đường gân chân trắng như tuyết, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đè lên chân.Anh mò mẫm, tìm thấy chiếc khóa kéo bên hông, kéo lại cho cô.Dù chỉ được che bởi một mảnh vải mỏng nhưng đường cong của bả vai và lưng vẫn rất quyến rũ.Nhưng ngồi như thế này, nhìn xuống đường viền cổ áo, anh hỏi: "Làm sao vậy?"Vãn Gia lúng túng.Chiếc váy nhất định hở vai hở lưng, bên trong còn mặc áo lót, vừa nhìn sẽ thấy như vậy, cô liền đưa tay che mắt Chúc Ngộ Thanh, miệng lập tức hoạt bát trở lại,"Không cần."Nói xong, cô nghiêng người đẩy đẩy anh: "Anh phải suy nghĩ kỹ, nơi này không thích hợp.""Nơi này chỉ so với thư phòng nhỏ hơn một chút, sao lại không thích hợp?"Nhắc đến thư phòng, Vãn Gia lập tức đỏ mặt, cô thực sự bị câu hỏi này của anh chặn họng.Diện tích thực sự là như nhau, chiều cao của bàn như nhau, ánh đèn còn mờ hơn một chút.Cô nắm tay đặt lên ngực anh: “Đừng, kỳ cục lắm.”“Sao lại kỳ cục?” Chúc Ngộ Thanh rút chiếc kẹp tóc trên mái tóc xoăn của cô ra, đưa tay từ bả vai ra phía trước, từ viên ngọc trai khóa trước ngực, lộ ra một mảng da thịt sáng chói, đẹp đẽ.Vãn Gia đỏ mặt, tim đập thình thịch.Rõ ràng bọn họ đều ở nhà, dì giúp việc còn đang nghỉ ngơi, bọn họ còn nhỏ giọng nói chuyện như vậy, bộ dạng trông cứ lén la lén lút.Trong lúc vô cùng xấu hổ, cô lại chợt nhớ đến lời nói của Lư Đồng: “Đàn ông đa số đều là biến thái, ai mà chẳng thích làm mấy hành động mờ ám.”Quả nhiên, anh cúi người, lông mi dán sát vào cô: "Không có gì kỳ cục cả, chỉ cần là anh và em, không có gì là kỳ cục."Giọng nói trầm thấp êm ái của anh lọt vào tai cô.Mùi rượu đã bay đi từ lâu, chỉ còn lại hương nước trà, cảm nhận được sự đè nặng của anh trên cơ thể, mũi chân Vãn Gia chạm đất, bắt đầu di chuyển thân thể.Bên hông bị cánh tay của anh buộc chặt, sau đó cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh bên tai.Anh thoáng chạm nhẹ vào đôi gò má cô, Vãn Gia có chút choáng váng.Cằm bị anh giữ lại, cả người bị cánh tay anh giam lại, những chiếc hôn dày đặc lại ẩm ướt cướp lấy hơi thở của Vãn Gia, cả người cô lơ lửng như bị trôi xa khỏi trái đất.Sau một hồi hôn hít đủ kiểu, Chúc Ngộ Thanh mới dứt ra rồi nhìn chằm chằm cô..