Chương 4
07
Cuối cùng, buổi cắm trại trở thành một cảnh tượng đáng xấu hổ của ba người phụ nữ và hai người đàn ông.
Hoa khôi bám lấy Thẩm Châu, trong khi đó người bạn thân nhất của tôi chạy theo phía sau Thẩm Duệ.
Tục ngữ có câu, người có tình ắt sẽ đến với nhau*, người ngoài sẽ tận mắt chứng kiến.
*有情人终成眷属
Và bóng đèn kilowatt là tôi có thể nhìn rõ chuyện này.
Sau khi dựng xong lều trại trong khu rừng nhỏ, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho tiệc nướng.
“Cám ơn anh Thẩm.” Hoa khôi nhận lấy xiên thịt cừu nướng từ Thẩm Châu, mùi thơm ngào ngạt.
Bụng tôi réo lên.
Nhìn miếng sườn cừu xèo xèo trên bếp, tôi không khỏi nuốt nước bọt.
"Có muốn ăn không? Gọi tiếng anh trai cho tôi nghe đi." Thẩm Châu chú ý tới tôi, cười hỏi.
Làm gì có ai từ chối miếng ăn.
Tôi nhớ rằng lần trước tôi chơi đại mạo hiểm thua phải tỏ tình với hắn, bị hắn doạ cho sợ rồi.
Nói một lần là được mà, cố lên tôi ơi.
Tôi bóp cổ cố gắng nói: "cưa cưa ying ying ying*."
*sự vô tri này xin phép được giữ nguyên
“Mịe nó, cổ họng cậu mới bị xe cán à?” Cậu ta nói xong lập tức ho khan.
Âm thanh thật kinh tởm.
Nhưng tôi thích nó.
Hoa khôi vội vàng vặn mở bình nước, vỗ vỗ lưng Thẩm Châu: "Uống chút nước đi."
"Đã được ăn chưa? Cưaa..." Còn chưa nói xong, trùm trường đã cắt lời, "Đừng nói nữa, tôi vẫn còn muốn sống thêm hai năm."
Cậu biết cách trân trọng cuộc sống thật đây.
Lý Nhị Cẩu và Thẩm Duệ cùng đi dạo xung quanh.
Gió rừng thổi qua, tôi ngồi bên hồ nước nhỏ nhàn nhã ăn một xiên thịt cừu to, nhấm nháp pho mát và nho.
Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên.
Cuộc sống thật yên bình và dễ chịu.
Sau đó, đột nhiên một con husky vồ lấy tôi khiến tôi ngã ngửa xuống đất.
"Cứu! Đại ca chó, đừng cắn tôi."
Thấy vậy, Thẩm Châu lập tức chạy tới, định từ phía sau giật lấy con chó: “Đừng sợ, có tiểu gia ở đây.”
Không ngờ lúc cậu ta lao tới.
Con husky đã ăn mất thịt cừu, tay tôi chỉ còn một cây x/i/ê/n bằng sắt.
Tôi ngồi dưới đất thở hổn hển, Thẩm Châu đưa tay về phía tôi: “Không sao, đứng dậy đi.”
Ánh sáng ấm áp chiếu lên người chàng trai trẻ, giống như một vị thần từ bi thương xót muôn loài cứu vớt loài người gặp nạn.
Đặt tay phải của tôi vào lòng bàn tay của anh ấy, cố gắng dùng sức để đứng lên.
Kết quả là, cây gậy sắt trên tay trai vô tình xuyên qua quần của trùm trường, đâm vào huyết mạch của hắn.
Trợ giúp, Barbecue*!
* Barbecue hay viết tắt BBQ là tiếng lóng của giới trẻ TQ. Nghĩa là toang rồi/ Toi đời rồi/ Xong đời rồi. Bằng nghĩa với 完了/完蛋了.
“Ahhh!” Thẩm Châu đau đến nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại.
Lông mày của anh ta nhíu lại, vẻ mặt của anh ấy như là bị táo bón.
Hoa khôi đau lòng suýt chút nữa thì khóc, cô ấy đứng bên cạnh không biết phải làm sao: "Anh mà bị làm sao, em biết làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, lão tử sẽ không để tên này trốn trách nhiệm." Trùm trường liếc tôi.
Tôi sợ hãi nhanh chóng vứt bỏ hung khí.
Lúc này, có một tiếng thở dài trong không khí.
Hoa khôi của trường sụt sịt một cái, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Bây giờ sự việc đã như thế này rồi, chỉ có thể chúc hai người ôm nhau khóc chín lần một năm.”
Rồi lạnh lùng quay đi.
Cô ấy cũng vừa đi vừa gọi điện thoại: "Anh Thời Doãn, buổi tối anh có thời gian ra ngoài chơi không?"
Châu Thời Doãn, nam sinh đẹp trai ở trường bên cạnh đã trở thành mục tiêu tiếp theo của cô ấy.
“Còn đứng xem à, mau tới đỡ tôi?” Thẩm Châu trên trán lấm tấm mồ hôi, cứ như vừa trải qua bài vận động khổ cực nào đó.
Tôi chạy tới như một con ch/ó: "Vâng, chủ nhân."
Cuối cùng, buổi cắm trại trở thành một cảnh tượng đáng xấu hổ của ba người phụ nữ và hai người đàn ông.
Hoa khôi bám lấy Thẩm Châu, trong khi đó người bạn thân nhất của tôi chạy theo phía sau Thẩm Duệ.
Tục ngữ có câu, người có tình ắt sẽ đến với nhau*, người ngoài sẽ tận mắt chứng kiến.
*有情人终成眷属
Và bóng đèn kilowatt là tôi có thể nhìn rõ chuyện này.
Sau khi dựng xong lều trại trong khu rừng nhỏ, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho tiệc nướng.
“Cám ơn anh Thẩm.” Hoa khôi nhận lấy xiên thịt cừu nướng từ Thẩm Châu, mùi thơm ngào ngạt.
Bụng tôi réo lên.
Nhìn miếng sườn cừu xèo xèo trên bếp, tôi không khỏi nuốt nước bọt.
"Có muốn ăn không? Gọi tiếng anh trai cho tôi nghe đi." Thẩm Châu chú ý tới tôi, cười hỏi.
Làm gì có ai từ chối miếng ăn.
Tôi nhớ rằng lần trước tôi chơi đại mạo hiểm thua phải tỏ tình với hắn, bị hắn doạ cho sợ rồi.
Nói một lần là được mà, cố lên tôi ơi.
Tôi bóp cổ cố gắng nói: "cưa cưa ying ying ying*."
*sự vô tri này xin phép được giữ nguyên
“Mịe nó, cổ họng cậu mới bị xe cán à?” Cậu ta nói xong lập tức ho khan.
Âm thanh thật kinh tởm.
Nhưng tôi thích nó.
Hoa khôi vội vàng vặn mở bình nước, vỗ vỗ lưng Thẩm Châu: "Uống chút nước đi."
"Đã được ăn chưa? Cưaa..." Còn chưa nói xong, trùm trường đã cắt lời, "Đừng nói nữa, tôi vẫn còn muốn sống thêm hai năm."
Cậu biết cách trân trọng cuộc sống thật đây.
Lý Nhị Cẩu và Thẩm Duệ cùng đi dạo xung quanh.
Gió rừng thổi qua, tôi ngồi bên hồ nước nhỏ nhàn nhã ăn một xiên thịt cừu to, nhấm nháp pho mát và nho.
Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên.
Cuộc sống thật yên bình và dễ chịu.
Sau đó, đột nhiên một con husky vồ lấy tôi khiến tôi ngã ngửa xuống đất.
"Cứu! Đại ca chó, đừng cắn tôi."
Thấy vậy, Thẩm Châu lập tức chạy tới, định từ phía sau giật lấy con chó: “Đừng sợ, có tiểu gia ở đây.”
Không ngờ lúc cậu ta lao tới.
Con husky đã ăn mất thịt cừu, tay tôi chỉ còn một cây x/i/ê/n bằng sắt.
Tôi ngồi dưới đất thở hổn hển, Thẩm Châu đưa tay về phía tôi: “Không sao, đứng dậy đi.”
Ánh sáng ấm áp chiếu lên người chàng trai trẻ, giống như một vị thần từ bi thương xót muôn loài cứu vớt loài người gặp nạn.
Đặt tay phải của tôi vào lòng bàn tay của anh ấy, cố gắng dùng sức để đứng lên.
Kết quả là, cây gậy sắt trên tay trai vô tình xuyên qua quần của trùm trường, đâm vào huyết mạch của hắn.
Trợ giúp, Barbecue*!
* Barbecue hay viết tắt BBQ là tiếng lóng của giới trẻ TQ. Nghĩa là toang rồi/ Toi đời rồi/ Xong đời rồi. Bằng nghĩa với 完了/完蛋了.
“Ahhh!” Thẩm Châu đau đến nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại.
Lông mày của anh ta nhíu lại, vẻ mặt của anh ấy như là bị táo bón.
Hoa khôi đau lòng suýt chút nữa thì khóc, cô ấy đứng bên cạnh không biết phải làm sao: "Anh mà bị làm sao, em biết làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, lão tử sẽ không để tên này trốn trách nhiệm." Trùm trường liếc tôi.
Tôi sợ hãi nhanh chóng vứt bỏ hung khí.
Lúc này, có một tiếng thở dài trong không khí.
Hoa khôi của trường sụt sịt một cái, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Bây giờ sự việc đã như thế này rồi, chỉ có thể chúc hai người ôm nhau khóc chín lần một năm.”
Rồi lạnh lùng quay đi.
Cô ấy cũng vừa đi vừa gọi điện thoại: "Anh Thời Doãn, buổi tối anh có thời gian ra ngoài chơi không?"
Châu Thời Doãn, nam sinh đẹp trai ở trường bên cạnh đã trở thành mục tiêu tiếp theo của cô ấy.
“Còn đứng xem à, mau tới đỡ tôi?” Thẩm Châu trên trán lấm tấm mồ hôi, cứ như vừa trải qua bài vận động khổ cực nào đó.
Tôi chạy tới như một con ch/ó: "Vâng, chủ nhân."