Chương : 26
Sự thật chứng minh đôi khi hung bạo có hiệu quả hơn là hoà nhã! Vì vậy sau nửa canh giờ, Hoa Đường thoả mãn trở lại phòng chế thuốc, mà Bạch Liên Hoa lại mặt mũi bầm dập mà thê thảm bị kéo về nhà giam.
“Ma giáo các ngươi sao lại cố chấp như vậy”. Hộ vệ vừa kéo hắn đi vừa oán giận. “Sớm muộn gì cũng phải nói, cần gì phải chịu đòn một trận như thế”
“Đúng thế đúng thế”. Tên còn lại cũng phụ hoạ. “Tả hộ pháp nổi tiếng đánh người rất hung ác, ngươi xem chẳng phải ngươi bị no đòn sao?”
“Lần sau nếu nàng còn muốn hỏi, ngươi đừng như vậy nữa”
“Giữ mạng quan trọng hơn, lúc này còn muốn giữ mặt mũi làm gì”
“Ngươi xem bị đánh bầm tím hết cả rồi”
…
Các ngươi mau câm miệng cho lão tử.
Bạch Liên Hoa hấp hối, lệ rơi đầy mặt.
Danh môn chính phái thật sự đáng sợ…
Một đêm qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức.
“Chào buổi sáng”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“…Chào buổi sáng”. Thẩm Thiên Lăng híp mắt lại, miễn cưỡng hí ra một cái khe nhỏ.
Tần Thiếu Vũ bị dáng vẻ của hắn chọc cười. “Còn muốn ngủ sao?”
“Không, choáng đầu thôi”. Thẩm Thiên Lăng ôm chăn ngồi dậy. “Hôm nay phải xuất phát sao?”
“Đương nhiên là không”. Tần Thiếu Vũ tựa ở đầu giường. “Hàn độc vừa mới phát tác, chúng ta nghỉ ngơi thêm hai ngày, tránh cho ngươi bị bệnh trên đường”
Thẩm Thiên Lăng kéo chăn che mặt, thở dài thật sâu.
Thật ra lão tử vốn không thuộc loại yếu đuối.
Mau trả lại thân thể khoẻ mạnh cho ta!
“Bữa sáng muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ vừa giúp hắn lấy quần áo vừa hỏi.
“Sườn kho”. Thẩm Thiên Lăng mắc một chứng bệnh tương đối kì quái, người khác vừa cảm dậy thì không muốn ăn, hắn ngược lại rất thích ăn thịt.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sáng sớm mà ăn sườn”
“Vậy Bạch trảm kê”. Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ.
Một lúc sau, hắn thành công chiếm được một chén cháo nhỏ và một đĩa củ cải chua, ngay cả chút thịt vụn cũng không có.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nếu không có quyền bỏ phiếu thì đừng hỏi, hơn nữa vẻ mặt ngươi còn rất dân chủ!
“Hôm nay ta có việc ra ngoài, Hoa Đường sẽ ở lại bảo vệ ngươi”. Tần Thiếu Vũ khuấy cháo cho hắn. “Sau khi ăn xong đừng chạy lung tung, ra hậu viện phơi nắng đọc sách đi, ta sẽ về sớm”
“Ngươi muốn đi đâu?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Trong thành có lễ mừng thọ của một hương thân, ta phải đến dự”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, loại náo nhiệt này cũng muốn xem, thiếu hiệp ngươi đúng là tổ trưởng dân phố gương mẫu!
Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Vẻ mặt ngươi là sao?”
Thẩm Thiên Lăng chân thành nói. “Không ngờ ngươi còn có sở thích này”. Thích chen chúc ở chỗ đông người.
“Ngươi tưởng ta muốn đi sao”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn bánh bao. “Nếu không phải có Lý phu tử thì đừng nói là đại thọ năm mươi tuổi, cho dù đại thọ năm trăm tuổi ta cũng không đi”
“Con rùa mới năm trăm tuổi”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. “Lý phu tử là ai?”
…
Tần Thiếu Vũ khó thấy bày ra vẻ mặt vặn vẹo.
Í í, Thẩm Thiên Lăng hăng hái. “Chẳng lẽ là một mỹ nhân từng có gút mắc với ngươi?”. Là một tỷ tỷ ngực bự giống Tằng phu tử chẳng hạn.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Ngươi nghĩ nhiều rồi”
“Vậy là ai?”. Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần hỏi han.
“Là bạn cũ của sư phụ ta, có một thời gian dạy ta Tứ thư ngũ kinh, là cậu của hương thân trong thôn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy dạy mấy thứ vô dụng, nhưng nếu đã tới ta cũng phải gặp một lần, tránh cho hắn oán giận với sư phụ”. Thật ra câu cuối mới là trọng điểm, mấy ông lão thích mách lẻo thật khiến người ta ngứa răng.
“Ta cũng muốn đi”. Thẩm Thiên Lăng hăng hái bừng bừng.
“Ngươi?”. Tần Thiếu Vũ hơi ngạc nhiên.
“Không được sao?”. Thẩm Thiên Lăng thất vọng.
“Đương nhiên được”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Vợ chồng đồng lòng cũng là lẽ thường”
Thẩm Thiên Lăng: …
Được rồi, nể mặt việc có thể xem náo nhiệt, ta miễn cưỡng không so đo với ngươi!
Hương thân là nhà giàu nổi tiếng trong thành, tiệc mừng thọ lần này đương nhiên cũng rất lớn, ruy băng phấp phới, chiêng trống vang trời, ầm ĩ muốn sụp cả phân nửa toà thành.
“Truy Ảnh cung chủ đến, Tiểu thiếu gia của Nhật Nguyệt sơn trang đến…”. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng vừa quẹo vào góc đường thì quản gia đã cất cao giọng hô, hô liên tục năm sáu lần, giống như máy ghi âm!
Có điều quần chúng xung quanh cũng hiểu, thậm chí còn cổ vũ hắn hô thêm mấy lần. Dù sao khách quý cỡ này không phải ai cũng mời được, kêu ba bốn chục lần cũng không quá đáng!
Quả thật hâm mộ chết người!
“Mời hai vị xuống ngựa”. Đợi hai người vào cửa, gã hầu vội vàng kê ghế cho hai người xuống ngựa.
Đạp Tuyết Bạch cao ngạo giơ vó đá cái ghế bay ba thước.
“Oa!”, Quần chúng nhất thời phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<, có gì hay đâu mà vỗ tay?
Hơn nữa các ngươi ban ngày không đi làm mà chạy tới trước cửa nhà người khác xem náo nhiệt làm gì, lại còn ngày càng ồn ào.
Đời sống văn hoá giải trí có cần nghèo nàn như vậy không?
Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo Thẩm Thiên Lăng, từ trên ngựa bay xuống, vững vàng đáp xuống thảm đỏ.
“Hay lắm!”. Trong đám người phát ra một tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay lại càng thêm nhiệt liệt.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái thế giới hết nói nổi này…
Làm một tiểu mỹ nhân được khắp thiên hạ biết đến, Thẩm Thiên Lăng dĩ nhiên được hoan nghênh hơn Tần Thiếu Vũ một chút. Người dân chất phác đã sớm chuẩn bị các loại hoa tươi để bày tỏ cảm giác kích động.
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng bị ép cùng Tần Thiếu Vũ tay trong tay, chậm rãi đạp lên thảm đỏ, dưới cơn mưa cánh hoa mà đi về hướng đại viện, quả thật chính là cảnh tượng trong hôn lễ!
Quả thật là WTF!
“Bây giờ ngươi có muốn đánh nhau không?”. Đi được nửa đường, Thẩm Thiên Lăng vừa duy trì bình tĩnh, vừa rít qua kẽ răng.
Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Những người này đều là dân chúng tay không tấc sắt”
Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Nhưng bọn hắn vừa ném gạo và đậu nành lên người ta!”. Còn trúng vào mặt!
Tần Thiếu Vũ nghẹn cười đến thắt cả ruột. “Dùng để trừ tà, mọi người đều biết trước đây ngươi bị thương nên có lòng tốt muốn giúp ngươi xua đi xui xẻo”
Thẩm Thiên Lăng quả thật nhịn không được muốn khóc!
Sớm biết vậy ta thà ở nhà ngủ cũng sẽ không đến!
“Ôi, Tần cung chủ và Thẩm công tử có thể đến chơi, thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này!”. Hương thân mang một đám đông rầm rộ chạy đến, rõ ràng cực kì có thành ý.
“Lý lão gia quá lời”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt tươi cười. “Ân sư ở đây, ta đương nhiên phải đến”
“Ha ha ha Tần cung chủ thật biết nói đùa”. Hương thân nhất thời cười đến cứng ngắc. “Ta họ Vương”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng: Phụt.
“Chẳng hay ân sư đang ở đâu?”. Tần Thiếu Vũ khó có được nho nhã mà nói. Thật ra chủ yếu là vì hắn sợ Lý phu tử lải nhải, hắn lại không thể đánh người già, quả thật phiền chết người.
Hương thân vội dẫn hắn tới sảnh giữa, một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế, run rẩy uống trà.
“Ân sư”. Tần Thiếu Vũ bước tới, khom lưng vái chào một cái.
Xung quanh có nhiều người nhìn, Thẩm Thiên Lăng cũng nghiêm chỉnh đứng, không thể làm gì khác hơn ngoài khom người chào theo.
Cực kì >_<.
Ông lão nheo mắt quan sát hai người một phen, nét mặt bí hiểm như có điều suy nghĩ, một lúc lâu không nói gì. Ngay khi Tần Thiếu Vũ sắp hết kiên nhẫn thì rốt cuộc nghe hắn hoang mang hỏi. “Cái ngươi là ai?”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi xác định đây là thầy của ngươi, không nhận lầm người sao?
“Lý phu tử, hắn là Tần cung chủ, Tần Thiếu Vũ”. Hương thân vội kề vào tai hắn nhắc nhở, áy náy nhìn hai người nói. “Cậu gần đây trí nhớ không tốt, Cung chủ thứ lỗi”
“Lý lão gia khách khí”. Tần Thiếu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, sớm biết ngươi không nhớ thì ta đã không tới.
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hương thân – hắn vẫn không nhớ ngươi họ Vương.
Hương thân ha ha cười gượng, trong lòng rõ ràng cực kì bi thương.
“A, là Thiếu Vũ hả”. Lý phu tử sau khi được hương thân nhắc nhở, rốt cuộc nhớ ra.
Tần Thiếu Vũ nhanh chóng điều chỉnh ra một khuôn mặt tươi cười.
“Đã lớn như vậy rồi”. Lý phu tử cầm tay Thẩm Thiên Lăng.
Tần Thiếu Vũ dáng cười đơ trên mặt.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Lão sư nhận lầm người”
“Ngươi không phải Thiếu Vũ?”. Lý phu tử nhất thời rơi vào hoang mang. “Chẳng lẽ ngươi là Tiêu Triển?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tiêu Triển là ai, ta không quen! Có điều tên này hình như hơi quen tai?
“Tiêu mỗ trăm triệu không ngờ rằng phu tử còn nhớ đến ta”. Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng. “Quả thật thụ sủng nhược kinh ( được thương mà sợ ~)”
Hương thân lập tức há to mồm, Thẩm Thiên Lăng cũng thầm giật mình. Tuy không biết đối phương là ai, nhưng đây cũng xem như là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới?
Một giây sau, một nam nhân cao lớn oai hùng xuất hiện ngoài cửa, đầy ẩn ý liếc nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“Ta quen hắn sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Không biết”. Tần Thiếu Vũ quyết đoán lắc đầu.
“Không ngờ Tiêu nhị đương gia cũng tới đây, Vương mỗ thật sự là, thật sự là…”. Hương thân cảm động đến mức gần như rơi lệ.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi”. Tiêu Triển không kiên nhẫn. “Việc ta đến đây không liên quan tới ngươi”
Hương thân cười so với khóc còn khó coi hơn. “Dù là vì cậu thì Vương mỗ cũng cảm tạ”
Thế nhưng Tiêu Triển rất không cho hắn mặt mũi mà tiếp tục nói trắng ra. “Lý phu tử chỉ là tiện đường, ta vì Lăng nhi mới tới”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy quá sợ hãi. “Ta?”
Tần Thiếu Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen ngòm.
“Gần đây ngươi khoẻ không?”. Tiêu Triển cực kì dịu dàng.
Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Vũ, thấy hắn không có ý định giúp đỡ, không thể làm gì khác hơn là đường hoàng nói. “Không gạt ngươi, ta mất trí nhớ”. Cho nên trước hết tự giới thiệu đi!
“Vậy cũng tốt”. Tiêu Triển không quá kinh ngạc, ngược lại vỗ tay nói. “Tránh cho bị một số người lừa gạt”
“Tiêu nhị đương gia suy nghĩ nhiều”. Giọng Tần Thiếu Vũ băng lãnh, vươn tay kéo Thẩm Thiên Lăng qua. “Lăng nhi có hôn ước với ta, dù hắn biến thành dạng gì vẫn là người của Truy Ảnh cung”
Một màn tình tiết cẩu huyết này thật là… Thẩm Thiên Lăng tâm trạng vô cùng vặn vẹo, ít nhất có người bước ra nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không!
“Có hôn ước thì sao?”. Tiêu Triển khinh thường. “Đừng nói là hắn chưa thành thân với ngươi, cho dù gả tới Truy Ảnh cung rồi thì sớm muộn gì cũng là người của ta!”
Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trợn mắt, có biết nhân quyền hay không, ta còn không biết ngươi, sao có thể sớm muộn gì cũng là người của ngươi được!
Vì vậy hắn giận dữ nói. “Ngươi câm miệng cho ta!”
Tần Thiếu Vũ nhếch môi, rõ ràng tâm trạng vô cùng tốt.
“Thật hung dữ, nhưng khiến người ta thích hơn cả trước kia”. Tiêu Triển làm lơ thái độ không tốt của hắn, trong mắt lại càng thêm yêu thương, quả thật sắp loé ra ánh lửa!
Hung dữ có gì hay mà thích!
Thẩm Thiên Lăng >_<.
Lẽ nào gặp được M trong truyền thuyết?
“Ma giáo các ngươi sao lại cố chấp như vậy”. Hộ vệ vừa kéo hắn đi vừa oán giận. “Sớm muộn gì cũng phải nói, cần gì phải chịu đòn một trận như thế”
“Đúng thế đúng thế”. Tên còn lại cũng phụ hoạ. “Tả hộ pháp nổi tiếng đánh người rất hung ác, ngươi xem chẳng phải ngươi bị no đòn sao?”
“Lần sau nếu nàng còn muốn hỏi, ngươi đừng như vậy nữa”
“Giữ mạng quan trọng hơn, lúc này còn muốn giữ mặt mũi làm gì”
“Ngươi xem bị đánh bầm tím hết cả rồi”
…
Các ngươi mau câm miệng cho lão tử.
Bạch Liên Hoa hấp hối, lệ rơi đầy mặt.
Danh môn chính phái thật sự đáng sợ…
Một đêm qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức.
“Chào buổi sáng”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“…Chào buổi sáng”. Thẩm Thiên Lăng híp mắt lại, miễn cưỡng hí ra một cái khe nhỏ.
Tần Thiếu Vũ bị dáng vẻ của hắn chọc cười. “Còn muốn ngủ sao?”
“Không, choáng đầu thôi”. Thẩm Thiên Lăng ôm chăn ngồi dậy. “Hôm nay phải xuất phát sao?”
“Đương nhiên là không”. Tần Thiếu Vũ tựa ở đầu giường. “Hàn độc vừa mới phát tác, chúng ta nghỉ ngơi thêm hai ngày, tránh cho ngươi bị bệnh trên đường”
Thẩm Thiên Lăng kéo chăn che mặt, thở dài thật sâu.
Thật ra lão tử vốn không thuộc loại yếu đuối.
Mau trả lại thân thể khoẻ mạnh cho ta!
“Bữa sáng muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ vừa giúp hắn lấy quần áo vừa hỏi.
“Sườn kho”. Thẩm Thiên Lăng mắc một chứng bệnh tương đối kì quái, người khác vừa cảm dậy thì không muốn ăn, hắn ngược lại rất thích ăn thịt.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sáng sớm mà ăn sườn”
“Vậy Bạch trảm kê”. Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ.
Một lúc sau, hắn thành công chiếm được một chén cháo nhỏ và một đĩa củ cải chua, ngay cả chút thịt vụn cũng không có.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nếu không có quyền bỏ phiếu thì đừng hỏi, hơn nữa vẻ mặt ngươi còn rất dân chủ!
“Hôm nay ta có việc ra ngoài, Hoa Đường sẽ ở lại bảo vệ ngươi”. Tần Thiếu Vũ khuấy cháo cho hắn. “Sau khi ăn xong đừng chạy lung tung, ra hậu viện phơi nắng đọc sách đi, ta sẽ về sớm”
“Ngươi muốn đi đâu?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Trong thành có lễ mừng thọ của một hương thân, ta phải đến dự”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, loại náo nhiệt này cũng muốn xem, thiếu hiệp ngươi đúng là tổ trưởng dân phố gương mẫu!
Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Vẻ mặt ngươi là sao?”
Thẩm Thiên Lăng chân thành nói. “Không ngờ ngươi còn có sở thích này”. Thích chen chúc ở chỗ đông người.
“Ngươi tưởng ta muốn đi sao”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn bánh bao. “Nếu không phải có Lý phu tử thì đừng nói là đại thọ năm mươi tuổi, cho dù đại thọ năm trăm tuổi ta cũng không đi”
“Con rùa mới năm trăm tuổi”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. “Lý phu tử là ai?”
…
Tần Thiếu Vũ khó thấy bày ra vẻ mặt vặn vẹo.
Í í, Thẩm Thiên Lăng hăng hái. “Chẳng lẽ là một mỹ nhân từng có gút mắc với ngươi?”. Là một tỷ tỷ ngực bự giống Tằng phu tử chẳng hạn.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Ngươi nghĩ nhiều rồi”
“Vậy là ai?”. Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần hỏi han.
“Là bạn cũ của sư phụ ta, có một thời gian dạy ta Tứ thư ngũ kinh, là cậu của hương thân trong thôn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy dạy mấy thứ vô dụng, nhưng nếu đã tới ta cũng phải gặp một lần, tránh cho hắn oán giận với sư phụ”. Thật ra câu cuối mới là trọng điểm, mấy ông lão thích mách lẻo thật khiến người ta ngứa răng.
“Ta cũng muốn đi”. Thẩm Thiên Lăng hăng hái bừng bừng.
“Ngươi?”. Tần Thiếu Vũ hơi ngạc nhiên.
“Không được sao?”. Thẩm Thiên Lăng thất vọng.
“Đương nhiên được”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Vợ chồng đồng lòng cũng là lẽ thường”
Thẩm Thiên Lăng: …
Được rồi, nể mặt việc có thể xem náo nhiệt, ta miễn cưỡng không so đo với ngươi!
Hương thân là nhà giàu nổi tiếng trong thành, tiệc mừng thọ lần này đương nhiên cũng rất lớn, ruy băng phấp phới, chiêng trống vang trời, ầm ĩ muốn sụp cả phân nửa toà thành.
“Truy Ảnh cung chủ đến, Tiểu thiếu gia của Nhật Nguyệt sơn trang đến…”. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng vừa quẹo vào góc đường thì quản gia đã cất cao giọng hô, hô liên tục năm sáu lần, giống như máy ghi âm!
Có điều quần chúng xung quanh cũng hiểu, thậm chí còn cổ vũ hắn hô thêm mấy lần. Dù sao khách quý cỡ này không phải ai cũng mời được, kêu ba bốn chục lần cũng không quá đáng!
Quả thật hâm mộ chết người!
“Mời hai vị xuống ngựa”. Đợi hai người vào cửa, gã hầu vội vàng kê ghế cho hai người xuống ngựa.
Đạp Tuyết Bạch cao ngạo giơ vó đá cái ghế bay ba thước.
“Oa!”, Quần chúng nhất thời phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<, có gì hay đâu mà vỗ tay?
Hơn nữa các ngươi ban ngày không đi làm mà chạy tới trước cửa nhà người khác xem náo nhiệt làm gì, lại còn ngày càng ồn ào.
Đời sống văn hoá giải trí có cần nghèo nàn như vậy không?
Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo Thẩm Thiên Lăng, từ trên ngựa bay xuống, vững vàng đáp xuống thảm đỏ.
“Hay lắm!”. Trong đám người phát ra một tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay lại càng thêm nhiệt liệt.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái thế giới hết nói nổi này…
Làm một tiểu mỹ nhân được khắp thiên hạ biết đến, Thẩm Thiên Lăng dĩ nhiên được hoan nghênh hơn Tần Thiếu Vũ một chút. Người dân chất phác đã sớm chuẩn bị các loại hoa tươi để bày tỏ cảm giác kích động.
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng bị ép cùng Tần Thiếu Vũ tay trong tay, chậm rãi đạp lên thảm đỏ, dưới cơn mưa cánh hoa mà đi về hướng đại viện, quả thật chính là cảnh tượng trong hôn lễ!
Quả thật là WTF!
“Bây giờ ngươi có muốn đánh nhau không?”. Đi được nửa đường, Thẩm Thiên Lăng vừa duy trì bình tĩnh, vừa rít qua kẽ răng.
Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Những người này đều là dân chúng tay không tấc sắt”
Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Nhưng bọn hắn vừa ném gạo và đậu nành lên người ta!”. Còn trúng vào mặt!
Tần Thiếu Vũ nghẹn cười đến thắt cả ruột. “Dùng để trừ tà, mọi người đều biết trước đây ngươi bị thương nên có lòng tốt muốn giúp ngươi xua đi xui xẻo”
Thẩm Thiên Lăng quả thật nhịn không được muốn khóc!
Sớm biết vậy ta thà ở nhà ngủ cũng sẽ không đến!
“Ôi, Tần cung chủ và Thẩm công tử có thể đến chơi, thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này!”. Hương thân mang một đám đông rầm rộ chạy đến, rõ ràng cực kì có thành ý.
“Lý lão gia quá lời”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt tươi cười. “Ân sư ở đây, ta đương nhiên phải đến”
“Ha ha ha Tần cung chủ thật biết nói đùa”. Hương thân nhất thời cười đến cứng ngắc. “Ta họ Vương”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng: Phụt.
“Chẳng hay ân sư đang ở đâu?”. Tần Thiếu Vũ khó có được nho nhã mà nói. Thật ra chủ yếu là vì hắn sợ Lý phu tử lải nhải, hắn lại không thể đánh người già, quả thật phiền chết người.
Hương thân vội dẫn hắn tới sảnh giữa, một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế, run rẩy uống trà.
“Ân sư”. Tần Thiếu Vũ bước tới, khom lưng vái chào một cái.
Xung quanh có nhiều người nhìn, Thẩm Thiên Lăng cũng nghiêm chỉnh đứng, không thể làm gì khác hơn ngoài khom người chào theo.
Cực kì >_<.
Ông lão nheo mắt quan sát hai người một phen, nét mặt bí hiểm như có điều suy nghĩ, một lúc lâu không nói gì. Ngay khi Tần Thiếu Vũ sắp hết kiên nhẫn thì rốt cuộc nghe hắn hoang mang hỏi. “Cái ngươi là ai?”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi xác định đây là thầy của ngươi, không nhận lầm người sao?
“Lý phu tử, hắn là Tần cung chủ, Tần Thiếu Vũ”. Hương thân vội kề vào tai hắn nhắc nhở, áy náy nhìn hai người nói. “Cậu gần đây trí nhớ không tốt, Cung chủ thứ lỗi”
“Lý lão gia khách khí”. Tần Thiếu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, sớm biết ngươi không nhớ thì ta đã không tới.
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hương thân – hắn vẫn không nhớ ngươi họ Vương.
Hương thân ha ha cười gượng, trong lòng rõ ràng cực kì bi thương.
“A, là Thiếu Vũ hả”. Lý phu tử sau khi được hương thân nhắc nhở, rốt cuộc nhớ ra.
Tần Thiếu Vũ nhanh chóng điều chỉnh ra một khuôn mặt tươi cười.
“Đã lớn như vậy rồi”. Lý phu tử cầm tay Thẩm Thiên Lăng.
Tần Thiếu Vũ dáng cười đơ trên mặt.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Lão sư nhận lầm người”
“Ngươi không phải Thiếu Vũ?”. Lý phu tử nhất thời rơi vào hoang mang. “Chẳng lẽ ngươi là Tiêu Triển?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tiêu Triển là ai, ta không quen! Có điều tên này hình như hơi quen tai?
“Tiêu mỗ trăm triệu không ngờ rằng phu tử còn nhớ đến ta”. Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng. “Quả thật thụ sủng nhược kinh ( được thương mà sợ ~)”
Hương thân lập tức há to mồm, Thẩm Thiên Lăng cũng thầm giật mình. Tuy không biết đối phương là ai, nhưng đây cũng xem như là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới?
Một giây sau, một nam nhân cao lớn oai hùng xuất hiện ngoài cửa, đầy ẩn ý liếc nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“Ta quen hắn sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Không biết”. Tần Thiếu Vũ quyết đoán lắc đầu.
“Không ngờ Tiêu nhị đương gia cũng tới đây, Vương mỗ thật sự là, thật sự là…”. Hương thân cảm động đến mức gần như rơi lệ.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi”. Tiêu Triển không kiên nhẫn. “Việc ta đến đây không liên quan tới ngươi”
Hương thân cười so với khóc còn khó coi hơn. “Dù là vì cậu thì Vương mỗ cũng cảm tạ”
Thế nhưng Tiêu Triển rất không cho hắn mặt mũi mà tiếp tục nói trắng ra. “Lý phu tử chỉ là tiện đường, ta vì Lăng nhi mới tới”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy quá sợ hãi. “Ta?”
Tần Thiếu Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen ngòm.
“Gần đây ngươi khoẻ không?”. Tiêu Triển cực kì dịu dàng.
Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Vũ, thấy hắn không có ý định giúp đỡ, không thể làm gì khác hơn là đường hoàng nói. “Không gạt ngươi, ta mất trí nhớ”. Cho nên trước hết tự giới thiệu đi!
“Vậy cũng tốt”. Tiêu Triển không quá kinh ngạc, ngược lại vỗ tay nói. “Tránh cho bị một số người lừa gạt”
“Tiêu nhị đương gia suy nghĩ nhiều”. Giọng Tần Thiếu Vũ băng lãnh, vươn tay kéo Thẩm Thiên Lăng qua. “Lăng nhi có hôn ước với ta, dù hắn biến thành dạng gì vẫn là người của Truy Ảnh cung”
Một màn tình tiết cẩu huyết này thật là… Thẩm Thiên Lăng tâm trạng vô cùng vặn vẹo, ít nhất có người bước ra nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không!
“Có hôn ước thì sao?”. Tiêu Triển khinh thường. “Đừng nói là hắn chưa thành thân với ngươi, cho dù gả tới Truy Ảnh cung rồi thì sớm muộn gì cũng là người của ta!”
Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trợn mắt, có biết nhân quyền hay không, ta còn không biết ngươi, sao có thể sớm muộn gì cũng là người của ngươi được!
Vì vậy hắn giận dữ nói. “Ngươi câm miệng cho ta!”
Tần Thiếu Vũ nhếch môi, rõ ràng tâm trạng vô cùng tốt.
“Thật hung dữ, nhưng khiến người ta thích hơn cả trước kia”. Tiêu Triển làm lơ thái độ không tốt của hắn, trong mắt lại càng thêm yêu thương, quả thật sắp loé ra ánh lửa!
Hung dữ có gì hay mà thích!
Thẩm Thiên Lăng >_<.
Lẽ nào gặp được M trong truyền thuyết?