Chương 57: Hành Động Dại Dột!
Nghị Sở Nhi ngồi trên xe, chiếc xe đang phóng vù vù với tốc độ cao. Đầu óc bây giờ rối mù chẳng biết nên mở lời thế nào. Đúng là chuyện này cô sai vì dám lấy hắn để lợi dụng, làm bia đỡ đạn để chọc tức Viên Tiểu Nghiên.
Suy nghĩ một hồi cô cũng quyết định mở lời trước với hắn, may ra còn được khoan hồng trước áp lực từ hắn.
Sở Nhi từ từ liếc mắt sang nhìn hắn, hắn đang nhắm mắt nhưng cô biết hắn chẳng phải nghỉ ngơi hay ngủ gì. Có khi việc cô liếc nhìn cũng bị hắn biết rõ.
Nói rồi Sở Nhi lấy toàn bộ can đảm mà lay lay nhẹ cánh tay hắn. Lay lần một hắn chẳng có nói chẳng rằng gì, cứ trưng bản mặt đang nhắm nghiền mắt lại. Cô không vì vậy mà bỏ cuộc quyết lay đến khi nào hắn mở mắt nhìn trực diện để nói chuyện với cô mới thôi.
- “Vương Nam Phong anh ghét tôi thì nói một tiếng.”
- "…"
Hắn vẫn im lặng bỏ ngoài tai lời nói của cô." Sự im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ". Hắn thành công chọc tức cô, Sở Nhi không chịu được bằng nhìn Đức Uy đang lái xe giọng đầy căm phẫn uất ức:
- “Cậu mau dừng xe lại cho tôi.”
- “T…Tôi, Nghị tiểu thư à cô làm khó tôi quá.”
Đức Uy lập tức giật mình khi Sở Nhi đổi hướng làm khó mình, anh nhìn gương chiếu hậu ánh mắt năn nỉ muốn khóc tới nơi. Nếu không phải đang lái xe thì bắt anh quỳ lạy đập đầu vạn cái cũng không hề hấn gì.
Giờ dừng lại có khi bị Vương Nam Phong điều sang Mỹ La Tinh công tác một năm, còn nếu dám đắc tội với cô thì e rằng tương lai khó nuốt vì cô là Vương Thiếu Phu Nhân tương lai, lúc đó e rằng lời nói của Vương Nam Phong chẳng còn tác dụng lớn gì nữa.
- “Tôi nói cậu mau dừng xe lại, nếu không dừng tôi phá cửa nhảy ra ngoài đó.”
Sở Nhi làm ầm lên, đúng là phụ nữ dễ giận dễ tức vì những ảnh hưởng cảm xúc từ các hành động nhỏ.
- " Nghị Sở Nhi, em làm loạn đủ chưa?"
Vương Nam Phong lúc này không giả câm giả điếc được trước hành động vô lý hóa từ cô mà không thể ngồi yên được nữa, hắn tức giận nói, giọng nói không to cũng không nhỏ nhưng lại khiến cả cô và Đức Uy lập tức im lặng, hai bên cũng chẳng đôi co gì thêm.
- " Anh nói tôi làm loạn, tôi hỏi anh có trả lời tôi không? Đến lúc tôi làm ầm lên thì mới trách tôi đang làm loạn."
Sở Nhi tức giận gì cái cách hành xử vô lý đến từ hắn.
Hắn cũng chẳng nói chẳng rằng nhìn sang Đức Uy thúc giục hắn nhanh lái xe về nhà.
Chỉ đúng 5 phút, chiếc xe đã dừng hẳn tại sân biệt thự Vilas.
Sở Nhi chẳng nói chẳng rằng cầm túi xách mở cửa đi nhanh vào nhà, vừa bước lên phòng cô khóa cửa tức giận ném văng túi xách hàng hiệu phải mất mấy tháng mới tậu được nó về tay.
- “Vương Nam Phong anh là đồ đáng ghét.”
Cô không kìm nén được nữa mà hét toáng lên. Lúc này thể diện gì nữa bây giờ cô chỉ muốn đến trước mặt hắn mà đấm vài tát.
Vương Nam Phong đi theo sau, tâm trạng lúc này đã cố kìm lại nhưng bị cô nhiều lần chọc tức khiến sắc mặc hắn chẳng thể nào vui vẻ nổi.
Hắn lên tới phòng vừa định mở cửa mới đúng lúc nghe được cô đang nói chuyện với Song Thư:
- “Thư tối nay cậu rảnh không? Mình với cậu đi tìm vài anh cao to chơi đi.”
Phía bên kia truyền tới giọng khá bất ngờ tò mò hỏi lại:
- “Ơ thế còn chồng cậu thì sao nếu anh ta biết e rằng cậu với mình khó sống lắm đấy.”
- “Sợ gì chứ, anh ta là cái thá gì ngăn cản được mình.”
Cô vừa nói xong thì bên kia cũng đồng ý rồi tắt máy do bận việc.
Cũng đúng lúc này, hắn đứng ngoài cửa không chịu nỏi liền mở cửa xông vào nhưng vặn mãi chẳng mở được mới biết cô đã khóa cửa trong.
Hắn không kìm chế được cơn giận nên đạp cửa cái rầm, gương mặt lộ rõ sự phẫn nộ đi lại chỗ cô khiến cô giật mình, cực kì khiếp sợ vì thấy hắn tức giận khi đạp cửa xông vào đã vậy hắn có khi còn nghe được cuộc trò chuyện mà cô vừa nói.
Hắn điên loạn cầm hai bả tay cô kéo cô đứng dậy đối diện với hắn:
- “Em vừa nói gì? Nói lại tôi xem.”
Hắn kiên nhẫn hỏi cô thêm một lần nữa.
- “Đau…Anh mau buông tôi ra.”
- "Hừ em dám ra ngoài ngoài gạ gẫm đàn ông khác sao? "
Sở Nhi lúc này có chút rén nhưng vẫn cố chọc điên hắn.
- “Không… Nhưng thì sao chứ, tôi ra ngoài tìm người khác liên quan gì tới anh.”
Lúc này bỗng dưng hắn nở một nụ cười quỷ dị chẳng còn chút tức giận thay vào đó bình tĩnh lại hẳn:
- “Để tôi xem em có cơ hội không?”
Chẳng phải đây chính là điều Vương Nam Phong mong sao. Hắn dồn cô bức tường, tuyệt đối không bao giờ để cô có cơ hội vùng vẫy hay kháng cự chạy thoát.Cô quay tứ phía tìm kiếm đồ để phòng thân.
Thế nhưng căn phòng này ngoại trừ hai con người đẹp như tranh vẽ là cô và hắn ra thì các vậy phòng thân hay có thể giúp cô để tránh xa hắn hoàn toàn cách ta tầm tay của cô.
- “Vương Nam Phong, anh mau cút ra ngoài cho tôi!”
Cô chỉ tay về phía hắn, tức giận quát lớn.
Nụ cười tàn độc trên gương mặt anh tuấn của Vương Nam Phong dần dần giãn ra.Hắn đưa tay giữ chặt lấy cằm của Sở Nhi, sau đó nâng lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt.
- " Em nghĩ rằng tôi dễ dàng để em rời khỏi tôi sao."
Sở Nhi bị anh giữ chặt đến nỗi không thể cựa quậy nổi, cảm tưởng như khuôn cằm sắp bị người đàn ông tàn bạo này bóp nát.
Sở Nhi bị sức nặng của Vương Nam Phong đè chặt, trơ mắt nhìn bàn tay hắn đang luồn nhanh vào ngực áo cô.
Từng hàng cúc nhỏ mau chóng được mở ra, sau đó bị Vương Nam Phong hung hăng kéo mạnh ra bên ngoài.
Chiếc áo lót cúp ngực màu đen không thể ôm hết khuôn ngực trắng nõn, nảy lửa của Sở Nhi trực tiếp đập thẳng vào tầm mắt của Vương Nam Phong
- " Tôi ghét anh, tôi hận anh."
Bàn tay nhỏ bé của Sở Nhi không ngừng đập đập lên vòm ngực rắn chắc của hắn.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng bị Vương Nam Phong đè vật xuống đất, khóa trụ dưới thân.
Vương Nam Phong nâng Sở Nhi lên, dùng ngón tay cái vuốt dọc làn môi căng mọng của cô
Gương mặt thanh tú củacô với cơ thể vô cùng gợi cảm và xinh đẹp. Mười gã đàn ông ngay khi bắt gặp cảnh này chắc chắn đều ngả mũ quỳ rạp.
Vương Nam Phong cởi thắt lưng, hung hăng trói ngược hai bàn tay Sở Nhi lên trên đỉnh đầu.
Sở Nhi đã hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể giãy giụa yếu ớt.
Tuy nhiên, sức lực nhỏ bé của cô không thể nào chống cự lại nổi.
Cơ thể cường tráng của Vương Nam Phong đập thẳng vào mắt cô.
Anh cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo hé mở, trực tiếp hôn lên ngực Sở Nhi
- " Vương Nam Phong anh buông tôi ra."
Cô khóc nức nở van xin nhưng điều vô tác dụng. Cô càng tức giận khiến hắn càng mạnh bạo hơn.Những lời gào thét của cô càng khiến dục vọng trong người Vương Nam Phong thêm phấn khích.
Hắn đem hai chân thon của cô tách mạnh ra, ép buộc quấn quanh bên hông.
Nhưng lúc này cô nhanh chân đạp mạnh hắn ra rồi sửa lại quần áo chạy thoát khỏi vòng tay hắn nhưng còn chưa chạy được xa đã bị hắn kéo lại.
- " Em quậy lắm rồi Nghị Sở Nhi."
Nói rồi hắn đưa tay giữ sau gáy cô rồi trực tiếp cuồng bạo cưỡng hôn.
Nụ hôn điên cuồng khiến cô không thở kịp mà né tránh dữ dội. Thấy sự phản kháng quyết liệt hắn không kiềm được mà cắn mạnh vào môi phút chốc khiến đôi môi đỏ mọng bây giờ chỉ toàn máu tanh.
Thấy vậy hắn mới thõa mãn mà buông ra rồi chỉnh lại y phục trên người rời khỏi phòng.
Còn cô đã bất lực hoàn toàn, sự đau nhói từ môi khiến cô muốn khóc nhưng chẳng thể khóc nổi nữa.
Suy nghĩ một hồi cô cũng quyết định mở lời trước với hắn, may ra còn được khoan hồng trước áp lực từ hắn.
Sở Nhi từ từ liếc mắt sang nhìn hắn, hắn đang nhắm mắt nhưng cô biết hắn chẳng phải nghỉ ngơi hay ngủ gì. Có khi việc cô liếc nhìn cũng bị hắn biết rõ.
Nói rồi Sở Nhi lấy toàn bộ can đảm mà lay lay nhẹ cánh tay hắn. Lay lần một hắn chẳng có nói chẳng rằng gì, cứ trưng bản mặt đang nhắm nghiền mắt lại. Cô không vì vậy mà bỏ cuộc quyết lay đến khi nào hắn mở mắt nhìn trực diện để nói chuyện với cô mới thôi.
- “Vương Nam Phong anh ghét tôi thì nói một tiếng.”
- "…"
Hắn vẫn im lặng bỏ ngoài tai lời nói của cô." Sự im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ". Hắn thành công chọc tức cô, Sở Nhi không chịu được bằng nhìn Đức Uy đang lái xe giọng đầy căm phẫn uất ức:
- “Cậu mau dừng xe lại cho tôi.”
- “T…Tôi, Nghị tiểu thư à cô làm khó tôi quá.”
Đức Uy lập tức giật mình khi Sở Nhi đổi hướng làm khó mình, anh nhìn gương chiếu hậu ánh mắt năn nỉ muốn khóc tới nơi. Nếu không phải đang lái xe thì bắt anh quỳ lạy đập đầu vạn cái cũng không hề hấn gì.
Giờ dừng lại có khi bị Vương Nam Phong điều sang Mỹ La Tinh công tác một năm, còn nếu dám đắc tội với cô thì e rằng tương lai khó nuốt vì cô là Vương Thiếu Phu Nhân tương lai, lúc đó e rằng lời nói của Vương Nam Phong chẳng còn tác dụng lớn gì nữa.
- “Tôi nói cậu mau dừng xe lại, nếu không dừng tôi phá cửa nhảy ra ngoài đó.”
Sở Nhi làm ầm lên, đúng là phụ nữ dễ giận dễ tức vì những ảnh hưởng cảm xúc từ các hành động nhỏ.
- " Nghị Sở Nhi, em làm loạn đủ chưa?"
Vương Nam Phong lúc này không giả câm giả điếc được trước hành động vô lý hóa từ cô mà không thể ngồi yên được nữa, hắn tức giận nói, giọng nói không to cũng không nhỏ nhưng lại khiến cả cô và Đức Uy lập tức im lặng, hai bên cũng chẳng đôi co gì thêm.
- " Anh nói tôi làm loạn, tôi hỏi anh có trả lời tôi không? Đến lúc tôi làm ầm lên thì mới trách tôi đang làm loạn."
Sở Nhi tức giận gì cái cách hành xử vô lý đến từ hắn.
Hắn cũng chẳng nói chẳng rằng nhìn sang Đức Uy thúc giục hắn nhanh lái xe về nhà.
Chỉ đúng 5 phút, chiếc xe đã dừng hẳn tại sân biệt thự Vilas.
Sở Nhi chẳng nói chẳng rằng cầm túi xách mở cửa đi nhanh vào nhà, vừa bước lên phòng cô khóa cửa tức giận ném văng túi xách hàng hiệu phải mất mấy tháng mới tậu được nó về tay.
- “Vương Nam Phong anh là đồ đáng ghét.”
Cô không kìm nén được nữa mà hét toáng lên. Lúc này thể diện gì nữa bây giờ cô chỉ muốn đến trước mặt hắn mà đấm vài tát.
Vương Nam Phong đi theo sau, tâm trạng lúc này đã cố kìm lại nhưng bị cô nhiều lần chọc tức khiến sắc mặc hắn chẳng thể nào vui vẻ nổi.
Hắn lên tới phòng vừa định mở cửa mới đúng lúc nghe được cô đang nói chuyện với Song Thư:
- “Thư tối nay cậu rảnh không? Mình với cậu đi tìm vài anh cao to chơi đi.”
Phía bên kia truyền tới giọng khá bất ngờ tò mò hỏi lại:
- “Ơ thế còn chồng cậu thì sao nếu anh ta biết e rằng cậu với mình khó sống lắm đấy.”
- “Sợ gì chứ, anh ta là cái thá gì ngăn cản được mình.”
Cô vừa nói xong thì bên kia cũng đồng ý rồi tắt máy do bận việc.
Cũng đúng lúc này, hắn đứng ngoài cửa không chịu nỏi liền mở cửa xông vào nhưng vặn mãi chẳng mở được mới biết cô đã khóa cửa trong.
Hắn không kìm chế được cơn giận nên đạp cửa cái rầm, gương mặt lộ rõ sự phẫn nộ đi lại chỗ cô khiến cô giật mình, cực kì khiếp sợ vì thấy hắn tức giận khi đạp cửa xông vào đã vậy hắn có khi còn nghe được cuộc trò chuyện mà cô vừa nói.
Hắn điên loạn cầm hai bả tay cô kéo cô đứng dậy đối diện với hắn:
- “Em vừa nói gì? Nói lại tôi xem.”
Hắn kiên nhẫn hỏi cô thêm một lần nữa.
- “Đau…Anh mau buông tôi ra.”
- "Hừ em dám ra ngoài ngoài gạ gẫm đàn ông khác sao? "
Sở Nhi lúc này có chút rén nhưng vẫn cố chọc điên hắn.
- “Không… Nhưng thì sao chứ, tôi ra ngoài tìm người khác liên quan gì tới anh.”
Lúc này bỗng dưng hắn nở một nụ cười quỷ dị chẳng còn chút tức giận thay vào đó bình tĩnh lại hẳn:
- “Để tôi xem em có cơ hội không?”
Chẳng phải đây chính là điều Vương Nam Phong mong sao. Hắn dồn cô bức tường, tuyệt đối không bao giờ để cô có cơ hội vùng vẫy hay kháng cự chạy thoát.Cô quay tứ phía tìm kiếm đồ để phòng thân.
Thế nhưng căn phòng này ngoại trừ hai con người đẹp như tranh vẽ là cô và hắn ra thì các vậy phòng thân hay có thể giúp cô để tránh xa hắn hoàn toàn cách ta tầm tay của cô.
- “Vương Nam Phong, anh mau cút ra ngoài cho tôi!”
Cô chỉ tay về phía hắn, tức giận quát lớn.
Nụ cười tàn độc trên gương mặt anh tuấn của Vương Nam Phong dần dần giãn ra.Hắn đưa tay giữ chặt lấy cằm của Sở Nhi, sau đó nâng lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt.
- " Em nghĩ rằng tôi dễ dàng để em rời khỏi tôi sao."
Sở Nhi bị anh giữ chặt đến nỗi không thể cựa quậy nổi, cảm tưởng như khuôn cằm sắp bị người đàn ông tàn bạo này bóp nát.
Sở Nhi bị sức nặng của Vương Nam Phong đè chặt, trơ mắt nhìn bàn tay hắn đang luồn nhanh vào ngực áo cô.
Từng hàng cúc nhỏ mau chóng được mở ra, sau đó bị Vương Nam Phong hung hăng kéo mạnh ra bên ngoài.
Chiếc áo lót cúp ngực màu đen không thể ôm hết khuôn ngực trắng nõn, nảy lửa của Sở Nhi trực tiếp đập thẳng vào tầm mắt của Vương Nam Phong
- " Tôi ghét anh, tôi hận anh."
Bàn tay nhỏ bé của Sở Nhi không ngừng đập đập lên vòm ngực rắn chắc của hắn.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng bị Vương Nam Phong đè vật xuống đất, khóa trụ dưới thân.
Vương Nam Phong nâng Sở Nhi lên, dùng ngón tay cái vuốt dọc làn môi căng mọng của cô
Gương mặt thanh tú củacô với cơ thể vô cùng gợi cảm và xinh đẹp. Mười gã đàn ông ngay khi bắt gặp cảnh này chắc chắn đều ngả mũ quỳ rạp.
Vương Nam Phong cởi thắt lưng, hung hăng trói ngược hai bàn tay Sở Nhi lên trên đỉnh đầu.
Sở Nhi đã hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể giãy giụa yếu ớt.
Tuy nhiên, sức lực nhỏ bé của cô không thể nào chống cự lại nổi.
Cơ thể cường tráng của Vương Nam Phong đập thẳng vào mắt cô.
Anh cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo hé mở, trực tiếp hôn lên ngực Sở Nhi
- " Vương Nam Phong anh buông tôi ra."
Cô khóc nức nở van xin nhưng điều vô tác dụng. Cô càng tức giận khiến hắn càng mạnh bạo hơn.Những lời gào thét của cô càng khiến dục vọng trong người Vương Nam Phong thêm phấn khích.
Hắn đem hai chân thon của cô tách mạnh ra, ép buộc quấn quanh bên hông.
Nhưng lúc này cô nhanh chân đạp mạnh hắn ra rồi sửa lại quần áo chạy thoát khỏi vòng tay hắn nhưng còn chưa chạy được xa đã bị hắn kéo lại.
- " Em quậy lắm rồi Nghị Sở Nhi."
Nói rồi hắn đưa tay giữ sau gáy cô rồi trực tiếp cuồng bạo cưỡng hôn.
Nụ hôn điên cuồng khiến cô không thở kịp mà né tránh dữ dội. Thấy sự phản kháng quyết liệt hắn không kiềm được mà cắn mạnh vào môi phút chốc khiến đôi môi đỏ mọng bây giờ chỉ toàn máu tanh.
Thấy vậy hắn mới thõa mãn mà buông ra rồi chỉnh lại y phục trên người rời khỏi phòng.
Còn cô đã bất lực hoàn toàn, sự đau nhói từ môi khiến cô muốn khóc nhưng chẳng thể khóc nổi nữa.