Chương 53: Ghen
Nhưng nhìn người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay đứng trước mặt mình như vậy làm sao kiềm nổi được. Quách Hàn quyết định đi xuống cạnh cô, hắn vẫn không tin cô sẽ không còn tình cảm nào với hắn.
Nhưng sự thật thường rất đau lòng, vừa thấy hắn Sở Nhi chẳng nhanh mà nhận ra. Nghe giọng nói vừa quen vừa lạ thì mới bừng tỉnh.
- “Qu…Quách Hàn, anh làm gì ở đây?”
- “Anh vừa về nước tiện ghé sang đây, không ngờ gặp em.”
- “Anh vừa về nước sao.”
Sở Nhi bất ngờ sao nay lại trùng hợp về nước một lượt thế này.
…----------------…
Trong khung cảnh yên bình của một câu chuyện tình, đôi khi ngọn lửa ghen tuông bất ngờ bùng phát, đặc biệt là khi một trong hai người không thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Với tính cách mạnh mẽ nhưng sâu sắc, trở nên tức giận và ghen tuông khi trong đầu hắn nghĩ Nghị Sở Nhi không thể cắt đứt liên kết với người yêu cũ.
Sự ghen tuông không chỉ là phản ứng bề ngoài mà còn là biểu hiện của nỗi sợ mất mát và tình yêu sâu đậm của hắn dành cho cô nhưng lại bị chính bản thân hắn phủ nhận và ngó lơ. Dường như không muốn chấp nhận sự thật rằng bản thân đã yêu cô. Tuy nhiên, cơn bão tình cảm này đã mang đến những hậu quả không lường và bài học quý giá về việc giải quyết mâu thuẫn, xây dựng sự tin tưởng.
Trong khung cảnh ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc sôi động của quán bar, nơi mỗi người đến với mục đích giải trí và quên đi những lo toan cuộc sống, Nghị Sở Nhi bất ngờ gặp lại người yêu cũ là Quách Hàn trong dòng người qua lại. Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, nhưng cũng đầy bất ngờ, khi họ tình cờ chạm mặt nhau trong hoàn cảnh này.Nghị Sở Nhi ban đầu cảm thấy bối rối và ngạc nhiên, nhưng dần dần, họ bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, như một nỗ lực để vượt qua sự ngawkwardness.
Sở Nhi cũng dường như nghĩ rằng có thể vì chuyện này nên Vương Nam Phong ban nãy mới tiến đến khẳng định chủ quyền.
Nhưng mọi thứ bị cô bỏ qua cứ quan tâm tới thời điểm hiện tại. Lỡ như chuyện lát nữa về nhà là chuyện khác thì sao. Còn Quách Hàn thì cứ bịa lý do gì là được.
Sở Nhi suy nghĩ một hồi rồi tự trấn tĩnh, bịa đặt cho chính bản thân mình để có thể yên tâm hơn.
- “Nhưng dù gì mình và Quách Hàn cũng chia tay rồi mà.”
Cả hai cố gắng tìm kiếm những điểm chung trong cuộc sống hiện tại của mình, tiếp tục tương tác trong suốt buổi tối như thể muốn khẳng định sự hiểu biết và kết nối từng có.
Đúng lúc này, ánh mắt phía trên lầu không ngừng đỏ hằn lên. Nhưng hắn không chọn cách lần nữa đi xuống bên cạnh cô mà ngồi yên xem cảnh tượng trước mắt sau đó mới xử phạt cô gái này. N hư một cái bóng đầy ghen tuông lẳng lặng quan sát từ xa. Cảm xúc bùng nổ trong hắn khi chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ của mình với người yêu cũ lại đang tương tác với nhau.
Sự tương tác này, vốn dĩ vô tình, giờ đây lại trở thành nguyên nhân khiến hắn không thể kiềm chế, bùng lên từng cơn sóng ghen tuông khó giải thích.Tức giận và không chịu được màn “thị uy” này, Vương Nam Phong quyết định can thiệp, đưa nữ chính về Vilas.
Hắn đứng dậy mặc kệ sự ngăn cản từ ba người bạn, nếu nói hắn không kiềm chế được là sai vì nếu hắn không kiềm chế theo nghĩa đen thì bây giờ có khi cả cái vũ trường này đã ngập máu dưới trướng của hắn rồi.
Hắn nhanh chóng đi lại cầm cổ tay Sở Nhi rồi kéo ra ngoài mặc kệ Song Thư lên tiếng:
- “Này anh dám lôi bạn tôi đi sao.Có tin bà…”
Song Thư vừa định nói mới chợt nhớ thân phận của hắn liền im lặng không thốt thành lời.
- “Mong cô Doãn đừng xăn vào chuyện “Vợ Chồng” nhà tôi.”
Hắn nhấn mạnh hai từ “Vợ Chồng” nhưng mắt lại dám chặt vào người của Quách Hàn như cố ý làm cho anh ta bực mình mà rút lui. Nhưng Quách Hàn nào để hắn toại nguyện, anh ta cũng nhanh chóng kéo tay còn lại của cô giữ lại:
- “Nhi em ở lại đây việc gì phải nghe theo lời anh ta.”
Hành động này như động trúng tim đen của khiến hắn siết chặt cổ tay của cô hơn.Vương Nam Phong tức giận, gân xanh gân đỏ bây giờ đã xuất hiện chằng chịt trêm gương mặt tuấn tú của hắn. Khiến ai nhìn vào cũng rùng mình lo sợ cho sự an nguy của Quách Hàn.
- " Quách Gia dạo này dư giả quá nhỉ?"
Hắn nói ra giọng châm chọc nhìn Quách Hàn, hận không thể tiến tới bóp cổ phanh thây hắn vứt xuống sông cho diều hâu ăn.
Vì đau nên Sở Nhi nhăn nhó mà nói thành tiếng:
- “Đau tôi, anh buông ra coi.”
Mặc kệ lời của cô hắn lại bình tĩnh lại buông tay cô ra thản nhiên nói:
- “Được thôi vậy để vợ tôi tự chọn. Nghị Sở Nhi em chọn tôi hay hắn ta?”
Sở Nhi đứng trước tình thế này bất lực, hắn thừa biết cố dĩ nhiên sẽ chọn hắn nhưng lại cố tình làm khó cô. Điều này không cần nói ra cũng đủ biết hắn đang làm bẻ mặt Quách Hàn và khiến anh tự biết mà tránh xa.
Sở Nhi cắn răng rồi nhanh chóng nói, nếu chậm chạp một giây có khi hắn sai người giết luôn Quách Hàn cho bỏ tức.
- “Tôi chọn anh được chưa?”
- “Ha! Cậu nghe rõ chưa, giờ còn không mau buông tay cô ấy ra. Muốn tôi đánh chết cậu à?”
Quách Hàn lòng dậy sóng dù biết chắc chắn cô không chọn mình nhưng lại không khỏi đau lòng mà luyến tiếc buông tay cô ra.
Nhanh cơ hội đó Vương Nam Phong cầm tay cô mà lôi ra ngoài không bỏ sót một giây nào. Thấy cô cứ vùng vẫy hắn đành dừng lại vác cô trên vai đi nhanh ra xe đã được Đức Uy đứng chờ sẵn.
Trong suốt quãng đường, suy nghĩ và cảm xúc của hắn lẫn lộn, từ ghen tuông, lo lắng cho đến quyết định liệu mình có đang đi quá giới hạn hay không. Nhưng không, suy nghĩ vừa ló thì Sở Nhi tức giận quát vào mặt hắn:
- “Anh làm gì mà khó coi vậy hả?”
- " Bảo vệ vợ mình là sai sao?"
- “Bảo vệ, Quách Hàn có làm gì tôi mà anh bảo vệ chứ.”
- “Quách Hàn Quách Hàn, thân mật vậy nhỉ. Em có tin tôi cử người đánh chết hắn không?”
- “Anh…”
Cô không định cãi vì cãi với hắn trong tình cảnh này chẳng khác nào gián tiếp giết Quách Hàn. Tuy không còn tình cảm nhưng cô không muốn hắn làm hại người vô tội.
Cô im lặng từ lúc trên xe cho đến khi bị hắn bế vào nhà vẫn không nói lời nào. Khiến hắn ức chế máu nóng trong người nổi lên lúc nào không hay.
Hắn ném cô xuống giường trong cơn bực tức rồi đè lên người Sở Nhi ghì mạnh tay cô chẳng để cô có cơ hội kháng cự. Hắn tức giận nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
- " Nghị Sở Nhi, em nói cho tôi biết giữa em và hắn có mối quan hệ gì hả?"
- "…"
Sở Nhi vẫn giữ im lặng, vì cô thực sự tức giận. Nếu có chuyện gì chẳng phải hỏi thì cô trả lời sao. Sao cứ đùng đùng sơ hỡ là tức giận kéo cô, làm nhục cô trước đám đông chứ. Chẳng khác gì giống gian díu với người yêu cũ bị chồng chưa cưới bắt ghen tại trận cả.
ĐỪNG QUÊN TIM CHO TUI VỚI NHEN?
Nhưng sự thật thường rất đau lòng, vừa thấy hắn Sở Nhi chẳng nhanh mà nhận ra. Nghe giọng nói vừa quen vừa lạ thì mới bừng tỉnh.
- “Qu…Quách Hàn, anh làm gì ở đây?”
- “Anh vừa về nước tiện ghé sang đây, không ngờ gặp em.”
- “Anh vừa về nước sao.”
Sở Nhi bất ngờ sao nay lại trùng hợp về nước một lượt thế này.
…----------------…
Trong khung cảnh yên bình của một câu chuyện tình, đôi khi ngọn lửa ghen tuông bất ngờ bùng phát, đặc biệt là khi một trong hai người không thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Với tính cách mạnh mẽ nhưng sâu sắc, trở nên tức giận và ghen tuông khi trong đầu hắn nghĩ Nghị Sở Nhi không thể cắt đứt liên kết với người yêu cũ.
Sự ghen tuông không chỉ là phản ứng bề ngoài mà còn là biểu hiện của nỗi sợ mất mát và tình yêu sâu đậm của hắn dành cho cô nhưng lại bị chính bản thân hắn phủ nhận và ngó lơ. Dường như không muốn chấp nhận sự thật rằng bản thân đã yêu cô. Tuy nhiên, cơn bão tình cảm này đã mang đến những hậu quả không lường và bài học quý giá về việc giải quyết mâu thuẫn, xây dựng sự tin tưởng.
Trong khung cảnh ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc sôi động của quán bar, nơi mỗi người đến với mục đích giải trí và quên đi những lo toan cuộc sống, Nghị Sở Nhi bất ngờ gặp lại người yêu cũ là Quách Hàn trong dòng người qua lại. Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, nhưng cũng đầy bất ngờ, khi họ tình cờ chạm mặt nhau trong hoàn cảnh này.Nghị Sở Nhi ban đầu cảm thấy bối rối và ngạc nhiên, nhưng dần dần, họ bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, như một nỗ lực để vượt qua sự ngawkwardness.
Sở Nhi cũng dường như nghĩ rằng có thể vì chuyện này nên Vương Nam Phong ban nãy mới tiến đến khẳng định chủ quyền.
Nhưng mọi thứ bị cô bỏ qua cứ quan tâm tới thời điểm hiện tại. Lỡ như chuyện lát nữa về nhà là chuyện khác thì sao. Còn Quách Hàn thì cứ bịa lý do gì là được.
Sở Nhi suy nghĩ một hồi rồi tự trấn tĩnh, bịa đặt cho chính bản thân mình để có thể yên tâm hơn.
- “Nhưng dù gì mình và Quách Hàn cũng chia tay rồi mà.”
Cả hai cố gắng tìm kiếm những điểm chung trong cuộc sống hiện tại của mình, tiếp tục tương tác trong suốt buổi tối như thể muốn khẳng định sự hiểu biết và kết nối từng có.
Đúng lúc này, ánh mắt phía trên lầu không ngừng đỏ hằn lên. Nhưng hắn không chọn cách lần nữa đi xuống bên cạnh cô mà ngồi yên xem cảnh tượng trước mắt sau đó mới xử phạt cô gái này. N hư một cái bóng đầy ghen tuông lẳng lặng quan sát từ xa. Cảm xúc bùng nổ trong hắn khi chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ của mình với người yêu cũ lại đang tương tác với nhau.
Sự tương tác này, vốn dĩ vô tình, giờ đây lại trở thành nguyên nhân khiến hắn không thể kiềm chế, bùng lên từng cơn sóng ghen tuông khó giải thích.Tức giận và không chịu được màn “thị uy” này, Vương Nam Phong quyết định can thiệp, đưa nữ chính về Vilas.
Hắn đứng dậy mặc kệ sự ngăn cản từ ba người bạn, nếu nói hắn không kiềm chế được là sai vì nếu hắn không kiềm chế theo nghĩa đen thì bây giờ có khi cả cái vũ trường này đã ngập máu dưới trướng của hắn rồi.
Hắn nhanh chóng đi lại cầm cổ tay Sở Nhi rồi kéo ra ngoài mặc kệ Song Thư lên tiếng:
- “Này anh dám lôi bạn tôi đi sao.Có tin bà…”
Song Thư vừa định nói mới chợt nhớ thân phận của hắn liền im lặng không thốt thành lời.
- “Mong cô Doãn đừng xăn vào chuyện “Vợ Chồng” nhà tôi.”
Hắn nhấn mạnh hai từ “Vợ Chồng” nhưng mắt lại dám chặt vào người của Quách Hàn như cố ý làm cho anh ta bực mình mà rút lui. Nhưng Quách Hàn nào để hắn toại nguyện, anh ta cũng nhanh chóng kéo tay còn lại của cô giữ lại:
- “Nhi em ở lại đây việc gì phải nghe theo lời anh ta.”
Hành động này như động trúng tim đen của khiến hắn siết chặt cổ tay của cô hơn.Vương Nam Phong tức giận, gân xanh gân đỏ bây giờ đã xuất hiện chằng chịt trêm gương mặt tuấn tú của hắn. Khiến ai nhìn vào cũng rùng mình lo sợ cho sự an nguy của Quách Hàn.
- " Quách Gia dạo này dư giả quá nhỉ?"
Hắn nói ra giọng châm chọc nhìn Quách Hàn, hận không thể tiến tới bóp cổ phanh thây hắn vứt xuống sông cho diều hâu ăn.
Vì đau nên Sở Nhi nhăn nhó mà nói thành tiếng:
- “Đau tôi, anh buông ra coi.”
Mặc kệ lời của cô hắn lại bình tĩnh lại buông tay cô ra thản nhiên nói:
- “Được thôi vậy để vợ tôi tự chọn. Nghị Sở Nhi em chọn tôi hay hắn ta?”
Sở Nhi đứng trước tình thế này bất lực, hắn thừa biết cố dĩ nhiên sẽ chọn hắn nhưng lại cố tình làm khó cô. Điều này không cần nói ra cũng đủ biết hắn đang làm bẻ mặt Quách Hàn và khiến anh tự biết mà tránh xa.
Sở Nhi cắn răng rồi nhanh chóng nói, nếu chậm chạp một giây có khi hắn sai người giết luôn Quách Hàn cho bỏ tức.
- “Tôi chọn anh được chưa?”
- “Ha! Cậu nghe rõ chưa, giờ còn không mau buông tay cô ấy ra. Muốn tôi đánh chết cậu à?”
Quách Hàn lòng dậy sóng dù biết chắc chắn cô không chọn mình nhưng lại không khỏi đau lòng mà luyến tiếc buông tay cô ra.
Nhanh cơ hội đó Vương Nam Phong cầm tay cô mà lôi ra ngoài không bỏ sót một giây nào. Thấy cô cứ vùng vẫy hắn đành dừng lại vác cô trên vai đi nhanh ra xe đã được Đức Uy đứng chờ sẵn.
Trong suốt quãng đường, suy nghĩ và cảm xúc của hắn lẫn lộn, từ ghen tuông, lo lắng cho đến quyết định liệu mình có đang đi quá giới hạn hay không. Nhưng không, suy nghĩ vừa ló thì Sở Nhi tức giận quát vào mặt hắn:
- “Anh làm gì mà khó coi vậy hả?”
- " Bảo vệ vợ mình là sai sao?"
- “Bảo vệ, Quách Hàn có làm gì tôi mà anh bảo vệ chứ.”
- “Quách Hàn Quách Hàn, thân mật vậy nhỉ. Em có tin tôi cử người đánh chết hắn không?”
- “Anh…”
Cô không định cãi vì cãi với hắn trong tình cảnh này chẳng khác nào gián tiếp giết Quách Hàn. Tuy không còn tình cảm nhưng cô không muốn hắn làm hại người vô tội.
Cô im lặng từ lúc trên xe cho đến khi bị hắn bế vào nhà vẫn không nói lời nào. Khiến hắn ức chế máu nóng trong người nổi lên lúc nào không hay.
Hắn ném cô xuống giường trong cơn bực tức rồi đè lên người Sở Nhi ghì mạnh tay cô chẳng để cô có cơ hội kháng cự. Hắn tức giận nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
- " Nghị Sở Nhi, em nói cho tôi biết giữa em và hắn có mối quan hệ gì hả?"
- "…"
Sở Nhi vẫn giữ im lặng, vì cô thực sự tức giận. Nếu có chuyện gì chẳng phải hỏi thì cô trả lời sao. Sao cứ đùng đùng sơ hỡ là tức giận kéo cô, làm nhục cô trước đám đông chứ. Chẳng khác gì giống gian díu với người yêu cũ bị chồng chưa cưới bắt ghen tại trận cả.
ĐỪNG QUÊN TIM CHO TUI VỚI NHEN?