Chương 58
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Sắp bắt được cậu rồi.
Kỳ lạ thay, cậu bị ánh mắt trong màn hình nhìn chằm chằm đến mức hơi hãi hùng khiếp vía, lúc Lý Thuật phản ứng lại được thì cả người đã vô thức lùi lại một bước, đầu đập vào mũi của đồng nghiệp đang đứng phía sau, đối phương lập tức kêu lên thảm thiết một tiếng.
"Xin lỗi xin lỗi......"
Một đồng nghiệp khác bật cười: "Làm gì mà sợ dữ vậy, cũng có phải là bắt cậu đâu."
"Đúng đấy, nhiêu đó đã doạ được cậu rồi, tôi mới bảo là thức khuya tăng ca sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần mà."
Lý Thuật cười gượng một tiếng rồi lách ra khỏi nhóm người.
Sau bài kiểm tra mô phỏng, Lý Thuật được lãnh đạo dúi cho một túi đồ ăn sáng rồi đuổi về nhà ngủ. Hiện tại cậu đang là một kỹ sư sơ cấp nên tính chất giống như một trợ lý hơn, đi theo các đàn anh đàn chị học hỏi và tích lũy kinh nghiệm, cậu vừa siêng năng vừa chăm chỉ, đầu óc thông minh và có thiên phú nên vẫn luôn được mọi người rất thích và xem trọng.
Về nhà tắm rửa xong, Lý Thuật nằm sấp trên giường, đã buồn ngủ đến mức mí mắt nặng trĩu nhưng vẫn phải mở điện thoại lên, xem lướt qua từng tin tức quân sự mới nhất. Cậu đã nhìn thấy tên Lục Hách Dương, là một trong những chỉ huy của lực lượng không quân trong chiến dịch liên hợp lần này nhưng nhiệm vụ ở khu vực anh ở kết thúc sớm hơn một chút, mấy tiếng trước đã bay về thủ đô.
Báo cáo nói rằng tất cả sĩ quan cấp trường tham gia tác chiến lần này đều sẽ lần lượt trở về thủ đô để tham dự cuộc họp sau chiến tranh, đặc biệt là lục quân đã đóng giữ ở chiến khu phía Bắc suốt một thời gian dài.
Cứ xem rồi lại xem, điện thoại rơi xuống giường, Lý Thuật nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã là hơn năm giờ chiều, không nhận được thông báo phải đến công ty nên Lý Thuật gửi tin nhắn cho Châu Chước, báo với hắn rằng tối nay mình có thời gian đi làm thêm.
Kể từ khi thực tập, cậu rất khó có thể dành thời gian ra để làm bán thời gian, trong một tháng nhiều lắm cũng chỉ làm được bốn năm lần, Lý Thuật đứng dậy khỏi giường đi rửa mặt, lấy chìa khoá rồi ra khỏi nhà, trước khi đi thì vặn chốt an toàn như thường lệ.
Sau khi mặt dày đến quán bar ăn chực một bữa cơm, Lý Thuật chui vào phòng thay đồ thay đồng phục trong ánh mắt khinh thường của Châu Chước. Thời gian vẫn còn sớm, mọi người đều đang trò chuyện nhàn nhã, chỉ có Châu Chước là rất bận, đi qua đi lại, lúc thì chê sàn nhà bẩn, lúc thì chê rượu sắp xếp không được gọn gàng, tóm lại là không để cho nhân viên nhàn rỗi.
"Trước đây lúc anh chưa làm ông chủ không giống như vậy." Lý Thuật vừa lau bàn vừa nói.
"Mười tám tuổi anh đã làm ông chủ rồi, "trước đây" mà cậu nói là?"
Lý Thuật nghĩ, đúng vậy thật, lúc cậu và Châu Chước gặp nhau, đối phương đã kiếm được thùng vàng thứ N trong đời bằng cách bán sỉ hải sản rồi.
Đó là tháng thứ hai cậu nằm trong bệnh viện nhỏ đó, gần như đã có thể tự xuống giường và đi lại. Mỗi ngày ở trong phòng bệnh thật sự rất chán, Lý Thuật sẽ thường đến vườn hoa nhỏ dưới lầu đọc sách hoặc ngẩn người, hơn nữa còn nhờ đó mà làm quen được một cô bé thích vừa đu xích đu vừa hát.
Chưa được mấy ngày, cô bé đã hát xong tất cả những bài hát mà mình biết trước mặt Lý Thuật, bèn hỏi cậu có biết hát không, có thể dạy mình không. Lý Thuật có hơi khó xử, cậu không nhớ lời những bài hát thịnh hành, nhạc thiếu nhi thì bài cậu biết cô bé cũng biết, cuối cùng chỉ hát được bài hát ru ở cô nhi viện kia.
"Biển lớn xanh là bầu trời của cá, trẻ nhỏ ngủ mơ trong những đám mây..."
"Tảo biển là chiếc gối mềm mại, ánh trăng là ngọn đèn xa xôi..."
"Anh ơi, anh hát hơi khó nghe, hay là thôi đi." Cô bé nói một cách vừa khéo léo vừa không khách sáo.
Lý Thuật vuốt mũi: "Ò, được rồi."
Sau đó có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Có phải cậu lớn lên ở cô nhi viện không?"
Lý Thuật còn chưa kịp quay đầu lại, cô bé đã thấy bất bình trước: "Mắc gì anh chửi người ta!"
"Cái này cũng tính là chửi hả? Hơn nữa cũng đâu có hỏi nhóc, kích động cái gì, qua kia chơi đi." Alpha nhìn Lý Thuật đang xoay người lại, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, hắn dừng lại một lát, hỏi: "Cậu là Tiểu Thụ sao?"
Lý Thuật đứng dậy, một lúc sau mới gật đầu, dùng giọng điệu do dự hỏi: "Tiểu Trác?"
Xa cách mười năm, những người bạn cùng chơi ở cô nhi viện lại nhận ra nhau. Lý Thuật mới biết được rằng sau khi Tiểu Trác được đưa về đã sống không hề ra hồn, mẹ thì qua đời, cha của hắn là một con ma cờ bạc, có mấy lần thậm chí còn định bán con trai mình để trả tiền thua cược, cuối cùng Tiểu Trác đi theo một họ hàng bỏ trốn sang vùng khác, còn chưa học hết cấp ba đã bắt đầu lăn lội ngoài xã hội.
Và sở dĩ hắn xuất hiện ở bệnh viện nhỏ và nát này cũng là vì cha đánh bạc thua nợ nên bị đánh đập tàn nhẫn, được người qua đường gần đó đưa đến để giải cứu, bán sống bán chết kéo dài được vài ngày, mười phút trước vừa mới qua đời.
"Chết rồi thì tốt, nếu không thì lại đòi khởi tố tôi vì không đưa tiền cấp dưỡng nữa." Châu Chước châm một điếu thuốc: "Không đáng làm cha cũng không đáng làm người, đầu thai sớm một chút đối với ai cũng tốt."
Lý Thuật không dám đưa ra bình luận gì mà chỉ gật đầu theo.
Một thời gian dài sau đó, Phương Dĩ Sâm bận rộn công việc, Châu Chước trở thành người giám hộ của cậu, còn giúp Lý Thuật có được thân phận mới.
"Cái tên Ôn Nhiên này có lẽ là khắc cậu." Lúc thảo luận về cái tên mới, Châu Chước nói như thật: "Phải đổi một cái ngược lại."
Lý Thuật khiêm tốn hỏi: "Ví dụ như?"
"Lãnh Lục (*)."
"..."
(*) chữ "Lãnh" (冷) nghĩa là lạnh, trái nghĩa với "Ôn" (温) nghĩa là ấm, chữ "Lục" (绿) nghĩa là màu xanh lá thì mình lại không biết sao lại trái ngược với chữ "Nhiên" (然) trong thiên nhiên nữa? =))))
Cuối cùng cậu đặt tên cho mình là "Lý Thuật", lấy họ của mẹ, "Thuật" và "Thụ" đồng âm, một cái tên bình thường và tầm thường ẩn mình giữa biển người bao la.
Có lẽ đây mới là cuộc sống phù hợp với cậu, không nổi bật, không có thăng trầm và toan tính, cắt đứt quá khứ nặng nề muôn phần, làm một người bình thường, làm một công việc vẫn xem như là yêu thích, cứ bước tiếp và sống tiếp hết năm này qua năm khác như vậy.
"Đúng rồi, khoảng thời gian này alpha đó đã đến đây mấy lần rồi, lần nào cũng hỏi có cậu ở đây không, anh thấy con người cậu ta cũng không tệ, cậu có hứng thú không?"
Lý Thuật ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Ai cơ?"
"Alpha mà gọi White Lady (*) hơn nửa năm ấy! Lễ Tết còn đặt hoa và tặng quà cho cậu, mặc dù cậu đều không cần." Châu Chước cạn lời: "Bỏ đi, người thả thính cậu nhiều như vậy, không nhớ cũng là chuyện bình thường, đây là danh thiếp cậu ta nhờ anh đưa cho cậu."
(*) White Lady: là một loại cocktail cổ điển được pha chế từ rượu gin, cointreau hoặc Triple Sec, cùng với nước chanh tươi và một cái lòng trắng trứng tùy ý. Loại đồ uống này thuộc dòng sidecar, được làm bằng gin thay cho brandy.
Hắn nhét một tấm danh thiếp vào túi áo sơ mi của Lý Thuật: "Tôi đã điều tra rồi, là một luật sư khá là nổi tiếng, cậu tự cân nhắc xem."
"Không cân nhắc đâu." Lý Thuật nói.
"Làm sao, cậu có người mình thích rồi à? Hay là lén lút yêu đương sau lưng bọn tôi?"
"Em không thích luật sư lắm." Lý Thuật gấp giẻ lau lại hai lần: "Cảm giác như sẽ lừa sạch tiền tiết kiệm của em."
"Cậu bị bệnh thần kinh đấy à! Người ta là luật sư đàng hoàng, ai mà thèm tơ tưởng đến chút tiền đó của cậu, đời này cậu cứ sống với cái máy bay nát đó của cậu đi." Châu Chước trợn mắt rồi bỏ đi.
Lý Thuật nhún vai rồi tiếp tục lau bàn.
Mọi chuyện diễn ra rất bình thường và hài hòa, buổi tối lúc bận rộn bưng rượu, Lý Thuật nghe thấy khách hàng thảo luận về chuyện ngừng chiến ở chiến khu phía Bắc mấy lần liền, và cả câu nói của vị chỉ huy lục quân nào đó trong buổi phát sóng trực tiếp toàn cầu buổi sáng rốt cuộc nghĩa là sao, khuôn mặt được che giấu dưới mặt nạ rốt cuộc trông như thế nào.
Hơn mười giờ, Lý Thuật giao ca về nhà, đúng lúc định mang đồng phục về giặt nên cũng lười thay lại mà cứ mặc như vậy đi ra cửa sau. Thời gian vẫn còn sớm nên có thể ngồi tàu điện ngầm, Lý Thuật đi về phía ga tàu.
Thật ra cậu muốn đến Blue Glass một chuyến nhưng chắc chắn là đã đóng cửa rồi, đành phải đợi đến ngày mai.
Xuống khỏi tàu điện ngầm, bước vào con hẻm bắt buộc phải đi qua, rất lâu trước đây đèn trong hẻm đã được lắp thêm nên trông không còn tối tăm và vắng vẻ nữa nhưng nhiệt độ vẫn khá thấp, đặc biệt là khi gió từ phía sau thổi tới, thổi lên vị trí sau gáy trống không, Lý Thuật không khỏi rụt cổ lại.
Lông tơ sau lưng đột nhiên dựng đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, thật kỳ lạ, trước đây lúc trong hẻm chỉ có hai ngọn đèn cũng chưa từng có phản ứng như vậy, Lý Thuật chậm rãi quay đầu nhìn lại, không có gì cả.
Bước ra khỏi con hẻm, những cửa hàng và những sạp bán hàng ven đường vẫn chưa nghỉ bán đã kéo cậu trở lại cõi trần náo nhiệt. Lý Thuật đi đến một cửa hàng trái cây thường lui tới mua vài quả táo, lúc đợi ông chủ cân ký, cậu nhìn một cái về phía bốt bảo vệ ở đầu bên kia, vẫn đóng kín cửa, cửa kính đã thay sang kính chống nhìn trộm, cũng không biết bên trong rốt cuộc có người hay không, đã lâu lắm rồi không gặp bảo vệ già thích nghe hý kịch kia nữa.
Lý Thuật xách táo đi vào hành lang, đèn cảm biến màu cam tự động sáng lên, cậu đã quên mất là được sửa xong khi nào, tóm lại là có một ngày tự nhiên lại sáng, Lý Thuật cũng không cần phải bật đèn pin trên điện thoại nữa.
Bây giờ thậm chí còn có thể vừa nhìn điện thoại vừa lên lầu, chỉ có điều là sau một ngày không lướt các nền tảng mạng xã hội, Lý Thuật mới phát hiện ra đoạn video ngắn mười mấy giây được cắt từ chương trình phát sóng trực tiếp thế mà đã nổi đến mức đâu đâu cũng nhìn thấy —— Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu đã bấm mở lên.
Giống như buổi sáng nhìn thấy, camera di chuyển từ vai alpha lên đến mặt, khi alpha tháo kính bảo vệ xuống, không hiểu sao Lý Thuật lại không dám nhìn thẳng mà rời mắt đi, vội vàng lấy chìa khóa ra cắm vào lỗ khóa.
"Sắp bắt được cậu rồi."
Khi câu nói này dội ra khỏi điện thoại và vang lên trong hành lang yên tĩnh, bàn tay cầm chìa khóa của Lý Thuật cứng đờ giữa không trung.
Chìa khóa chỉ xoay một vòng rồi không di chuyển nữa. Cửa đã mở ra.
Rõ ràng cậu đã vặn chốt an toàn thêm một vòng trước khi ra ngoài rồi, không thể nhớ nhầm được.
Đèn cảm ứng tối trở lại, tầm nhìn chìm vào bóng tối, Lý Thuật chậm rãi rút chìa khóa ra, nắm lấy tay nắm cửa, kéo ra ngoài từng chút một. Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra một tiếng cọt kẹt đột ngột và chói tai, Lý Thuật nín thở, nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực như đánh trống.
Cậu bước vào cửa, pheromone alpha lập tức bao phủ lấy cậu như một trận sương mù.
Ngay cả pheromone của mình còn không ngửi được, giống như một beta thật sự vậy, Lý Thuật đã quên mất rằng bao lâu rồi chưa ngửi thấy mùi pheromone. Đã lướt qua hàng ngàn hàng vạn người, trên đời này người có thể khiến cho cậu nhận ra được bằng pheromone chỉ có một mà thôi.
Ánh sáng mỏng manh keo kiệt chiếu qua cửa sổ, mơ hồ phác họa bóng đen trong phòng khách, Lý Thuật máy móc giơ tay lên, bật ngọn đèn với công suất rất thấp trong phòng khách lên.
Rầm——! Vào khoảnh khắc ánh sáng yếu ớt sáng lên, gió lùa làm cho cửa đột nhiên đóng sầm lại, cơ thể Lý Thuật run lên cầm cập, ánh mắt thì bất động rơi vào người alpha đang khoanh tay dựa vào bên cạnh tủ bát ở đầu bên kia phòng khách, màng nhĩ bị tiếng tim đập làm cho chấn động đến mức có cảm giác sưng lên.
Cố Quân Trì đang mặc một bộ quân phục chiến thuật lục quân, cầu vai và phù hiệu đeo tay đã cởi hết, mái tóc sạch sẽ xoã tung không chải chuốt, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
"Về rồi à."
Câu chào hỏi hàng ngày quen thuộc đến mức tưởng chừng như đã sống cùng nhau rất lâu, nhưng khi xuất hiện trong khung cảnh hiện tại thì thật sự khiến cho da đầu tê dại. Đầu óc trống rỗng của Lý Thuật chỉ có thể nghĩ đến câu nói đó của Đào Tô Tô "Nếu như tớ mà ở chỗ như vậy ngày nào cũng đánh nhau, có lẽ đã phát điên từ lâu rồi."
Cậu mở to mắt nhìn về phía khuôn mặt khó phân biệt biểu cảm đang ẩn giấu trong bóng tối đó, mở miệng, giọng nói hơi khàn đi vì cổ họng đang căng chặt: "Sao cậu lại ở đây?"
Một tiếng "chậc" rất khẽ vang lên, tựa như hơi bất mãn, Cố Quân Trì bỏ tay xuống đặt lên mép tủ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu gầy đi rồi."
Hắn càng bình tĩnh thì Lý Thuật càng bất an, lòng bàn tay đang nắm chặt chìa khóa đẫm mồ hôi, dùng giọng nói run rẩy hỏi lại một lần nữa: "Sao cậu lại ở đây chứ?"
Cố Quân Trì không trả lời ngay mà đứng thẳng người đi về phía Lý Thuật, sàn nhà cũ kỹ phát ra tiếng cọt kẹt. Ánh sáng mờ ảo chậm rãi cắt qua khuôn mặt hắn, giống như đuổi theo vạch phân chia sớm chiều trải dài hàng nghìn dặm, từ chiến khu phía Bắc hoang vu và xa xôi đến căn nhà nhỏ này, cũng là từ sự từ biệt không rõ mặt mũi hết lần này đến lần khác cho đến ngày hôm nay sau bảy năm dài đằng đẵng.
Là một người lính trưởng thành và sắc bén, ánh mắt đó trông còn áp bức hơn những gì nhìn thấy trên màn hình, Lý Thuật vô thức lùi lại nửa bước nhưng tầm mắt vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt đó.
"Cậu cảm thấy tôi nên ở đâu?" Cố Quân Trì đứng lại trước mặt cậu, cụp mắt xuống nhìn cậu.
Khoảng cách về thể hình còn lớn hơn trước đây khiến cho cảm giác căng thẳng của cậu trở nên trầm trọng hơn, Lý Thuật nhận ra rằng đối với Cố Quân Trì mà nói, mình là một omega đã nói dối hắn hai lần, một lần là giới tính, một lần là cái chết. Và tình cờ thay, tính cách Cố Quân Trì không phải là người dễ nổi trận lôi đình, cũng giống như khi bức ảnh cả gia đình bị rơi vỡ năm đó, hắn vẫn luôn là người cảm xúc càng mạnh thì càng bình tĩnh.
"Cậu nên... về thủ đô tham dự cuộc họp." Hoàn toàn không ngờ rằng Cố Quân Trì vừa mới rời khỏi chiến trường đã tìm tới cửa, khiến cho Lý Thuật hoàn toàn không biết phải đối đáp thế nào, cậu mò mẫm ra phía sau định tìm tay nắm cửa, đồng thời mờ mịt nói: "Cậu đến tìm tôi làm gì vậy?"
Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì trước mắt Lý Thuật đã tối sầm, cổ tay đã bị giữ chặt. Cơ thể ghé lại rất gần, môi Cố Quân Trì gần như chạm vào bên tai, Lý Thuật nghe thấy hắn nói: "Giết cậu."
(Cre: Artist @锅锅努力画画)
Cơ thể nhẹ bẫng, chìa khóa và táo rơi từ trên tay xuống đất, sau đó Lý Thuật bị ném lên giường, vừa định ngồi dậy thì Cố Quân Trì đã lập tức đè vai cậu xuống.
Chiếc tủ ngăn cách đã chặn ánh sáng trong phòng khách lại, bên giường tối om, Cố Quân Trì chống tay nằm trên người Lý Thuật, lấy tấm danh thiếp lộ ra một nửa từ trong túi áo sơ mi của cậu ra nhìn một cái, sau đó lật ra phía sau.
"Mỗi lần gặp em tôi đều rất vui, tôi muốn hiểu thêm về em." Cố Quân Trì hờ hững đọc dòng chữ ở mặt sau tấm danh thiếp ra, nói: "Thêm? Xem ra đã tìm hiểu được phần nào rồi."
"Không phải..." Con người sao lại có thể xui xẻo đến mức này chứ, sau khi sửng sốt một lát, Lý Thuật định đưa tay ra giật lại, cậu muốn làm rõ xem có phải Châu Chước muốn mai mối nên cố ý viết hay không nhưng Cố Quân Trì đã tiện tay ném thẳng tấm danh thiếp xuống dưới giường, Lý Thuật đang nhấc nửa người trên lên định giật thì túm phải khoảng không, sườn mặt sượt qua chóp mũi của Cố Quân Trì.
Không khí ngưng trệ.
Tuyến thể giật lên theo nhịp tim, các AO trưởng thành đã học được cách kiểm soát pheromone của mình từ lâu, vậy nên Lý Thuật cũng đã tháo vòng cổ ra lúc lên đại học và chỉ đeo khi làm việc bán thời gian trong quán bar. Nhưng dù sao thì cậu cũng không phải là omega bình thường, không thể ngửi thấy mùi pheromone, vậy nên cũng không thể biết được khả năng kiểm soát pheromone của mình rốt cuộc như thế nào.
Cậu chỉ biết là pheromone của Cố Quân Trì càng ngày càng mãnh liệt hơn —— Vào khoảnh khắc nhìn nhau ở khoảng cách gần, còn chưa kịp đọc được tất cả nội dung bị đè nén trong ánh mắt đó thì cổ cậu đã bị một bàn tay to lớn ghì chặt lấy, Cố Quân Trì cúi đầu xuống, cắn mạnh lên đó.
(Cre: Artist @水里久只羊_)
(cái art này hơi OOC một tẹo vì em bé đã cởi áo đâu mới sắp thui =)))))
—
Lục Hách Dương chuẩn bị một chút nhé, sắp sửa cần cậu gắng gượng trong kỳ mẫn cảm mạnh đi họp thay anh em rồi.
Gin: chương sau anh ta thì sướng còn anh Lục của toi thì vừa khổ kỳ mẫn cảm vừa khổ khi vợ bắt mình quên chuyện trong kỳ mẫn cảm ?
Artist @arkred mới vẽ thêm hình tượng của anh Cố với em Cây xinh lém, mọi người có thể lên X xem thêm hoặc là vô cuối WordPress chương này mình có gắn link nhaaa
—
Sắp bắt được cậu rồi.
Kỳ lạ thay, cậu bị ánh mắt trong màn hình nhìn chằm chằm đến mức hơi hãi hùng khiếp vía, lúc Lý Thuật phản ứng lại được thì cả người đã vô thức lùi lại một bước, đầu đập vào mũi của đồng nghiệp đang đứng phía sau, đối phương lập tức kêu lên thảm thiết một tiếng.
"Xin lỗi xin lỗi......"
Một đồng nghiệp khác bật cười: "Làm gì mà sợ dữ vậy, cũng có phải là bắt cậu đâu."
"Đúng đấy, nhiêu đó đã doạ được cậu rồi, tôi mới bảo là thức khuya tăng ca sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần mà."
Lý Thuật cười gượng một tiếng rồi lách ra khỏi nhóm người.
Sau bài kiểm tra mô phỏng, Lý Thuật được lãnh đạo dúi cho một túi đồ ăn sáng rồi đuổi về nhà ngủ. Hiện tại cậu đang là một kỹ sư sơ cấp nên tính chất giống như một trợ lý hơn, đi theo các đàn anh đàn chị học hỏi và tích lũy kinh nghiệm, cậu vừa siêng năng vừa chăm chỉ, đầu óc thông minh và có thiên phú nên vẫn luôn được mọi người rất thích và xem trọng.
Về nhà tắm rửa xong, Lý Thuật nằm sấp trên giường, đã buồn ngủ đến mức mí mắt nặng trĩu nhưng vẫn phải mở điện thoại lên, xem lướt qua từng tin tức quân sự mới nhất. Cậu đã nhìn thấy tên Lục Hách Dương, là một trong những chỉ huy của lực lượng không quân trong chiến dịch liên hợp lần này nhưng nhiệm vụ ở khu vực anh ở kết thúc sớm hơn một chút, mấy tiếng trước đã bay về thủ đô.
Báo cáo nói rằng tất cả sĩ quan cấp trường tham gia tác chiến lần này đều sẽ lần lượt trở về thủ đô để tham dự cuộc họp sau chiến tranh, đặc biệt là lục quân đã đóng giữ ở chiến khu phía Bắc suốt một thời gian dài.
Cứ xem rồi lại xem, điện thoại rơi xuống giường, Lý Thuật nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã là hơn năm giờ chiều, không nhận được thông báo phải đến công ty nên Lý Thuật gửi tin nhắn cho Châu Chước, báo với hắn rằng tối nay mình có thời gian đi làm thêm.
Kể từ khi thực tập, cậu rất khó có thể dành thời gian ra để làm bán thời gian, trong một tháng nhiều lắm cũng chỉ làm được bốn năm lần, Lý Thuật đứng dậy khỏi giường đi rửa mặt, lấy chìa khoá rồi ra khỏi nhà, trước khi đi thì vặn chốt an toàn như thường lệ.
Sau khi mặt dày đến quán bar ăn chực một bữa cơm, Lý Thuật chui vào phòng thay đồ thay đồng phục trong ánh mắt khinh thường của Châu Chước. Thời gian vẫn còn sớm, mọi người đều đang trò chuyện nhàn nhã, chỉ có Châu Chước là rất bận, đi qua đi lại, lúc thì chê sàn nhà bẩn, lúc thì chê rượu sắp xếp không được gọn gàng, tóm lại là không để cho nhân viên nhàn rỗi.
"Trước đây lúc anh chưa làm ông chủ không giống như vậy." Lý Thuật vừa lau bàn vừa nói.
"Mười tám tuổi anh đã làm ông chủ rồi, "trước đây" mà cậu nói là?"
Lý Thuật nghĩ, đúng vậy thật, lúc cậu và Châu Chước gặp nhau, đối phương đã kiếm được thùng vàng thứ N trong đời bằng cách bán sỉ hải sản rồi.
Đó là tháng thứ hai cậu nằm trong bệnh viện nhỏ đó, gần như đã có thể tự xuống giường và đi lại. Mỗi ngày ở trong phòng bệnh thật sự rất chán, Lý Thuật sẽ thường đến vườn hoa nhỏ dưới lầu đọc sách hoặc ngẩn người, hơn nữa còn nhờ đó mà làm quen được một cô bé thích vừa đu xích đu vừa hát.
Chưa được mấy ngày, cô bé đã hát xong tất cả những bài hát mà mình biết trước mặt Lý Thuật, bèn hỏi cậu có biết hát không, có thể dạy mình không. Lý Thuật có hơi khó xử, cậu không nhớ lời những bài hát thịnh hành, nhạc thiếu nhi thì bài cậu biết cô bé cũng biết, cuối cùng chỉ hát được bài hát ru ở cô nhi viện kia.
"Biển lớn xanh là bầu trời của cá, trẻ nhỏ ngủ mơ trong những đám mây..."
"Tảo biển là chiếc gối mềm mại, ánh trăng là ngọn đèn xa xôi..."
"Anh ơi, anh hát hơi khó nghe, hay là thôi đi." Cô bé nói một cách vừa khéo léo vừa không khách sáo.
Lý Thuật vuốt mũi: "Ò, được rồi."
Sau đó có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Có phải cậu lớn lên ở cô nhi viện không?"
Lý Thuật còn chưa kịp quay đầu lại, cô bé đã thấy bất bình trước: "Mắc gì anh chửi người ta!"
"Cái này cũng tính là chửi hả? Hơn nữa cũng đâu có hỏi nhóc, kích động cái gì, qua kia chơi đi." Alpha nhìn Lý Thuật đang xoay người lại, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, hắn dừng lại một lát, hỏi: "Cậu là Tiểu Thụ sao?"
Lý Thuật đứng dậy, một lúc sau mới gật đầu, dùng giọng điệu do dự hỏi: "Tiểu Trác?"
Xa cách mười năm, những người bạn cùng chơi ở cô nhi viện lại nhận ra nhau. Lý Thuật mới biết được rằng sau khi Tiểu Trác được đưa về đã sống không hề ra hồn, mẹ thì qua đời, cha của hắn là một con ma cờ bạc, có mấy lần thậm chí còn định bán con trai mình để trả tiền thua cược, cuối cùng Tiểu Trác đi theo một họ hàng bỏ trốn sang vùng khác, còn chưa học hết cấp ba đã bắt đầu lăn lội ngoài xã hội.
Và sở dĩ hắn xuất hiện ở bệnh viện nhỏ và nát này cũng là vì cha đánh bạc thua nợ nên bị đánh đập tàn nhẫn, được người qua đường gần đó đưa đến để giải cứu, bán sống bán chết kéo dài được vài ngày, mười phút trước vừa mới qua đời.
"Chết rồi thì tốt, nếu không thì lại đòi khởi tố tôi vì không đưa tiền cấp dưỡng nữa." Châu Chước châm một điếu thuốc: "Không đáng làm cha cũng không đáng làm người, đầu thai sớm một chút đối với ai cũng tốt."
Lý Thuật không dám đưa ra bình luận gì mà chỉ gật đầu theo.
Một thời gian dài sau đó, Phương Dĩ Sâm bận rộn công việc, Châu Chước trở thành người giám hộ của cậu, còn giúp Lý Thuật có được thân phận mới.
"Cái tên Ôn Nhiên này có lẽ là khắc cậu." Lúc thảo luận về cái tên mới, Châu Chước nói như thật: "Phải đổi một cái ngược lại."
Lý Thuật khiêm tốn hỏi: "Ví dụ như?"
"Lãnh Lục (*)."
"..."
(*) chữ "Lãnh" (冷) nghĩa là lạnh, trái nghĩa với "Ôn" (温) nghĩa là ấm, chữ "Lục" (绿) nghĩa là màu xanh lá thì mình lại không biết sao lại trái ngược với chữ "Nhiên" (然) trong thiên nhiên nữa? =))))
Cuối cùng cậu đặt tên cho mình là "Lý Thuật", lấy họ của mẹ, "Thuật" và "Thụ" đồng âm, một cái tên bình thường và tầm thường ẩn mình giữa biển người bao la.
Có lẽ đây mới là cuộc sống phù hợp với cậu, không nổi bật, không có thăng trầm và toan tính, cắt đứt quá khứ nặng nề muôn phần, làm một người bình thường, làm một công việc vẫn xem như là yêu thích, cứ bước tiếp và sống tiếp hết năm này qua năm khác như vậy.
"Đúng rồi, khoảng thời gian này alpha đó đã đến đây mấy lần rồi, lần nào cũng hỏi có cậu ở đây không, anh thấy con người cậu ta cũng không tệ, cậu có hứng thú không?"
Lý Thuật ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Ai cơ?"
"Alpha mà gọi White Lady (*) hơn nửa năm ấy! Lễ Tết còn đặt hoa và tặng quà cho cậu, mặc dù cậu đều không cần." Châu Chước cạn lời: "Bỏ đi, người thả thính cậu nhiều như vậy, không nhớ cũng là chuyện bình thường, đây là danh thiếp cậu ta nhờ anh đưa cho cậu."
(*) White Lady: là một loại cocktail cổ điển được pha chế từ rượu gin, cointreau hoặc Triple Sec, cùng với nước chanh tươi và một cái lòng trắng trứng tùy ý. Loại đồ uống này thuộc dòng sidecar, được làm bằng gin thay cho brandy.
Hắn nhét một tấm danh thiếp vào túi áo sơ mi của Lý Thuật: "Tôi đã điều tra rồi, là một luật sư khá là nổi tiếng, cậu tự cân nhắc xem."
"Không cân nhắc đâu." Lý Thuật nói.
"Làm sao, cậu có người mình thích rồi à? Hay là lén lút yêu đương sau lưng bọn tôi?"
"Em không thích luật sư lắm." Lý Thuật gấp giẻ lau lại hai lần: "Cảm giác như sẽ lừa sạch tiền tiết kiệm của em."
"Cậu bị bệnh thần kinh đấy à! Người ta là luật sư đàng hoàng, ai mà thèm tơ tưởng đến chút tiền đó của cậu, đời này cậu cứ sống với cái máy bay nát đó của cậu đi." Châu Chước trợn mắt rồi bỏ đi.
Lý Thuật nhún vai rồi tiếp tục lau bàn.
Mọi chuyện diễn ra rất bình thường và hài hòa, buổi tối lúc bận rộn bưng rượu, Lý Thuật nghe thấy khách hàng thảo luận về chuyện ngừng chiến ở chiến khu phía Bắc mấy lần liền, và cả câu nói của vị chỉ huy lục quân nào đó trong buổi phát sóng trực tiếp toàn cầu buổi sáng rốt cuộc nghĩa là sao, khuôn mặt được che giấu dưới mặt nạ rốt cuộc trông như thế nào.
Hơn mười giờ, Lý Thuật giao ca về nhà, đúng lúc định mang đồng phục về giặt nên cũng lười thay lại mà cứ mặc như vậy đi ra cửa sau. Thời gian vẫn còn sớm nên có thể ngồi tàu điện ngầm, Lý Thuật đi về phía ga tàu.
Thật ra cậu muốn đến Blue Glass một chuyến nhưng chắc chắn là đã đóng cửa rồi, đành phải đợi đến ngày mai.
Xuống khỏi tàu điện ngầm, bước vào con hẻm bắt buộc phải đi qua, rất lâu trước đây đèn trong hẻm đã được lắp thêm nên trông không còn tối tăm và vắng vẻ nữa nhưng nhiệt độ vẫn khá thấp, đặc biệt là khi gió từ phía sau thổi tới, thổi lên vị trí sau gáy trống không, Lý Thuật không khỏi rụt cổ lại.
Lông tơ sau lưng đột nhiên dựng đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, thật kỳ lạ, trước đây lúc trong hẻm chỉ có hai ngọn đèn cũng chưa từng có phản ứng như vậy, Lý Thuật chậm rãi quay đầu nhìn lại, không có gì cả.
Bước ra khỏi con hẻm, những cửa hàng và những sạp bán hàng ven đường vẫn chưa nghỉ bán đã kéo cậu trở lại cõi trần náo nhiệt. Lý Thuật đi đến một cửa hàng trái cây thường lui tới mua vài quả táo, lúc đợi ông chủ cân ký, cậu nhìn một cái về phía bốt bảo vệ ở đầu bên kia, vẫn đóng kín cửa, cửa kính đã thay sang kính chống nhìn trộm, cũng không biết bên trong rốt cuộc có người hay không, đã lâu lắm rồi không gặp bảo vệ già thích nghe hý kịch kia nữa.
Lý Thuật xách táo đi vào hành lang, đèn cảm biến màu cam tự động sáng lên, cậu đã quên mất là được sửa xong khi nào, tóm lại là có một ngày tự nhiên lại sáng, Lý Thuật cũng không cần phải bật đèn pin trên điện thoại nữa.
Bây giờ thậm chí còn có thể vừa nhìn điện thoại vừa lên lầu, chỉ có điều là sau một ngày không lướt các nền tảng mạng xã hội, Lý Thuật mới phát hiện ra đoạn video ngắn mười mấy giây được cắt từ chương trình phát sóng trực tiếp thế mà đã nổi đến mức đâu đâu cũng nhìn thấy —— Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu đã bấm mở lên.
Giống như buổi sáng nhìn thấy, camera di chuyển từ vai alpha lên đến mặt, khi alpha tháo kính bảo vệ xuống, không hiểu sao Lý Thuật lại không dám nhìn thẳng mà rời mắt đi, vội vàng lấy chìa khóa ra cắm vào lỗ khóa.
"Sắp bắt được cậu rồi."
Khi câu nói này dội ra khỏi điện thoại và vang lên trong hành lang yên tĩnh, bàn tay cầm chìa khóa của Lý Thuật cứng đờ giữa không trung.
Chìa khóa chỉ xoay một vòng rồi không di chuyển nữa. Cửa đã mở ra.
Rõ ràng cậu đã vặn chốt an toàn thêm một vòng trước khi ra ngoài rồi, không thể nhớ nhầm được.
Đèn cảm ứng tối trở lại, tầm nhìn chìm vào bóng tối, Lý Thuật chậm rãi rút chìa khóa ra, nắm lấy tay nắm cửa, kéo ra ngoài từng chút một. Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra một tiếng cọt kẹt đột ngột và chói tai, Lý Thuật nín thở, nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực như đánh trống.
Cậu bước vào cửa, pheromone alpha lập tức bao phủ lấy cậu như một trận sương mù.
Ngay cả pheromone của mình còn không ngửi được, giống như một beta thật sự vậy, Lý Thuật đã quên mất rằng bao lâu rồi chưa ngửi thấy mùi pheromone. Đã lướt qua hàng ngàn hàng vạn người, trên đời này người có thể khiến cho cậu nhận ra được bằng pheromone chỉ có một mà thôi.
Ánh sáng mỏng manh keo kiệt chiếu qua cửa sổ, mơ hồ phác họa bóng đen trong phòng khách, Lý Thuật máy móc giơ tay lên, bật ngọn đèn với công suất rất thấp trong phòng khách lên.
Rầm——! Vào khoảnh khắc ánh sáng yếu ớt sáng lên, gió lùa làm cho cửa đột nhiên đóng sầm lại, cơ thể Lý Thuật run lên cầm cập, ánh mắt thì bất động rơi vào người alpha đang khoanh tay dựa vào bên cạnh tủ bát ở đầu bên kia phòng khách, màng nhĩ bị tiếng tim đập làm cho chấn động đến mức có cảm giác sưng lên.
Cố Quân Trì đang mặc một bộ quân phục chiến thuật lục quân, cầu vai và phù hiệu đeo tay đã cởi hết, mái tóc sạch sẽ xoã tung không chải chuốt, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
"Về rồi à."
Câu chào hỏi hàng ngày quen thuộc đến mức tưởng chừng như đã sống cùng nhau rất lâu, nhưng khi xuất hiện trong khung cảnh hiện tại thì thật sự khiến cho da đầu tê dại. Đầu óc trống rỗng của Lý Thuật chỉ có thể nghĩ đến câu nói đó của Đào Tô Tô "Nếu như tớ mà ở chỗ như vậy ngày nào cũng đánh nhau, có lẽ đã phát điên từ lâu rồi."
Cậu mở to mắt nhìn về phía khuôn mặt khó phân biệt biểu cảm đang ẩn giấu trong bóng tối đó, mở miệng, giọng nói hơi khàn đi vì cổ họng đang căng chặt: "Sao cậu lại ở đây?"
Một tiếng "chậc" rất khẽ vang lên, tựa như hơi bất mãn, Cố Quân Trì bỏ tay xuống đặt lên mép tủ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu gầy đi rồi."
Hắn càng bình tĩnh thì Lý Thuật càng bất an, lòng bàn tay đang nắm chặt chìa khóa đẫm mồ hôi, dùng giọng nói run rẩy hỏi lại một lần nữa: "Sao cậu lại ở đây chứ?"
Cố Quân Trì không trả lời ngay mà đứng thẳng người đi về phía Lý Thuật, sàn nhà cũ kỹ phát ra tiếng cọt kẹt. Ánh sáng mờ ảo chậm rãi cắt qua khuôn mặt hắn, giống như đuổi theo vạch phân chia sớm chiều trải dài hàng nghìn dặm, từ chiến khu phía Bắc hoang vu và xa xôi đến căn nhà nhỏ này, cũng là từ sự từ biệt không rõ mặt mũi hết lần này đến lần khác cho đến ngày hôm nay sau bảy năm dài đằng đẵng.
Là một người lính trưởng thành và sắc bén, ánh mắt đó trông còn áp bức hơn những gì nhìn thấy trên màn hình, Lý Thuật vô thức lùi lại nửa bước nhưng tầm mắt vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt đó.
"Cậu cảm thấy tôi nên ở đâu?" Cố Quân Trì đứng lại trước mặt cậu, cụp mắt xuống nhìn cậu.
Khoảng cách về thể hình còn lớn hơn trước đây khiến cho cảm giác căng thẳng của cậu trở nên trầm trọng hơn, Lý Thuật nhận ra rằng đối với Cố Quân Trì mà nói, mình là một omega đã nói dối hắn hai lần, một lần là giới tính, một lần là cái chết. Và tình cờ thay, tính cách Cố Quân Trì không phải là người dễ nổi trận lôi đình, cũng giống như khi bức ảnh cả gia đình bị rơi vỡ năm đó, hắn vẫn luôn là người cảm xúc càng mạnh thì càng bình tĩnh.
"Cậu nên... về thủ đô tham dự cuộc họp." Hoàn toàn không ngờ rằng Cố Quân Trì vừa mới rời khỏi chiến trường đã tìm tới cửa, khiến cho Lý Thuật hoàn toàn không biết phải đối đáp thế nào, cậu mò mẫm ra phía sau định tìm tay nắm cửa, đồng thời mờ mịt nói: "Cậu đến tìm tôi làm gì vậy?"
Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì trước mắt Lý Thuật đã tối sầm, cổ tay đã bị giữ chặt. Cơ thể ghé lại rất gần, môi Cố Quân Trì gần như chạm vào bên tai, Lý Thuật nghe thấy hắn nói: "Giết cậu."
(Cre: Artist @锅锅努力画画)
Cơ thể nhẹ bẫng, chìa khóa và táo rơi từ trên tay xuống đất, sau đó Lý Thuật bị ném lên giường, vừa định ngồi dậy thì Cố Quân Trì đã lập tức đè vai cậu xuống.
Chiếc tủ ngăn cách đã chặn ánh sáng trong phòng khách lại, bên giường tối om, Cố Quân Trì chống tay nằm trên người Lý Thuật, lấy tấm danh thiếp lộ ra một nửa từ trong túi áo sơ mi của cậu ra nhìn một cái, sau đó lật ra phía sau.
"Mỗi lần gặp em tôi đều rất vui, tôi muốn hiểu thêm về em." Cố Quân Trì hờ hững đọc dòng chữ ở mặt sau tấm danh thiếp ra, nói: "Thêm? Xem ra đã tìm hiểu được phần nào rồi."
"Không phải..." Con người sao lại có thể xui xẻo đến mức này chứ, sau khi sửng sốt một lát, Lý Thuật định đưa tay ra giật lại, cậu muốn làm rõ xem có phải Châu Chước muốn mai mối nên cố ý viết hay không nhưng Cố Quân Trì đã tiện tay ném thẳng tấm danh thiếp xuống dưới giường, Lý Thuật đang nhấc nửa người trên lên định giật thì túm phải khoảng không, sườn mặt sượt qua chóp mũi của Cố Quân Trì.
Không khí ngưng trệ.
Tuyến thể giật lên theo nhịp tim, các AO trưởng thành đã học được cách kiểm soát pheromone của mình từ lâu, vậy nên Lý Thuật cũng đã tháo vòng cổ ra lúc lên đại học và chỉ đeo khi làm việc bán thời gian trong quán bar. Nhưng dù sao thì cậu cũng không phải là omega bình thường, không thể ngửi thấy mùi pheromone, vậy nên cũng không thể biết được khả năng kiểm soát pheromone của mình rốt cuộc như thế nào.
Cậu chỉ biết là pheromone của Cố Quân Trì càng ngày càng mãnh liệt hơn —— Vào khoảnh khắc nhìn nhau ở khoảng cách gần, còn chưa kịp đọc được tất cả nội dung bị đè nén trong ánh mắt đó thì cổ cậu đã bị một bàn tay to lớn ghì chặt lấy, Cố Quân Trì cúi đầu xuống, cắn mạnh lên đó.
(Cre: Artist @水里久只羊_)
(cái art này hơi OOC một tẹo vì em bé đã cởi áo đâu mới sắp thui =)))))
—
Lục Hách Dương chuẩn bị một chút nhé, sắp sửa cần cậu gắng gượng trong kỳ mẫn cảm mạnh đi họp thay anh em rồi.
Gin: chương sau anh ta thì sướng còn anh Lục của toi thì vừa khổ kỳ mẫn cảm vừa khổ khi vợ bắt mình quên chuyện trong kỳ mẫn cảm ?
Artist @arkred mới vẽ thêm hình tượng của anh Cố với em Cây xinh lém, mọi người có thể lên X xem thêm hoặc là vô cuối WordPress chương này mình có gắn link nhaaa