Chương 42
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Ôn Nhiên kinh ngạc hơn bao giờ hết, đứng dậy, cố gắng đè thấp giọng hết sức có thể: "Trợ lý Phương, anh đang ở đâu? Có an toàn không?"
"Vẫn ở thủ đô, tôi không sao, đang dùng điện thoại công cộng gọi cho cậu."
Thời gian cấp bách nên Ôn Nhiên lập tức nói cho anh biết tin tức quan trọng nhất: "Tôi đã tìm thấy thư tuyệt mệnh của mẹ anh, tôi có chụp ảnh lại."
"Thật sao..." Trong giọng nói của Phương Dĩ Sâm có một chút lay động khó tin, anh thận trọng hỏi: "Chúng ta có thể gặp nhau được không?"
"Được, bây giờ được luôn."
"Bây giờ? Đã hơi muộn rồi, một mình cậu ra ngoài không an toàn."
"Không sao đâu." Ôn Nhiên vừa nói vừa cầm áo sơ mi lên mặc vào: "Anh nói cho tôi biết vị trí của anh đi, tôi sẽ đến đó ngay."
"Vậy tôi đợi cậu ở công viên Vãn Giang, cậu đi đường cẩn thận."
"Được, tôi tới ngay đây."
Đợi tài xế sẽ phải mất một lúc nên Ôn Nhiên bắt taxi luôn, hơn hai mươi phút sau đã đến công viên Vãn Giang. Cậu cầm điện thoại đi vào bên trong, mơ hồ nhìn thấy một bóng người dưới gốc cây cách đó không xa.
Ôn Nhiên chạy tới, là Phương Dĩ Sâm thật, trạng thái của anh trông có vẻ không tệ nhưng có một chút mệt mỏi.
"Có mang một ít đồ lót dạ từ nhà đến cho anh, anh ăn trên đường đi." Ôn Nhiên đưa hộp giữ nhiệt cho anh rồi lại lấy từ trong túi ra một cuộn tiền nhăn nhúm: "Đây là tiền tiêu vặt của tôi, hơi ít một chút, anh cầm lấy mà dùng."
"Tôi có mang theo tiền, đủ dùng rồi." Phương Dĩ Sâm nhận lấy hộp giữ nhiệt: "Cảm ơn cậu."
"Còn cả... thư của mẹ anh." Ôn Nhiên lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra tìm bức ảnh: "Không thể lấy được bản gốc nên tôi chỉ chụp lại được thôi."
Phương Dĩ Sâm sửng sốt, vẻ mặt của anh vào giây phút đó rất khó tả, anh cầm lấy điện thoại, đọc vô cùng cẩn thận mất vài phút, sau đó đưa điện thoại lại cho Ôn Nhiên, nhẹ giọng nói: "Thật sự cảm ơn cậu, Ôn Nhiên."
"Không cần đâu, khi nào anh đến nơi ở mới, nếu như tiện thì nhắn tin báo cho tôi một tiếng được không?" Ôn Nhiên không hỏi Phương Dĩ Sâm sẽ ẩn náu như thế nào, cũng không hỏi anh định đi đâu mà chỉ ôm anh một cái: "Hy vọng anh bình an, sau này có cơ hội thì gặp lại."
Vận mệnh luôn xoay chuyển bất ngờ, khiến cho con người ta không kịp nói thêm vài lời trước khi từ biệt, nhưng Ôn Nhiên lại rất vui vẻ, cậu biết rằng lần rời đi này đối với Phương Dĩ Sâm mà nói đồng nghĩa với giải thoát và tự do.
"Tôi sẽ." Phương Dĩ Sâm vuốt tóc Ôn Nhiên, sau đó buông tay ra: "Chờ tình hình ổn định lại tôi sẽ liên lạc với cậu."
"Tạm biệt, Ôn Nhiên." Anh lùi lại một bước, mỉm cười với Ôn Nhiên rồi xoay người bước vào màn đêm sâu thẳm.
Lúc về đến nhà cũng chưa muộn lắm, Ôn Nhiên đi tắm xong, suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Cố Quân Trì: Tôi cảm thấy hôm nay tôi có thể ngủ ngon được rồi ?
Dù sao cũng là ở thủ đô, lần này tốc độ trả lời của 'Một người tốt' nhanh hơn rất nhiều so với khi ở nước ngoài: Chúc mừng
Ôn Nhiên: ?
Chuyện của Phương Dĩ Sâm tạm thời đi đến hồi kết nhưng bức ảnh của Lý Khinh Vãn vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu không dứt ra được. Cậu có thể chắc chắn rằng cả Trần Thư Hồi và Ôn Duệ đều biết đến sự tồn tại của Lý Khinh Vãn, hơn nữa còn từng theo dõi bà, vì sao?
Khả năng lớn nhất là Lý Khinh Vãn đã từng quay lại tìm mình.
Nghĩ đến đây, trái tim Ôn Nhiên không kìm được đập nhanh hơn, như thể nhìn thấy ánh sáng. Lý Khinh Vãn đã không còn là nghệ sĩ violin biến mất vào mười bảy năm trước nữa, bà đã xuất hiện vào bốn năm trước, có lẽ còn từng thử tìm lại mình.
Đã rất gần rồi, Ôn Nhiên nghĩ, có lẽ ngày gặp lại mẹ cũng đang đến rất gần rồi.
Ngày hôm sau, Ôn Duệ ra khỏi nhà từ sáng sớm, mãi cho đến buổi tối Ôn Nhiên tắm xong mới về, sau khi về nhà vẫn nhốt mình trong phòng.
Dì Phương bưng bữa tối lên lầu, Ôn Nhiên mở cửa phòng, chủ động nhận lấy: "Để con đi cho, người nghỉ ngơi đi."
"Được, được, con bảo cậu ấy ăn nhiều một chút, cứ tiếp tục như vậy thì sức khoẻ sẽ bị hủy hoại mất."
"Vâng."
Cậu đẩy cửa đi vào, két sắt đã được dọn dẹp xong, Ôn Duệ ngồi bên giường, trong tay cầm lá thư tuyệt mệnh. Ôn Nhiên đi tới bên cạnh hắn không nói gì cả.
"Lúc bệnh viện gọi điện cho tôi thì tôi đang họp, đến khi tôi đưa Phương Dĩ Sâm đến đó thì mẹ cậu ấy đã qua đời, không thể gặp được lần cuối." Ôn Duệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói phát ra từ cổ họng hắn khàn đến mức như đổ đầy cát: "Thế là cậu ấy đổ bệnh, sợ bóng tối, buổi tối đi ngủ phải bật đèn."
Áy náy cũng được, hối hận cũng được nhưng đều đã quá muộn và không có tác dụng gì cả, Ôn Nhiên bình tĩnh nhìn hắn.
"Không cho cậu ấy xem thư tuyệt mệnh không phải là vì muốn treo cậu ấy." Ôn Duệ nhìn chiếc đèn chùm: "Mà là vì tôi biết đây là hy vọng duy nhất của cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy đọc được thì sẽ chết không hề do dự hay lưu luyến, tôi hiểu cậu ấy."
Loảng xoảng —— Khay đồ ăn trong tay nghiêng đi, bát và ly va vào nhau, Ôn Nhiên nghe thấy giọng nói vì không thể tin nổi mà hơi run rẩy của mình: "Cái gì?"
Tối qua Phương Dĩ Sâm đã đọc lá thư tuyệt mệnh rồi, Ôn Duệ nói rằng anh sẽ chết không hề do dự hay lưu luyến.
Ôn Nhiên gần như sắp sửa đứng không vững, dùng động tác cứng đờ đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường, miễn cưỡng nói ra một câu: "Em về phòng trước đây."
Ôn Duệ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại không buồn trả lời.
Trở về phòng, toàn thân Ôn Nhiên lạnh buốt đứng đó thẫn thờ, cậu nhớ lại nụ cười cuối cùng trong gió vào đêm qua của Phương Dĩ Sâm, lúc đó cậu chỉ cảm thấy trong đó đan xen rất nhiều cảm xúc, không thể phân biệt được từng cái một, đến bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là nụ cười đã thật sự quyết định từ biệt.
Ôn Nhiên mất đi khả năng suy nghĩ, trong đầu chỉ không ngừng xoay quanh một suy nghĩ: Nếu như Phương Dĩ Sâm tự sát thật thì mình chính là kẻ đầu sỏ, Phương Dĩ Sâm bị mình hại chết.
Nhưng rõ ràng là cậu muốn Phương Dĩ Sâm không còn lại hối tiếc nên mới đưa thư tuyệt mệnh cho anh đọc, cố gắng bù đắp từng chút một hết sức có thể nhưng lại chưa bao giờ ngờ rằng hoá ra lòng tốt cũng có thể làm hại người khác. Hóa ra con người sau khi không còn hối tiếc nữa cũng không hẳn là sẽ hạnh phúc và viên mãn, mà cũng có thể là sẽ hoàn toàn mất đi sự bận lòng và lưu luyến.
Trong một giây nào đó, Ôn Nhiên thậm chí còn muốn nói cho Ôn Duệ biết, nói cho hắn biết rằng hôm qua mình đã gặp Phương Dĩ Sâm, anh đi tìm anh ấy đi, bắt cóc anh ấy về cũng được, em chỉ cần xác nhận rằng anh ấy an toàn là được.
Không được làm như vậy, không được làm như vậy... Hai tay buông thõng bên người của Ôn Nhiên không nhịn được run lên, cậu thử khuyên nhủ bản thân bình tĩnh lại trước đã rồi nghĩ cách giải quyết nhưng một giọng nói lại không ngừng vang lên bên tai cậu, nhắc nhở cậu rằng đã một ngày trôi qua rồi, muộn rồi, không kịp nữa rồi.
Trái tim sắp sửa chìm xuống đáy, Ôn Nhiên cúi đầu dùng sức xoa mặt mình, một chút lý trí và kỳ vọng còn sót lại của cậu đột nhiên đưa ra gợi ý... Ngoại trừ Ôn Duệ ra, còn ai có năng lực để điều tra tung tích hiện tại của Phương Dĩ Sâm nữa?
Ôn Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, không quan tâm đến việc thay đồ ngủ ra mà cầm điện thoại chạy nhanh xuống lầu.
Sau khi bắt taxi đến khu biệt thự, cảnh vệ lái xe tuần tra chở Ôn Nhiên đến bên ngoài nhà của Cố Quân Trì.
Sau khi xuống xe, hai chân cậu đã mềm nhũn, lúc bước lên bậc thang Ôn Nhiên suýt thì bị vấp. Phòng khách tối om, Ôn Nhiên mở khoá cửa chạy vào, không thấy bóng dáng 339 đâu cả, chỉ thấy vườn sau đang sáng đèn, cậu tưởng là có người ở đó.
Cậu loạng choạng băng qua phòng khách rồi đi ra ngoài, sau đó nhận ra chỉ có đèn sáng mà thôi, không có gì khác cả. Cố Quân Trì không thể đi ngủ sớm như vậy, có lẽ vẫn còn chơi ở bên ngoài.
Ôn Nhiên mờ mịt đứng trong vườn hoa, hít thở gấp gáp, suy nghĩ rối tung rối mù, cuối cùng mới nhớ ra gọi điện cho Cố Quân Trì. Cậu ngơ ngác lấy điện thoại ra, chưa kịp mở khóa đã nghe thấy một tiếng thuỷ tinh va chạm vào nhau vang lên lanh lảnh, quay lại nhìn thì thấy xung quanh là màn đêm trống không, không có gì cả, vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc ảo giác.
Dừng lại một giây, Ôn Nhiên như thể được dẫn đường, ngẩng đầu nhìn lên —— Trên ban công tầng hai phía trên bên phải, alpha đang đứng ở đó.
Cố Quân Trì đang bưng ly rượu, hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên lan can ban công, cụp mắt nhìn Ôn Nhiên.
Cả người hắn gần như hoà vào bầu trời đêm, đôi mắt bị cảnh đêm dày đặc che khuất. Ôn Nhiên ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, há miệng ra nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Ôn Nhiên không nhớ chính xác mình đã quay lại phòng khách như thế nào, vào thang máy như thế nào, mở cửa phòng ra sao và băng qua phòng ra ngoài ban công như thế nào nữa.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình suốt quãng đường và cảm nhận được cảm giác hoàn toàn yên tâm khi đứng trước mặt Cố Quân Trì.
Cố Quân Trì xoay người lại dựa vào lan can, nhìn Ôn Nhiên không nói gì. Ôn Nhiên dường như hoàn toàn không đợi nổi, còn chưa kịp sắp xếp câu từ đã lên tiếng, giọng nói run rẩy: "Cậu có thể giúp tôi... tìm Phương Dĩ Sâm một chút không, có thể anh ấy đã xảy ra chuyện rồi..."
"Không phải vẫn chưa có tin tức gì về anh ta sao?" Cố Quân Trì thờ ơ hỏi.
"Không có, không phải." Ôn Nhiên hít một hơi, cố gắng diễn đạt rõ ràng hết sức: "Anh ấy chỉ trốn đi thôi, tối qua anh ấy gọi điện cho tôi, tôi đến gặp anh ấy, còn cho anh ấy đọc thư tuyệt mệnh."
"Nhưng hôm nay anh tôi nói với tôi là anh ấy không cho Phương Dĩ Sâm đọc thư tuyệt mệnh là vì sợ anh ấy đọc xong sẽ chết. Tôi không biết là sẽ như vậy nên tôi đã cho anh ấy đọc rồi, nếu như anh ấy xảy ra chuyện thật thì phải làm sao đây? Cậu có thể giúp tôi tìm xem bây giờ anh ấy đang ở đâu không, có an toàn không, tôi lo lắng..."
"Được."
Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Ôn Nhiên sững sờ nhìn hắn, cậu tưởng rằng Cố Quân Trì sẽ hỏi mình tại sao lại lo chuyện bao đồng, tại sao lại đến làm phiền hắn nhưng đều không có, hắn chỉ nói "Được".
Thậm chí ngay sau đó, Cố Quân Trì gõ mấy chữ trên điện thoại rồi gửi đi, ánh sáng màn hình chiếu sáng khuôn mặt trắng toát của hắn, dưới cảnh đêm trông giống như một hình ảnh kính ngắm mơ hồ không rõ nét, không có chút độ ấm nào nhưng lại trong tầm tay với.
Không hề chuẩn bị trước, tảng đá khổng lồ chèn trong ngực đã được dời đi dễ như trở bàn tay trong một khoảnh khắc như vậy, không khí trong lành lại tràn vào, gấp gáp muốn làm cho lồng ngực nở ra. Dưới sự chuyển đổi cảm xúc tột độ, Ôn Nhiên đột nhiên hít một hơi, nước mắt bắt đầu rơi xuống không kiềm chế được, mặc dù lúc này cậu không hề cảm thấy đau khổ hay buồn bã.
"Xin lỗi..." Cậu dụi mắt điên cuồng, cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì nữa: "Cảm ơn cậu, cảm ơn..."
"Khóc cái gì?" Cố Quân Trì tắt điện thoại đi, dường như không hiểu, cũng dường như không để ý, bình tĩnh và thờ ơ, như thể thuận miệng hỏi một câu: "Tại sao lại khóc?"
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt làm cho tầm nhìn mờ đi, chỉ có thể mô tả được một đường nét bị gió thổi bay dưới màn đêm xanh thẫm. Một quả bóng bay từ từ được bơm lên bên trong cơ thể một cách kỳ lạ, chứa đầy những câu hỏi mà cậu vẫn luôn trốn tránh và ngăn chặn vì không dám nghĩ và không dám hỏi, quay ngược từ giây phút này trở lại lần đầu gặp mặt, về những gì đã xảy ra giữa bọn họ—— Tại sao lại tặng điện thoại và laptop, tại sao lại bằng lòng bộc bạch về chuyện trong tang lễ, tại sao lại đồng ý nhả pheromone ra, tại sao lại tặng mô hình, tại sao lại không từ chối việc ôm ấp, tại sao lại cho người đến cứu tôi khi bị bắt cóc, tại sao lại nói cho tôi biết bí mật về kỳ mẫn cảm, tại sao lại đồng ý giúp tôi tìm Phương Dĩ Sâm...
Cuối cùng, bọn chúng va vào nhau trong hỗn loạn và biến thành một câu hỏi: Tại sao lại tốt với tôi như vậy, tôi còn không thể làm được gì cho cậu.
Quả bóng bay đã kéo căng đến cực điểm đang lắc lư và phồng lên, cố gắng xuyên qua cổ họng bay ra khỏi cơ thể và hỏi ra câu hỏi.
Đáng tiếc là ngay giây sau, nó lại đột ngột nổ tung hoàn toàn khi Cố Quân Trì đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Ôn Nhiên.
Tiếng nổ khiến cho tai Ôn Nhiên ù đi, giữa mớ suy nghĩ đổ sụp và nứt toác, cậu nắm lấy cổ tay Cố Quân Trì, tiến lên một bước, ngẩng đầu lên, hơi mất sức hôn lên mặt hắn một cái.
Chỉ một cái chạm rất nhẹ, tiếp xúc giữa môi và mặt chỉ thoáng qua trong chốc lát, ngắn đến mức giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau đó thì sao? Hôn xong thì sao? Nên làm gì, nên nói gì, Ôn Nhiên không biết gì cả, suy nghĩ của cậu giống như một chuỗi hạt đã đứt, từng hạt một rơi xuống đất vỡ vụn, không thể ghép lại thành một logic và manh mối hoàn chỉnh. Cậu đứng trước mặt Cố Quân Trì, trạng thái lúc này trông như thể đã làm gì đó vô cùng sai trái, dần dần cảm thấy mờ mịt và sợ hãi.
Ôn Nhiên cẩn thận buông tay ra một chút rồi lại thêm một chút nữa, hy vọng mình trông sẽ không quá hoảng hốt lo sợ. Đến khi buông tay Cố Quân Trì ra, cậu sẽ có thể miễn cưỡng và tự kiềm chế đi xuống lầu, rời khỏi đây xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đầu ngón tay sượt qua da cổ tay, lúc sắp sửa hoàn toàn tách ra, Cố Quân Trì đã nắm tay Ôn Nhiên lại.
Ôn Nhiên kinh ngạc nhìn hắn nhưng hai mắt lập tức bị một mảng bóng tối lạnh buốt che phủ. Tay còn lại của Cố Quân Trì lạnh đến mức khó tin, che lên mắt cậu. Tiếng gió bên tai trở nên rõ ràng hơn một chút, không biết giọng nói của alpha vang lên từ hướng nào, cảm giác không chân thật lắm.
"Khi nào cậu mới học được cách làm những việc này khi đầu óc tỉnh táo đây?"
Giọng nói của Cố Quân Trì rất trầm, từng chữ đập vào lỗ tai đang ù đi của cậu, Ôn Nhiên chật vật ghép chúng lại thành câu, sau khi đọc hiểu xong lại càng thêm mù tịt, hơi mở miệng ra, định giải thích rằng mình đang không trong kỳ động dục, biết rằng đang làm gì.
Nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thì cổ tay đã lỏng đi, cậu bị Cố Quân Trì ghì lấy eo dẫn về phía trước.
Hơi thở của alpha đến gần, mang theo mùi rượu nhẹ, hóa thành một thực thể mềm mại áp sát vào môi cậu.
(Cre: Artist @两盏酒_)
—
Đêm động phòng... đang trong... quá trình vận chuyển...
Gin: gáy lên nào áaaaaa ~ trời ơi phải đợi 3 ngày nữa mới biết là tụi nó hôn nhau kiểu gì ? cơ mà bình thường mấy chương mà trên 4k chữ tui toàn bị lười gõ không á mà tự nhiên 2 chương gần đây toàn tầm 3k mấy gõ lẹ quá thấy lạ ngang =))))
Còn cái art này là tui save lâu lắm rồi, kiểu artist vẽ sẵn 2 đứa hôn nhau á cuối cùng cũng được lấy ra xài =))))
(Cre: Artist @ZT小汁)
—
Ôn Nhiên kinh ngạc hơn bao giờ hết, đứng dậy, cố gắng đè thấp giọng hết sức có thể: "Trợ lý Phương, anh đang ở đâu? Có an toàn không?"
"Vẫn ở thủ đô, tôi không sao, đang dùng điện thoại công cộng gọi cho cậu."
Thời gian cấp bách nên Ôn Nhiên lập tức nói cho anh biết tin tức quan trọng nhất: "Tôi đã tìm thấy thư tuyệt mệnh của mẹ anh, tôi có chụp ảnh lại."
"Thật sao..." Trong giọng nói của Phương Dĩ Sâm có một chút lay động khó tin, anh thận trọng hỏi: "Chúng ta có thể gặp nhau được không?"
"Được, bây giờ được luôn."
"Bây giờ? Đã hơi muộn rồi, một mình cậu ra ngoài không an toàn."
"Không sao đâu." Ôn Nhiên vừa nói vừa cầm áo sơ mi lên mặc vào: "Anh nói cho tôi biết vị trí của anh đi, tôi sẽ đến đó ngay."
"Vậy tôi đợi cậu ở công viên Vãn Giang, cậu đi đường cẩn thận."
"Được, tôi tới ngay đây."
Đợi tài xế sẽ phải mất một lúc nên Ôn Nhiên bắt taxi luôn, hơn hai mươi phút sau đã đến công viên Vãn Giang. Cậu cầm điện thoại đi vào bên trong, mơ hồ nhìn thấy một bóng người dưới gốc cây cách đó không xa.
Ôn Nhiên chạy tới, là Phương Dĩ Sâm thật, trạng thái của anh trông có vẻ không tệ nhưng có một chút mệt mỏi.
"Có mang một ít đồ lót dạ từ nhà đến cho anh, anh ăn trên đường đi." Ôn Nhiên đưa hộp giữ nhiệt cho anh rồi lại lấy từ trong túi ra một cuộn tiền nhăn nhúm: "Đây là tiền tiêu vặt của tôi, hơi ít một chút, anh cầm lấy mà dùng."
"Tôi có mang theo tiền, đủ dùng rồi." Phương Dĩ Sâm nhận lấy hộp giữ nhiệt: "Cảm ơn cậu."
"Còn cả... thư của mẹ anh." Ôn Nhiên lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra tìm bức ảnh: "Không thể lấy được bản gốc nên tôi chỉ chụp lại được thôi."
Phương Dĩ Sâm sửng sốt, vẻ mặt của anh vào giây phút đó rất khó tả, anh cầm lấy điện thoại, đọc vô cùng cẩn thận mất vài phút, sau đó đưa điện thoại lại cho Ôn Nhiên, nhẹ giọng nói: "Thật sự cảm ơn cậu, Ôn Nhiên."
"Không cần đâu, khi nào anh đến nơi ở mới, nếu như tiện thì nhắn tin báo cho tôi một tiếng được không?" Ôn Nhiên không hỏi Phương Dĩ Sâm sẽ ẩn náu như thế nào, cũng không hỏi anh định đi đâu mà chỉ ôm anh một cái: "Hy vọng anh bình an, sau này có cơ hội thì gặp lại."
Vận mệnh luôn xoay chuyển bất ngờ, khiến cho con người ta không kịp nói thêm vài lời trước khi từ biệt, nhưng Ôn Nhiên lại rất vui vẻ, cậu biết rằng lần rời đi này đối với Phương Dĩ Sâm mà nói đồng nghĩa với giải thoát và tự do.
"Tôi sẽ." Phương Dĩ Sâm vuốt tóc Ôn Nhiên, sau đó buông tay ra: "Chờ tình hình ổn định lại tôi sẽ liên lạc với cậu."
"Tạm biệt, Ôn Nhiên." Anh lùi lại một bước, mỉm cười với Ôn Nhiên rồi xoay người bước vào màn đêm sâu thẳm.
Lúc về đến nhà cũng chưa muộn lắm, Ôn Nhiên đi tắm xong, suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Cố Quân Trì: Tôi cảm thấy hôm nay tôi có thể ngủ ngon được rồi ?
Dù sao cũng là ở thủ đô, lần này tốc độ trả lời của 'Một người tốt' nhanh hơn rất nhiều so với khi ở nước ngoài: Chúc mừng
Ôn Nhiên: ?
Chuyện của Phương Dĩ Sâm tạm thời đi đến hồi kết nhưng bức ảnh của Lý Khinh Vãn vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu không dứt ra được. Cậu có thể chắc chắn rằng cả Trần Thư Hồi và Ôn Duệ đều biết đến sự tồn tại của Lý Khinh Vãn, hơn nữa còn từng theo dõi bà, vì sao?
Khả năng lớn nhất là Lý Khinh Vãn đã từng quay lại tìm mình.
Nghĩ đến đây, trái tim Ôn Nhiên không kìm được đập nhanh hơn, như thể nhìn thấy ánh sáng. Lý Khinh Vãn đã không còn là nghệ sĩ violin biến mất vào mười bảy năm trước nữa, bà đã xuất hiện vào bốn năm trước, có lẽ còn từng thử tìm lại mình.
Đã rất gần rồi, Ôn Nhiên nghĩ, có lẽ ngày gặp lại mẹ cũng đang đến rất gần rồi.
Ngày hôm sau, Ôn Duệ ra khỏi nhà từ sáng sớm, mãi cho đến buổi tối Ôn Nhiên tắm xong mới về, sau khi về nhà vẫn nhốt mình trong phòng.
Dì Phương bưng bữa tối lên lầu, Ôn Nhiên mở cửa phòng, chủ động nhận lấy: "Để con đi cho, người nghỉ ngơi đi."
"Được, được, con bảo cậu ấy ăn nhiều một chút, cứ tiếp tục như vậy thì sức khoẻ sẽ bị hủy hoại mất."
"Vâng."
Cậu đẩy cửa đi vào, két sắt đã được dọn dẹp xong, Ôn Duệ ngồi bên giường, trong tay cầm lá thư tuyệt mệnh. Ôn Nhiên đi tới bên cạnh hắn không nói gì cả.
"Lúc bệnh viện gọi điện cho tôi thì tôi đang họp, đến khi tôi đưa Phương Dĩ Sâm đến đó thì mẹ cậu ấy đã qua đời, không thể gặp được lần cuối." Ôn Duệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói phát ra từ cổ họng hắn khàn đến mức như đổ đầy cát: "Thế là cậu ấy đổ bệnh, sợ bóng tối, buổi tối đi ngủ phải bật đèn."
Áy náy cũng được, hối hận cũng được nhưng đều đã quá muộn và không có tác dụng gì cả, Ôn Nhiên bình tĩnh nhìn hắn.
"Không cho cậu ấy xem thư tuyệt mệnh không phải là vì muốn treo cậu ấy." Ôn Duệ nhìn chiếc đèn chùm: "Mà là vì tôi biết đây là hy vọng duy nhất của cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy đọc được thì sẽ chết không hề do dự hay lưu luyến, tôi hiểu cậu ấy."
Loảng xoảng —— Khay đồ ăn trong tay nghiêng đi, bát và ly va vào nhau, Ôn Nhiên nghe thấy giọng nói vì không thể tin nổi mà hơi run rẩy của mình: "Cái gì?"
Tối qua Phương Dĩ Sâm đã đọc lá thư tuyệt mệnh rồi, Ôn Duệ nói rằng anh sẽ chết không hề do dự hay lưu luyến.
Ôn Nhiên gần như sắp sửa đứng không vững, dùng động tác cứng đờ đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường, miễn cưỡng nói ra một câu: "Em về phòng trước đây."
Ôn Duệ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại không buồn trả lời.
Trở về phòng, toàn thân Ôn Nhiên lạnh buốt đứng đó thẫn thờ, cậu nhớ lại nụ cười cuối cùng trong gió vào đêm qua của Phương Dĩ Sâm, lúc đó cậu chỉ cảm thấy trong đó đan xen rất nhiều cảm xúc, không thể phân biệt được từng cái một, đến bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là nụ cười đã thật sự quyết định từ biệt.
Ôn Nhiên mất đi khả năng suy nghĩ, trong đầu chỉ không ngừng xoay quanh một suy nghĩ: Nếu như Phương Dĩ Sâm tự sát thật thì mình chính là kẻ đầu sỏ, Phương Dĩ Sâm bị mình hại chết.
Nhưng rõ ràng là cậu muốn Phương Dĩ Sâm không còn lại hối tiếc nên mới đưa thư tuyệt mệnh cho anh đọc, cố gắng bù đắp từng chút một hết sức có thể nhưng lại chưa bao giờ ngờ rằng hoá ra lòng tốt cũng có thể làm hại người khác. Hóa ra con người sau khi không còn hối tiếc nữa cũng không hẳn là sẽ hạnh phúc và viên mãn, mà cũng có thể là sẽ hoàn toàn mất đi sự bận lòng và lưu luyến.
Trong một giây nào đó, Ôn Nhiên thậm chí còn muốn nói cho Ôn Duệ biết, nói cho hắn biết rằng hôm qua mình đã gặp Phương Dĩ Sâm, anh đi tìm anh ấy đi, bắt cóc anh ấy về cũng được, em chỉ cần xác nhận rằng anh ấy an toàn là được.
Không được làm như vậy, không được làm như vậy... Hai tay buông thõng bên người của Ôn Nhiên không nhịn được run lên, cậu thử khuyên nhủ bản thân bình tĩnh lại trước đã rồi nghĩ cách giải quyết nhưng một giọng nói lại không ngừng vang lên bên tai cậu, nhắc nhở cậu rằng đã một ngày trôi qua rồi, muộn rồi, không kịp nữa rồi.
Trái tim sắp sửa chìm xuống đáy, Ôn Nhiên cúi đầu dùng sức xoa mặt mình, một chút lý trí và kỳ vọng còn sót lại của cậu đột nhiên đưa ra gợi ý... Ngoại trừ Ôn Duệ ra, còn ai có năng lực để điều tra tung tích hiện tại của Phương Dĩ Sâm nữa?
Ôn Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, không quan tâm đến việc thay đồ ngủ ra mà cầm điện thoại chạy nhanh xuống lầu.
Sau khi bắt taxi đến khu biệt thự, cảnh vệ lái xe tuần tra chở Ôn Nhiên đến bên ngoài nhà của Cố Quân Trì.
Sau khi xuống xe, hai chân cậu đã mềm nhũn, lúc bước lên bậc thang Ôn Nhiên suýt thì bị vấp. Phòng khách tối om, Ôn Nhiên mở khoá cửa chạy vào, không thấy bóng dáng 339 đâu cả, chỉ thấy vườn sau đang sáng đèn, cậu tưởng là có người ở đó.
Cậu loạng choạng băng qua phòng khách rồi đi ra ngoài, sau đó nhận ra chỉ có đèn sáng mà thôi, không có gì khác cả. Cố Quân Trì không thể đi ngủ sớm như vậy, có lẽ vẫn còn chơi ở bên ngoài.
Ôn Nhiên mờ mịt đứng trong vườn hoa, hít thở gấp gáp, suy nghĩ rối tung rối mù, cuối cùng mới nhớ ra gọi điện cho Cố Quân Trì. Cậu ngơ ngác lấy điện thoại ra, chưa kịp mở khóa đã nghe thấy một tiếng thuỷ tinh va chạm vào nhau vang lên lanh lảnh, quay lại nhìn thì thấy xung quanh là màn đêm trống không, không có gì cả, vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc ảo giác.
Dừng lại một giây, Ôn Nhiên như thể được dẫn đường, ngẩng đầu nhìn lên —— Trên ban công tầng hai phía trên bên phải, alpha đang đứng ở đó.
Cố Quân Trì đang bưng ly rượu, hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên lan can ban công, cụp mắt nhìn Ôn Nhiên.
Cả người hắn gần như hoà vào bầu trời đêm, đôi mắt bị cảnh đêm dày đặc che khuất. Ôn Nhiên ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, há miệng ra nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Ôn Nhiên không nhớ chính xác mình đã quay lại phòng khách như thế nào, vào thang máy như thế nào, mở cửa phòng ra sao và băng qua phòng ra ngoài ban công như thế nào nữa.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình suốt quãng đường và cảm nhận được cảm giác hoàn toàn yên tâm khi đứng trước mặt Cố Quân Trì.
Cố Quân Trì xoay người lại dựa vào lan can, nhìn Ôn Nhiên không nói gì. Ôn Nhiên dường như hoàn toàn không đợi nổi, còn chưa kịp sắp xếp câu từ đã lên tiếng, giọng nói run rẩy: "Cậu có thể giúp tôi... tìm Phương Dĩ Sâm một chút không, có thể anh ấy đã xảy ra chuyện rồi..."
"Không phải vẫn chưa có tin tức gì về anh ta sao?" Cố Quân Trì thờ ơ hỏi.
"Không có, không phải." Ôn Nhiên hít một hơi, cố gắng diễn đạt rõ ràng hết sức: "Anh ấy chỉ trốn đi thôi, tối qua anh ấy gọi điện cho tôi, tôi đến gặp anh ấy, còn cho anh ấy đọc thư tuyệt mệnh."
"Nhưng hôm nay anh tôi nói với tôi là anh ấy không cho Phương Dĩ Sâm đọc thư tuyệt mệnh là vì sợ anh ấy đọc xong sẽ chết. Tôi không biết là sẽ như vậy nên tôi đã cho anh ấy đọc rồi, nếu như anh ấy xảy ra chuyện thật thì phải làm sao đây? Cậu có thể giúp tôi tìm xem bây giờ anh ấy đang ở đâu không, có an toàn không, tôi lo lắng..."
"Được."
Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Ôn Nhiên sững sờ nhìn hắn, cậu tưởng rằng Cố Quân Trì sẽ hỏi mình tại sao lại lo chuyện bao đồng, tại sao lại đến làm phiền hắn nhưng đều không có, hắn chỉ nói "Được".
Thậm chí ngay sau đó, Cố Quân Trì gõ mấy chữ trên điện thoại rồi gửi đi, ánh sáng màn hình chiếu sáng khuôn mặt trắng toát của hắn, dưới cảnh đêm trông giống như một hình ảnh kính ngắm mơ hồ không rõ nét, không có chút độ ấm nào nhưng lại trong tầm tay với.
Không hề chuẩn bị trước, tảng đá khổng lồ chèn trong ngực đã được dời đi dễ như trở bàn tay trong một khoảnh khắc như vậy, không khí trong lành lại tràn vào, gấp gáp muốn làm cho lồng ngực nở ra. Dưới sự chuyển đổi cảm xúc tột độ, Ôn Nhiên đột nhiên hít một hơi, nước mắt bắt đầu rơi xuống không kiềm chế được, mặc dù lúc này cậu không hề cảm thấy đau khổ hay buồn bã.
"Xin lỗi..." Cậu dụi mắt điên cuồng, cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì nữa: "Cảm ơn cậu, cảm ơn..."
"Khóc cái gì?" Cố Quân Trì tắt điện thoại đi, dường như không hiểu, cũng dường như không để ý, bình tĩnh và thờ ơ, như thể thuận miệng hỏi một câu: "Tại sao lại khóc?"
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt làm cho tầm nhìn mờ đi, chỉ có thể mô tả được một đường nét bị gió thổi bay dưới màn đêm xanh thẫm. Một quả bóng bay từ từ được bơm lên bên trong cơ thể một cách kỳ lạ, chứa đầy những câu hỏi mà cậu vẫn luôn trốn tránh và ngăn chặn vì không dám nghĩ và không dám hỏi, quay ngược từ giây phút này trở lại lần đầu gặp mặt, về những gì đã xảy ra giữa bọn họ—— Tại sao lại tặng điện thoại và laptop, tại sao lại bằng lòng bộc bạch về chuyện trong tang lễ, tại sao lại đồng ý nhả pheromone ra, tại sao lại tặng mô hình, tại sao lại không từ chối việc ôm ấp, tại sao lại cho người đến cứu tôi khi bị bắt cóc, tại sao lại nói cho tôi biết bí mật về kỳ mẫn cảm, tại sao lại đồng ý giúp tôi tìm Phương Dĩ Sâm...
Cuối cùng, bọn chúng va vào nhau trong hỗn loạn và biến thành một câu hỏi: Tại sao lại tốt với tôi như vậy, tôi còn không thể làm được gì cho cậu.
Quả bóng bay đã kéo căng đến cực điểm đang lắc lư và phồng lên, cố gắng xuyên qua cổ họng bay ra khỏi cơ thể và hỏi ra câu hỏi.
Đáng tiếc là ngay giây sau, nó lại đột ngột nổ tung hoàn toàn khi Cố Quân Trì đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Ôn Nhiên.
Tiếng nổ khiến cho tai Ôn Nhiên ù đi, giữa mớ suy nghĩ đổ sụp và nứt toác, cậu nắm lấy cổ tay Cố Quân Trì, tiến lên một bước, ngẩng đầu lên, hơi mất sức hôn lên mặt hắn một cái.
Chỉ một cái chạm rất nhẹ, tiếp xúc giữa môi và mặt chỉ thoáng qua trong chốc lát, ngắn đến mức giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau đó thì sao? Hôn xong thì sao? Nên làm gì, nên nói gì, Ôn Nhiên không biết gì cả, suy nghĩ của cậu giống như một chuỗi hạt đã đứt, từng hạt một rơi xuống đất vỡ vụn, không thể ghép lại thành một logic và manh mối hoàn chỉnh. Cậu đứng trước mặt Cố Quân Trì, trạng thái lúc này trông như thể đã làm gì đó vô cùng sai trái, dần dần cảm thấy mờ mịt và sợ hãi.
Ôn Nhiên cẩn thận buông tay ra một chút rồi lại thêm một chút nữa, hy vọng mình trông sẽ không quá hoảng hốt lo sợ. Đến khi buông tay Cố Quân Trì ra, cậu sẽ có thể miễn cưỡng và tự kiềm chế đi xuống lầu, rời khỏi đây xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đầu ngón tay sượt qua da cổ tay, lúc sắp sửa hoàn toàn tách ra, Cố Quân Trì đã nắm tay Ôn Nhiên lại.
Ôn Nhiên kinh ngạc nhìn hắn nhưng hai mắt lập tức bị một mảng bóng tối lạnh buốt che phủ. Tay còn lại của Cố Quân Trì lạnh đến mức khó tin, che lên mắt cậu. Tiếng gió bên tai trở nên rõ ràng hơn một chút, không biết giọng nói của alpha vang lên từ hướng nào, cảm giác không chân thật lắm.
"Khi nào cậu mới học được cách làm những việc này khi đầu óc tỉnh táo đây?"
Giọng nói của Cố Quân Trì rất trầm, từng chữ đập vào lỗ tai đang ù đi của cậu, Ôn Nhiên chật vật ghép chúng lại thành câu, sau khi đọc hiểu xong lại càng thêm mù tịt, hơi mở miệng ra, định giải thích rằng mình đang không trong kỳ động dục, biết rằng đang làm gì.
Nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thì cổ tay đã lỏng đi, cậu bị Cố Quân Trì ghì lấy eo dẫn về phía trước.
Hơi thở của alpha đến gần, mang theo mùi rượu nhẹ, hóa thành một thực thể mềm mại áp sát vào môi cậu.
(Cre: Artist @两盏酒_)
—
Đêm động phòng... đang trong... quá trình vận chuyển...
Gin: gáy lên nào áaaaaa ~ trời ơi phải đợi 3 ngày nữa mới biết là tụi nó hôn nhau kiểu gì ? cơ mà bình thường mấy chương mà trên 4k chữ tui toàn bị lười gõ không á mà tự nhiên 2 chương gần đây toàn tầm 3k mấy gõ lẹ quá thấy lạ ngang =))))
Còn cái art này là tui save lâu lắm rồi, kiểu artist vẽ sẵn 2 đứa hôn nhau á cuối cùng cũng được lấy ra xài =))))
(Cre: Artist @ZT小汁)