Chương 17: Theo dõi
"Không muốn về nhà anh thật sao."
Chỉ là hôm nay Cố Quyền sẽ về nhà sẽ rất trễ nhưng nếu có Tuyết An ôm cô ngủ sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
"Để hôm khác đi, em thuê nhà mà không ở sẽ phí tiền lắm."
"Được rồi." Cố Quyền đưa tay lên xoa đầu Tuyết An một cách cưng chiều.
Từ sân bay đến nhà Tuyết An cũng là hơn nữa tiếng mới đến căn trung cư mà cô thuê, vali của Tuyết An thì được Trình Mục đem về lại biệt thự của Cố Quyền để, Tuyết An không cần mang theo gì về nhà cả.
"Ngủ ngon chiều mai anh đến đón em."
"Dạ."
Nói xong thì Cố Quyền lên xe rời đi, Tuyết An cũng rất nhanh đón một chiếc taxi để đi theo sau Cố Quyền.
"Chú đi theo chiếc xe và giữ khoảng cách giúp cháu."
Lần này lựa chọn đi theo Cố Quyền thì đã mặc định cô vẫn còn chưa thật sự tin tưởng anh, Cố Quyền vẫn chưa cho cô được cảm giác an toàn. Nhưng chỉ lần này thôi, nếu bây giờ Cố Quyền không đến khách sạn thì từ nay cô sẽ không nghi ngờ anh nữa.
Chiếc xe của Cố Quyền chạy ra đến đường lớn nên xe chạy rất đông, dù bây giờ cô có đi theo xe của anh thì cũng không để ý, nhưng đường mà xe của anh đang chạy không phải đến Cố Thị.
Trong lòng Tuyết An dân lên một nỗi bất an, sợ rằng những gì Lạc Tranh nói đều là sự thật.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Cố Quyền thật sự đến khách sạn Hoàng Gia như lời của Lạc Tranh nói, sống mũi Tuyết An dần cay cay hóc mắt nóng rực không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Chiếc xe dừng lại đã được một lúc, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tuyết An đang khóc một hồi lâu thì mới lên tiếng hỏi.
"Cô gái có muốn xuống xe không?"
"Vâng, cháu gửi tiền."
Tuyết An nhanh chóng lau đi nước mắt, lấy tiền từ trong túi ra rồi trả cho tài xế.
Tuyết An không do dự mà đi thẳng vào khách sạn, nhìn chỗ này xa hoa chẳng khác gì cái tên của nó, chỉ dành cho những người có tiền.
Cô cảm thấy mình giống như một người vợ đang đi bắt ghen chồng ngoại tình cùng tiểu tam vậy.
"Cho tôi hỏi phòng 307 ở chỗ nào." Tuyết An tiến đến quầy lễ tân hỏi.
"Xin hỏi cô có thẻ không?"
Nhân viên nhìn sơ qua Tuyết An một lượt, thấy trên người cô toàn là hàng hiệu còn là phiên bản giới hạn nên đi lại đón tiếp rất chu đáo.
Tất cả đồ của cô mang trên người đều là của Cố Quyền đặt biệt tự chọn mua cho Tuyết An không món nào là rẻ tiền.
"Thẻ?"
"Từ phòng 301 trở đi phải có thẻ vip hoặc có người xuống đưa lên thì mới được, vị tiểu thư này cô muốn thuê phòng khác không?"
Tới cả thẻ vip mới có thể được lên, chắc hẳn Cố Quyền đã đến đây rất nhiều lần mới có được cái thẻ vip đó, Tuyết An cũng không thể lên được cô chỉ cảm ơn lễ tân rồi quay người bỏ đi.
Trên đường trở lại về nhà trời mưa rất to, giống như ông trời cũng đang biết cô đang đau khổ đến nhường nào mà còn đổ mưa và sấm chớp rất lớn.
Cả đêm hôm đó Tuyết An nằm trên giường khóc đến không thể nào thở nổi. Tại sao Cố Quyền có thể làm như vậy đổi với cô? Thật sự thứ anh cần là tình dục thôi sao? Cố Quyền đã đề cập đến vẫn đề này rất nhiều lần nhưng Tuyết An một mực từ chối.
Cô không muốn quan hệ trước khi kết hôn, rõ ràng Cố Quyền cũng đã vui vẻ mà đồng ý nhưng bây giờ mọi thứ anh đang làm kìa là cái gì? cô không thể nào hiểu được.
Tất cả đều tự bản thân mình mà ra?
Cả đêm Tuyết An không tài nào ngủ được, sáng hôm sau đã phải dậy sớm đem thân thể mệt lã và đôi mắt sưng húp đó đến chỗ làm.
"Tuyết An em không khoẻ hả."
"Chị Phí Vận em không sao."
Phí Vận thấy mắt của Tuyết An bị sưng thì có chút hơn lo lắng, lâu lâu lại quay sang để ý đến Tuyết An thấy cô vẫn làm việc được mới yên tâm mà làm nước cho khách.
"Ấy, sao lại mất điện rồi."
Trời hôm nay có phần âm u, quầy pha chế được xây dựng rất kính đáo nên khi mất điện dường như đã tối đen không thể thấy được gì nữa.
"Để em đi xem như nào." Một người trong đó xung phong đi ra ngoài để kiểm tra điện.
Trong quầy bây giờ chỉ còn Phí Vận và Tuyết An, cả hai người cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra mà bật đèn pin lên để thấy đường.
"Chị đang xây cafe mà lại mất điện tí nữa sợ lại bị la."
"Em không cẩn thận để đổ nước ra sàn chị coi chừng bị té."
Tuyết An đặt điện thoại lên trên cao để lấy ánh sáng chỗ mình vừa làm đổ nước, còn cô đi lấy một cái khăn ngồi xuống mà lau đi sợ rằng sẽ có người trượt té.
"Tuyết An sao mặt dây chuyền của em có cái gì đỏ đỏ chớp chớp vậy."
"Chị nói gì vậy mặt dây chuyền làm sao mà có đèn được."
Rõ ràng dây chuyền có mặt kim cương được Cố Quyền tặng cho cô thì làm sao có thể có đèn như lời Phí Vận nói giống như là Cố Quyền tặng cô hàng fake không bằng. Được copy ?ại ﹟ ??ùm? ??yệ?﹒V? ﹟
Phí Vận sợ mình nhìn nhầm nên đã ngồi xuống đưa điện thoại đến gần mặt dây chuyền của Tuyết An xem rõ.
"Em nhìn xem rõ ràng là có cái gì trong này."
CHỊ EM ĐOÁN XEM CÁI GÌ MÀ ĐỎ ĐỎ CHỚP CHỚP NHƯ LỜI CỦA PHÍ VẬN NÓI.
Chỉ là hôm nay Cố Quyền sẽ về nhà sẽ rất trễ nhưng nếu có Tuyết An ôm cô ngủ sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
"Để hôm khác đi, em thuê nhà mà không ở sẽ phí tiền lắm."
"Được rồi." Cố Quyền đưa tay lên xoa đầu Tuyết An một cách cưng chiều.
Từ sân bay đến nhà Tuyết An cũng là hơn nữa tiếng mới đến căn trung cư mà cô thuê, vali của Tuyết An thì được Trình Mục đem về lại biệt thự của Cố Quyền để, Tuyết An không cần mang theo gì về nhà cả.
"Ngủ ngon chiều mai anh đến đón em."
"Dạ."
Nói xong thì Cố Quyền lên xe rời đi, Tuyết An cũng rất nhanh đón một chiếc taxi để đi theo sau Cố Quyền.
"Chú đi theo chiếc xe và giữ khoảng cách giúp cháu."
Lần này lựa chọn đi theo Cố Quyền thì đã mặc định cô vẫn còn chưa thật sự tin tưởng anh, Cố Quyền vẫn chưa cho cô được cảm giác an toàn. Nhưng chỉ lần này thôi, nếu bây giờ Cố Quyền không đến khách sạn thì từ nay cô sẽ không nghi ngờ anh nữa.
Chiếc xe của Cố Quyền chạy ra đến đường lớn nên xe chạy rất đông, dù bây giờ cô có đi theo xe của anh thì cũng không để ý, nhưng đường mà xe của anh đang chạy không phải đến Cố Thị.
Trong lòng Tuyết An dân lên một nỗi bất an, sợ rằng những gì Lạc Tranh nói đều là sự thật.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Cố Quyền thật sự đến khách sạn Hoàng Gia như lời của Lạc Tranh nói, sống mũi Tuyết An dần cay cay hóc mắt nóng rực không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Chiếc xe dừng lại đã được một lúc, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tuyết An đang khóc một hồi lâu thì mới lên tiếng hỏi.
"Cô gái có muốn xuống xe không?"
"Vâng, cháu gửi tiền."
Tuyết An nhanh chóng lau đi nước mắt, lấy tiền từ trong túi ra rồi trả cho tài xế.
Tuyết An không do dự mà đi thẳng vào khách sạn, nhìn chỗ này xa hoa chẳng khác gì cái tên của nó, chỉ dành cho những người có tiền.
Cô cảm thấy mình giống như một người vợ đang đi bắt ghen chồng ngoại tình cùng tiểu tam vậy.
"Cho tôi hỏi phòng 307 ở chỗ nào." Tuyết An tiến đến quầy lễ tân hỏi.
"Xin hỏi cô có thẻ không?"
Nhân viên nhìn sơ qua Tuyết An một lượt, thấy trên người cô toàn là hàng hiệu còn là phiên bản giới hạn nên đi lại đón tiếp rất chu đáo.
Tất cả đồ của cô mang trên người đều là của Cố Quyền đặt biệt tự chọn mua cho Tuyết An không món nào là rẻ tiền.
"Thẻ?"
"Từ phòng 301 trở đi phải có thẻ vip hoặc có người xuống đưa lên thì mới được, vị tiểu thư này cô muốn thuê phòng khác không?"
Tới cả thẻ vip mới có thể được lên, chắc hẳn Cố Quyền đã đến đây rất nhiều lần mới có được cái thẻ vip đó, Tuyết An cũng không thể lên được cô chỉ cảm ơn lễ tân rồi quay người bỏ đi.
Trên đường trở lại về nhà trời mưa rất to, giống như ông trời cũng đang biết cô đang đau khổ đến nhường nào mà còn đổ mưa và sấm chớp rất lớn.
Cả đêm hôm đó Tuyết An nằm trên giường khóc đến không thể nào thở nổi. Tại sao Cố Quyền có thể làm như vậy đổi với cô? Thật sự thứ anh cần là tình dục thôi sao? Cố Quyền đã đề cập đến vẫn đề này rất nhiều lần nhưng Tuyết An một mực từ chối.
Cô không muốn quan hệ trước khi kết hôn, rõ ràng Cố Quyền cũng đã vui vẻ mà đồng ý nhưng bây giờ mọi thứ anh đang làm kìa là cái gì? cô không thể nào hiểu được.
Tất cả đều tự bản thân mình mà ra?
Cả đêm Tuyết An không tài nào ngủ được, sáng hôm sau đã phải dậy sớm đem thân thể mệt lã và đôi mắt sưng húp đó đến chỗ làm.
"Tuyết An em không khoẻ hả."
"Chị Phí Vận em không sao."
Phí Vận thấy mắt của Tuyết An bị sưng thì có chút hơn lo lắng, lâu lâu lại quay sang để ý đến Tuyết An thấy cô vẫn làm việc được mới yên tâm mà làm nước cho khách.
"Ấy, sao lại mất điện rồi."
Trời hôm nay có phần âm u, quầy pha chế được xây dựng rất kính đáo nên khi mất điện dường như đã tối đen không thể thấy được gì nữa.
"Để em đi xem như nào." Một người trong đó xung phong đi ra ngoài để kiểm tra điện.
Trong quầy bây giờ chỉ còn Phí Vận và Tuyết An, cả hai người cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra mà bật đèn pin lên để thấy đường.
"Chị đang xây cafe mà lại mất điện tí nữa sợ lại bị la."
"Em không cẩn thận để đổ nước ra sàn chị coi chừng bị té."
Tuyết An đặt điện thoại lên trên cao để lấy ánh sáng chỗ mình vừa làm đổ nước, còn cô đi lấy một cái khăn ngồi xuống mà lau đi sợ rằng sẽ có người trượt té.
"Tuyết An sao mặt dây chuyền của em có cái gì đỏ đỏ chớp chớp vậy."
"Chị nói gì vậy mặt dây chuyền làm sao mà có đèn được."
Rõ ràng dây chuyền có mặt kim cương được Cố Quyền tặng cho cô thì làm sao có thể có đèn như lời Phí Vận nói giống như là Cố Quyền tặng cô hàng fake không bằng. Được copy ?ại ﹟ ??ùm? ??yệ?﹒V? ﹟
Phí Vận sợ mình nhìn nhầm nên đã ngồi xuống đưa điện thoại đến gần mặt dây chuyền của Tuyết An xem rõ.
"Em nhìn xem rõ ràng là có cái gì trong này."
CHỊ EM ĐOÁN XEM CÁI GÌ MÀ ĐỎ ĐỎ CHỚP CHỚP NHƯ LỜI CỦA PHÍ VẬN NÓI.