Chương 20: Thùng chứa
" Lên đây "
Giọng nói khàn đặc, hắn đứng trên thành hướng mắt dữ tợn xuống lòng bể, hơi thở nóng rực thành thục bao trùm bầu không khí tĩnh lặng.
Linh Lan không thèm nghe, nằm ngửa nằm nghiêng dưới nước chọc cho hắn điên máu mất kiên nhẫn nhảy bổ xuống.
Bể nước bị người đàn ông khuấy động, tiểu công chúa hoảng hồn bơi nhanh tìm chỗ trốn, nhưng cô đã xem thường hắn rồi. Hắn là đại đế hùng mạnh, không biết bao nhiêu yêu ma quỷ thần bại dưới tay, một nhân ngư ở trên địa bàn của hắn, cô có chạy đằng trời cũng không thoát được.
Bể nước này không quá lớn, cô bơi tới thành liền leo lên ra sức bò tới cánh cửa, ghi nhớ hành động mở cửa gian nan làm theo.
Tiếng * cạch cạch * vang lên giục giã, cánh cửa vẫn đóng chặt khiến cô gái hoang mang.
Cô không làm sai động tác nhưng sao lại không thể mở?
Trong khi cô bận suy nghĩ thì Lãnh Đình đã ở phía sau dùng sức nắm lấy đuôi cá kéo ngược về phía hắn, cường ngạnh ôm cô vào lòng.
" Em tự tin thoát khỏi ta à? "
Giọng nói âm u hữu lực, mắt nhỏ híp nặng nề như lưỡi dao sắc bén, mỗi lần đưa cô vào đây hắn đều có thói quen nhanh tay chốt cửa tránh kẻ khác làm phiền.
Cô đơn thuần chỉ quan sát được vài lần làm sao thấy rõ mà ghi nhớ? Hắn gồng cơ toàn thân mạnh mẽ giam cầm cô trong tay, có lại giao đuôi quả nhiên sức lực cô cũng tăng lên đáng kể.
Nửa thân bóng bẩy vùng vẫy đập loạn chiếc vây đuôi không thấy mệt, lực đập mạnh đến mức làm mặt sàn ẩm ướt hiện lên vết nứt.
Hắn không thể để cô có lại sức mạnh quá lâu, có khi lại lợi dụng đập nát cửa trốn đi mất, hắn nhanh chóng lấy một lọ thuốc khác từ trong túi quần ra.
Linh Lan la lên, nước mắt vòng quanh mặt khóc loạn, cô biết hắn muốn lấy đi giao đuôi của cô kịch liệt chống đối.
" Mỗi ngày ta sẽ cho em gặp một lần
Giờ thì ngoan ngoãn làm con người "
Tiếng hét thống khổ không làm lay động bạo quân, hắn chế trụ hai tay nhỏ bé, trực tiếp đổ thuốc lên đuôi cá, một cỗ khói trắng lại hiện ra bao bọc nửa thân dưới của cô gái.
Ngay lập tức, nỗi đau chết đi sống lại tìm đến, Linh Lan hứng chịu ám ảnh kinh hoàng, thanh âm kêu gào khàn khàn mất sức nhỏ dần, cảm giác đau đớn cắt từng tất da thịt khiến tiểu công chúa không chịu được liền ngất đi.
Hóa trình từ chân sang đuôi không đau bằng từ việc đuôi hóa thành chân, hắn chứng kiến cô đau đớn có chút xáo trộn.
- Mỗi ngày cho em gặp lại giao đuôi có tiện không nhỉ?
Hắn là sợ cô đau đớn, đắn đo suy nghĩ một hồi cũng quyết định cho cô có lại đuôi cá mỗi ngày, có lẽ như vậy tâm trạng của cô sẽ thoải mái hơn.
Cô gái nhỏ bất tỉnh nhân sự được hắn bòng trở vào trong, để cô ngủ một giấc say sưa bên cạnh hắn đến sáng.
Những ngày tiếp theo qua đi, Linh Lan cũng chưa thích ứng dùng hai chân, Khả Ái luôn tận tình chỉ dạy, dần dần cô cũng đi thuần thục.
Việc học chữ do Hạo An phụ trách cũng dần tiến triển, trời sinh cô ghi nhớ rất nhanh, học không ít chữ viết của con người, cũng quen dần cách sống ở đây.
Lãnh Đình ngày ngày đều bận công vụ, do cung điện thiết lập 6 châu lục vừa hoàn thành không lâu, vẫn còn rất nhiều rắc rối cần giải quyết, làm hắn hầu như không gặp cô vào buổi sáng, chỉ có ban đêm là luôn ở cạnh cô.
Để thể hiện tình cảm, sáng thì tặng hoa, chiều chiều lại gửi giấy thơm viết chữ lên đó, mỗi một ngày một chữ, căn dặn cô phải cất giữ đàng hoàng, chờ cô học được hết chữ cái sẽ hiểu được hắn viết gì cho cô. ngôn tình sủng
Hơn một tháng sau, đi đứng hai chân không còn là vấn đề, cả học chữ cô cũng đã thuộc nằm lòng, giọng nói vẫn chưa được trả lại. Tuy nhiên, ít ra học chữ tốt cô cũng có thể ghép những mẫu giấy kia thành dòng chữ trọn vẹn, để xem bạo quân kia giở trò gì.
- Ta yêu em!
Ngay khi đọc xong dòng chữ Linh Lan rùng mình, từng lớp da thịt mẫn cảm nổi da gà, lông mao dựng đứng kinh tởm, lúc này cô mới biết hắn bắt cóc cô lên đất liền vì yêu cô.
Biết được sự thật cô càng nuôi hy vọng rời khỏi chốn lồng giam, cô không muốn làm vợ của một bạo quân, hắn là người, cô là nhân ngư, cách biệt quá lớn.
Cộng thêm, cô luôn ghi nhớ câu truyện cổ tích, rất sợ một ngày nào đó sẽ động lòng tiếp nhận tình cảm, hắn có được lại chán chường vứt bỏ cô cho vu sư xử lý, như vậy...hóa thành bọt biển chết đi.
Toàn thân không rét mà run, Linh Lan không dám suy diễn tiếp nữa, tóm lại cô phải tìm cách thoát khỏi chốn lao ngục bằng mọi giá.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua, mùa mưa kết thúc, Linh Lan chú ý bên ngoài có rất nhiều xe ngựa chở thùng chứa thứ gì đó, dù ở rất xa nhưng cô là nhân ngư, mũi cực kì nhạy với mùi của biển cả.
Cô đoán chắc những thứ trong thùng đó có khi là cá, tôm,...mùa mưa qua đi, sóng yên biển lặng đem đến nguồn thức ăn dồi dào, sẽ có rất nhiều ngư dân ra biển đánh bắt.
Những sinh vật dưới biển điều biết mặt công chúa nhân ngư, nếu có thể gặp chúng, thả chúng đi truyền tin tức cho anh trai chắc chắn cô sẽ được cứu.
Nghĩ là làm, trong cung điện vàng son mỗi tầng đều có nhà bếp riêng biệt nằm ở cuối dãy, những thùng chứa kia chắc chắn sẽ được vận chuyển đến từng nhà bếp. Cô phải nắm bắt thời cơ chạy đến nhà bếp thả hết số hải sản kia.
Linh Lan nhờ vào trí nhớ, mỗi một ngày có 3 lần cửa lớn được mở để mang đồ ăn và dọn dẹp phòng, cô canh đúng lúc Khả Ái mở cửa cho người vào liền nhanh chân lao thẳng ra ngoài.
" Công nương! "
Khả Ái la toáng không kịp bắt lại, Hạo An ở ngoài cửa nhanh hơn tóm ngay cô gái nhỏ.
Sức mạnh của cô khi trở thành người khá yếu ớt nhưng cô thông minh nhắm vào hạ bộ của Hạo An một chân đá lên bằng cả sức lực.
" Á!!! "
Người đàn ông buông ngay cô gái ôm lấy của quý, Linh Lan chạy bạt mạng, hai chân thuần thục, cơ thể lại nhỏ nhắn luồn lách rất nhanh qua khỏi đám lính và hầu nữ nhào đến.
Bọn họ đủ sức cản cô nhưng lại bị sắc đẹp làm điêu đứng ngớ ngẩn như những kẻ mất hồn, chung quy họ chưa từng thấy ai đẹp kinh tài tuyệt diễm đến thế, nhất thời không kịp phản ứng để cô gái nhỏ thuận lợi chạy đi.
Hai bên cánh mũi hoạt động mãnh liệt, hít lấy hít để tìm đúng ngay nhà bếp, cô mở tung cửa, người trong đó đều ngơ ngác chung một biểu cảm với những kẻ ngoài kia.
Linh Lan đã quen với con người, không một chút sợ hãi chạy tọt vào trong tìm đúng ngay chiếc thùng chứa hải sản đã được mở nắp.
Giọng nói khàn đặc, hắn đứng trên thành hướng mắt dữ tợn xuống lòng bể, hơi thở nóng rực thành thục bao trùm bầu không khí tĩnh lặng.
Linh Lan không thèm nghe, nằm ngửa nằm nghiêng dưới nước chọc cho hắn điên máu mất kiên nhẫn nhảy bổ xuống.
Bể nước bị người đàn ông khuấy động, tiểu công chúa hoảng hồn bơi nhanh tìm chỗ trốn, nhưng cô đã xem thường hắn rồi. Hắn là đại đế hùng mạnh, không biết bao nhiêu yêu ma quỷ thần bại dưới tay, một nhân ngư ở trên địa bàn của hắn, cô có chạy đằng trời cũng không thoát được.
Bể nước này không quá lớn, cô bơi tới thành liền leo lên ra sức bò tới cánh cửa, ghi nhớ hành động mở cửa gian nan làm theo.
Tiếng * cạch cạch * vang lên giục giã, cánh cửa vẫn đóng chặt khiến cô gái hoang mang.
Cô không làm sai động tác nhưng sao lại không thể mở?
Trong khi cô bận suy nghĩ thì Lãnh Đình đã ở phía sau dùng sức nắm lấy đuôi cá kéo ngược về phía hắn, cường ngạnh ôm cô vào lòng.
" Em tự tin thoát khỏi ta à? "
Giọng nói âm u hữu lực, mắt nhỏ híp nặng nề như lưỡi dao sắc bén, mỗi lần đưa cô vào đây hắn đều có thói quen nhanh tay chốt cửa tránh kẻ khác làm phiền.
Cô đơn thuần chỉ quan sát được vài lần làm sao thấy rõ mà ghi nhớ? Hắn gồng cơ toàn thân mạnh mẽ giam cầm cô trong tay, có lại giao đuôi quả nhiên sức lực cô cũng tăng lên đáng kể.
Nửa thân bóng bẩy vùng vẫy đập loạn chiếc vây đuôi không thấy mệt, lực đập mạnh đến mức làm mặt sàn ẩm ướt hiện lên vết nứt.
Hắn không thể để cô có lại sức mạnh quá lâu, có khi lại lợi dụng đập nát cửa trốn đi mất, hắn nhanh chóng lấy một lọ thuốc khác từ trong túi quần ra.
Linh Lan la lên, nước mắt vòng quanh mặt khóc loạn, cô biết hắn muốn lấy đi giao đuôi của cô kịch liệt chống đối.
" Mỗi ngày ta sẽ cho em gặp một lần
Giờ thì ngoan ngoãn làm con người "
Tiếng hét thống khổ không làm lay động bạo quân, hắn chế trụ hai tay nhỏ bé, trực tiếp đổ thuốc lên đuôi cá, một cỗ khói trắng lại hiện ra bao bọc nửa thân dưới của cô gái.
Ngay lập tức, nỗi đau chết đi sống lại tìm đến, Linh Lan hứng chịu ám ảnh kinh hoàng, thanh âm kêu gào khàn khàn mất sức nhỏ dần, cảm giác đau đớn cắt từng tất da thịt khiến tiểu công chúa không chịu được liền ngất đi.
Hóa trình từ chân sang đuôi không đau bằng từ việc đuôi hóa thành chân, hắn chứng kiến cô đau đớn có chút xáo trộn.
- Mỗi ngày cho em gặp lại giao đuôi có tiện không nhỉ?
Hắn là sợ cô đau đớn, đắn đo suy nghĩ một hồi cũng quyết định cho cô có lại đuôi cá mỗi ngày, có lẽ như vậy tâm trạng của cô sẽ thoải mái hơn.
Cô gái nhỏ bất tỉnh nhân sự được hắn bòng trở vào trong, để cô ngủ một giấc say sưa bên cạnh hắn đến sáng.
Những ngày tiếp theo qua đi, Linh Lan cũng chưa thích ứng dùng hai chân, Khả Ái luôn tận tình chỉ dạy, dần dần cô cũng đi thuần thục.
Việc học chữ do Hạo An phụ trách cũng dần tiến triển, trời sinh cô ghi nhớ rất nhanh, học không ít chữ viết của con người, cũng quen dần cách sống ở đây.
Lãnh Đình ngày ngày đều bận công vụ, do cung điện thiết lập 6 châu lục vừa hoàn thành không lâu, vẫn còn rất nhiều rắc rối cần giải quyết, làm hắn hầu như không gặp cô vào buổi sáng, chỉ có ban đêm là luôn ở cạnh cô.
Để thể hiện tình cảm, sáng thì tặng hoa, chiều chiều lại gửi giấy thơm viết chữ lên đó, mỗi một ngày một chữ, căn dặn cô phải cất giữ đàng hoàng, chờ cô học được hết chữ cái sẽ hiểu được hắn viết gì cho cô. ngôn tình sủng
Hơn một tháng sau, đi đứng hai chân không còn là vấn đề, cả học chữ cô cũng đã thuộc nằm lòng, giọng nói vẫn chưa được trả lại. Tuy nhiên, ít ra học chữ tốt cô cũng có thể ghép những mẫu giấy kia thành dòng chữ trọn vẹn, để xem bạo quân kia giở trò gì.
- Ta yêu em!
Ngay khi đọc xong dòng chữ Linh Lan rùng mình, từng lớp da thịt mẫn cảm nổi da gà, lông mao dựng đứng kinh tởm, lúc này cô mới biết hắn bắt cóc cô lên đất liền vì yêu cô.
Biết được sự thật cô càng nuôi hy vọng rời khỏi chốn lồng giam, cô không muốn làm vợ của một bạo quân, hắn là người, cô là nhân ngư, cách biệt quá lớn.
Cộng thêm, cô luôn ghi nhớ câu truyện cổ tích, rất sợ một ngày nào đó sẽ động lòng tiếp nhận tình cảm, hắn có được lại chán chường vứt bỏ cô cho vu sư xử lý, như vậy...hóa thành bọt biển chết đi.
Toàn thân không rét mà run, Linh Lan không dám suy diễn tiếp nữa, tóm lại cô phải tìm cách thoát khỏi chốn lao ngục bằng mọi giá.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua, mùa mưa kết thúc, Linh Lan chú ý bên ngoài có rất nhiều xe ngựa chở thùng chứa thứ gì đó, dù ở rất xa nhưng cô là nhân ngư, mũi cực kì nhạy với mùi của biển cả.
Cô đoán chắc những thứ trong thùng đó có khi là cá, tôm,...mùa mưa qua đi, sóng yên biển lặng đem đến nguồn thức ăn dồi dào, sẽ có rất nhiều ngư dân ra biển đánh bắt.
Những sinh vật dưới biển điều biết mặt công chúa nhân ngư, nếu có thể gặp chúng, thả chúng đi truyền tin tức cho anh trai chắc chắn cô sẽ được cứu.
Nghĩ là làm, trong cung điện vàng son mỗi tầng đều có nhà bếp riêng biệt nằm ở cuối dãy, những thùng chứa kia chắc chắn sẽ được vận chuyển đến từng nhà bếp. Cô phải nắm bắt thời cơ chạy đến nhà bếp thả hết số hải sản kia.
Linh Lan nhờ vào trí nhớ, mỗi một ngày có 3 lần cửa lớn được mở để mang đồ ăn và dọn dẹp phòng, cô canh đúng lúc Khả Ái mở cửa cho người vào liền nhanh chân lao thẳng ra ngoài.
" Công nương! "
Khả Ái la toáng không kịp bắt lại, Hạo An ở ngoài cửa nhanh hơn tóm ngay cô gái nhỏ.
Sức mạnh của cô khi trở thành người khá yếu ớt nhưng cô thông minh nhắm vào hạ bộ của Hạo An một chân đá lên bằng cả sức lực.
" Á!!! "
Người đàn ông buông ngay cô gái ôm lấy của quý, Linh Lan chạy bạt mạng, hai chân thuần thục, cơ thể lại nhỏ nhắn luồn lách rất nhanh qua khỏi đám lính và hầu nữ nhào đến.
Bọn họ đủ sức cản cô nhưng lại bị sắc đẹp làm điêu đứng ngớ ngẩn như những kẻ mất hồn, chung quy họ chưa từng thấy ai đẹp kinh tài tuyệt diễm đến thế, nhất thời không kịp phản ứng để cô gái nhỏ thuận lợi chạy đi.
Hai bên cánh mũi hoạt động mãnh liệt, hít lấy hít để tìm đúng ngay nhà bếp, cô mở tung cửa, người trong đó đều ngơ ngác chung một biểu cảm với những kẻ ngoài kia.
Linh Lan đã quen với con người, không một chút sợ hãi chạy tọt vào trong tìm đúng ngay chiếc thùng chứa hải sản đã được mở nắp.