Chương 44: Thích anh
Từng bước chân chậm rãi đi dọc hành lang chung cư, cô không ngừng nghĩ suy về cuộc gặp mặt hôm nay với Kay. Thật không ngờ ngoài việc cô nhận lại được chiếc ví đánh rơi mà còn có thể nhận lại được người quen đã mất liên lạc nhiều năm.
Vừa bước đi cô vừa thầm nghĩ: "Tại sao mình lại có cảm giác Lâm Thần rất khác. Nhưng cũng đúng thôi, đã trải qua nhiều năm như vậy mà, có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều rồi".
Cô mở cửa nhà Ngạn Hy, anh đã cho cô biết mật khẩu để tiện ra vào. Cả ngày hôm nay anh bận rộn chụp ảnh cho tạp chí nên không có ở nhà. Điềm Manh đang lo lắng vì vết thương của Ngạn Hy vẫn chưa bình phục hẳn, chỉ sợ anh làm việc quá lao lực sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Người giúp việc đã ra về từ chiều, mấy hôm nay cô luôn đích thân vào bếp nấu ăn, muốn tận tâm đền đáp anh. Trong lúc đang nấu nướng, cô tranh thủ gửi đến anh một tin nhắn: "Hôm nay tôi có nấu rất nhiều món anh thích. Tôi chờ anh về dùng cơm".
Tin nhắn được gửi đi, chỉ vài phút sau cô đã nhận được hồi âm từ anh: "Công việc còn kéo dài, có lẽ đến khuya tôi mới về nhà. Nếu cô đói thì cứ ăn trước, không cần chờ tôi".
Đọc xong dòng tin nhắn, cô có cảm giác khá buồn nhưng Ngạn Hy phải làm việc nên chẳng thể trách anh được. Làm người nổi tiếng có thu nhập khủng thì việc đi sớm về khuya, thậm chí có ngày chỉ chợp mắt được một, hai tiếng là chuyện quá đỗi bình thường đối với những ai hoạt động trong giới nghệ sĩ.
Điềm Manh bâng khuâng khi nghĩ đến câu hỏi của Kay. Cô đã né tránh anh ấy với lý do cả hai mới gặp lại nhau, cuộc sống giữa hai người giờ đây có quá nhiều thay đổi, hiện tại hãy cứ là anh em như xưa.
Cô tận hưởng không gian yên tĩnh, ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm đầy thơ mộng thông qua lớp tường kính, trăm ngàn ánh đèn về đêm đua nhau tỏa sáng, điểm tô màu sắc khiến màn đêm trở nên rực rỡ lạ kỳ. Cô lắng nghe trái tim mình, nghĩ đến anh, lòng cô lại thổn thức, bên trong lồng ngực trái cứ đập loạn nhịp. Dù cả hai thường xuyên đấu khẩu nhưng khi xa nhau lại thấy nhớ, anh còn vì cô mà chẳng màn đến an nguy của bản thân. Cuối cùng thời gian đã chứng minh lời nói của quản lý Hàn thật sự rất đúng. Tuy thích anh là vậy nhưng cô nào có đủ can đảm để thổ lộ, cảm giác giấu diếm trong lòng rất bứt rứt, khó chịu, nhưng nói ra cũng chẳng xong, đắn đo suy nghĩ mãi, để rồi cô tự đặt câu hỏi trong đầu: "Nhưng liệu anh ấy có thích mình không? Nếu Ngạn Hy không thích mình...".
Tâm trí cô phức tạp cùng mớ suy nghĩ hỗn độn. Điềm Manh muốn bản thân bình tĩnh lại, tạm gác hình ảnh của anh sang một bên, cô vội vã lấy laptop ra, tập trung viết tiểu thuyết để ngưng nghĩ đến Ngạn Hy.
- Phải rồi, hình như trong tủ lạnh có Soju.
Cô thưởng thức rượu và bắt đầu sáng tác. Từng dòng chữ được gõ lên màn hình, khi miêu tả đến đoạn hai nhân vật chính hôn nhau, bất giác trong đầu cô lại nhớ đến cảnh tượng chạm môi anh. Hình ảnh hai người hôn nhau say đắm, môi đan môi liên tục xuất hiện trong đầu cô, nghĩ đến đôi môi gợi cảm của Ngạn Hy, cổ họng cô vô thức nuốt nhẹ một ngụm nước bọt. Điềm Manh liên tục lắc đầu, tự trấn an lẫn chê trách bản thân vì cảm giác lâng lâng khó tả khi nghĩ đến nụ hôn ấy.
Dù cố gắng tập trung nhưng cô vẫn tài nào thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, trải nghiệm nụ hôn đầy tính chân thật nhưng lại không thể miêu tả bằng ngôn từ, cô bất lực dừng tay, muốn bình tâm lại trước khi tiếp tục sáng tác.
- Sao mình không thể ngừng nghĩ về anh ấy? Cứ thể này đầu mình nổ tung mất.
Cô gấp laptop rồi đặt sang một bên. Trước đây Điềm Manh chưa từng để tình cảm cá nhân chia phối công việc, nhưng đến hôm nay, quy tắc bản thân cô tự đặt ra ban đầu đều đã bị phá vỡ.
Mãi đến khi đồng hồ điểm đến hai giờ sáng, cô mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, ngã lưng trên chiếc ghế sofa tại phòng khách. Những món ăn cũng đã nguội lạnh từ lúc nào.
Tiếng khóa cửa được mở mật khẩu, Ngạn Hy trở về sau một ngày dài làm việc từ sáng sớm đến khuya muộn mới trở về. Do tính chất công việc nên trong thời gian sắp tới, Ngạn Hy phải đi lưu diễn ở nhiều nơi, e rằng thời gian cả hai gặp nhau sẽ rất ít ỏi.
Anh cứ nghĩ cô đã dùng bữa trước và về phòng say giấc, nhưng không ngờ cô vẫn đang chờ anh và ngủ quên trên ghế sofa. Anh đi vào bếp xem thử, tận mắt nhìn thấy những món ăn được dọn lên bàn vẫn còn nguyên, chưa từng có dấu hiệu động đũa vào.
"Cô ấy đã chờ mình sao?".
Anh nhẹ nhàng khụy gối ngồi xuống cạnh ghế sofa, ngắm nhìn người con gái đang ngủ say rồi khẽ đưa tay vén mái tóc phủ trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Ngủ thôi mà cũng đáng yêu như vậy".
Ngạn Hy nói thầm trong lòng, si mê nhìn cô chẳng chớp mắt.
Nhìn chai rượu Soju trên bàn, anh thầm lắc đầu mà thầm cười: "Ở nhà một mình còn biết lấy rượu ra uống".
Càng nghĩ anh lại càng thấy vết thương này thật xứng đáng. Nhát dao để lại vết tích trên da thịt đồng thời đã khắc dấu một bước tiến mới trong mối quan hệ giữa cả hai.
Vừa bước đi cô vừa thầm nghĩ: "Tại sao mình lại có cảm giác Lâm Thần rất khác. Nhưng cũng đúng thôi, đã trải qua nhiều năm như vậy mà, có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều rồi".
Cô mở cửa nhà Ngạn Hy, anh đã cho cô biết mật khẩu để tiện ra vào. Cả ngày hôm nay anh bận rộn chụp ảnh cho tạp chí nên không có ở nhà. Điềm Manh đang lo lắng vì vết thương của Ngạn Hy vẫn chưa bình phục hẳn, chỉ sợ anh làm việc quá lao lực sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Người giúp việc đã ra về từ chiều, mấy hôm nay cô luôn đích thân vào bếp nấu ăn, muốn tận tâm đền đáp anh. Trong lúc đang nấu nướng, cô tranh thủ gửi đến anh một tin nhắn: "Hôm nay tôi có nấu rất nhiều món anh thích. Tôi chờ anh về dùng cơm".
Tin nhắn được gửi đi, chỉ vài phút sau cô đã nhận được hồi âm từ anh: "Công việc còn kéo dài, có lẽ đến khuya tôi mới về nhà. Nếu cô đói thì cứ ăn trước, không cần chờ tôi".
Đọc xong dòng tin nhắn, cô có cảm giác khá buồn nhưng Ngạn Hy phải làm việc nên chẳng thể trách anh được. Làm người nổi tiếng có thu nhập khủng thì việc đi sớm về khuya, thậm chí có ngày chỉ chợp mắt được một, hai tiếng là chuyện quá đỗi bình thường đối với những ai hoạt động trong giới nghệ sĩ.
Điềm Manh bâng khuâng khi nghĩ đến câu hỏi của Kay. Cô đã né tránh anh ấy với lý do cả hai mới gặp lại nhau, cuộc sống giữa hai người giờ đây có quá nhiều thay đổi, hiện tại hãy cứ là anh em như xưa.
Cô tận hưởng không gian yên tĩnh, ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm đầy thơ mộng thông qua lớp tường kính, trăm ngàn ánh đèn về đêm đua nhau tỏa sáng, điểm tô màu sắc khiến màn đêm trở nên rực rỡ lạ kỳ. Cô lắng nghe trái tim mình, nghĩ đến anh, lòng cô lại thổn thức, bên trong lồng ngực trái cứ đập loạn nhịp. Dù cả hai thường xuyên đấu khẩu nhưng khi xa nhau lại thấy nhớ, anh còn vì cô mà chẳng màn đến an nguy của bản thân. Cuối cùng thời gian đã chứng minh lời nói của quản lý Hàn thật sự rất đúng. Tuy thích anh là vậy nhưng cô nào có đủ can đảm để thổ lộ, cảm giác giấu diếm trong lòng rất bứt rứt, khó chịu, nhưng nói ra cũng chẳng xong, đắn đo suy nghĩ mãi, để rồi cô tự đặt câu hỏi trong đầu: "Nhưng liệu anh ấy có thích mình không? Nếu Ngạn Hy không thích mình...".
Tâm trí cô phức tạp cùng mớ suy nghĩ hỗn độn. Điềm Manh muốn bản thân bình tĩnh lại, tạm gác hình ảnh của anh sang một bên, cô vội vã lấy laptop ra, tập trung viết tiểu thuyết để ngưng nghĩ đến Ngạn Hy.
- Phải rồi, hình như trong tủ lạnh có Soju.
Cô thưởng thức rượu và bắt đầu sáng tác. Từng dòng chữ được gõ lên màn hình, khi miêu tả đến đoạn hai nhân vật chính hôn nhau, bất giác trong đầu cô lại nhớ đến cảnh tượng chạm môi anh. Hình ảnh hai người hôn nhau say đắm, môi đan môi liên tục xuất hiện trong đầu cô, nghĩ đến đôi môi gợi cảm của Ngạn Hy, cổ họng cô vô thức nuốt nhẹ một ngụm nước bọt. Điềm Manh liên tục lắc đầu, tự trấn an lẫn chê trách bản thân vì cảm giác lâng lâng khó tả khi nghĩ đến nụ hôn ấy.
Dù cố gắng tập trung nhưng cô vẫn tài nào thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, trải nghiệm nụ hôn đầy tính chân thật nhưng lại không thể miêu tả bằng ngôn từ, cô bất lực dừng tay, muốn bình tâm lại trước khi tiếp tục sáng tác.
- Sao mình không thể ngừng nghĩ về anh ấy? Cứ thể này đầu mình nổ tung mất.
Cô gấp laptop rồi đặt sang một bên. Trước đây Điềm Manh chưa từng để tình cảm cá nhân chia phối công việc, nhưng đến hôm nay, quy tắc bản thân cô tự đặt ra ban đầu đều đã bị phá vỡ.
Mãi đến khi đồng hồ điểm đến hai giờ sáng, cô mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, ngã lưng trên chiếc ghế sofa tại phòng khách. Những món ăn cũng đã nguội lạnh từ lúc nào.
Tiếng khóa cửa được mở mật khẩu, Ngạn Hy trở về sau một ngày dài làm việc từ sáng sớm đến khuya muộn mới trở về. Do tính chất công việc nên trong thời gian sắp tới, Ngạn Hy phải đi lưu diễn ở nhiều nơi, e rằng thời gian cả hai gặp nhau sẽ rất ít ỏi.
Anh cứ nghĩ cô đã dùng bữa trước và về phòng say giấc, nhưng không ngờ cô vẫn đang chờ anh và ngủ quên trên ghế sofa. Anh đi vào bếp xem thử, tận mắt nhìn thấy những món ăn được dọn lên bàn vẫn còn nguyên, chưa từng có dấu hiệu động đũa vào.
"Cô ấy đã chờ mình sao?".
Anh nhẹ nhàng khụy gối ngồi xuống cạnh ghế sofa, ngắm nhìn người con gái đang ngủ say rồi khẽ đưa tay vén mái tóc phủ trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Ngủ thôi mà cũng đáng yêu như vậy".
Ngạn Hy nói thầm trong lòng, si mê nhìn cô chẳng chớp mắt.
Nhìn chai rượu Soju trên bàn, anh thầm lắc đầu mà thầm cười: "Ở nhà một mình còn biết lấy rượu ra uống".
Càng nghĩ anh lại càng thấy vết thương này thật xứng đáng. Nhát dao để lại vết tích trên da thịt đồng thời đã khắc dấu một bước tiến mới trong mối quan hệ giữa cả hai.