Chương 39: Chăm sóc
Nghe lời thở than của anh, cô lập tức ngồi xuống cạnh Ngạn Hy, nhìn áo anh dính đầy máu khiến cô càng rối bời dẫu vết thương vừa được xử lý xong.
- Anh đâu lắm không? Bây giờ tôi đưa...em đưa anh về nhà nghỉ ngơi được chứ?
Anh đã khẳng định trước mặt bác sĩ Trịnh cô chính là bạn gái của anh, vậy nên cô đành phải nhập vai tình nhân, xưng hô ngọt ngào để tránh bị phát hiện.
Được người trong mộng nhỏ nhẹ, chiều chuộng, anh đang mở cờ trong bụng, thầm cười thích thú mà cô nào hay biết. Do vết thương không qua nghiêm trọng nên anh không cần nằm lại phòng khám theo dõi mà có thể trở về nhà. Điềm Manh lái xe của anh, ban đầu cô muốn đưa anh về chung cư, nhưng trên đường đi, Ngạn Hy lại chủ động đề nghị:
- Đưa tôi về nhà của cô.
Ban đầu Điềm Manh có suy nghĩ phản đối vì căn bản phòng trọ nhỏ hẹp cô đang ở không mấy tiện nghi, hoàn toàn chẳng thể so sánh với căn hộ chung cư cao cấp của anh.
- Sao không về nhà anh?
Ngạn Hy trong rất yếu đuối, chẳng rõ anh mệt mỏi đến mức đánh mất thần thái hay muốn nhõng nhẽo để được "bạn gái" nâng niu.
- Tôi đang bị thương, buổi tối nhà không có ai cả. Bây giờ tôi cần có một người chăm sóc.
Nghe đến đây, Điềm Manh cảm thấy khá hợp lý. Dẫu sao Ngạn Hy là vì cô mà bị thương, lao vào hiểm nguy chẳng chút nghĩ suy, bây giờ cô chăm sóc, chiều chuộng anh cũng là việc nên làm.
- Vậy tôi sẽ ở lại chăm sóc anh. Chỉ sợ ở nhà tôi anh sẽ thấy không thoải mái.
Xem ra Ngạn Hy đã được như ý nguyện, hai mắt anh sáng lên, tuy vết thương đau là thật nhưng thâm tâm anh rõ ràng đang lợi dụng thương tích để xích lại gần cô hơn.
- Quyết định vậy đi.
Cô đưa anh về chung cư, Điềm Manh giúp anh thay đồ:
- Giúp tôi cởi cúc áo.
Việc này anh hoàn toàn có thể tự làm, nhưng nghĩ đến vết thương của anh vừa được khâu lại, cô càng nhiệt tình chăm sóc, anh bảo thế nào cô liền làm thế đấy.
Điềm Manh ngồi xuống cạnh anh, tuy có chút ngại ngùng nhưng cô dặn lòng mình chỉ đang chăm sóc người bệnh, một thanh niên bị thương yếu đuối đang cần cô.
Từng cúc áo từ cao đến thấp được cởi ra, cơ bụng sáu múi, vòm ngực săn chắc lấp ló phía sau lớp vải đang dần lộ diện. Hai tai cô đỏ cả lên, body của anh hoàn hảo đến mức khiến cô đổ gục. Cố giữ hình tượng cao ngạo của bản thân, tuy bề ngoài cô tỏ ra bình thản như thể chẳng hề bị lay động nhưng thật ra nội tâm đang không ngừng gào thét.
Cô vừa định giúp anh mặc áo vào thì Ngạn Hy lại nói:
- Lau người giúp tôi. Hôm nay tôi không tắm được.
Điềm Manh lập tức gật đầu, bây giờ anh nói gì cô cũng ngoan ngoãn nghe theo.
- Được, anh chờ tôi một chút. Tôi đi pha nước ấm.
Cô cẩn trọng bê thau nước đặt lên tủ nhỏ cạnh giường, thấm ướt chiếc khăn mềm mại, nhẹ nhàng lau trên cơ thể rắn rỏi.
- Anh chưa ăn gì đúng không? Tôi nấu cháo cho anh được chứ?
Lúc nãy anh muốn sang nhà cô ăn nhờ bữa cơm nhưng Điềm Manh vướng phải cuộc hẹn không lường trước với Sara nên đã từ chối anh. Cô nghĩ anh vẫn chưa ăn gì. Bây giờ cũng đã khuya, ăn một ít cháo là tốt nhất.
- Được, tôi đã đói từ lúc chiều đến giờ rồi.
Chẳng hiểu sao khi nghe câu nói này, cô lại thấy có chút xót lẫn áy náy. Trông anh bây giờ hệt như đứa trẻ đang nũng nịu muốn được cô yêu thương.
- Anh nằm nghỉ ngơi đi, chờ tôi một lát.
Cô sắn tay áo vào bếp nấu cháo cho chàng trai bị thương đang không ngừng tỏ ra yếu đuối. Nhà của anh đầy đủ tiện nghi, tủ lạnh luôn tràn ngập nguyên liệu nấu ăn. Điềm Manh nấu ít cháo rau củ cùng thịt lợn để anh bồi bổ sau khi bị mất nhiều máu.
Mùi thơm sựt nứt cả mũi, cô nấu ăn rất chuyên nghiệp, Điềm Manh giỏi giang cả chuyện bếp núc vì từ nhỏ cô đã cùng mẹ chăm sóc các em ở mái ấm ấm tình thương.
Tiếng mở cửa tủ lạnh khiến cô thoáng giật mình, Điềm Manh vội đưa mắt quan sát, thì ra là Ngạn Hy đã bước đến từ lúc nào.
- Sao anh không ở trên phòng nghỉ ngơi? Tôi nấu xong sẽ mang lên cho anh ngay.
Điềm Manh vội bước đến kéo ghế, cô lo lắng cất lời:
- Anh mau ngồi xuống đi. Không ở trong phòng nghỉ ngơi, đi lại nhiều sẽ động vết thương vừa khâu đấy.
Được cô chăm sóc từng chút một, tuy bị đau nhưng anh cảm thấy rất mãn nguyện.
- Tôi thấy khát nên đi lấy nước thôi, không sao đâu.
Thật ra anh muốn nhìn thấy cô nên đã bám dính theo sau nhưng lại cố tình viện lý do. Một lát sau, Điềm Manh múc cho anh bát cháo nóng.
- Anh ăn đi, để tôi rót nước cho anh.
Ngạn Hy vẫn ngồi yên nhìn bát cháo, đến khi cô mang nước đến, anh đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi, kiệt quệ:
- Tôi đau, không nhấc tay lên nổi.
Rõ ràng anh vừa tự lấy nước uống, hơn nữa Ngạn Hy bị thương một bên vai, cánh tay còn lại vẫn rất khỏe mạnh, anh đang cố tình diễn vai yếu đuối. Nhưng dù biết anh giả vờ than đau cô vẫn dịu dàng chiều chuộng. Suy cho cùng anh cũng là vì cô mà bị thương, phải tận tâm săn sóc cho anh thôi.
- Vậy để tôi đúc anh.
- Anh đâu lắm không? Bây giờ tôi đưa...em đưa anh về nhà nghỉ ngơi được chứ?
Anh đã khẳng định trước mặt bác sĩ Trịnh cô chính là bạn gái của anh, vậy nên cô đành phải nhập vai tình nhân, xưng hô ngọt ngào để tránh bị phát hiện.
Được người trong mộng nhỏ nhẹ, chiều chuộng, anh đang mở cờ trong bụng, thầm cười thích thú mà cô nào hay biết. Do vết thương không qua nghiêm trọng nên anh không cần nằm lại phòng khám theo dõi mà có thể trở về nhà. Điềm Manh lái xe của anh, ban đầu cô muốn đưa anh về chung cư, nhưng trên đường đi, Ngạn Hy lại chủ động đề nghị:
- Đưa tôi về nhà của cô.
Ban đầu Điềm Manh có suy nghĩ phản đối vì căn bản phòng trọ nhỏ hẹp cô đang ở không mấy tiện nghi, hoàn toàn chẳng thể so sánh với căn hộ chung cư cao cấp của anh.
- Sao không về nhà anh?
Ngạn Hy trong rất yếu đuối, chẳng rõ anh mệt mỏi đến mức đánh mất thần thái hay muốn nhõng nhẽo để được "bạn gái" nâng niu.
- Tôi đang bị thương, buổi tối nhà không có ai cả. Bây giờ tôi cần có một người chăm sóc.
Nghe đến đây, Điềm Manh cảm thấy khá hợp lý. Dẫu sao Ngạn Hy là vì cô mà bị thương, lao vào hiểm nguy chẳng chút nghĩ suy, bây giờ cô chăm sóc, chiều chuộng anh cũng là việc nên làm.
- Vậy tôi sẽ ở lại chăm sóc anh. Chỉ sợ ở nhà tôi anh sẽ thấy không thoải mái.
Xem ra Ngạn Hy đã được như ý nguyện, hai mắt anh sáng lên, tuy vết thương đau là thật nhưng thâm tâm anh rõ ràng đang lợi dụng thương tích để xích lại gần cô hơn.
- Quyết định vậy đi.
Cô đưa anh về chung cư, Điềm Manh giúp anh thay đồ:
- Giúp tôi cởi cúc áo.
Việc này anh hoàn toàn có thể tự làm, nhưng nghĩ đến vết thương của anh vừa được khâu lại, cô càng nhiệt tình chăm sóc, anh bảo thế nào cô liền làm thế đấy.
Điềm Manh ngồi xuống cạnh anh, tuy có chút ngại ngùng nhưng cô dặn lòng mình chỉ đang chăm sóc người bệnh, một thanh niên bị thương yếu đuối đang cần cô.
Từng cúc áo từ cao đến thấp được cởi ra, cơ bụng sáu múi, vòm ngực săn chắc lấp ló phía sau lớp vải đang dần lộ diện. Hai tai cô đỏ cả lên, body của anh hoàn hảo đến mức khiến cô đổ gục. Cố giữ hình tượng cao ngạo của bản thân, tuy bề ngoài cô tỏ ra bình thản như thể chẳng hề bị lay động nhưng thật ra nội tâm đang không ngừng gào thét.
Cô vừa định giúp anh mặc áo vào thì Ngạn Hy lại nói:
- Lau người giúp tôi. Hôm nay tôi không tắm được.
Điềm Manh lập tức gật đầu, bây giờ anh nói gì cô cũng ngoan ngoãn nghe theo.
- Được, anh chờ tôi một chút. Tôi đi pha nước ấm.
Cô cẩn trọng bê thau nước đặt lên tủ nhỏ cạnh giường, thấm ướt chiếc khăn mềm mại, nhẹ nhàng lau trên cơ thể rắn rỏi.
- Anh chưa ăn gì đúng không? Tôi nấu cháo cho anh được chứ?
Lúc nãy anh muốn sang nhà cô ăn nhờ bữa cơm nhưng Điềm Manh vướng phải cuộc hẹn không lường trước với Sara nên đã từ chối anh. Cô nghĩ anh vẫn chưa ăn gì. Bây giờ cũng đã khuya, ăn một ít cháo là tốt nhất.
- Được, tôi đã đói từ lúc chiều đến giờ rồi.
Chẳng hiểu sao khi nghe câu nói này, cô lại thấy có chút xót lẫn áy náy. Trông anh bây giờ hệt như đứa trẻ đang nũng nịu muốn được cô yêu thương.
- Anh nằm nghỉ ngơi đi, chờ tôi một lát.
Cô sắn tay áo vào bếp nấu cháo cho chàng trai bị thương đang không ngừng tỏ ra yếu đuối. Nhà của anh đầy đủ tiện nghi, tủ lạnh luôn tràn ngập nguyên liệu nấu ăn. Điềm Manh nấu ít cháo rau củ cùng thịt lợn để anh bồi bổ sau khi bị mất nhiều máu.
Mùi thơm sựt nứt cả mũi, cô nấu ăn rất chuyên nghiệp, Điềm Manh giỏi giang cả chuyện bếp núc vì từ nhỏ cô đã cùng mẹ chăm sóc các em ở mái ấm ấm tình thương.
Tiếng mở cửa tủ lạnh khiến cô thoáng giật mình, Điềm Manh vội đưa mắt quan sát, thì ra là Ngạn Hy đã bước đến từ lúc nào.
- Sao anh không ở trên phòng nghỉ ngơi? Tôi nấu xong sẽ mang lên cho anh ngay.
Điềm Manh vội bước đến kéo ghế, cô lo lắng cất lời:
- Anh mau ngồi xuống đi. Không ở trong phòng nghỉ ngơi, đi lại nhiều sẽ động vết thương vừa khâu đấy.
Được cô chăm sóc từng chút một, tuy bị đau nhưng anh cảm thấy rất mãn nguyện.
- Tôi thấy khát nên đi lấy nước thôi, không sao đâu.
Thật ra anh muốn nhìn thấy cô nên đã bám dính theo sau nhưng lại cố tình viện lý do. Một lát sau, Điềm Manh múc cho anh bát cháo nóng.
- Anh ăn đi, để tôi rót nước cho anh.
Ngạn Hy vẫn ngồi yên nhìn bát cháo, đến khi cô mang nước đến, anh đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi, kiệt quệ:
- Tôi đau, không nhấc tay lên nổi.
Rõ ràng anh vừa tự lấy nước uống, hơn nữa Ngạn Hy bị thương một bên vai, cánh tay còn lại vẫn rất khỏe mạnh, anh đang cố tình diễn vai yếu đuối. Nhưng dù biết anh giả vờ than đau cô vẫn dịu dàng chiều chuộng. Suy cho cùng anh cũng là vì cô mà bị thương, phải tận tâm săn sóc cho anh thôi.
- Vậy để tôi đúc anh.