Chương 25: Người tình
Cô thưởng thức thìa súp, hương vị mặn, ngọt, thơm lừng vừa đủ lan tỏa khắp miệng. Lúc này Điềm Manh chỉ muốn thốt lên lời cảm thán vì đây là món súp ngon nhất mà cô từng được ăn.
Thấy hai mắt của cô sáng rỡ, dù Điềm Manh không nói lời khen ngợi nhưng anh thừa biết cô đang tấm tắt khen trong lòng vì Ngạn Hy thừa biết khả năng nấu nướng tuyệt vời của anh. Thật không sai khi nói, muốn chinh phục được phụ nữ, trước hết phải đi qua con đường bao tử.
- Có ngon không?
Tuy cô đang say mê món súp thịt bò rau củ do anh nấu nhưng vẫn không muốn tỏ thái độ ngưỡng mộ thái quá, kẻo Lục Ngạn Hy lại được nước lên mặt.
- Ừm...cũng tạm thôi.
Anh cầm ly nước trái cây trên bàn rồi đặt sát cạnh cô, lời lẽ từ tốn, nhỏ nhẹ:
- Nước trái cây rất tốt để hồi phục cơ thể. Cô mau uống đi.
Dù anh không thẳng thừng nhắc lại chuyện đã xảy ra tối qua nhưng cô đủ thông minh để hiểu anh muốn đề cập đến điều gì. Đồ ăn vừa giúp cô tạm quên đi chuyện xấu hổ đã xảy ra thì anh lại cố tình khơi gợi. Nghe đến đây cô chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, sắc mặt Điềm Manh lập tức thay đổi:
- Không cần đâu, tôi cũng no rồi.
Thái độ của cô khác lạ, quả thật phụ nữ thật khó hiểu. Cô đứng dậy rời đi, anh lập tức nắm tay cô giữ lại:
- Cô cứ việc suy nghĩ thêm, tôi muốn chịu trách nhiệm và sẽ không đổi ý.
Điềm Manh đứng hình vài giây, thật không ngờ Lục Ngạn Hy kiên quyết đến mức này, phải chăng đây chỉ là một vỡ kịch để anh che đậy âm mưu mào đó?
Kẻ tám lạng ắt hẳn gặp phải người nửa cân. Cô dùng chính cách thức anh vừa nói để đáp lại.
- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm và sẽ không đổi ý.
Ngạn Hy thầm lắc đầu, trong lòng âm thầm nở nụ cười vì sự lém lỉnh của người con gái bướng bỉnh. Cô vừa định cất bước bỏ đi nhưng lại chần chừ, sau cùng quyết định quay lưng lại, lấy một chiếc đùi gà trên bàn, vừa cầm trên tay, vừa cắn một miếng thỏa cơn thèm rồi cất bước.
Bản lĩnh là vậy nhưng khi Điềm Manh chỉ vừa đi được một bước đã vội khựng lại. Khi đứng dậy cô đã thấy đau, cho đến khi cố ý muốn bước đi thì lập tức đau đến mức chẳng thể đứng vững.
Anh trông vẻ mặt của cô không ổn liền ga lăng mà đỡ cô ngồi xuống ghế.
- Ngoan ngoãn ngồi yên ăn sáng đi, xong rồi tôi sẽ bế cô vào phòng.
Ý nghĩa câu nói của anh thật ra rất vô tư và chỉ là trùng hợp, nhưng vì chuyện vừa xảy ra đêm qua vẫn chưa nguôi ngoai nên cô lập tức hiểu theo hướng đen tối.
Điềm Manh chau mày, ánh mắt sắc bén dấy lên tia cảnh giác:
- Anh muốn làm gì tôi? Lục Ngạn Hy...anh...
Anh ngẫm lại lời mình vừa nói, quả thật có chút vô tư, thảo nào cô lại phản ứng mạnh như vậy.
- Ý tôi là tôi biết cô đang bị đau nên sẽ bế cô, chỉ vậy thôi.
Điềm Manh mím nhẹ đôi môi, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh:
- Tôi có thể tự đi được.
Tạm gác chuyện đã xảy ra tối qua, cô không muốn nhớ đến chuyện đấy nữa, thật quá xấu hổ.
Điềm Manh nhìn những món ăn đang bày trên bàn rồi thầm nghĩ: "Dù sao nguyên liệu cũng là của mình, không ăn thật quá lãng phí. Mà công nhận đùi gà anh ta nấu ngon thật, mình muốn ăn nữa".
Chợt cô nhớ ra điều gì đó, trong lòng không khỏi tiếc đứt ruột:
- Chết rồi, số thực phẩm này tôi để dành ăn đến cuối tháng, vậy mà anh mang ra nấu hết trong một bữa sáng.
Cô lắc đầu ngao ngán, không ngờ vừa rồi bản thân đã bị hấp dẫn bởi những món ăn anh nấu mà quên mất. Đối với người sống chắt chiu, chấp nhận ăn uống kham khổ như Điềm Manh nhằm tiết kiệm chi phí thì đây đích thị là một sự lãng phí.
Ngạn Hy đưa mắt nhìn cô, anh thoải mái gắp thức ăn cho vào miệng, vừa nuốt xong một miếng liền nói:
- Cô đừng lo, từ đây về sau mọi chi phí sinh hoạt của cô, tôi đều sẽ chi trả.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô chẳng rõ Lục Ngạn Hy nói vậy là có ý gì. Phải chăng anh đang bày mưu tính kế để có được cô?
- -----------------------------------
Tin tức cực hot trên mạng về chuyện hẹn hò của ca sĩ Venn nay lại được phen dậy sóng gấp bội khi truyền thông liên tục tung những bức ảnh với tiêu đề gây sốt "Bạn gái của ca sĩ Venn đến tận nhà tìm người tình".
- Cuối cùng tôi đến nhà anh vẫn bị phóng viên phát hiện, giờ thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Cô vừa đọc báo trên mạng vừa không ngừng trách móc. Ngạn Hy và quản lý Hàn đang suy nghĩ hướng giải quyết. Tuy trong ảnh cô đã ăn mặc kín cổng cao tường, nhưng dẫu sao vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt soi moi của các thám tử mạng.
Anh nhìn kỹ hình ảnh của cô khi bị chụp lén rồi bắt đầu màn đối đáp phản công:
- Chuyện này rõ ràng là lỗi của cô.
Nghe đến đây, Điềm Manh lập tức thay đổi sắc mặt, hình ảnh Lục Ngạn Hy ga lăng, tử tế anh vừa xây dựng mấy hôm trước nay lại phút chốc sụp đổ.
- Lỗi của tôi sao? Anh đang muốn gây chuyện à?
Quản lý Hàn lắc đầu rồi đưa tay bịt hai tai lại mà chịu trận. Nhìn đôi trẻ suốt ngày cứ như chó với mèo nhưng anh ấy nào hay cặp đôi này đã xảy ra tình một đêm nồng cháy và vô cùng ăn ý.
- Tôi nói không đúng sao? Cô nhìn đi, trang phục đen cô mặc khi đến nhà tôi giống hệt như bộ trang phục khi chúng ta gặp nhau ở căn nhà hoang. Thảo nào cộng đồng mạng lại dễ dàng phát hiện ra, họ còn nhất quyết khẳng định cô chính là cô gái đã hẹn hò cùng tôi ở nhà hoang.
Anh vừa nói hết câu thì cô vội phản ứng:
- Tôi hẹn hò với anh khi nào chứ?
Thấy hai mắt của cô sáng rỡ, dù Điềm Manh không nói lời khen ngợi nhưng anh thừa biết cô đang tấm tắt khen trong lòng vì Ngạn Hy thừa biết khả năng nấu nướng tuyệt vời của anh. Thật không sai khi nói, muốn chinh phục được phụ nữ, trước hết phải đi qua con đường bao tử.
- Có ngon không?
Tuy cô đang say mê món súp thịt bò rau củ do anh nấu nhưng vẫn không muốn tỏ thái độ ngưỡng mộ thái quá, kẻo Lục Ngạn Hy lại được nước lên mặt.
- Ừm...cũng tạm thôi.
Anh cầm ly nước trái cây trên bàn rồi đặt sát cạnh cô, lời lẽ từ tốn, nhỏ nhẹ:
- Nước trái cây rất tốt để hồi phục cơ thể. Cô mau uống đi.
Dù anh không thẳng thừng nhắc lại chuyện đã xảy ra tối qua nhưng cô đủ thông minh để hiểu anh muốn đề cập đến điều gì. Đồ ăn vừa giúp cô tạm quên đi chuyện xấu hổ đã xảy ra thì anh lại cố tình khơi gợi. Nghe đến đây cô chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, sắc mặt Điềm Manh lập tức thay đổi:
- Không cần đâu, tôi cũng no rồi.
Thái độ của cô khác lạ, quả thật phụ nữ thật khó hiểu. Cô đứng dậy rời đi, anh lập tức nắm tay cô giữ lại:
- Cô cứ việc suy nghĩ thêm, tôi muốn chịu trách nhiệm và sẽ không đổi ý.
Điềm Manh đứng hình vài giây, thật không ngờ Lục Ngạn Hy kiên quyết đến mức này, phải chăng đây chỉ là một vỡ kịch để anh che đậy âm mưu mào đó?
Kẻ tám lạng ắt hẳn gặp phải người nửa cân. Cô dùng chính cách thức anh vừa nói để đáp lại.
- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm và sẽ không đổi ý.
Ngạn Hy thầm lắc đầu, trong lòng âm thầm nở nụ cười vì sự lém lỉnh của người con gái bướng bỉnh. Cô vừa định cất bước bỏ đi nhưng lại chần chừ, sau cùng quyết định quay lưng lại, lấy một chiếc đùi gà trên bàn, vừa cầm trên tay, vừa cắn một miếng thỏa cơn thèm rồi cất bước.
Bản lĩnh là vậy nhưng khi Điềm Manh chỉ vừa đi được một bước đã vội khựng lại. Khi đứng dậy cô đã thấy đau, cho đến khi cố ý muốn bước đi thì lập tức đau đến mức chẳng thể đứng vững.
Anh trông vẻ mặt của cô không ổn liền ga lăng mà đỡ cô ngồi xuống ghế.
- Ngoan ngoãn ngồi yên ăn sáng đi, xong rồi tôi sẽ bế cô vào phòng.
Ý nghĩa câu nói của anh thật ra rất vô tư và chỉ là trùng hợp, nhưng vì chuyện vừa xảy ra đêm qua vẫn chưa nguôi ngoai nên cô lập tức hiểu theo hướng đen tối.
Điềm Manh chau mày, ánh mắt sắc bén dấy lên tia cảnh giác:
- Anh muốn làm gì tôi? Lục Ngạn Hy...anh...
Anh ngẫm lại lời mình vừa nói, quả thật có chút vô tư, thảo nào cô lại phản ứng mạnh như vậy.
- Ý tôi là tôi biết cô đang bị đau nên sẽ bế cô, chỉ vậy thôi.
Điềm Manh mím nhẹ đôi môi, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh:
- Tôi có thể tự đi được.
Tạm gác chuyện đã xảy ra tối qua, cô không muốn nhớ đến chuyện đấy nữa, thật quá xấu hổ.
Điềm Manh nhìn những món ăn đang bày trên bàn rồi thầm nghĩ: "Dù sao nguyên liệu cũng là của mình, không ăn thật quá lãng phí. Mà công nhận đùi gà anh ta nấu ngon thật, mình muốn ăn nữa".
Chợt cô nhớ ra điều gì đó, trong lòng không khỏi tiếc đứt ruột:
- Chết rồi, số thực phẩm này tôi để dành ăn đến cuối tháng, vậy mà anh mang ra nấu hết trong một bữa sáng.
Cô lắc đầu ngao ngán, không ngờ vừa rồi bản thân đã bị hấp dẫn bởi những món ăn anh nấu mà quên mất. Đối với người sống chắt chiu, chấp nhận ăn uống kham khổ như Điềm Manh nhằm tiết kiệm chi phí thì đây đích thị là một sự lãng phí.
Ngạn Hy đưa mắt nhìn cô, anh thoải mái gắp thức ăn cho vào miệng, vừa nuốt xong một miếng liền nói:
- Cô đừng lo, từ đây về sau mọi chi phí sinh hoạt của cô, tôi đều sẽ chi trả.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô chẳng rõ Lục Ngạn Hy nói vậy là có ý gì. Phải chăng anh đang bày mưu tính kế để có được cô?
- -----------------------------------
Tin tức cực hot trên mạng về chuyện hẹn hò của ca sĩ Venn nay lại được phen dậy sóng gấp bội khi truyền thông liên tục tung những bức ảnh với tiêu đề gây sốt "Bạn gái của ca sĩ Venn đến tận nhà tìm người tình".
- Cuối cùng tôi đến nhà anh vẫn bị phóng viên phát hiện, giờ thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Cô vừa đọc báo trên mạng vừa không ngừng trách móc. Ngạn Hy và quản lý Hàn đang suy nghĩ hướng giải quyết. Tuy trong ảnh cô đã ăn mặc kín cổng cao tường, nhưng dẫu sao vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt soi moi của các thám tử mạng.
Anh nhìn kỹ hình ảnh của cô khi bị chụp lén rồi bắt đầu màn đối đáp phản công:
- Chuyện này rõ ràng là lỗi của cô.
Nghe đến đây, Điềm Manh lập tức thay đổi sắc mặt, hình ảnh Lục Ngạn Hy ga lăng, tử tế anh vừa xây dựng mấy hôm trước nay lại phút chốc sụp đổ.
- Lỗi của tôi sao? Anh đang muốn gây chuyện à?
Quản lý Hàn lắc đầu rồi đưa tay bịt hai tai lại mà chịu trận. Nhìn đôi trẻ suốt ngày cứ như chó với mèo nhưng anh ấy nào hay cặp đôi này đã xảy ra tình một đêm nồng cháy và vô cùng ăn ý.
- Tôi nói không đúng sao? Cô nhìn đi, trang phục đen cô mặc khi đến nhà tôi giống hệt như bộ trang phục khi chúng ta gặp nhau ở căn nhà hoang. Thảo nào cộng đồng mạng lại dễ dàng phát hiện ra, họ còn nhất quyết khẳng định cô chính là cô gái đã hẹn hò cùng tôi ở nhà hoang.
Anh vừa nói hết câu thì cô vội phản ứng:
- Tôi hẹn hò với anh khi nào chứ?