Chương 18: Cô ấy có thai rồi!
Cô đưa mắt nhìn anh, dù biết rõ Ngạn Hy đang diễn nhưng lời anh nói nhẹ nhàng lại ấm áp vô cùng, xém chút lòng cô đã lóe lên một tia rung cảm.
Xem ra lần này anh rất tin vào khả năng diễn xuất của cô, chẳng cần thời gian chuẩn bị hay ôn luyện trước mà đã dứt khoát mặt đối mặt với ông bà nội. Thấy anh nhập vai chân thật đến vậy, cô cũng nào có thể để công sức của cả hai uổng phí, nhưng thật ra Điềm Manh chỉ sợ không phối hợp sẽ vụt mất một trăm triệu.
- Thưa ông bà, con thật sự rất yêu Ngạn Hy. Cũng vì quá yêu anh ấy nên con lo lắng ông bà nội sẽ không chấp nhận gia cảnh thật của con, sẽ cảm thấy con không xứng với Ngạn Hy và buộc chúng con phải rời xa nhau. Vậy nên chúng con mới phải nói dối. Con xin lỗi.
Cả hai cố diễn tròn vai cặp đôi yêu đương thắm thiết nhưng chẳng may bị gia đình ngăn cấm. Mấy lời tha thiết của cô cũng chẳng thể khiến ông bà nội lung lay quan điểm môn đăng hộ đối.
Bà nội của anh thay đổi hẳn thái độ, chỉ cần động đến hai chữ gia thế thì chuyện tình cảm yêu đương thắm thiết giữa đôi trẻ cũng chẳng thể khiến bà ấy động lòng.
- Cô đã lừa dối chúng tôi thì lấy tư cách gì để nói yêu Ngạn Hy? Gia cảnh của cô căn bản không xứng với cháu trai của tôi. Chỉ sống ở căn nhà trọ cũ kỹ mà đòi trèo cao sao?
Dù cô đã dặn lòng phải luôn kiềm nén tốt cảm xúc, vì tiền nên phải nhỏ nhẹ dạ vâng, cố diễn tròn vai. Nhưng khi đối mặt với tình huống thực tế, cảm giác bị xúc phạm khiến cô ức chế không chịu được:
- Thưa bà, tuy con nghèo hèn, thân phận thấp kém hay sống ở nhà trọ rẻ tiền nhưng con cũng là con người, con có quyền yêu và được yêu. Bà có thể ngăn cấm con đến với Ngạn Hy vì gia cảnh con không xứng, nhưng đừng nói như thể nghèo hèn là một cái tội. Người giàu cũng chưa chắc giàu cả đời, không cảm thông đã đành, sao bà có thể nói lời xúc phạm như thế?
Trong phút chốc bất mãn, Điềm Manh đã dẹp bỏ vai diễn sang một bên, cô trở về với cá tính thật của chính mình, thẳng thắn bật lại quan điểm bảo thủ của ông bà nội anh.
Ngạn Hy sững sờ nhìn cô, vừa bảo phối hợp với nhau ăn ý mà cô đã phá tanh tành mọi chuyện. Bà nội tức giận, ánh mắt long sòng sọc nhìn cô. Từ trước đến nay chưa từng có ai dám đứng ở trước mặt bà ấy mà thẳng thắn nói ra những điều này. Dù sao bà nội của Ngạn Hy cũng là bậc phu nhân giàu có từ khi vừa lọt lòng, ăn sung mặc sướng, cả quãng đời chưa từng phải chịu cực khổ một ngày nào cả.
Tư tưởng môn đăng hộ đối do gia tộc định hướng đã ăn sâu vào tiềm thức của bà ấy nên nào có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Thái độ mạnh mẽ cùng lời nói phản bác thẳng thừng của cô khiến bà nội không khỏi tức giận. Bà ấy đưa ngón tay chỉ vào mặt Điềm Manh, đôi mắt nhiều nếp nhăn chau lại đầy giận dữ:
- Cô...cô dám ăn nói với tôi thế à? Cô đúng là...
Ngạn Hy không muốn cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm nghiêm trọng. Anh vốn đã có sẵn dự tính trong lòng, bây giờ chỉ cần dứt khoát hành động. Chẳng đợi bà nội nói hết câu, Ngạn Hy lập tức ngắt lời:
- Cô ấy có thai rồi!
Lần này đến lượt cô ngỡ ngàng. Điềm Manh giật bắn người, lập tức nhìn anh trong sự bàng hoàng. Bất giác cô siết rất chặt tay của Ngạn Hy. Cả hai nhìn nhau, tuy chỉ giao tiếp qua ánh mắt nhưng anh hiểu ý của cô: "Anh vừa nói cái quái gì vậy hả?".
Thì ra đây là phương án B của anh. Lục Ngạn Hy hay thật, chẳng chịu nói trước với cô một tiếng vì sợ cô phản đối đây mà. Đúng thật là vậy, nếu cô biết trước anh sẽ bày ra lý do này để đối phó thì Điềm Manh chắc chắn sẽ không đồng ý. Anh thật sự rất cao tay, lúc nào cũng ép cô vào thế đã rồi. Không gian xung quanh cô như tối sầm lại, dưới chân xuất hiện hố sâu không đáy, cô chính thức rơi vào màn kịch bi hài do Lục Ngạn Hy tạo dựng.
Cô trao ánh nhìn đầy trách móc, còn anh vẫn rất bình thản. Bà nội đang định mắng cho cô một trận vì dám "vô lễ" nhưng ngay khi nghe Ngạn Hy nói dứt lời thì lập tức quay sang nhìn ông nội của anh, ông ấy cũng bất ngờ mà đứng ngây ra.
- Con nói sao? Cô ta...có thai?
Nét mặt cô có chút nhăn nhó, đột nhiên bị anh đẩy vào thế khó trong sự miễn cưỡng nên bây giờ đầu óc cô rất rối. Anh bày trò đến mức này là cùng, nếu cô một mực phủ nhận lời anh nói thì đồng nghĩa với việc bất hợp tác, như vậy là vi phạm điều luật trong hợp đồng. Nghĩ đến đây, Điềm Manh dặn lòng phải thật bình tĩnh, vừa lúc anh bất ngờ kề sát tai cô thủ thỉ, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cặp đôi đang rất thắm thiết:
- Hai trăm triệu mỗi tháng, mau phối hợp cho tốt vào.
Nghe đến tiền thì mắt cô lập tức sáng rỡ, cô không nghe lầm, anh vừa bảo hai trăm triệu, vậy là cô đã được tăng lương chỉ trong vài ngày đầu nhận việc. Cảnh tượng cô nằm trên núi tiền, đắp tiền thay chăn để ngủ cũng đủ khiến Điềm Manh cảm thấy hạnh phúc tột cùng.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, lời lẽ ủy mị, ánh mắt long lanh, nhập vai xuất thần:
- Dù sao thì đứa nhỏ trong bụng của con cũng là cốt nhục của Ngạn Hy. Nếu không thể cho đứa nhỏ một gia đình trọn vẹn thì chỉ có thể trách bản thân con đã không đủ tốt. Vì nghèo hèn nên chẳng xứng với anh ấy.
Xem ra lần này anh rất tin vào khả năng diễn xuất của cô, chẳng cần thời gian chuẩn bị hay ôn luyện trước mà đã dứt khoát mặt đối mặt với ông bà nội. Thấy anh nhập vai chân thật đến vậy, cô cũng nào có thể để công sức của cả hai uổng phí, nhưng thật ra Điềm Manh chỉ sợ không phối hợp sẽ vụt mất một trăm triệu.
- Thưa ông bà, con thật sự rất yêu Ngạn Hy. Cũng vì quá yêu anh ấy nên con lo lắng ông bà nội sẽ không chấp nhận gia cảnh thật của con, sẽ cảm thấy con không xứng với Ngạn Hy và buộc chúng con phải rời xa nhau. Vậy nên chúng con mới phải nói dối. Con xin lỗi.
Cả hai cố diễn tròn vai cặp đôi yêu đương thắm thiết nhưng chẳng may bị gia đình ngăn cấm. Mấy lời tha thiết của cô cũng chẳng thể khiến ông bà nội lung lay quan điểm môn đăng hộ đối.
Bà nội của anh thay đổi hẳn thái độ, chỉ cần động đến hai chữ gia thế thì chuyện tình cảm yêu đương thắm thiết giữa đôi trẻ cũng chẳng thể khiến bà ấy động lòng.
- Cô đã lừa dối chúng tôi thì lấy tư cách gì để nói yêu Ngạn Hy? Gia cảnh của cô căn bản không xứng với cháu trai của tôi. Chỉ sống ở căn nhà trọ cũ kỹ mà đòi trèo cao sao?
Dù cô đã dặn lòng phải luôn kiềm nén tốt cảm xúc, vì tiền nên phải nhỏ nhẹ dạ vâng, cố diễn tròn vai. Nhưng khi đối mặt với tình huống thực tế, cảm giác bị xúc phạm khiến cô ức chế không chịu được:
- Thưa bà, tuy con nghèo hèn, thân phận thấp kém hay sống ở nhà trọ rẻ tiền nhưng con cũng là con người, con có quyền yêu và được yêu. Bà có thể ngăn cấm con đến với Ngạn Hy vì gia cảnh con không xứng, nhưng đừng nói như thể nghèo hèn là một cái tội. Người giàu cũng chưa chắc giàu cả đời, không cảm thông đã đành, sao bà có thể nói lời xúc phạm như thế?
Trong phút chốc bất mãn, Điềm Manh đã dẹp bỏ vai diễn sang một bên, cô trở về với cá tính thật của chính mình, thẳng thắn bật lại quan điểm bảo thủ của ông bà nội anh.
Ngạn Hy sững sờ nhìn cô, vừa bảo phối hợp với nhau ăn ý mà cô đã phá tanh tành mọi chuyện. Bà nội tức giận, ánh mắt long sòng sọc nhìn cô. Từ trước đến nay chưa từng có ai dám đứng ở trước mặt bà ấy mà thẳng thắn nói ra những điều này. Dù sao bà nội của Ngạn Hy cũng là bậc phu nhân giàu có từ khi vừa lọt lòng, ăn sung mặc sướng, cả quãng đời chưa từng phải chịu cực khổ một ngày nào cả.
Tư tưởng môn đăng hộ đối do gia tộc định hướng đã ăn sâu vào tiềm thức của bà ấy nên nào có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Thái độ mạnh mẽ cùng lời nói phản bác thẳng thừng của cô khiến bà nội không khỏi tức giận. Bà ấy đưa ngón tay chỉ vào mặt Điềm Manh, đôi mắt nhiều nếp nhăn chau lại đầy giận dữ:
- Cô...cô dám ăn nói với tôi thế à? Cô đúng là...
Ngạn Hy không muốn cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm nghiêm trọng. Anh vốn đã có sẵn dự tính trong lòng, bây giờ chỉ cần dứt khoát hành động. Chẳng đợi bà nội nói hết câu, Ngạn Hy lập tức ngắt lời:
- Cô ấy có thai rồi!
Lần này đến lượt cô ngỡ ngàng. Điềm Manh giật bắn người, lập tức nhìn anh trong sự bàng hoàng. Bất giác cô siết rất chặt tay của Ngạn Hy. Cả hai nhìn nhau, tuy chỉ giao tiếp qua ánh mắt nhưng anh hiểu ý của cô: "Anh vừa nói cái quái gì vậy hả?".
Thì ra đây là phương án B của anh. Lục Ngạn Hy hay thật, chẳng chịu nói trước với cô một tiếng vì sợ cô phản đối đây mà. Đúng thật là vậy, nếu cô biết trước anh sẽ bày ra lý do này để đối phó thì Điềm Manh chắc chắn sẽ không đồng ý. Anh thật sự rất cao tay, lúc nào cũng ép cô vào thế đã rồi. Không gian xung quanh cô như tối sầm lại, dưới chân xuất hiện hố sâu không đáy, cô chính thức rơi vào màn kịch bi hài do Lục Ngạn Hy tạo dựng.
Cô trao ánh nhìn đầy trách móc, còn anh vẫn rất bình thản. Bà nội đang định mắng cho cô một trận vì dám "vô lễ" nhưng ngay khi nghe Ngạn Hy nói dứt lời thì lập tức quay sang nhìn ông nội của anh, ông ấy cũng bất ngờ mà đứng ngây ra.
- Con nói sao? Cô ta...có thai?
Nét mặt cô có chút nhăn nhó, đột nhiên bị anh đẩy vào thế khó trong sự miễn cưỡng nên bây giờ đầu óc cô rất rối. Anh bày trò đến mức này là cùng, nếu cô một mực phủ nhận lời anh nói thì đồng nghĩa với việc bất hợp tác, như vậy là vi phạm điều luật trong hợp đồng. Nghĩ đến đây, Điềm Manh dặn lòng phải thật bình tĩnh, vừa lúc anh bất ngờ kề sát tai cô thủ thỉ, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cặp đôi đang rất thắm thiết:
- Hai trăm triệu mỗi tháng, mau phối hợp cho tốt vào.
Nghe đến tiền thì mắt cô lập tức sáng rỡ, cô không nghe lầm, anh vừa bảo hai trăm triệu, vậy là cô đã được tăng lương chỉ trong vài ngày đầu nhận việc. Cảnh tượng cô nằm trên núi tiền, đắp tiền thay chăn để ngủ cũng đủ khiến Điềm Manh cảm thấy hạnh phúc tột cùng.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, lời lẽ ủy mị, ánh mắt long lanh, nhập vai xuất thần:
- Dù sao thì đứa nhỏ trong bụng của con cũng là cốt nhục của Ngạn Hy. Nếu không thể cho đứa nhỏ một gia đình trọn vẹn thì chỉ có thể trách bản thân con đã không đủ tốt. Vì nghèo hèn nên chẳng xứng với anh ấy.