Chương : 17
An Vinh Vương gia luôn tôn sùng chủ nghĩa có mỹ sắc thì cùng hưởng, thế là bèn đẩy thiếu niên trong lòng ra: “Bảo nhi, tới kính Thái phó đại nhân một chung rượu đi!”
Bảo nhi mặt mày ngượng ngùng liếc nhìn Thái phó anh tuấn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm, liền đánh bạo mỉm cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Thái phó, nũng nịu nói: “Thái phó đại nhân, Bảo nhi mời ngài một chung.”
không nghĩ tới Định Quốc Hầu tiếng tăm lừng lẫy —— Vệ Thái phó, Vệ đại nhân lại là bậc tướng mạo như tranh vẽ khiến người ta không ngờ tới như thế này, thật làm say lòng người mà. Bảo nhi mặt mày đỏ ửng cơ thể nhũn ra, hơi hơi dựa vào Thái phó đại nhân.
Thượng Ngưng Hiên đại nhân bên cạnh mới vừa có một cục tức dâng lên đến cổ, nay lại phải nuốt hết vào bụng. Chỉ thấy Thái phó đại nhân mỉm cười nhận lấy chung rượu, nhân tiện kéo tên đoạn tụ kia vào gần hơn.
Các muội muội à, khó trách các muội bị thất sủng, vốn dĩ là do cơ thể khuyết thiếu từ trong bụng mẹ nha!
May là Thái phó đại nhân sau khi uống xong chung rượu kia, lại đưa Bảo nhi trở về chỗ ngồi bên cạnh Vương gia. Ngay cả Vương gia nói toẹt ra buổi tối muốn đưa Bảo nhi đến phủ Thái phó hầu hạ, cũng bị hắn cười cười từ chối, bằng không thì mặt mũi anh vợ của Thượng Ngưng Hiên y thật đúng là mất sạch rồi.
Yến tiệc đã xong, Thái phó tuyệt không bình luận về thịt cá đầy bàn, mà chỉ chỉ vào mật quả giải rượu mới được bưng lên: “Mật quả này mùi vị khôngtệ, trước đây ta chưa được ăn đấy.”
Chưởng quỹ đích thân mang thức ăn lên liền vội vàng nói: “Đó là kiểu dáng của Dư Phương Trai tại Giang Nam, gần đây mới mở chi nhánh ở kinh thành. Tiểu nhân đã cố ý căn dặn tiểu nhị đến đó mua cho bằng được để chư vị đại nhân nếm thử đó ạ.”
Vệ Thái phó gật đầu, liền tuyên cáo tiệc rượu kết thúc, sau đó lại mượn cớ say rượu nhức đầu muốn hồi phủ trước. Đáng thương cho Binh Bộ Thị Lang uổng công bao bữa tiệc này, một câu thân mật cũng chẳng nói được với Thái phó đại nhân.
Ngược lại Thái phó sau khi lên ngựa chuẩn bị rời đi thì xoay người trấn an y: “ Động tĩnh trên triều đình của quần thần thời gian trước, Ngưng Hiên huynh hẳn là trong lòng đã biết. Bản Hầu cũng đau lòng cho Hương nhi, nhưng dù sao đó cũng là đại sự trên triều đình, bản Hầu không thể không nể mặt Hoàng thượng được. Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, huynh nếu có rảnh, thì đến quý phủ của bản Hầu thăm Hương nhi một lần, cũng khuyên nàng ấy một chút đi. Giữa phu thê không thể chỉ vì một đứa nô tài mà nảy sinh khoảng cách được.”
Thượng Ngưng Hiên nghe xong trong lòng buông lỏng, vừa mắng muội muội không hiểu chuyện, vừa vội vàng đáp ứng.
Vệ Lãnh Hầu hồi phủ, sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa, cũng không cần thiếp thân thị nữ hầu hạ, liền vào thùng gột rửa một phen.
Vừa rồi tại tửu lâu, thực là buồn nôn mà.
Thực ra hôm nay Thượng Ngưng Hiên có ý gì, trong lòng hắn biết rõ. Thượng thị lang này chính là kẻ chuyên thấy gió chiều nào thì theo chiều ấy, trong lòng bất cứ lúc nào cũng tính toán khôn khéo. Chuyện hắn chuẩn bị dụng binh bình Tây, bố trí soái lĩnh đều là bộ hạ cũ, chưa đến thời khắc cuối cùng, hắn thực sự không muốn để Thượng Ngưng Hiên biết được.
Đợi sau khi hắn trừ đi khối u ác tính An Tây Vương kia, hiển nhiên sẽ làm lung lay căn cơ tua tủa đầy nhánh của Thượng thị lang tại binh bộ, thế nhưng trước mắt phải trấn an y cho tốt, miễn cho phát sinh rắc rối.
thật ra hắn không nghĩ tới ở trước tửu lâu gặp được tên An Vinh Vương gia bị thịt kia. Vốn định phái vài người lành nghề xâm nhập vào Bình Tây phủ, lần này quả thực là cơ hội dâng đến cửa rồi.
Chỉ có điều, ban nãy nể mặt tên tiểu quan kia, một nửa là vì trấn an lôi kéo, một nửa cũng là muốn thử xem bản thân đối với nam sắc đến tột cùng là tới trình độ nào rồi.
Mặc dù hắn biết bản thân đối với tiểu Hoàng đế ôm tư tưởng không an phận, lúc mới đầu còn có chút kinh sợ, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng mộtphen, thì cũng thản nhiên tiếp nhận. Nhưng lúc rảnh rỗi, nghĩ tới sự thực bản thân muốn đè một nam tử, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.
Hôm nay nhìn thấy An Vinh Vương gia mang sẵn đến, đúng lúc có thể thử một lần: có phải là đứa bé trai nào xinh đẹp thì hắn cũng thích hay không?
Nhưng sau khi tên Bảo nhi kia dựa vào gần hắn, mặc dù trên mặt trét đầy phấn nhưng vẫn có thể loáng thoáng trông thấy lỗ chân lông thô ráp. trênphần cổ lộ ra do ve áo trễ xuống kia, mơ hồ có thể thấy được đường nét hầu kết, nhìn vào trong ve áo, là một khoảng bình nguyên trống không, khiến người ta nhìn mà phát ngán.
Đến khi tên thiếu niên kia dựa sát vào lòng hắn...
Khoảnh khắc kia, nếu không phải vì đại cục, Thái phó thực sự muốn túm cổ áo tên đoạn tụ dó, ném gã từ trên cửa sổ xuống dưới đất.
Dính một thân xú uế, dĩ nhiên là phải về tắm rửa kỹ càng một phen.
Chỉ có điều xem ra rốt cuộc mình vẫn thích nữ nhân hơn, không mất đi bản sắc nam nhi. Có lẽ tiểu Hoàng đế tuổi còn nhỏ, phát dục không khoẻ mạnh như chúng bạn đồng trang lứa, dáng dấp lại tinh xảo, khiến tà niệm của bàn thân bị trêu chọc. Đợi đến khi Long Châu tử xuất hiện hầu kết như tên thiếu niên kia, bản thân tự nhiên sẽ mất đi hứng thú.
Nghĩ như thế, thì ra là tà niệm ngắn ngủi cũng sẽ vô sự tự hết, trong lòng càng thêm buông lỏng.
Tắm xong liền thay y phục. Đúng lúc này, bên kho vũ khí mang tới cây cung nhỏ đã được điều chỉnh, Thái phó suy nghĩ một chút, lại lệnh Lưu tổng quản phái người đến Dư Phương Trai mới mở mua mật quả và điểm tâm tinh xảo, bỏ vào trong hộp thức ăn, sai người mang theo. Xong xuôi hắn liền đứng dậy vào cung.
Hôm nay hiếm khi được rãnh rỗi, vốn nên ở trong phủ gọi vài thị thiếp tới giải khuây. Nhưng hiện giờ hứng thú của bản thân với tiểu Hoàng đế đangnồng đậm, ngoại trừ hắn ta ra, những thiếp thất khác đều không khơi dậy nổi hứng thú. một ngày không gặp Long Châu kia, tâm tư liền có chút ngứa ngáy khó chịu.
Đến lúc hắn tiến cung thì đã là xế chiều. Vào đến cửa cung, hắn cũng không cần thái giám bẩm báo, mà tiến thẳng luôn vào sân, phát hiện tiểu Hoàng đế không có trong phòng, mà đang ở trong sân ngoài điện chơi đùa với con mèo kia.
Tiểu Long Châu mặc một chiếc áo choàng gấm ngắn màu xanh, trên ve áo có gắn lông cáo trắng tinh, đang muốn với tay tới con mèo đã leo lên nhánh mai. Hoa mai nở rực rỡ, những đóa hoa đỏ tươi bị bao phủ bởi trận tuyết hôm qua, nay bị con mèo bướng bỉnh kia cào một cái, thoáng cái từng đóa đẫm tuyết rơi lả tả xuống, dẫn đến một trận cười duyên của bé con bên dưới.
“Hoa đào ưng ửng đỏ hây má hồng” Vệ Lãnh Hầu bình sinh lần đầu tiên có thể ngộ ra ý cảnh trong câu thơ kia.
Nụ cười của Hoàng đế còn chưa kịp thu lại, quay đầu đã thấy Thái phó đại nhân đứng ở cửa viện.
Bởi vì hôm nay nghỉ triều, nên Thái phó đại nhân không mặc triều phục. Toàn thân màu đen, chiếc mũ to gắn trên đầu, chỉ để lộ ra gương mặt tuấn tú xuất chúng. Vóc người cao lớn đứng giữa trời tuyết, khiến ai nấy trông thấy đều phải ngừng thở.
Niếp Thanh Lân chậm rãi thở hắt ra, nhìn đám thái giám cung nữ còn chưa hồi hồn, quỳ đầy trên đất, trong lòng hơi thấy áy náy: Các ngươi theo Trẫm chịu khổ rồi, trông thấy tên Diêm Vương kia đã sợ đến mất cả hồn.
Cũng không biết Thái phó đại nhân tới nơi này lại muốn phát tà phong gì đây?
Thái phó không hề hay biết tâm tư của Thánh thượng, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi khựng lại kia, chỉ nghĩ bé con nhìn thấy ý trung nhân thìngượng ngùng, trên gương mặt lạnh lùng đã quen của hắn hơi lộ ra ý cười.
hắn từ từ đi tới dưới tàng cây, giơ tay bắt lấy con mèo nhỏ đang bám trên chạc ba, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng tiểu Hoàng đế, lại giơ tay phủi phủi bông tuyết tan thành nước dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tuyết rơi trời lạnh, Hoàng thượng chớ có ham chơi mà bị cảm lạnh.”
Niếp Thanh Lân vội vàng cảm ơn Thái phó nhắc nhở, bèn mặc hắn kéo tay, cùng quay về tẩm cung.
Khi vào trong tẩm cung, Vệ Lãnh Hầu liền sai người mang tới một hộp gỗ dài tinh xảo, mở nắp đậy ra bảo: “Qua một thời gian nữa là vào xuân rồi, vi thần nghĩ Hoàng thượng ở trong cung cũng bị đè nén đã lâu, nên dự định mang Hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn. Vì thế đã đặc biệt sai người chế tạo cây cung này, Hoàng thượng xem thử xem có vừa ý không?”
Niếp Thanh Lân không ngờ tới Thái phó lại có thể tặng cho mình một lễ vật tinh xảo đến thế, thật có chút thụ sủng nhược kinh. Sau khi đa tạ Thái phó, nàng nhấc cung tên lên, vụng về kéo kéo.
Thái phó thấy tư thế của nàng không chút quy tắc nào, liền hỏi: “Trước đây Hoàng thượng chưa học bắn tên sao?”
Niếp Thanh Lân ngượng ngùng cười cười: “Lúc nhỏ Trẫm nhiều bệnh, lúc học bắn lại luôn cáo bệnh, chưa từng học hết công khóa như những hoàng huynh khác, chỉ e Trẫm ở nơi săn bắn sẽ cô phụ một phen tâm ý của Thái phó ngài thôi.”
Thái phó cúi đầu nhìn dáng vẻ tiểu Hoàng đế lưu luyến vuốt ve cây cung nhỏ, cười nói: “Có khó gì đâu, thần thông thạo đôi chút tiễn thuật có thể chỉ điểm hoàng thượng một hai.”
Dứt lời liền sai người dựng bia trong sân, lại bảo Hoàng đế khoác thêm chiếc áo choàng lông điêu trắng tinh xảo, đội mũ trùm đầu lông điêu, quân thần hai người mới bắt đầu đứng trong sân luyện tập kỹ nghệ bách phát bách trúng.
Hoàng tử học kỹ nghệ sẽ tuân theo lục nghệ của nhà Nho: Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ, không thiếu món nào.
Lúc Niếp Thanh Lân mới được đến thư phòng, học tập cực kỳ chăm chỉ. Khi ấy tuổi nhỏ, suy cho cùng vẫn là tâm tính trẻ con, mẫu phi của nàng khôngbằng người ta, liền muốn tự mình nhặt lại phần nào thể diện cho mẫu thân. Kết quả hoàng tử học tập trễ nhất này lại thông tuệ cơ mẫn, học một biết mười. Cứ thế khiến cho đám hoàng tử lớn tuổi hơn cũng học ở đấy khi đó đều không thể so sánh nổi.
Điều này khiến Ngô các lão làm lão sư đương nhiệm khi ấy tán thưởng, nói thẳng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Thế nhưng tin vui này truyền tới tai Lệ phi, lúc nàng hồi cung liền bị mẫu phi đánh một bạt tai.
“Ta và ngươi ở trong cung này như đi trên băng mỏng, chỉ cầu an ổn, muốn nổi bật cái gì chứ? Giờ đây ngươi ở trong học đường khiến người ta chú ý như thế, chẳng lẽ thật xem mình là hoàng tử, định tranh đoạt vị trí Thái tử sao? Chi bằng ngươi nhân lúc còn chưa muộn quỳ trước mặt phụ hoàng, thừa nhận thân phận nữ nhi đi, đến lúc đó cầu được ba thước vải trắng, cũng miễn cho mẫu phi ngươi cả ngày hốt hoảng lo sợ...”
Cái bạt tai kia, vết sưng đỏ trên mặt mấy ngày chưa tan, lúc uống trà cũng đau như kim châm muối xát, nhưng cuối cùng đã khiến bản thân khắc ghi, diệt đi tâm tính tranh cường háo thắng, từ nay về sau tại học đường tới trễ về sớm, lén lút giở xem vài loại sách tiêu khiển, giải đáp vấn đề cũng bắt đầu như râu ông này cắm cằm bà kia.
Khiến Ngô lão tiên sinh giận đến ngửa mặt lên trời thở dài —— gỗ mục không thể đẽo mà!
hiện tại xem ra, mẫu phi quả chí lí! Thân tại Hoàng gia còn là cái vị trí lung lay thế này, lục nghệ dù có giỏi mấy cũng không phải là pháp bảo hộ mệnh, ngược lại chữ “Giấu” trong “Giấu dốt” này, thực sự là một môn tuyệt kỹ cần phải đục lỗ treo lên xà nhà để học tập rồi.
Bây giờ Thái phó đích thân giảng bài, tuyệt kỹ càng phải khắc ghi trong lòng, vả lại thuật bắn cung thật sự không phải là lĩnh vực sở trường của nàng. Sau vài lần luyện tập, khắp nơi đều là mộc tiễn, dọa đến đám thái giám cung nữ bên cạnh ào ào lùi bước, tránh cho trở thành oan hồn dưới tay Thánh thượng.
Vậy mà Thái phó trên triều đình mày nghiêm mắt lạnh khiến chúng quần thần khiếp đảm kinh hồn, bây giờ làm phu tử lại nhẫn nại còn hơn cả đại nho Ngô các lão. Sau khi uốn nắn tư thế của tiểu Hoàng đế mấy lần không thấy hiệu quả, hắn dứt khoát đứng sau lưng Hoàng đế, duỗi tay ra kéo tiểu Hoàng đế đến trước người mình, nắm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại kia vừa sửa vừa nói: “Thánh thượng thả lỏng cánh tay một chút, để tránh lúc bắn tên ra sẽ chệch hướng. Dựa vào lòng vi thần đây này, từ từ nhắm ngay...”
Niếp Thanh Lân chỉ thấy Thái phó cúi đầu, hơi nóng trong miệng chui thẳng vào khoang tai nàng, hơi ngưa ngứa, nhưng lại không thể tránh. Trong lòng thoáng hoảng hốt, mũi tên càng thêm chệch hướng, bay thẳng về phía quả cầu lông trắng đang dùng móng vuốt gẩy gẩy mộc tiễn ở bên cạnh.
Quả cầu lông bị dọa sợ đến kêu “meo meo” đầy sợ hãi, liền chạy vào trong đại điện không dám ló đầu ra nữa.
Dáng vẻ quẫn bách của quả cầu lông khiến đám thái giám cung nữ đều cúi đầu cười trộm, thế nhưng An Xảo Nhi đứng ở một bên lại cảm thấy toàn thân tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Cổ lễ có nói: Thần và quân bắn, thần và quân cùng đứng, thần cách quân một thước. Nhưng tên Thái phó kia không phải hiền thần, mà là đầu đảng nịnh thần cùng Thánh thượng bắn tên đã khiến người ta bất ngờ. Hơn nữa... Lúc nào thì Hoàng thượng thân mật với Thái phó như thế rồi?
An Xảo Nhi mặc dù chưa hiểu chuyện nam nữ, nhưng suy cùng cho cũng đã lớn tuổi, ở trong cung lâu như vậy, đã chứng kiến vô số hình ảnh Hoàng đế sủng hạnh phi tử, cũng có thể nhìn ra ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân đến mức độ nào rồi.
Cho dù nàng ta có ra sức chớp mắt như thế nào, cũng có thể nhìn ra ánh mắt tên Thái phó kia nhìn Hoàng đế cực kỳ không bình thường nha! Sủng nịch đong đầy trong mắt vượt qua cả ngôn ngữ, giờ phút này ngay cả tư thế ôm Hoàng đế vào lòng cũng toát lên vẻ ngông cuồng.
Đó là vẻ ái muội khi nam nhân cảm thấy hứng thú với nữ tử, nhưng tuyệt không phải là thái độ nên có của nịnh thần đối đãi với Hoàng đế bù nhìn.
Đây... Đây rốt cuộc là chuyện quái gì thế này? Chẳng lẽ Thái phó đã khám phá ra thân phận nữ nhi của Hoàng thượng rồi sao?
Bảo nhi mặt mày ngượng ngùng liếc nhìn Thái phó anh tuấn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm, liền đánh bạo mỉm cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Thái phó, nũng nịu nói: “Thái phó đại nhân, Bảo nhi mời ngài một chung.”
không nghĩ tới Định Quốc Hầu tiếng tăm lừng lẫy —— Vệ Thái phó, Vệ đại nhân lại là bậc tướng mạo như tranh vẽ khiến người ta không ngờ tới như thế này, thật làm say lòng người mà. Bảo nhi mặt mày đỏ ửng cơ thể nhũn ra, hơi hơi dựa vào Thái phó đại nhân.
Thượng Ngưng Hiên đại nhân bên cạnh mới vừa có một cục tức dâng lên đến cổ, nay lại phải nuốt hết vào bụng. Chỉ thấy Thái phó đại nhân mỉm cười nhận lấy chung rượu, nhân tiện kéo tên đoạn tụ kia vào gần hơn.
Các muội muội à, khó trách các muội bị thất sủng, vốn dĩ là do cơ thể khuyết thiếu từ trong bụng mẹ nha!
May là Thái phó đại nhân sau khi uống xong chung rượu kia, lại đưa Bảo nhi trở về chỗ ngồi bên cạnh Vương gia. Ngay cả Vương gia nói toẹt ra buổi tối muốn đưa Bảo nhi đến phủ Thái phó hầu hạ, cũng bị hắn cười cười từ chối, bằng không thì mặt mũi anh vợ của Thượng Ngưng Hiên y thật đúng là mất sạch rồi.
Yến tiệc đã xong, Thái phó tuyệt không bình luận về thịt cá đầy bàn, mà chỉ chỉ vào mật quả giải rượu mới được bưng lên: “Mật quả này mùi vị khôngtệ, trước đây ta chưa được ăn đấy.”
Chưởng quỹ đích thân mang thức ăn lên liền vội vàng nói: “Đó là kiểu dáng của Dư Phương Trai tại Giang Nam, gần đây mới mở chi nhánh ở kinh thành. Tiểu nhân đã cố ý căn dặn tiểu nhị đến đó mua cho bằng được để chư vị đại nhân nếm thử đó ạ.”
Vệ Thái phó gật đầu, liền tuyên cáo tiệc rượu kết thúc, sau đó lại mượn cớ say rượu nhức đầu muốn hồi phủ trước. Đáng thương cho Binh Bộ Thị Lang uổng công bao bữa tiệc này, một câu thân mật cũng chẳng nói được với Thái phó đại nhân.
Ngược lại Thái phó sau khi lên ngựa chuẩn bị rời đi thì xoay người trấn an y: “ Động tĩnh trên triều đình của quần thần thời gian trước, Ngưng Hiên huynh hẳn là trong lòng đã biết. Bản Hầu cũng đau lòng cho Hương nhi, nhưng dù sao đó cũng là đại sự trên triều đình, bản Hầu không thể không nể mặt Hoàng thượng được. Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, huynh nếu có rảnh, thì đến quý phủ của bản Hầu thăm Hương nhi một lần, cũng khuyên nàng ấy một chút đi. Giữa phu thê không thể chỉ vì một đứa nô tài mà nảy sinh khoảng cách được.”
Thượng Ngưng Hiên nghe xong trong lòng buông lỏng, vừa mắng muội muội không hiểu chuyện, vừa vội vàng đáp ứng.
Vệ Lãnh Hầu hồi phủ, sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa, cũng không cần thiếp thân thị nữ hầu hạ, liền vào thùng gột rửa một phen.
Vừa rồi tại tửu lâu, thực là buồn nôn mà.
Thực ra hôm nay Thượng Ngưng Hiên có ý gì, trong lòng hắn biết rõ. Thượng thị lang này chính là kẻ chuyên thấy gió chiều nào thì theo chiều ấy, trong lòng bất cứ lúc nào cũng tính toán khôn khéo. Chuyện hắn chuẩn bị dụng binh bình Tây, bố trí soái lĩnh đều là bộ hạ cũ, chưa đến thời khắc cuối cùng, hắn thực sự không muốn để Thượng Ngưng Hiên biết được.
Đợi sau khi hắn trừ đi khối u ác tính An Tây Vương kia, hiển nhiên sẽ làm lung lay căn cơ tua tủa đầy nhánh của Thượng thị lang tại binh bộ, thế nhưng trước mắt phải trấn an y cho tốt, miễn cho phát sinh rắc rối.
thật ra hắn không nghĩ tới ở trước tửu lâu gặp được tên An Vinh Vương gia bị thịt kia. Vốn định phái vài người lành nghề xâm nhập vào Bình Tây phủ, lần này quả thực là cơ hội dâng đến cửa rồi.
Chỉ có điều, ban nãy nể mặt tên tiểu quan kia, một nửa là vì trấn an lôi kéo, một nửa cũng là muốn thử xem bản thân đối với nam sắc đến tột cùng là tới trình độ nào rồi.
Mặc dù hắn biết bản thân đối với tiểu Hoàng đế ôm tư tưởng không an phận, lúc mới đầu còn có chút kinh sợ, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng mộtphen, thì cũng thản nhiên tiếp nhận. Nhưng lúc rảnh rỗi, nghĩ tới sự thực bản thân muốn đè một nam tử, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.
Hôm nay nhìn thấy An Vinh Vương gia mang sẵn đến, đúng lúc có thể thử một lần: có phải là đứa bé trai nào xinh đẹp thì hắn cũng thích hay không?
Nhưng sau khi tên Bảo nhi kia dựa vào gần hắn, mặc dù trên mặt trét đầy phấn nhưng vẫn có thể loáng thoáng trông thấy lỗ chân lông thô ráp. trênphần cổ lộ ra do ve áo trễ xuống kia, mơ hồ có thể thấy được đường nét hầu kết, nhìn vào trong ve áo, là một khoảng bình nguyên trống không, khiến người ta nhìn mà phát ngán.
Đến khi tên thiếu niên kia dựa sát vào lòng hắn...
Khoảnh khắc kia, nếu không phải vì đại cục, Thái phó thực sự muốn túm cổ áo tên đoạn tụ dó, ném gã từ trên cửa sổ xuống dưới đất.
Dính một thân xú uế, dĩ nhiên là phải về tắm rửa kỹ càng một phen.
Chỉ có điều xem ra rốt cuộc mình vẫn thích nữ nhân hơn, không mất đi bản sắc nam nhi. Có lẽ tiểu Hoàng đế tuổi còn nhỏ, phát dục không khoẻ mạnh như chúng bạn đồng trang lứa, dáng dấp lại tinh xảo, khiến tà niệm của bàn thân bị trêu chọc. Đợi đến khi Long Châu tử xuất hiện hầu kết như tên thiếu niên kia, bản thân tự nhiên sẽ mất đi hứng thú.
Nghĩ như thế, thì ra là tà niệm ngắn ngủi cũng sẽ vô sự tự hết, trong lòng càng thêm buông lỏng.
Tắm xong liền thay y phục. Đúng lúc này, bên kho vũ khí mang tới cây cung nhỏ đã được điều chỉnh, Thái phó suy nghĩ một chút, lại lệnh Lưu tổng quản phái người đến Dư Phương Trai mới mở mua mật quả và điểm tâm tinh xảo, bỏ vào trong hộp thức ăn, sai người mang theo. Xong xuôi hắn liền đứng dậy vào cung.
Hôm nay hiếm khi được rãnh rỗi, vốn nên ở trong phủ gọi vài thị thiếp tới giải khuây. Nhưng hiện giờ hứng thú của bản thân với tiểu Hoàng đế đangnồng đậm, ngoại trừ hắn ta ra, những thiếp thất khác đều không khơi dậy nổi hứng thú. một ngày không gặp Long Châu kia, tâm tư liền có chút ngứa ngáy khó chịu.
Đến lúc hắn tiến cung thì đã là xế chiều. Vào đến cửa cung, hắn cũng không cần thái giám bẩm báo, mà tiến thẳng luôn vào sân, phát hiện tiểu Hoàng đế không có trong phòng, mà đang ở trong sân ngoài điện chơi đùa với con mèo kia.
Tiểu Long Châu mặc một chiếc áo choàng gấm ngắn màu xanh, trên ve áo có gắn lông cáo trắng tinh, đang muốn với tay tới con mèo đã leo lên nhánh mai. Hoa mai nở rực rỡ, những đóa hoa đỏ tươi bị bao phủ bởi trận tuyết hôm qua, nay bị con mèo bướng bỉnh kia cào một cái, thoáng cái từng đóa đẫm tuyết rơi lả tả xuống, dẫn đến một trận cười duyên của bé con bên dưới.
“Hoa đào ưng ửng đỏ hây má hồng” Vệ Lãnh Hầu bình sinh lần đầu tiên có thể ngộ ra ý cảnh trong câu thơ kia.
Nụ cười của Hoàng đế còn chưa kịp thu lại, quay đầu đã thấy Thái phó đại nhân đứng ở cửa viện.
Bởi vì hôm nay nghỉ triều, nên Thái phó đại nhân không mặc triều phục. Toàn thân màu đen, chiếc mũ to gắn trên đầu, chỉ để lộ ra gương mặt tuấn tú xuất chúng. Vóc người cao lớn đứng giữa trời tuyết, khiến ai nấy trông thấy đều phải ngừng thở.
Niếp Thanh Lân chậm rãi thở hắt ra, nhìn đám thái giám cung nữ còn chưa hồi hồn, quỳ đầy trên đất, trong lòng hơi thấy áy náy: Các ngươi theo Trẫm chịu khổ rồi, trông thấy tên Diêm Vương kia đã sợ đến mất cả hồn.
Cũng không biết Thái phó đại nhân tới nơi này lại muốn phát tà phong gì đây?
Thái phó không hề hay biết tâm tư của Thánh thượng, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi khựng lại kia, chỉ nghĩ bé con nhìn thấy ý trung nhân thìngượng ngùng, trên gương mặt lạnh lùng đã quen của hắn hơi lộ ra ý cười.
hắn từ từ đi tới dưới tàng cây, giơ tay bắt lấy con mèo nhỏ đang bám trên chạc ba, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng tiểu Hoàng đế, lại giơ tay phủi phủi bông tuyết tan thành nước dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tuyết rơi trời lạnh, Hoàng thượng chớ có ham chơi mà bị cảm lạnh.”
Niếp Thanh Lân vội vàng cảm ơn Thái phó nhắc nhở, bèn mặc hắn kéo tay, cùng quay về tẩm cung.
Khi vào trong tẩm cung, Vệ Lãnh Hầu liền sai người mang tới một hộp gỗ dài tinh xảo, mở nắp đậy ra bảo: “Qua một thời gian nữa là vào xuân rồi, vi thần nghĩ Hoàng thượng ở trong cung cũng bị đè nén đã lâu, nên dự định mang Hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn. Vì thế đã đặc biệt sai người chế tạo cây cung này, Hoàng thượng xem thử xem có vừa ý không?”
Niếp Thanh Lân không ngờ tới Thái phó lại có thể tặng cho mình một lễ vật tinh xảo đến thế, thật có chút thụ sủng nhược kinh. Sau khi đa tạ Thái phó, nàng nhấc cung tên lên, vụng về kéo kéo.
Thái phó thấy tư thế của nàng không chút quy tắc nào, liền hỏi: “Trước đây Hoàng thượng chưa học bắn tên sao?”
Niếp Thanh Lân ngượng ngùng cười cười: “Lúc nhỏ Trẫm nhiều bệnh, lúc học bắn lại luôn cáo bệnh, chưa từng học hết công khóa như những hoàng huynh khác, chỉ e Trẫm ở nơi săn bắn sẽ cô phụ một phen tâm ý của Thái phó ngài thôi.”
Thái phó cúi đầu nhìn dáng vẻ tiểu Hoàng đế lưu luyến vuốt ve cây cung nhỏ, cười nói: “Có khó gì đâu, thần thông thạo đôi chút tiễn thuật có thể chỉ điểm hoàng thượng một hai.”
Dứt lời liền sai người dựng bia trong sân, lại bảo Hoàng đế khoác thêm chiếc áo choàng lông điêu trắng tinh xảo, đội mũ trùm đầu lông điêu, quân thần hai người mới bắt đầu đứng trong sân luyện tập kỹ nghệ bách phát bách trúng.
Hoàng tử học kỹ nghệ sẽ tuân theo lục nghệ của nhà Nho: Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ, không thiếu món nào.
Lúc Niếp Thanh Lân mới được đến thư phòng, học tập cực kỳ chăm chỉ. Khi ấy tuổi nhỏ, suy cho cùng vẫn là tâm tính trẻ con, mẫu phi của nàng khôngbằng người ta, liền muốn tự mình nhặt lại phần nào thể diện cho mẫu thân. Kết quả hoàng tử học tập trễ nhất này lại thông tuệ cơ mẫn, học một biết mười. Cứ thế khiến cho đám hoàng tử lớn tuổi hơn cũng học ở đấy khi đó đều không thể so sánh nổi.
Điều này khiến Ngô các lão làm lão sư đương nhiệm khi ấy tán thưởng, nói thẳng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Thế nhưng tin vui này truyền tới tai Lệ phi, lúc nàng hồi cung liền bị mẫu phi đánh một bạt tai.
“Ta và ngươi ở trong cung này như đi trên băng mỏng, chỉ cầu an ổn, muốn nổi bật cái gì chứ? Giờ đây ngươi ở trong học đường khiến người ta chú ý như thế, chẳng lẽ thật xem mình là hoàng tử, định tranh đoạt vị trí Thái tử sao? Chi bằng ngươi nhân lúc còn chưa muộn quỳ trước mặt phụ hoàng, thừa nhận thân phận nữ nhi đi, đến lúc đó cầu được ba thước vải trắng, cũng miễn cho mẫu phi ngươi cả ngày hốt hoảng lo sợ...”
Cái bạt tai kia, vết sưng đỏ trên mặt mấy ngày chưa tan, lúc uống trà cũng đau như kim châm muối xát, nhưng cuối cùng đã khiến bản thân khắc ghi, diệt đi tâm tính tranh cường háo thắng, từ nay về sau tại học đường tới trễ về sớm, lén lút giở xem vài loại sách tiêu khiển, giải đáp vấn đề cũng bắt đầu như râu ông này cắm cằm bà kia.
Khiến Ngô lão tiên sinh giận đến ngửa mặt lên trời thở dài —— gỗ mục không thể đẽo mà!
hiện tại xem ra, mẫu phi quả chí lí! Thân tại Hoàng gia còn là cái vị trí lung lay thế này, lục nghệ dù có giỏi mấy cũng không phải là pháp bảo hộ mệnh, ngược lại chữ “Giấu” trong “Giấu dốt” này, thực sự là một môn tuyệt kỹ cần phải đục lỗ treo lên xà nhà để học tập rồi.
Bây giờ Thái phó đích thân giảng bài, tuyệt kỹ càng phải khắc ghi trong lòng, vả lại thuật bắn cung thật sự không phải là lĩnh vực sở trường của nàng. Sau vài lần luyện tập, khắp nơi đều là mộc tiễn, dọa đến đám thái giám cung nữ bên cạnh ào ào lùi bước, tránh cho trở thành oan hồn dưới tay Thánh thượng.
Vậy mà Thái phó trên triều đình mày nghiêm mắt lạnh khiến chúng quần thần khiếp đảm kinh hồn, bây giờ làm phu tử lại nhẫn nại còn hơn cả đại nho Ngô các lão. Sau khi uốn nắn tư thế của tiểu Hoàng đế mấy lần không thấy hiệu quả, hắn dứt khoát đứng sau lưng Hoàng đế, duỗi tay ra kéo tiểu Hoàng đế đến trước người mình, nắm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại kia vừa sửa vừa nói: “Thánh thượng thả lỏng cánh tay một chút, để tránh lúc bắn tên ra sẽ chệch hướng. Dựa vào lòng vi thần đây này, từ từ nhắm ngay...”
Niếp Thanh Lân chỉ thấy Thái phó cúi đầu, hơi nóng trong miệng chui thẳng vào khoang tai nàng, hơi ngưa ngứa, nhưng lại không thể tránh. Trong lòng thoáng hoảng hốt, mũi tên càng thêm chệch hướng, bay thẳng về phía quả cầu lông trắng đang dùng móng vuốt gẩy gẩy mộc tiễn ở bên cạnh.
Quả cầu lông bị dọa sợ đến kêu “meo meo” đầy sợ hãi, liền chạy vào trong đại điện không dám ló đầu ra nữa.
Dáng vẻ quẫn bách của quả cầu lông khiến đám thái giám cung nữ đều cúi đầu cười trộm, thế nhưng An Xảo Nhi đứng ở một bên lại cảm thấy toàn thân tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Cổ lễ có nói: Thần và quân bắn, thần và quân cùng đứng, thần cách quân một thước. Nhưng tên Thái phó kia không phải hiền thần, mà là đầu đảng nịnh thần cùng Thánh thượng bắn tên đã khiến người ta bất ngờ. Hơn nữa... Lúc nào thì Hoàng thượng thân mật với Thái phó như thế rồi?
An Xảo Nhi mặc dù chưa hiểu chuyện nam nữ, nhưng suy cùng cho cũng đã lớn tuổi, ở trong cung lâu như vậy, đã chứng kiến vô số hình ảnh Hoàng đế sủng hạnh phi tử, cũng có thể nhìn ra ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân đến mức độ nào rồi.
Cho dù nàng ta có ra sức chớp mắt như thế nào, cũng có thể nhìn ra ánh mắt tên Thái phó kia nhìn Hoàng đế cực kỳ không bình thường nha! Sủng nịch đong đầy trong mắt vượt qua cả ngôn ngữ, giờ phút này ngay cả tư thế ôm Hoàng đế vào lòng cũng toát lên vẻ ngông cuồng.
Đó là vẻ ái muội khi nam nhân cảm thấy hứng thú với nữ tử, nhưng tuyệt không phải là thái độ nên có của nịnh thần đối đãi với Hoàng đế bù nhìn.
Đây... Đây rốt cuộc là chuyện quái gì thế này? Chẳng lẽ Thái phó đã khám phá ra thân phận nữ nhi của Hoàng thượng rồi sao?