Chương 71: Cây đa cổ thụ
Edit & Beta: Đòe
Việc Ninh Chu sắp trở thành tổng giám đốc của Ninh thị là điều chắc chắn bởi sự dứt khoát của Ninh Trường Hùng.
Trong lòng Trương Dao dù có bao nhiêu không muốn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể âm thầm nuốt xuống tất cả nỗi không cam lòng.
Sau đó, bà ta quay sang nhìn Trương Dương ám chỉ rất nhiều lần, hy vọng Trương Dương có thể nói chuyện với Tưởng Hàng Đình nhiều hơn để soát độ tồn tại trước mặt hắn.
Đương nhiên, nếu có thể thiết lập mối quan hệ với Tưởng Hàng Đình hay Tập đoàn Tưởng thị thông qua việc gã là anh họ của Ninh Chu thì lại càng tốt hơn.
Xét từ phương diện này thì Ninh Chu kết hôn với Tưởng Hàng Đình có thể coi như chuyện tốt. Nhưng cũng phải xem xem Ninh Chu có giữ được Tưởng Hàng Đình hay không.
Thật ra không cần Trương Dao ám chỉ, Trương Dương ngay khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình bước vào đã có suy nghĩ này rồi.
Trên bàn ăn, ngoại trừ lời nói thẳng thừng của Ninh Trường Hùng không cho gã kế thừa nhà họ Ninh khiến gã có chút xấu hổ ra, những lúc khác gã đều cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện với Tưởng Hàng Đình.
Gã thậm chí còn có mục đích bàn vài chuyện làm ăn với Giang Hàng Đình, đây chính là điểm mù kiến thức của Ninh Chu, bằng cách này, Ninh Chu không thể làm gián đoạn cuộc trò chuyện của gã với Tưởng Hàng Đình và gã còn có thể phô bày năng lực của mình trước mặt Tưởng Hàng Đình nữa.
Đây là tất cả những gì mà Trương Dương tự suy diễn.
Gã nghĩ rằng mình có thể thoải mái nói chuyện và thể hiện tài năng của mình trước mặt Tưởng Hàng Đình, để Tưởng Hàng Đình biết gã ta giỏi hơn Ninh Chu rất nhiều và sẽ đánh giá cao gã ta.
Nhưng sự thật là: Tưởng hàng Đình rất ít khi đáp lại lời của Trương Dương, hắn vẫn luôn trò chuyện với Ninh Chu, sự thân mật và cưng chiều một cách tự nhiên kia là điều mà không ai có thể chen vào.
Suy cho cùng thì trong lòng Trương Dương kiêu ngạo vẫn tự biết cảm thấy xấu hổ, dù cho gã có không cam lòng đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh với Tưởng Hàng Đình.
Bữa trưa tưởng chừng như rất vui vẻ, tưởng chừng như một gia đình hòa thuận nhưng trong thâm tâm, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình và luôn toan tính.
Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu dùng bữa xong cũng không rời đi mà cậu đã dẫn Tưởng Hàng Đình đi dạo một vòng quanh khu vực.
Dù rằng ký ức của Ninh Chu về cái "nhà" này không nhiều lắm nhưng đây là nơi cậu đã lớn lên nên vẫn có một vài hồi ức muốn chia sẻ với Tưởng Hàng Đình.
- -
Trong tiểu khu có một công viên, trong công viên có một cây đa cổ thụ.
Thân cây to, cần phải có bốn năm đứa trẻ ôm mới hết. Có nhiều chùm rễ xơ nhô ra từ thân cây đa, đung đưa trong gió.
Giờ đang là giữa trưa, cái nắng mùa hè nóng nực đến mức dường như thiêu rụi mọi thứ xung quanh.
Nhưng bóng cây đa tỏa ra bao trùm một khoảng đất rất mát mẻ, như không hề bị ảnh hưởng bởi cái nắng thiêu đốt.
Vừa hay chỗ này có một hàng ghế dựa, Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đang ngồi dựa vào ghế, Ninh Chu gác đầu trên vai Tưởng Hàng Đình.
Cậu chơi đùa với những ngón tay thon dài của Tưởng Hàng Đình, có chút hoài niệm nói: "Chỗ này là căn cứ bí mật của em khi cỏn nhỏ."
Ninh Chu không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, chỉ biết lúc đó bị chửi oan, cậu thích trốn dưới gốc cây đa khóc, kể lại cho ông nội cây đa mọi phiền muộn, đau buồn của mình.
Những chùm rễ xơ xác bị gió thổi bay cọ lên mặt, cảm giác như ông nội cây đa đang an ủi cậu, mọi ưu phiền, buồn tủi đều tan biến.
Là bắt đầu từ khi nào cậu không còn tâm sự với ông nội cây đa nữa nhỉ?
Hình như là sau khi cậu suýt bị bỏ rơi ở Lễ hội Đèn lồng năm đó.
Đúng vậy, bị bỏ rơi.
Giờ nhìn lại, Trương Dao thật sự muốn mượn cớ bị lạc do quá đông người mà bỏ rơi cậu ở Lễ hội Đèn lồng. Ninh Chu bé nhỏ vẫn luôn đứng ở chỗ cũ, nếu Trương Dao muốn tìm thì bà ta chỉ cần quay lại chỗ cũ tìm Ninh Chu là được.
Nhưng bà ta không làm vậy mà đợi cảnh sát thông báo cho Ninh Trường Hùng rồi mới vội vàng chạy tới.
Tiểu Ninh Chu lúc đó còn nhỏ, có hơi tức giận với Trương Dao. Nhưng sau ngày hôm đó, Ninh Chu đối xử với cậu rất tốt khiến cho Ninh Chu bé nhỏ cảm thấy mẹ đã quay lại rồi.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể ôm hận được?
Nhưng có một số thứ đã bắt đầu thay đổi một cách lặng lẽ.
Bởi khi đó không hiểu rõ ràng nhưng hạt giống dựa vào chính mình trong mọi việc đã được gieo rắc trong lòng Ninh Chu bé nhỏ. Cho nên, sau một lần nữa trịnh trọng chào tạm biệt với ông nội cây đa, Ninh Chu bắt đầu tự mình tiêu hóa hết mọi cảm xúc.
Cậu cũng bắt đầu giảm bớt sự phụ thuộc vào Trương Dao một cách vô thức.
Chuyện xảy ra tiếp theo đã đẩy Ninh Chu ngày càng cách xa Trương Dao.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cây đa già này đã là người bạn chơi thầm lặng thuở nhỏ của Ninh Chu kể từ khi nghe Ninh Chu trút bầu tâm sự mấy năm trước.
Sau đó, Ninh Chu dẫn Tưởng Hàng Đình đi dạo quanh tiểu khu một vòng và kể lại những hồi ức tuổi thơ của mình dựa trên khung cảnh quen thuộc ở nơi đây cho Tưởng Hàng Đình nghe.
Cũng không phải chuyện quan trọng gì, toàn là thứ nhỏ nhặt, Ninh Chu nhớ cái gì nói cái đó, có ngọt có đắng.
Tưởng Hàng Đình chăm chú lắng nghe, vừa cười với Ninh Chu vừa cảm thấy đau lòng cho bạn nhỏ đã từng tứ cố vô thân.
Hắn nắm chặt lấy tay Ninh Chu, Ninh Chu đã từng tứ cố vô thân nhưng giờ đây, hắn sẽ cùng Ninh Chu đối mặt với mọi mưa gió.
- -
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đều không có ý định ở lại qua đêm, mặc dù Ninh Trường Hùng đã cố gắng hết sức thuyết phục bọn họ ở lại.
Cuối cùng như thật sự không giữ được người, Ninh Trường Hùng không nói gì nữa nhưng trước khi hai người rời đi, ông ta làm như vô tình nói: "Tháng sau là sinh nhật của Chu Chu phải không?"
"Ừ." Ninh Chu đáp lại, trong đôi mắt mèo ánh lên sự mỉa mai.
Hiếm lắm Ninh Trường Hùng mới nhớ ngày sinh nhật của cậu. Tục xưa có câu vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo (1), Ninh Chu không tin Ninh Trường Hùng lại vô cớ nhớ tới ngày sinh nhật của mình.
(1) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Quả nhiên, ngay câu tiếp theo đã thấy Ninh Trường Hùng nói: "Vậy tháng sau bố sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con, cũng vừa lúc chúc mừng con trở thành tổng giám đốc của Ninh thị."
"Bố muốn sao cũng được." Ninh Chu đáp cho có lệ.
Cậu có thể đoán được mục đích của Ninh Trường Hùng là gì, tổ chức ăn mừng là giả, công khai mối quan hệ của cậu với Tưởng Hàng Đình mới là thật.
Ninh Chu không mất nhiều thời gian để đoán trước được những người nào sẽ đến dự tiệc sinh nhật của mình.
Ninh Chu không muốn ở lại nhìn bộ mặt con buôn của Ninh Trường Hùng nữa nên nắm tay Tưởng Hàng Đình rời đi.
Ninh Trường Hùng nhìn hai người lên xe rời đi, xoay người về nhà với tâm trạng rất tốt, ngâm nga một bài hát, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng tức giận ngày hôm qua.
Ông ta liếc nhìn Trương Dao, ra lệnh nói: "Sau này hãy liên lạc với Chu Chu nhiều hơn chút, có gì thì cứ theo ý nó."
Trương Dao giấu đi u ám trong mắt, vâng vâng dạ dạ nói: "Em sẽ làm vậy, dù thế nào đi nữa thì Chu Chu vẫn là con trai em."
Ninh Trường Hùng nghe ra trong giọng điệu của Trương Dao có chút bất đắc dĩ, cũng biết trong một số chuyện sẽ khiến Trương Dao bị khó xử nên thông cảm nói: "Trong mắt Chu Chu, bà vẫn là mẹ ruột của nó, giữa hai mẹ con nào có ai thù qua đêm? Dẫu gì thì Chu Chu cũng phải về nhà. À không, sau khi kết hôn với Tưởng Hàng Đình thì nó phải theo Tưởng Hàng Đình về nhà chứ."
"Chu Chu từ trước đến nay vẫn luôn là đứa trẻ ngoan." Trương Dao phụ họa theo lời Ninh Trường Hùng, có Tưởng Hàng Đình chống lưng cho thì Ninh Chu chính là cục cưng cục vàng của Ninh Trường Hùng, ông ta không cho phép người khác nói cậu không tốt, Trương Dao chắc chắn sẽ theo ý Ninh Trường Hùng: "Trước đây vì là con đang ở độ tuổi nổi loạn nhưng giờ con đã trưởng thành nên suy nghĩ chín chắn hơn. Con đã biết quay về để san sẻ công việc với anh."
Lời Trương Dao nói dễ dàng xuyên thấu vào lòng Ninh Trường Hùng, khiến Ninh Trường Hùng rất vui vẻ, tinh thần phấn chấn.
Ninh Chu dù sao cũng là con ông ta, làm gì có người bố nào lại không muốn con mình thành công.
Mặc dù phương pháp thành công của Ninh Chu có hơi khác biệt, nhưng nếu nói ra, có ai là không hâm mộ cậu đây?
"Tôi về thư phòng xử lý công việc." Ninh Trường Hùng bước nhanh lên tầng.
Mãi cho đến khi bóng dáng Ninh Trường Hùng biến mất ở đầu cầu thang, sắc mặt của Trương Dao mới hoàn toàn tối sầm lại, trong mắt lóe lên vẻ nham hiểm.
Bà ta đã hy sinh quyền làm mẹ, hy sinh cả sự nghiệp không phải để đổi lấy sự thành công của Ninh Chu.
Bà ta không tin, Ninh Chu đã bị bà ta nuôi thành phế vật, cho dù có Tưởng Hàng Đình ở đây thì cậu sẽ làm nên được chuyện gì nào?
- -
Hôm sau, Ninh Chu một thân tây trang nghiêm túc chính thức đi nhậm chức.
Trước khi đến công ty, Ninh Chu đã nhận được một món quà mà Tưởng Hàng Đình đặc biệt chuẩn bị cho cậu —— một giấy báo chuyển nhượng cổ phần.
Tưởng Hàng Đình đã chuyển nhượng 8% vốn cổ phần tập đoàn Ninh thị cho Ninh Chu một cách vô điều kiện.
Ninh Chu có hơi ngạc nhiên: "Không phải anh nói là của hồi môn em cho anh sao?"
Tưởng Hàng Đình thắt cà vạt giúp Ninh Chu, chỉ sửa lại cổ áo cho cậu: "Cũng có thể là sính lễ của anh."
Ninh Chu biết đây là ý tốt của Tưởng Hàng Đình cho nên cậu không từ chối, cầm bút ký tên mình vào văn bản chuyển nhượng cổ phần.
Sau khi ký xong, cậu ngẩng đầu hôn lên môi Tưởng Hàng Đình: "Em đi làm đây."
"Có muốn anh đưa em đi không?"
"Em tự lái xe được." Ninh Chu chớp chớp mắt nhìn Tưởng Hàng Đình: "Không phải hôm qua em mới tống tiền được một chiếc xe của bố sao?"
Ninh Chu bây giờ là cục vàng cục bạc trong tay Ninh Trường Hùng, ngày hôm qua cậu tỏ vẻ sẽ rất bất tiện khi không có xe để đi làm, thế là Ninh Trường Hùng trực tiếp đưa cho cậu một chiếc chìa khóa xe mới toanh.
Nghe nói chiếc xe này là do Trương Dao năn nỉ mãi Ninh Trường Hùng mới mua cho, kết quả bà ta chỉ lái được vài lần, xe đã trở thành của Ninh Chu.
Vẻ mặt méo mó ngay tức khắc của Trương Dao lúc ấy vẫn còn rõ ràng trong đầu của Ninh Chu.
"Em thấy hối hận vì đã chấm dứt hợp đồng quá sớm." Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình cùng nhau bước vào thang máy, cậu tiếc nuối nói.
Nếu biết Ninh Trường Hùng sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, lẽ ra cậu nên ở lại đến bây giờ rồi mới chấm dứt hợp đồng với Tinh Quang Hỗ Ngu, như vậy sẽ kiếm được thêm chút tiền.
Trước đây Ninh Chu nghĩ là có thể không cần dùng đến tiền của Ninh Trường Hùng, sau khi biết được sự thật, suy nghĩ của cậu lập tức thay đổi, muốn lừa được bao nhiêu thì lừa.
Tưởng Hàng Đình cảm thấy Ninh Chu xảo trá như vậy rất đang yêu, không kìm nổi nhéo nhéo má cậu.
Nhìn dáng vẻ Ninh Chu bị nhéo má, hắn ôm ngay lấy cậu, cùi đầu hôn lên môi Ninh Chu.
Sau khi cả hai trao nhau nụ hôn, họ lên xe của mình để trong gara ngầm và rồi công ty ai người nấy đến.
- -
Phòng nhân sự của Ninh thị nhận được thông báo con trai của chủ tịch Ninh sẽ đến công ty đảm nhận vị trí tổng giám đốc, đã đợi ở sảnh tầng một rất lâu.
Cô nghe nói Ninh thiếu gia tên là Ninh Chu, trùng tên với nam diễn viên cô thích gần đây.
Vì vậy trước khi gặp mặt, cô có chút hảo cảm với Ninh thiếu gia vì cái tên Ninh chu
Cô hy vọng người ấy ũng ngoan ngoãn và hiền lành giống Ninh Chu, nếu không sẽ uổng phí cái tên "Ninh Chu" này lắm.
Cô nàng còn đang mải suy nghĩ điều gì đó thì nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc vest bước vào.
Chàng trai trẻ có dáng người rất chuẩn, đôi chân dài dưới lớp quần tây, bước đi lộng gió và rất ngông nghênh.
Tóc của cậu được nhuộm thành màu xanh đậm tôn lên làn da càng trắng trẻo hơn.
Các đường nét trên khuôn mặt cũng rất thanh tú, như bước ra từ TV.
Nhìn quen quá, nhìn quen quá!!!!
Sau khi Ninh Chu bước vào, lý trí cô phản ứng đầu tiên, che miệng khẽ giọng kêu lên: "Nhóc Chu nhóc Chu, mẹ yêu con!!!"
Ninh Chu:!!!
——-
Hôm qua bảo lưu vào rồi tối up mà quên béng đi mất =))) Sodi mọi ngừi
Việc Ninh Chu sắp trở thành tổng giám đốc của Ninh thị là điều chắc chắn bởi sự dứt khoát của Ninh Trường Hùng.
Trong lòng Trương Dao dù có bao nhiêu không muốn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể âm thầm nuốt xuống tất cả nỗi không cam lòng.
Sau đó, bà ta quay sang nhìn Trương Dương ám chỉ rất nhiều lần, hy vọng Trương Dương có thể nói chuyện với Tưởng Hàng Đình nhiều hơn để soát độ tồn tại trước mặt hắn.
Đương nhiên, nếu có thể thiết lập mối quan hệ với Tưởng Hàng Đình hay Tập đoàn Tưởng thị thông qua việc gã là anh họ của Ninh Chu thì lại càng tốt hơn.
Xét từ phương diện này thì Ninh Chu kết hôn với Tưởng Hàng Đình có thể coi như chuyện tốt. Nhưng cũng phải xem xem Ninh Chu có giữ được Tưởng Hàng Đình hay không.
Thật ra không cần Trương Dao ám chỉ, Trương Dương ngay khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình bước vào đã có suy nghĩ này rồi.
Trên bàn ăn, ngoại trừ lời nói thẳng thừng của Ninh Trường Hùng không cho gã kế thừa nhà họ Ninh khiến gã có chút xấu hổ ra, những lúc khác gã đều cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện với Tưởng Hàng Đình.
Gã thậm chí còn có mục đích bàn vài chuyện làm ăn với Giang Hàng Đình, đây chính là điểm mù kiến thức của Ninh Chu, bằng cách này, Ninh Chu không thể làm gián đoạn cuộc trò chuyện của gã với Tưởng Hàng Đình và gã còn có thể phô bày năng lực của mình trước mặt Tưởng Hàng Đình nữa.
Đây là tất cả những gì mà Trương Dương tự suy diễn.
Gã nghĩ rằng mình có thể thoải mái nói chuyện và thể hiện tài năng của mình trước mặt Tưởng Hàng Đình, để Tưởng Hàng Đình biết gã ta giỏi hơn Ninh Chu rất nhiều và sẽ đánh giá cao gã ta.
Nhưng sự thật là: Tưởng hàng Đình rất ít khi đáp lại lời của Trương Dương, hắn vẫn luôn trò chuyện với Ninh Chu, sự thân mật và cưng chiều một cách tự nhiên kia là điều mà không ai có thể chen vào.
Suy cho cùng thì trong lòng Trương Dương kiêu ngạo vẫn tự biết cảm thấy xấu hổ, dù cho gã có không cam lòng đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh với Tưởng Hàng Đình.
Bữa trưa tưởng chừng như rất vui vẻ, tưởng chừng như một gia đình hòa thuận nhưng trong thâm tâm, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình và luôn toan tính.
Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu dùng bữa xong cũng không rời đi mà cậu đã dẫn Tưởng Hàng Đình đi dạo một vòng quanh khu vực.
Dù rằng ký ức của Ninh Chu về cái "nhà" này không nhiều lắm nhưng đây là nơi cậu đã lớn lên nên vẫn có một vài hồi ức muốn chia sẻ với Tưởng Hàng Đình.
- -
Trong tiểu khu có một công viên, trong công viên có một cây đa cổ thụ.
Thân cây to, cần phải có bốn năm đứa trẻ ôm mới hết. Có nhiều chùm rễ xơ nhô ra từ thân cây đa, đung đưa trong gió.
Giờ đang là giữa trưa, cái nắng mùa hè nóng nực đến mức dường như thiêu rụi mọi thứ xung quanh.
Nhưng bóng cây đa tỏa ra bao trùm một khoảng đất rất mát mẻ, như không hề bị ảnh hưởng bởi cái nắng thiêu đốt.
Vừa hay chỗ này có một hàng ghế dựa, Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đang ngồi dựa vào ghế, Ninh Chu gác đầu trên vai Tưởng Hàng Đình.
Cậu chơi đùa với những ngón tay thon dài của Tưởng Hàng Đình, có chút hoài niệm nói: "Chỗ này là căn cứ bí mật của em khi cỏn nhỏ."
Ninh Chu không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, chỉ biết lúc đó bị chửi oan, cậu thích trốn dưới gốc cây đa khóc, kể lại cho ông nội cây đa mọi phiền muộn, đau buồn của mình.
Những chùm rễ xơ xác bị gió thổi bay cọ lên mặt, cảm giác như ông nội cây đa đang an ủi cậu, mọi ưu phiền, buồn tủi đều tan biến.
Là bắt đầu từ khi nào cậu không còn tâm sự với ông nội cây đa nữa nhỉ?
Hình như là sau khi cậu suýt bị bỏ rơi ở Lễ hội Đèn lồng năm đó.
Đúng vậy, bị bỏ rơi.
Giờ nhìn lại, Trương Dao thật sự muốn mượn cớ bị lạc do quá đông người mà bỏ rơi cậu ở Lễ hội Đèn lồng. Ninh Chu bé nhỏ vẫn luôn đứng ở chỗ cũ, nếu Trương Dao muốn tìm thì bà ta chỉ cần quay lại chỗ cũ tìm Ninh Chu là được.
Nhưng bà ta không làm vậy mà đợi cảnh sát thông báo cho Ninh Trường Hùng rồi mới vội vàng chạy tới.
Tiểu Ninh Chu lúc đó còn nhỏ, có hơi tức giận với Trương Dao. Nhưng sau ngày hôm đó, Ninh Chu đối xử với cậu rất tốt khiến cho Ninh Chu bé nhỏ cảm thấy mẹ đã quay lại rồi.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể ôm hận được?
Nhưng có một số thứ đã bắt đầu thay đổi một cách lặng lẽ.
Bởi khi đó không hiểu rõ ràng nhưng hạt giống dựa vào chính mình trong mọi việc đã được gieo rắc trong lòng Ninh Chu bé nhỏ. Cho nên, sau một lần nữa trịnh trọng chào tạm biệt với ông nội cây đa, Ninh Chu bắt đầu tự mình tiêu hóa hết mọi cảm xúc.
Cậu cũng bắt đầu giảm bớt sự phụ thuộc vào Trương Dao một cách vô thức.
Chuyện xảy ra tiếp theo đã đẩy Ninh Chu ngày càng cách xa Trương Dao.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cây đa già này đã là người bạn chơi thầm lặng thuở nhỏ của Ninh Chu kể từ khi nghe Ninh Chu trút bầu tâm sự mấy năm trước.
Sau đó, Ninh Chu dẫn Tưởng Hàng Đình đi dạo quanh tiểu khu một vòng và kể lại những hồi ức tuổi thơ của mình dựa trên khung cảnh quen thuộc ở nơi đây cho Tưởng Hàng Đình nghe.
Cũng không phải chuyện quan trọng gì, toàn là thứ nhỏ nhặt, Ninh Chu nhớ cái gì nói cái đó, có ngọt có đắng.
Tưởng Hàng Đình chăm chú lắng nghe, vừa cười với Ninh Chu vừa cảm thấy đau lòng cho bạn nhỏ đã từng tứ cố vô thân.
Hắn nắm chặt lấy tay Ninh Chu, Ninh Chu đã từng tứ cố vô thân nhưng giờ đây, hắn sẽ cùng Ninh Chu đối mặt với mọi mưa gió.
- -
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đều không có ý định ở lại qua đêm, mặc dù Ninh Trường Hùng đã cố gắng hết sức thuyết phục bọn họ ở lại.
Cuối cùng như thật sự không giữ được người, Ninh Trường Hùng không nói gì nữa nhưng trước khi hai người rời đi, ông ta làm như vô tình nói: "Tháng sau là sinh nhật của Chu Chu phải không?"
"Ừ." Ninh Chu đáp lại, trong đôi mắt mèo ánh lên sự mỉa mai.
Hiếm lắm Ninh Trường Hùng mới nhớ ngày sinh nhật của cậu. Tục xưa có câu vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo (1), Ninh Chu không tin Ninh Trường Hùng lại vô cớ nhớ tới ngày sinh nhật của mình.
(1) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Quả nhiên, ngay câu tiếp theo đã thấy Ninh Trường Hùng nói: "Vậy tháng sau bố sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con, cũng vừa lúc chúc mừng con trở thành tổng giám đốc của Ninh thị."
"Bố muốn sao cũng được." Ninh Chu đáp cho có lệ.
Cậu có thể đoán được mục đích của Ninh Trường Hùng là gì, tổ chức ăn mừng là giả, công khai mối quan hệ của cậu với Tưởng Hàng Đình mới là thật.
Ninh Chu không mất nhiều thời gian để đoán trước được những người nào sẽ đến dự tiệc sinh nhật của mình.
Ninh Chu không muốn ở lại nhìn bộ mặt con buôn của Ninh Trường Hùng nữa nên nắm tay Tưởng Hàng Đình rời đi.
Ninh Trường Hùng nhìn hai người lên xe rời đi, xoay người về nhà với tâm trạng rất tốt, ngâm nga một bài hát, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng tức giận ngày hôm qua.
Ông ta liếc nhìn Trương Dao, ra lệnh nói: "Sau này hãy liên lạc với Chu Chu nhiều hơn chút, có gì thì cứ theo ý nó."
Trương Dao giấu đi u ám trong mắt, vâng vâng dạ dạ nói: "Em sẽ làm vậy, dù thế nào đi nữa thì Chu Chu vẫn là con trai em."
Ninh Trường Hùng nghe ra trong giọng điệu của Trương Dao có chút bất đắc dĩ, cũng biết trong một số chuyện sẽ khiến Trương Dao bị khó xử nên thông cảm nói: "Trong mắt Chu Chu, bà vẫn là mẹ ruột của nó, giữa hai mẹ con nào có ai thù qua đêm? Dẫu gì thì Chu Chu cũng phải về nhà. À không, sau khi kết hôn với Tưởng Hàng Đình thì nó phải theo Tưởng Hàng Đình về nhà chứ."
"Chu Chu từ trước đến nay vẫn luôn là đứa trẻ ngoan." Trương Dao phụ họa theo lời Ninh Trường Hùng, có Tưởng Hàng Đình chống lưng cho thì Ninh Chu chính là cục cưng cục vàng của Ninh Trường Hùng, ông ta không cho phép người khác nói cậu không tốt, Trương Dao chắc chắn sẽ theo ý Ninh Trường Hùng: "Trước đây vì là con đang ở độ tuổi nổi loạn nhưng giờ con đã trưởng thành nên suy nghĩ chín chắn hơn. Con đã biết quay về để san sẻ công việc với anh."
Lời Trương Dao nói dễ dàng xuyên thấu vào lòng Ninh Trường Hùng, khiến Ninh Trường Hùng rất vui vẻ, tinh thần phấn chấn.
Ninh Chu dù sao cũng là con ông ta, làm gì có người bố nào lại không muốn con mình thành công.
Mặc dù phương pháp thành công của Ninh Chu có hơi khác biệt, nhưng nếu nói ra, có ai là không hâm mộ cậu đây?
"Tôi về thư phòng xử lý công việc." Ninh Trường Hùng bước nhanh lên tầng.
Mãi cho đến khi bóng dáng Ninh Trường Hùng biến mất ở đầu cầu thang, sắc mặt của Trương Dao mới hoàn toàn tối sầm lại, trong mắt lóe lên vẻ nham hiểm.
Bà ta đã hy sinh quyền làm mẹ, hy sinh cả sự nghiệp không phải để đổi lấy sự thành công của Ninh Chu.
Bà ta không tin, Ninh Chu đã bị bà ta nuôi thành phế vật, cho dù có Tưởng Hàng Đình ở đây thì cậu sẽ làm nên được chuyện gì nào?
- -
Hôm sau, Ninh Chu một thân tây trang nghiêm túc chính thức đi nhậm chức.
Trước khi đến công ty, Ninh Chu đã nhận được một món quà mà Tưởng Hàng Đình đặc biệt chuẩn bị cho cậu —— một giấy báo chuyển nhượng cổ phần.
Tưởng Hàng Đình đã chuyển nhượng 8% vốn cổ phần tập đoàn Ninh thị cho Ninh Chu một cách vô điều kiện.
Ninh Chu có hơi ngạc nhiên: "Không phải anh nói là của hồi môn em cho anh sao?"
Tưởng Hàng Đình thắt cà vạt giúp Ninh Chu, chỉ sửa lại cổ áo cho cậu: "Cũng có thể là sính lễ của anh."
Ninh Chu biết đây là ý tốt của Tưởng Hàng Đình cho nên cậu không từ chối, cầm bút ký tên mình vào văn bản chuyển nhượng cổ phần.
Sau khi ký xong, cậu ngẩng đầu hôn lên môi Tưởng Hàng Đình: "Em đi làm đây."
"Có muốn anh đưa em đi không?"
"Em tự lái xe được." Ninh Chu chớp chớp mắt nhìn Tưởng Hàng Đình: "Không phải hôm qua em mới tống tiền được một chiếc xe của bố sao?"
Ninh Chu bây giờ là cục vàng cục bạc trong tay Ninh Trường Hùng, ngày hôm qua cậu tỏ vẻ sẽ rất bất tiện khi không có xe để đi làm, thế là Ninh Trường Hùng trực tiếp đưa cho cậu một chiếc chìa khóa xe mới toanh.
Nghe nói chiếc xe này là do Trương Dao năn nỉ mãi Ninh Trường Hùng mới mua cho, kết quả bà ta chỉ lái được vài lần, xe đã trở thành của Ninh Chu.
Vẻ mặt méo mó ngay tức khắc của Trương Dao lúc ấy vẫn còn rõ ràng trong đầu của Ninh Chu.
"Em thấy hối hận vì đã chấm dứt hợp đồng quá sớm." Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình cùng nhau bước vào thang máy, cậu tiếc nuối nói.
Nếu biết Ninh Trường Hùng sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, lẽ ra cậu nên ở lại đến bây giờ rồi mới chấm dứt hợp đồng với Tinh Quang Hỗ Ngu, như vậy sẽ kiếm được thêm chút tiền.
Trước đây Ninh Chu nghĩ là có thể không cần dùng đến tiền của Ninh Trường Hùng, sau khi biết được sự thật, suy nghĩ của cậu lập tức thay đổi, muốn lừa được bao nhiêu thì lừa.
Tưởng Hàng Đình cảm thấy Ninh Chu xảo trá như vậy rất đang yêu, không kìm nổi nhéo nhéo má cậu.
Nhìn dáng vẻ Ninh Chu bị nhéo má, hắn ôm ngay lấy cậu, cùi đầu hôn lên môi Ninh Chu.
Sau khi cả hai trao nhau nụ hôn, họ lên xe của mình để trong gara ngầm và rồi công ty ai người nấy đến.
- -
Phòng nhân sự của Ninh thị nhận được thông báo con trai của chủ tịch Ninh sẽ đến công ty đảm nhận vị trí tổng giám đốc, đã đợi ở sảnh tầng một rất lâu.
Cô nghe nói Ninh thiếu gia tên là Ninh Chu, trùng tên với nam diễn viên cô thích gần đây.
Vì vậy trước khi gặp mặt, cô có chút hảo cảm với Ninh thiếu gia vì cái tên Ninh chu
Cô hy vọng người ấy ũng ngoan ngoãn và hiền lành giống Ninh Chu, nếu không sẽ uổng phí cái tên "Ninh Chu" này lắm.
Cô nàng còn đang mải suy nghĩ điều gì đó thì nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc vest bước vào.
Chàng trai trẻ có dáng người rất chuẩn, đôi chân dài dưới lớp quần tây, bước đi lộng gió và rất ngông nghênh.
Tóc của cậu được nhuộm thành màu xanh đậm tôn lên làn da càng trắng trẻo hơn.
Các đường nét trên khuôn mặt cũng rất thanh tú, như bước ra từ TV.
Nhìn quen quá, nhìn quen quá!!!!
Sau khi Ninh Chu bước vào, lý trí cô phản ứng đầu tiên, che miệng khẽ giọng kêu lên: "Nhóc Chu nhóc Chu, mẹ yêu con!!!"
Ninh Chu:!!!
——-
Hôm qua bảo lưu vào rồi tối up mà quên béng đi mất =))) Sodi mọi ngừi