Chương 34: Sơ mi trắng
Edit & Beta: Đoè
Thành phố K là một thành phố nhỏ ở phía Nam.
Đã vào thu nhưng nhiệt độ ở thành phố K vẫn duy trì ở mức mùa hè, cái nắng cuối hè rất gay gắt.
Sau khi ta khỏi sân bay, một khí nóng ập đến phả thẳng vào mặt khiến Ninh Chu có cảm giác như du hành thời gian ngược về mùa hè.
Xe đến đón cậu đã đợi từ lâu, Ninh Chu và Tề Vận trực tiếp lên xe.
Địa điểm quay phim "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" không phải ở trung tâm thành phố K mà là ở một trấn nhỏ tên là Bác An thuộc thành phố K.
Trong thị trấn ấy chỉ có một khách sạn, đoàn phim đã đến thị trấn Bác An trước vài ngày và cũng đã đặt trước khách sạn đó.
Ninh Chu đến khách sạn đã là hơn chín giờ tối.
Bác An mặc dù là một thị trấn nhỏ nhưng đường phố về đêm không hề yên tĩnh, dưới khách sạn còn có quán thịt nướng và quán bán cá nướng.
Lúc Ninh Chu xuống xe, mùi thịt nướng BBQ xộc vào mũi, giữa trưa cậu xuống máy bay chưa được ăn gì nên không khỏi cảm thấy đói.
Cậu nhìn quầy đồ nướng, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Tưởng Hàng Đình: "Dạ, em vừa mới xuống xa. Đang đứng ở cửa khách sạn rồi ạ."
Không biết đầu bên kia Tưởng Hàng Đình nói cái gì mà Ninh Chu nhếch khoé môi lên mỉm cười.
Ninh Chu: "Dạ, chút nữa em sẽ đi ăn tối."
Vừa nói cậu vừa quay camera lại cho Tưởng Hàng Đình nhìn quầy đồ nướng và quầy bán đồ ăn.
"Anh nhìn nè, ở dưới tầng khách sạn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, anh không cầm phải lo em bị bỏ đói đâu."
Ninh Chu vừa đi vào khách sạn vừa nói chuyện với Tưởng Hàng Đình.
Bà chủ khách sạn đang ngồi quầy xem một đoạn video, chắc là phim hài, Ninh Chu vừa bước vào đã nghe thấy một tràng cười vang.
Cậu đi đến trước quầy: "Bà chủ, cháu muốn đặt phòng."
Bà chủ bây giờ mới để ý đến Ninh Chu đã đi vào, vừa hướng dẫn cậu nhận phòng, bà đã khen Ninh Chu đẹp trai.
"Cậu ở phòng 305, đi lên tầng, phòng thứ ba bên phải nhé." Bà chủ đưa thẻ phòng cho Ninh Chu, lại nhìn trộm cậu một cái: "Mấy cậu quay trên TV rất đẹp trai, nhưng cậu này trông còn đẹp hơn, hơn bất cứ người nào tôi từng thấy trên TV."
Đẹp là lời khen đơn giản tự nhiên nhất.
Ninh Chu mỉm cười: "Cảm ơn ạ."
Cậu nhận thẻ phòng, đẩy hành lý lên lầu rồi tìm phòng của mình.
Khách sạn là được sửa sang lại từ nhà riêng của dân, trông hơi tồi tàn, lớp sơn trên tường bị bong tróc. Nhưng bà chủ nhà là người có năng lực, phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường mới đã được giặt và phơi khô, thơm mùi nắng.
Điều kiện này kém hơn nhiều so với các khách sạn trong thành phố, nhưng Ninh Chu đã từng sống trong điều kiện còn tệ hơn thế này và cậu cảm thấy nó tốt.
Đêm đầu tiên ở Bác An, Ninh Chu nằm trên giường mãi không ngủ được.
Không phải vì môi trường xung quanh, mà vì bên cạnh không có người nào đó.
Cậu nằm trên giường trằn trọc, cứ cảm giác như tư thế nằm không đúng.
Cuối cùng dứt khoát nằm dạng chân dạng tay hình chữ đại (大) ở trên giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Rèm trong khách sạn chắn sáng không tốt lắm, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm cho hoa văn của rèm hiện lên trên trần nhà.
Ninh Chu nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà hồi lâu, cuối cùng, cậu bật đèn xuống giường, mở vali, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Đây là chiếc áo sơ mi cậu đã lén lấy từ tủ quần áo của Tưởng Hàng Đình khi thu dọn hành lý ngày hôm qua.
Vốn tưởng rằng ngày đầu tiên đến đây, cậu sẽ không dùng đến chiếc áo này, nhưng ai có thể ngờ rằng cậu vẫn cần nó.
Ninh Chu cởi áo ngủ ra, mặc áo sơ mi của Tưởng Hàng Đình vào. Rồi lại nằm xuống giường, sa đoạ nghĩ: Mặc thì cứ mặc thôi, bẩn thì giặc rồi lại mặc tiếp.
Ninh Chu nắm lấy cổ áo ngửi ngửi. Dù đã giặt một lần, nhưng cậu vẫn có thể thoang thoảng ngửi được mùi trà nhàn nhạt của Tưởng Hàng Đình.
Mùi hương quen thuộc khiến Ninh Chu có cảm giác như Tưởng Hàng Đình đang ở bên cạnh, cậu đột nhiên cảm thấy thoải mái, rất nhanh đã chìm vào một giấc mộng đẹp và ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Ninh Chu cùng đoàn phim đi dạo thị trấn.
Một ngày sau, cũng chính là ngày 23 tháng 9, Vương Nhất Thanh đã tìm thấy chọn ngày lành tháng tốt để khởi máy.
Vương Nhất Thanh ở phương diện này có chút mê tín, nên đến ngày là phải dâng hương và lễ tế, sau khi kết thúc sẽ phát cho mỗi người trong đoàn phim một bao lì xì.
Những ngày sau đó, Ninh Chu toàn tâm toàn ý quay phim, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Quanh đi quẩn lại đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Nhưng đoàn phim không có nghỉ, vẫn vội vàng, bận rộn như cũ.
Tết Trung Thu năm nay rơi vào ngày 3 tháng 10 sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Cuối cùng, Vương Nhất Thanh cũng xua tay, Tết Trung Thu cho nghỉ một ngày.
Nhưng mà do mọi người đang quay phim ở bên ngoái nên dù được nghỉ cũng không thể đoàn tụ với gia đình, cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi thăm gia đình qua video call.
Hôm nay Tết Trung Thu, trước tiên Ninh Chu đánh một giấc thật ngon, bù lại những giấc ngủ đã thiếu trong khoảng thời gian này, mãi đến khi đói bụng mới chịu bò dậy khỏi giường chuẩn bị ăn trưa.
Việc làm đầu tiên của Ninh Chu trước khi rời giường là nhìn lướt qua điện thoại của mình, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào chưa đọc.
Cậu thấy hơi hụt hẫng ném điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm vệ đánh răng rửa mặt.
Còn chưa đánh răng xong thì cậu đã nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Ninh Chu chỉ có thể vội vàng súc miệng, nhổ bọt trong miệng ra rồi đi mở cửa.
Khi cánh cửa được mở ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài khiến Ninh Chu hơi sửng sốt, phải mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, ngạc nhiên nói: "Tưởng tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
Nói rồi, cậu kéo Tưởng Hàng Đình vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, Tưởng Hàng Đình đã đè cậu lên ván cửa, cúi đầu nhìn Ninh Chu: "Nhớ em."
Cho nên mới đến đây.
Ninh Chu hiểu được ý tứ trong lời nói của Tưởng Hàng Đình, khoé miệng nhếch lên, đôi mắt mèo sáng long lanh: "Em cũng nhớ Tưởng tiên sinh."
Dứt lời, cậu chủ động ngẩng đầu hôn lên môi Tưởng Hàng Đình.
Hai người hôn nhau trước cửa.
Cách âm phòng không tốt, có thể nghe thấy tiếng người đi qua đi lại ngoài cửa.
Họ hôn nhau ngày càng nồng cháy giữa tiếng ồn áo, buông bỏ tất cả những suy nghĩ.
Tuy thế, do khả năng cách âm kém nên cả hai đã không thể làm xong hết "việc".
Lửa tình nóng bóng bởi nụ hôn giữa hai người dần giảm bớt, Ninh Chu để Tưởng Hàng Đình vào phòng ngồi trước còn cậu thì tiếp tục đi công tác vệ sinh cá nhân.
Ninh Chu chui vào phòng tắm, mới vừa cầm bàn chải đánh răng lên thì nhận ra một vấn đề.
Trước khi vào nhà tắm cậu đã thay quần áo, mà tối hôm qua cậu mặc áo sơ mi của Tưởng Hàng Đình đi ngủ, sau khi thay quần áo xong thì trực tiếp quẳng lên giường.
Cậu không ngờ Tưởng Hàng Đình lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Thế nhưng Ninh Chu chỉ lưỡng lự một chút rồi thôi, tiếp tục rửa mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Không biết khi Tưởng Hàng Đình phát hiện ra cậu mặc áo sơ mi của hắn thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cùng lắm thì bị "làm" một trận thôi.
Đã nhiều ngày không gặp, Ninh Chu nghĩ đến cũng có chút hưng phấn.
Tưởng Hàng Đình vừa bước vào đã thấy ngay chiếc áo sơ mi trắng trên giường, liếc mắt một cái là nhận ra ngay cái áo này là của mình.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, cầm chiếc áo lên thì thấy vẫn còn hơi ấm, không phải mặc lên người đi ngủ thì chắc chắn là ôm đi ngủ.
Chu Chu nhét áo vào vali từ khi nào vậy? Rõ ràng hôm ấy cậu xếp đồ vào vali hắn cũng đúng ở đó mà.
Tưởng Hàng Đình nhìn về phía phòng tắm, không khỏi bật cười.
Dường như Chu Chu so với trong tưởng tượng của hắn có chút khác biệt, ít nhất là một bé ngoan sẽ không lén lút trộm áo của hắn.
Ninh Chu đi ra khỏi phòng tắm thì Tưởng Hàng Đình cũng đã để áo lại chỗ cũ, ngồi cuối giường xem điện thoại.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Xong rồi hả?"
Ninh Chu không moi được thêm chút tin tức gì từ vẻ mặt của Tưởng Hàng Đình, cậu không xác định được rằng Tưởng Hàng Đình có nhìn thấy cái áo sơ mi kia không.
Nghe hắn hỏi, Ninh Chu gật đầu: "Xong rồi ạ."
Tưởng Hàng Đình đứng dậy, nhét điện thoại vào túi quần, đi tới nắm lấy tay Ninh Chu: "Tôi đã đặt khách sạn ở thành phố K rồi, vừa hay hôm nay là Trung Thu, tôi định mời đoàn làm phim ăn một bữa cơm để cảm ơn bọn họ vì đã chăm sóc, quan tâm em trong khoảng thời gian này."
Ninh Chu: "Vậy để em thông báo cho bên thầy Vương nhé?"
Nói thì nói như vậy nhưng tâm trí của cậu vẫn đang treo trên chiếc áo sơ mi.
Tưởng Hàng Đình không nhìn thấy cái áo sơ mi đó hả? Ninh Chu thật sự hơi thất vọng, cuối cùng lại chẳng có lý do gì để đánh pháo.
Tất nhiên là mấy điều này chỉ mình Ninh Chu biết, vẻ mặt cậu vẫn vô cùng ngoan ngoãn, như thể không có chút thất vọng nào.
Tưởng Hàng Đình dẫn Ninh Chu ra ngoài: "Tôi đã thông báo trước cho cậu ta rồi, cậu ta sẽ thông báo lại với mọi người."
Lúc Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đi xuống, mọi người đã tụ tập đông đủ.
Khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu công khai nắm tay nhau cùng đi xuống, có lẽ mọi người cũng đã đoán được mối quan hệ của hai người.
Một vài người nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, còn những người khác chỉ nhìn một cái rồi quay đi.
Họ đều là người trong giới nên ai cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cũng đã từng chứng kiến nhiều cảnh nên sau khi nhìn một lúc, mọi người đều vui vẻ lên xe buýt chờ trước cửa, chẳng ai ngu ngốc đến nỗi mở miệng hỏi quan hệ giữa Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình là gì.
Tất nhiên là không phải ai cũng quan tâm đến mối quan hệ của hai người.
Người vào vai nữ chính Ngôn Thiến Thiến lúc nhìn thấy Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đi xuống, ánh mắt cô rơi thẳng vào hai bàn tay đan vào nhau của họ.
Lúc Ninh Chu nghiêng đầu nói chuyện với Tưởng Hàng Đình, trong mắt cậu như ngập tràn ánh sáng, nhưng chỉ chứa đựng một Tưởng Hàng Đình.
Đây là một Ninh Chu mà cô chưa từng biết.
Mặc dù Ngôn Thiến Thiến không biết Tưởng Hàng Đình là ai, nhưng từ thái độ của những người khác đối với hắn, cô có thể biết rằng danh tính của người đàn ông đẹp trai này chắc chắn không đơn giản.
Vì sao Ninh Chu lại đi cùng với hắn?
Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt nhảy ra những lời Sở Tịch Nhan nói hôm thử vai, nhưng rất nhanh đã bị cô gạt bỏ.
Ninh Chu là người phóng khoáng và khoa trương như vậy, sao có thể chịu nằm dưới thân một người đàn ông khác chỉ vì tài nguyên?
Dù cho đã phủ nhận suy nghĩ này, nhưng trong lòng Ngôn Thiến Thiến vẫn cảm thấy có chút bất an.
Khi đến khách sạn rồi, bước chân vào căn phòng riêng do Tưởng Hàng Đình đã đặt trước, trong lòng Ngôn Thiến Thiến vẫn đang suy nghĩ chuyện này, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu.
Cô tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng lại không biết Ninh Chu đã sớm để ý đến cô.
Ninh Chu thở dài trong lòng, quay đầu sang nói với Tưởng Hàng Đình: "Em đi vệ sinh chút."
Tưởng Hàng Đình: "Ừ."
Ninh Chu đứng dậy đi ra ngoài.
Ngôn Thiến Thiến thấy được, cắn cắn môi, quyết định đi ra ngoài theo.
Cô mở cửa phòng ra, định đi tìm Ninh Chu thì thấy cậu cách đó không xa đang nhìn mình.
Ninh Chu hỏi trực tiếp: "Chị có điều gì muốn hỏi em phải không?"
Ngôn Thiến Thiến gật đầu rồi lại lắc đầu, trong lúc nhất thời có chút bối rối, không biết nên đặt câu hỏi như thế với nghi vấn trong lòng.
Hơn nữa, cô lấy cái tư cách gì để hỏi về mối quan hệ giữa Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đây?
"Anh ấy là chồng (tiên sinh) của em." Ninh Chu đi đến trước mặt cô nói: "Là bạn đời hợp pháp đã đăng ký kết hôn ở Cục Dân Chính."
Ngôn Thiến Thiến ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ninh Chu.
Ninh Chu mỉm cười nói với cô: "Cho nên
em không thích chị, không phải bởi vì chị không tốt, mà vì trong lòng em đã có anh ấy rồi."
Cửa phòng mở, Tường Hàng Đình bước ra, nhưng hắn không đi đến đây mà chỉ đứng ở đó nhìn hai người họ.
Lúc đi ngang qua Ngôn Thiến Thiến, cậu nhẹ nhàng nói: "Em thích anh ấy từ rất lâu rồi, anh ấy là ánh sáng mà em sẽ luôn theo đuổi trong cuộc đời mình."
Ngôn Thiến Thiến sững sờ tại chỗ, sau đó nhìn Ninh Chu cách mình ngày càng xa, nhìn cậu đi về phía người đàn ông cao to đẹp trai ấy, nhìn người đàn ông cúi đầu hôn Ninh Chu và nhìn hai người họ quay về phòng.
Thân mật đến thế, yêu thương cũng đến thế.
Ninh Chu nói, Tưởng tiên sinh là ánh sáng mà cậu sẽ luôn theo đuổi trong cuộc đời.
Kỳ lạ thay, Ngôn Thiến Thiến lại không cảm thấy đau lòng, chỉ có cảm giác mất mát đọng lại trong lồng ngực.
Cô dựa vào tường, đưa tay lên che mắt, khóc nhưng cũng mỉm cười.
Tình yêu say đắm của cô cuối cùng cũng có kết quả.
Kết quả không tốt nhưng cô vẫn bình tĩnh chấp nhận.
Thành phố K là một thành phố nhỏ ở phía Nam.
Đã vào thu nhưng nhiệt độ ở thành phố K vẫn duy trì ở mức mùa hè, cái nắng cuối hè rất gay gắt.
Sau khi ta khỏi sân bay, một khí nóng ập đến phả thẳng vào mặt khiến Ninh Chu có cảm giác như du hành thời gian ngược về mùa hè.
Xe đến đón cậu đã đợi từ lâu, Ninh Chu và Tề Vận trực tiếp lên xe.
Địa điểm quay phim "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" không phải ở trung tâm thành phố K mà là ở một trấn nhỏ tên là Bác An thuộc thành phố K.
Trong thị trấn ấy chỉ có một khách sạn, đoàn phim đã đến thị trấn Bác An trước vài ngày và cũng đã đặt trước khách sạn đó.
Ninh Chu đến khách sạn đã là hơn chín giờ tối.
Bác An mặc dù là một thị trấn nhỏ nhưng đường phố về đêm không hề yên tĩnh, dưới khách sạn còn có quán thịt nướng và quán bán cá nướng.
Lúc Ninh Chu xuống xe, mùi thịt nướng BBQ xộc vào mũi, giữa trưa cậu xuống máy bay chưa được ăn gì nên không khỏi cảm thấy đói.
Cậu nhìn quầy đồ nướng, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Tưởng Hàng Đình: "Dạ, em vừa mới xuống xa. Đang đứng ở cửa khách sạn rồi ạ."
Không biết đầu bên kia Tưởng Hàng Đình nói cái gì mà Ninh Chu nhếch khoé môi lên mỉm cười.
Ninh Chu: "Dạ, chút nữa em sẽ đi ăn tối."
Vừa nói cậu vừa quay camera lại cho Tưởng Hàng Đình nhìn quầy đồ nướng và quầy bán đồ ăn.
"Anh nhìn nè, ở dưới tầng khách sạn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, anh không cầm phải lo em bị bỏ đói đâu."
Ninh Chu vừa đi vào khách sạn vừa nói chuyện với Tưởng Hàng Đình.
Bà chủ khách sạn đang ngồi quầy xem một đoạn video, chắc là phim hài, Ninh Chu vừa bước vào đã nghe thấy một tràng cười vang.
Cậu đi đến trước quầy: "Bà chủ, cháu muốn đặt phòng."
Bà chủ bây giờ mới để ý đến Ninh Chu đã đi vào, vừa hướng dẫn cậu nhận phòng, bà đã khen Ninh Chu đẹp trai.
"Cậu ở phòng 305, đi lên tầng, phòng thứ ba bên phải nhé." Bà chủ đưa thẻ phòng cho Ninh Chu, lại nhìn trộm cậu một cái: "Mấy cậu quay trên TV rất đẹp trai, nhưng cậu này trông còn đẹp hơn, hơn bất cứ người nào tôi từng thấy trên TV."
Đẹp là lời khen đơn giản tự nhiên nhất.
Ninh Chu mỉm cười: "Cảm ơn ạ."
Cậu nhận thẻ phòng, đẩy hành lý lên lầu rồi tìm phòng của mình.
Khách sạn là được sửa sang lại từ nhà riêng của dân, trông hơi tồi tàn, lớp sơn trên tường bị bong tróc. Nhưng bà chủ nhà là người có năng lực, phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường mới đã được giặt và phơi khô, thơm mùi nắng.
Điều kiện này kém hơn nhiều so với các khách sạn trong thành phố, nhưng Ninh Chu đã từng sống trong điều kiện còn tệ hơn thế này và cậu cảm thấy nó tốt.
Đêm đầu tiên ở Bác An, Ninh Chu nằm trên giường mãi không ngủ được.
Không phải vì môi trường xung quanh, mà vì bên cạnh không có người nào đó.
Cậu nằm trên giường trằn trọc, cứ cảm giác như tư thế nằm không đúng.
Cuối cùng dứt khoát nằm dạng chân dạng tay hình chữ đại (大) ở trên giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Rèm trong khách sạn chắn sáng không tốt lắm, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm cho hoa văn của rèm hiện lên trên trần nhà.
Ninh Chu nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà hồi lâu, cuối cùng, cậu bật đèn xuống giường, mở vali, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Đây là chiếc áo sơ mi cậu đã lén lấy từ tủ quần áo của Tưởng Hàng Đình khi thu dọn hành lý ngày hôm qua.
Vốn tưởng rằng ngày đầu tiên đến đây, cậu sẽ không dùng đến chiếc áo này, nhưng ai có thể ngờ rằng cậu vẫn cần nó.
Ninh Chu cởi áo ngủ ra, mặc áo sơ mi của Tưởng Hàng Đình vào. Rồi lại nằm xuống giường, sa đoạ nghĩ: Mặc thì cứ mặc thôi, bẩn thì giặc rồi lại mặc tiếp.
Ninh Chu nắm lấy cổ áo ngửi ngửi. Dù đã giặt một lần, nhưng cậu vẫn có thể thoang thoảng ngửi được mùi trà nhàn nhạt của Tưởng Hàng Đình.
Mùi hương quen thuộc khiến Ninh Chu có cảm giác như Tưởng Hàng Đình đang ở bên cạnh, cậu đột nhiên cảm thấy thoải mái, rất nhanh đã chìm vào một giấc mộng đẹp và ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Ninh Chu cùng đoàn phim đi dạo thị trấn.
Một ngày sau, cũng chính là ngày 23 tháng 9, Vương Nhất Thanh đã tìm thấy chọn ngày lành tháng tốt để khởi máy.
Vương Nhất Thanh ở phương diện này có chút mê tín, nên đến ngày là phải dâng hương và lễ tế, sau khi kết thúc sẽ phát cho mỗi người trong đoàn phim một bao lì xì.
Những ngày sau đó, Ninh Chu toàn tâm toàn ý quay phim, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Quanh đi quẩn lại đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Nhưng đoàn phim không có nghỉ, vẫn vội vàng, bận rộn như cũ.
Tết Trung Thu năm nay rơi vào ngày 3 tháng 10 sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Cuối cùng, Vương Nhất Thanh cũng xua tay, Tết Trung Thu cho nghỉ một ngày.
Nhưng mà do mọi người đang quay phim ở bên ngoái nên dù được nghỉ cũng không thể đoàn tụ với gia đình, cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi thăm gia đình qua video call.
Hôm nay Tết Trung Thu, trước tiên Ninh Chu đánh một giấc thật ngon, bù lại những giấc ngủ đã thiếu trong khoảng thời gian này, mãi đến khi đói bụng mới chịu bò dậy khỏi giường chuẩn bị ăn trưa.
Việc làm đầu tiên của Ninh Chu trước khi rời giường là nhìn lướt qua điện thoại của mình, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào chưa đọc.
Cậu thấy hơi hụt hẫng ném điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm vệ đánh răng rửa mặt.
Còn chưa đánh răng xong thì cậu đã nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Ninh Chu chỉ có thể vội vàng súc miệng, nhổ bọt trong miệng ra rồi đi mở cửa.
Khi cánh cửa được mở ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài khiến Ninh Chu hơi sửng sốt, phải mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, ngạc nhiên nói: "Tưởng tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
Nói rồi, cậu kéo Tưởng Hàng Đình vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, Tưởng Hàng Đình đã đè cậu lên ván cửa, cúi đầu nhìn Ninh Chu: "Nhớ em."
Cho nên mới đến đây.
Ninh Chu hiểu được ý tứ trong lời nói của Tưởng Hàng Đình, khoé miệng nhếch lên, đôi mắt mèo sáng long lanh: "Em cũng nhớ Tưởng tiên sinh."
Dứt lời, cậu chủ động ngẩng đầu hôn lên môi Tưởng Hàng Đình.
Hai người hôn nhau trước cửa.
Cách âm phòng không tốt, có thể nghe thấy tiếng người đi qua đi lại ngoài cửa.
Họ hôn nhau ngày càng nồng cháy giữa tiếng ồn áo, buông bỏ tất cả những suy nghĩ.
Tuy thế, do khả năng cách âm kém nên cả hai đã không thể làm xong hết "việc".
Lửa tình nóng bóng bởi nụ hôn giữa hai người dần giảm bớt, Ninh Chu để Tưởng Hàng Đình vào phòng ngồi trước còn cậu thì tiếp tục đi công tác vệ sinh cá nhân.
Ninh Chu chui vào phòng tắm, mới vừa cầm bàn chải đánh răng lên thì nhận ra một vấn đề.
Trước khi vào nhà tắm cậu đã thay quần áo, mà tối hôm qua cậu mặc áo sơ mi của Tưởng Hàng Đình đi ngủ, sau khi thay quần áo xong thì trực tiếp quẳng lên giường.
Cậu không ngờ Tưởng Hàng Đình lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Thế nhưng Ninh Chu chỉ lưỡng lự một chút rồi thôi, tiếp tục rửa mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Không biết khi Tưởng Hàng Đình phát hiện ra cậu mặc áo sơ mi của hắn thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cùng lắm thì bị "làm" một trận thôi.
Đã nhiều ngày không gặp, Ninh Chu nghĩ đến cũng có chút hưng phấn.
Tưởng Hàng Đình vừa bước vào đã thấy ngay chiếc áo sơ mi trắng trên giường, liếc mắt một cái là nhận ra ngay cái áo này là của mình.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, cầm chiếc áo lên thì thấy vẫn còn hơi ấm, không phải mặc lên người đi ngủ thì chắc chắn là ôm đi ngủ.
Chu Chu nhét áo vào vali từ khi nào vậy? Rõ ràng hôm ấy cậu xếp đồ vào vali hắn cũng đúng ở đó mà.
Tưởng Hàng Đình nhìn về phía phòng tắm, không khỏi bật cười.
Dường như Chu Chu so với trong tưởng tượng của hắn có chút khác biệt, ít nhất là một bé ngoan sẽ không lén lút trộm áo của hắn.
Ninh Chu đi ra khỏi phòng tắm thì Tưởng Hàng Đình cũng đã để áo lại chỗ cũ, ngồi cuối giường xem điện thoại.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Xong rồi hả?"
Ninh Chu không moi được thêm chút tin tức gì từ vẻ mặt của Tưởng Hàng Đình, cậu không xác định được rằng Tưởng Hàng Đình có nhìn thấy cái áo sơ mi kia không.
Nghe hắn hỏi, Ninh Chu gật đầu: "Xong rồi ạ."
Tưởng Hàng Đình đứng dậy, nhét điện thoại vào túi quần, đi tới nắm lấy tay Ninh Chu: "Tôi đã đặt khách sạn ở thành phố K rồi, vừa hay hôm nay là Trung Thu, tôi định mời đoàn làm phim ăn một bữa cơm để cảm ơn bọn họ vì đã chăm sóc, quan tâm em trong khoảng thời gian này."
Ninh Chu: "Vậy để em thông báo cho bên thầy Vương nhé?"
Nói thì nói như vậy nhưng tâm trí của cậu vẫn đang treo trên chiếc áo sơ mi.
Tưởng Hàng Đình không nhìn thấy cái áo sơ mi đó hả? Ninh Chu thật sự hơi thất vọng, cuối cùng lại chẳng có lý do gì để đánh pháo.
Tất nhiên là mấy điều này chỉ mình Ninh Chu biết, vẻ mặt cậu vẫn vô cùng ngoan ngoãn, như thể không có chút thất vọng nào.
Tưởng Hàng Đình dẫn Ninh Chu ra ngoài: "Tôi đã thông báo trước cho cậu ta rồi, cậu ta sẽ thông báo lại với mọi người."
Lúc Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đi xuống, mọi người đã tụ tập đông đủ.
Khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu công khai nắm tay nhau cùng đi xuống, có lẽ mọi người cũng đã đoán được mối quan hệ của hai người.
Một vài người nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, còn những người khác chỉ nhìn một cái rồi quay đi.
Họ đều là người trong giới nên ai cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cũng đã từng chứng kiến nhiều cảnh nên sau khi nhìn một lúc, mọi người đều vui vẻ lên xe buýt chờ trước cửa, chẳng ai ngu ngốc đến nỗi mở miệng hỏi quan hệ giữa Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình là gì.
Tất nhiên là không phải ai cũng quan tâm đến mối quan hệ của hai người.
Người vào vai nữ chính Ngôn Thiến Thiến lúc nhìn thấy Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đi xuống, ánh mắt cô rơi thẳng vào hai bàn tay đan vào nhau của họ.
Lúc Ninh Chu nghiêng đầu nói chuyện với Tưởng Hàng Đình, trong mắt cậu như ngập tràn ánh sáng, nhưng chỉ chứa đựng một Tưởng Hàng Đình.
Đây là một Ninh Chu mà cô chưa từng biết.
Mặc dù Ngôn Thiến Thiến không biết Tưởng Hàng Đình là ai, nhưng từ thái độ của những người khác đối với hắn, cô có thể biết rằng danh tính của người đàn ông đẹp trai này chắc chắn không đơn giản.
Vì sao Ninh Chu lại đi cùng với hắn?
Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt nhảy ra những lời Sở Tịch Nhan nói hôm thử vai, nhưng rất nhanh đã bị cô gạt bỏ.
Ninh Chu là người phóng khoáng và khoa trương như vậy, sao có thể chịu nằm dưới thân một người đàn ông khác chỉ vì tài nguyên?
Dù cho đã phủ nhận suy nghĩ này, nhưng trong lòng Ngôn Thiến Thiến vẫn cảm thấy có chút bất an.
Khi đến khách sạn rồi, bước chân vào căn phòng riêng do Tưởng Hàng Đình đã đặt trước, trong lòng Ngôn Thiến Thiến vẫn đang suy nghĩ chuyện này, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu.
Cô tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng lại không biết Ninh Chu đã sớm để ý đến cô.
Ninh Chu thở dài trong lòng, quay đầu sang nói với Tưởng Hàng Đình: "Em đi vệ sinh chút."
Tưởng Hàng Đình: "Ừ."
Ninh Chu đứng dậy đi ra ngoài.
Ngôn Thiến Thiến thấy được, cắn cắn môi, quyết định đi ra ngoài theo.
Cô mở cửa phòng ra, định đi tìm Ninh Chu thì thấy cậu cách đó không xa đang nhìn mình.
Ninh Chu hỏi trực tiếp: "Chị có điều gì muốn hỏi em phải không?"
Ngôn Thiến Thiến gật đầu rồi lại lắc đầu, trong lúc nhất thời có chút bối rối, không biết nên đặt câu hỏi như thế với nghi vấn trong lòng.
Hơn nữa, cô lấy cái tư cách gì để hỏi về mối quan hệ giữa Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đây?
"Anh ấy là chồng (tiên sinh) của em." Ninh Chu đi đến trước mặt cô nói: "Là bạn đời hợp pháp đã đăng ký kết hôn ở Cục Dân Chính."
Ngôn Thiến Thiến ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ninh Chu.
Ninh Chu mỉm cười nói với cô: "Cho nên
em không thích chị, không phải bởi vì chị không tốt, mà vì trong lòng em đã có anh ấy rồi."
Cửa phòng mở, Tường Hàng Đình bước ra, nhưng hắn không đi đến đây mà chỉ đứng ở đó nhìn hai người họ.
Lúc đi ngang qua Ngôn Thiến Thiến, cậu nhẹ nhàng nói: "Em thích anh ấy từ rất lâu rồi, anh ấy là ánh sáng mà em sẽ luôn theo đuổi trong cuộc đời mình."
Ngôn Thiến Thiến sững sờ tại chỗ, sau đó nhìn Ninh Chu cách mình ngày càng xa, nhìn cậu đi về phía người đàn ông cao to đẹp trai ấy, nhìn người đàn ông cúi đầu hôn Ninh Chu và nhìn hai người họ quay về phòng.
Thân mật đến thế, yêu thương cũng đến thế.
Ninh Chu nói, Tưởng tiên sinh là ánh sáng mà cậu sẽ luôn theo đuổi trong cuộc đời.
Kỳ lạ thay, Ngôn Thiến Thiến lại không cảm thấy đau lòng, chỉ có cảm giác mất mát đọng lại trong lồng ngực.
Cô dựa vào tường, đưa tay lên che mắt, khóc nhưng cũng mỉm cười.
Tình yêu say đắm của cô cuối cùng cũng có kết quả.
Kết quả không tốt nhưng cô vẫn bình tĩnh chấp nhận.