Chương : 24
Jack dẫn Schuyler băng qua những con đường thuộc nhà riêng của le Saint-Louis và trên cây cầu nối với le de la Cit, nơi cô thoáng thấy Notre Dame khi họ bay ngang qua quảng trường và bước vào trạm Metro gần nhất.
- Chúng ta đi đâu đây? - cô thở hổn hển khi họ chộp lấy cửa xoay bị khóa. Xe lửa đã ngừng hoạt động cách đây 1 h.
- Một nơi nào đó mà chúng ta sẽ được an toàn - anh nói khi họ chạy đến cuối sân ga trống không : Schuyler đã trở nên quen thuộc với tính thẩm mỹ của Metro, nhưng cô vẫn còn bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của thứ gì đó thậm chí giống như tàu điện ngầm có ở Paris. Đường hầm của Cit được thắp sáng bởi những bóng đèn có hình dáng quả cầu của Nghệ Thuật Trang Trí được uốn quanh đường ray với 1 sự quyến rũ tài tình.
- Có 1 nhà ga cũ ở dưới này; người ta đã đóng cửa nó khi họ xây dựng lại Metro - jack nói, mở một cánh cửa ẩn nằm ở cuối nhà ga và dẫn cô xuống một cầu thang đầy bụi bặm. Nhà ga bên dưới hiện ra như thể thời gian bị đóng băng, như thể ch3 nới ngày hôm qua những du khách đã chờ đợi động cơ hơi nước để đưa họ tới các điểm đến của mình. Schuyler và Jack đi trên đường ray xe lửa cũ, cho đến khi đường ray dừng lại và đường hầm trở thành hang động dẫn vào sâu hơn dưới lòng đất. Bóng tối bao phủ như một tấm chăn, Schuyler vui mừng khi sử dụng illuminata, nó là cách duy nhất cô có thể nhìn thấy Jack.
Con đường chật hẹp quanh co bên dưới đường phố nhắc Schuyler nhớ đến một cái gì đó cô đã thấy trong một cuốn sách cũ của Kho lưu trữ.
- Đây có phải là. . .- Cô hỏi.
- Lutetia. - Jack gật đầu.
Thành phố Gallic cổ đại. Khi chinh phục được Gaul, người La Mã Máu Xanh đã đặt tên nơi này sau khi các vùng đầm lầy đã bao vây quanh khu vực. Ma cà rồng đã xây dựng một mạng lưới đường hầm khổng lồ dưới lòng đất bên dưới thành phố. Máu Đỏ tin rằng tất cả những gì còn lại của Lutetia là phần còn lại của một giảng đường trong khu phố Latin. Họ không biết rằng hầu hết thành phố đã sống sót nguyên vẹn, sâu thẳm trong các hầm mộ.
Không giống như hầm ngục bên dưới khách sạn Lambert, các hầm mộ của Lutetia đầy bất ngờ với không khí trong lành tràn ngập. Nơi này thật sạch sẽ. Được bảo vệ bởi một số câu thần chú, Schuyler đoán. Không có chuột lúc nhúc trong các bức tường, không có mùi của nước thải và rác thối.
- Anh có nghĩ hắn ta vẫn còn đuổi theo chúng ta? - Schuyler hỏi, bước ngang hàng với Jack.
Cô cảm thấy như toàn bộ cô là một cái âm thoa, dao động bởi nỗi sợ hãi. Khi họ đi sâu hơn vào hang động, cô thấy mình không thể nhìn thấu bóng tối hoàn toàn, ngay cả với tầm nhìn của ma cà rồng.
- Hy vọng là vậy - Jack trả lời.
Hy vọng. Khi họ chạy, Schuyler nhận ra đường hầm đã tạo ra một mê cung, một trăm hành lang khác nhau dẫn đến 1 ngàn hướng khác nhau.
- Anh có thể bị lạc ở đây mãi mãi, - cô nói.
- Đó mới là vấn đề, - Jack trả lời.
- Chỉ có Máu Xanh mới biết đường ra. Những đường hầm này được bỏ bùa mê chống lại sự quan sát. Hãy cố gắng nhớ con đường mà chúng ta đã đến. Em sẽ không bị lạc.
Anh đã đúng.Cô không thể nhớ được con đường, thật kỳ lạ và đáng lo ngại bởi vì có tầm nhìn ma cà rồng giống như xem một chương trình trên đầu đĩa DVR : bạn có thể quay lại vị trí 1 cách chính xác và ghi nhớ tất cả mọi thứ, mọi chi tiết trong phòng, mọi sắc thái, mọi biểu hiện trên khuôn mặt của mọi người, mỗi từ được thốt lên. Vì vậy, đó là lý do tại sao Jack nói anh hy vọng Leviathan theo sau họ, mặc dù Schuyler không bị thuyết phục rằng chỉ một mê cung có thể ngăn chặn một con quỷ.
- Thế còn mọi người mà chúng ta đã bỏ lại?
- Charles ở đó. Ông sẽ không cho phép bất kì tổn hại nào xảy đến với họ. - Jack nói. ông vẫn coi chừng Leviathan trong khi anh đem em ra khỏi phòng. Ông sẽ còn hơn là 1 trận đấu với con quỷ.
Họ chạy giống như hàng dặm dưới lòng đất. Schuyler không có cách nào biết họ đang ở đâu, và cô hy vọng Jack biết anh đang làm gì. Schuyler nghĩ tim cô có thể vỡ ra do gắng sức, và các cơ của cô đã bắt đầu yếu đi. Họ có thể chạy bao xa nữa?
Không xa nữa đâu, Jack gửi đến. Chúng ta gần như đến ngã tư rồi. Đến đây nào.
Anh dẫn họ băng qua 1 đường hầm hẹp, nó gần giống như một vết cắt trong đá, mỏng và sắc bén, họ đã phải đi sang 1 bên, nhích dọc theo bức tường và cuối cùng họ bước vào một con đường giao nhau, một không gian mở đến bảy hành lang khác nhau.
Chúng ta ở đâu đây?
Bên dưới tháp Eiffel. Nơi này là trung tâm của thành phố cũ và là nơi bắt đầu thánh phố mới. Tất cả đường hầm cuối cùng dẫn đến đây.
Tất cả con đường đều dẫn đến Rome, Schuyler trích dẫn. Cùng một ý tưởng, phải không?
Đại loại như vậy. Jack nở 1 nụ cười.
Schuyler nhìn xung quanh. Khắc trên mỗi hành lang là những biểu tượng trông thật quen thuộc. Cô tự hỏi cô đã nhìn thấy chúng trước đây ở đâu, sau đó nhận ra : chúng được chiếu sáng trên các biểu ngữ của thuyền Trung Quốc. Chúng là những biểu tượng của từng Nhà Vĩ Đại, trong ngôn ngữ thiêng liêng. Phía trên chính giữa đường hầm là một biểu tượng mà Schuyler đã mang nó trên cổ tay. Một thanh kiếm chém xuyên qua đám mây. Biểu tương của tổng lãnh thiên thần.
Ngoài ra bên cạnh mỗi đường hầm mở là bảy ngọn đuốc bằng gỗ dựa vào tường. Jack với lấy 1 ngọn và vẫy tay trên nó, làm xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu trắng.
- Đây gọi là hơi thở của Chúa. Bất kỳ Máu Xanh nào cũng có thể đem lại ánh sáng cho đường hầm. Đi thôi, đó là đường ra, - anh nói, dẫn đầu xuống hành lang ngoài cùng bên trái.
Anh thắp sáng đường đi, chỉ khi 1 hình dạng tối xuất hiện từ phía bên kia.
Schuyler gần như hét lên, nhưng giọng nói của cô nghẹn trong cuống họng khi cô nhận ra người đàn ông trong trang phục màu đen. Giống như Jack, ông cũng mặc trang phục của Venator.
- Cha! - Jack nói.
Charles Force gật đầu cộc lốc. Ông trao cho Schuyler 1 ánh nhìn khinh khỉnh, xa cách như thường lệ như thể nó được dành riêng cho cô. Cô tự hỏi tại sao ông thậm chí còn đoái hoài đến việc giúp đỡ cô khi mọi cử chỉ của ông quá rõ ràng rằng ông không thể đứng nhìn cô.
- Làm tốt lắm, Jack. Chúng đang ở phía sau chúng ta, bị mắc kẹt tại thời điểm này bởi sự phong tỏa tại ngã ba phía Nam, nhưng nó sẽ không giữ chúng mãi đâu. Nhanh lên cầu thang. Đến giao lộ nơi mà chúng không thể vượt qua. Ngay bây h.
Một cánh cửa nhỏ dẫn đến một cầu thang. Schuyler bắt đầu chạy lên hai, ba bậc cùng 1 lúc, cho đến khi cô đột ngột bị kéo xuống, ra xa khỏi bạn đồng hành của cô, bởi cái gì đó giống như kẹp kẹp chặt chân cô. Cô ngã xuống các bậc thang bằng đá, và cú sốc giáng một đòn nghiêm trọng vào đầu cô, và cô thoáng ngất đi.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình bị mắc kẹt trong một làn khói dày đặc, màu xám, và của một cảm giác mãnh liệt, niềm hân hoan phàm ăn bao phủ cô. Đó là niềm vui của kẻ thù, Schuyler nhận ra; chúng đang ăn nỗi sợ hãi của cô : tiêu thụ nó, ngấu nghiến nó. Sương mù không thể nhìn xuyên thấu được, vững chắc để có thể chạm vào, trông nó vô định hình nhưng nó lại có độ dày của vật chất, 1 trọng lượng không thể có được, cứng rắn như những chấn song của 1 cái lồng hoặc 1 nhà tù.
Sau đó cô nghe thấy chúng : 1 âm thanh giống như tiếng rít của gió lướt qua những cành cây hoặc như phấn cọ xát trên bảng đen 1 cách sai lầm : chọc thủng. Âm thanh đi kèm với âm thanh lách cách kỳ lạ, giống như tiếng lách của móng vuốt cào trên bề mặt. Lách cách lách cách lạch cạch...những móng guốc của ma quỷ đang ở trên mái.
Máu Bạc sắp sửa đến bắt cô. Cô bị bao vây và bị áp đảo. Không. Cô sẽ không tuyệt vọng, cô sẽ chiến đấu...nhưng với cái gì? Cô phải tỉnh táo, không thể để cho cơn buồn ngủ nặng nề này vượt qua cô. Sau đó cô thấy 1 đôi mắt chiếu sáng trong bóng tối, đôi mắt thuộc thế giới bên kia, báo điềm gở, ánh nhìn chằm chằm đỏ thẫm của chúng đang tràn ngập ngọn lửa địa ngục. Leviathan đã đến để hoàn thành những gì mà hắn đã bắt đầu.
Một ánh sáng rực chém qua làn khói. úc đầu, Schuyler nghĩ rằng đó là ngọn đuốc, hưng sau đó cô nhìn thấy đó là một thanh kiếm. Nó hoàn toàn không giống như bất kỳ thanh kiếm nào mà cô từng thấy trước đây. Thanh kiếm của mẹ cô tỏa sáng với ngọn lửa màu trắng sáng : tinh khiết như ngà voi và đẹp như ánh sáng mặt trời. Lưỡi kiếm thật khác biệt. Nó gần như cùng 1 màu với làn khói : một màu xám đen viền bạc, và có 1 ký hiệu màu đen đáng sợ trên lưỡi kiếm. Nó trông giống 1 cái rìu hơn là 1 thanh kiếm, thô đục và nguyên thủy, với vỏ kiếm bằng da mòn vẹt.
- Schuyler, chạy! - Jack gầm lên.
- ĐI! - Anh chém lưỡi gươm xấu xí của mình xuyên qua 1 hoặc nhiều hơn 1 sinh vật. Đó là Leviathan hay nhiều hơn thế?
Con quái vật hét lên trong đau đớn, và bây giờ Schuyler có thể cảm thấy nó sợ hãi. Nhìn thấy sự phản chiếu của những gì mà nó thấy trong đôi mắt của chính nó.
Bởi vì Jack đã biến đổi. Anh không còn ở đó. Chỉ có Abbadon.
Schuyler không muốn quay lại. Không muốn nhìn thấy Jack đã biến thành cái gì, nhưng cô thoáng nhìn thấy 1 ngọn lửa đen bao quanh anh, chiếu sáng hình ảnh của anh và khiến anh rực rỡ và dễ sợ, giống như 1 vị thần báo thù phẫn nộ. Sự đáng sợ và khủng khiếp này bị cô nhìn thấy, một sức mạnh không thuộc thế giới này.
Schuyler không muốn thừa nhận điều này, nhưng Abbadon trông không khác Leviathan, con quỷ đã xuất hiện từ lòng đất là bao.
Nhưng cô không thể nghĩ về điều đó ngay bây h.
Thay vào đó, cô chạy trốn.
- Chúng ta đi đâu đây? - cô thở hổn hển khi họ chộp lấy cửa xoay bị khóa. Xe lửa đã ngừng hoạt động cách đây 1 h.
- Một nơi nào đó mà chúng ta sẽ được an toàn - anh nói khi họ chạy đến cuối sân ga trống không : Schuyler đã trở nên quen thuộc với tính thẩm mỹ của Metro, nhưng cô vẫn còn bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của thứ gì đó thậm chí giống như tàu điện ngầm có ở Paris. Đường hầm của Cit được thắp sáng bởi những bóng đèn có hình dáng quả cầu của Nghệ Thuật Trang Trí được uốn quanh đường ray với 1 sự quyến rũ tài tình.
- Có 1 nhà ga cũ ở dưới này; người ta đã đóng cửa nó khi họ xây dựng lại Metro - jack nói, mở một cánh cửa ẩn nằm ở cuối nhà ga và dẫn cô xuống một cầu thang đầy bụi bặm. Nhà ga bên dưới hiện ra như thể thời gian bị đóng băng, như thể ch3 nới ngày hôm qua những du khách đã chờ đợi động cơ hơi nước để đưa họ tới các điểm đến của mình. Schuyler và Jack đi trên đường ray xe lửa cũ, cho đến khi đường ray dừng lại và đường hầm trở thành hang động dẫn vào sâu hơn dưới lòng đất. Bóng tối bao phủ như một tấm chăn, Schuyler vui mừng khi sử dụng illuminata, nó là cách duy nhất cô có thể nhìn thấy Jack.
Con đường chật hẹp quanh co bên dưới đường phố nhắc Schuyler nhớ đến một cái gì đó cô đã thấy trong một cuốn sách cũ của Kho lưu trữ.
- Đây có phải là. . .- Cô hỏi.
- Lutetia. - Jack gật đầu.
Thành phố Gallic cổ đại. Khi chinh phục được Gaul, người La Mã Máu Xanh đã đặt tên nơi này sau khi các vùng đầm lầy đã bao vây quanh khu vực. Ma cà rồng đã xây dựng một mạng lưới đường hầm khổng lồ dưới lòng đất bên dưới thành phố. Máu Đỏ tin rằng tất cả những gì còn lại của Lutetia là phần còn lại của một giảng đường trong khu phố Latin. Họ không biết rằng hầu hết thành phố đã sống sót nguyên vẹn, sâu thẳm trong các hầm mộ.
Không giống như hầm ngục bên dưới khách sạn Lambert, các hầm mộ của Lutetia đầy bất ngờ với không khí trong lành tràn ngập. Nơi này thật sạch sẽ. Được bảo vệ bởi một số câu thần chú, Schuyler đoán. Không có chuột lúc nhúc trong các bức tường, không có mùi của nước thải và rác thối.
- Anh có nghĩ hắn ta vẫn còn đuổi theo chúng ta? - Schuyler hỏi, bước ngang hàng với Jack.
Cô cảm thấy như toàn bộ cô là một cái âm thoa, dao động bởi nỗi sợ hãi. Khi họ đi sâu hơn vào hang động, cô thấy mình không thể nhìn thấu bóng tối hoàn toàn, ngay cả với tầm nhìn của ma cà rồng.
- Hy vọng là vậy - Jack trả lời.
Hy vọng. Khi họ chạy, Schuyler nhận ra đường hầm đã tạo ra một mê cung, một trăm hành lang khác nhau dẫn đến 1 ngàn hướng khác nhau.
- Anh có thể bị lạc ở đây mãi mãi, - cô nói.
- Đó mới là vấn đề, - Jack trả lời.
- Chỉ có Máu Xanh mới biết đường ra. Những đường hầm này được bỏ bùa mê chống lại sự quan sát. Hãy cố gắng nhớ con đường mà chúng ta đã đến. Em sẽ không bị lạc.
Anh đã đúng.Cô không thể nhớ được con đường, thật kỳ lạ và đáng lo ngại bởi vì có tầm nhìn ma cà rồng giống như xem một chương trình trên đầu đĩa DVR : bạn có thể quay lại vị trí 1 cách chính xác và ghi nhớ tất cả mọi thứ, mọi chi tiết trong phòng, mọi sắc thái, mọi biểu hiện trên khuôn mặt của mọi người, mỗi từ được thốt lên. Vì vậy, đó là lý do tại sao Jack nói anh hy vọng Leviathan theo sau họ, mặc dù Schuyler không bị thuyết phục rằng chỉ một mê cung có thể ngăn chặn một con quỷ.
- Thế còn mọi người mà chúng ta đã bỏ lại?
- Charles ở đó. Ông sẽ không cho phép bất kì tổn hại nào xảy đến với họ. - Jack nói. ông vẫn coi chừng Leviathan trong khi anh đem em ra khỏi phòng. Ông sẽ còn hơn là 1 trận đấu với con quỷ.
Họ chạy giống như hàng dặm dưới lòng đất. Schuyler không có cách nào biết họ đang ở đâu, và cô hy vọng Jack biết anh đang làm gì. Schuyler nghĩ tim cô có thể vỡ ra do gắng sức, và các cơ của cô đã bắt đầu yếu đi. Họ có thể chạy bao xa nữa?
Không xa nữa đâu, Jack gửi đến. Chúng ta gần như đến ngã tư rồi. Đến đây nào.
Anh dẫn họ băng qua 1 đường hầm hẹp, nó gần giống như một vết cắt trong đá, mỏng và sắc bén, họ đã phải đi sang 1 bên, nhích dọc theo bức tường và cuối cùng họ bước vào một con đường giao nhau, một không gian mở đến bảy hành lang khác nhau.
Chúng ta ở đâu đây?
Bên dưới tháp Eiffel. Nơi này là trung tâm của thành phố cũ và là nơi bắt đầu thánh phố mới. Tất cả đường hầm cuối cùng dẫn đến đây.
Tất cả con đường đều dẫn đến Rome, Schuyler trích dẫn. Cùng một ý tưởng, phải không?
Đại loại như vậy. Jack nở 1 nụ cười.
Schuyler nhìn xung quanh. Khắc trên mỗi hành lang là những biểu tượng trông thật quen thuộc. Cô tự hỏi cô đã nhìn thấy chúng trước đây ở đâu, sau đó nhận ra : chúng được chiếu sáng trên các biểu ngữ của thuyền Trung Quốc. Chúng là những biểu tượng của từng Nhà Vĩ Đại, trong ngôn ngữ thiêng liêng. Phía trên chính giữa đường hầm là một biểu tượng mà Schuyler đã mang nó trên cổ tay. Một thanh kiếm chém xuyên qua đám mây. Biểu tương của tổng lãnh thiên thần.
Ngoài ra bên cạnh mỗi đường hầm mở là bảy ngọn đuốc bằng gỗ dựa vào tường. Jack với lấy 1 ngọn và vẫy tay trên nó, làm xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu trắng.
- Đây gọi là hơi thở của Chúa. Bất kỳ Máu Xanh nào cũng có thể đem lại ánh sáng cho đường hầm. Đi thôi, đó là đường ra, - anh nói, dẫn đầu xuống hành lang ngoài cùng bên trái.
Anh thắp sáng đường đi, chỉ khi 1 hình dạng tối xuất hiện từ phía bên kia.
Schuyler gần như hét lên, nhưng giọng nói của cô nghẹn trong cuống họng khi cô nhận ra người đàn ông trong trang phục màu đen. Giống như Jack, ông cũng mặc trang phục của Venator.
- Cha! - Jack nói.
Charles Force gật đầu cộc lốc. Ông trao cho Schuyler 1 ánh nhìn khinh khỉnh, xa cách như thường lệ như thể nó được dành riêng cho cô. Cô tự hỏi tại sao ông thậm chí còn đoái hoài đến việc giúp đỡ cô khi mọi cử chỉ của ông quá rõ ràng rằng ông không thể đứng nhìn cô.
- Làm tốt lắm, Jack. Chúng đang ở phía sau chúng ta, bị mắc kẹt tại thời điểm này bởi sự phong tỏa tại ngã ba phía Nam, nhưng nó sẽ không giữ chúng mãi đâu. Nhanh lên cầu thang. Đến giao lộ nơi mà chúng không thể vượt qua. Ngay bây h.
Một cánh cửa nhỏ dẫn đến một cầu thang. Schuyler bắt đầu chạy lên hai, ba bậc cùng 1 lúc, cho đến khi cô đột ngột bị kéo xuống, ra xa khỏi bạn đồng hành của cô, bởi cái gì đó giống như kẹp kẹp chặt chân cô. Cô ngã xuống các bậc thang bằng đá, và cú sốc giáng một đòn nghiêm trọng vào đầu cô, và cô thoáng ngất đi.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình bị mắc kẹt trong một làn khói dày đặc, màu xám, và của một cảm giác mãnh liệt, niềm hân hoan phàm ăn bao phủ cô. Đó là niềm vui của kẻ thù, Schuyler nhận ra; chúng đang ăn nỗi sợ hãi của cô : tiêu thụ nó, ngấu nghiến nó. Sương mù không thể nhìn xuyên thấu được, vững chắc để có thể chạm vào, trông nó vô định hình nhưng nó lại có độ dày của vật chất, 1 trọng lượng không thể có được, cứng rắn như những chấn song của 1 cái lồng hoặc 1 nhà tù.
Sau đó cô nghe thấy chúng : 1 âm thanh giống như tiếng rít của gió lướt qua những cành cây hoặc như phấn cọ xát trên bảng đen 1 cách sai lầm : chọc thủng. Âm thanh đi kèm với âm thanh lách cách kỳ lạ, giống như tiếng lách của móng vuốt cào trên bề mặt. Lách cách lách cách lạch cạch...những móng guốc của ma quỷ đang ở trên mái.
Máu Bạc sắp sửa đến bắt cô. Cô bị bao vây và bị áp đảo. Không. Cô sẽ không tuyệt vọng, cô sẽ chiến đấu...nhưng với cái gì? Cô phải tỉnh táo, không thể để cho cơn buồn ngủ nặng nề này vượt qua cô. Sau đó cô thấy 1 đôi mắt chiếu sáng trong bóng tối, đôi mắt thuộc thế giới bên kia, báo điềm gở, ánh nhìn chằm chằm đỏ thẫm của chúng đang tràn ngập ngọn lửa địa ngục. Leviathan đã đến để hoàn thành những gì mà hắn đã bắt đầu.
Một ánh sáng rực chém qua làn khói. úc đầu, Schuyler nghĩ rằng đó là ngọn đuốc, hưng sau đó cô nhìn thấy đó là một thanh kiếm. Nó hoàn toàn không giống như bất kỳ thanh kiếm nào mà cô từng thấy trước đây. Thanh kiếm của mẹ cô tỏa sáng với ngọn lửa màu trắng sáng : tinh khiết như ngà voi và đẹp như ánh sáng mặt trời. Lưỡi kiếm thật khác biệt. Nó gần như cùng 1 màu với làn khói : một màu xám đen viền bạc, và có 1 ký hiệu màu đen đáng sợ trên lưỡi kiếm. Nó trông giống 1 cái rìu hơn là 1 thanh kiếm, thô đục và nguyên thủy, với vỏ kiếm bằng da mòn vẹt.
- Schuyler, chạy! - Jack gầm lên.
- ĐI! - Anh chém lưỡi gươm xấu xí của mình xuyên qua 1 hoặc nhiều hơn 1 sinh vật. Đó là Leviathan hay nhiều hơn thế?
Con quái vật hét lên trong đau đớn, và bây giờ Schuyler có thể cảm thấy nó sợ hãi. Nhìn thấy sự phản chiếu của những gì mà nó thấy trong đôi mắt của chính nó.
Bởi vì Jack đã biến đổi. Anh không còn ở đó. Chỉ có Abbadon.
Schuyler không muốn quay lại. Không muốn nhìn thấy Jack đã biến thành cái gì, nhưng cô thoáng nhìn thấy 1 ngọn lửa đen bao quanh anh, chiếu sáng hình ảnh của anh và khiến anh rực rỡ và dễ sợ, giống như 1 vị thần báo thù phẫn nộ. Sự đáng sợ và khủng khiếp này bị cô nhìn thấy, một sức mạnh không thuộc thế giới này.
Schuyler không muốn thừa nhận điều này, nhưng Abbadon trông không khác Leviathan, con quỷ đã xuất hiện từ lòng đất là bao.
Nhưng cô không thể nghĩ về điều đó ngay bây h.
Thay vào đó, cô chạy trốn.