Chương 51: “Mau lấy tai cậu về đây!”
Triệu Hành vừa ôm chặt Lạc Minh Sơn vừa vỗ về cậu, còn lật đật rút đèn pin từ eo ra.
Biết Lạc Lạc có tật xấu sợ tối từ bé, nên Triệu Hành luôn mang đèn pin bên người. Ngay cả lúc lên mặt đất, hắn cũng không bỏ thói quen này, luôn đặt đèn pin ở phía ngoài cùng bên phải thắt lưng, duỗi tay là lấy được ngay.
Nhưng lần này, hắn không sờ thấy.
Triệu Hành luống cuống.
Rõ ràng hắn đã nhét trong đó mà!
Hôm qua lúc mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hắn đã tốn 0.2 điểm để mua chiếc đèn pin mini đầy pin, sử dụng được khá lâu, nhỏ cỡ ngón tay cái, không chiếm quá nhiều diện tích. Lúc mới mua hắn đã nhét thẳng vào thắt lưng, sao bây giờ lại không tìm thấy?
Lạc Minh Sơn trong ngực đã sợ đến nỗi run bần bật, trán dính sát vào cổ Triệu Hành, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại suýt thấm ướt cổ áo Triệu Hành.
Triệu Hành rối như tơ vò, càng ôm chặt Lạc Minh Sơn hơn, lúng túng hôn lên tóc Lạc Minh Sơn và cất giọng tràn ngập thương tiếc đau lòng: “Lạc Lạc đừng sợ, đợi một chút nữa anh sẽ tìm được…”
Nhưng mãi không tìm thấy đèn pin, có lẽ đã vô tình rơi mất lúc nhảy xuống từ trên tầng. Cảm nhận được cơ thể Lạc Minh Sơn trong ngực lạnh dần, Triệu Hành sốt ruột, chạm vào con dao găm bên thắt lưng, hận không thể xông lên chọc thủng trời.
Vốn là ý tưởng điên rồ trong lúc nóng nảy nhưng ngón tay Triệu Hành khẽ dừng, cảm thấy suy nghĩ đó cũng khả thi.
Hệ thống bảo vệ mạnh mẽ nhất trên đảo là lưới điện nhưng bây giờ nơi nơi đều mất điện, lưới điện mất tác dụng chỉ như một cái lồng bình thường.
Triệu Hành bỗng tỉnh ra.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Lạc Minh Sơn: “Lạc Lạc đừng sợ, anh nghĩ được cách rồi.”
Để xé toang bầu trời không nhất định phải dùng dao găm. Triệu Hành cầm khẩu súng laser, bắn thẳng lên trời!
Tia laser màu xanh nhạt xuyên qua bầu trời, chạm tới màn đen. Ánh sáng màu xanh nhạt rất yếu ớt nhưng trong thế giới tối đen như màn đêm lại trở nên vô cùng chói mắt, tựa như sợi chỉ nối liền giữa trời và đất vậy.
Tất cả những người chơi còn sống sót trên đảo đều ngước mắt lên nhìn.
Họ thấy đường chỉ đó nhanh chóng xuyên qua bầu trời biến thành chấm sáng nhạt nhòa, sau đó Triệu Hành hơi xoay cổ tay, vẽ một vòng tròn trên không trung.
“Bộp!”
Hình tròn vừa vẽ rơi xuống, gió thổi nhẹ bay đi.
Bầu trời chợt nứt.
Ánh mặt trời ló dạng bao phủ lên người bọn họ.
Lúc này Triệu Hành mới trộm thở phào.
“Được rồi Lạc Lạc, mở mắt ra đi, đừng sợ nữa.”
Triệu Hành mỉm cười hôn lên mắt Lạc Minh Sơn.
Lông mi Lạc Minh Sơn khẽ run, vừa mở mắt đã thấy ánh sáng rải rác trên người Triệu Hành. Cậu sửng sốt, ngẩng đầu nương theo tia sáng nhìn thấy một cái lỗ trên bầu trời.
Lạc Minh Sơn ngơ ngác hỏi: “…Là anh làm sao?”
Triệu Hành: “Hết cách rồi, tại anh không tìm thấy đèn pin.”
Hắn ngửa đầu nhìn trời, không nghĩ gì cả, giọng còn đong đầy đắc ý: “Có phải anh trai rất thông minh không?”
Vâng, thông minh lắm.
Vì cậu sợ tối, mà hắn chọc thủng cả bầu trời.
Nhịp thở Lạc Minh Sơn chậm lại, gom sức nhào tới gấp gáp hôn lên môi Triệu Hành.
…Lạc Lạc nhiệt tình quá.
Triệu Hành suýt chịu không nổi.
Hắn cố gắng tập trung tinh thần, mất lúc lâu mới chuyển từ thế bị động sang chủ động, hôn vợ mình đến khi không thở nổi. Triệu Hành hài lòng hôn nhẹ lên khóe môi Lạc Minh Sơn, buông cậu ra, cảm thấy kỹ năng của bản thân đã khá lên nhiều.
“Được rồi, em chờ ở đây ngoan nhé, anh đi tìm đèn pin.”
Không thể cứ đợi mãi ở chỗ ánh sáng rọi xuống này được.
Tâm trạng của Lạc Minh Sơn đã ổn định, tình hình không quá nguy cấp, lúc này Triệu Hành mới nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để lấy đèn pin.
Do mất điện trên toàn đảo nên máy bán hàng tự động đã sập nguồn, nhưng lợi ở chỗ hệ thống phòng thủ trên các máy đó đã biến mất. Triệu Hành cầm khẩu súng laser chém đôi máy bán hàng tự động. Hắn lấy đèn pin trước tiên, sau đó vui vẻ gom hết hàng hóa bên trong, đến khi cả hắn lẫn Lạc Minh Sơn không ôm nổi mới thôi.
Triệu Hành rất hài lòng.
Làm cướp sướng ghê, làm cướp vui ghê!
Triệu Hành kéo cái túi căng phồng, vỗ nhẹ bộ giáp cao cấp trên người Lạc Minh Sơn: “Chúng ta về tháp Trắng nghỉ ngơi trước đã.”
Toàn đảo bị mất điện, truyền hình trực tiếp bị gián đoạn, quả cầu giám sát bị phá hủy nên không cần làm nhiệm vụ kiếm điểm nữa.
Chân Triệu Hành bị thương, Lạc Minh Sơn vừa bị dọa sợ, trạng thái cả hai đều không thích hợp tiếp tục đi dạo bên ngoài. Quan trọng nhất là năng lực tai phải của Triệu Hành đã dần ổn định, hiện tại hắn có thể nghe rõ tiếng X01 trở về hang động ban đầu, loay hoay ở bên trong rồi không còn động tĩnh gì nữa, xem ra trong thời gian ngắn X01 sẽ không quay lại tháp Trắng.
Trước giờ Lạc Minh Sơn vẫn luôn nghe lời Triệu Hành, chưa từng phản đối chuyện gì, tiếp tục cõng hắn đi về tháp Trắng.
Triệu Hành biết chân mình bị đang thương phải nhờ Lạc Minh Sơn cõng, là tổ hợp trông không hề nguy hiểm, trên người lại giắt thêm nhiều trang bị y như một con dê béo chờ làm thịt. Vì vậy hắn vừa nằm lên lưng Lạc Minh Sơn đã đề cao cảnh giác, tay trái cầm súng laser, tay phải cầm đèn pin, hễ thấy có kẻ địch thì giết thẳng không tha.
Nhưng đi được mười phút, Triệu Hành chợt nhận ra mình lo bò trắng răng rồi. Trên đời đâu chỉ có mình hắn biết cướp.
Suốt dọc đường, hầu như trước mỗi máy bán hàng tự động đều có một, hai người chơi nhanh tay cướp đồ trong máy bán hàng, mắt ai nấy sáng rực phấn khích cười vui sướng. Tuy cũng có tranh chấp mâu thuẫn nhưng thay vì tốn năng lượng và sức lực chiến đấu tranh giành với người khác, không bằng đi thêm 100m nữa tìm máy bán hàng chưa bị ai chiếm.
Đây là hình ảnh hài hòa nhất Triệu Hành được thấy kể từ khi lên đảo.
Mà khiến Triệu Hành ngạc nhiên nhất phải kể đến nhóm người chơi họ gặp trên đường, ai cũng hoà nhã thiện lành đến khó tin. Tất nhiên cũng có kẻ e dè tai tiếng trước kia của Triệu Hành, thấy hai người thì vội vàng tắt đèn pin, lướt nhanh như cô hồn. Có điều số người nhìn họ với ánh mắt thân thiện lại nhiều hơn á.
Một gã Lam Tinh khổng lồ vác thân thể mập mạp tới, gãi đầu nói nhỏ với Triệu Hành: “Ừm… chân anh bị thương à? Trông anh khá nặng, để tôi cõng cho.”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành tưởng tai mình có vấn đề, hắn lặng lẽ giữ chặt khẩu súng laser đề phòng người này có ý đồ xấu.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nói không cần, người Lam Tinh nghe vậy thì đi ngay, không dây dưa thêm.
Trước khi đi gã còn nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Triệu Hành hoang mang.
Rất nhanh, nhiều chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra.
Lúc cả hai gần đến tháp Trắng, một người trong nhóm D trịnh trọng quỳ một gối, chặn trước mặt bọn họ, hai tay kính cẩn dâng lên đôi cánh cơ giới, trịnh trọng như đang cầu hôn: “Đôi cánh này dùng rất tốt, gắn vào lưng là dùng được, tặng anh!”
Hắn ta ngước nhìn Lạc Minh Sơn, ánh mắt nồng cháy.
…Vãi, trông càng giống cầu hôn.
Triêu Hành tức điên.
Hắn nhảy khỏi lưng Lạc Minh Sơn, hít sâu hai cái mới kìm được ý muốn dẫm người đàn ông này xuống đất. Hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông, giọng lạnh như băng: “Mẹ kiếp, dám cướp người của tôi ngay trước mắt tôi à?”
“Không, không phải.” Người kia vội lắc đầu: “Tôi không muốn phá hoại quan hệ của hai người, tôi chỉ muốn gia nhập với các anh…”
“Bụp!”
Triệu Hành không nhịn nổi nữa, sút vào vai người kia khiến hắn ta ngã chổng vó: “Cút!”
Người kia bị đá một cái lại chẳng tức giận, trái lại giọng điệu càng hèn mọn hơn: “Anh hiểu lầm rồi, tôi là trai thẳng, không hề thèm muốn sắc đẹp của Lạc Minh Sơn, tôi chỉ muốn trở thành đồng đội của các anh, nghe theo các anh, dù sao tình hình hiện tại rất đặc biệt, mà Lạc Minh…”
“Tôi thì sao?” Lạc Minh Sơn đột ngột cắt lời.
Lạc Minh Sơn cầm chiếc đèn pin trong tay Triệu Hành, đi đến trước mặt người kia, khom người hỏi nhỏ: “Tôi và anh Triệu đều là người bình thường, thậm chí còn không thể tự vệ nếu gặp phải X01, tại sao anh muốn gia nhập với chúng tôi?”
Giọng cậu vừa mềm mại ngây thơ, còn ẩn chứa chút mù mờ khó hiểu. Nhưng ở góc Triệu Hành không thấy, con dao găm trong tay trái cậu đang dí sát yết hầu người đàn ông.
Người kia cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên. Hắn ta nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lạc Minh Sơn, kèm theo một câu “Cút” thốt ra từ đôi môi mỏng kia.
Người đàn ông rùng mình, lùi về sau hai bước, run rẩy nói câu xin lỗi rồi chạy mất dạng.
Triệu Hành nhìn bóng lưng người kia, nghiến răng kèn kẹt: “Thằng ngu nào vậy?”
Triệu Hành quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, thở dài: “Lạc Lạc ngây thơ quá, còn hỏi làm gì? Thằng kia ngoài miệng nói muốn gia nhập với chúng ta… thật ra là muốn đào góc tường* của anh, còn nói bản thân thẳng… Tổ sư, trước kia anh cũng thẳng mà! Mẹ nó chứ, tưởng anh ngu à?”
*Đào góc tường: cướp <del>chồng</del> vợ iu =))
Triệu Hành càng nói càng tức, đá mạnh thùng rác bên cạnh.
Lạc Minh Sơn cười an ủi hắn: “Anh đừng giận, cũng đừng đá lung tung, chân đang đau mà.”
Triệu Hành trở lại phòng đôi ban đầu, phát hiện người máy đã kịp thay kính trước khi mất điện, vì vậy không đổi phòng nữa, sống ở đó luôn.
Vừa vào phòng, Triệu Hành đã lôi chiến lợi phẩm cướp được từ máy bán hàng tự động ra đặt từng cái một lên bàn, càng bày càng thấy vui.
Hắn cũng lấy một chiếc đèn nhỏ hình tròn không dây, đưa cho Lạc Minh Sơn: “Đặt cái này trong phòng ngủ của em thì sẽ không sợ tối nữa.”
Lạc Minh Sơn trân trọng nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Triệu Hành nhíu mày, sờ mặt cậu: “Em sao thế? Sắc mặt khó coi vậy, không thoải mái à?”
Lạc Minh Sơn: “Có thể vừa nãy mất điện nên bị giật mình, ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Triệu Hành nghĩ tình trạng của cậu tệ như vậy mà vẫn cõng hắn về, trong lòng hối hận không thôi.
Hắn khập khiễng đẩy vai Lạc Minh Sơn về phòng ngủ: “Vậy em mau đi ngủ đi, có muốn anh ở cùng em không… Anh không có ý gì khác, chỉ là bây giờ đang mất điện, lại tối như thế, anh lo em lại sợ nữa.”
Lạc Minh Sơn cười, lắc lắc đèn pin nhỏ trong tay: “Không sao, em có cái này là ổn rồi.”
Triệu Hành: “Yên tâm ngủ đi, hiện tại X01 rất ổn định.”
Lạc Minh Sơn dừng chân: “Anh Triệu, bây giờ anh có thể theo dõi mọi động tĩnh của X01 ạ?”
Triệu Hành gật đầu, ánh mắt hơi sáng lên: “Anh nhận ra năng lực thính giác ngày càng khá, em biết không, bây giờ anh có thể ngăn những tạp âm khác, chỉ tập trung nghe động tĩnh của X01… thật thần kỳ.”
Lạc Minh Sơn khẽ cười: “… Không nghe được tạp âm khác sao? Vậy thì tốt.”
“Không phải không nghe được tạp âm thì tốt, mà chỉ nghe được tiếng động của X01 mới tốt.” Triệu Hành sửa lại lời cậu.
Triệu Hành nắm tay Lạc Minh Sơn, để cậu sờ tai phải bảo bối của mình, hắn tiến lên cọ vào chóp mũi Lạc Minh Sơn, cười: “Ngoan, đừng sợ, bây giờ anh Triệu đã có siêu năng lực, sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Lạc Minh Sơn sờ tai hắn, rồi lại khẽ chạm đôi mắt sáng ngời của hắn.
Lạc Minh Sơn cong mắt cười: “Sau này anh Triệu sẽ càng mạnh hơn.”
Triệu Hành nhướng mày: “Tất nhiên rồi.”
Lạc Minh Sơn vào phòng ngủ đóng cửa lại, nụ cười trên mặt nhạt dần, sắc mặt tái nhợt hẳn đi.
Cậu loạng choạng đi về giường.
Cảm giác khó chịu đè nén bấy lâu nay chưa nguôi ngoai.
“Bộp!”
Cậu ngã xuống giường, cả người không còn sức.
Đôi tay trắng bệch không thể cử động, chiếc đèn hình quả cầu nhỏ màu cam lăn tới thành giường.
Lạc Minh Sơn cố với lấy quả cầu nhỏ. Nhưng khi ngón tay trắng nõn của cậu sắp chạm tới quả cầu nhỏ thì chợt thấy ngón tay mình xuyên qua chính giữa.
Lạc Minh Sơn sững sờ.
Cậu cố chộp lấy lần nữa, nhưng cậu không chỉ thấy bàn tay mình xuyên qua quả cầu nhỏ mà còn xuyên qua cả chăn đệm bên dưới.
Cơ thể cậu trở nên rất nhẹ, đến nỗi không thể nhấc nổi thứ gì, cơ thể lại trở nên rất nặng, nặng đến mức không thứ gì đỡ cậu được nữa.
Cậu trở nên trong suốt, biến thành một linh hồn nặng nề, không ngừng chìm dần, chìm dần.
Cảm giác rất quen thuộc, cứ thế chìm xuống lòng đất giống như hồi cậu năm tuổi, hôn mê một năm trời.
Bây giờ cậu phải trải qua thêm lần nữa sao?
Không… không được… Triệu Hành đang ở đây, cậu không thể rời đi được!
Lạc Minh Sơn cố gắng mở mắt bám trụ mặt đất nhưng một lực lượng mạnh mẽ vô hình chợt xuất hiện, xé nát cơ thể cậu, kéo cậu chìm vào lòng đất vô tận.
Trong hoảng hốt, một giọng nói già nua nghiến răng vang lên bên tai cậu…
“Mau lấy tai cậu về đây!”
Biết Lạc Lạc có tật xấu sợ tối từ bé, nên Triệu Hành luôn mang đèn pin bên người. Ngay cả lúc lên mặt đất, hắn cũng không bỏ thói quen này, luôn đặt đèn pin ở phía ngoài cùng bên phải thắt lưng, duỗi tay là lấy được ngay.
Nhưng lần này, hắn không sờ thấy.
Triệu Hành luống cuống.
Rõ ràng hắn đã nhét trong đó mà!
Hôm qua lúc mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hắn đã tốn 0.2 điểm để mua chiếc đèn pin mini đầy pin, sử dụng được khá lâu, nhỏ cỡ ngón tay cái, không chiếm quá nhiều diện tích. Lúc mới mua hắn đã nhét thẳng vào thắt lưng, sao bây giờ lại không tìm thấy?
Lạc Minh Sơn trong ngực đã sợ đến nỗi run bần bật, trán dính sát vào cổ Triệu Hành, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại suýt thấm ướt cổ áo Triệu Hành.
Triệu Hành rối như tơ vò, càng ôm chặt Lạc Minh Sơn hơn, lúng túng hôn lên tóc Lạc Minh Sơn và cất giọng tràn ngập thương tiếc đau lòng: “Lạc Lạc đừng sợ, đợi một chút nữa anh sẽ tìm được…”
Nhưng mãi không tìm thấy đèn pin, có lẽ đã vô tình rơi mất lúc nhảy xuống từ trên tầng. Cảm nhận được cơ thể Lạc Minh Sơn trong ngực lạnh dần, Triệu Hành sốt ruột, chạm vào con dao găm bên thắt lưng, hận không thể xông lên chọc thủng trời.
Vốn là ý tưởng điên rồ trong lúc nóng nảy nhưng ngón tay Triệu Hành khẽ dừng, cảm thấy suy nghĩ đó cũng khả thi.
Hệ thống bảo vệ mạnh mẽ nhất trên đảo là lưới điện nhưng bây giờ nơi nơi đều mất điện, lưới điện mất tác dụng chỉ như một cái lồng bình thường.
Triệu Hành bỗng tỉnh ra.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Lạc Minh Sơn: “Lạc Lạc đừng sợ, anh nghĩ được cách rồi.”
Để xé toang bầu trời không nhất định phải dùng dao găm. Triệu Hành cầm khẩu súng laser, bắn thẳng lên trời!
Tia laser màu xanh nhạt xuyên qua bầu trời, chạm tới màn đen. Ánh sáng màu xanh nhạt rất yếu ớt nhưng trong thế giới tối đen như màn đêm lại trở nên vô cùng chói mắt, tựa như sợi chỉ nối liền giữa trời và đất vậy.
Tất cả những người chơi còn sống sót trên đảo đều ngước mắt lên nhìn.
Họ thấy đường chỉ đó nhanh chóng xuyên qua bầu trời biến thành chấm sáng nhạt nhòa, sau đó Triệu Hành hơi xoay cổ tay, vẽ một vòng tròn trên không trung.
“Bộp!”
Hình tròn vừa vẽ rơi xuống, gió thổi nhẹ bay đi.
Bầu trời chợt nứt.
Ánh mặt trời ló dạng bao phủ lên người bọn họ.
Lúc này Triệu Hành mới trộm thở phào.
“Được rồi Lạc Lạc, mở mắt ra đi, đừng sợ nữa.”
Triệu Hành mỉm cười hôn lên mắt Lạc Minh Sơn.
Lông mi Lạc Minh Sơn khẽ run, vừa mở mắt đã thấy ánh sáng rải rác trên người Triệu Hành. Cậu sửng sốt, ngẩng đầu nương theo tia sáng nhìn thấy một cái lỗ trên bầu trời.
Lạc Minh Sơn ngơ ngác hỏi: “…Là anh làm sao?”
Triệu Hành: “Hết cách rồi, tại anh không tìm thấy đèn pin.”
Hắn ngửa đầu nhìn trời, không nghĩ gì cả, giọng còn đong đầy đắc ý: “Có phải anh trai rất thông minh không?”
Vâng, thông minh lắm.
Vì cậu sợ tối, mà hắn chọc thủng cả bầu trời.
Nhịp thở Lạc Minh Sơn chậm lại, gom sức nhào tới gấp gáp hôn lên môi Triệu Hành.
…Lạc Lạc nhiệt tình quá.
Triệu Hành suýt chịu không nổi.
Hắn cố gắng tập trung tinh thần, mất lúc lâu mới chuyển từ thế bị động sang chủ động, hôn vợ mình đến khi không thở nổi. Triệu Hành hài lòng hôn nhẹ lên khóe môi Lạc Minh Sơn, buông cậu ra, cảm thấy kỹ năng của bản thân đã khá lên nhiều.
“Được rồi, em chờ ở đây ngoan nhé, anh đi tìm đèn pin.”
Không thể cứ đợi mãi ở chỗ ánh sáng rọi xuống này được.
Tâm trạng của Lạc Minh Sơn đã ổn định, tình hình không quá nguy cấp, lúc này Triệu Hành mới nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để lấy đèn pin.
Do mất điện trên toàn đảo nên máy bán hàng tự động đã sập nguồn, nhưng lợi ở chỗ hệ thống phòng thủ trên các máy đó đã biến mất. Triệu Hành cầm khẩu súng laser chém đôi máy bán hàng tự động. Hắn lấy đèn pin trước tiên, sau đó vui vẻ gom hết hàng hóa bên trong, đến khi cả hắn lẫn Lạc Minh Sơn không ôm nổi mới thôi.
Triệu Hành rất hài lòng.
Làm cướp sướng ghê, làm cướp vui ghê!
Triệu Hành kéo cái túi căng phồng, vỗ nhẹ bộ giáp cao cấp trên người Lạc Minh Sơn: “Chúng ta về tháp Trắng nghỉ ngơi trước đã.”
Toàn đảo bị mất điện, truyền hình trực tiếp bị gián đoạn, quả cầu giám sát bị phá hủy nên không cần làm nhiệm vụ kiếm điểm nữa.
Chân Triệu Hành bị thương, Lạc Minh Sơn vừa bị dọa sợ, trạng thái cả hai đều không thích hợp tiếp tục đi dạo bên ngoài. Quan trọng nhất là năng lực tai phải của Triệu Hành đã dần ổn định, hiện tại hắn có thể nghe rõ tiếng X01 trở về hang động ban đầu, loay hoay ở bên trong rồi không còn động tĩnh gì nữa, xem ra trong thời gian ngắn X01 sẽ không quay lại tháp Trắng.
Trước giờ Lạc Minh Sơn vẫn luôn nghe lời Triệu Hành, chưa từng phản đối chuyện gì, tiếp tục cõng hắn đi về tháp Trắng.
Triệu Hành biết chân mình bị đang thương phải nhờ Lạc Minh Sơn cõng, là tổ hợp trông không hề nguy hiểm, trên người lại giắt thêm nhiều trang bị y như một con dê béo chờ làm thịt. Vì vậy hắn vừa nằm lên lưng Lạc Minh Sơn đã đề cao cảnh giác, tay trái cầm súng laser, tay phải cầm đèn pin, hễ thấy có kẻ địch thì giết thẳng không tha.
Nhưng đi được mười phút, Triệu Hành chợt nhận ra mình lo bò trắng răng rồi. Trên đời đâu chỉ có mình hắn biết cướp.
Suốt dọc đường, hầu như trước mỗi máy bán hàng tự động đều có một, hai người chơi nhanh tay cướp đồ trong máy bán hàng, mắt ai nấy sáng rực phấn khích cười vui sướng. Tuy cũng có tranh chấp mâu thuẫn nhưng thay vì tốn năng lượng và sức lực chiến đấu tranh giành với người khác, không bằng đi thêm 100m nữa tìm máy bán hàng chưa bị ai chiếm.
Đây là hình ảnh hài hòa nhất Triệu Hành được thấy kể từ khi lên đảo.
Mà khiến Triệu Hành ngạc nhiên nhất phải kể đến nhóm người chơi họ gặp trên đường, ai cũng hoà nhã thiện lành đến khó tin. Tất nhiên cũng có kẻ e dè tai tiếng trước kia của Triệu Hành, thấy hai người thì vội vàng tắt đèn pin, lướt nhanh như cô hồn. Có điều số người nhìn họ với ánh mắt thân thiện lại nhiều hơn á.
Một gã Lam Tinh khổng lồ vác thân thể mập mạp tới, gãi đầu nói nhỏ với Triệu Hành: “Ừm… chân anh bị thương à? Trông anh khá nặng, để tôi cõng cho.”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành tưởng tai mình có vấn đề, hắn lặng lẽ giữ chặt khẩu súng laser đề phòng người này có ý đồ xấu.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nói không cần, người Lam Tinh nghe vậy thì đi ngay, không dây dưa thêm.
Trước khi đi gã còn nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Triệu Hành hoang mang.
Rất nhanh, nhiều chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra.
Lúc cả hai gần đến tháp Trắng, một người trong nhóm D trịnh trọng quỳ một gối, chặn trước mặt bọn họ, hai tay kính cẩn dâng lên đôi cánh cơ giới, trịnh trọng như đang cầu hôn: “Đôi cánh này dùng rất tốt, gắn vào lưng là dùng được, tặng anh!”
Hắn ta ngước nhìn Lạc Minh Sơn, ánh mắt nồng cháy.
…Vãi, trông càng giống cầu hôn.
Triêu Hành tức điên.
Hắn nhảy khỏi lưng Lạc Minh Sơn, hít sâu hai cái mới kìm được ý muốn dẫm người đàn ông này xuống đất. Hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông, giọng lạnh như băng: “Mẹ kiếp, dám cướp người của tôi ngay trước mắt tôi à?”
“Không, không phải.” Người kia vội lắc đầu: “Tôi không muốn phá hoại quan hệ của hai người, tôi chỉ muốn gia nhập với các anh…”
“Bụp!”
Triệu Hành không nhịn nổi nữa, sút vào vai người kia khiến hắn ta ngã chổng vó: “Cút!”
Người kia bị đá một cái lại chẳng tức giận, trái lại giọng điệu càng hèn mọn hơn: “Anh hiểu lầm rồi, tôi là trai thẳng, không hề thèm muốn sắc đẹp của Lạc Minh Sơn, tôi chỉ muốn trở thành đồng đội của các anh, nghe theo các anh, dù sao tình hình hiện tại rất đặc biệt, mà Lạc Minh…”
“Tôi thì sao?” Lạc Minh Sơn đột ngột cắt lời.
Lạc Minh Sơn cầm chiếc đèn pin trong tay Triệu Hành, đi đến trước mặt người kia, khom người hỏi nhỏ: “Tôi và anh Triệu đều là người bình thường, thậm chí còn không thể tự vệ nếu gặp phải X01, tại sao anh muốn gia nhập với chúng tôi?”
Giọng cậu vừa mềm mại ngây thơ, còn ẩn chứa chút mù mờ khó hiểu. Nhưng ở góc Triệu Hành không thấy, con dao găm trong tay trái cậu đang dí sát yết hầu người đàn ông.
Người kia cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên. Hắn ta nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lạc Minh Sơn, kèm theo một câu “Cút” thốt ra từ đôi môi mỏng kia.
Người đàn ông rùng mình, lùi về sau hai bước, run rẩy nói câu xin lỗi rồi chạy mất dạng.
Triệu Hành nhìn bóng lưng người kia, nghiến răng kèn kẹt: “Thằng ngu nào vậy?”
Triệu Hành quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, thở dài: “Lạc Lạc ngây thơ quá, còn hỏi làm gì? Thằng kia ngoài miệng nói muốn gia nhập với chúng ta… thật ra là muốn đào góc tường* của anh, còn nói bản thân thẳng… Tổ sư, trước kia anh cũng thẳng mà! Mẹ nó chứ, tưởng anh ngu à?”
*Đào góc tường: cướp <del>chồng</del> vợ iu =))
Triệu Hành càng nói càng tức, đá mạnh thùng rác bên cạnh.
Lạc Minh Sơn cười an ủi hắn: “Anh đừng giận, cũng đừng đá lung tung, chân đang đau mà.”
Triệu Hành trở lại phòng đôi ban đầu, phát hiện người máy đã kịp thay kính trước khi mất điện, vì vậy không đổi phòng nữa, sống ở đó luôn.
Vừa vào phòng, Triệu Hành đã lôi chiến lợi phẩm cướp được từ máy bán hàng tự động ra đặt từng cái một lên bàn, càng bày càng thấy vui.
Hắn cũng lấy một chiếc đèn nhỏ hình tròn không dây, đưa cho Lạc Minh Sơn: “Đặt cái này trong phòng ngủ của em thì sẽ không sợ tối nữa.”
Lạc Minh Sơn trân trọng nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Triệu Hành nhíu mày, sờ mặt cậu: “Em sao thế? Sắc mặt khó coi vậy, không thoải mái à?”
Lạc Minh Sơn: “Có thể vừa nãy mất điện nên bị giật mình, ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Triệu Hành nghĩ tình trạng của cậu tệ như vậy mà vẫn cõng hắn về, trong lòng hối hận không thôi.
Hắn khập khiễng đẩy vai Lạc Minh Sơn về phòng ngủ: “Vậy em mau đi ngủ đi, có muốn anh ở cùng em không… Anh không có ý gì khác, chỉ là bây giờ đang mất điện, lại tối như thế, anh lo em lại sợ nữa.”
Lạc Minh Sơn cười, lắc lắc đèn pin nhỏ trong tay: “Không sao, em có cái này là ổn rồi.”
Triệu Hành: “Yên tâm ngủ đi, hiện tại X01 rất ổn định.”
Lạc Minh Sơn dừng chân: “Anh Triệu, bây giờ anh có thể theo dõi mọi động tĩnh của X01 ạ?”
Triệu Hành gật đầu, ánh mắt hơi sáng lên: “Anh nhận ra năng lực thính giác ngày càng khá, em biết không, bây giờ anh có thể ngăn những tạp âm khác, chỉ tập trung nghe động tĩnh của X01… thật thần kỳ.”
Lạc Minh Sơn khẽ cười: “… Không nghe được tạp âm khác sao? Vậy thì tốt.”
“Không phải không nghe được tạp âm thì tốt, mà chỉ nghe được tiếng động của X01 mới tốt.” Triệu Hành sửa lại lời cậu.
Triệu Hành nắm tay Lạc Minh Sơn, để cậu sờ tai phải bảo bối của mình, hắn tiến lên cọ vào chóp mũi Lạc Minh Sơn, cười: “Ngoan, đừng sợ, bây giờ anh Triệu đã có siêu năng lực, sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Lạc Minh Sơn sờ tai hắn, rồi lại khẽ chạm đôi mắt sáng ngời của hắn.
Lạc Minh Sơn cong mắt cười: “Sau này anh Triệu sẽ càng mạnh hơn.”
Triệu Hành nhướng mày: “Tất nhiên rồi.”
Lạc Minh Sơn vào phòng ngủ đóng cửa lại, nụ cười trên mặt nhạt dần, sắc mặt tái nhợt hẳn đi.
Cậu loạng choạng đi về giường.
Cảm giác khó chịu đè nén bấy lâu nay chưa nguôi ngoai.
“Bộp!”
Cậu ngã xuống giường, cả người không còn sức.
Đôi tay trắng bệch không thể cử động, chiếc đèn hình quả cầu nhỏ màu cam lăn tới thành giường.
Lạc Minh Sơn cố với lấy quả cầu nhỏ. Nhưng khi ngón tay trắng nõn của cậu sắp chạm tới quả cầu nhỏ thì chợt thấy ngón tay mình xuyên qua chính giữa.
Lạc Minh Sơn sững sờ.
Cậu cố chộp lấy lần nữa, nhưng cậu không chỉ thấy bàn tay mình xuyên qua quả cầu nhỏ mà còn xuyên qua cả chăn đệm bên dưới.
Cơ thể cậu trở nên rất nhẹ, đến nỗi không thể nhấc nổi thứ gì, cơ thể lại trở nên rất nặng, nặng đến mức không thứ gì đỡ cậu được nữa.
Cậu trở nên trong suốt, biến thành một linh hồn nặng nề, không ngừng chìm dần, chìm dần.
Cảm giác rất quen thuộc, cứ thế chìm xuống lòng đất giống như hồi cậu năm tuổi, hôn mê một năm trời.
Bây giờ cậu phải trải qua thêm lần nữa sao?
Không… không được… Triệu Hành đang ở đây, cậu không thể rời đi được!
Lạc Minh Sơn cố gắng mở mắt bám trụ mặt đất nhưng một lực lượng mạnh mẽ vô hình chợt xuất hiện, xé nát cơ thể cậu, kéo cậu chìm vào lòng đất vô tận.
Trong hoảng hốt, một giọng nói già nua nghiến răng vang lên bên tai cậu…
“Mau lấy tai cậu về đây!”