Chương 43: Hình như đột nhiên được anh trai yêu thích
Chuyện của cái thứ cao 20cm, mọc ra một đôi cánh lớn – B077 – nhưng thực ra lại là người sinh học đã được tổ chương trình thông báo cho tất cả các thí sinh trên đảo ngay sau khi Triệu Hành hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mới vừa được công bố, tất cả người chơi đều đổ xô tìm kiếm cái thứ bé nhỏ 20cm đó.
Trên đường đi Triệu Hành thấy không ít người chơi đang “đào sâu ba thước.”
Có người hô hào để dụ cho B077 đi ra.
Có người dùng xúc tu chọc loạn xạ vào bụi cây.
Có người cầm bom ném lung tung chết cả một hồ cá.
Có người sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, sử dụng siêu năng lực ‘mắt nhìn xuyên tường’ của mình. Nhưng bọn họ đều có chung một điểm, là khi nhìn thấy Triệu Hành và Lạc Minh Sơn đi ngang qua là ngừng lại ngay.
Mặt ai cũng sưng xỉa, kẻ nhìn Triệu Hành, kẻ nhìn khẩu súng laser trong tay hắn, số còn lại thì ngấp nghé Lạc Minh Sơn. Mãi đến khi Triệu Hành bình tĩnh siết chặt khẩu súng laser dòm lại, bọn họ mới chịu thôi và tiếp tục công việc của mình.
Mà Triệu Hành chưa đi được bao xa, đã nghe rõ mồn đám người phía sau cay cú bàn tán…
“Chỉ là con chuột dưới lòng đất thôi, làm gì căng…”
“Hên vãi đạn.”
“Mạng nó đáng giá 10 điểm. Mày coi tụi mình…”
“Sớm muộn gì người đẹp kia cũng về tay tao.”
Triệu Hành nắm cổ tay Lạc Minh Sơn để cậu đi sát bên mình, tay khác không ngừng vuốt ve khẩu súng laser, âm thầm nghiến răng, cả người khó ở.
Có lẽ do đám người chơi trên đảo toàn lũ bất thiện, hoặc do ngoại hình Lạc Minh Sơn xinh đẹp quá đỗi, kèm với thân phận ‘chiến lợi phẩm’ nên càng khơi dậy lòng ham muốn chinh phục của không ít người, Triệu Hành cảm giác từ lúc Lạc Minh Sơn lên mặt đất thì trình độ ‘hút trai’ tăng vùn vụt.
Khi Triệu Hành đang cân nhắc xem ngày mai nên nhốt Lạc Minh Sơn trong tháp Trắng luôn hay không thì chợt nghe có tiếng đạn xé gió lao đến! Triệu Hành giật mình đẩy Lạc Minh Sơn ra, bản thân cũng nhanh chóng tìm chỗ nấp. Hắn không chút do dự cầm lấy khẩu súng laser nã về phía viên đạn!
“Rầm!”
Người đàn ông bắn một phát không trúng nên ném vài quả bom khói rồi bỏ chạy.
Lửa giận của Triệu Hành dâng cao, ban đầu muốn đuổi theo tên hèn hạ vô sỉ đấy nhưng lại không dám bỏ Lạc Minh Sơn ở đây một mình, đành phải nghiến răng đá văng một tảng đá, xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Triệu Hành không yên tâm với tên hèn nhát chạy trốn đấu tiên kia.
Quả nhiên, trong vòng 3 tiếng sau đó, Triệu Hành gặp phải 4 tên đánh lén.
Triệu Hành đánh một tên bỏ chạy, đánh một tên bị thương, giết chết một người, cuối cùng là dùng súng laser cắt đôi thân thể của một gã đàn ông Lam Tinh.
Tin tốt là Triệu Hành đã nổi tiếng sau trận đấu này, những kẻ cho rằng hắn gặp may mới thành nhiệm vụ chính đầu tiên bỗng im hơi lặng tiếng, không tiếp tục nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt và ghen tị nữa. Và trong vòng 2 giờ khi Triệu Hành giết chết gã đàn ông Lam Tinh kia thì không còn ai đánh lén hắn nữa.
Tin xấu là điểm tích lũy của Triệu Hành gần chạm đáy: 1,4 điểm.
Đã nghèo rớt mồng tơi rồi, giờ còn nghèo đến không đủ tiền tối nay mua thẻ phòng luôn.
Có trời mới biết, lúc Triệu Hành chém chết gã đàn ông Lam Tinh thật ra đã tỉnh táo, biết gã trị giá 50 điểm nên tính chặt một cánh tay thôi nhưng tay run quá lỡ chẻ đôi gã luôn.
Máu của người Lam Tinh có màu xanh lục, chảy ào ào xuống đất khiến Triệu Hành suýt ói một bãi. Dằn xuống cơn buồn nôn, Triệu Hành check lại số dư của mình thì thấy lạnh cả người.
Ban đầu hắn còn tưởng điểm sẽ đủ cho hắn tiêu trong 4 ngày. Không ngờ chỗ tiền đấy chỉ đủ tiêu trong 4 tiếng.
Giờ là giữa trưa, Triệu Hành đứng trước máy bán hàng tự động dùng 1 điểm để mua một phần ăn lớn cho hai người, hắn nhìn số dư 0,4 thì rơi vào cơn uất hận suy tư.
Lạc Minh Sơn lặng lẽ bỏ chiếc đùi gà duy nhất trong hộp cơm của mình vào hộp cơm của Triệu Hành: “Anh Triệu… Xin lỗi, là em liên luỵ anh.”
Bấy giờ Triệu Hành mới hoàn hồn.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lạc Minh Sơn mà lòng mềm nhũn.
Hắn đưa tay ra xoa đầu Lạc Minh Sơn: “Không liên quan đến cậu. Bọn họ đánh lén tôi, đuổi giết tôi, bởi vì bọn họ không quen nhìn một người đến từ tổ F chiến thắng, ngay cả khi cậu không phải ‘phần thưởng’ thì mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi đâu.”
Nếu thực sự không còn cách khác, đành phải chai mặt đi làm vài cái nhiệm vụ tầm thường vụn vặt thôi. Cũng không thể để Lạc Minh Sơn ngủ với hắn trong hang được.
Triệu Hành vừa suy nghĩ vừa xoa đầu Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn cọ vào lòng bàn tay của Triệu Hành.
Ánh nắng vàng óng chiếu lên khuôn mặt của Lạc Minh Sơn khiến nụ cười của cậu càng trở nên ngây thơ mềm mại, cậu nhìn vào mắt Triệu Hành, ánh mắt gần như si mê: “Anh Triệu, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Lạc Minh Sơn thấy mình như đang nằm mơ.
Lạc Minh Sơn thừa nhận khi cậu đưa ra yêu cầu đó với Yuleith, trong đầu cậu đã có một số ảo tưởng.
Ảo tưởng rằng anh A Hành sẽ đến cứu mình.
Nhưng trong lòng cậu thật ra cũng không chắc.
Dù sao sự quyết liệt và thù hận của Triệu Hành trước khi rời đi vẫn để lại nỗi sợ hãi trong lòng cậu.
Đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt của Triệu Hành khi ôm Cốc Tiểu Tây đi ngang qua cậu, lạnh lùng chẳng khác gì đang nhìn một túi rác bẩn thỉu dưới đất.
Ban đầu Lạc Minh Sơn nghĩ cho dù Triệu Hành có cứu cậu hay không thì cậu cũng sẽ từng bước tiếp cận Triệu Hành, dù hắn có ghê tởm và chán ghét cậu đến nhường nào.
Nhưng cậu lại không ngờ Triệu Hành không chỉ cứu cậu mà còn đưa cậu trở về tháp Trắng, lúc Triệu Hành hiểu lầm cậu làm tình nhân của người khác thì dùng cách kỳ lạ, thẳng thắn và thô bạo để dạy dỗ cậu.
Mà càng về sau, Triệu Hành càng dịu dàng đến khó tin.
Triệu Hành bôi thuốc cho cậu, mua quần áo cho cậu, dịu dàng nói chuyện với cậu, khen cậu ngoan, sờ đầu cậu, còn bảo vệ cậu khi bị người khác đánh lén…
Lạc Minh Sơn cảm thấy như mình sống trên mây vậy.
Cậu thích lắm, nhưng cậu cũng sợ những điều tốt đẹp này tan biến thành mây khói.
Triệu Hành nhìn vẻ mặt trong sáng ngây thơ của Lạc Minh Sơn, bỗng thấy hơi tội lỗi.
Tại sao đột nhiên đối xử tốt với cậu à?
Đương nhiên là do trong lòng tôi có ý xấu muốn ngủ với cậu rồi!
Triệu Hành sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, âm thầm phỉ nhổ bản thân là một tên khốn nạn trời sinh.
Triệu Hành rũ mắt xuống không nhìn cậu nữa, gắp đùi gà đặt trở lại hộp cơm của Lạc Minh Sơn, bình tĩnh nói: “Cậu không thích tôi đối xử tốt với cậu sao?”
“Thích ạ.”
“Vậy ăn nhiều vào, bớt nói lại, cậu ngoan một chút thì anh trai sẽ đối xử với cậu càng tốt hơn.”
Mặc dù khó hiểu nhưng Lạc Minh Sơn vẫn vô thức rơi vào niềm vui ‘hình như đột nhiên được anh trai yêu thích.’
Hắn ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, đương nhiên không thấy bảng điện tử phía sau đã kêu lên inh ỏi.
[Aaaa Lạc Lạc ơi Lạc Lạc, cậu tỉnh táo lại đi!]
[Tại sao đàn ông đối xử tốt với cậu ấy hả? Còn không phải do cậu ta muốn ngủ với cậu sao?!!]
[Ai khóc nỗi đau này!]
[Đàn ông khốn nạn cút xéo mau, gì mà bảo người đẹp ngoan một chút, cậu ấy đã đủ ngoan rồi, cậu còn muốn bảo cậu ấy ngoan thế nào nữa?]
[Mọi người coi, đây là tra tiện trong truyền thuyết chứ gì nữa? Hôm qua đè người ta xuống đất đánh cho một trận, hôm nay đã cười nói anh đối xử tốt với em.]
[Vẫn là câu nói kia, tôn trọng chúc phúc, tra công tiện thụ thì block.]
…
Nhìn thấy một số bình luận đoán trúng phóc suy nghĩ của mình, Triệu Hành chột dạ đến cơm nuốt cũng không trôi, sợ Lạc Minh Sơn quay đầu lại nhìn thấy, nhưng Lạc Minh Sơn rất nghe lời, cắm cúi ngoan ngoãn ăn cơm, Triệu Hành mới nhẹ nhõm không ít.
Triệu Hành ăn xong, hắn và Lạc Minh Sơn cùng nhau tìm B077, nhân tiện tìm kiếm thẻ nhiệm vụ lặt vặt.
Nửa giờ sau, Triệu Hành nhìn hai thẻ tấm nhiệm vụ trong tay và rơi vào trầm mặc.
[Hãy hôn sâu bất kỳ bạn đồng hành nào trong vòng 5 phút trước camera.]
[Mời bạn biểu diễn một màn võ thuật cởi trần trước camera.]
Hai thẻ nhiệm vụ này có giá trị lần lượt là 3 điểm và 2 điểm.
Thành thật mà nói, nhiệm vụ biểu diễn võ thuật không khó đối với Triệu Hành.
Nhưng còn cái nhiệm vụ đầu…
Triệu Hành vô thức liếc Lạc Minh Sơn.
Cảm ứng được ánh mắt của Triệu Hành, Lạc Minh Sơn lập tức cầm tấm thẻ trong tay đi tới.
“Anh Triệu, những cái em nhặt được hình như không dùng được thì phải.” Lạc Minh Sơn nói.
Triệu Hành cúi đầu coi, thấy đúng là không hữu ích gì cho lắm.
Ví dụ như ‘mổ bụng con cá nghệ đang chửa’, ‘hát hết Bài ca hòa bình Lam Tinh’, ‘nhảy bài thể dục truyền thanh 32 động tác của người Lan Tinh’… tất cả đều nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.
Lạc Minh Sơn nghiêng đầu nhìn tấm thẻ trong tay Triệu Hành: “Anh Triệu, tấm thẻ anh nhặt được là gì thế?”
Cả người Triệu Hành xịt keo, muốn giấu thẻ đi nhưng đã quá muộn.
Đọc xong nội dung, Lạc Minh Sơn đột nhiên im lặng.
Cậu nhìn chằm chằm tấm thẻ ít nhất 2 giây, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Hành: “…Anh Triệu, có thể không làm nhiệm vụ này không?”
Triệu Hành hiểu.
Hôn nhau trước camera tận 5 phút thực sự có hơi quá.
Triệu Hành ngửa đầu nhìn trời, sờ gáy, thoải mái nói: “Ừm… Tôi cũng thấy nhiệm vụ này không ổn, cậu không thích thì bỏ qua thôi.”
Lạc Minh Sơn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhận lấy tấm thẻ từ tay Triệu Hành, xé nó ra rồi ném đi.
Cậu tiếp tục nhìn tấm thẻ khác mà Triệu Hành đang cầm: “Tấm thẻ thứ hai là…”
Giọng cậu đột ngột dừng lại.
Triệu Hành giơ tấm thẻ trong tay: “À, cái này tôi định làm ngay bây giờ.”
Vẻ mặt Lạc Minh Sơn có hơi đơ: “… Bây giờ luôn ạ?”
Triệu Hành: “Chứ sao nữa?”
Triệu Hành vừa dứt lời thì vài quả cầu giám sát ‘vút’ một tiếng từ xa bay tới. Có tổng cộng năm cái, bao vây Triệu Hành và Lạc Minh Sơn 360 độ không góc chết.
Còn bảng điện tử bên cạnh càng sục sôi.
[Aaaaa, tụi mình coi được luôn hả???]
[Lẹ lẹ! Tôi đã bắt đầu quay màn hình rồi! ?]
[Đừng mà! Không thích tra nam chà đạp mỹ nhân đâu! ☹️]
“…”
Đợi đã, có gì đó sai sai?
Triệu Hành ngó thẻ nhiệm vụ, thoắt cái sững sờ.
— Hôn trong năm phút?
KHÔNG? Sao lại là cái này?
Đợi đã, nếu tấm thẻ bị xé kia là thẻ biểu diễn võ thuật … vậy tại sao Lạc Minh Sơn không muốn hắn biểu diễn võ thuật chứ? Không hợp logic chút nào cả!
Mà giờ Triệu Hành không còn tâm trí nghĩ lý do Lạc Minh Sơn xé thẻ nhiệm vụ võ thuật của mình. Bởi vì trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất một từ ‘hôn’.
Muốn thừa nước đục béo cò sao?
Muốn mượn cớ làm nhiệm vụ để thực hiện hành vi cầm thú mà mình đã nghĩ đến từ lâu sao?
Triệu Hành quyết định không làm người nữa.
“Bé cưng.” Triệu Hành ôm eo Lạc Minh Sơn, ôm cậu vào trong ngực.
Giọng nói bình tĩnh và vẻ mặt ngay thẳng, không giống cầm thú chút nào hết: “Chúng ta không có điểm tích lũy, cậu cũng không muốn buổi tối chúng ta ra đường ngủ đúng không?”
Lạc Minh Sơn cứng ngắc gật đầu.
Triệu Hành: “Nhắm mắt lại nào.”
Lạc Minh Sơn cứng ngắc nhắm mắt lại.
Triệu Hành hít thật sâu rồi dán môi lên.
Một giây, hai giây, ba giây.
Bình luận đã chuyển từ chờ mong sang thiếu kiên nhẫn.
[Ủa vậy thôi hả?]
[Còn hôn sâu thì sao?]
[Bọn họ không định giữ nguyên thế này trong năm phút đó chứ?]
[Mười giây đã trôi qua.]
[Sức lực tối hôm qua cắn môi người ta đi đâu rồi? Hôm nay làm sao vậy, ngây thơ thế?]
[Tự nhiên thấy hai người này… thuần khiết quá!]
[Lông mi của mỹ nhân Lạc Lạc đang run rẩy.]
[F101 cũng không khá hơn chút nào mà?]
[Tôi không hiểu sao rõ ràng bọn họ không nhúc nhích gì nhưng các cơ trên cánh tay của F101 lại nở ra ?]
[Chiến sĩ b3d3 đã hy sinh oanh liệt.]
[…]
[Mẹ nó, Lạc Lạc cử động kìa!]
[Camera đâu? Sao màn hình camera lại bị mờ?!]
[Aaaa không muốn đâu!!!]
[Tổ tiết mục sửa camera đi ???!
[…]
[Có tiếng kìa…]
[Mẹ nó, nghe tới lỗ tai tôi cũng đỏ lên luôn.]
[Camera camera!!! Tôi muốn xem, tôi muốn xem!!!]
…
[Phân chia tần số vào ngày 14, 5 máy ảnh đã gặp sự cố kỹ thuật do ảnh hưởng của lực từ trường không xác định và hiện đã được sửa chữa. Xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện cho người xem phát sóng trực tiếp.]
[Thông cảm cục cứt, hết mẹ nó rồi còn đâu.]
[Tức chết bố!]
Năm phút đã sớm trôi qua.
Triệu Hành ngồi trên một tảng đá lớn, quay lưng về phía màn hình điện tử và camera.
Hắn cúi đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che kín khuôn mặt đỏ bừng của mình, thở hổn hển.
Ai không biết cứ tưởng hắn vừa chạy cả ngàn mét.
Nhưng thực tế là hắn suýt nghẹt thở vì hôn.
Mẹ nó… Quê quá!
Triệu Hành cay đắng đập mấy cái lên tảng đá.
Quay đầu thì thấy Lạc Minh Sơn đang đứng bên cạnh, vẻ mặt đờ đẫn, vành tai đỏ như sắp bốc khói, nom còn ngốc hơn cả hắn.
Lúc này trong lòng Triệu Hành mới dễ chịu hơn xíu.
Chuyện là thế này.
Lúc đầu Triệu Hành nắm quyền chủ động tuyệt đối, sau khi dỗ được Lạc Minh Sơn nhắm mắt thì hắn đã sẵn sàng hành động.
Nhưng môi vừa dán vào thì hắn quên mất tiếp theo phải làm gì, đầu óc trống rỗng, không biết nên đưa lưỡi hay là mở miệng trước. Sau đó Lạc Minh Sơn thăm dò định bắt đầu, Triệu Hành lập tức lấy lại tinh thần và nhanh chóng chiếm lấy quyền chủ động. Mà Lạc Minh Sơn lại giống như tảng đá, yên lặng mặc cho hắn làm việc, cả người căng thẳng giống như đang cố chịu đựng cái gì.
Triệu Hành khó chịu khi thấy cậu như vậy, nghĩ mình nhân lúc cháy nhà đi hôi của thật sự quá hèn hạ nên hắn muốn dừng lại. Không ngờ hắn vừa định tách ra, Lạc Minh Sơn đã cắn môi hắn lại, nụ hôn mãnh liệt như vũ bão, Triệu Hành bị cậu dọa sợ, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa nghẹt thở.
Thẳng đến khi kết thúc, Lạc Minh Sơn mới ghé sát bên tai hắn giải thích: “Xin lỗi anh Triệu, em sợ không đủ thời gian.”
Anh Triệu: “…”
Chân anh Triệu cưng muốn nhũn ra rồi đây này.
Một lúc sau Triệu Hành bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Sơn, giọng khàn khàn: “Có điểm chưa?”
Lạc Minh Sơn cầm bảng điện tử bấm vài cái rồi nói: “Camera bị trục trặc, nhưng vẫn được tính, 3 điểm ạ.”
Vậy là tốt rồi.
Triệu Hành cũng quay đầu nhìn bảng điện tử.
Trên màn hình xuất hiện từng dòng bình luận đập vào mắt.
[Ủa?]
[Sao lại khác tưởng tượng thế này?]
[Sao anh Triệu lại run chân thở dốc???]
[Triệu Hành không được rồi.]
“…”
Triệu Hành nhìn chằm chằm vào bình luận cuối cùng, tức muốn hộc máu.
Lạc Minh Sơn nhanh chóng cảm nhận được tâm trạng của hắn, cậu nhíu mày nhìn bình luận trên màn hình rồi ghìm giọng nói: “Bình luận nói nhảm đó, anh Triệu rất là được luôn.”
Triệu Hành: “…”
Nhiệm vụ mới vừa được công bố, tất cả người chơi đều đổ xô tìm kiếm cái thứ bé nhỏ 20cm đó.
Trên đường đi Triệu Hành thấy không ít người chơi đang “đào sâu ba thước.”
Có người hô hào để dụ cho B077 đi ra.
Có người dùng xúc tu chọc loạn xạ vào bụi cây.
Có người cầm bom ném lung tung chết cả một hồ cá.
Có người sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, sử dụng siêu năng lực ‘mắt nhìn xuyên tường’ của mình. Nhưng bọn họ đều có chung một điểm, là khi nhìn thấy Triệu Hành và Lạc Minh Sơn đi ngang qua là ngừng lại ngay.
Mặt ai cũng sưng xỉa, kẻ nhìn Triệu Hành, kẻ nhìn khẩu súng laser trong tay hắn, số còn lại thì ngấp nghé Lạc Minh Sơn. Mãi đến khi Triệu Hành bình tĩnh siết chặt khẩu súng laser dòm lại, bọn họ mới chịu thôi và tiếp tục công việc của mình.
Mà Triệu Hành chưa đi được bao xa, đã nghe rõ mồn đám người phía sau cay cú bàn tán…
“Chỉ là con chuột dưới lòng đất thôi, làm gì căng…”
“Hên vãi đạn.”
“Mạng nó đáng giá 10 điểm. Mày coi tụi mình…”
“Sớm muộn gì người đẹp kia cũng về tay tao.”
Triệu Hành nắm cổ tay Lạc Minh Sơn để cậu đi sát bên mình, tay khác không ngừng vuốt ve khẩu súng laser, âm thầm nghiến răng, cả người khó ở.
Có lẽ do đám người chơi trên đảo toàn lũ bất thiện, hoặc do ngoại hình Lạc Minh Sơn xinh đẹp quá đỗi, kèm với thân phận ‘chiến lợi phẩm’ nên càng khơi dậy lòng ham muốn chinh phục của không ít người, Triệu Hành cảm giác từ lúc Lạc Minh Sơn lên mặt đất thì trình độ ‘hút trai’ tăng vùn vụt.
Khi Triệu Hành đang cân nhắc xem ngày mai nên nhốt Lạc Minh Sơn trong tháp Trắng luôn hay không thì chợt nghe có tiếng đạn xé gió lao đến! Triệu Hành giật mình đẩy Lạc Minh Sơn ra, bản thân cũng nhanh chóng tìm chỗ nấp. Hắn không chút do dự cầm lấy khẩu súng laser nã về phía viên đạn!
“Rầm!”
Người đàn ông bắn một phát không trúng nên ném vài quả bom khói rồi bỏ chạy.
Lửa giận của Triệu Hành dâng cao, ban đầu muốn đuổi theo tên hèn hạ vô sỉ đấy nhưng lại không dám bỏ Lạc Minh Sơn ở đây một mình, đành phải nghiến răng đá văng một tảng đá, xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Triệu Hành không yên tâm với tên hèn nhát chạy trốn đấu tiên kia.
Quả nhiên, trong vòng 3 tiếng sau đó, Triệu Hành gặp phải 4 tên đánh lén.
Triệu Hành đánh một tên bỏ chạy, đánh một tên bị thương, giết chết một người, cuối cùng là dùng súng laser cắt đôi thân thể của một gã đàn ông Lam Tinh.
Tin tốt là Triệu Hành đã nổi tiếng sau trận đấu này, những kẻ cho rằng hắn gặp may mới thành nhiệm vụ chính đầu tiên bỗng im hơi lặng tiếng, không tiếp tục nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt và ghen tị nữa. Và trong vòng 2 giờ khi Triệu Hành giết chết gã đàn ông Lam Tinh kia thì không còn ai đánh lén hắn nữa.
Tin xấu là điểm tích lũy của Triệu Hành gần chạm đáy: 1,4 điểm.
Đã nghèo rớt mồng tơi rồi, giờ còn nghèo đến không đủ tiền tối nay mua thẻ phòng luôn.
Có trời mới biết, lúc Triệu Hành chém chết gã đàn ông Lam Tinh thật ra đã tỉnh táo, biết gã trị giá 50 điểm nên tính chặt một cánh tay thôi nhưng tay run quá lỡ chẻ đôi gã luôn.
Máu của người Lam Tinh có màu xanh lục, chảy ào ào xuống đất khiến Triệu Hành suýt ói một bãi. Dằn xuống cơn buồn nôn, Triệu Hành check lại số dư của mình thì thấy lạnh cả người.
Ban đầu hắn còn tưởng điểm sẽ đủ cho hắn tiêu trong 4 ngày. Không ngờ chỗ tiền đấy chỉ đủ tiêu trong 4 tiếng.
Giờ là giữa trưa, Triệu Hành đứng trước máy bán hàng tự động dùng 1 điểm để mua một phần ăn lớn cho hai người, hắn nhìn số dư 0,4 thì rơi vào cơn uất hận suy tư.
Lạc Minh Sơn lặng lẽ bỏ chiếc đùi gà duy nhất trong hộp cơm của mình vào hộp cơm của Triệu Hành: “Anh Triệu… Xin lỗi, là em liên luỵ anh.”
Bấy giờ Triệu Hành mới hoàn hồn.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lạc Minh Sơn mà lòng mềm nhũn.
Hắn đưa tay ra xoa đầu Lạc Minh Sơn: “Không liên quan đến cậu. Bọn họ đánh lén tôi, đuổi giết tôi, bởi vì bọn họ không quen nhìn một người đến từ tổ F chiến thắng, ngay cả khi cậu không phải ‘phần thưởng’ thì mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi đâu.”
Nếu thực sự không còn cách khác, đành phải chai mặt đi làm vài cái nhiệm vụ tầm thường vụn vặt thôi. Cũng không thể để Lạc Minh Sơn ngủ với hắn trong hang được.
Triệu Hành vừa suy nghĩ vừa xoa đầu Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn cọ vào lòng bàn tay của Triệu Hành.
Ánh nắng vàng óng chiếu lên khuôn mặt của Lạc Minh Sơn khiến nụ cười của cậu càng trở nên ngây thơ mềm mại, cậu nhìn vào mắt Triệu Hành, ánh mắt gần như si mê: “Anh Triệu, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Lạc Minh Sơn thấy mình như đang nằm mơ.
Lạc Minh Sơn thừa nhận khi cậu đưa ra yêu cầu đó với Yuleith, trong đầu cậu đã có một số ảo tưởng.
Ảo tưởng rằng anh A Hành sẽ đến cứu mình.
Nhưng trong lòng cậu thật ra cũng không chắc.
Dù sao sự quyết liệt và thù hận của Triệu Hành trước khi rời đi vẫn để lại nỗi sợ hãi trong lòng cậu.
Đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt của Triệu Hành khi ôm Cốc Tiểu Tây đi ngang qua cậu, lạnh lùng chẳng khác gì đang nhìn một túi rác bẩn thỉu dưới đất.
Ban đầu Lạc Minh Sơn nghĩ cho dù Triệu Hành có cứu cậu hay không thì cậu cũng sẽ từng bước tiếp cận Triệu Hành, dù hắn có ghê tởm và chán ghét cậu đến nhường nào.
Nhưng cậu lại không ngờ Triệu Hành không chỉ cứu cậu mà còn đưa cậu trở về tháp Trắng, lúc Triệu Hành hiểu lầm cậu làm tình nhân của người khác thì dùng cách kỳ lạ, thẳng thắn và thô bạo để dạy dỗ cậu.
Mà càng về sau, Triệu Hành càng dịu dàng đến khó tin.
Triệu Hành bôi thuốc cho cậu, mua quần áo cho cậu, dịu dàng nói chuyện với cậu, khen cậu ngoan, sờ đầu cậu, còn bảo vệ cậu khi bị người khác đánh lén…
Lạc Minh Sơn cảm thấy như mình sống trên mây vậy.
Cậu thích lắm, nhưng cậu cũng sợ những điều tốt đẹp này tan biến thành mây khói.
Triệu Hành nhìn vẻ mặt trong sáng ngây thơ của Lạc Minh Sơn, bỗng thấy hơi tội lỗi.
Tại sao đột nhiên đối xử tốt với cậu à?
Đương nhiên là do trong lòng tôi có ý xấu muốn ngủ với cậu rồi!
Triệu Hành sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, âm thầm phỉ nhổ bản thân là một tên khốn nạn trời sinh.
Triệu Hành rũ mắt xuống không nhìn cậu nữa, gắp đùi gà đặt trở lại hộp cơm của Lạc Minh Sơn, bình tĩnh nói: “Cậu không thích tôi đối xử tốt với cậu sao?”
“Thích ạ.”
“Vậy ăn nhiều vào, bớt nói lại, cậu ngoan một chút thì anh trai sẽ đối xử với cậu càng tốt hơn.”
Mặc dù khó hiểu nhưng Lạc Minh Sơn vẫn vô thức rơi vào niềm vui ‘hình như đột nhiên được anh trai yêu thích.’
Hắn ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, đương nhiên không thấy bảng điện tử phía sau đã kêu lên inh ỏi.
[Aaaa Lạc Lạc ơi Lạc Lạc, cậu tỉnh táo lại đi!]
[Tại sao đàn ông đối xử tốt với cậu ấy hả? Còn không phải do cậu ta muốn ngủ với cậu sao?!!]
[Ai khóc nỗi đau này!]
[Đàn ông khốn nạn cút xéo mau, gì mà bảo người đẹp ngoan một chút, cậu ấy đã đủ ngoan rồi, cậu còn muốn bảo cậu ấy ngoan thế nào nữa?]
[Mọi người coi, đây là tra tiện trong truyền thuyết chứ gì nữa? Hôm qua đè người ta xuống đất đánh cho một trận, hôm nay đã cười nói anh đối xử tốt với em.]
[Vẫn là câu nói kia, tôn trọng chúc phúc, tra công tiện thụ thì block.]
…
Nhìn thấy một số bình luận đoán trúng phóc suy nghĩ của mình, Triệu Hành chột dạ đến cơm nuốt cũng không trôi, sợ Lạc Minh Sơn quay đầu lại nhìn thấy, nhưng Lạc Minh Sơn rất nghe lời, cắm cúi ngoan ngoãn ăn cơm, Triệu Hành mới nhẹ nhõm không ít.
Triệu Hành ăn xong, hắn và Lạc Minh Sơn cùng nhau tìm B077, nhân tiện tìm kiếm thẻ nhiệm vụ lặt vặt.
Nửa giờ sau, Triệu Hành nhìn hai thẻ tấm nhiệm vụ trong tay và rơi vào trầm mặc.
[Hãy hôn sâu bất kỳ bạn đồng hành nào trong vòng 5 phút trước camera.]
[Mời bạn biểu diễn một màn võ thuật cởi trần trước camera.]
Hai thẻ nhiệm vụ này có giá trị lần lượt là 3 điểm và 2 điểm.
Thành thật mà nói, nhiệm vụ biểu diễn võ thuật không khó đối với Triệu Hành.
Nhưng còn cái nhiệm vụ đầu…
Triệu Hành vô thức liếc Lạc Minh Sơn.
Cảm ứng được ánh mắt của Triệu Hành, Lạc Minh Sơn lập tức cầm tấm thẻ trong tay đi tới.
“Anh Triệu, những cái em nhặt được hình như không dùng được thì phải.” Lạc Minh Sơn nói.
Triệu Hành cúi đầu coi, thấy đúng là không hữu ích gì cho lắm.
Ví dụ như ‘mổ bụng con cá nghệ đang chửa’, ‘hát hết Bài ca hòa bình Lam Tinh’, ‘nhảy bài thể dục truyền thanh 32 động tác của người Lan Tinh’… tất cả đều nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.
Lạc Minh Sơn nghiêng đầu nhìn tấm thẻ trong tay Triệu Hành: “Anh Triệu, tấm thẻ anh nhặt được là gì thế?”
Cả người Triệu Hành xịt keo, muốn giấu thẻ đi nhưng đã quá muộn.
Đọc xong nội dung, Lạc Minh Sơn đột nhiên im lặng.
Cậu nhìn chằm chằm tấm thẻ ít nhất 2 giây, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Hành: “…Anh Triệu, có thể không làm nhiệm vụ này không?”
Triệu Hành hiểu.
Hôn nhau trước camera tận 5 phút thực sự có hơi quá.
Triệu Hành ngửa đầu nhìn trời, sờ gáy, thoải mái nói: “Ừm… Tôi cũng thấy nhiệm vụ này không ổn, cậu không thích thì bỏ qua thôi.”
Lạc Minh Sơn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhận lấy tấm thẻ từ tay Triệu Hành, xé nó ra rồi ném đi.
Cậu tiếp tục nhìn tấm thẻ khác mà Triệu Hành đang cầm: “Tấm thẻ thứ hai là…”
Giọng cậu đột ngột dừng lại.
Triệu Hành giơ tấm thẻ trong tay: “À, cái này tôi định làm ngay bây giờ.”
Vẻ mặt Lạc Minh Sơn có hơi đơ: “… Bây giờ luôn ạ?”
Triệu Hành: “Chứ sao nữa?”
Triệu Hành vừa dứt lời thì vài quả cầu giám sát ‘vút’ một tiếng từ xa bay tới. Có tổng cộng năm cái, bao vây Triệu Hành và Lạc Minh Sơn 360 độ không góc chết.
Còn bảng điện tử bên cạnh càng sục sôi.
[Aaaaa, tụi mình coi được luôn hả???]
[Lẹ lẹ! Tôi đã bắt đầu quay màn hình rồi! ?]
[Đừng mà! Không thích tra nam chà đạp mỹ nhân đâu! ☹️]
“…”
Đợi đã, có gì đó sai sai?
Triệu Hành ngó thẻ nhiệm vụ, thoắt cái sững sờ.
— Hôn trong năm phút?
KHÔNG? Sao lại là cái này?
Đợi đã, nếu tấm thẻ bị xé kia là thẻ biểu diễn võ thuật … vậy tại sao Lạc Minh Sơn không muốn hắn biểu diễn võ thuật chứ? Không hợp logic chút nào cả!
Mà giờ Triệu Hành không còn tâm trí nghĩ lý do Lạc Minh Sơn xé thẻ nhiệm vụ võ thuật của mình. Bởi vì trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất một từ ‘hôn’.
Muốn thừa nước đục béo cò sao?
Muốn mượn cớ làm nhiệm vụ để thực hiện hành vi cầm thú mà mình đã nghĩ đến từ lâu sao?
Triệu Hành quyết định không làm người nữa.
“Bé cưng.” Triệu Hành ôm eo Lạc Minh Sơn, ôm cậu vào trong ngực.
Giọng nói bình tĩnh và vẻ mặt ngay thẳng, không giống cầm thú chút nào hết: “Chúng ta không có điểm tích lũy, cậu cũng không muốn buổi tối chúng ta ra đường ngủ đúng không?”
Lạc Minh Sơn cứng ngắc gật đầu.
Triệu Hành: “Nhắm mắt lại nào.”
Lạc Minh Sơn cứng ngắc nhắm mắt lại.
Triệu Hành hít thật sâu rồi dán môi lên.
Một giây, hai giây, ba giây.
Bình luận đã chuyển từ chờ mong sang thiếu kiên nhẫn.
[Ủa vậy thôi hả?]
[Còn hôn sâu thì sao?]
[Bọn họ không định giữ nguyên thế này trong năm phút đó chứ?]
[Mười giây đã trôi qua.]
[Sức lực tối hôm qua cắn môi người ta đi đâu rồi? Hôm nay làm sao vậy, ngây thơ thế?]
[Tự nhiên thấy hai người này… thuần khiết quá!]
[Lông mi của mỹ nhân Lạc Lạc đang run rẩy.]
[F101 cũng không khá hơn chút nào mà?]
[Tôi không hiểu sao rõ ràng bọn họ không nhúc nhích gì nhưng các cơ trên cánh tay của F101 lại nở ra ?]
[Chiến sĩ b3d3 đã hy sinh oanh liệt.]
[…]
[Mẹ nó, Lạc Lạc cử động kìa!]
[Camera đâu? Sao màn hình camera lại bị mờ?!]
[Aaaa không muốn đâu!!!]
[Tổ tiết mục sửa camera đi ???!
[…]
[Có tiếng kìa…]
[Mẹ nó, nghe tới lỗ tai tôi cũng đỏ lên luôn.]
[Camera camera!!! Tôi muốn xem, tôi muốn xem!!!]
…
[Phân chia tần số vào ngày 14, 5 máy ảnh đã gặp sự cố kỹ thuật do ảnh hưởng của lực từ trường không xác định và hiện đã được sửa chữa. Xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện cho người xem phát sóng trực tiếp.]
[Thông cảm cục cứt, hết mẹ nó rồi còn đâu.]
[Tức chết bố!]
Năm phút đã sớm trôi qua.
Triệu Hành ngồi trên một tảng đá lớn, quay lưng về phía màn hình điện tử và camera.
Hắn cúi đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che kín khuôn mặt đỏ bừng của mình, thở hổn hển.
Ai không biết cứ tưởng hắn vừa chạy cả ngàn mét.
Nhưng thực tế là hắn suýt nghẹt thở vì hôn.
Mẹ nó… Quê quá!
Triệu Hành cay đắng đập mấy cái lên tảng đá.
Quay đầu thì thấy Lạc Minh Sơn đang đứng bên cạnh, vẻ mặt đờ đẫn, vành tai đỏ như sắp bốc khói, nom còn ngốc hơn cả hắn.
Lúc này trong lòng Triệu Hành mới dễ chịu hơn xíu.
Chuyện là thế này.
Lúc đầu Triệu Hành nắm quyền chủ động tuyệt đối, sau khi dỗ được Lạc Minh Sơn nhắm mắt thì hắn đã sẵn sàng hành động.
Nhưng môi vừa dán vào thì hắn quên mất tiếp theo phải làm gì, đầu óc trống rỗng, không biết nên đưa lưỡi hay là mở miệng trước. Sau đó Lạc Minh Sơn thăm dò định bắt đầu, Triệu Hành lập tức lấy lại tinh thần và nhanh chóng chiếm lấy quyền chủ động. Mà Lạc Minh Sơn lại giống như tảng đá, yên lặng mặc cho hắn làm việc, cả người căng thẳng giống như đang cố chịu đựng cái gì.
Triệu Hành khó chịu khi thấy cậu như vậy, nghĩ mình nhân lúc cháy nhà đi hôi của thật sự quá hèn hạ nên hắn muốn dừng lại. Không ngờ hắn vừa định tách ra, Lạc Minh Sơn đã cắn môi hắn lại, nụ hôn mãnh liệt như vũ bão, Triệu Hành bị cậu dọa sợ, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa nghẹt thở.
Thẳng đến khi kết thúc, Lạc Minh Sơn mới ghé sát bên tai hắn giải thích: “Xin lỗi anh Triệu, em sợ không đủ thời gian.”
Anh Triệu: “…”
Chân anh Triệu cưng muốn nhũn ra rồi đây này.
Một lúc sau Triệu Hành bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Sơn, giọng khàn khàn: “Có điểm chưa?”
Lạc Minh Sơn cầm bảng điện tử bấm vài cái rồi nói: “Camera bị trục trặc, nhưng vẫn được tính, 3 điểm ạ.”
Vậy là tốt rồi.
Triệu Hành cũng quay đầu nhìn bảng điện tử.
Trên màn hình xuất hiện từng dòng bình luận đập vào mắt.
[Ủa?]
[Sao lại khác tưởng tượng thế này?]
[Sao anh Triệu lại run chân thở dốc???]
[Triệu Hành không được rồi.]
“…”
Triệu Hành nhìn chằm chằm vào bình luận cuối cùng, tức muốn hộc máu.
Lạc Minh Sơn nhanh chóng cảm nhận được tâm trạng của hắn, cậu nhíu mày nhìn bình luận trên màn hình rồi ghìm giọng nói: “Bình luận nói nhảm đó, anh Triệu rất là được luôn.”
Triệu Hành: “…”