Chương 39: “Bởi vì anh.”
Bảng điện tử yên tĩnh một lúc rồi điên cuồng spam.
[Á á á á ???!]
[Đẹp đến mức tui thở hổng nổi luôn nè.]
[Trần đời lại có người đẹp thế này, mắt tui có bị gì hông? ?]
[Tay tôi run luôn rồi, gõ sai chữ hoài lun huhu ??]
[Cậu ta là người Trái Đất hay dân Lam Tinh nhỉ?]
[Chắc người Trái Đất, dòm ẻm có đặc điểm gì của dân Lam Tinh đâu.]
[Có ai thấy tượng đá Thánh Nữ hoa linh chưa? Nhìn bề ngoài Thánh Nữ hoa linh không khác gì nhân loại, nhưng dung mạo xinh đẹp chính là thứ khác người nhất đó!]
[Sao tôi thấy còn đẹp hơn cả Thánh Nữ hoa linh nhở…]
[Tao nghĩ đây chắc là dị năng mê hoặc của dân Lam Tinh, vì khi nhìn là tao như bị hút hồn ấy, tụi bây hiểu cảm giác tao nói không?]
[Cái người mới phát ngôn ở trên có vấn đề à? Gì mà xinh đẹp là thứ khác người nhất? Giọng cứ như người Trái Đất bọn tôi không thể xinh đẹp ấy.]
[Đúng rồi, miệng thì cứ khinh thường người Trái Đất, ai ngờ dân Lam Tinh cao cấp dòm cũng khác mẹ gì bọn tao đâu ?]
[Đừng cãi nhau nữa, muốn bị cấm chat à?]
[Chậc, tuyển thủ dự thi có phúc thật.]
[Đúng là phí của giời mà! Sao lại đưa mỹ nhân thế này đến chỗ đám người kia?
Vài tuyển thủ cách hồ trung tâm khá xa hung hăng chửi bảng điện tử: “Mẹ nó, khu bình luận này tắt thế nào vậy? Viết nhiều đến mức che mất bóng người rồi, ông mày không thấy gì hết!”
Cùng lúc đó, phòng livestream số 3 của “F101”.
Yuleith nhìn hình ảnh trên màn hình, khẽ tặc lưỡi.
Hiệu quả không tệ.
Không hổ là tộc địa linh, dung mạo trời sinh có thể chinh phục thẩm mỹ của cả thế giới.
“Rầm!”
Cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh, tổng đạo diễn khiếp sợ bước vào: “Yuleith, đây là món quà bí mật mà anh tài trợ à?”
Yuleith: “Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?”
Tổng đạo diễn: “Người này đâu giống ảnh mà cấp dưới của anh cho tôi xem! Người trong ảnh không có đẹp như thế!”
Yuleith nhún vai: “Ảnh chụp? Photoshop khác một chút cũng bình thường mà?”
Tổng đạo diễn: “…”
Cái này mà gọi là một chút sao? Rõ ràng khác đến đất nghiêng trời lệch luôn ấy! Hơn nữa, ai lại photoshop cho ảnh mình xấu hơn chứ???
Yuleith: “Làm sao? Xấu quá à?”
Không phải xấu, mà là quá đẹp.
Kiểu dung mạo thần thánh này nên trở thành sao hạng A được ngàn người theo đuổi, hoặc “dâng cúng” cho cấp trên. Kết quả lại ném vào trong cái trò chơi nguy hiểm bị một đám rác rưởi tranh giành, nói không chừng chẳng sống được ba ngày… Giống trên khu bình luận nói, đúng là phí của trời.
Yuleith cũng đi lên từ minh tinh nhỏ, hẳn phải hiểu chuyện nào chứ sao ngó lơ vậy?
Tổng đạo diễn còn chưa mở miệng thì trợ lý đã chạy vào: “Đạo diễn, cục trưởng Trương và tổng giám đốc Vương gọi điện thoại đến, hỏi mỹ nhân kia là ai… Chuyện lớn vậy sao không báo với họ một tiếng?”
Tổng đạo diễn lập tức nhận điện thoại, vẻ mặt nịnh nọt đi ra ngoài.
Phòng livestream gần như thu hết cả gương mặt không góc chết của Lạc Minh Sơn, Yuleith tự mình chỉnh ống kính một chút. Chẳng bao lâu, anh ta trông thấy một tuyển thủ đang tức giận giữa đám người điên cuồng say mê kia. Ánh mắt hắn như hận không thể hủy diệt thế giới.
Ầy, nhìn cũng có xuất sắc lắm đâu.
Yuleith nhướng mày, lòng thầm xót thương cho địa linh nhỏ không ai sánh bằng kia.
Hai ngày trước.
Yuleith hao hết tâm tư mới tìm được Lạc Minh Sơn, muốn dựa vào cậu để lôi kéo quan hệ với tộc địa linh đầy thần bí nhưng thái độ của Lạc Minh Sơn với anh ta rất tệ.
Ngay lúc anh ta cho rằng mình phải tay không quay về thì Lạc Minh Sơn bỗng hỏi: “Anh vừa mới nói mình là một trong những nhà đầu tư của chương trình F101?”
Yuleith mừng thầm, nhưng lại sợ cậu sẽ đưa ra yêu cầu gì đó vượt ra khỏi năng lực của mình. Thế là anh ta vội chặn trước: “Đúng vậy. Nhưng tôi chỉ là một nhà đầu tư nhỏ thôi, nếu cậu muốn tôi đưa F101 ra ngoài… nói thật hơi khó. Tôi không có nhiều tiếng nói trong chương trình này, chỉ tài trợ một người đẹp thôi, người kia chính là món quà bí mật trong nhiệm vụ tìm người máy.”
“Anh tặng người đẹp cho chương trình à…” Lạc Minh Sơn bỗng lặp lại lời anh ta.
Yuleith: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Nháy mắt Yuleith còn cho rằng Lạc Minh Sơn muốn công kích hành vi hệt như mua bán người của mình, nhưng không ngờ cậu lại nói: “Đổi thành tôi đi.”
Yuleith sợ đến chết trân nhưng bất kể anh ta dò hỏi thế nào, Lạc Minh Sơn cũng không chịu nói lý do. Cuối cùng, Lạc Minh Sơn báo cho anh ta biết thời gian gặp mặt rồi bỏ đi.
Mà trên màn hình, Lạc Minh Sơn liếc mắt đã có thể tìm được F101, cái loại khát vọng, nhớ mong và ánh mắt căng thẳng này, đi kèm với cảm xúc muốn bùng nổ của Triệu Hành, dường như Yuleith đã hiểu cái gì đó.
…
Triệu Hành sắp tức điên rồi.
Lúc nghe thông báo bảo món quà bí mật này tự nguyện lên đảo thì hắn càng điên hơn.
Tự nguyện lên đảo là cái mẹ gì chứ! Tự nguyện cái con mẹ mày!
Lạc Minh Sơn ngu dốt, sao không ở dưới lòng đất đợi đi? Sao lại biến mình thành bộ dáng thế này? Sao không tự bảo vệ mình mà để giống như những nô lệ khác, bị người ta nhốt trong lồng vậy hả?
Mẹ nó, tuyển thủ trên đảo đứa nào cũng ngu như chó, háo sắc như sắp chết đến nơi, chẳng khác gì chó hết, nhìn đồ của người khác mà thèm chảy nước miếng!
Mẹ nó!
Triệu Hành suýt tự bẻ gãy ngón tay mình rồi. Hắn cố gắng bình ổn cảm xúc, lượn một vòng nhưng mới vừa bước hai bước thì lại không nhịn được mà đá nát một bảng điện tử hiển thị bình luận dâm ô về Lạc Minh Sơn.
Mẹ mày!
Sau khi thông báo kết thúc, tất cả tuyển thủ đều sôi trào.
Mà người có động tác nhanh nhất chính là thành viên tổ Thiên Hách ở bên hồ trung tâm. Mặt mày gã dữ tợn, cười phá lên rồi cãi lời tổ trưởng, xách đao bổ về phía một trong những ‘kẻ tình nghi’ kia.
Những người khác cũng nhào vào, 10 người bắt đầu chạy trốn tứ phía.
Cốc Tiểu Tây khiếp sợ nhìn Lạc Minh Sơn, mà tên D003 đang ôm cậu ta cũng ném người xuống đất rồi nổ hai phát súng lên trời. Cho dù vậy, gã cũng không thể ngăn cản cảnh hỗn loạn này. D003 nhìn Lạc Minh Sơn lại nhìn thành viên trong tổ không còn nghe lệnh mình, tức điên đá cái ghế rồi nhào vào đám người đang chém giết nhau.
Một cô gái nhìn trận hỗn chiến, ôm tâm lý may mắn mà nhìn camera nói: “Người máy là B074!”
Bản điện tử: “Tích! C047 trả lời sai, trừ mười điểm tích lũy!”
10 điểm chẳng hề bỏ bèn gì, không ít kẻ nóng lòng muốn cược vì 10 người bị nghi ngờ đã có 3 người bị cắt đứt ngón tay, 2 người đang đâm chém, 1 người bị loại do đoán sai, tỷ lệ trả lời đúng chỉ còn 1/4.
Triệu Hành dù tức đến run rẩy, điên tiết muốn giết người thì cũng đành cắn chặt răng, không dám chậm trễ mà giơ lá Chân Minh trên tay lên.
Không có.
Tất cả bốn người kia đều là người Trái Đất và dân Lam Tinh. Trong đầu không có chip, dây điện hay kim loại.
Mẹ nó!
Triệu Hành nổi khùng, đấm mạnh vào cái cây trước mặt. Hắn cũng không biết miêu tả cảm xúc của mình thế nào nữa, chỉ thấy tay chân lạnh toát, nhịp tim loạn xạ, đầu óc chỉ còn cảm giác điên cuồng muốn giết người.
Triệu Hành cầm lá Chân Minh, nghênh ngang đi ra khỏi lùm cây đang che chắn, soi hết nhóm người trước mặt.
Không có, không có, đều không có…
Ở đây có hơn 100 người nhưng không có ai là người máy cả.
Thoáng chốc, 10 người mà tổ Thiên Hách phí hết công sức dụ tới đều được loại khỏi diện tình nghi. Xung quanh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, tiếng đánh nhau mãi chẳng dứt. Tiếng súng vang lên khắp nơi, khói đạn bay tung tóe, dân Lam Tinh dùng năng lực, còn nhân loại thì cầm vũ khí, các thế lực hợp tác với nhau giờ tan đàn xẻ nghé, mâu thuẫn bị đè nén bấy lâu cũng bùng nổ.
Cũng có nhiều người ôm ý rời xa chiến trường, chạy trốn khắp nơi.
Một dân Lam Tinh thuộc vũ tộc đang vẫy cánh bay ngang Triệu Hành thì bị hắn tàn nhẫn túm lấy. Mặt Triệu Hành tái xanh, động tác càng thô lỗ. Một tay hắn lấy súng kề vào trán của vũ tộc, tay kia thì lấy quả năng lực mà hoa linh cho ra rồi bẻ đôi, ăn một nửa còn nửa kia nhét vào miệng người vũ tộc, bắt gã nuốt xuống.
Sau một phút.
Triệu Hành nhận được năng lực bay trên không trong vòng một tiếng.
Cánh sinh trưởng từ xương bả vai nhanh chóng xé mở máu thịt của hắn. Triệu Hành hét một tiếng rồi không ngừng phút nào mà vẫy cánh bay về phía chân trời.
Triệu Hành dùng tốc độ nhanh nhất bay khắp đảo nhỏ. Ban đầu lung lay không vững, đâm loạn khắp nơi, dần dần trở nên thành thạo linh hoạt. Tay trái hắn cầm lá Chân Minh, tay phải cầm súng, giành giật từng giây mà dùng lá Chân Minh nhìn qua từng tuyển thủ, cho dù là nô lệ bị cắt tay hắn cũng không bỏ qua.
Loại trừ 274 người.
365 người.
408 người.
579 người.
Loại bỏ…
… Tìm được rồi!
Sau khi sử dụng lá Chân Minh được 57 phút, chỉ còn 3 phút nữa sẽ vô hiệu thì Triệu Hành đã tìm được người máy sinh học cao 20cm, có một đôi cánh thật dài đang cầm thẻ nhiệm vụ.
Triệu Hành không hề do dự mà nhìn số của nó sau đó nhìn camera, mở miệng nói: “Người máy là B077.”
Tiếng thông báo vang lên: [Nhiệm vụ trò chơi đầu tiên được F101 hoàn thành! Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay cho người hùng này. Xin mời số F101 đi đến hồ trung tâm nhận phần thưởng.]
Mọi người nhốn nháo.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trò chơi “F101” xuất hiện, có người thành viên tổ F hoàn thành nhiệm vụ chính. Chẳng những là nhiệm vụ đầu của chương trình, mà phần thưởng còn siêu hấp dẫn. Kết quả này hệt như một cái tát lên mặt của thành viên của tổ ABCD.
Cùng lúc đó, khu bình luận điên cuồng spam.
[Đù, tổ F win, tao không nhìn nhầm chứ?]
[Là F101! Người được nhận được chúc phúc thánh xanh lam í! Cậu ta không phải người bình thường dưới lòng đất đâu!]
[Mẹ ơi, hâm mộ F101 ghê á. Cậu ta được ôm mỹ nhân về rồi.]
[F101 đẹp trai màaaa, mong chờ F101 diễn phim thần tượng với mỹ nhân trong game hê hê ?.]
[Hông lẽ mình tui tò mò sao người máy là B077 à hẻ ?? Tôi tận mắt thấy nó đâm người dưới sự uy hiếp của Tô Diệp mà.]
[Chương trình giải thích chút đê? Chứ hơi mâu thuẫn nhe?]
[Sao người máy sinh học làm bị thương người khác được? Lạ nha!]
[Mời chương trình đưa ra câu trả lời!]
[Đù má! Hot search cả top 10 đều là “F101”! Trong đó #Mỹ nhân phần thưởng thần bí# và #Tuyển thủ số F101# là hai hashtag có tốc độ lên cao nhất.]
[#Người máy sinh học đả thương người# cũng đứng hạng tư rồi!]
[Mọi người đừng cãi nhau, chuyện người máy thì tổ chương trình chắc chắn phải giải thích rồi. Chúng ta đi ngắm anh đẹp trai húp mỹ nhân đi, ?!]
[F101 thấy mỹ nhân thì sẽ làm gì ta? A: xấu hổ giới thiệu mình, B: tuyên bố chủ quyền, C: húp ngay và luôn, ấn người ta lên lan can rồi hôn. Mọi người chọn cái nào?]
[Tui chọn D, kéo vô hang động húp rột rột, rồi làm này làm kia đồ đó ???…]
Khu bình luận hết sức náo nhiệt.
Lồng sắt trên trời chậm rãi thả xuống, dừng ở bên hồ. Hai mắt của Lạc Minh Sơn sáng ngời, bàn tay nắm lan can cũng toát mồ hôi. Tuyển thủ chung quanh nhìn chằm chằm lòng sắt nhưng không ai dám bước tới. Bởi vì ngoài lan can của lồng sắt có dòng điện cao thế, đủ để những người mang ý xấu bị đốt thành tro bụi.
Đến khi Triệu Hành xuất hiện.
Quả năng lực đã hết tác dụng, cánh đằng sau lưng Triệu Hành cũng dần biến mất.
Dưới cái nhìn của hàng nghìn người, Triệu Hành bước đi tới cái lồng kia. Dòng điện khiến người ta sợ hãi cũng biến mất ngay khi hắn xuất hiện, cửa lồng vàng mở ra hoan nghênh người chiến thắng nhận lấy phần thưởng.
Triệu Hành không chút cảm xúc bước vào.
Lạc Minh Sơn nhìn hắn không chớp mắt, yết hầu của cậu căng thẳng, không biết nên mở miệng làm sao.
Triệu Hành mở lời trước: “Lúc nãy thông báo bảo là cậu tự nguyện lên đảo?”
Lạc Minh Sơn gật đầu.
Triệu Hành hỏi: “Tại sao?”
Giọng của Lạc Minh Sơn khô khốc: “Vì anh ạ.”
Vì anh ở đây.
Vì em muốn quang minh chính đại đi theo anh.
Vì em âm thầm chờ đợi, mơ mộng hảo huyền, mong rằng mình sẽ được anh lựa chọn.
Vì muốn biết anh có giống lần trước, khi em bị bắt nạt thì lại ôm Cốc Tiểu Tây, không nhìn em một cái mà đã lướt qua em, vứt bỏ em.
Khu bình luận ngừng một chút rồi nhảy điên cuồng.
[Hai người họ quen biết nhau á? Tình tiết gì vậy nè?]
[Đây là diễn à? Là diễn đúng không? Từ khi nào mà “F101” cũng bắt đầu có kịch bản rồi?]
[A a a a…là tình yêu từ hai phía sao???! Đừng ai cản tôi cắn đường!!!!]
Mà người đòi cắn đường kia, mới gào xong thì nín bặt.
Bởi vì camera 360 toàn cảnh quay được cảnh Triệu Hành bỗng chửi thề, sau đó nắm cổ áo Lạc Minh Sơn ấn đầu cậu lên lan can, đánh không thương tiếc.
Trán Lạc Minh Sơn rớm máu, cơ thể trượt xuống nhưng Triệu Hành vẫn không chịu buông tha, túm cổ áo lôi cậu khỏi lồng sắt, đè gương mặt như tác phẩm nghệ thuật kia xuống đất rồi đánh tơi bời hoa lá.
[Á á á á ???!]
[Đẹp đến mức tui thở hổng nổi luôn nè.]
[Trần đời lại có người đẹp thế này, mắt tui có bị gì hông? ?]
[Tay tôi run luôn rồi, gõ sai chữ hoài lun huhu ??]
[Cậu ta là người Trái Đất hay dân Lam Tinh nhỉ?]
[Chắc người Trái Đất, dòm ẻm có đặc điểm gì của dân Lam Tinh đâu.]
[Có ai thấy tượng đá Thánh Nữ hoa linh chưa? Nhìn bề ngoài Thánh Nữ hoa linh không khác gì nhân loại, nhưng dung mạo xinh đẹp chính là thứ khác người nhất đó!]
[Sao tôi thấy còn đẹp hơn cả Thánh Nữ hoa linh nhở…]
[Tao nghĩ đây chắc là dị năng mê hoặc của dân Lam Tinh, vì khi nhìn là tao như bị hút hồn ấy, tụi bây hiểu cảm giác tao nói không?]
[Cái người mới phát ngôn ở trên có vấn đề à? Gì mà xinh đẹp là thứ khác người nhất? Giọng cứ như người Trái Đất bọn tôi không thể xinh đẹp ấy.]
[Đúng rồi, miệng thì cứ khinh thường người Trái Đất, ai ngờ dân Lam Tinh cao cấp dòm cũng khác mẹ gì bọn tao đâu ?]
[Đừng cãi nhau nữa, muốn bị cấm chat à?]
[Chậc, tuyển thủ dự thi có phúc thật.]
[Đúng là phí của giời mà! Sao lại đưa mỹ nhân thế này đến chỗ đám người kia?
Vài tuyển thủ cách hồ trung tâm khá xa hung hăng chửi bảng điện tử: “Mẹ nó, khu bình luận này tắt thế nào vậy? Viết nhiều đến mức che mất bóng người rồi, ông mày không thấy gì hết!”
Cùng lúc đó, phòng livestream số 3 của “F101”.
Yuleith nhìn hình ảnh trên màn hình, khẽ tặc lưỡi.
Hiệu quả không tệ.
Không hổ là tộc địa linh, dung mạo trời sinh có thể chinh phục thẩm mỹ của cả thế giới.
“Rầm!”
Cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh, tổng đạo diễn khiếp sợ bước vào: “Yuleith, đây là món quà bí mật mà anh tài trợ à?”
Yuleith: “Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?”
Tổng đạo diễn: “Người này đâu giống ảnh mà cấp dưới của anh cho tôi xem! Người trong ảnh không có đẹp như thế!”
Yuleith nhún vai: “Ảnh chụp? Photoshop khác một chút cũng bình thường mà?”
Tổng đạo diễn: “…”
Cái này mà gọi là một chút sao? Rõ ràng khác đến đất nghiêng trời lệch luôn ấy! Hơn nữa, ai lại photoshop cho ảnh mình xấu hơn chứ???
Yuleith: “Làm sao? Xấu quá à?”
Không phải xấu, mà là quá đẹp.
Kiểu dung mạo thần thánh này nên trở thành sao hạng A được ngàn người theo đuổi, hoặc “dâng cúng” cho cấp trên. Kết quả lại ném vào trong cái trò chơi nguy hiểm bị một đám rác rưởi tranh giành, nói không chừng chẳng sống được ba ngày… Giống trên khu bình luận nói, đúng là phí của trời.
Yuleith cũng đi lên từ minh tinh nhỏ, hẳn phải hiểu chuyện nào chứ sao ngó lơ vậy?
Tổng đạo diễn còn chưa mở miệng thì trợ lý đã chạy vào: “Đạo diễn, cục trưởng Trương và tổng giám đốc Vương gọi điện thoại đến, hỏi mỹ nhân kia là ai… Chuyện lớn vậy sao không báo với họ một tiếng?”
Tổng đạo diễn lập tức nhận điện thoại, vẻ mặt nịnh nọt đi ra ngoài.
Phòng livestream gần như thu hết cả gương mặt không góc chết của Lạc Minh Sơn, Yuleith tự mình chỉnh ống kính một chút. Chẳng bao lâu, anh ta trông thấy một tuyển thủ đang tức giận giữa đám người điên cuồng say mê kia. Ánh mắt hắn như hận không thể hủy diệt thế giới.
Ầy, nhìn cũng có xuất sắc lắm đâu.
Yuleith nhướng mày, lòng thầm xót thương cho địa linh nhỏ không ai sánh bằng kia.
Hai ngày trước.
Yuleith hao hết tâm tư mới tìm được Lạc Minh Sơn, muốn dựa vào cậu để lôi kéo quan hệ với tộc địa linh đầy thần bí nhưng thái độ của Lạc Minh Sơn với anh ta rất tệ.
Ngay lúc anh ta cho rằng mình phải tay không quay về thì Lạc Minh Sơn bỗng hỏi: “Anh vừa mới nói mình là một trong những nhà đầu tư của chương trình F101?”
Yuleith mừng thầm, nhưng lại sợ cậu sẽ đưa ra yêu cầu gì đó vượt ra khỏi năng lực của mình. Thế là anh ta vội chặn trước: “Đúng vậy. Nhưng tôi chỉ là một nhà đầu tư nhỏ thôi, nếu cậu muốn tôi đưa F101 ra ngoài… nói thật hơi khó. Tôi không có nhiều tiếng nói trong chương trình này, chỉ tài trợ một người đẹp thôi, người kia chính là món quà bí mật trong nhiệm vụ tìm người máy.”
“Anh tặng người đẹp cho chương trình à…” Lạc Minh Sơn bỗng lặp lại lời anh ta.
Yuleith: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Nháy mắt Yuleith còn cho rằng Lạc Minh Sơn muốn công kích hành vi hệt như mua bán người của mình, nhưng không ngờ cậu lại nói: “Đổi thành tôi đi.”
Yuleith sợ đến chết trân nhưng bất kể anh ta dò hỏi thế nào, Lạc Minh Sơn cũng không chịu nói lý do. Cuối cùng, Lạc Minh Sơn báo cho anh ta biết thời gian gặp mặt rồi bỏ đi.
Mà trên màn hình, Lạc Minh Sơn liếc mắt đã có thể tìm được F101, cái loại khát vọng, nhớ mong và ánh mắt căng thẳng này, đi kèm với cảm xúc muốn bùng nổ của Triệu Hành, dường như Yuleith đã hiểu cái gì đó.
…
Triệu Hành sắp tức điên rồi.
Lúc nghe thông báo bảo món quà bí mật này tự nguyện lên đảo thì hắn càng điên hơn.
Tự nguyện lên đảo là cái mẹ gì chứ! Tự nguyện cái con mẹ mày!
Lạc Minh Sơn ngu dốt, sao không ở dưới lòng đất đợi đi? Sao lại biến mình thành bộ dáng thế này? Sao không tự bảo vệ mình mà để giống như những nô lệ khác, bị người ta nhốt trong lồng vậy hả?
Mẹ nó, tuyển thủ trên đảo đứa nào cũng ngu như chó, háo sắc như sắp chết đến nơi, chẳng khác gì chó hết, nhìn đồ của người khác mà thèm chảy nước miếng!
Mẹ nó!
Triệu Hành suýt tự bẻ gãy ngón tay mình rồi. Hắn cố gắng bình ổn cảm xúc, lượn một vòng nhưng mới vừa bước hai bước thì lại không nhịn được mà đá nát một bảng điện tử hiển thị bình luận dâm ô về Lạc Minh Sơn.
Mẹ mày!
Sau khi thông báo kết thúc, tất cả tuyển thủ đều sôi trào.
Mà người có động tác nhanh nhất chính là thành viên tổ Thiên Hách ở bên hồ trung tâm. Mặt mày gã dữ tợn, cười phá lên rồi cãi lời tổ trưởng, xách đao bổ về phía một trong những ‘kẻ tình nghi’ kia.
Những người khác cũng nhào vào, 10 người bắt đầu chạy trốn tứ phía.
Cốc Tiểu Tây khiếp sợ nhìn Lạc Minh Sơn, mà tên D003 đang ôm cậu ta cũng ném người xuống đất rồi nổ hai phát súng lên trời. Cho dù vậy, gã cũng không thể ngăn cản cảnh hỗn loạn này. D003 nhìn Lạc Minh Sơn lại nhìn thành viên trong tổ không còn nghe lệnh mình, tức điên đá cái ghế rồi nhào vào đám người đang chém giết nhau.
Một cô gái nhìn trận hỗn chiến, ôm tâm lý may mắn mà nhìn camera nói: “Người máy là B074!”
Bản điện tử: “Tích! C047 trả lời sai, trừ mười điểm tích lũy!”
10 điểm chẳng hề bỏ bèn gì, không ít kẻ nóng lòng muốn cược vì 10 người bị nghi ngờ đã có 3 người bị cắt đứt ngón tay, 2 người đang đâm chém, 1 người bị loại do đoán sai, tỷ lệ trả lời đúng chỉ còn 1/4.
Triệu Hành dù tức đến run rẩy, điên tiết muốn giết người thì cũng đành cắn chặt răng, không dám chậm trễ mà giơ lá Chân Minh trên tay lên.
Không có.
Tất cả bốn người kia đều là người Trái Đất và dân Lam Tinh. Trong đầu không có chip, dây điện hay kim loại.
Mẹ nó!
Triệu Hành nổi khùng, đấm mạnh vào cái cây trước mặt. Hắn cũng không biết miêu tả cảm xúc của mình thế nào nữa, chỉ thấy tay chân lạnh toát, nhịp tim loạn xạ, đầu óc chỉ còn cảm giác điên cuồng muốn giết người.
Triệu Hành cầm lá Chân Minh, nghênh ngang đi ra khỏi lùm cây đang che chắn, soi hết nhóm người trước mặt.
Không có, không có, đều không có…
Ở đây có hơn 100 người nhưng không có ai là người máy cả.
Thoáng chốc, 10 người mà tổ Thiên Hách phí hết công sức dụ tới đều được loại khỏi diện tình nghi. Xung quanh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, tiếng đánh nhau mãi chẳng dứt. Tiếng súng vang lên khắp nơi, khói đạn bay tung tóe, dân Lam Tinh dùng năng lực, còn nhân loại thì cầm vũ khí, các thế lực hợp tác với nhau giờ tan đàn xẻ nghé, mâu thuẫn bị đè nén bấy lâu cũng bùng nổ.
Cũng có nhiều người ôm ý rời xa chiến trường, chạy trốn khắp nơi.
Một dân Lam Tinh thuộc vũ tộc đang vẫy cánh bay ngang Triệu Hành thì bị hắn tàn nhẫn túm lấy. Mặt Triệu Hành tái xanh, động tác càng thô lỗ. Một tay hắn lấy súng kề vào trán của vũ tộc, tay kia thì lấy quả năng lực mà hoa linh cho ra rồi bẻ đôi, ăn một nửa còn nửa kia nhét vào miệng người vũ tộc, bắt gã nuốt xuống.
Sau một phút.
Triệu Hành nhận được năng lực bay trên không trong vòng một tiếng.
Cánh sinh trưởng từ xương bả vai nhanh chóng xé mở máu thịt của hắn. Triệu Hành hét một tiếng rồi không ngừng phút nào mà vẫy cánh bay về phía chân trời.
Triệu Hành dùng tốc độ nhanh nhất bay khắp đảo nhỏ. Ban đầu lung lay không vững, đâm loạn khắp nơi, dần dần trở nên thành thạo linh hoạt. Tay trái hắn cầm lá Chân Minh, tay phải cầm súng, giành giật từng giây mà dùng lá Chân Minh nhìn qua từng tuyển thủ, cho dù là nô lệ bị cắt tay hắn cũng không bỏ qua.
Loại trừ 274 người.
365 người.
408 người.
579 người.
Loại bỏ…
… Tìm được rồi!
Sau khi sử dụng lá Chân Minh được 57 phút, chỉ còn 3 phút nữa sẽ vô hiệu thì Triệu Hành đã tìm được người máy sinh học cao 20cm, có một đôi cánh thật dài đang cầm thẻ nhiệm vụ.
Triệu Hành không hề do dự mà nhìn số của nó sau đó nhìn camera, mở miệng nói: “Người máy là B077.”
Tiếng thông báo vang lên: [Nhiệm vụ trò chơi đầu tiên được F101 hoàn thành! Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay cho người hùng này. Xin mời số F101 đi đến hồ trung tâm nhận phần thưởng.]
Mọi người nhốn nháo.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trò chơi “F101” xuất hiện, có người thành viên tổ F hoàn thành nhiệm vụ chính. Chẳng những là nhiệm vụ đầu của chương trình, mà phần thưởng còn siêu hấp dẫn. Kết quả này hệt như một cái tát lên mặt của thành viên của tổ ABCD.
Cùng lúc đó, khu bình luận điên cuồng spam.
[Đù, tổ F win, tao không nhìn nhầm chứ?]
[Là F101! Người được nhận được chúc phúc thánh xanh lam í! Cậu ta không phải người bình thường dưới lòng đất đâu!]
[Mẹ ơi, hâm mộ F101 ghê á. Cậu ta được ôm mỹ nhân về rồi.]
[F101 đẹp trai màaaa, mong chờ F101 diễn phim thần tượng với mỹ nhân trong game hê hê ?.]
[Hông lẽ mình tui tò mò sao người máy là B077 à hẻ ?? Tôi tận mắt thấy nó đâm người dưới sự uy hiếp của Tô Diệp mà.]
[Chương trình giải thích chút đê? Chứ hơi mâu thuẫn nhe?]
[Sao người máy sinh học làm bị thương người khác được? Lạ nha!]
[Mời chương trình đưa ra câu trả lời!]
[Đù má! Hot search cả top 10 đều là “F101”! Trong đó #Mỹ nhân phần thưởng thần bí# và #Tuyển thủ số F101# là hai hashtag có tốc độ lên cao nhất.]
[#Người máy sinh học đả thương người# cũng đứng hạng tư rồi!]
[Mọi người đừng cãi nhau, chuyện người máy thì tổ chương trình chắc chắn phải giải thích rồi. Chúng ta đi ngắm anh đẹp trai húp mỹ nhân đi, ?!]
[F101 thấy mỹ nhân thì sẽ làm gì ta? A: xấu hổ giới thiệu mình, B: tuyên bố chủ quyền, C: húp ngay và luôn, ấn người ta lên lan can rồi hôn. Mọi người chọn cái nào?]
[Tui chọn D, kéo vô hang động húp rột rột, rồi làm này làm kia đồ đó ???…]
Khu bình luận hết sức náo nhiệt.
Lồng sắt trên trời chậm rãi thả xuống, dừng ở bên hồ. Hai mắt của Lạc Minh Sơn sáng ngời, bàn tay nắm lan can cũng toát mồ hôi. Tuyển thủ chung quanh nhìn chằm chằm lòng sắt nhưng không ai dám bước tới. Bởi vì ngoài lan can của lồng sắt có dòng điện cao thế, đủ để những người mang ý xấu bị đốt thành tro bụi.
Đến khi Triệu Hành xuất hiện.
Quả năng lực đã hết tác dụng, cánh đằng sau lưng Triệu Hành cũng dần biến mất.
Dưới cái nhìn của hàng nghìn người, Triệu Hành bước đi tới cái lồng kia. Dòng điện khiến người ta sợ hãi cũng biến mất ngay khi hắn xuất hiện, cửa lồng vàng mở ra hoan nghênh người chiến thắng nhận lấy phần thưởng.
Triệu Hành không chút cảm xúc bước vào.
Lạc Minh Sơn nhìn hắn không chớp mắt, yết hầu của cậu căng thẳng, không biết nên mở miệng làm sao.
Triệu Hành mở lời trước: “Lúc nãy thông báo bảo là cậu tự nguyện lên đảo?”
Lạc Minh Sơn gật đầu.
Triệu Hành hỏi: “Tại sao?”
Giọng của Lạc Minh Sơn khô khốc: “Vì anh ạ.”
Vì anh ở đây.
Vì em muốn quang minh chính đại đi theo anh.
Vì em âm thầm chờ đợi, mơ mộng hảo huyền, mong rằng mình sẽ được anh lựa chọn.
Vì muốn biết anh có giống lần trước, khi em bị bắt nạt thì lại ôm Cốc Tiểu Tây, không nhìn em một cái mà đã lướt qua em, vứt bỏ em.
Khu bình luận ngừng một chút rồi nhảy điên cuồng.
[Hai người họ quen biết nhau á? Tình tiết gì vậy nè?]
[Đây là diễn à? Là diễn đúng không? Từ khi nào mà “F101” cũng bắt đầu có kịch bản rồi?]
[A a a a…là tình yêu từ hai phía sao???! Đừng ai cản tôi cắn đường!!!!]
Mà người đòi cắn đường kia, mới gào xong thì nín bặt.
Bởi vì camera 360 toàn cảnh quay được cảnh Triệu Hành bỗng chửi thề, sau đó nắm cổ áo Lạc Minh Sơn ấn đầu cậu lên lan can, đánh không thương tiếc.
Trán Lạc Minh Sơn rớm máu, cơ thể trượt xuống nhưng Triệu Hành vẫn không chịu buông tha, túm cổ áo lôi cậu khỏi lồng sắt, đè gương mặt như tác phẩm nghệ thuật kia xuống đất rồi đánh tơi bời hoa lá.