Chương 29: “Tại sao F101 lại phát sáng?”
“Áaaa!!!”
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng từ trên cao, nhóm tội phạm đồng loạt thét to. Cả đám vùng vẫy tránh xa con quái vật ăn thịt người nhưng vô dụng.
Triệu Hành may mắn rơi xuống một cái cây, còn những người khác lại không may mắn thế, chẳng hạn như F001, người đàn ông bặm trợn không coi ai ra gì rơi trúng ngay đầu quái vật.
Con quái vật nhếch miệng cười, thò chiếc lưỡi dài quấn lấy eo F001, nó hưng phấn há to mõm lộ ra hai hàm răng sắc nhọn chảy đầy dịch nhầy tanh hôi…
“Aaaaa! Đừng ăn thịt tao!!!! Cứu với!!!”
F001 chỉnh nón max trong suốt nên Triệu Hành thấy rõ đôi mắt trợn trừng của gã, nước mắt nước mũi tèm lem, thảm không tả nổi. Nón Triệu Hành chỉnh ở mức medium, thấy cảnh này hắn thầm chỉnh xuống min để người khác không nhìn được nét mặt mình. Trong khi cả bọn hoảng loạn la hét, hắn lặng lẽ bẻ cành cây dài tầm nửa gang tay rồi vót nhọn một đầu.
Con quái vật há to miệng ngậm đầu F001 chơi đùa.
Sau đó nó dừng lại.
“Ái chà, hết ăn nổi rồi.”
Con quái vật sờ cái bụng phình to của mình, nhếch miệng cười, nhả đầu F001 ra.
F001 thoát chết trong gang tấc, kinh hãi run rẩy lùi về sau. Mấy tên tội phạm khác cũng lần lượt đáp đất, vài người rơi trúng cành cây như Triệu Hành, còn đa phần rơi thẳng xuống đất.
Cả đám kinh hãi ôm lấy nhau nhìn sinh vật nguy hiểm trước mặt, run lẩy bẩy không nói được câu nào.
“Đinh Béo Bự, Tiểu Phi Vũ, mấy người rảnh quá nhỉ? Sao lại hù người mới kiểu này thế? Mấy con chuột nhỏ sợ khiếp vía rồi kìa!”
Một giọng nữ quyến rũ đột nhiên vang lên, Triệu Hành nương theo giọng nói nhìn cô gái mặc váy đỏ trông không khác gì người bình thường, nhưng cô không đeo mặt nạ phòng độc, thân hình mảnh khảnh lộ hết ra ngoài. Nói cách khác là cô ta không có bất kỳ bảo hộ nào.
Triệu Hành nhìn mã số huy hiệu cô gái.
C005.
Đây là người mặt đất mang giới tính nữ.
“Nhưng vui quá à, cô không thấy vậy hả?”
Tiếng loa phát thanh “vật tư khu K13 dưới lòng đất dâng hiến tới rồi” bỗng cười hì hì.
Một cậu bé vỗ đôi cánh nhỏ xíu bay ra từ bụi cây, tay cầm chiếc micro. Số thứ tự của cậu ta là B011, người Lam Tinh, xem ra chính là Tiểu Phi Vũ trong lời cô gái kia.
Thân hình cậu ta rất nhỏ, đôi cánh nhỏ và đôi mắt cũng nhỏ nốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười ranh mãnh xấu xa.
Tiểu Phi Vũ: “Cái micro này là phần thưởng có thời hạn mà tôi dốc sức thắng được. Nó sắp hết hạn rồi, phải cố gắng phát huy hết tác dụng của nó chớ?”
Cậu ta vỗ cánh lượn vòng quanh thành viên tổ F đang run rẩy dưới đất, bay lơ lửng ngay trước mặt bọn họ.
Tiểu Phi Vũ nhìn con người dưới lòng đất run rẩy với vẻ thích thú, như thể đang quan sát món đồ chơi mới vậy.
Cậu ta cầm chiếc micro to tổ bố bằng cả hai tay, nháy mắt tinh nghịch với mọi người: “Chào mừng các thành viên mới của tổ F đến với trò chơi F101! Tôi nghe nói các bạn đến từ thế giới ngầm và chưa bao giờ nhìn thấy Hành Tinh Xanh của chúng tôi, vì vậy tôi đã đặc biệt tạo ra một sân chơi cho các bạn á!”
Cậu ta sực nhớ gì đó, quay đầu nhìn con quái vật kia: “Đinh Béo Bự, mau nhổ người ta ra, bọn họ tưởng mày ăn thịt người đấy.”
Sau khi nghe những gì anh ta nói, con quái vật cao lớn miễn cưỡng nôn ra những thứ trong bụng ra.
Tên tội phạm xui xẻo trúng sương độc rồi bị quái vật nuốt sống, không biết đã tỉnh từ lúc nào. Sau khi bị nhổ ra thì gã điên cuồng bò sang một bên, chui vào trong hốc đá lớn không dám động đậy.
Tiểu Phi Vũ: “Thấy chưa? Giỡn chơi thôi mà, há há há!”
Nhưng chỉ có mình cậu ta cười, chả ai thấy mắc cười cả. Bọn họ thừa biết đây không phải đơn giản là trò đùa, mà giống ra oai phủ đầu hơn. Dòm dáng vẻ mất hồn mất vía của đội F… Lần ra oai phủ đầu này của người Lam Tinh quả thật thành công rực rỡ.
Tổ A và B Lam Tinh đều nhếch mép cười, còn tổ C và D thì khó ở ra mặt.
Triệu Hành cũng thấy vài thành viên lẻ tẻ của tổ nữ E dưới lòng đất, sắc mặt họ cũng trắng bệch sợ hãi. Rõ ràng khi gia nhập trò chơi, họ cũng gặp phải nghi thức chào đón kinh tởm này.
C005 hất mái tóc xoăn dài xinh đẹp, cười chào mọi người: “Hoan nghênh mọi người tham gia trò chơi!”
Cô ta ra hiệu bằng ngón cái và ngón trỏ, nghiêng đầu nói: “Chà, lá gan của mấy người còn nhỏ hơn tôi tưởng nhỉ! Chúc mấy người chơi bời vui vẻ!”
Lúc ả xoay lưng đi, Triệu Hành còn nghe ả chửi lầm bầm: “Lũ chuột thối tha, mất mặt hết sức.”
“Bùm!”
Một chùm pháo hoa rực rỡ bất ngờ nổ tung trên bầu trời tối mịt. Khoảnh khắc pháo hoa tan, ba hàng chữ sáng chói xuất hiện giữa không trung.
“Hoan nghênh các thành viên của tổ F tham gia trò chơi.”
“Toàn bộ 606 players đã vào vị trí.”
“Trò chơi F101 lần thứ 21 chính thức bắt đầu!”
Cùng lúc đó, vô số bảng điện tử đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất giống như mấy tấm bia mộ trong game cổ điển “Plants vs. Zombies”. Triệu Hành dòm góc trái màn hình gần nhất hiện lên dòng chữ “Kịch bản kênh số 07”, ở giữa liên tục nhảy ra dòng chữ dài.
[Âu sịt, tiết mục cuối cùng bắt đầu rồi. Chờ mãi, không biết trận này có kịch tính giống lần trước không nhở? ?]
[Có ai buff tiền xem phần mở đầu trước khi livestream hông? Đinh Béo Bự ăn thịt người làm tao sợ vãi luôn ?]
[Gì dọ? Đó là nghi thức chào người mới lâu rồi mà?:)))) Lầu trên mới coi hay sao vậy nhỉ?]
[So với trò làm bộ ăn thịt người của người Lam Tinh, tao ghê nhất là vụ tổ D nó cắt bỏ một chân của người tổ F ở tập trước, còn gắn chân thép giả vào nữa… Máu chảy lênh láng ?]
[Tổ E với tổ F tội dễ sợ, tụi kia coi họ như đồ chơi ấy!]
[Tổ E toàn gái điếm, tổ F toàn tội phạm, tội chỗ nào?]
[Bớt phật online đi:)) Tổ F thằng nào cũng từng giết người, thương tụi nó chẳng bằng thương con chó!]
[Ê tội con chó nha! Tự nhiên bị đem đi so với tụi nó! Giá trị duy nhất của lũ người Trái Đất mang tới cho dân Lam Tinh chúng ta là đám cún con dễ thương này đó!]
[Mà sao đưa lũ mọi F vào game này dạ?]
[Thôi để bố phổ cập cho chúng mày. Hồi chương trình mới phát sóng ấy, làm đíu gì có tổ E với F, nên gọi là D101 chứ không phải F101 như bây giờ. Player đều là người mặt đất với dân Lam Tinh thôi. Chẳng qua 2 bên cắn nhau dữ quá nên cần thêm thế lực khác để điều hoà lại, hiểu chưa?]
[Đấy. Mục đích của game người thật này là thúc đẩy giao lưu hữu nghị giữa Lam Tinh và người Trái Đất, giúp đôi bên chung sống hòa thuận và giúp đỡ lẫn nhau.]
[Cười bủm bủm ?! Tao mới coi xong 20 đoạn cut, ủa là hoà thuận dữ chưa, chứ tao toàn thấy nó thịt nhau thôi =)))))))]
[Ủa? Hoà bình gì dọ? =))))))) Tụi lầu trên bị chương trình tẩy não rồi à? Điểm nhấn của game này là drama đấm nhau của người Trái Đất và dân Lam Tinh, hoà bình cái nịt ?]
[Trái Đất lượn dùm! Nên nhớ là dân Lam Tinh bọn tao cưu mang tụi bây, tụi bây mãi con chó dưới chân bọn tao thôi. Chó mà cũng đòi làm chủ à?]
[Không biết đầu óc bọn Lam Tinh thế nào chứ tôi thấy tay chân con quái vật này với sức mạnh của nó có chỗ nào đáng nói nhỉ? Nếu không nhờ người Trái Đất chúng ta mang khoa học kỹ thuật tới thì mấy người còn đang cạp đất mà ăn ấy:))))]
[Người Trái Đất lượn về hành tinh của tụi mày đi! Lũ khốn khổ tội nghiệp phải đeo mặt nạ để thở! Lam Tinh không dành cho tụi bây đâu, cút nhanh!]
[Có giỏi thì đừng dùng ngôn ngữ người Trái Đất chúng tao để sủa! À quên, xin lỗi nhé, xém chút nữa quên mất, Lam Tinh bọn mày làm đéo gì có ngôn ngữ ?]
[Tin nhắn hệ thống: 136 tài khoản bị cấm trong 24 giờ, vui lòng không gây kích động hay tranh chấp giữa các chủng tộc.]
Triệu Hành rời mắt khỏi đống bình luận, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.
Hóa ra vai trò của họ là chất xúc tác sao? Mục đích là để giảm bớt mâu thuẫn giữa người mặt đất và dân Lam Tinh.
Thảo nào lúc trên phi thuyền Tiểu Linh bảo là: “Trong ba tháng này, mọi người phải nhận nhiệm vụ và vượt ải trò chơi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất với tổ người dưới lòng đất là nên thúc đẩy khiến người Trái Đất và dân Lam Tinh sống hoà bình với nhau.”
Nhưng cách Lam Tinh chào đón họ chính là giả bộ ăn thịt, còn người mặt đất thì muốn cắt một chân họ. Coi ra tổ F chỉ là chất xúc tác, là cái bao trút giận, là nô lệ mà thôi.
Triệu Hành bẻ gãy cành cây đã vọt nhọn một đầu làm dao găm giấu trong lòng bàn tay, sau đó nhảy khỏi cây.
Còn một điểm nữa hắn khá quan tâm.
Game đời thực này chơi ra máu được không?
Dường như đoán được suy nghĩ của Triệu Hành.
Một thông báo hệ thống đột nhiên xuất hiện trên bảng điện tử gần hắn nhất.
[Hệ thống: Tiểu Ưu xin nhắc nhở player mới, trong lúc chơi không được phép cố ý giết người hoặc ăn thịt người.]
Không thể cố ý giết người.
Triệu Hành nheo mắt, vậy miễn ‘không cố ý’ là giết được đúng không?
Triệu Hành phát hiện màu sắc của tin nhắn hệ thống này khác với màu sắc của tin nhắn khoá tài khoản trước đó, nó có màu vàng, còn chớp chớp nữa.
Triệu Hành ngồi xổm cạnh bảng điện tử, chìa tay ra chọc thử vào tin nhắn hệ thống.
Quả nhiên nó nhúc nhích.
Giao diện điện tử chuyển sang hình tờ giấy viết luật chơi:
[Các thành viên của Tổ A, Tổ B, Tổ C, Tổ D, Tổ E và Tổ F có giá trị tương ứng là 60 điểm, 50 điểm, 40 điểm, 30 điểm, 20 điểm và 10 điểm.
Nếu cố tình giết hoặc ăn thịt nhau, bạn sẽ bị trừ điểm nhưng sẽ được cộng điểm nếu bạn cứu họ.
Hy vọng tất cả các bạn sống hòa thuận và tận hưởng giây phút vui vẻ trong trò chơi này!]
Năm giây sau, tờ giấy biến đổi và quay về giao diện ban đầu. Triệu Hành cũng nhìn thấy tin nhắn thứ 3 của hệ thống.
[Tin nhắn hệ thống: Bạn có muốn trở thành tỷ phú không? Bạn có muốn trở thành một ngôi sao lớn không? Nếu muốn thì hãy đến và đăng ký trò chơi F101 tiếp theo nào!]
Triệu Hành nhấp vào tin nhắn, một trang khác hiện ra.
[Trong game F101, bạn có thể mang theo bất kỳ vũ khí nào bạn muốn. Sau ba tháng, miễn bạn vẫn an toàn đến khi trò chơi kết thúc, bạn sẽ được thưởng ngay 1 triệu tiền mặt. Nếu bạn thể hiện tốt trong trò chơi và nhận được điểm thưởng, số điểm bạn nhận được sẽ được chiết khấu theo tỷ lệ 1:10000. Nếu bạn có thể đạt được 10.000 điểm, bạn sẽ trở thành tỷ phú! Thích lắm đúng không? Vậy còn chần chừ gì nữa mà không nhanh tay nhấp vào liên kết dưới đây để đăng ký?!]
Triệu Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao 404 dân Lam Tinh và người mặt đất lại tham gia cái game quỷ này.
Hóa ra là vì tiền.
Hệ số quy đổi này có phần giống với điểm hối cải ở khu vực ngầm K13. Chỉ là nếu Triệu Hành bình an vô sự trong ba tháng, hắn có thể mang theo một triệu tiền mặt rời khỏi hòn đảo nhỏ này sao?
Đột nhiên Triệu Hành rất muốn thử.
Thực ra, Triệu Hành cũng chẳng cần lắm tiền như thế. Hắn chỉ muốn thoát khỏi cái chốn này thôi! Hắn muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn bao la chưa từng được chiêm ngưỡng.
Đúng lúc này tai phải Triệu Hành nóng rực, hắn sờ tai, nghe từ xa có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện rầm rì.
“Mau lên, nhanh lên, bọn tổ F tới lâu rồi đó.”
“Lề mề nữa đứa khác nó hẫng tay trên bây giờ.”
“Hôm qua hụt mất mấy con hàng bên tổ E. Bữa nay tao nhất định phải bắt được một đứa làm nô lệ.”
“Nô lệ quan trọng hơn gái, mày hiểu không? Thằng winner trước đó thắng là nhờ gom được 30 đứa nô lệ, gặp pha nguy hiểm thì đẩy nô lệ ra hứng đạn, xu thì thế mạng giúp luôn.”
Triệu Hành giật mình dòm xung quanh, mới phát hiện trong lúc hắn đang nghiên cứu luật chơi thì những thành viên trong tổ F đã bị nhiều người bao vây. Có hai người Lam Tinh và một người mặt đất đang nhìn hắn lom lom, ánh mắt hết sức kiên định chĩa thẳng vào hắn.
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành xoay người bỏ chạy.
Hắn không thể chạy nhanh bằng đám Lam Tinh có cánh và người mặt đất mang giày cải tiến. Nhưng không sao, miễn hắn chạy nhanh hơn tổ F là được.
Quả nhiên, lúc đầu ba người kia định đuổi theo Triệu Hành nhưng mới mấy bước đã có hai người mất hứng, quay đầu bắt người khác làm nô lệ. Chẳng qua có một gã Lam Tinh vô cùng cố chấp, mặc kệ tổ F, nhất quyết đuổi theo Triệu Hành cho bằng được.
May mà gã Lam Tinh này không có cánh, hai chân bình thường, ngay cả tốc độ chạy cũng thua Triệu Hành. Triệu Hành bị dí ráo riết hai tiếng đồng hồ, chạy tới lúc mặt trời mọc cháy mông cũng không tha cho hắn. Nhưng xui ở chỗ, Triệu Hành không ăn gì gần một ngày một đêm, vận toàn lực chạy trong hai tiếng nên giờ tốc độ có hơi chậm rồi. Còn gã Lam Tinh phía sau dường như chẳng biết mệt là gì, tốc độ chẳng giảm tí nào.
Ánh nắng chói lọi chiếu lên Triệu Hành, mồ hôi từ trên trán trượt xuống xuống hàng lông mi. Bước chân Triệu Hành ngày càng khựng và vấp.
Đúng lúc này, một thông báo vang khắp hòn đảo.
[Nhiệm vụ đầu tiên chính thức mở màn, các dũng sĩ hãy đến bảng điện tử gần nhất để xem nhiệm vụ nào!]
Triệu Hành nghe tiếng bước chân do dự của gã Lam Tinh đằng sau mình.
Đi tìm bảng điện tử đi, cày nhiệm vụ đi, dí tao hoài vậy???
Triệu Hành nghiến răng chạy như lết, trong lòng gào thét năn nỉ gã kia mau bỏ cuộc, nhưng gã Lam Tinh kia chẳng nghe thấy tiếng lòng của Triệu Hành. Gã đứng do dự cỡ 3s, sau đó quyết định dí Triệu Hành tiếp.
Cái đệt cụ nhà màyyy!!!
Triệu Hành lau mồ hôi trên trán, cắm đầu chạy.
Một tình huống méo ai ngờ được đã xảy ra.
Nhìn vách đá cheo leo trước mặt, Triệu Hành suýt cười. Hắn nắm chặt cành cây nhọn, từ từ quay đầu lại.
“Mày hết đường chạy rồi nhé con!” Gã Lam Tinh: “Mày làm nô lệ của tao đi.”
Gã dòm cái mũ trùm che khuất cả mặt Triệu Hành: “Mũ của mày chỉ lọc khói độc trong 24h thôi, hôm nay mày sống nhưng mai thì chưa chắc đâu. Giờ mày đi theo tao, tao sẽ chúc phúc cho mày, thật lòng đấy. Nội trong ba ngày mày có thể miễn nhiễm với sương độc, ba ngày sau tao chúc phúc cho mày tiếp.”
Triệu Hành thở hổn hển hỏi gã: “Nếu mày thành tâm chúc phúc là tao miễn nhiễm được ba ngày sao?”
Gã Lam Tinh ngạc nhiên: “Tại mày mới từ lòng đất lên nên không biết, người Lam Tinh bọn tao thường chúc phúc ba ngày một lần, chúc nhiều quá sẽ ảnh hưởng cơ thể.”
Triệu Hành: “Nhưng tao nghe nói nếu may mắn nhận được lời chúc phúc chân thành của người Lam Tinh thì bọn tao sẽ miễn nhiễm với sương độc suốt đời.”
Gã Lam Tinh nhíu mày: “Đó chỉ là lời đồn thôi, thực tế chả có đứa Lam Tinh nào làm được chuyện đó.”
“Ồ, hiểu rồi.” Triệu Hành hít sâu, nói chậm rãi: “Hoá ra là tại mày cùi quá nên không chúc được nhiều. Mày ăn hại như vậy thì mắc gì tao phải nhận mày làm chủ nhân?”
Gã Lam Tinh nghe vậy thì điên máu. Đôi mắt gã đỏ rực, móng vuốt sắc bén từ lòng bàn tay nhô ra, hung hăng mắng: “Con chuột thối tha! Mày đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Dứt câu thì gã xông thẳng về phía Triệu Hành!
Triệu Hành né sang bên tránh đòn, trở tay cắm thẳng nhánh cây bén nhọn vào cổ gã.
“Phập!”
Nhánh cây gãy đôi.
Triệu Hành: “…”
Má!
Ăn cứt rồi!
Cái đm giờ mình phải làm bô lệ cho bọn quái vật Lam Tinh sao?
Có cl nhé… Anh Triệu đây đéo làm nô lệ của chúng mày!
Gã Lam Tinh hung ác giơ vuốt muốn cào cổ Triệu Hành, Triệu Hành không tránh mà vùi đầu vào cánh tay rậm lông của gã, kéo gã tới sát vách đá.
Bố mày không muốn chết chung với mày đâu con!
Triệu Hành chỉ hy vọng độ cao của vách đá có thể khiến gã Lam Tinh da dày thô ráp này choáng váng.
Cơn gió rít thổi qua tai.
Triệu Hành xảo quyệt vùi sâu đầu vào ngực gã Lam Tinh.
“Đùng!”
Cả hai ngã xuống vách đá gây ra tiếng động lớn.
Ngon rồi!
Gã Lam Tinh chạm đất đầu tiên. Với miếng đệm thịt hoàn hảo Triệu Hành không bị thương nghiêm trọng, tay trái trật khớp xíu thôi.
Triệu Hành hơi hài lòng.
Sở dĩ nói ‘hơi’ là vì… Cái đm thằng Lam Tinh này té từ vách đá xuống mà chưa bay màu vậy trời?
Chẳng nhẽ dị của gã là da dày thịt béo sao?
Gã Lam Tinh nghiến răng kèn kẹt, tức muốn chết. Gã quơ vuốt tóm lấy cái mũ trùm của Triệu Hành, rồi xé nát bấy.
Triệu Hành kinh ngạc nhìn những mảnh vải bị xé nát, hắn bịt mũi không dám thở mạnh.
Ba phút, hắn chỉ có ba phút.
Ba phút sau hắn sẽ bất tỉnh, và một giờ sau sẽ bị ngộ độc mà chết.
Làm sao bây giờ?
Sau khi cân nhắc lợi hại, Triệu Hành quyết định dùng ba phút này để thương lượng với gã Lam Tinh ngáo đá kia. Nhưng hắn vừa định nói thì bỗng gã Lam Tinh cứng đờ.
Gã ngơ ngác nhìn Triệu Hành với ánh mắt khó tả.
Triệu Hành nương theo ánh mắt gã cúi đầu nhìn xuống người mình, mới phát hiện xung quanh cơ thể đột nhiên xuất hiện mấy đốm sáng màu lam.
Các đốm lam ấy bao quanh hắn, nhảy nhót như đom đóm trong phim khiến toàn thân hắn thoải mái lạ thường.
“Lời chúc phúc từ đấng tối cao…”
Gã Lam Tinh lẩm bẩm, bàng hoàng vươn ngón trỏ chạm vào đốm lam kia nhưng đầu ngón tay vừa chạm thì gã hoảng hốt la toáng lên.
Ngọn lửa xanh lam đốt trụi lông tay, gã ôm cánh tay đau điếng lăn lộn dưới đất.
Triệu Hành sững sờ nhìn những thứ kỳ ảo xung quanh mình.
Hắn dòm màn hình số 27 cách mình 1m.
Nơi này khá hẻo lánh, màn hình mới nãy chẳng có bao nhiêu bình luận bỗng chốc nổi bão cuồn cuộn.
[Ủa sao số F101 phát sáng vậy?]
[Ơ chúc phúc gì lạ ghê ha? Tui chưa từng thấy bao giờ!]
[Tổ F là người dưới lòng đất, đâu ra kiểu chúc phúc này thế?]
[Đù má! Có ai quay lại không vậy? Có ai quay không? Tôi muốn cho ông nội tui coi á ?! Ước mơ cả đời của ông nội tui là được thấy lời chúc phúc có ánh lam thần thánh đó!!!]
[Ánh lam thần thánh thật bây ơi! Không tai không bệnh suốt đời đó! Đây là phước lành tối thượng!!!]
[Lời chúc phúc thuộc cấp bậc nào của Lam Tinh vậy? Đừng nói là hoàng tộc trong truyền thuyết nha?]
[Ủa hổng lẽ… có mình tao để ý anh giai này quá mlem hẻ ????]
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng từ trên cao, nhóm tội phạm đồng loạt thét to. Cả đám vùng vẫy tránh xa con quái vật ăn thịt người nhưng vô dụng.
Triệu Hành may mắn rơi xuống một cái cây, còn những người khác lại không may mắn thế, chẳng hạn như F001, người đàn ông bặm trợn không coi ai ra gì rơi trúng ngay đầu quái vật.
Con quái vật nhếch miệng cười, thò chiếc lưỡi dài quấn lấy eo F001, nó hưng phấn há to mõm lộ ra hai hàm răng sắc nhọn chảy đầy dịch nhầy tanh hôi…
“Aaaaa! Đừng ăn thịt tao!!!! Cứu với!!!”
F001 chỉnh nón max trong suốt nên Triệu Hành thấy rõ đôi mắt trợn trừng của gã, nước mắt nước mũi tèm lem, thảm không tả nổi. Nón Triệu Hành chỉnh ở mức medium, thấy cảnh này hắn thầm chỉnh xuống min để người khác không nhìn được nét mặt mình. Trong khi cả bọn hoảng loạn la hét, hắn lặng lẽ bẻ cành cây dài tầm nửa gang tay rồi vót nhọn một đầu.
Con quái vật há to miệng ngậm đầu F001 chơi đùa.
Sau đó nó dừng lại.
“Ái chà, hết ăn nổi rồi.”
Con quái vật sờ cái bụng phình to của mình, nhếch miệng cười, nhả đầu F001 ra.
F001 thoát chết trong gang tấc, kinh hãi run rẩy lùi về sau. Mấy tên tội phạm khác cũng lần lượt đáp đất, vài người rơi trúng cành cây như Triệu Hành, còn đa phần rơi thẳng xuống đất.
Cả đám kinh hãi ôm lấy nhau nhìn sinh vật nguy hiểm trước mặt, run lẩy bẩy không nói được câu nào.
“Đinh Béo Bự, Tiểu Phi Vũ, mấy người rảnh quá nhỉ? Sao lại hù người mới kiểu này thế? Mấy con chuột nhỏ sợ khiếp vía rồi kìa!”
Một giọng nữ quyến rũ đột nhiên vang lên, Triệu Hành nương theo giọng nói nhìn cô gái mặc váy đỏ trông không khác gì người bình thường, nhưng cô không đeo mặt nạ phòng độc, thân hình mảnh khảnh lộ hết ra ngoài. Nói cách khác là cô ta không có bất kỳ bảo hộ nào.
Triệu Hành nhìn mã số huy hiệu cô gái.
C005.
Đây là người mặt đất mang giới tính nữ.
“Nhưng vui quá à, cô không thấy vậy hả?”
Tiếng loa phát thanh “vật tư khu K13 dưới lòng đất dâng hiến tới rồi” bỗng cười hì hì.
Một cậu bé vỗ đôi cánh nhỏ xíu bay ra từ bụi cây, tay cầm chiếc micro. Số thứ tự của cậu ta là B011, người Lam Tinh, xem ra chính là Tiểu Phi Vũ trong lời cô gái kia.
Thân hình cậu ta rất nhỏ, đôi cánh nhỏ và đôi mắt cũng nhỏ nốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười ranh mãnh xấu xa.
Tiểu Phi Vũ: “Cái micro này là phần thưởng có thời hạn mà tôi dốc sức thắng được. Nó sắp hết hạn rồi, phải cố gắng phát huy hết tác dụng của nó chớ?”
Cậu ta vỗ cánh lượn vòng quanh thành viên tổ F đang run rẩy dưới đất, bay lơ lửng ngay trước mặt bọn họ.
Tiểu Phi Vũ nhìn con người dưới lòng đất run rẩy với vẻ thích thú, như thể đang quan sát món đồ chơi mới vậy.
Cậu ta cầm chiếc micro to tổ bố bằng cả hai tay, nháy mắt tinh nghịch với mọi người: “Chào mừng các thành viên mới của tổ F đến với trò chơi F101! Tôi nghe nói các bạn đến từ thế giới ngầm và chưa bao giờ nhìn thấy Hành Tinh Xanh của chúng tôi, vì vậy tôi đã đặc biệt tạo ra một sân chơi cho các bạn á!”
Cậu ta sực nhớ gì đó, quay đầu nhìn con quái vật kia: “Đinh Béo Bự, mau nhổ người ta ra, bọn họ tưởng mày ăn thịt người đấy.”
Sau khi nghe những gì anh ta nói, con quái vật cao lớn miễn cưỡng nôn ra những thứ trong bụng ra.
Tên tội phạm xui xẻo trúng sương độc rồi bị quái vật nuốt sống, không biết đã tỉnh từ lúc nào. Sau khi bị nhổ ra thì gã điên cuồng bò sang một bên, chui vào trong hốc đá lớn không dám động đậy.
Tiểu Phi Vũ: “Thấy chưa? Giỡn chơi thôi mà, há há há!”
Nhưng chỉ có mình cậu ta cười, chả ai thấy mắc cười cả. Bọn họ thừa biết đây không phải đơn giản là trò đùa, mà giống ra oai phủ đầu hơn. Dòm dáng vẻ mất hồn mất vía của đội F… Lần ra oai phủ đầu này của người Lam Tinh quả thật thành công rực rỡ.
Tổ A và B Lam Tinh đều nhếch mép cười, còn tổ C và D thì khó ở ra mặt.
Triệu Hành cũng thấy vài thành viên lẻ tẻ của tổ nữ E dưới lòng đất, sắc mặt họ cũng trắng bệch sợ hãi. Rõ ràng khi gia nhập trò chơi, họ cũng gặp phải nghi thức chào đón kinh tởm này.
C005 hất mái tóc xoăn dài xinh đẹp, cười chào mọi người: “Hoan nghênh mọi người tham gia trò chơi!”
Cô ta ra hiệu bằng ngón cái và ngón trỏ, nghiêng đầu nói: “Chà, lá gan của mấy người còn nhỏ hơn tôi tưởng nhỉ! Chúc mấy người chơi bời vui vẻ!”
Lúc ả xoay lưng đi, Triệu Hành còn nghe ả chửi lầm bầm: “Lũ chuột thối tha, mất mặt hết sức.”
“Bùm!”
Một chùm pháo hoa rực rỡ bất ngờ nổ tung trên bầu trời tối mịt. Khoảnh khắc pháo hoa tan, ba hàng chữ sáng chói xuất hiện giữa không trung.
“Hoan nghênh các thành viên của tổ F tham gia trò chơi.”
“Toàn bộ 606 players đã vào vị trí.”
“Trò chơi F101 lần thứ 21 chính thức bắt đầu!”
Cùng lúc đó, vô số bảng điện tử đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất giống như mấy tấm bia mộ trong game cổ điển “Plants vs. Zombies”. Triệu Hành dòm góc trái màn hình gần nhất hiện lên dòng chữ “Kịch bản kênh số 07”, ở giữa liên tục nhảy ra dòng chữ dài.
[Âu sịt, tiết mục cuối cùng bắt đầu rồi. Chờ mãi, không biết trận này có kịch tính giống lần trước không nhở? ?]
[Có ai buff tiền xem phần mở đầu trước khi livestream hông? Đinh Béo Bự ăn thịt người làm tao sợ vãi luôn ?]
[Gì dọ? Đó là nghi thức chào người mới lâu rồi mà?:)))) Lầu trên mới coi hay sao vậy nhỉ?]
[So với trò làm bộ ăn thịt người của người Lam Tinh, tao ghê nhất là vụ tổ D nó cắt bỏ một chân của người tổ F ở tập trước, còn gắn chân thép giả vào nữa… Máu chảy lênh láng ?]
[Tổ E với tổ F tội dễ sợ, tụi kia coi họ như đồ chơi ấy!]
[Tổ E toàn gái điếm, tổ F toàn tội phạm, tội chỗ nào?]
[Bớt phật online đi:)) Tổ F thằng nào cũng từng giết người, thương tụi nó chẳng bằng thương con chó!]
[Ê tội con chó nha! Tự nhiên bị đem đi so với tụi nó! Giá trị duy nhất của lũ người Trái Đất mang tới cho dân Lam Tinh chúng ta là đám cún con dễ thương này đó!]
[Mà sao đưa lũ mọi F vào game này dạ?]
[Thôi để bố phổ cập cho chúng mày. Hồi chương trình mới phát sóng ấy, làm đíu gì có tổ E với F, nên gọi là D101 chứ không phải F101 như bây giờ. Player đều là người mặt đất với dân Lam Tinh thôi. Chẳng qua 2 bên cắn nhau dữ quá nên cần thêm thế lực khác để điều hoà lại, hiểu chưa?]
[Đấy. Mục đích của game người thật này là thúc đẩy giao lưu hữu nghị giữa Lam Tinh và người Trái Đất, giúp đôi bên chung sống hòa thuận và giúp đỡ lẫn nhau.]
[Cười bủm bủm ?! Tao mới coi xong 20 đoạn cut, ủa là hoà thuận dữ chưa, chứ tao toàn thấy nó thịt nhau thôi =)))))))]
[Ủa? Hoà bình gì dọ? =))))))) Tụi lầu trên bị chương trình tẩy não rồi à? Điểm nhấn của game này là drama đấm nhau của người Trái Đất và dân Lam Tinh, hoà bình cái nịt ?]
[Trái Đất lượn dùm! Nên nhớ là dân Lam Tinh bọn tao cưu mang tụi bây, tụi bây mãi con chó dưới chân bọn tao thôi. Chó mà cũng đòi làm chủ à?]
[Không biết đầu óc bọn Lam Tinh thế nào chứ tôi thấy tay chân con quái vật này với sức mạnh của nó có chỗ nào đáng nói nhỉ? Nếu không nhờ người Trái Đất chúng ta mang khoa học kỹ thuật tới thì mấy người còn đang cạp đất mà ăn ấy:))))]
[Người Trái Đất lượn về hành tinh của tụi mày đi! Lũ khốn khổ tội nghiệp phải đeo mặt nạ để thở! Lam Tinh không dành cho tụi bây đâu, cút nhanh!]
[Có giỏi thì đừng dùng ngôn ngữ người Trái Đất chúng tao để sủa! À quên, xin lỗi nhé, xém chút nữa quên mất, Lam Tinh bọn mày làm đéo gì có ngôn ngữ ?]
[Tin nhắn hệ thống: 136 tài khoản bị cấm trong 24 giờ, vui lòng không gây kích động hay tranh chấp giữa các chủng tộc.]
Triệu Hành rời mắt khỏi đống bình luận, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.
Hóa ra vai trò của họ là chất xúc tác sao? Mục đích là để giảm bớt mâu thuẫn giữa người mặt đất và dân Lam Tinh.
Thảo nào lúc trên phi thuyền Tiểu Linh bảo là: “Trong ba tháng này, mọi người phải nhận nhiệm vụ và vượt ải trò chơi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất với tổ người dưới lòng đất là nên thúc đẩy khiến người Trái Đất và dân Lam Tinh sống hoà bình với nhau.”
Nhưng cách Lam Tinh chào đón họ chính là giả bộ ăn thịt, còn người mặt đất thì muốn cắt một chân họ. Coi ra tổ F chỉ là chất xúc tác, là cái bao trút giận, là nô lệ mà thôi.
Triệu Hành bẻ gãy cành cây đã vọt nhọn một đầu làm dao găm giấu trong lòng bàn tay, sau đó nhảy khỏi cây.
Còn một điểm nữa hắn khá quan tâm.
Game đời thực này chơi ra máu được không?
Dường như đoán được suy nghĩ của Triệu Hành.
Một thông báo hệ thống đột nhiên xuất hiện trên bảng điện tử gần hắn nhất.
[Hệ thống: Tiểu Ưu xin nhắc nhở player mới, trong lúc chơi không được phép cố ý giết người hoặc ăn thịt người.]
Không thể cố ý giết người.
Triệu Hành nheo mắt, vậy miễn ‘không cố ý’ là giết được đúng không?
Triệu Hành phát hiện màu sắc của tin nhắn hệ thống này khác với màu sắc của tin nhắn khoá tài khoản trước đó, nó có màu vàng, còn chớp chớp nữa.
Triệu Hành ngồi xổm cạnh bảng điện tử, chìa tay ra chọc thử vào tin nhắn hệ thống.
Quả nhiên nó nhúc nhích.
Giao diện điện tử chuyển sang hình tờ giấy viết luật chơi:
[Các thành viên của Tổ A, Tổ B, Tổ C, Tổ D, Tổ E và Tổ F có giá trị tương ứng là 60 điểm, 50 điểm, 40 điểm, 30 điểm, 20 điểm và 10 điểm.
Nếu cố tình giết hoặc ăn thịt nhau, bạn sẽ bị trừ điểm nhưng sẽ được cộng điểm nếu bạn cứu họ.
Hy vọng tất cả các bạn sống hòa thuận và tận hưởng giây phút vui vẻ trong trò chơi này!]
Năm giây sau, tờ giấy biến đổi và quay về giao diện ban đầu. Triệu Hành cũng nhìn thấy tin nhắn thứ 3 của hệ thống.
[Tin nhắn hệ thống: Bạn có muốn trở thành tỷ phú không? Bạn có muốn trở thành một ngôi sao lớn không? Nếu muốn thì hãy đến và đăng ký trò chơi F101 tiếp theo nào!]
Triệu Hành nhấp vào tin nhắn, một trang khác hiện ra.
[Trong game F101, bạn có thể mang theo bất kỳ vũ khí nào bạn muốn. Sau ba tháng, miễn bạn vẫn an toàn đến khi trò chơi kết thúc, bạn sẽ được thưởng ngay 1 triệu tiền mặt. Nếu bạn thể hiện tốt trong trò chơi và nhận được điểm thưởng, số điểm bạn nhận được sẽ được chiết khấu theo tỷ lệ 1:10000. Nếu bạn có thể đạt được 10.000 điểm, bạn sẽ trở thành tỷ phú! Thích lắm đúng không? Vậy còn chần chừ gì nữa mà không nhanh tay nhấp vào liên kết dưới đây để đăng ký?!]
Triệu Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao 404 dân Lam Tinh và người mặt đất lại tham gia cái game quỷ này.
Hóa ra là vì tiền.
Hệ số quy đổi này có phần giống với điểm hối cải ở khu vực ngầm K13. Chỉ là nếu Triệu Hành bình an vô sự trong ba tháng, hắn có thể mang theo một triệu tiền mặt rời khỏi hòn đảo nhỏ này sao?
Đột nhiên Triệu Hành rất muốn thử.
Thực ra, Triệu Hành cũng chẳng cần lắm tiền như thế. Hắn chỉ muốn thoát khỏi cái chốn này thôi! Hắn muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn bao la chưa từng được chiêm ngưỡng.
Đúng lúc này tai phải Triệu Hành nóng rực, hắn sờ tai, nghe từ xa có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện rầm rì.
“Mau lên, nhanh lên, bọn tổ F tới lâu rồi đó.”
“Lề mề nữa đứa khác nó hẫng tay trên bây giờ.”
“Hôm qua hụt mất mấy con hàng bên tổ E. Bữa nay tao nhất định phải bắt được một đứa làm nô lệ.”
“Nô lệ quan trọng hơn gái, mày hiểu không? Thằng winner trước đó thắng là nhờ gom được 30 đứa nô lệ, gặp pha nguy hiểm thì đẩy nô lệ ra hứng đạn, xu thì thế mạng giúp luôn.”
Triệu Hành giật mình dòm xung quanh, mới phát hiện trong lúc hắn đang nghiên cứu luật chơi thì những thành viên trong tổ F đã bị nhiều người bao vây. Có hai người Lam Tinh và một người mặt đất đang nhìn hắn lom lom, ánh mắt hết sức kiên định chĩa thẳng vào hắn.
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành xoay người bỏ chạy.
Hắn không thể chạy nhanh bằng đám Lam Tinh có cánh và người mặt đất mang giày cải tiến. Nhưng không sao, miễn hắn chạy nhanh hơn tổ F là được.
Quả nhiên, lúc đầu ba người kia định đuổi theo Triệu Hành nhưng mới mấy bước đã có hai người mất hứng, quay đầu bắt người khác làm nô lệ. Chẳng qua có một gã Lam Tinh vô cùng cố chấp, mặc kệ tổ F, nhất quyết đuổi theo Triệu Hành cho bằng được.
May mà gã Lam Tinh này không có cánh, hai chân bình thường, ngay cả tốc độ chạy cũng thua Triệu Hành. Triệu Hành bị dí ráo riết hai tiếng đồng hồ, chạy tới lúc mặt trời mọc cháy mông cũng không tha cho hắn. Nhưng xui ở chỗ, Triệu Hành không ăn gì gần một ngày một đêm, vận toàn lực chạy trong hai tiếng nên giờ tốc độ có hơi chậm rồi. Còn gã Lam Tinh phía sau dường như chẳng biết mệt là gì, tốc độ chẳng giảm tí nào.
Ánh nắng chói lọi chiếu lên Triệu Hành, mồ hôi từ trên trán trượt xuống xuống hàng lông mi. Bước chân Triệu Hành ngày càng khựng và vấp.
Đúng lúc này, một thông báo vang khắp hòn đảo.
[Nhiệm vụ đầu tiên chính thức mở màn, các dũng sĩ hãy đến bảng điện tử gần nhất để xem nhiệm vụ nào!]
Triệu Hành nghe tiếng bước chân do dự của gã Lam Tinh đằng sau mình.
Đi tìm bảng điện tử đi, cày nhiệm vụ đi, dí tao hoài vậy???
Triệu Hành nghiến răng chạy như lết, trong lòng gào thét năn nỉ gã kia mau bỏ cuộc, nhưng gã Lam Tinh kia chẳng nghe thấy tiếng lòng của Triệu Hành. Gã đứng do dự cỡ 3s, sau đó quyết định dí Triệu Hành tiếp.
Cái đệt cụ nhà màyyy!!!
Triệu Hành lau mồ hôi trên trán, cắm đầu chạy.
Một tình huống méo ai ngờ được đã xảy ra.
Nhìn vách đá cheo leo trước mặt, Triệu Hành suýt cười. Hắn nắm chặt cành cây nhọn, từ từ quay đầu lại.
“Mày hết đường chạy rồi nhé con!” Gã Lam Tinh: “Mày làm nô lệ của tao đi.”
Gã dòm cái mũ trùm che khuất cả mặt Triệu Hành: “Mũ của mày chỉ lọc khói độc trong 24h thôi, hôm nay mày sống nhưng mai thì chưa chắc đâu. Giờ mày đi theo tao, tao sẽ chúc phúc cho mày, thật lòng đấy. Nội trong ba ngày mày có thể miễn nhiễm với sương độc, ba ngày sau tao chúc phúc cho mày tiếp.”
Triệu Hành thở hổn hển hỏi gã: “Nếu mày thành tâm chúc phúc là tao miễn nhiễm được ba ngày sao?”
Gã Lam Tinh ngạc nhiên: “Tại mày mới từ lòng đất lên nên không biết, người Lam Tinh bọn tao thường chúc phúc ba ngày một lần, chúc nhiều quá sẽ ảnh hưởng cơ thể.”
Triệu Hành: “Nhưng tao nghe nói nếu may mắn nhận được lời chúc phúc chân thành của người Lam Tinh thì bọn tao sẽ miễn nhiễm với sương độc suốt đời.”
Gã Lam Tinh nhíu mày: “Đó chỉ là lời đồn thôi, thực tế chả có đứa Lam Tinh nào làm được chuyện đó.”
“Ồ, hiểu rồi.” Triệu Hành hít sâu, nói chậm rãi: “Hoá ra là tại mày cùi quá nên không chúc được nhiều. Mày ăn hại như vậy thì mắc gì tao phải nhận mày làm chủ nhân?”
Gã Lam Tinh nghe vậy thì điên máu. Đôi mắt gã đỏ rực, móng vuốt sắc bén từ lòng bàn tay nhô ra, hung hăng mắng: “Con chuột thối tha! Mày đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Dứt câu thì gã xông thẳng về phía Triệu Hành!
Triệu Hành né sang bên tránh đòn, trở tay cắm thẳng nhánh cây bén nhọn vào cổ gã.
“Phập!”
Nhánh cây gãy đôi.
Triệu Hành: “…”
Má!
Ăn cứt rồi!
Cái đm giờ mình phải làm bô lệ cho bọn quái vật Lam Tinh sao?
Có cl nhé… Anh Triệu đây đéo làm nô lệ của chúng mày!
Gã Lam Tinh hung ác giơ vuốt muốn cào cổ Triệu Hành, Triệu Hành không tránh mà vùi đầu vào cánh tay rậm lông của gã, kéo gã tới sát vách đá.
Bố mày không muốn chết chung với mày đâu con!
Triệu Hành chỉ hy vọng độ cao của vách đá có thể khiến gã Lam Tinh da dày thô ráp này choáng váng.
Cơn gió rít thổi qua tai.
Triệu Hành xảo quyệt vùi sâu đầu vào ngực gã Lam Tinh.
“Đùng!”
Cả hai ngã xuống vách đá gây ra tiếng động lớn.
Ngon rồi!
Gã Lam Tinh chạm đất đầu tiên. Với miếng đệm thịt hoàn hảo Triệu Hành không bị thương nghiêm trọng, tay trái trật khớp xíu thôi.
Triệu Hành hơi hài lòng.
Sở dĩ nói ‘hơi’ là vì… Cái đm thằng Lam Tinh này té từ vách đá xuống mà chưa bay màu vậy trời?
Chẳng nhẽ dị của gã là da dày thịt béo sao?
Gã Lam Tinh nghiến răng kèn kẹt, tức muốn chết. Gã quơ vuốt tóm lấy cái mũ trùm của Triệu Hành, rồi xé nát bấy.
Triệu Hành kinh ngạc nhìn những mảnh vải bị xé nát, hắn bịt mũi không dám thở mạnh.
Ba phút, hắn chỉ có ba phút.
Ba phút sau hắn sẽ bất tỉnh, và một giờ sau sẽ bị ngộ độc mà chết.
Làm sao bây giờ?
Sau khi cân nhắc lợi hại, Triệu Hành quyết định dùng ba phút này để thương lượng với gã Lam Tinh ngáo đá kia. Nhưng hắn vừa định nói thì bỗng gã Lam Tinh cứng đờ.
Gã ngơ ngác nhìn Triệu Hành với ánh mắt khó tả.
Triệu Hành nương theo ánh mắt gã cúi đầu nhìn xuống người mình, mới phát hiện xung quanh cơ thể đột nhiên xuất hiện mấy đốm sáng màu lam.
Các đốm lam ấy bao quanh hắn, nhảy nhót như đom đóm trong phim khiến toàn thân hắn thoải mái lạ thường.
“Lời chúc phúc từ đấng tối cao…”
Gã Lam Tinh lẩm bẩm, bàng hoàng vươn ngón trỏ chạm vào đốm lam kia nhưng đầu ngón tay vừa chạm thì gã hoảng hốt la toáng lên.
Ngọn lửa xanh lam đốt trụi lông tay, gã ôm cánh tay đau điếng lăn lộn dưới đất.
Triệu Hành sững sờ nhìn những thứ kỳ ảo xung quanh mình.
Hắn dòm màn hình số 27 cách mình 1m.
Nơi này khá hẻo lánh, màn hình mới nãy chẳng có bao nhiêu bình luận bỗng chốc nổi bão cuồn cuộn.
[Ủa sao số F101 phát sáng vậy?]
[Ơ chúc phúc gì lạ ghê ha? Tui chưa từng thấy bao giờ!]
[Tổ F là người dưới lòng đất, đâu ra kiểu chúc phúc này thế?]
[Đù má! Có ai quay lại không vậy? Có ai quay không? Tôi muốn cho ông nội tui coi á ?! Ước mơ cả đời của ông nội tui là được thấy lời chúc phúc có ánh lam thần thánh đó!!!]
[Ánh lam thần thánh thật bây ơi! Không tai không bệnh suốt đời đó! Đây là phước lành tối thượng!!!]
[Lời chúc phúc thuộc cấp bậc nào của Lam Tinh vậy? Đừng nói là hoàng tộc trong truyền thuyết nha?]
[Ủa hổng lẽ… có mình tao để ý anh giai này quá mlem hẻ ????]