Chương : 51
Nguyễn Khả Hạ hối hận lắm.
Lẽ ra cậu không nên bướng bỉnh với Phó Hàn Xuyên, không nên ôm con chạy mất. Cậu cảm thấy bản thân mình thật sự rất quá đáng. Rõ ràng nhìn ra được Phó Hàn Xuyên đối xử với cậu khác với người khác.
Phó Hàn Xuyên cảm nhận được có nước chảy xuống cổ mình, ngẩng đầu lên, ôm vai Nguyễn Khả Hạ, "Sao bảo bối lại khóc rồi?"
Nguyễn Khả Hạ khóc nấc: "Em xin lỗi......"
Phó Hàn Xuyên ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Sao đang yên đang lành lại xin lỗi thế."
Nguyễn Khả Hạ vừa nấc, vừa nói, "Em...... hức, em không nên dọn đi...... Hức, em nên ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, hức, em sai rồi......"
Phó Hàn Xuyên về nhà không thấy cậu đâu, khi ấy chắc chắn thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
Phó Hàn Xuyên hơi giật mình, Nguyễn Khả Hạ lại đột nhiên xin lỗi vì chuyện này khiến trái tim anh mềm nhũn, cười nhẹ, "Anh cứ tưởng đấy là trò chơi tình thú."
Nguyễn Khả Hạ không nhịn được, bật cười, xong lại nấc lên nói, "Chắc là anh đau lòng lắm, phải không......"
"Đâu có," Phó Hàn Xuyên phủ nhận, "Anh không đau lòng. Vì anh biết em yêu anh mà."
Nguyễn Khả Hạ lí nhí hỏi, "Thật à?"
Phó Hàn Xuyên thấp giọng, dịu dàng nói, "Thật, không lừa em đâu."
Nước mắt của Nguyễn Khả Hạ không tài nào dừng lại được.
Trái tim cậu càng đau hơn. Tại sao anh ấy lại thế? Tại sao cứ bao dung với cậu thế? Rõ ràng là cậu toàn cứng đầu không chịu nghe lời nhưng anh dường như chẳng bao giờ tức giận, chẳng trách cứ cậu bao giờ.
Nguyễn Khả Hạ dụi mắt, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Phó Hàn Xuyên, em thích anh. Em thật sự rất thích anh."
Tim Phó Hàn Xuyên lỡ mất một nhịp, vươn tay ra tắt đèn, ấn người trong lòng xuống giường, hôn.
Kể từ năm 10 tuổi, anh không thể hiểu nổi những thứ tình cảm bình thường của người khác.
Những tình cảnh khiến người ta phẫn nộ hoặc cảm động thì anh lại chẳng mảy may chút cảm xúc gì. Có lẽ sự mất mát kia đã quá lớn, ảnh hưởng sâu sắc đến cảm xúc của anh.
Nhưng anh lại thấy như thế không có gì là không tốt cả. Tình cảm là thứ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của con người, không có tính hữu dụng thực tế.
Anh cứ ngỡ rằng cả đời này mình sẽ cứ như thế mà thôi, nhưng cuộc đời này luôn có bất ngờ. Từ khi Nguyễn Khả Hạ xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh bất giác cảm nhận được lo lắng, đối xử tốt với Nguyễn Khả Hạ dường như đã trở thành một loại bản năng.
Phó Hàn Xuyên cảm thấy trái tim mình, cơ thể mình một lần nữa đong đầy những hơi ấm của cảm xúc.
Qua một hồi lâu, Nguyễn Khả Hạ cảm thấy môi mình tê rần luôn rồi. Đến lúc ấy nụ hôn mới kết thúc.
Nguyễn Khả Hạ nhỏ giọng nói, "Sao anh lại tắt đèn đi? Anh bật lên đi."
Phó Hàn Xuyên: "Từ giờ không cần phải bật đèn đi ngủ nữa."
Không tốt cho sức khỏe Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ vòng tay lên cổ Phó Hàn Xuyên, "Anh bật đi, bật đèn em vẫn ngủ được. Nếu không thì đeo bịt mắt là được mà."
Phó Hàn Xuyên cụng trán vào trán Nguyễn Khả Hạ. Trong bóng tối, mắt Nguyễn Khả Hạ như sáng lên.
"Có em ở đây, anh không sợ nữa."
*
Nguyễn Khả Hạ nằm trong vòng tay Phó Hàn Xuyên, ngủ ngon lành một đêm. Hôm sau vừa tỉnh dậy thì lập tức thấy ngượng, nhưng cũng rất lo lắng.
Phó Hàn Xuyên vẫn đang ngủ. Nguyễn Khả Hạ nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia, không nhịn được đưa tay ra, dùng ngón tay phác họa đường nét gương mặt của anh.
Phó Hàn Xuyên từ từ mở mắt ra, bắt lấy tay Nguyễn Khả Hạ, hôn lòng bàn tay cậu.
Nguyễn Khả Hạ giật mình ngồi bật dậy, ngắc ngứ hỏi Phó Hàn Xuyên, "Hôm qua anh ngủ có ngon không?"
Tự nhiên ngủ không bật đèn, chắc chắn là không quen.
Phó Hàn Xuyên: "Ngủ ngon lắm."
"Ừ." Nguyễn Khả Hạ xoa xoa gáy, "Thế thì sau này...... cũng ngủ cùng nhau đi."
Phó Hàn Xuyên không nói gì, lại lôi cậu xuống, lăn lộn sờ mó một hồi mới dậy.
- ------------------------------------------------------
Nguyễn Khả Hạ kiên trì được đến vòng cuối cùng của "Sáng tác đỉnh nhất". Tuy là chỉ xếp thứ 3 nhưng là một người mới thì đó quả thực là kết quả rất đáng khen.
Ngải Văn Gia bị loại từ tuần thứ 2. Lục Đình Hạo tức đến dồ người, mắng Ngải Văn Gia vô dụng.
Ngải Văn Gia thầm nghĩ, ban đầu dụ dỗ anh ký kết thì nói ngon nói ngọt lắm cơ mà. Bây giờ thua có một lần mà đã ngoạc mồm ra chửi rồi. Đúng là loại sếp khiến người ta phải ngạt thở mà. Tự anh thấy không vấn đề gì, thực lực của Nguyễn Khả Hạ tốt hơn anh tưởng tượng nhiều.
Cách làm việc của Lục Đình Hạo chưa bao giờ "sáng sủa" cả. Anh ta tung ra hàng loạt những tư liệu ám chỉ "Sáng tác đỉnh nhất" có người điều khiển kết quả, Ngải Văn Gia bị hại nên mới bị loại. Ngoài ra còn mập mờ đề cập đến việc Nguyễn Khả Hạ có bệ đỡ chống lưng. Ngải Văn Gia hoàn toàn bất lực trước những thủ đoạn này, cảm thấy xấu hổ thay. Nếu như không phải hợp đồng của anh vẫn chưa hết hạn thì chắc anh đã nhảy vào cào mặt Lục Đình Hạo ra rồi.
Dù sao thì những người thật sự có tài sẽ không chịu ảnh hưởng bởi những thứ đó. Sau khi "Sáng tác đỉnh nhất" lên sóng, sự nghiệp của Nguyễn Khả Hạ lên như diều gặp gió. Bây giờ người người nhà nhà đều biết cậu vừa biết hát, vừa biết viết nhạc.
Vai diễn khách mời của cậu trong phim Vong Quy cũng được chiến trong thời gian này. Tuy rằng thời lượng ít nhưng thật sự vẫn không hề lu mờ vẻ đẹp trai. Khán giả xem vừa nhìn cái đã thấy lòng mình ngứa ngáy, muốn nhìn thêm nhiều hơn.
Lệ Nghiêu vui tới mức nằm mơ cũng cười, tỉnh dậy cũng cười. Phó Hàn Xuyên tìm được bảo bối gì thế này? Nhất định phải nuôi dưỡng Nguyễn Khả Hạ trở thành ca sĩ quốc dân, hốt về một đống tiền cho anh ta.
Ghi hình xong chương trình, công việc của Nguyễn Khả Hạ quay về sáng tác nhạc. Cậu chuẩn bị chỉnh sửa và soạn thảo cẩn thận bài hát để cho ra album.
Nguyễn Khả Hạ cực kỳ nghiêm túc với chuyện này. Đây là lần đầu tiên cậu cho ra album. Cậu muốn từng bài hát, từng nốt nhạc đều phải thật hoàn hảo. Phó Hàn Xuyên giành được nhiều giải như thế thì cậu làm sao kém cạnh cho được.
Vì phải dùng đến đàn piano và phòng thu nên Nguyễn Khả Hạ bị Phó Hàn Xuyên xách về biệt thự.
Trong phòng của cậu có thêm rất nhiều đồ chơi. Phó Hàn Xuyên cho cậu trưng ra đủ thứ đồ đầy màu sắc để trang trí.
Buổi tối, Nguyễn Khả Hạ ở nhà tập đàn, bài hát này có độ khó rất cao. Có một đoạn cậu cứ thấy nghe ngang ngang. Nguyễn Khả Hạ kêu lớn, "Phó Hàn Xuyên———"
Phó Hàn Xuyên đi xuống, đứng sau lưng cậu, "Chỗ nào không hiểu?"
Nguyễn Khả Hạ chỉ vào bản nhạc, "Chỗ này."
Phó Hàn Xuyên bọc lấy cậu vào trong lòng từ đằng sau, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay cường tráng, những ngón tay với khớp xương đẹp đẽ nhẹ bấm lên phím đàn, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạch kim.
Nguyễn Khả Hạ cứ thất thần nhìn tay anh, tai chẳng nghe thấy cái gì cả.
Phó Hàn Xuyên hỏi, "Biết chưa?"
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai làm tai Nguyễn Khả Hạ tê tê, "Em chưa biết."
Phó Hàn Xuyên cong môi cười, "Không tập trung."
Anh giữ lấy cằm của Nguyễn Khả Hạ, xoay đầu cậu sang để hôn, "Anh đàn thêm một lần nữa. Nếu như em vẫn chưa học được...... thì hôn đến khi nào em học được thì thôi."
Nguyễn Khả Hạ cười ngượng, đẩy Phó Hàn Xuyên ra, "Ầy, anh chẳng đứng đắn tẹo nào. Em học được rồi."
Phó Hàn Xuyên về phòng sách làm việc tiếp. Nguyễn Khả Hạ cứ ôm trái tim vẫn đập điên cuồng tập được một lát liền đứng dậy về phòng Phó Hàn Xuyên để tắm.
Trong đầu cậu giờ toàn là cánh tay, bàn tay của Phó Hàn Xuyên, và cảm hơi thở ấm áp bên tai nữa.
Nguyễn Khả Hạ càng nghĩ, nhiệt độ cơ thể ngày càng dâng lên.
Cậu cũng là đàn ông đấy, có nhu cầu là chuyện bình thường mà. Ngày nào cũng bị ghẹo như thế thì chả phát hỏa à?
Nguyễn Khả Hạ mở video lén lưu vào trong điện thoại ra, định giải tỏa một chút.
Cậu tua thẳng đến phần chính, bỏ qua mấy phần dạo đầu rườm rà đi. Tay này cầm điện thoại, tay kia thì đưa xuống dưới.
Quái lạ...... Sao không có tiếng?
Nguyễn Khả Hạ chỉnh âm lượng lớn hơn, vẫn chẳng có tiếng gì cả.
Xem pỏn mà không có tiếng thì cảm xúc tụt mất một nửa rồi còn đâu.
Lẽ nào bị lag à?
Nguyễn Khả Hạ lại tua về phía sau, tưởng là phần sau sẽ không bị mất tiếng nữa. Nhưng mà tua đến đoạn nào thì vẫn chẳng có tiếng gì hết.
Cậu ngờ vực mở cài đặt ra.
Đầu nổ ầm một tiếng.
Cậu vẫn chưa tắt bluetooth...... Thế bây giờ điện thoại cậu đang kết nối bluetooth với thiết bị nào thế......
Nguyễn Khả Hạ cẩn thận nhìn tên thiết bị.
Giờ phút này đây, con tim này đã không còn đập nữa.
Thiết bị kết nối bluetooth.
Là loa phòng sách.
Nguyễn Khả Hạ thấp thỏm đi đi lại lại trong phòng. Làm ơn Phó Hàn Xuyên đừng ở phòng sách, làm ơn đừng ở phòng sách, làm ơn đừng ở phòng sách......
Cậu cân nhắc tới cân nhắc lui, quyết định đi kiểm tra xem.
Cậu rón rén xoay tay nắm cửa. Lúc này chỉ muốn biến thành siêu nhân tàng hình, nhẹ nhàng mở cửa ra......
Phó Hàn Xuyên đang đứng ở ngoài cửa, mặt đầy ý cười, tủm tỉm nhìn cậu.
Lúc này đây, Nguyễn Khả Hạ cảm thấy như có một tia sét đánh trên đỉnh đầu, biểu cảm tựa như động vật nhỏ nghe thấy tiếng súng, Phó Hàn Xuyên không nhịn được trêu cậu.
"Em...... có cần anh giúp không?"
Toàn thân Nguyễn Khả Hạ biến thành con tôm luộc, từ đầu đến chân đầu đỏ bừng cả lên, còn bốc ra hơi nóng nữa.
Cậu đóng sầm cửa lại, bên tai văng vẳng câu nói "có cần anh giúp không......"
AAAAAAAAAAAA! Anh ấy nghe thấy rồi!!!! Anh ấy nghe thấy rồi!!!!! Huhuhuhuhu
Thà rằng nghe thấy cậu hát lạc giọng còn hơn! Huhuhuhuhu! Bây giờ biết giấu đầu vào đít chứ làm thế nào nhìn đời bây giờ! Tên khốn Phó Hàn Xuyên! Lại còn vác xác đến trêu cậu!!!!
Giúp...... Anh muốn giúp cái gì?!
Nguyễn Khả Hạ hậm hực đập đầu vào cửa.
"Xì......" Đau đầu.
Hừ, giải quyết cái rắm! Khô héo cả rồi còn đâu!
Phó Hàn Xuyên đứng bên ngoài gõ cửa, nhịn cười nói, "Nguyễn Nguyễn, cho anh vào đi."
Nguyễn Khả Hạ xấu hổ đến điên lên được, "Không cho."
Phó Hàn Xuyên: "Anh ngủ một mình sợ lắm."
Nguyễn Khả Hạ: Hừ, bán thảm ai mua?
Ba giây sau, cửa mở.
Phó Hàn Xuyên đi vào, tách chân Nguyễn Khả Hạ ra, bế lên như gấu túi. Nguyễn Khả Hạ sợ ngã, đành ôm lấy cổ Phó Hàn Xuyên, căng thẳng nuốt nước bọt, "Anh anh anh anh định làm gì?"
Phó Hàn Xuyên không nói gì, ôm cả người vào nhà vệ sinh.
Nguyễn Khả Hạ bị đặt lên trên bồn rửa mặt, áo thì vẫn mặc ngay ngắn, đôi chân thẳng tắp lơ lửng trên không.
Phó Hàn Xuyên đứng trước mặt Nguyễn Khả Hạ, một tay đỡ lấy lưng cậu.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng khiến Nguyễn Khả Hạ không kiềm chế được run rẩy. Hai tay cậu chống lên bệ, ngửa cổ ra sau, hô hấp hỗn loạn.
Tay mình và tay người khác hoàn toàn không giống nhau.
Cảm giác được kích thích đến cực đại.
Hai mắt Nguyễn Khả Hạ dần mất tiêu cự, tất cả cảm giác đều đổ dồn vào bàn tay đang di chuyển của Phó Hàn Xuyên. Thậm chí còn muốn giục đối phương nhanh lên một chút.
Phó Hàn Xuyên hôn lên yết hầu cậu.
"Ưm." Toàn thân Nguyễn Khả Hạ căng cứng, sau đó vô lực dựa vào ngực Phó Hàn Xuyên, mắt đầy nước, thần sắc lười biếng.
Phó Hàn Xuyên không bận tâm đến thứ dính trên áo mình, còn tiếp tục an ủi thêm vài lần nữa.
Anh giơ tay lên xem đồng hồ.
Tám phút.
"Cục cưng, em......" Phó Hàn Xuyên trưng ra biểu cảm phức tạp, "Ở nhà mình có nhung hươu người ta tặng đấy......"
Nguyễn Khả Hạ bị câu nói này kéo hồn về, cố gắng đấu tranh, "Ầy, nhịn lâu lắm rồi, được vậy là tốt lắm rồi, được chưa?"
Phó Hàn Xuyên: "Ừ, xem ra để anh cho em thấy thế nào mới gọi là tốt."
Nguyễn Khả Hạ:...... Cầm thú.
Cậu cảm thấy bị lừa rồi. Phó Hàn Xuyên nhìn thì có vẻ là người đứng đắn đấy nhưng thực tế là dâm dê không ai bằng.
Lẽ ra cậu không nên bướng bỉnh với Phó Hàn Xuyên, không nên ôm con chạy mất. Cậu cảm thấy bản thân mình thật sự rất quá đáng. Rõ ràng nhìn ra được Phó Hàn Xuyên đối xử với cậu khác với người khác.
Phó Hàn Xuyên cảm nhận được có nước chảy xuống cổ mình, ngẩng đầu lên, ôm vai Nguyễn Khả Hạ, "Sao bảo bối lại khóc rồi?"
Nguyễn Khả Hạ khóc nấc: "Em xin lỗi......"
Phó Hàn Xuyên ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Sao đang yên đang lành lại xin lỗi thế."
Nguyễn Khả Hạ vừa nấc, vừa nói, "Em...... hức, em không nên dọn đi...... Hức, em nên ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, hức, em sai rồi......"
Phó Hàn Xuyên về nhà không thấy cậu đâu, khi ấy chắc chắn thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
Phó Hàn Xuyên hơi giật mình, Nguyễn Khả Hạ lại đột nhiên xin lỗi vì chuyện này khiến trái tim anh mềm nhũn, cười nhẹ, "Anh cứ tưởng đấy là trò chơi tình thú."
Nguyễn Khả Hạ không nhịn được, bật cười, xong lại nấc lên nói, "Chắc là anh đau lòng lắm, phải không......"
"Đâu có," Phó Hàn Xuyên phủ nhận, "Anh không đau lòng. Vì anh biết em yêu anh mà."
Nguyễn Khả Hạ lí nhí hỏi, "Thật à?"
Phó Hàn Xuyên thấp giọng, dịu dàng nói, "Thật, không lừa em đâu."
Nước mắt của Nguyễn Khả Hạ không tài nào dừng lại được.
Trái tim cậu càng đau hơn. Tại sao anh ấy lại thế? Tại sao cứ bao dung với cậu thế? Rõ ràng là cậu toàn cứng đầu không chịu nghe lời nhưng anh dường như chẳng bao giờ tức giận, chẳng trách cứ cậu bao giờ.
Nguyễn Khả Hạ dụi mắt, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Phó Hàn Xuyên, em thích anh. Em thật sự rất thích anh."
Tim Phó Hàn Xuyên lỡ mất một nhịp, vươn tay ra tắt đèn, ấn người trong lòng xuống giường, hôn.
Kể từ năm 10 tuổi, anh không thể hiểu nổi những thứ tình cảm bình thường của người khác.
Những tình cảnh khiến người ta phẫn nộ hoặc cảm động thì anh lại chẳng mảy may chút cảm xúc gì. Có lẽ sự mất mát kia đã quá lớn, ảnh hưởng sâu sắc đến cảm xúc của anh.
Nhưng anh lại thấy như thế không có gì là không tốt cả. Tình cảm là thứ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của con người, không có tính hữu dụng thực tế.
Anh cứ ngỡ rằng cả đời này mình sẽ cứ như thế mà thôi, nhưng cuộc đời này luôn có bất ngờ. Từ khi Nguyễn Khả Hạ xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh bất giác cảm nhận được lo lắng, đối xử tốt với Nguyễn Khả Hạ dường như đã trở thành một loại bản năng.
Phó Hàn Xuyên cảm thấy trái tim mình, cơ thể mình một lần nữa đong đầy những hơi ấm của cảm xúc.
Qua một hồi lâu, Nguyễn Khả Hạ cảm thấy môi mình tê rần luôn rồi. Đến lúc ấy nụ hôn mới kết thúc.
Nguyễn Khả Hạ nhỏ giọng nói, "Sao anh lại tắt đèn đi? Anh bật lên đi."
Phó Hàn Xuyên: "Từ giờ không cần phải bật đèn đi ngủ nữa."
Không tốt cho sức khỏe Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ vòng tay lên cổ Phó Hàn Xuyên, "Anh bật đi, bật đèn em vẫn ngủ được. Nếu không thì đeo bịt mắt là được mà."
Phó Hàn Xuyên cụng trán vào trán Nguyễn Khả Hạ. Trong bóng tối, mắt Nguyễn Khả Hạ như sáng lên.
"Có em ở đây, anh không sợ nữa."
*
Nguyễn Khả Hạ nằm trong vòng tay Phó Hàn Xuyên, ngủ ngon lành một đêm. Hôm sau vừa tỉnh dậy thì lập tức thấy ngượng, nhưng cũng rất lo lắng.
Phó Hàn Xuyên vẫn đang ngủ. Nguyễn Khả Hạ nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia, không nhịn được đưa tay ra, dùng ngón tay phác họa đường nét gương mặt của anh.
Phó Hàn Xuyên từ từ mở mắt ra, bắt lấy tay Nguyễn Khả Hạ, hôn lòng bàn tay cậu.
Nguyễn Khả Hạ giật mình ngồi bật dậy, ngắc ngứ hỏi Phó Hàn Xuyên, "Hôm qua anh ngủ có ngon không?"
Tự nhiên ngủ không bật đèn, chắc chắn là không quen.
Phó Hàn Xuyên: "Ngủ ngon lắm."
"Ừ." Nguyễn Khả Hạ xoa xoa gáy, "Thế thì sau này...... cũng ngủ cùng nhau đi."
Phó Hàn Xuyên không nói gì, lại lôi cậu xuống, lăn lộn sờ mó một hồi mới dậy.
- ------------------------------------------------------
Nguyễn Khả Hạ kiên trì được đến vòng cuối cùng của "Sáng tác đỉnh nhất". Tuy là chỉ xếp thứ 3 nhưng là một người mới thì đó quả thực là kết quả rất đáng khen.
Ngải Văn Gia bị loại từ tuần thứ 2. Lục Đình Hạo tức đến dồ người, mắng Ngải Văn Gia vô dụng.
Ngải Văn Gia thầm nghĩ, ban đầu dụ dỗ anh ký kết thì nói ngon nói ngọt lắm cơ mà. Bây giờ thua có một lần mà đã ngoạc mồm ra chửi rồi. Đúng là loại sếp khiến người ta phải ngạt thở mà. Tự anh thấy không vấn đề gì, thực lực của Nguyễn Khả Hạ tốt hơn anh tưởng tượng nhiều.
Cách làm việc của Lục Đình Hạo chưa bao giờ "sáng sủa" cả. Anh ta tung ra hàng loạt những tư liệu ám chỉ "Sáng tác đỉnh nhất" có người điều khiển kết quả, Ngải Văn Gia bị hại nên mới bị loại. Ngoài ra còn mập mờ đề cập đến việc Nguyễn Khả Hạ có bệ đỡ chống lưng. Ngải Văn Gia hoàn toàn bất lực trước những thủ đoạn này, cảm thấy xấu hổ thay. Nếu như không phải hợp đồng của anh vẫn chưa hết hạn thì chắc anh đã nhảy vào cào mặt Lục Đình Hạo ra rồi.
Dù sao thì những người thật sự có tài sẽ không chịu ảnh hưởng bởi những thứ đó. Sau khi "Sáng tác đỉnh nhất" lên sóng, sự nghiệp của Nguyễn Khả Hạ lên như diều gặp gió. Bây giờ người người nhà nhà đều biết cậu vừa biết hát, vừa biết viết nhạc.
Vai diễn khách mời của cậu trong phim Vong Quy cũng được chiến trong thời gian này. Tuy rằng thời lượng ít nhưng thật sự vẫn không hề lu mờ vẻ đẹp trai. Khán giả xem vừa nhìn cái đã thấy lòng mình ngứa ngáy, muốn nhìn thêm nhiều hơn.
Lệ Nghiêu vui tới mức nằm mơ cũng cười, tỉnh dậy cũng cười. Phó Hàn Xuyên tìm được bảo bối gì thế này? Nhất định phải nuôi dưỡng Nguyễn Khả Hạ trở thành ca sĩ quốc dân, hốt về một đống tiền cho anh ta.
Ghi hình xong chương trình, công việc của Nguyễn Khả Hạ quay về sáng tác nhạc. Cậu chuẩn bị chỉnh sửa và soạn thảo cẩn thận bài hát để cho ra album.
Nguyễn Khả Hạ cực kỳ nghiêm túc với chuyện này. Đây là lần đầu tiên cậu cho ra album. Cậu muốn từng bài hát, từng nốt nhạc đều phải thật hoàn hảo. Phó Hàn Xuyên giành được nhiều giải như thế thì cậu làm sao kém cạnh cho được.
Vì phải dùng đến đàn piano và phòng thu nên Nguyễn Khả Hạ bị Phó Hàn Xuyên xách về biệt thự.
Trong phòng của cậu có thêm rất nhiều đồ chơi. Phó Hàn Xuyên cho cậu trưng ra đủ thứ đồ đầy màu sắc để trang trí.
Buổi tối, Nguyễn Khả Hạ ở nhà tập đàn, bài hát này có độ khó rất cao. Có một đoạn cậu cứ thấy nghe ngang ngang. Nguyễn Khả Hạ kêu lớn, "Phó Hàn Xuyên———"
Phó Hàn Xuyên đi xuống, đứng sau lưng cậu, "Chỗ nào không hiểu?"
Nguyễn Khả Hạ chỉ vào bản nhạc, "Chỗ này."
Phó Hàn Xuyên bọc lấy cậu vào trong lòng từ đằng sau, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay cường tráng, những ngón tay với khớp xương đẹp đẽ nhẹ bấm lên phím đàn, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạch kim.
Nguyễn Khả Hạ cứ thất thần nhìn tay anh, tai chẳng nghe thấy cái gì cả.
Phó Hàn Xuyên hỏi, "Biết chưa?"
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai làm tai Nguyễn Khả Hạ tê tê, "Em chưa biết."
Phó Hàn Xuyên cong môi cười, "Không tập trung."
Anh giữ lấy cằm của Nguyễn Khả Hạ, xoay đầu cậu sang để hôn, "Anh đàn thêm một lần nữa. Nếu như em vẫn chưa học được...... thì hôn đến khi nào em học được thì thôi."
Nguyễn Khả Hạ cười ngượng, đẩy Phó Hàn Xuyên ra, "Ầy, anh chẳng đứng đắn tẹo nào. Em học được rồi."
Phó Hàn Xuyên về phòng sách làm việc tiếp. Nguyễn Khả Hạ cứ ôm trái tim vẫn đập điên cuồng tập được một lát liền đứng dậy về phòng Phó Hàn Xuyên để tắm.
Trong đầu cậu giờ toàn là cánh tay, bàn tay của Phó Hàn Xuyên, và cảm hơi thở ấm áp bên tai nữa.
Nguyễn Khả Hạ càng nghĩ, nhiệt độ cơ thể ngày càng dâng lên.
Cậu cũng là đàn ông đấy, có nhu cầu là chuyện bình thường mà. Ngày nào cũng bị ghẹo như thế thì chả phát hỏa à?
Nguyễn Khả Hạ mở video lén lưu vào trong điện thoại ra, định giải tỏa một chút.
Cậu tua thẳng đến phần chính, bỏ qua mấy phần dạo đầu rườm rà đi. Tay này cầm điện thoại, tay kia thì đưa xuống dưới.
Quái lạ...... Sao không có tiếng?
Nguyễn Khả Hạ chỉnh âm lượng lớn hơn, vẫn chẳng có tiếng gì cả.
Xem pỏn mà không có tiếng thì cảm xúc tụt mất một nửa rồi còn đâu.
Lẽ nào bị lag à?
Nguyễn Khả Hạ lại tua về phía sau, tưởng là phần sau sẽ không bị mất tiếng nữa. Nhưng mà tua đến đoạn nào thì vẫn chẳng có tiếng gì hết.
Cậu ngờ vực mở cài đặt ra.
Đầu nổ ầm một tiếng.
Cậu vẫn chưa tắt bluetooth...... Thế bây giờ điện thoại cậu đang kết nối bluetooth với thiết bị nào thế......
Nguyễn Khả Hạ cẩn thận nhìn tên thiết bị.
Giờ phút này đây, con tim này đã không còn đập nữa.
Thiết bị kết nối bluetooth.
Là loa phòng sách.
Nguyễn Khả Hạ thấp thỏm đi đi lại lại trong phòng. Làm ơn Phó Hàn Xuyên đừng ở phòng sách, làm ơn đừng ở phòng sách, làm ơn đừng ở phòng sách......
Cậu cân nhắc tới cân nhắc lui, quyết định đi kiểm tra xem.
Cậu rón rén xoay tay nắm cửa. Lúc này chỉ muốn biến thành siêu nhân tàng hình, nhẹ nhàng mở cửa ra......
Phó Hàn Xuyên đang đứng ở ngoài cửa, mặt đầy ý cười, tủm tỉm nhìn cậu.
Lúc này đây, Nguyễn Khả Hạ cảm thấy như có một tia sét đánh trên đỉnh đầu, biểu cảm tựa như động vật nhỏ nghe thấy tiếng súng, Phó Hàn Xuyên không nhịn được trêu cậu.
"Em...... có cần anh giúp không?"
Toàn thân Nguyễn Khả Hạ biến thành con tôm luộc, từ đầu đến chân đầu đỏ bừng cả lên, còn bốc ra hơi nóng nữa.
Cậu đóng sầm cửa lại, bên tai văng vẳng câu nói "có cần anh giúp không......"
AAAAAAAAAAAA! Anh ấy nghe thấy rồi!!!! Anh ấy nghe thấy rồi!!!!! Huhuhuhuhu
Thà rằng nghe thấy cậu hát lạc giọng còn hơn! Huhuhuhuhu! Bây giờ biết giấu đầu vào đít chứ làm thế nào nhìn đời bây giờ! Tên khốn Phó Hàn Xuyên! Lại còn vác xác đến trêu cậu!!!!
Giúp...... Anh muốn giúp cái gì?!
Nguyễn Khả Hạ hậm hực đập đầu vào cửa.
"Xì......" Đau đầu.
Hừ, giải quyết cái rắm! Khô héo cả rồi còn đâu!
Phó Hàn Xuyên đứng bên ngoài gõ cửa, nhịn cười nói, "Nguyễn Nguyễn, cho anh vào đi."
Nguyễn Khả Hạ xấu hổ đến điên lên được, "Không cho."
Phó Hàn Xuyên: "Anh ngủ một mình sợ lắm."
Nguyễn Khả Hạ: Hừ, bán thảm ai mua?
Ba giây sau, cửa mở.
Phó Hàn Xuyên đi vào, tách chân Nguyễn Khả Hạ ra, bế lên như gấu túi. Nguyễn Khả Hạ sợ ngã, đành ôm lấy cổ Phó Hàn Xuyên, căng thẳng nuốt nước bọt, "Anh anh anh anh định làm gì?"
Phó Hàn Xuyên không nói gì, ôm cả người vào nhà vệ sinh.
Nguyễn Khả Hạ bị đặt lên trên bồn rửa mặt, áo thì vẫn mặc ngay ngắn, đôi chân thẳng tắp lơ lửng trên không.
Phó Hàn Xuyên đứng trước mặt Nguyễn Khả Hạ, một tay đỡ lấy lưng cậu.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng khiến Nguyễn Khả Hạ không kiềm chế được run rẩy. Hai tay cậu chống lên bệ, ngửa cổ ra sau, hô hấp hỗn loạn.
Tay mình và tay người khác hoàn toàn không giống nhau.
Cảm giác được kích thích đến cực đại.
Hai mắt Nguyễn Khả Hạ dần mất tiêu cự, tất cả cảm giác đều đổ dồn vào bàn tay đang di chuyển của Phó Hàn Xuyên. Thậm chí còn muốn giục đối phương nhanh lên một chút.
Phó Hàn Xuyên hôn lên yết hầu cậu.
"Ưm." Toàn thân Nguyễn Khả Hạ căng cứng, sau đó vô lực dựa vào ngực Phó Hàn Xuyên, mắt đầy nước, thần sắc lười biếng.
Phó Hàn Xuyên không bận tâm đến thứ dính trên áo mình, còn tiếp tục an ủi thêm vài lần nữa.
Anh giơ tay lên xem đồng hồ.
Tám phút.
"Cục cưng, em......" Phó Hàn Xuyên trưng ra biểu cảm phức tạp, "Ở nhà mình có nhung hươu người ta tặng đấy......"
Nguyễn Khả Hạ bị câu nói này kéo hồn về, cố gắng đấu tranh, "Ầy, nhịn lâu lắm rồi, được vậy là tốt lắm rồi, được chưa?"
Phó Hàn Xuyên: "Ừ, xem ra để anh cho em thấy thế nào mới gọi là tốt."
Nguyễn Khả Hạ:...... Cầm thú.
Cậu cảm thấy bị lừa rồi. Phó Hàn Xuyên nhìn thì có vẻ là người đứng đắn đấy nhưng thực tế là dâm dê không ai bằng.