Chương 67: Độc lập
Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Bánh gạo nếp đậu bán chạy là trong dự đoán cũng là ngoài dự đoán, Trình Ương biết bánh sẽ bán rất tốt, nhưng lại không nghĩ tới nó lại phát triển mạnh như vậy.
Mà vừa mới bán được một tuần, danh tiếng bánh gạo nếp nhân đậu bán ra không phụ sự kỳ vọng, mỗi ngày cung không đủ cầu, chỗ tốt không chỉ là lợi nhuận mà độ nổi tiếng của cửa tiệm cũng vững bước tăng lên. Ngay cả Wechat cũng đạt giới hạn bạn bè cũng vì điều này, những người chủ bán bánh kẹo cũng từ vùng khác chạy đến chỗ bọn họ để mua bánh gạo nếp, ngoài ra các mặt hàng hoá khác cũng rất được ưa chuộng. Cửa tiệm Lục Nguyên bán buôn vô cùng tốt, lợi nhuận hằng tháng tăng lên không nói, mở tiệm mới hai tháng ngắn ngủi, tiền vốn lúc trước bỏ ra cũng hoàn lại, còn kiếm được một khoản không nhỏ. Cộng thêm tiền Liễu Sùng kiếm được, đừng nói là tiền cọc, dùng tiền mặt mua đứt nhà luôn cũng không thành vấn đề, nhưng mà so với mua nhà, thì bọn họ phải dùng tiền vốn để lăn cầu tuyết*.
*lăn cầu tuyết hay snowball: là một loại chiến thuật trong các game e-sport để chỉ hành động dùng những lợi thế nhỏ của bản thân để tạo khoảng cách càng ngày càng lớn với đối thủ. Trong này thì đơn giản mà nói tác giả đang muốn nói đến việc dùng vốn để quay vòng kinh tế tạo ra càng nhiều tiền ấy.
Hàng hóa của họ đã được giao ngày càng xa hơn, đã ra khỏi khu Đông Dương. Nhìn dáng vẻ sau một thời gian xây dựng nền móng tốt nữa, là có thể đi gây tiếng vang mở chuỗi cửa hàng.
Bánh gạo nếp có ngon đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có thời điểm chán ăn, nên không thể ngừng cập nhật những sản phẩm mới để giữ chân khách hàng lại.
Bán rau và trái cây địa phương vẫn là trọng tâm chính của cửa hàng rau Lục Nguyên, nhưng ẩm thực chính thống của mỗi địa phương cũng trở thành điểm nhấn chính của cửa hàng Lục Nguyên. Loại hàng này ngoại trừ nguồn hàng có làm người bận tâm ra, thì lợi nhuận với tiêu thụ không có gì phải lo. Vì lý do này, Trình Ương bắt đầu chăm chỉ mua các món ăn đặc sản của địa phương, sau khi tìm rất nhiều trên Baidu, khi rảnh rỗi cậu sẽ thuê một chiếc ô tô, cùng với đám Liễu Sùng tới lui đến các trấn trong tỉnh thành, để khai thác nhiều món ngon hơn và đồng thời có thể khám phá cảnh vật phong tục địa phương, cũng có thể coi là đi du lịch.
Nơi bọn họ đi càng nhiều, nguồn cung cấp cũng càng nhiều, các loại thức ăn vặt đặc sắc dần có mặt trên kệ hàng mặt tiền tiệm, kinh doanh càng lúc càng tốt. Mặc dù có nhà cung cấp lợi dụng sơ hở mà cung cấp hàng kém chất lượng, nhưng vẫn còn rất nhiều nhà có tâm muốn hợp tác buôn bán thật tốt, Trình Ương cũng sẽ tìm một người trung thực và đáng tin cậy ở mỗi trấn để kiểm hàng giúp cậu. Bởi vậy về chất lượng mà nói thì số lượng không đạt chất lượng rất ít.
Nhìn lại Liễu Sùng, mắt nhìn và phán đoán của anh luôn chính xác nên chưa bao giờ nịnh hót, chỉ thỉnh thoảng không kiếm được lời nhưng chưa bao giờ để lỗ tiền. Thêm kiếm đủ lợi lộc ở việc thu hàng, anh đã không còn thoả mãn với việc xúc hàng mua đi bán lại nữa. Vì vậy mỗi lần bán xong một xe hàng, anh sẽ dẫn theo đám Trình Ương với Hoàng Thừa Phó Dương đi dạo khắp tỉnh thành, xong suy nghĩ đủ loại việc như xem trong nhà kính thiếu cái gì, cần phải kéo loại hàng gì, đi chỗ nào kéo hàng vân vân.
Dĩ nhiên mỗi lần ra ngoài anh đều dẫn theo Trình Ương với Màn Thầu, để hai người như hình với bóng không rời một thời gian, cũng xem như bù đắp tiếc nuối mỗi ngày không thể cùng nhau làm ăn với nhau.
Sau khi du ngoạn trở về, Trình Ương sẽ tính và gắn giá cả thích hợp cho sản phẩm mới thu lần này, ngày hôm sau lại cùng Liễu Sùng dẫn Màn Thầu đi, để lại Hoàng Thừa với Phó Dương trông tiệm.
Liễu Sùng vừa đi, Hoàng Thừa liền trở thành người đứng đầu trong tiệm. Sau khi đến tiệm liền nhanh chóng sửa sang hàng hoá bày lên kệ, chờ đợi khách hàng đến, nó với Phó Dương phối hợp hết sức ăn ý, lúc Phó Dương cân thì Hoàng Thừa theo dõi, tránh để người thừa cơ hội kiếm lợi.
Cửa hàng kinh doanh rất tốt, bận rộn nhất chính là vào sáng sớm, lúc lượng người dần ít đi thì mới thấy thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Hoàng Thừa nhanh chóng sắp xếp lại số hàng còn lại, sau đó mặt đầy mệt mỏi đi tới quầy thu ngân ngả người nằm dài lên bàn, nói: “Đói quá đi, chúng ta mua món gì ăn đi, cậu muốn ăn gì.”
Phó Dương vừa đếm tiền vừa nói: “Cái gì cũng được, theo cậu.”
Hoàng Thừa gật đầu, nói: “Vậy cậu trông đi, tôi đi ra đằng trước kêu hai món xào.”
Phó Dương ừ, đưa mắt nhìn Hoàng Thừa rời đi thì dùng dây thun buộc tiền đã đếm cất vào hộp khoá lại, đi vào trong kho lấy chổi và cây lau nhà ra dọn vệ sinh.
Vừa mới quét được một nửa thì lại có khách vào.
Phó Dương đặt chổi qua một bên, đứng dậy ra đón tiếp. Người vừa vào tiệm là một nam một nữ còn dẫn theo một đứa bé. Ba người ăn mặc giản dị, sắc mặt không quá tốt, sau khi vào tiệm thì bắt đầu nhìn đánh giá khắp nơi, trên mặt tràn đầy ghen tị và khinh thường. Phó Dương mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng chỉ nghĩ là tâm trạng bọn họ không tốt, nên liền ôn hoà cười với hai người: “Nhìn xem có cần cái gì không ạ.”
Bọn họ không lên tiếng, mà đi vòng quanh kệ hàng một vòng, đột nhiên nói: “Ông chủ mấy người có phải tên Trình Ương không.”
Phó Dương nghe giọng điệu không ý tốt của đối phương, trong lòng không hỏi khó chịu, liền thử dò xét: “Mấy chú là?”
“Bọn tôi là chú thím của nó! Đến tìm nó có việc, mấy người khác đâu.” Ba người chính là gia đình Trình Trung.
Phó Dương thấy hai người hùng hổ, có hơi nghi, lạnh mặt bảo: “Mấy người đi lộn chỗ rồi, ở đây không có người mấy người muốn tìm. Mời đi cho, tôi còn phải buôn bán.”
“Ôi cha, thằng làm công ăn lương nhỏ mà lớn lối thế?” Triệu thị cười nhạt, thấy trong tiệm không có những người khác, biết Phó Dương không biết chuyện giữa bọn họ nên liền ngang ngược, lên mặt ra vẻ hét: “Bọn tao là chú thím ruột của nó đấy! Mày là cái thá gì, muốn đuổi người thân của ông chủ đi? Có tin tao bảo Trình Ương đuổi mày không!”
Phó Dương nhếch khóe môi không có ý cười, còn chưa kịp nói thì Hoàng Thừa trở lại.
Hoàng Thừa đi tới bên Phó Dương, dùng cơ thể mình ngăn trước mặt hắn, mắt đều chế nhạo nhìn hai người từ trên xuống, xong mới đầy kinh thường nói: “Chậc chậc, ai đây ta, nhà ba người chó cậy gần nhà, sao lại mặt dày vác xác tới đây thế? Ở bên ngoài lăn lộn không nổi nữa, lại muốn tới đây tống tiền anh Trình tôi à? Tiếc là mấy người đến trễ rồi, bọn anh Trình đã đi rồi, cả tiệm này bây giờ là do tôi quyết định. Phiền mấy người đi ra ngoài nhanh lên, nơi này không chào đón mấy người.”
Triệu thị cũng không tức giận, ngược lại còn khịt mũi vô cùng tự tin nói: “Hừ, bọn tao cứ ở đây không đi đó. Ông Trung, kéo hành lý đến cửa, chúng ta ở ngay trước cửa.”
Trình Trung ừ, liếc Hoàng Thừa một cái, buông tay con trai xoay người đi ra khỏi tiệm.
Hoàng Thừa nhíu mày, vô thức nhìn ra ngoài, Trình Trung thật sự xách hai cái túi cũ nát để bên ngoài, đặt mông ngồi xuống. Chỗ của gã đang ngồi là ngay lối ra vào của chợ, không thuộc về mặt tiền cửa hàng của bọn họ, cho dù Hoàng Thừa có muốn đuổi cũng không được. Nó chỉ đành lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu thị, châm chọc bà: “Không nghĩ tới mấy người lại lặn lộn tệ đến vậy đó? Đến độ lưu lạc đầu đường xó chợ? Chắc không đến độ đi nhặt rác đâu ha.”
“Nhặt cái gì không cần mày quan tâm.” Triệu thị cười bảo: “Coi như chúng ta nhặt rác thật thì cũng sẽ có ngày mày khóc cầu xin bọn tao. Con trai, chúng ta đi.”
Nói xong không thèm nhìn Hoàng Thừa, dắt đứa nhỏ đi ra ngoài.
“Gia đình ngu ngốc!” Hoàng Thừa chửi rủa, luôn nghĩ bọn họ đang giấu cái chiêu trò gì đó. Nó không sợ thủ đoạn của đối phương, nhưng ít nhiều có phần kiêng dè, dù sao đây cũng là thời kỳ phát triển của sự nghiệp, không tiện gây chuyện. Hoàng Thừa rất muốn giải quyết bọn họ, nhưng giờ người ta không có đụng chạm đến nó, nó cũng không thể nào đụng đến hai người. Vì vậy chỉ có thể vỗ vai Phó Dương, dặn: “Sau này bọn họ mà mới thì đuổi ra ngoài.”
Phó Dương cũng không hỏi nhiều, chỉ yên tĩnh ừ một tiếng.
Mà rất nhanh sau đó Hoàng Thừa liền biết ý đồ của bọn họ.
Buổi chiều, khách hàng dần dần vào cửa hàng mua rau, thì hai người kia đột nhiên đứng dậy hú hét, Triệu thị bất chấp hình tượng ngồi dưới đất khóc lóc kêu trời oán đất, chỉ trích Trình Ương này nọ, còn nói cái cửa hàng này gì mà tất cả rau cải đều là phun thuốc trừ sâu, cho thêm thuốc hoá học để hại người ăn xảy ra vấn đề vân vân.
Khách lần đầu tới mua rối rít nhìn qua, sau đó chần chừ thả rau trong tay xuống. Một đám người líu rít bu quanh Hoàng Thừa, như hàng trăm con vịt đang quang quác cãi nhau khiến người ta đau đầu không thôi. Chỉ có một ít khách quen cũ không tin lời cái nhà kia, dứt khoát tò mò hỏi thẳng Hoàng Thừa chuyện này là sao, có phải chọc đến người nào không.
Phó Dương nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt nhìn Hoàng Thừa. Mặt Hoàng Thừa cũng không tốt lắm, rốt cuộc cũng biết hai người này muốn làm gì, nó lộ ra vẻ tức giận, nhưng biết bây giờ không phải là lúc tính sổ với hai người, chỉ đành thầm thở ra một hơi, móc điện thoại mở video do thương lái hái rái rau cho khách hàng xem. Mà xem xong thấy mặt mày khách vẫn tỏ vẻ không yên tâm, nó liền nhặt một bó cải thìa lên nói: “Rau củ nhà bọn con thật sự đều là nông dân nuôi trồng phân bón tự nhiên, hơn nữa còn trưởng thành tự nhiên. Mấy cô có nhiều kinh nghiệm hơn con hẳn càng hiểu rõ rau do địa phương mình trồng là như thế nào, dù nhìn không đẹp nhưng ăn rất ngon, ăn sống cũng không có vấn đề gì cả.” Vừa dứt lời, Hoàng Thừa ngắt cải thìa bỏ vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.
Đoàn người lập tức im lặng nhìn Hoàng Thừa, còn Hoàng Thừa cười một cái, bảo: “Mà còn ngọt vô cùng, nếu mấy cô không tin có thể thử đi. Nhà chúng con luôn buôn bán trung thực, sẽ không làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó đâu ạ. Hai người kia là người thân của ông chủ, bán nhà của ông chủ bọn con xong đuổi anh ấy đi. Bây giờ thấy ông chủ nhà con có tiền đồ lại muốn tới đòi tiền, kết quả ông chủ con không cho nên bọn họ liền đi tung tin vịt đó.” Hoàng Thừa vừa nói vừa nhìn lướt qua đoàn người, giơ tay chỉ một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi trong đám, ôn hoà cười nói: “Mấy cô này là khách quen cũ của cửa hàng bọn con, mấy cổ thường xuyên đến mua rau của nhà bọn con đó. Mùi vị chất lượng như thế nào thì mọi người có thể hỏi bà ấy đi. Con rất hi vọng mọi người khi bị người nào đó lừa.”
Vị lớn tuổi thấy cả đám người rối rít nhìn về phía mình nên liền nói: “Đúng vậy, tôi thường xuyên mua rau của cửa hàng bọn họ. Mấy cậu nhóc này nói chuyện rất dễ thương, giả cả cũng hợp lý nữa, vị quả thật là giống như khi trước mình tự trồng vậy. Mọi người cũng đừng nghe người khác nói bậy.”
“Còn không phải sao, rau nhà bọn họ tuyệt đối là hàng địa phương, còn có các đặc sản từ nơi khác nữa. Đồ ăn tốt không nói, mà người cũng tốt mà, sao có thể như loại người mà mấy người kia nói được. Tôi nhìn bọn họ chắc chắn tới để gây chuyện đó, sao cái xã hội này còn có loại người không biết xấu hổ như thế chứ.” Một cô khác bên cạnh vừa nói vừa lắc đầu, rất là khinh bỉ, nói xong tự mình đi lựa rau tiếp.
Lại thêm có mấy người rối rít phụ hoạ, biến cái tin vịt nhà Trình Trung tung lúc trước không còn một mống.
Đoàn người thấy vậy mới yên lòng, không để ý tới hai người đang gào thét bên ngoài tiếp tục mua thức ăn.
Hai người Trình Trung thấy không có hiệu quả, cũng lười hét nữa, nhưng bọn họ cũng không tính rời đi, mà là thương lượng tìm cách khác.
Hoàng Thừa lạnh lùng liếc nhìn hai người ở ngoài, thật sự rất chán ghét. Nó nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, vốn muốn nói chuyện này cho bọn Liễu Sùng, nhưng vừa nghĩ bọn họ mới vừa đi vùng khác thì thay đổi ý định, cho dù báo thì cũng chỉ làm họ thêm bận tâm thôi. Hoàng Thừa nghĩ cả buổi, thỉnh thoảng cũng thoáng qua vẻ do dự, nhưng sau một lúc vẫn hạ quyết tâm, tay cầm điện thoại đi vào kho.
Bảy giờ rưỡi tối, chợ dần dần đóng cửa, Hoàng Thừa với Phó Dương đóng cửa tiệm kỹ càng chuẩn bị về nhà. Hai người kia cũng không thèm để ý, mà tiếp tục ngồi tại chỗ, lấy từ trong balo đeo lưng ra mấy cái bánh bao ra ăn, nhìn bộ dạng là định chơi trò đánh lâu dài. Hoàng Thừa cười lạnh, thấy bọn họ không đi theo thì rất vui vẻ, nó móc điện thoại ra trả lời tin nhắn, dẫn Phó Dương đi.
Ngày hôm sau hai người quay lại buôn bán thì không thấy cả nhà Trình Trung đâu.
Hoàng Thừa tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra, nhìn một vài tin nhắn được gửi đến vào lúc nửa đêm, trả lời một vài tin xong liền xóa sạch tin nhắn đi.
Bọn họ bên này giải quyết dễ dàng, còn bên Liễu Sùng thì rắc rối chỉ mới vừa bắt đầu.
Beta by anh Cún
______________________________
Bánh gạo nếp đậu bán chạy là trong dự đoán cũng là ngoài dự đoán, Trình Ương biết bánh sẽ bán rất tốt, nhưng lại không nghĩ tới nó lại phát triển mạnh như vậy.
Mà vừa mới bán được một tuần, danh tiếng bánh gạo nếp nhân đậu bán ra không phụ sự kỳ vọng, mỗi ngày cung không đủ cầu, chỗ tốt không chỉ là lợi nhuận mà độ nổi tiếng của cửa tiệm cũng vững bước tăng lên. Ngay cả Wechat cũng đạt giới hạn bạn bè cũng vì điều này, những người chủ bán bánh kẹo cũng từ vùng khác chạy đến chỗ bọn họ để mua bánh gạo nếp, ngoài ra các mặt hàng hoá khác cũng rất được ưa chuộng. Cửa tiệm Lục Nguyên bán buôn vô cùng tốt, lợi nhuận hằng tháng tăng lên không nói, mở tiệm mới hai tháng ngắn ngủi, tiền vốn lúc trước bỏ ra cũng hoàn lại, còn kiếm được một khoản không nhỏ. Cộng thêm tiền Liễu Sùng kiếm được, đừng nói là tiền cọc, dùng tiền mặt mua đứt nhà luôn cũng không thành vấn đề, nhưng mà so với mua nhà, thì bọn họ phải dùng tiền vốn để lăn cầu tuyết*.
*lăn cầu tuyết hay snowball: là một loại chiến thuật trong các game e-sport để chỉ hành động dùng những lợi thế nhỏ của bản thân để tạo khoảng cách càng ngày càng lớn với đối thủ. Trong này thì đơn giản mà nói tác giả đang muốn nói đến việc dùng vốn để quay vòng kinh tế tạo ra càng nhiều tiền ấy.
Hàng hóa của họ đã được giao ngày càng xa hơn, đã ra khỏi khu Đông Dương. Nhìn dáng vẻ sau một thời gian xây dựng nền móng tốt nữa, là có thể đi gây tiếng vang mở chuỗi cửa hàng.
Bánh gạo nếp có ngon đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có thời điểm chán ăn, nên không thể ngừng cập nhật những sản phẩm mới để giữ chân khách hàng lại.
Bán rau và trái cây địa phương vẫn là trọng tâm chính của cửa hàng rau Lục Nguyên, nhưng ẩm thực chính thống của mỗi địa phương cũng trở thành điểm nhấn chính của cửa hàng Lục Nguyên. Loại hàng này ngoại trừ nguồn hàng có làm người bận tâm ra, thì lợi nhuận với tiêu thụ không có gì phải lo. Vì lý do này, Trình Ương bắt đầu chăm chỉ mua các món ăn đặc sản của địa phương, sau khi tìm rất nhiều trên Baidu, khi rảnh rỗi cậu sẽ thuê một chiếc ô tô, cùng với đám Liễu Sùng tới lui đến các trấn trong tỉnh thành, để khai thác nhiều món ngon hơn và đồng thời có thể khám phá cảnh vật phong tục địa phương, cũng có thể coi là đi du lịch.
Nơi bọn họ đi càng nhiều, nguồn cung cấp cũng càng nhiều, các loại thức ăn vặt đặc sắc dần có mặt trên kệ hàng mặt tiền tiệm, kinh doanh càng lúc càng tốt. Mặc dù có nhà cung cấp lợi dụng sơ hở mà cung cấp hàng kém chất lượng, nhưng vẫn còn rất nhiều nhà có tâm muốn hợp tác buôn bán thật tốt, Trình Ương cũng sẽ tìm một người trung thực và đáng tin cậy ở mỗi trấn để kiểm hàng giúp cậu. Bởi vậy về chất lượng mà nói thì số lượng không đạt chất lượng rất ít.
Nhìn lại Liễu Sùng, mắt nhìn và phán đoán của anh luôn chính xác nên chưa bao giờ nịnh hót, chỉ thỉnh thoảng không kiếm được lời nhưng chưa bao giờ để lỗ tiền. Thêm kiếm đủ lợi lộc ở việc thu hàng, anh đã không còn thoả mãn với việc xúc hàng mua đi bán lại nữa. Vì vậy mỗi lần bán xong một xe hàng, anh sẽ dẫn theo đám Trình Ương với Hoàng Thừa Phó Dương đi dạo khắp tỉnh thành, xong suy nghĩ đủ loại việc như xem trong nhà kính thiếu cái gì, cần phải kéo loại hàng gì, đi chỗ nào kéo hàng vân vân.
Dĩ nhiên mỗi lần ra ngoài anh đều dẫn theo Trình Ương với Màn Thầu, để hai người như hình với bóng không rời một thời gian, cũng xem như bù đắp tiếc nuối mỗi ngày không thể cùng nhau làm ăn với nhau.
Sau khi du ngoạn trở về, Trình Ương sẽ tính và gắn giá cả thích hợp cho sản phẩm mới thu lần này, ngày hôm sau lại cùng Liễu Sùng dẫn Màn Thầu đi, để lại Hoàng Thừa với Phó Dương trông tiệm.
Liễu Sùng vừa đi, Hoàng Thừa liền trở thành người đứng đầu trong tiệm. Sau khi đến tiệm liền nhanh chóng sửa sang hàng hoá bày lên kệ, chờ đợi khách hàng đến, nó với Phó Dương phối hợp hết sức ăn ý, lúc Phó Dương cân thì Hoàng Thừa theo dõi, tránh để người thừa cơ hội kiếm lợi.
Cửa hàng kinh doanh rất tốt, bận rộn nhất chính là vào sáng sớm, lúc lượng người dần ít đi thì mới thấy thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Hoàng Thừa nhanh chóng sắp xếp lại số hàng còn lại, sau đó mặt đầy mệt mỏi đi tới quầy thu ngân ngả người nằm dài lên bàn, nói: “Đói quá đi, chúng ta mua món gì ăn đi, cậu muốn ăn gì.”
Phó Dương vừa đếm tiền vừa nói: “Cái gì cũng được, theo cậu.”
Hoàng Thừa gật đầu, nói: “Vậy cậu trông đi, tôi đi ra đằng trước kêu hai món xào.”
Phó Dương ừ, đưa mắt nhìn Hoàng Thừa rời đi thì dùng dây thun buộc tiền đã đếm cất vào hộp khoá lại, đi vào trong kho lấy chổi và cây lau nhà ra dọn vệ sinh.
Vừa mới quét được một nửa thì lại có khách vào.
Phó Dương đặt chổi qua một bên, đứng dậy ra đón tiếp. Người vừa vào tiệm là một nam một nữ còn dẫn theo một đứa bé. Ba người ăn mặc giản dị, sắc mặt không quá tốt, sau khi vào tiệm thì bắt đầu nhìn đánh giá khắp nơi, trên mặt tràn đầy ghen tị và khinh thường. Phó Dương mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng chỉ nghĩ là tâm trạng bọn họ không tốt, nên liền ôn hoà cười với hai người: “Nhìn xem có cần cái gì không ạ.”
Bọn họ không lên tiếng, mà đi vòng quanh kệ hàng một vòng, đột nhiên nói: “Ông chủ mấy người có phải tên Trình Ương không.”
Phó Dương nghe giọng điệu không ý tốt của đối phương, trong lòng không hỏi khó chịu, liền thử dò xét: “Mấy chú là?”
“Bọn tôi là chú thím của nó! Đến tìm nó có việc, mấy người khác đâu.” Ba người chính là gia đình Trình Trung.
Phó Dương thấy hai người hùng hổ, có hơi nghi, lạnh mặt bảo: “Mấy người đi lộn chỗ rồi, ở đây không có người mấy người muốn tìm. Mời đi cho, tôi còn phải buôn bán.”
“Ôi cha, thằng làm công ăn lương nhỏ mà lớn lối thế?” Triệu thị cười nhạt, thấy trong tiệm không có những người khác, biết Phó Dương không biết chuyện giữa bọn họ nên liền ngang ngược, lên mặt ra vẻ hét: “Bọn tao là chú thím ruột của nó đấy! Mày là cái thá gì, muốn đuổi người thân của ông chủ đi? Có tin tao bảo Trình Ương đuổi mày không!”
Phó Dương nhếch khóe môi không có ý cười, còn chưa kịp nói thì Hoàng Thừa trở lại.
Hoàng Thừa đi tới bên Phó Dương, dùng cơ thể mình ngăn trước mặt hắn, mắt đều chế nhạo nhìn hai người từ trên xuống, xong mới đầy kinh thường nói: “Chậc chậc, ai đây ta, nhà ba người chó cậy gần nhà, sao lại mặt dày vác xác tới đây thế? Ở bên ngoài lăn lộn không nổi nữa, lại muốn tới đây tống tiền anh Trình tôi à? Tiếc là mấy người đến trễ rồi, bọn anh Trình đã đi rồi, cả tiệm này bây giờ là do tôi quyết định. Phiền mấy người đi ra ngoài nhanh lên, nơi này không chào đón mấy người.”
Triệu thị cũng không tức giận, ngược lại còn khịt mũi vô cùng tự tin nói: “Hừ, bọn tao cứ ở đây không đi đó. Ông Trung, kéo hành lý đến cửa, chúng ta ở ngay trước cửa.”
Trình Trung ừ, liếc Hoàng Thừa một cái, buông tay con trai xoay người đi ra khỏi tiệm.
Hoàng Thừa nhíu mày, vô thức nhìn ra ngoài, Trình Trung thật sự xách hai cái túi cũ nát để bên ngoài, đặt mông ngồi xuống. Chỗ của gã đang ngồi là ngay lối ra vào của chợ, không thuộc về mặt tiền cửa hàng của bọn họ, cho dù Hoàng Thừa có muốn đuổi cũng không được. Nó chỉ đành lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu thị, châm chọc bà: “Không nghĩ tới mấy người lại lặn lộn tệ đến vậy đó? Đến độ lưu lạc đầu đường xó chợ? Chắc không đến độ đi nhặt rác đâu ha.”
“Nhặt cái gì không cần mày quan tâm.” Triệu thị cười bảo: “Coi như chúng ta nhặt rác thật thì cũng sẽ có ngày mày khóc cầu xin bọn tao. Con trai, chúng ta đi.”
Nói xong không thèm nhìn Hoàng Thừa, dắt đứa nhỏ đi ra ngoài.
“Gia đình ngu ngốc!” Hoàng Thừa chửi rủa, luôn nghĩ bọn họ đang giấu cái chiêu trò gì đó. Nó không sợ thủ đoạn của đối phương, nhưng ít nhiều có phần kiêng dè, dù sao đây cũng là thời kỳ phát triển của sự nghiệp, không tiện gây chuyện. Hoàng Thừa rất muốn giải quyết bọn họ, nhưng giờ người ta không có đụng chạm đến nó, nó cũng không thể nào đụng đến hai người. Vì vậy chỉ có thể vỗ vai Phó Dương, dặn: “Sau này bọn họ mà mới thì đuổi ra ngoài.”
Phó Dương cũng không hỏi nhiều, chỉ yên tĩnh ừ một tiếng.
Mà rất nhanh sau đó Hoàng Thừa liền biết ý đồ của bọn họ.
Buổi chiều, khách hàng dần dần vào cửa hàng mua rau, thì hai người kia đột nhiên đứng dậy hú hét, Triệu thị bất chấp hình tượng ngồi dưới đất khóc lóc kêu trời oán đất, chỉ trích Trình Ương này nọ, còn nói cái cửa hàng này gì mà tất cả rau cải đều là phun thuốc trừ sâu, cho thêm thuốc hoá học để hại người ăn xảy ra vấn đề vân vân.
Khách lần đầu tới mua rối rít nhìn qua, sau đó chần chừ thả rau trong tay xuống. Một đám người líu rít bu quanh Hoàng Thừa, như hàng trăm con vịt đang quang quác cãi nhau khiến người ta đau đầu không thôi. Chỉ có một ít khách quen cũ không tin lời cái nhà kia, dứt khoát tò mò hỏi thẳng Hoàng Thừa chuyện này là sao, có phải chọc đến người nào không.
Phó Dương nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt nhìn Hoàng Thừa. Mặt Hoàng Thừa cũng không tốt lắm, rốt cuộc cũng biết hai người này muốn làm gì, nó lộ ra vẻ tức giận, nhưng biết bây giờ không phải là lúc tính sổ với hai người, chỉ đành thầm thở ra một hơi, móc điện thoại mở video do thương lái hái rái rau cho khách hàng xem. Mà xem xong thấy mặt mày khách vẫn tỏ vẻ không yên tâm, nó liền nhặt một bó cải thìa lên nói: “Rau củ nhà bọn con thật sự đều là nông dân nuôi trồng phân bón tự nhiên, hơn nữa còn trưởng thành tự nhiên. Mấy cô có nhiều kinh nghiệm hơn con hẳn càng hiểu rõ rau do địa phương mình trồng là như thế nào, dù nhìn không đẹp nhưng ăn rất ngon, ăn sống cũng không có vấn đề gì cả.” Vừa dứt lời, Hoàng Thừa ngắt cải thìa bỏ vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.
Đoàn người lập tức im lặng nhìn Hoàng Thừa, còn Hoàng Thừa cười một cái, bảo: “Mà còn ngọt vô cùng, nếu mấy cô không tin có thể thử đi. Nhà chúng con luôn buôn bán trung thực, sẽ không làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó đâu ạ. Hai người kia là người thân của ông chủ, bán nhà của ông chủ bọn con xong đuổi anh ấy đi. Bây giờ thấy ông chủ nhà con có tiền đồ lại muốn tới đòi tiền, kết quả ông chủ con không cho nên bọn họ liền đi tung tin vịt đó.” Hoàng Thừa vừa nói vừa nhìn lướt qua đoàn người, giơ tay chỉ một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi trong đám, ôn hoà cười nói: “Mấy cô này là khách quen cũ của cửa hàng bọn con, mấy cổ thường xuyên đến mua rau của nhà bọn con đó. Mùi vị chất lượng như thế nào thì mọi người có thể hỏi bà ấy đi. Con rất hi vọng mọi người khi bị người nào đó lừa.”
Vị lớn tuổi thấy cả đám người rối rít nhìn về phía mình nên liền nói: “Đúng vậy, tôi thường xuyên mua rau của cửa hàng bọn họ. Mấy cậu nhóc này nói chuyện rất dễ thương, giả cả cũng hợp lý nữa, vị quả thật là giống như khi trước mình tự trồng vậy. Mọi người cũng đừng nghe người khác nói bậy.”
“Còn không phải sao, rau nhà bọn họ tuyệt đối là hàng địa phương, còn có các đặc sản từ nơi khác nữa. Đồ ăn tốt không nói, mà người cũng tốt mà, sao có thể như loại người mà mấy người kia nói được. Tôi nhìn bọn họ chắc chắn tới để gây chuyện đó, sao cái xã hội này còn có loại người không biết xấu hổ như thế chứ.” Một cô khác bên cạnh vừa nói vừa lắc đầu, rất là khinh bỉ, nói xong tự mình đi lựa rau tiếp.
Lại thêm có mấy người rối rít phụ hoạ, biến cái tin vịt nhà Trình Trung tung lúc trước không còn một mống.
Đoàn người thấy vậy mới yên lòng, không để ý tới hai người đang gào thét bên ngoài tiếp tục mua thức ăn.
Hai người Trình Trung thấy không có hiệu quả, cũng lười hét nữa, nhưng bọn họ cũng không tính rời đi, mà là thương lượng tìm cách khác.
Hoàng Thừa lạnh lùng liếc nhìn hai người ở ngoài, thật sự rất chán ghét. Nó nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, vốn muốn nói chuyện này cho bọn Liễu Sùng, nhưng vừa nghĩ bọn họ mới vừa đi vùng khác thì thay đổi ý định, cho dù báo thì cũng chỉ làm họ thêm bận tâm thôi. Hoàng Thừa nghĩ cả buổi, thỉnh thoảng cũng thoáng qua vẻ do dự, nhưng sau một lúc vẫn hạ quyết tâm, tay cầm điện thoại đi vào kho.
Bảy giờ rưỡi tối, chợ dần dần đóng cửa, Hoàng Thừa với Phó Dương đóng cửa tiệm kỹ càng chuẩn bị về nhà. Hai người kia cũng không thèm để ý, mà tiếp tục ngồi tại chỗ, lấy từ trong balo đeo lưng ra mấy cái bánh bao ra ăn, nhìn bộ dạng là định chơi trò đánh lâu dài. Hoàng Thừa cười lạnh, thấy bọn họ không đi theo thì rất vui vẻ, nó móc điện thoại ra trả lời tin nhắn, dẫn Phó Dương đi.
Ngày hôm sau hai người quay lại buôn bán thì không thấy cả nhà Trình Trung đâu.
Hoàng Thừa tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra, nhìn một vài tin nhắn được gửi đến vào lúc nửa đêm, trả lời một vài tin xong liền xóa sạch tin nhắn đi.
Bọn họ bên này giải quyết dễ dàng, còn bên Liễu Sùng thì rắc rối chỉ mới vừa bắt đầu.