Chương 46: Kinh nghiệm lâu năm
Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Trương Hạo lớn hơn bọn Liễu Sùng tám chín tuổi, tính cách chững chạc lại không mất đi sự dí dỏm, thêm Liễu Sùng còn cứu Trương Hoa một mạng, Trương Hạo rất biết ơn, mời bọn họ ăn cơm còn chủ động tìm việc làm cho bọn họ, hoàn toàn không có dáng vẻ lên mặt tự cao tự đại, ngược lại còn có chút khách khí thân thiện thái quá. Cũng bởi vì vậy, sau một bữa cơm ba người họ với Trương Hạo cũng đã như người một nhà rồi.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện bán sỉ rau, Trương Hạo hiểu biết rất nhiều, thấy ba người đều cảm thấy hứng thú với chuyện này, lắng nghe cũng nghiêm túc nên hắn nói chuyện càng kỹ càng hơn. Mấy người càng nói chuyện càng hăng say, bất giác trời đã tối, nếu không phải Màn Thầu đói bắt đầu a a ồn ào thì cũng không biết bọn họ nói chuyện tới khi nào.
Sau khi giao hẹn gặp nhau ở chợ đầu mối lúc ba giờ ba mươi, bốn người cùng bước ra khỏi khách sạn, Trương Hạo còn rất nhiệt tình gọi xe cho bọn họ, trước khi đi còn rất yêu thương nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm trắng mềm của Màn Thầu, không ngừng khen Màn Thầu đáng yêu, còn đùa nói với Liễu Sùng muốn nhận Màn Thầu làm con nuôi.
Liễu Sùng nghe vậy cười cười, cũng đùa đùa hùa theo nói với đối phương mấy câu đồng ý.
Đồng ý đầu môi chứ Liễu Sùng cũng không để trong lòng, nhưng Hoàng Thừa lại ghi tạc trong lòng, vốn là có được công việc mới mà vui vẻ lập tức buồn bực không thôi. Xe tới nó không ngồi ghế kế tài xế, ai ôm Màn Thầu thì nó sẽ ngồi chung ở hàng sau. Màn Thầu càng lúc càng dính Trình Ương, và dĩ nhiên Trình Ương ôm Màn Thầu ngồi hàng sau. Liễu Sùng không thể làm gì khác là ngồi vào phía trước.
Trình Ương ôm Màn Thầu thỉnh thoảng a a hai tiếng muốn nhào ra cửa sổ nhìn ra ngoài, Hoàng Thừa im lặng không nói nghiêng đầu nhìn Màn Thầu đang hưng phấn không thôi nhún nhún trên đùi Trình Ương, sắc mặt nó đen như đít nồi. Liễu Sùng liếc kính chiếu hậu thấy nó nổi tính khó ở thì không hiểu sao, liền buồn cười hỏi: “Mặt em dài như vậy là sao, ai thiếu sổ gạo nhà em à?”
Hoàng Thừa bực bội liếc kính chiếu hậu một cái, vừa hay chạm phải ánh mắt Liễu Sùng đang dò xét trong gương, nó mím môi, hơi sốt ruột nói: “Anh thật sự để Màn thầu làm con nuôi tên họ Trương kia hả?”
Liễu Sùng bị hỏi làm sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Hoàng Thừa, ngay cả Trình Ương cũng ngẩng đầu nhìn nó, nhìn thấy mặt Hoàng Thừa đầy vẻ không tình nguyện thì có chút dở khóc dở cười, Trình Ương nói: “Cũng chỉ nói như vậy thôi mà, em thật sự cho là con nuôi nhận dễ dàng như vậy à, làm sao, em ghen à?”
Trước mặt Trình Ương Hoàng Thừa vẫn luôn thể hiện hết sức bình thường, bị một câu của đối phương chọc trúng thì ít nhiều lúng túng, liền cứng cổ nói: “Không phải thì tốt.”
Liễu Sùng xem như hiểu rõ, thì ra tên này nghe Trương Hạo nói muốn nhận Màn Thầu nên không vui, khó trách mới vừa rồi còn kêu anh Trương giờ lại chuyển qua họ Trương. Xem ra so người làm cha là anh thì nó càng không muốn Màn Thầu có nhiều cha nuôi. Thật ra thì Liễu Sùng cũng không muốn Màn Thầu có nhiều thêm cái cha nuôi mẹ nuôi gì đó, chia mất tình yêu của bé con. Nhưng mà thấy phản ứng của Hoàng Thừa lại lớn như vậy không khỏi cảm thấy có chút thú vị, anh liền cười như không cười cong môi thong thả nói: “Giờ cũng chỉ là nói như vậy thôi, nói không chừng sau này nhận thật.”
Hoàng Thừa nghe câu này lập tức không vui: “Không được! Muốn nhiều cha như vậy làm gì.”
Liễu Sùng nhướng mày, tiếp tục cố ý nói kích Hoàng Thừa: “Màn Thầu nhiều cha là có nhiều người cưng hơn.”
Hoàng Thừa không phục gào: “Em cũng cưng bé mà! Sao không nhận em làm cha nuôi.”
Trình Ương đầy nghi hoặc, đúng lúc chen vào nói: “Em không phải anh bé sao.”
“…” Mắt Hoàng Thừa dao động: “Em không nhỏ hơn mấy anh bao nhiêu, sao có thể làm anh bé được.”
“Cái này không phải em nói à.” Trình Ương liếc mắt nhìn Liễu Sùng, hai người mười phần ăn ý, mặt đầy chế nhạo tiếp tục bổ thêm một đao: “Ngày đó những gì em nói lúc ôm Màn Thầu anh đều nghe được.”
“Anh cũng nghe được.” Liễu Sùng nghiêm trang nói bậy: “Lần này em không thể gọi anh là anh Liễu nữa rồi, tính theo bối phận thì em phải gọi anh là chú. Chậc chậc, anh đây vừa làm cha vừa làm chú, Hoàng Nhi à, em là người đầu tiên khiến anh cảm thấy mình đã già rồi.”
Hoàng Thừa: “….”
Hoàng Thừa bị hai người phu xướng phu tùy trêu chọc một hồi thì tâm trạng buồn rầu không thôi, cả một đêm yên tĩnh như gà, nhưng mà chỉ cần chuyện liên quan đến Màn Thầu, cậu ta sẽ lại đầy máu sống lại.
Về đến nhà nghỉ ngơi một hồi, thay phiên nhau đi tắm liền đi ngủ. Đến hai giờ rưỡi đúng giờ thức dậy, thu dọn qua loa xong Trình Ương bắt đầu hấp bánh bao, chuẩn bị địu cõng Màn Thầu theo. Liễu Sùng vốn định giúp Trình Ương cõng con trai vẫn còn ngủ say, lại bị Hoàng Thừa tích cực hớt tay trên. Cõng Màn Thầu sau lưng mà cả người nó vui rạo rực, giống như nhận được cái gì cực tốt vậy, làm hai người buồn cười không thôi.
Sau khi đạp xe ba bánh đến chợ đầu mối vào đúng ba giờ ba mươi, Liễu Sùng đang định gọi điện cho Trương Hạo thì đối phương đã gọi tới, mấy người hẹn nhau một chỗ gặp nhau, gặp xong liền đi theo sau Trương Hạo lượn khắp nơi.
Bọn họ giống đi dạo phố vậy, lượn từ nhà kính này đến nhà khác. Trương Hạo vừa nhìn hàng vừa hỏi Liễu Sùng: “Cậu bán rau lâu như vậy có tâm đắc gì không, ví dụ như giữ khách lại như thế nào hoặc làm sao để nổi bật hơn so với anh em trong nghề này.”
Liễu Sùng suy nghĩ một chút, nói: “Cá nhân em thấy hàng tốt hay xấu cực kỳ quan trọng, tiếp đó là giá cả cao thấp để cạnh tranh với đồng nghiệp. Còn mấy thứ như thái độ với khách hàng và trung thực nữa.”
Trương Hạo gật đầu, nói tiếp: “Nhưng đó là bán lẻ, sao giống bán sỉ của chúng ta được. Đầu tiên cũng như quan trọng nhất phải biết, đó chính là cạnh tranh với dân cùng nghề. Điểm này rất quan trọng, cậu có thể kiếm tiền hay không phụ thuộc vào việc cậu có năng lực và đủ can đảm hay không.”
Hắn vừa nói vừa đi qua nhìn một xe cà rốt, sau khi hỏi giá liền dẫn người đi về phía trước: “Chắc hẳn cậu hiểu ý tôi, càng hiếm thì càng có giá trị, ít người bán cùng mặt hàng với cậu thì lúc kỳ kèo giá cả có thể mạnh miệng hơn một chút, ngược lại thì không chiếm được lợi thế về mặt giá cả. Vì vậy, trước khi ‘múc hàng’, điều quan trọng nhất là xem có bao nhiêu người đang bán hàng mặt hàng này trên thị trường. Dĩ nhiên xem xong cũng không thể tin hoàn toàn, có thể sẽ có người kéo hàng giống tới cũng không chừng, lúc này phải nhìn vào dũng khí cùng với sự phán đoán của cậu. Còn việc kiếm tiền, nếu đã nhập sai thì nhất định đừng bán hạ giá, vì nói trắng ra chúng ta làm nghề này lời ít tiêu thụ nhiều, không kiếm được bao nhiêu lãi, cho nên ngàn vạn lần đừng ôm quá nhiều một mặt hàng. Một trăm cân cậu tách ra bán lẻ, nếu không cân kỹ lưỡng thì người chịu thiệt chính là cậu. Cứ mười người thì bán dư khoảng một hai cân, giá của một hai cân đó coi như là cậu cho không người ta, không kiếm được tiền. Vì vậy không cần biết giá cả có chiếm ưu thế hay không, chuyện cân đo này nhất định phải cẩn thận. Nhưng mà cũng đừng quá hơn thua, trong nhà kính cũng chỉ quanh đi quẩn lại có bấy nhiêu người, ai cũng có cân của mình, cậu ăn bớt của người ta thì lần sau sẽ không đến lấy hàng chỗ cậu nữa. Cậu bán lâu như vậy chắc hẳn cũng hiểu.”
Liễu Sùng ừ một tiếng, thật ra anh biết hầu hết những thứ Trương Hạo nói, nhưng vẫn học được thêm không ít kiến thức, đặc biệt là ở phương diện cân này. Không hẳn là chưa từng nghĩ cân cho người khác dư một ít thì hàng mình ít đi một tí, gom ít thành nhiều, đến cuối cùng sẽ thật sự lỗ không ít.
Trương Hạo cũng không để ý anh hiểu được bao nhiêu, một bên kiên nhẫn dạy họn họ một bên dẫn bọn họ đi nhìn hàng.
Sau khi đi vòng hết mỗi lều lớn một lần, Trương Hạo bắt đúng một nhà mới vừa kéo ớt xanh đến, sau khi nói chuyện liền bắt đầu mặc cả giá, phải thật dây dưa, từ từ chậm rãi, mài từng chút từng chút theo giá đối phương đưa ra, cho đến khi mài đến giá mình vừa ý thì ngừng lại.
Trong cả quá trình mặc cả, Liễu Sùng lại học được một chút, đó chính là da mặt phải dày, đồng thời tính nhẫn nại phải mạnh, còn học làm thế nào mà trong quãng thời gian ngắn xưng huynh gọi đệ với người chuyển hàng.
Trương Hạo dẫn Liễu Sùng tới chỗ thuê kia lấy xe lại đây để nhận ớt, chờ đối phương mở thùng xe thì sẽ giao dịch tại chỗ. Hơn 1300 cân ớt, thu vào với giá một cân giá 1 tệ 95 xu, tổng cộng Trương Hạo đã bỏ ra gần ba mươi ngàn tệ. Nhiều tiền như vậy nói chi là chi không nháy mắt, không thể không thừa nhận đối phương quả thật rất quyết đoán.
Bởi vì phải làm việc, Hoàng Thừa không thể không để Màn Thầu xuống, Trương Hạo đến chỗ giao cà chua gần đó xin một thùng giấy lớn cho Trình Ương. Liễu Sùng cởi áo khoác trên người ra lót đáy thùng, để cho cậu đặt Màn Thầu vào bên trong, xong lại đặt cái thùng đó ở chỗ có thể thấy. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì thì bắt tay vào công việc.
Bọn họ xé vài bao bố lớn trải trên mặt đất, đổ bao ớt ra chất đống trên đất, số còn lại xếp vào một chỗ, sửa sang xong thì bắt đầu chờ làm ăn.
Trương Hạo gọi điện cho một đàn em giao mì, nhờ hắn mang mì đến ăn. Sau đó thuê mấy chiếc ghế để ngồi rồi lại đi dạo một vòng xung quanh. Sau khi trở về liền nói với bọn họ: “Gần đây có mấy nhà hàng bán ớt. nhưng họ không có bao nhiêu hàng. Vào giai đoạn sau nếu không có ai đến nữa thì sẽ là thiên hạ của chúng ta, bán độc quyền giá có thể báo cao hơn.”
Mấy người bọn họ vẻ mặt biết tiếp thu gật đầu, trong lòng vẫn còn nghi ngờ ít nhiều. Nhưng cũng không lâu lắm, lúc bắt đầu bán một đợt đến một đợt khác, đúng với những gì Trương Hạo nói, quả thật là thiên hạ của bọn họ.
Chỗ tốt của bán độc quyền chính là người ta tới hỏi giá ngại đắt rời đi, không bao lâu sau sẽ trở lại lấy một ít chung với những thứ khác để bán, căn bản không lo vắng khách.
Lượng người ra vào trong nhà kính cực kỳ lớn, bọn họ lấy mỗi cân cao hơn 2 tệ 9 mà vẫn có nhiều người lấy hàng, lấy ít nhất cũng tối thiểu hai mươi cân. Không thể không nói Trương Hạo khống chế cân rất khá, chẳng những không cân lố cho người ta, ngược lại còn thiếu một ít cân rất khéo không để người ta nói gì, không đến mức ghi hận cũng không để cho người khác tìm ra.
Công việc bán buôn quá tốt, một nhóm bốn người bận đến chân không chạm đất, ngay cả giúp người khác dỡ hàng cũng không nổi. Trong lúc bận rộn còn phải chú ý có người lợi dụng sơ hở ăn quỵt, để ý không để người khác lục lọi lựa hàng làm gãy ớt. Trong lúc đó còn gặp được hai người chủ nhân viên, báo giá 2 tệ 7 liền mua một hơi hơn hai trăm cân hàng. Chờ trời vừa hửng sáng, hàng hoá của bọn họ cũng bán gần hết.
Trên mặt đất chỉ còn một trăm cân hàng, Trương Hạo xoa xoa đôi bàn tay bẩn của mình móc tiền từ túi ra xếp lại, chấm nước miếng lên đầu ngón tay bắt đầu đếm tiền.
Ba người đều có chút tò mò không biết kiếm được bao nhiêu tiền, trừ hàng hóa trên mặt đất ra, nên tính sơ sơ hẳn là chín trăm tệ, nhưng khi Trương Hạo báo số tiền thì có chút làm người kinh ngạc.
Kiếm hơn được một ngàn tệ! Hơn nữa hơn một trăm cân hàng trên đất tuỳ tiện bán cũng có thể kiếm khoảng ba trăm tệ. Thế chỉ một buổi sáng có thể kiếm hơn một ngàn ba ngàn bốn?!
Theo lý thuyết mà nói 1400 cân hàng này đáng lẽ mỗi cân chỉ lời khoảng tám chín hào, hôm nay vốn Liễu Sùng chỉ nghĩ rằng cố gắng kéo lợi nhuận lên cao nhất có thể, nhưng mà không ngờ lại có thể bán lời được gần như bằng với bán lẻ. Trên thực tế nếu bán buôn ở chợ đầu mối thì cũng không chỉ có những con số này. Không thể không nói Trương Hạo quả thật rất có bản lĩnh, không chỉ như vậy mà hắn còn hời hợt nói: “Này cũng chưa là gì đâu, chờ sau này làm lớn, chúng ta mua một xe tải lớn tự mình đi lấy hàng, lời còn cao hơn cái này nữa!”
Xem ra để làm được điều này không chỉ cần đến lòng can đảm và óc phán đoán mà còn cần phải có đủ tham vọng.
Bán hàng xong, tổng cộng kiếm được một ngàn bốn, hắn trả mỗi người hai trăm tệ, nhất thời làm bọn họ hơi bất ngờ. Chẳng qua chỉ là giúp chuyển hàng, căn bản bọn họ không thể lấy được nhiều tiền như vậy, huống chi bọn học còn được hời, học hỏi không ít kinh nghiệm. Nhưng Trương Hạo nói đây là anh em hợp tác chứ không phải là thuê người làm công. Đám bọn họ anh tới tôi lui cả nửa ngày không nói lại Trương Hạo biết ăn nói, bọn Liễu Sùng không thể làm gì hơn là cảm ơn nhận lấy.
Mặc dù hai trăm tệ kiếm được tương đương với số tiền họ kiếm được khi bán lẻ, nhưng họ lại có xu hướng nghiêng về bán sỉ hơn. Nếu điều này được phát triển thành nguồn cung cấp trực tiếp, thì lợi nhuận trong đó buôn bán rau bình thường há có thể so được.
Nếu chuyến đi này làm tốt thì triển vọng hết sức khả quan, điều này khiến bọn họ càng thêm quyết tâm kinh doanh lĩnh vực này hơn.
Beta by anh Cún
______________________________
Trương Hạo lớn hơn bọn Liễu Sùng tám chín tuổi, tính cách chững chạc lại không mất đi sự dí dỏm, thêm Liễu Sùng còn cứu Trương Hoa một mạng, Trương Hạo rất biết ơn, mời bọn họ ăn cơm còn chủ động tìm việc làm cho bọn họ, hoàn toàn không có dáng vẻ lên mặt tự cao tự đại, ngược lại còn có chút khách khí thân thiện thái quá. Cũng bởi vì vậy, sau một bữa cơm ba người họ với Trương Hạo cũng đã như người một nhà rồi.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện bán sỉ rau, Trương Hạo hiểu biết rất nhiều, thấy ba người đều cảm thấy hứng thú với chuyện này, lắng nghe cũng nghiêm túc nên hắn nói chuyện càng kỹ càng hơn. Mấy người càng nói chuyện càng hăng say, bất giác trời đã tối, nếu không phải Màn Thầu đói bắt đầu a a ồn ào thì cũng không biết bọn họ nói chuyện tới khi nào.
Sau khi giao hẹn gặp nhau ở chợ đầu mối lúc ba giờ ba mươi, bốn người cùng bước ra khỏi khách sạn, Trương Hạo còn rất nhiệt tình gọi xe cho bọn họ, trước khi đi còn rất yêu thương nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm trắng mềm của Màn Thầu, không ngừng khen Màn Thầu đáng yêu, còn đùa nói với Liễu Sùng muốn nhận Màn Thầu làm con nuôi.
Liễu Sùng nghe vậy cười cười, cũng đùa đùa hùa theo nói với đối phương mấy câu đồng ý.
Đồng ý đầu môi chứ Liễu Sùng cũng không để trong lòng, nhưng Hoàng Thừa lại ghi tạc trong lòng, vốn là có được công việc mới mà vui vẻ lập tức buồn bực không thôi. Xe tới nó không ngồi ghế kế tài xế, ai ôm Màn Thầu thì nó sẽ ngồi chung ở hàng sau. Màn Thầu càng lúc càng dính Trình Ương, và dĩ nhiên Trình Ương ôm Màn Thầu ngồi hàng sau. Liễu Sùng không thể làm gì khác là ngồi vào phía trước.
Trình Ương ôm Màn Thầu thỉnh thoảng a a hai tiếng muốn nhào ra cửa sổ nhìn ra ngoài, Hoàng Thừa im lặng không nói nghiêng đầu nhìn Màn Thầu đang hưng phấn không thôi nhún nhún trên đùi Trình Ương, sắc mặt nó đen như đít nồi. Liễu Sùng liếc kính chiếu hậu thấy nó nổi tính khó ở thì không hiểu sao, liền buồn cười hỏi: “Mặt em dài như vậy là sao, ai thiếu sổ gạo nhà em à?”
Hoàng Thừa bực bội liếc kính chiếu hậu một cái, vừa hay chạm phải ánh mắt Liễu Sùng đang dò xét trong gương, nó mím môi, hơi sốt ruột nói: “Anh thật sự để Màn thầu làm con nuôi tên họ Trương kia hả?”
Liễu Sùng bị hỏi làm sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Hoàng Thừa, ngay cả Trình Ương cũng ngẩng đầu nhìn nó, nhìn thấy mặt Hoàng Thừa đầy vẻ không tình nguyện thì có chút dở khóc dở cười, Trình Ương nói: “Cũng chỉ nói như vậy thôi mà, em thật sự cho là con nuôi nhận dễ dàng như vậy à, làm sao, em ghen à?”
Trước mặt Trình Ương Hoàng Thừa vẫn luôn thể hiện hết sức bình thường, bị một câu của đối phương chọc trúng thì ít nhiều lúng túng, liền cứng cổ nói: “Không phải thì tốt.”
Liễu Sùng xem như hiểu rõ, thì ra tên này nghe Trương Hạo nói muốn nhận Màn Thầu nên không vui, khó trách mới vừa rồi còn kêu anh Trương giờ lại chuyển qua họ Trương. Xem ra so người làm cha là anh thì nó càng không muốn Màn Thầu có nhiều cha nuôi. Thật ra thì Liễu Sùng cũng không muốn Màn Thầu có nhiều thêm cái cha nuôi mẹ nuôi gì đó, chia mất tình yêu của bé con. Nhưng mà thấy phản ứng của Hoàng Thừa lại lớn như vậy không khỏi cảm thấy có chút thú vị, anh liền cười như không cười cong môi thong thả nói: “Giờ cũng chỉ là nói như vậy thôi, nói không chừng sau này nhận thật.”
Hoàng Thừa nghe câu này lập tức không vui: “Không được! Muốn nhiều cha như vậy làm gì.”
Liễu Sùng nhướng mày, tiếp tục cố ý nói kích Hoàng Thừa: “Màn Thầu nhiều cha là có nhiều người cưng hơn.”
Hoàng Thừa không phục gào: “Em cũng cưng bé mà! Sao không nhận em làm cha nuôi.”
Trình Ương đầy nghi hoặc, đúng lúc chen vào nói: “Em không phải anh bé sao.”
“…” Mắt Hoàng Thừa dao động: “Em không nhỏ hơn mấy anh bao nhiêu, sao có thể làm anh bé được.”
“Cái này không phải em nói à.” Trình Ương liếc mắt nhìn Liễu Sùng, hai người mười phần ăn ý, mặt đầy chế nhạo tiếp tục bổ thêm một đao: “Ngày đó những gì em nói lúc ôm Màn Thầu anh đều nghe được.”
“Anh cũng nghe được.” Liễu Sùng nghiêm trang nói bậy: “Lần này em không thể gọi anh là anh Liễu nữa rồi, tính theo bối phận thì em phải gọi anh là chú. Chậc chậc, anh đây vừa làm cha vừa làm chú, Hoàng Nhi à, em là người đầu tiên khiến anh cảm thấy mình đã già rồi.”
Hoàng Thừa: “….”
Hoàng Thừa bị hai người phu xướng phu tùy trêu chọc một hồi thì tâm trạng buồn rầu không thôi, cả một đêm yên tĩnh như gà, nhưng mà chỉ cần chuyện liên quan đến Màn Thầu, cậu ta sẽ lại đầy máu sống lại.
Về đến nhà nghỉ ngơi một hồi, thay phiên nhau đi tắm liền đi ngủ. Đến hai giờ rưỡi đúng giờ thức dậy, thu dọn qua loa xong Trình Ương bắt đầu hấp bánh bao, chuẩn bị địu cõng Màn Thầu theo. Liễu Sùng vốn định giúp Trình Ương cõng con trai vẫn còn ngủ say, lại bị Hoàng Thừa tích cực hớt tay trên. Cõng Màn Thầu sau lưng mà cả người nó vui rạo rực, giống như nhận được cái gì cực tốt vậy, làm hai người buồn cười không thôi.
Sau khi đạp xe ba bánh đến chợ đầu mối vào đúng ba giờ ba mươi, Liễu Sùng đang định gọi điện cho Trương Hạo thì đối phương đã gọi tới, mấy người hẹn nhau một chỗ gặp nhau, gặp xong liền đi theo sau Trương Hạo lượn khắp nơi.
Bọn họ giống đi dạo phố vậy, lượn từ nhà kính này đến nhà khác. Trương Hạo vừa nhìn hàng vừa hỏi Liễu Sùng: “Cậu bán rau lâu như vậy có tâm đắc gì không, ví dụ như giữ khách lại như thế nào hoặc làm sao để nổi bật hơn so với anh em trong nghề này.”
Liễu Sùng suy nghĩ một chút, nói: “Cá nhân em thấy hàng tốt hay xấu cực kỳ quan trọng, tiếp đó là giá cả cao thấp để cạnh tranh với đồng nghiệp. Còn mấy thứ như thái độ với khách hàng và trung thực nữa.”
Trương Hạo gật đầu, nói tiếp: “Nhưng đó là bán lẻ, sao giống bán sỉ của chúng ta được. Đầu tiên cũng như quan trọng nhất phải biết, đó chính là cạnh tranh với dân cùng nghề. Điểm này rất quan trọng, cậu có thể kiếm tiền hay không phụ thuộc vào việc cậu có năng lực và đủ can đảm hay không.”
Hắn vừa nói vừa đi qua nhìn một xe cà rốt, sau khi hỏi giá liền dẫn người đi về phía trước: “Chắc hẳn cậu hiểu ý tôi, càng hiếm thì càng có giá trị, ít người bán cùng mặt hàng với cậu thì lúc kỳ kèo giá cả có thể mạnh miệng hơn một chút, ngược lại thì không chiếm được lợi thế về mặt giá cả. Vì vậy, trước khi ‘múc hàng’, điều quan trọng nhất là xem có bao nhiêu người đang bán hàng mặt hàng này trên thị trường. Dĩ nhiên xem xong cũng không thể tin hoàn toàn, có thể sẽ có người kéo hàng giống tới cũng không chừng, lúc này phải nhìn vào dũng khí cùng với sự phán đoán của cậu. Còn việc kiếm tiền, nếu đã nhập sai thì nhất định đừng bán hạ giá, vì nói trắng ra chúng ta làm nghề này lời ít tiêu thụ nhiều, không kiếm được bao nhiêu lãi, cho nên ngàn vạn lần đừng ôm quá nhiều một mặt hàng. Một trăm cân cậu tách ra bán lẻ, nếu không cân kỹ lưỡng thì người chịu thiệt chính là cậu. Cứ mười người thì bán dư khoảng một hai cân, giá của một hai cân đó coi như là cậu cho không người ta, không kiếm được tiền. Vì vậy không cần biết giá cả có chiếm ưu thế hay không, chuyện cân đo này nhất định phải cẩn thận. Nhưng mà cũng đừng quá hơn thua, trong nhà kính cũng chỉ quanh đi quẩn lại có bấy nhiêu người, ai cũng có cân của mình, cậu ăn bớt của người ta thì lần sau sẽ không đến lấy hàng chỗ cậu nữa. Cậu bán lâu như vậy chắc hẳn cũng hiểu.”
Liễu Sùng ừ một tiếng, thật ra anh biết hầu hết những thứ Trương Hạo nói, nhưng vẫn học được thêm không ít kiến thức, đặc biệt là ở phương diện cân này. Không hẳn là chưa từng nghĩ cân cho người khác dư một ít thì hàng mình ít đi một tí, gom ít thành nhiều, đến cuối cùng sẽ thật sự lỗ không ít.
Trương Hạo cũng không để ý anh hiểu được bao nhiêu, một bên kiên nhẫn dạy họn họ một bên dẫn bọn họ đi nhìn hàng.
Sau khi đi vòng hết mỗi lều lớn một lần, Trương Hạo bắt đúng một nhà mới vừa kéo ớt xanh đến, sau khi nói chuyện liền bắt đầu mặc cả giá, phải thật dây dưa, từ từ chậm rãi, mài từng chút từng chút theo giá đối phương đưa ra, cho đến khi mài đến giá mình vừa ý thì ngừng lại.
Trong cả quá trình mặc cả, Liễu Sùng lại học được một chút, đó chính là da mặt phải dày, đồng thời tính nhẫn nại phải mạnh, còn học làm thế nào mà trong quãng thời gian ngắn xưng huynh gọi đệ với người chuyển hàng.
Trương Hạo dẫn Liễu Sùng tới chỗ thuê kia lấy xe lại đây để nhận ớt, chờ đối phương mở thùng xe thì sẽ giao dịch tại chỗ. Hơn 1300 cân ớt, thu vào với giá một cân giá 1 tệ 95 xu, tổng cộng Trương Hạo đã bỏ ra gần ba mươi ngàn tệ. Nhiều tiền như vậy nói chi là chi không nháy mắt, không thể không thừa nhận đối phương quả thật rất quyết đoán.
Bởi vì phải làm việc, Hoàng Thừa không thể không để Màn Thầu xuống, Trương Hạo đến chỗ giao cà chua gần đó xin một thùng giấy lớn cho Trình Ương. Liễu Sùng cởi áo khoác trên người ra lót đáy thùng, để cho cậu đặt Màn Thầu vào bên trong, xong lại đặt cái thùng đó ở chỗ có thể thấy. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì thì bắt tay vào công việc.
Bọn họ xé vài bao bố lớn trải trên mặt đất, đổ bao ớt ra chất đống trên đất, số còn lại xếp vào một chỗ, sửa sang xong thì bắt đầu chờ làm ăn.
Trương Hạo gọi điện cho một đàn em giao mì, nhờ hắn mang mì đến ăn. Sau đó thuê mấy chiếc ghế để ngồi rồi lại đi dạo một vòng xung quanh. Sau khi trở về liền nói với bọn họ: “Gần đây có mấy nhà hàng bán ớt. nhưng họ không có bao nhiêu hàng. Vào giai đoạn sau nếu không có ai đến nữa thì sẽ là thiên hạ của chúng ta, bán độc quyền giá có thể báo cao hơn.”
Mấy người bọn họ vẻ mặt biết tiếp thu gật đầu, trong lòng vẫn còn nghi ngờ ít nhiều. Nhưng cũng không lâu lắm, lúc bắt đầu bán một đợt đến một đợt khác, đúng với những gì Trương Hạo nói, quả thật là thiên hạ của bọn họ.
Chỗ tốt của bán độc quyền chính là người ta tới hỏi giá ngại đắt rời đi, không bao lâu sau sẽ trở lại lấy một ít chung với những thứ khác để bán, căn bản không lo vắng khách.
Lượng người ra vào trong nhà kính cực kỳ lớn, bọn họ lấy mỗi cân cao hơn 2 tệ 9 mà vẫn có nhiều người lấy hàng, lấy ít nhất cũng tối thiểu hai mươi cân. Không thể không nói Trương Hạo khống chế cân rất khá, chẳng những không cân lố cho người ta, ngược lại còn thiếu một ít cân rất khéo không để người ta nói gì, không đến mức ghi hận cũng không để cho người khác tìm ra.
Công việc bán buôn quá tốt, một nhóm bốn người bận đến chân không chạm đất, ngay cả giúp người khác dỡ hàng cũng không nổi. Trong lúc bận rộn còn phải chú ý có người lợi dụng sơ hở ăn quỵt, để ý không để người khác lục lọi lựa hàng làm gãy ớt. Trong lúc đó còn gặp được hai người chủ nhân viên, báo giá 2 tệ 7 liền mua một hơi hơn hai trăm cân hàng. Chờ trời vừa hửng sáng, hàng hoá của bọn họ cũng bán gần hết.
Trên mặt đất chỉ còn một trăm cân hàng, Trương Hạo xoa xoa đôi bàn tay bẩn của mình móc tiền từ túi ra xếp lại, chấm nước miếng lên đầu ngón tay bắt đầu đếm tiền.
Ba người đều có chút tò mò không biết kiếm được bao nhiêu tiền, trừ hàng hóa trên mặt đất ra, nên tính sơ sơ hẳn là chín trăm tệ, nhưng khi Trương Hạo báo số tiền thì có chút làm người kinh ngạc.
Kiếm hơn được một ngàn tệ! Hơn nữa hơn một trăm cân hàng trên đất tuỳ tiện bán cũng có thể kiếm khoảng ba trăm tệ. Thế chỉ một buổi sáng có thể kiếm hơn một ngàn ba ngàn bốn?!
Theo lý thuyết mà nói 1400 cân hàng này đáng lẽ mỗi cân chỉ lời khoảng tám chín hào, hôm nay vốn Liễu Sùng chỉ nghĩ rằng cố gắng kéo lợi nhuận lên cao nhất có thể, nhưng mà không ngờ lại có thể bán lời được gần như bằng với bán lẻ. Trên thực tế nếu bán buôn ở chợ đầu mối thì cũng không chỉ có những con số này. Không thể không nói Trương Hạo quả thật rất có bản lĩnh, không chỉ như vậy mà hắn còn hời hợt nói: “Này cũng chưa là gì đâu, chờ sau này làm lớn, chúng ta mua một xe tải lớn tự mình đi lấy hàng, lời còn cao hơn cái này nữa!”
Xem ra để làm được điều này không chỉ cần đến lòng can đảm và óc phán đoán mà còn cần phải có đủ tham vọng.
Bán hàng xong, tổng cộng kiếm được một ngàn bốn, hắn trả mỗi người hai trăm tệ, nhất thời làm bọn họ hơi bất ngờ. Chẳng qua chỉ là giúp chuyển hàng, căn bản bọn họ không thể lấy được nhiều tiền như vậy, huống chi bọn học còn được hời, học hỏi không ít kinh nghiệm. Nhưng Trương Hạo nói đây là anh em hợp tác chứ không phải là thuê người làm công. Đám bọn họ anh tới tôi lui cả nửa ngày không nói lại Trương Hạo biết ăn nói, bọn Liễu Sùng không thể làm gì hơn là cảm ơn nhận lấy.
Mặc dù hai trăm tệ kiếm được tương đương với số tiền họ kiếm được khi bán lẻ, nhưng họ lại có xu hướng nghiêng về bán sỉ hơn. Nếu điều này được phát triển thành nguồn cung cấp trực tiếp, thì lợi nhuận trong đó buôn bán rau bình thường há có thể so được.
Nếu chuyến đi này làm tốt thì triển vọng hết sức khả quan, điều này khiến bọn họ càng thêm quyết tâm kinh doanh lĩnh vực này hơn.