Chương 44: Cứu người
Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Tháng sáu nắng trời chói chang, dòng sông dưới cầu sắt chảy cuồn cuộn, rừng cây vào thời gian này vốn là lúc yên tĩnh thanh tĩnh mà bởi vì đám người chen lấn chạy trốn dưới gầm cầu mà bùng nổ.
Tiếng la hét, mắng chửi cuồng loạn cùng với cầu cứu của người phụ nữ mơ hồ vang lên ở phía trước khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
Liễu Sùng chen lấn đi ngược với đám đông đi về phía trước, nhưng đi cũng không dễ dàng gì, thường tiến một bước sẽ bị dồn lui về sau ba bước. Có một cô quen biết không tệ đang hớt hải bỏ hàng qua loa vào quăng đại vào thúng, lên đường chạy đồng thời không quên nhắc nhở anh: “Con còn chen ngược lại làm gì đó! Mau về đi mau về đi! Đám người kia dùng đến dao, cũng đâm Tiểu Trương rồi, con đừng có đi, kẻo ăn thiệt đó!”
Liễu Sùng nghe vậy thần sắc lạnh xuống, mặt càng thêm ngưng trọng, rất sợ xảy ra án mạng thật liền cố gắng chen về phía trước, đồng thời nói cảm ơn với cô đã bảo anh rời đi, dặn dò cô cẩn thận.
Nhưng dưới tình huống này mà muốn ngược dòng đối đầu với đám người thực sự rất khó khăn, Liễu Sùng thử mấy lần cũng không được, vừa hay nhìn thấy cô kia bị người chen chúc lảo đảo suýt té nhào, dứt khoát tới dìu cô xuống dốc cầu. Anh nhìn xung quanh nhất thời có ý tưởng, anh len lỏi đến bên thành cầu, vịn thành cầu được ráp đơn sơ ung dung nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, tay nắm lan can chân dẫm trong khe hở, nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Đoàn người anh đẩy tôi tôi đẩy anh chạy xuống dốc cầu, không lúc nào không có người ngã nhào, té bị thương, hàng hoá thúng trang bị đầy đủ trên vai cũng theo mà đổ xuống, trái cây rau cải vương vãi ra khắp mặt đất. Mọi người bị sự sợ hãi chi phối căn bản không quan tâm đến người khác, chỉ lo cho bản thân gánh hàng chen về phía trước. Nhất thời trong rừng cây loạn thành một nồi cháo, tiếng thét hoảng sợ chói tai vang vọng bên tai không ngừng, Hoàng Thừa bận bịu che chở Trình Ương lui về sau mấy bước, nhìn hàng hóa đặt ở đầu cầu bị mọi người giẫm đạp trên mặt đất mà không làm gì được.
Trình Ương nhìn thế trận này không khỏi lo lắng nhíu mày, rất sợ Liễu Sùng sẽ bị thiệt thòi, rất muốn đi giúp nhưng giao Màn Thầu cho người khác thì cậu lại không yên tâm. Sau khi giãy dụa mấy lần, nỗi lo lắng cho Liễu Sùng vẫn mạnh hơn, dứt khoát cắn răng đau lòng đặt Màn Thầu vào trong ngực Hoàng Thừa, vừa đi vừa nói: “Trông nom Màn Thầu thật kỹ, mau gọi điện thoại báo cảnh sát, còn đến phòng quản lý tìm người đi, anh đi giúp Liễu Sùng!”
Hoàng Thừa theo phản xạ ôm lấy Màn Thầu, muốn cản Trình Ương đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đẩy đám người ra, mấy bước chạy vọt lên cầu. Hoàng Thừa không dám chậm trễ, một tay ôm Màn Thầu vừa đi vừa cố gắng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Trình Ương chạy đến trên cầu, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Trương Hoa nằm như xác chết trên mặt đất, cả người bê bết máu, vợ quỳ bên cạnh vừa khóc lóc vừa bấu đất bùn. Còn Liễu Sùng thì cầm đòn gánh đánh nhau thành một đoàn với bốn tên đàn ông vô cùng cao, khung xương vô cùng rộng lớn.
Trong tay bọn nó cầm dao gọt trái cây, nhiều lần suýt đâm trúng Liễu Sùng. Một mình Liễu Sùng đấu với bốn người có chút hơi cố sức, Trình Ương thấy vậy hồn bay phách lạc không kịp nghĩ nhiều, tiện tay quơ đòn gánh nằm trên đất dứt khoát gia nhập hỗn chiến.
Liễu Sùng thấy Trình Ương đột nhiên nhảy ra nhất thời có chút nóng nảy, nhưng mà anh không dám nói thêm gì. Bây giờ mà lộ ra dáng vẻ lo lắng cho Trình Ương, đám người này nhất định sẽ nhằm vào Trình Ương, khiến anh chỉ có thể ra sức cố gắng che chở cho cậu. Nghĩ đến đây, Liễu Sùng càng đánh càng ác, quơ đòn gánh đập mạnh lên tay một tên trong đó, khiến đối phương đau đớn hét lên, dao cũng không cầm được ôm tay gào thét.
Tuy Trình Ương không bằng Liễu Sùng nhưng ra tay cũng rất tàn nhẫn. Cậu vùng đòn gánh dài dồn sức đánh về phía đám người, đánh đến mức không lộ một lỗ hổng khiến không ai đến gần người cậu được. Nhưng bọn kia cũng không phải dạng vừa, nhiều lần đều chọn giơ tay cứng cắn chịu đòn gánh kia một chút, trở tay bắt lấy đòn đồng thời nhân cơ hội đâm dao về phía đối phương, càng đánh càng có điệu bộ ngoan độc.
Song có tàn nhẫn đến mấy cũng không tàn nhẫn như hai người cầm hai đòn gánh có thể quét ngang mọi thứ. Dao găm thuộc về hệ cận chiến, không thể nào chiếm ưu thế với đòn gánh dài, hơn nữa Liễu Sùng vẫn là một người từng học qua tán đả, cộng với dáng vẻ nóng lòng che chở người ta, rất nhanh đã đánh bọn nó tan tác. Nhưng Liễu Sùng vì che chở Trình Ương, khó tránh khỏi bị dao đâm rách quần áo, trầy da tróc thịt, trên áo trắng rách rưới đều là vết máu loang lổ.
Một đám người ôm tay ôm chân nằm trên đất rên rỉ, Liễu Sùng hơi thở dốc đến bên cạnh Trình Ương cũng thể hổn hển run rẩy vì căng thẳng, duỗi tay nắm lấy đòn gánh trên tay cậu vứt xuống mặt cầu đập cái rầm một tiếng, đánh thức người đang nhìn ở hai đầu. Người bán rong gan lớn thấy vậy lập tức tiến tới bẻ quặp tay chân của bọn nó rồi tiếp tục gọi điện thoại thúc giục cảnh sát. Có người nóng như lửa gọi điện giục 120, giúp Trương Hoa ấn vết thương đang không ngừng chảy máu, còn có mấy người phụ nữ thì tiến tới kéo người phụ nữ đang quỳ gào khóc bên cạnh Trương Hoa khuyên giải an ủi.
Người vây xem cũng rối rít xúm lại, ồn ào đề nghị mau đưa Trương Hoa đến bác sĩ, lại có người phản bác nói không được tuỳ tiện dịch chuyển bệnh nhân, tránh cho tạo thành bị thương lần hai vân vân. Tất cả mọi người sợ gây phiền phức, chỉ đứng canh một bên chờ xe cấp cứu đến.
Liễu Sùng bị đám người gạt ra ngoài lau mồ hôi nhiễu nhại trên trán, còn chưa kịp kiểm tra Trình Ương có bị thương không thì nghe mọi người năm mồm bảy miệng nói nhảm, không ai chịu mang người đến bệnh viện lập tức nổi giận, anh đi hai bước tới kéo đám người xem náo nhiệt ra quát: “Phía trước là bệnh viện, gần như vậy còn gọi 120 cái gì! Đưa thẳng người đến bệnh viện đi! Kéo dài nữa thì xảy ra chuyện thật đấy!”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không dám làm gì, ai cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này, hơi thở của Trương Hoa càng lúc càng yếu, nếu chết thật đoán chừng sẽ đổ tội cho bọn họ.
Vợ Trương Hoa ngồi một bên khóc gọi Trương Hoa nghe vậy càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa bò đến bên cạnh Trương Hoa, nước mắt nước mũi van xin mọi người mau cứu Trương Hoa.
“Mẹ nó!” Liễu Sùng khẽ chửi thề, đang chuẩn bị ra tay mang người đến bệnh viện thì Hoàng Thừa ôm Màn Thầu dẫn một đám người chạy tới: “Mau lên, giúp đưa người đến bệnh viện!”
Mấy nhân viên quản lý không kịp hỏi nhiều, ba chân bốn cẳng nâng Trương Hoa lên, kêu vợ chạy đến bệnh viện.
Mọi người thấy không còn chuyện gì nữa thì dần dần giải tán, mấy người khác thì canh mấy tên hành hung chờ cảnh sát đến.
“Mấy anh không sao chứ?” Hoàng Thừa thấy hai người bê bết máu, có chút lo lắng hỏi.
Trình Ương lắc đầu, liếc mắt thấy Màn Thầu bình tĩnh nhìn về hướng mình, cậu cũng không qua ôm bé, mà mặt đầy ngưng trọng duỗi tay nắm tay Liễu Sùng nói: “Anh bị thương rồi, phải đến bệnh viện băng bó.”
Liễu Sùng trở tay nắm tay Trình Ương tức giận thở ra, thần kinh vừa thả lỏng là cả người cả người đau hết lên. Nhưng lúc này anh không quan tâm đến bản thân, mà là quan sát Trình Ương từ trên xuống dưới một phen, khi nhìn đến vết thương trên tay cậu thì không vui nhíu chặt mày, mấy vết thương dài chừng mấy cm trên tay trắng nõn của cậu phi thường chói mắt, máu đỏ thẫm chậm rãi chảy ra. Anh có chút tức giận buông cánh tay Trình Ương ra, nhịn đau xé một mảnh vải từ trên áo bị rách nát của mình, nắm lấy tay của Trình Ương băng bó lại: “Ai bảo em xen vào chuyện này hả? Không làm người ta bớt lo chút nào cả!”
Trình Ương nhìn anh đang nghiêm túc băng bó cho mình, khóe môi hơi nhếch lên nhưng không nói chuyện.
Màn Thầu a a hai tiếng, Trình Ương ngẩng đầu lên nhìn, nhóc con lập tức duỗi tay về phía cậu đòi ôm ôm. Trình Ương cười cười, chuẩn bị nhận lấy Màn Thầu thì bị Liễu Sùng ôm lấy trước: “Đang bị thường thì đừng có gắng sức, em nghỉ ngơi đi, anh bế cho. Đi thôi, đến bệnh viện khử trùng.”
Trình Ương: “….”
Nhìn Liễu Sùng còn thê thảm hơn mình, nhưng bởi vì mình bị chút vết thương ngoài da mà chuyện bé xé to, Trình Ương đã không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt, chỉ hiểu ý cười một tiếng, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của bánh bao, cùng nhau đi về phía trước.
Hoàng Thừa nhắm mắt theo đuôi phía sau, Liễu Sùng chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Hoàng Thừa: “Hoàng Nhi, em đi xem coi hàng hoá của chúng ta có bị giẫm hư không, sẵn tiện chờ cảnh sát đến đón mấy tên này, nếu như cần đi lấy khẩu cung thì em đi theo đi.”
“Gọi tên của em đàng hoàng có được không hả!” Hoàng Thừa bất mãn hét một câu, sau khi liếc mắt nhìn Màn Thầu trắng trắng mũm mĩm thì xoay người rời đi. Đúng lúc này phía đối diện vang lên tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát rốt cuộc cũng đến.
Bệnh viện nhân dân khu Đông Dương.
Trình Ương sau khi băng bó vết thương liền ôm lấy Màn Thầu canh ở ngoài cửa chờ Liễu Sùng rửa sạch vết thương. Trên người anh bị dao quẹt trầy da khắp nơi, cũng may chỉ rách da không nghiêm trọng lắm, cũng không cần khâu, bôi thuốc băng bó là xong. Ngược lại thì Trương Hoa không may mắn như vậy, lúc hai người tìm đến bên ngoài phòng giải phẫu đông đúc, Trương Hoa vẫn còn cấp cứu.
Khi bọn họ chuẩn bị hỏi thăm sức khỏe vợ Trương Hoa thì người ta đã chủ động tìm tới trước. Người trong hành lang đi theo chị cũng tiến lên theo, Liễu Sùng có chút nghi hoặc nhìn về phía đám đó, chị liền khóc sướt mướt nói: “Cậu ấy là người giúp bọn chị, nếu không có bọn họ, Trương Hoa đã không còn rồi….” Vừa nói vừa khóc.
Mười mấy người nghe vậy rối rít nói cảm ơn với Liễu Sùng, trong đó có một người đàn ông với thân hình to béo từ phía sau vỗ vai Liễu Sùng một cái, thấy anh quay đầu lại thì nói: “Người anh em, hôm nay cậu giúp anh em tôi, từ nay cậu cũng là anh em của tôi! Sau này có rắc rối gì thì cứ tìm đến tôi, tôi tên Trương Hạo, điện thoại cậu là số nhiêu, để tôi lưu lại, sau này còn có cái để liên lạc.”
Liễu Sùng khách khí đôi câu, cũng không để lời này vào lòng, nhưng vẫn báo số điện thoại với họ tên. Người đàn ông vội vàng móc điện thoại ra ghi lại, cũng gọi thử qua, sau đó hỏi chuyện người hành hung. Sau khi biết bị đưa đến đồn cảnh sát, liền tập hợp một nhóm người rồi cuồn cuộn rời khỏi bệnh viện. Trước khi đi còn dặn dò ăn có chuyện thì tìm hắn, Liễu Sùng cười đáp được, trấn an vợ Trương Hoa mấy câu xong cũng rời đi.
Trở lại cầu sắt thì không hiểu sao không thấy được một người bán rong nào, chỉ có mấy người công nhân vệ sinh đang quét vệ sinh, có mấy người giống lãnh đạo ở một bên quơ tay múa chân ở bên ngoài.
Liễu Sùng lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Thừa, lúc này mới biết sự việc làm người bị thương bị đài truyền hình phanh phui, sau đó một nhóm quản lý đô thị chạy tới chặn hai đầu thu hết tất cả các hàng. Chuyện ồn ào như vậy vừa xảy ra đoán chừng một thời gian tới không thể bày sạp bán tiếp.
Hàng đều bị thu, hai người lại bị thương, chỉ đành phải về nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ cơn sóng gió này đi qua thì lấy lại sức quay lại buôn bán tiếp.
Về phần Trương Hoa, hy vọng hắn có thể chống đỡ.
Một lần tịnh dưỡng là tận nửa tháng, mỗi người không kiếm được một xu nào nhưng lại tiêu mấy chục tệ. Sau khi tinh dưỡng xong thì Liễu Sùng bắt đầu nóng nảy, nhưng khu Đông Dương bởi vì sự kiện kia mà kiểm soát nghiêm ngặt hơn, luôn phải chuẩn bị tinh thần bị một đám quản lý đô thị chặn đường dí chạy. Liễu Sùng tự nhận anh không có bản lĩnh chạy thoát khỏi một đám người như vậy.
Lúc bọn họ qua thăm Trương Hoa, người đã cứu được về, nhưng vẫn phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian. Sau khi qua giai đoạn nguy hiểm mới có thể đổi thành phòng bệnh thường.
Cuộc sống như vậy khiến người có chút lo lắng, Liễu Sùng mỗi ngày đều vì chuyện kiếm tiền là buồn phiền. Mà làm Liễu Sùng không ngờ tới chỉ đánh nhau một trận, thì vận may bất ngờ ập đến.
Beta by anh Cún
______________________________
Tháng sáu nắng trời chói chang, dòng sông dưới cầu sắt chảy cuồn cuộn, rừng cây vào thời gian này vốn là lúc yên tĩnh thanh tĩnh mà bởi vì đám người chen lấn chạy trốn dưới gầm cầu mà bùng nổ.
Tiếng la hét, mắng chửi cuồng loạn cùng với cầu cứu của người phụ nữ mơ hồ vang lên ở phía trước khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
Liễu Sùng chen lấn đi ngược với đám đông đi về phía trước, nhưng đi cũng không dễ dàng gì, thường tiến một bước sẽ bị dồn lui về sau ba bước. Có một cô quen biết không tệ đang hớt hải bỏ hàng qua loa vào quăng đại vào thúng, lên đường chạy đồng thời không quên nhắc nhở anh: “Con còn chen ngược lại làm gì đó! Mau về đi mau về đi! Đám người kia dùng đến dao, cũng đâm Tiểu Trương rồi, con đừng có đi, kẻo ăn thiệt đó!”
Liễu Sùng nghe vậy thần sắc lạnh xuống, mặt càng thêm ngưng trọng, rất sợ xảy ra án mạng thật liền cố gắng chen về phía trước, đồng thời nói cảm ơn với cô đã bảo anh rời đi, dặn dò cô cẩn thận.
Nhưng dưới tình huống này mà muốn ngược dòng đối đầu với đám người thực sự rất khó khăn, Liễu Sùng thử mấy lần cũng không được, vừa hay nhìn thấy cô kia bị người chen chúc lảo đảo suýt té nhào, dứt khoát tới dìu cô xuống dốc cầu. Anh nhìn xung quanh nhất thời có ý tưởng, anh len lỏi đến bên thành cầu, vịn thành cầu được ráp đơn sơ ung dung nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, tay nắm lan can chân dẫm trong khe hở, nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Đoàn người anh đẩy tôi tôi đẩy anh chạy xuống dốc cầu, không lúc nào không có người ngã nhào, té bị thương, hàng hoá thúng trang bị đầy đủ trên vai cũng theo mà đổ xuống, trái cây rau cải vương vãi ra khắp mặt đất. Mọi người bị sự sợ hãi chi phối căn bản không quan tâm đến người khác, chỉ lo cho bản thân gánh hàng chen về phía trước. Nhất thời trong rừng cây loạn thành một nồi cháo, tiếng thét hoảng sợ chói tai vang vọng bên tai không ngừng, Hoàng Thừa bận bịu che chở Trình Ương lui về sau mấy bước, nhìn hàng hóa đặt ở đầu cầu bị mọi người giẫm đạp trên mặt đất mà không làm gì được.
Trình Ương nhìn thế trận này không khỏi lo lắng nhíu mày, rất sợ Liễu Sùng sẽ bị thiệt thòi, rất muốn đi giúp nhưng giao Màn Thầu cho người khác thì cậu lại không yên tâm. Sau khi giãy dụa mấy lần, nỗi lo lắng cho Liễu Sùng vẫn mạnh hơn, dứt khoát cắn răng đau lòng đặt Màn Thầu vào trong ngực Hoàng Thừa, vừa đi vừa nói: “Trông nom Màn Thầu thật kỹ, mau gọi điện thoại báo cảnh sát, còn đến phòng quản lý tìm người đi, anh đi giúp Liễu Sùng!”
Hoàng Thừa theo phản xạ ôm lấy Màn Thầu, muốn cản Trình Ương đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đẩy đám người ra, mấy bước chạy vọt lên cầu. Hoàng Thừa không dám chậm trễ, một tay ôm Màn Thầu vừa đi vừa cố gắng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Trình Ương chạy đến trên cầu, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Trương Hoa nằm như xác chết trên mặt đất, cả người bê bết máu, vợ quỳ bên cạnh vừa khóc lóc vừa bấu đất bùn. Còn Liễu Sùng thì cầm đòn gánh đánh nhau thành một đoàn với bốn tên đàn ông vô cùng cao, khung xương vô cùng rộng lớn.
Trong tay bọn nó cầm dao gọt trái cây, nhiều lần suýt đâm trúng Liễu Sùng. Một mình Liễu Sùng đấu với bốn người có chút hơi cố sức, Trình Ương thấy vậy hồn bay phách lạc không kịp nghĩ nhiều, tiện tay quơ đòn gánh nằm trên đất dứt khoát gia nhập hỗn chiến.
Liễu Sùng thấy Trình Ương đột nhiên nhảy ra nhất thời có chút nóng nảy, nhưng mà anh không dám nói thêm gì. Bây giờ mà lộ ra dáng vẻ lo lắng cho Trình Ương, đám người này nhất định sẽ nhằm vào Trình Ương, khiến anh chỉ có thể ra sức cố gắng che chở cho cậu. Nghĩ đến đây, Liễu Sùng càng đánh càng ác, quơ đòn gánh đập mạnh lên tay một tên trong đó, khiến đối phương đau đớn hét lên, dao cũng không cầm được ôm tay gào thét.
Tuy Trình Ương không bằng Liễu Sùng nhưng ra tay cũng rất tàn nhẫn. Cậu vùng đòn gánh dài dồn sức đánh về phía đám người, đánh đến mức không lộ một lỗ hổng khiến không ai đến gần người cậu được. Nhưng bọn kia cũng không phải dạng vừa, nhiều lần đều chọn giơ tay cứng cắn chịu đòn gánh kia một chút, trở tay bắt lấy đòn đồng thời nhân cơ hội đâm dao về phía đối phương, càng đánh càng có điệu bộ ngoan độc.
Song có tàn nhẫn đến mấy cũng không tàn nhẫn như hai người cầm hai đòn gánh có thể quét ngang mọi thứ. Dao găm thuộc về hệ cận chiến, không thể nào chiếm ưu thế với đòn gánh dài, hơn nữa Liễu Sùng vẫn là một người từng học qua tán đả, cộng với dáng vẻ nóng lòng che chở người ta, rất nhanh đã đánh bọn nó tan tác. Nhưng Liễu Sùng vì che chở Trình Ương, khó tránh khỏi bị dao đâm rách quần áo, trầy da tróc thịt, trên áo trắng rách rưới đều là vết máu loang lổ.
Một đám người ôm tay ôm chân nằm trên đất rên rỉ, Liễu Sùng hơi thở dốc đến bên cạnh Trình Ương cũng thể hổn hển run rẩy vì căng thẳng, duỗi tay nắm lấy đòn gánh trên tay cậu vứt xuống mặt cầu đập cái rầm một tiếng, đánh thức người đang nhìn ở hai đầu. Người bán rong gan lớn thấy vậy lập tức tiến tới bẻ quặp tay chân của bọn nó rồi tiếp tục gọi điện thoại thúc giục cảnh sát. Có người nóng như lửa gọi điện giục 120, giúp Trương Hoa ấn vết thương đang không ngừng chảy máu, còn có mấy người phụ nữ thì tiến tới kéo người phụ nữ đang quỳ gào khóc bên cạnh Trương Hoa khuyên giải an ủi.
Người vây xem cũng rối rít xúm lại, ồn ào đề nghị mau đưa Trương Hoa đến bác sĩ, lại có người phản bác nói không được tuỳ tiện dịch chuyển bệnh nhân, tránh cho tạo thành bị thương lần hai vân vân. Tất cả mọi người sợ gây phiền phức, chỉ đứng canh một bên chờ xe cấp cứu đến.
Liễu Sùng bị đám người gạt ra ngoài lau mồ hôi nhiễu nhại trên trán, còn chưa kịp kiểm tra Trình Ương có bị thương không thì nghe mọi người năm mồm bảy miệng nói nhảm, không ai chịu mang người đến bệnh viện lập tức nổi giận, anh đi hai bước tới kéo đám người xem náo nhiệt ra quát: “Phía trước là bệnh viện, gần như vậy còn gọi 120 cái gì! Đưa thẳng người đến bệnh viện đi! Kéo dài nữa thì xảy ra chuyện thật đấy!”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không dám làm gì, ai cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này, hơi thở của Trương Hoa càng lúc càng yếu, nếu chết thật đoán chừng sẽ đổ tội cho bọn họ.
Vợ Trương Hoa ngồi một bên khóc gọi Trương Hoa nghe vậy càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa bò đến bên cạnh Trương Hoa, nước mắt nước mũi van xin mọi người mau cứu Trương Hoa.
“Mẹ nó!” Liễu Sùng khẽ chửi thề, đang chuẩn bị ra tay mang người đến bệnh viện thì Hoàng Thừa ôm Màn Thầu dẫn một đám người chạy tới: “Mau lên, giúp đưa người đến bệnh viện!”
Mấy nhân viên quản lý không kịp hỏi nhiều, ba chân bốn cẳng nâng Trương Hoa lên, kêu vợ chạy đến bệnh viện.
Mọi người thấy không còn chuyện gì nữa thì dần dần giải tán, mấy người khác thì canh mấy tên hành hung chờ cảnh sát đến.
“Mấy anh không sao chứ?” Hoàng Thừa thấy hai người bê bết máu, có chút lo lắng hỏi.
Trình Ương lắc đầu, liếc mắt thấy Màn Thầu bình tĩnh nhìn về hướng mình, cậu cũng không qua ôm bé, mà mặt đầy ngưng trọng duỗi tay nắm tay Liễu Sùng nói: “Anh bị thương rồi, phải đến bệnh viện băng bó.”
Liễu Sùng trở tay nắm tay Trình Ương tức giận thở ra, thần kinh vừa thả lỏng là cả người cả người đau hết lên. Nhưng lúc này anh không quan tâm đến bản thân, mà là quan sát Trình Ương từ trên xuống dưới một phen, khi nhìn đến vết thương trên tay cậu thì không vui nhíu chặt mày, mấy vết thương dài chừng mấy cm trên tay trắng nõn của cậu phi thường chói mắt, máu đỏ thẫm chậm rãi chảy ra. Anh có chút tức giận buông cánh tay Trình Ương ra, nhịn đau xé một mảnh vải từ trên áo bị rách nát của mình, nắm lấy tay của Trình Ương băng bó lại: “Ai bảo em xen vào chuyện này hả? Không làm người ta bớt lo chút nào cả!”
Trình Ương nhìn anh đang nghiêm túc băng bó cho mình, khóe môi hơi nhếch lên nhưng không nói chuyện.
Màn Thầu a a hai tiếng, Trình Ương ngẩng đầu lên nhìn, nhóc con lập tức duỗi tay về phía cậu đòi ôm ôm. Trình Ương cười cười, chuẩn bị nhận lấy Màn Thầu thì bị Liễu Sùng ôm lấy trước: “Đang bị thường thì đừng có gắng sức, em nghỉ ngơi đi, anh bế cho. Đi thôi, đến bệnh viện khử trùng.”
Trình Ương: “….”
Nhìn Liễu Sùng còn thê thảm hơn mình, nhưng bởi vì mình bị chút vết thương ngoài da mà chuyện bé xé to, Trình Ương đã không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt, chỉ hiểu ý cười một tiếng, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của bánh bao, cùng nhau đi về phía trước.
Hoàng Thừa nhắm mắt theo đuôi phía sau, Liễu Sùng chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Hoàng Thừa: “Hoàng Nhi, em đi xem coi hàng hoá của chúng ta có bị giẫm hư không, sẵn tiện chờ cảnh sát đến đón mấy tên này, nếu như cần đi lấy khẩu cung thì em đi theo đi.”
“Gọi tên của em đàng hoàng có được không hả!” Hoàng Thừa bất mãn hét một câu, sau khi liếc mắt nhìn Màn Thầu trắng trắng mũm mĩm thì xoay người rời đi. Đúng lúc này phía đối diện vang lên tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát rốt cuộc cũng đến.
Bệnh viện nhân dân khu Đông Dương.
Trình Ương sau khi băng bó vết thương liền ôm lấy Màn Thầu canh ở ngoài cửa chờ Liễu Sùng rửa sạch vết thương. Trên người anh bị dao quẹt trầy da khắp nơi, cũng may chỉ rách da không nghiêm trọng lắm, cũng không cần khâu, bôi thuốc băng bó là xong. Ngược lại thì Trương Hoa không may mắn như vậy, lúc hai người tìm đến bên ngoài phòng giải phẫu đông đúc, Trương Hoa vẫn còn cấp cứu.
Khi bọn họ chuẩn bị hỏi thăm sức khỏe vợ Trương Hoa thì người ta đã chủ động tìm tới trước. Người trong hành lang đi theo chị cũng tiến lên theo, Liễu Sùng có chút nghi hoặc nhìn về phía đám đó, chị liền khóc sướt mướt nói: “Cậu ấy là người giúp bọn chị, nếu không có bọn họ, Trương Hoa đã không còn rồi….” Vừa nói vừa khóc.
Mười mấy người nghe vậy rối rít nói cảm ơn với Liễu Sùng, trong đó có một người đàn ông với thân hình to béo từ phía sau vỗ vai Liễu Sùng một cái, thấy anh quay đầu lại thì nói: “Người anh em, hôm nay cậu giúp anh em tôi, từ nay cậu cũng là anh em của tôi! Sau này có rắc rối gì thì cứ tìm đến tôi, tôi tên Trương Hạo, điện thoại cậu là số nhiêu, để tôi lưu lại, sau này còn có cái để liên lạc.”
Liễu Sùng khách khí đôi câu, cũng không để lời này vào lòng, nhưng vẫn báo số điện thoại với họ tên. Người đàn ông vội vàng móc điện thoại ra ghi lại, cũng gọi thử qua, sau đó hỏi chuyện người hành hung. Sau khi biết bị đưa đến đồn cảnh sát, liền tập hợp một nhóm người rồi cuồn cuộn rời khỏi bệnh viện. Trước khi đi còn dặn dò ăn có chuyện thì tìm hắn, Liễu Sùng cười đáp được, trấn an vợ Trương Hoa mấy câu xong cũng rời đi.
Trở lại cầu sắt thì không hiểu sao không thấy được một người bán rong nào, chỉ có mấy người công nhân vệ sinh đang quét vệ sinh, có mấy người giống lãnh đạo ở một bên quơ tay múa chân ở bên ngoài.
Liễu Sùng lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Thừa, lúc này mới biết sự việc làm người bị thương bị đài truyền hình phanh phui, sau đó một nhóm quản lý đô thị chạy tới chặn hai đầu thu hết tất cả các hàng. Chuyện ồn ào như vậy vừa xảy ra đoán chừng một thời gian tới không thể bày sạp bán tiếp.
Hàng đều bị thu, hai người lại bị thương, chỉ đành phải về nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ cơn sóng gió này đi qua thì lấy lại sức quay lại buôn bán tiếp.
Về phần Trương Hoa, hy vọng hắn có thể chống đỡ.
Một lần tịnh dưỡng là tận nửa tháng, mỗi người không kiếm được một xu nào nhưng lại tiêu mấy chục tệ. Sau khi tinh dưỡng xong thì Liễu Sùng bắt đầu nóng nảy, nhưng khu Đông Dương bởi vì sự kiện kia mà kiểm soát nghiêm ngặt hơn, luôn phải chuẩn bị tinh thần bị một đám quản lý đô thị chặn đường dí chạy. Liễu Sùng tự nhận anh không có bản lĩnh chạy thoát khỏi một đám người như vậy.
Lúc bọn họ qua thăm Trương Hoa, người đã cứu được về, nhưng vẫn phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian. Sau khi qua giai đoạn nguy hiểm mới có thể đổi thành phòng bệnh thường.
Cuộc sống như vậy khiến người có chút lo lắng, Liễu Sùng mỗi ngày đều vì chuyện kiếm tiền là buồn phiền. Mà làm Liễu Sùng không ngờ tới chỉ đánh nhau một trận, thì vận may bất ngờ ập đến.